[Dịch] Thiên Hạ

Chương 481 : TRẬN CHIẾN CỬU KHÚC (HẠ)




Lúc này, rất nhiều quân Đường đã nhìn thấy khói lửa trước bình minh, bọn họ lũ lượt đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía phong yên, vốn dĩ rất nhiều binh sĩ vẫn lấy làm lạ vì sao Lý Thịnh không đi Loạn Thạch khám, mà lại chạy đến bến Phi Vân độ, nhưng bây giờ thì họ đã hiêu được tầm nhìn xa trông rộng của Lý Thịnh.

Bản lĩnh quân An Tây được huấn luyện có độ đã lập tức được thể hiện ra. Khi vừa có địch tình, binh sĩ An Tây sẽ lần lượt gọi đồng đội đang ngủ của mình dậy. Bọn họ chi lăng lặng và nhanh chóng thu dọn xong hành trang, tức tốc tố thành đội nhóm đê có thể xuất phát bất cứ lúc nào. So với họ, năm ngàn quân Thổ Dục Hồn còn lại thì vẫn còn đang say sưa ngủ, một số binh sĩ giật mình tinh giác cũng chi lơ mơ nhìn xung quanh, thấy không ai gọi minh lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Lý Thịnh cũng không khỏi thầm kinh thán trước đội quân An Tây này, binh sĩ Lũng Hữu so với họ thì vẫn còn thua xa. Lúc này, trung lang tướng Đặng Sơn trong quân An Tây đã đi lên trước nói: “Lý tướng quân, bọn thuộc hạ đã chinh trang xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Lý Thịnh trầm tự một lúc, bèn hạ lệnh: “Tả vệ quân và trung vệ quân theo ta đi đến bên Hoàng Hà phía trước, những binh sĩ còn lại chờ lệnh tại chỗ!”

Một quân được chia làm tả trung hữu tam vệ, một vệ gồm ba ngàn người, dưới mệnh lệnh của Lý Thịnh, sáu ngàn quân Đường lập tức khởi hành, Họ lũ lượt lên ngươi phóng về phía bờ sông Hoàng Hà phía trước.

Phi Vân độ là khúc sông quan trọng để vượt Hoàng Hà, vì thế nơi này ngoài hai phong hỏa đài ra còn có một doanh xích hầu, có hơn trăm người xích hầu, Sớm từ lúc đại quân Thổ Phồn còn cách Hoàng Hà hai mươi dặm đã bị xích hầu quân Đường phát hiện, lập tức dùng bồ câu tuyết cao nguyên đi báo tin cho phong hòa đài.

Phong hỏa đài trên đồi cao bờ bên kia đã khói lửa cảnh báo nghỉ ngút, chi sau nửa canh giờ phong hòa được đốt cháy, hai vệ tả hữu sáu ngàn quân Đường đã đến địa điểm cách sông Hoàng Hà chừng hai dặm. Còn lúc này, quân Thổ Phồn vẫn chưa đến bên bờ Hoàng Hà, còn ở cách đấy ngoài mười dặm.

Lý Thịnh đã nhận được thư bồ câu của xích hầu, hướng mà gần hai vạn quân Thổ Phồn chũ lực đến đây chính là trung đoạn của Phi Vân độ, hai bên bờ Hoàng Hà nơi đây rừng rậm um tùm, rất có lợi để ần minh, nhưng ánh mắt của Lý Thịnh lại nhìn về Tiên Khách đảo ở giữa sông. Trên đảo cũng rừng liễu rậm rạp, cây cối đặc biệt um tùm, là một nơi đê ân mình lý tưởng của tự nhiên, Hắn trầm ngâm một lúc lập tức quay lưng lại hạ lệnh: “Quân doanh đệ nhất và đệ nhị nò lập tức lên đảo, chuẩn bị phục kích quân Thổ Phồn vượt sông!”

Lý Thịnh tác chiến cực xem trọng sĩ khí, không chỉ sĩ khí của quân Đường, mà với quân Thổ Phồn cũng thế, Hơn nữa với Mã Trọng Anh, vượt sông bất lợi, hắn rất có khả năng sẽ không còn mạo muội tiến công, sẽ đợi đến khi hai quân tập hợp rồi phát động đợt tiến công mới. Như thế này sẽ cho tranh thủ cho hắn nhiều thời gian hơn.

Tuy cách nghĩ của Lý Thịnh không đến nỗi nào, nhưng hắn lại quên mất một điều, hắn chưa có trao đôi qua với tướng lĩnh quân An Tây. Lý Thịnh tuy tuổi chưa đến ba mươi, trước đây cũng chỉ là một lang tướng vô danh tiểu tốt. Kỳ thực tuổi còn trẻ không phải là vấn đề, quân chức thấp cũng không quan trọng, tướng lĩnh tuổi trẻ của An Tây đầy, và cũng có tiền lệ quân quan cấp thấp thống soái quân quan cấp cao. Năm xưa Lý Khánh An lúc tham dự tấn công Tiểu Bột Luật cũng chẳng qua chỉ là một hiệu úy, chính hắn cũng đã từng soái lĩnh các quân quan cao cấp từ lang tướng trở lên.

Nên quan chức của Lý Thịnh hơi thấp cũng chẳng phải vấn đề căn bản, quan trọng là hắn không phải tướng lĩnh quân An Tây, Sức chiến đấu của quân An Tây mạnh, quân kỳ nghiêm minh, lệnh hạ tắc hành, lệnh dứt tắc ngưng, đây là ưu điểm của họ.

Nhưng quân An Tây cũng có một điểm cực bất lợi, chủ yếu là quân An Tây có biểu hiện bài ngoại, phàm quân quan không phải xuất thân từ An Tây mà muốn điều khiển đội quân này, trừ phi người này cực xuất sắc, bằng không thì khó mà nắm được quyền chủ đạo trong đội quân này.

Bài binh bố trận, hành quân của Lý Thịnh, quân An Tây đều phục tùng theo đúng quân kỷ, nhưng đến khi thật sự tác chiến, một số tướng lĩnh An Tây sẽ có cách nghĩ riêng của mình.

Mệnh lệnh của Lý Thịnh vừa được hạ, trung lang tướng Đặng Sơn bèn đi lên thi lệ nói: “Lý tướng quân, trên đảo cho phục binh tuy tốt, nhưng người Thổ Phồn nếu dùng hỏa để công, e rằng sẽ bất lợi cho binh sĩ trên đảo, xin Lý tướng quân nghĩ lại.”

Thông thường việc bộ hạ khuyên gián là việc rất bình thường, nhưng tên Đặng Sơn này lại không phải tầm thường. Hắn là lão binh đi theo Lý Khánh An đã nhiều năm, từng theo Lý Khánh An tham gia trận chiến ở Tiểu Bột Luật và Thạch Bảo thành, rất có uy tín trong hai vạn quân này, lại là Trung Võ tướng quân trung lang tướng. Có thể nói, trước khi Lý Thịnh tiếp quản hai vạn quân này, hắn chính là chủ tướng, giờ hắn lại khuyên giải, nói rõ hắn đã phản đối kế hoạch tác chiến của Lý Thịnh, chỉ là do cách biểu hiện của hắn tương đối kín đáo, dùng khẩu khí uyển chuyển để can ngăn.

Lý Thịnh ý thức được mình đã bỏ qua ý kiến của quân An Tây, có thể trao đổi hữu hiệu với bộ chúng cũng là một trong số năng lực quan trọng của bậc làm tướng, Hắn giờ nghe thế bèn mỉm cười nói: “Đặng tướng quân có phần không biết, trên đảo tuy cây cối um tùm, nhưng Thổ Phồn chắc chắn sẽ không dùng lửa để công kích. Hòn đảo này là bàn đạp tiến công của chúng, nếu dùng lửa công, vậy bản thân quân Thổ Phồn cũng sẽ không có cách gì rời khỏi hòn đảo này. Và thứ yếu nữa là do hạn chế của khí hậu cao nguyên, quân Thổ Phồn cũng không thiện hỏa chiến, hơn nữa ta cũng có nghĩ đến an nguy của quân Đường trên đảo, nên chi phái một lượng ít quân Đường mai phục trên đảo. Mục đích chính là để đả kích sĩ khí của quân Thổ Phồn. Không biết ta giải thích như thế Đặng tướng quân có thể chấp nhận không?”

Đặng Sơn ngẫm nghĩ một lúc nói: “Quân An Tây chúng ta có mang máy ném đá nhỏ, đá tảng hai mươi cân có thể ném xa gần hai trăm bước, ta cho rừng đột kích quân Thổ Phồn bên bờ là đủ, hà tất còn phải mạo hiểm để lên đảo chứ?”

I

Trong lòng Lý Thịnh cũng hiểu, với quân An Tây tuyệt không thể dùng mệnh lệnh cưỡng bức, nếu không sẽ gây phản cảm với binh sĩ, như thế sẽ bất lợi cho trận chiến bảo vệ Cứu Khúc về sau, có chăng chỉ có thể cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục. Nhất là với Đặng Sơn rất có uy tín trong quân An Tây này, nếu hắn có thể ủng hộ mình, thì sẽ càng có tác dụng quan trọng cho thuận lợi của chiến dịch về sau. Nghĩ đến đây. Lý Thịnh bèn khẽ thủ thi vài câu bên tai Đặng Sơn, “Tướng quân có phần không biết, mười ngày trước ta đã có lên đảo thị sát..

Dù cho Đặng Sơn vẫn bán tín bán nghi, nhưng phương án của Lý Thịnh vừa quả cảm lại vừa mạo hiểm, rất hợp vị với hắn, nên hắn nghe xong bèn gật đầu cười nói: “Được thôi! Ta đồng ý với phương án tác chiến của Lý tướng quân, xin tướng quân hạ lệnh!”

Trong lúc tác chiến với quân Đường, Đạt Trát Lộ Cung càng thích kẻ địch gọi mình là Mã Trọng Anh. Hắn tác chiến cũng tôn thờ mưu lược, nhất là mưu lược của người Hán khiến hắn bái phục chìm đắm vô cùng, Hắn đặt một tên tiếng Hán cho mình chính là có ý so tài cao thấp với người Hán.

Lần này Mã Trọng Anh tấn công Cửu Khúc quả thật đã phạm phải sai lầm. Hắn mấy lần phái thám tử đi dò la đều chỉ được tình báo giống nhau, vùng Cửu Khúc chỉ có một vạn quân Thồ Dục Hồn trú. Với người Thồ Dục Hồn, Mã Trọng Anh rõ hơn ai hết. Năm xưa thủ hạ hắn đã có gần mười vạn quân Thồ Dục Hồn, Đặc điềm lớn nhất của quân Thổ Dục Hồn đó là chiến đấu không đủ dũng cảm, nếu không muốn nói là nhát gan! Bọn họ không phải kẻ không biết sợ hãi cái chết như quân Thổ Phồn, cũng chẳng được tập huấn kỹ càng như quân Đường, mà ngược lại trang bị lạc hậu, sĩ khí không ra gì, một khi có khoảng hai phần người thương vong thì toàn đoàn quân sẽ đập tức tan hoang.

Chính vì hiểu rõ người Thổ Dục Hồn. Mã Trọng Anh mới chia quân làm hai lộ để tấn công Cứu Khúc và Đại Phi Xuyên. Nhưng sau khi hắn đến Ô Hải, hắn mới nhận được tình báo mới nhất, một chi quân An Tây sồm sáu vạn người đã đến An Tây, trong đó hai vạn người đi vào trú phòng tại Cửu Khúc.

Cũng có nghĩ là hắn sắp phải đối mặt đã không phải là quân đội của Thổ Dục Hồn, mà là quân An Tây tinh nhuệ. Dù hắn đã ý thức được, nếu chỉ ba vạn quân Thổ Phồn khó mà chiếm được Cửu Khúc, nhưng hắn vẫn quyết định phải thám thính thực hư quân Đường đã.

Hắn phái thủ hạ đại tướng Luân Tất Đạt Tàng dẫn ba ngàn quân già làm một vạn người đến phía nam Loạn Thạch khám để vượt sông để hòng mong thu hút lực lượng của quân Đường đến Loạn Thạch khảm. Đây là chiêu mánh quen dùng của hắn, thắng nhiều bại ít, nếu quân An Tây không quen với cách đánh của hắn rất có khả năng sẽ rơi vào cái bẫy của hắn, làm cho chú lực của hắn có thể ung dung đi Phi Vân độ vượt sông.

Mã Trọng Anh cũng phái ra lượng lớn thám tử đến thám thính tình hình Hoàng Hà trước khi xuất phát. Theo tình báo hắn nhận được thì bờ bên Hoàng Hà có khoàng năm đến sáu ngàn quân Đường, ngoài ra khoáng một ngàn quân Đường cắm trên đảo Tiên Khách, hiển nhiên là muốn mai phục hắn, Hắn không khỏi cười mỉa, ngàn mấy tên quân Đường mà ngăn được hắn chiếm đảo Tiên Khách ư?

Hắn lập tức giơ cao chiến đao, hung hãn hạ lệnh: “Toàn quân tăng tốc đến bờ sông lập tức vượt sông, đoạt đảo Tiên Khách!”

Một vạn năm ngàn quân Đường phân làm hai lộ, chín ngàn người ẩn mình ngoài hai mươi dặm, còn Lý Thịnh dẫn sáu ngàn quân Đường xuất hiện tại bờ sông Hoàng Hà, một ngàn quân Đường còn lại mang theo nỏ tiễn, và các quân tư quân dụng khác chèo bè da lên đảo.

Lúc này, quân Thổ Phồn của Mã Trọng Anh đã ở ngoài vài dặm, thám từ hắn phái đến đã nhìn thấu bố trận của quân Đường.

Chẳng bao lâu sau, đại quân Thổ Phồn hiên ngang tiến đến bờ sông Hoàng Hà. Mã Trọng Anh đã có lệnh từ trước, quân Thổ Phồn lũ lượt bơm hơi cho các chiếc phao da, rồi ghép vài chục phao lại với nhau để đóng thành chiếc bè da khồng lồ, rồi khâu cuối cùng là bọc lớp da bỏ dày lên, một chiếc bè như thế ít nhất chờ được đến trăm người. Một lát sau, ba mươi chiếc bè da đã xuống nước, ba ngàn binh sĩ Thổ Phồn tiền phong nhày lên bè, gắng sức bơi mái chèo về hướng đào Tiên Khách.

Phi Vân độ của sông Hoàng Hà rộng khoáng năm dặm, thế nước lặng, hai bờ đất đai bằng phẳng, có thể đi thẳng đến phúc địa Cứu Khúc, nhưng chèo thuyền trong thời gian dài sẽ rất tốn sức, hơn nữa lúc gặp phải phòng ngự của quân địch, đường lui quay đầu hơi nhỏ. Vì thế, đào Tiên Khách giữa sông trở thành nơi trung chuyển tốt nhất, nếu chiếm được đào Tiên Khách, với đại quân vượt sông sẽ sần hơn một nửa lộ trình.

Lúc này, hai đội quân một ngàn người của quân Đường đã chiếm được Tiên Khách đảo trước, bọn họ bắt đầu bài trí trên hòn đảo dài hai dặm này, đã chuẩn bị theo đúng chỉ thị của Lý Thịnh, bây giờ trong rừng liễu rậm rạp kia, đã có cung nỏ nhắm thẳng vào mấy mươi chấm đen nhỏ đang từ bờ bên kia tiến đến.

Bờ tây Hoàng Hà cách đào Tiên Khách chừng hai dặm, quân Thổ Phồn trần thân trên, dưới ánh sáng chói chang đang mặc sức bơi mái chèo. Mỗi chiếc bè hai bên đều có chừng sáu bảy binh sĩ Thổ Phồn, giơ cao khiêng sắt đặc chế, theo sau bọn họ cũng có hai mươi mấy binh sĩ cầm cung, chuấn bị nghênh chiến quân Đường bất cứ lúc nào.

Ba mươi mấy chiếc bè da càng lúc càng đến gần Tiên Khách đảo, khoảng cách bây giờ chỉ còn ba trăm bước, tiếng trống trên bè không ngừng đùng đùng vang lên, như khích lệ các tay chèo ráng sức hơn. Tiếng gào đồng loạt của quân Thổ Phồn, bọn chúng đều đồng loạt đầu cạo trọc, mặt vẽ màu, dung mạo kinh tởm. Các chiếc bè bỗng nhiên tăng tốc, đã càng lúc càng đến gần đảo Tiên Khách, hai trăm năm mươi bước, hai trăm bước, một trăm năm mươi bước...

Một trăm năm mươi bước chính là cự ly sát thương hữu hiệu cả nỏ tiễn quân Đường. Lúc này, trên đảo vang lên tiếng báo động, hàng ngàn nò tiễn quân Đường đồng loạt phát ra, phòng như mưa bay, hàng ngàn nỏ tiễn cùng phóng về phía bè da của trên sông.

Sáu chiếc bè da đi đầu đã bị công kích trước tiên, mưa tiễn dày đặc phóng vù vù đến vào các tấm khiêng chắn. Mặc cho quân Thổ Phồn có khiêng chắn phòng ngự, nhưng sức mạnh nỏ tiễn quân Đường quá lợi hại, vừa nhỏ vừa nhọn dễ dàng xuyên qua khẽ hờ, xuyên thấu áo giáp xích của quân sĩ Thổ Phồn, không ngừng có binh sĩ ré lên thảm thiết rồi ngã xuống sông.

Nhất là binh sĩ chèo bè hai bên hoàn toàn không được che đỡ, lại lõa lồ thân trên, thương vong cực kỳ trầm trọng, không ý tay chèo bè đã bị bắn chết, bè da lềnh bềnh trôi trên sông khó mà tiếp tục thẳng tiến như trước. Bè da cũng bị tiễn bắn thùng, bắt đầu xì hơi, chi thấy một chiếc bè bị xì hơi nghiêm trọng, khó mà chịu nổi tải trọng binh sĩ Thổ Phồn, “Xoẹt” một tiếng lật bè. Vài chục binh sĩ Thổ Phồn nhảy vội xuống sông, liều minh giẫy giụa dưới nước kêu cứu, Áo giáp nặng nề trên người của khó khó mà nôi lên trên mặt nước, nên chăng mấy chốc đã chìm sâu xuống đáy sông.

Tại bờ bên kia, đã ngày càng có nhiều bè da xuất hiện, trông như một dãy chấm đen giữa dòng, ước chừng có hơn trăm chiếc, Rất rõ ràng là Mã Trọng Anh đã chưa toàn lực ứng phó, hắn chì dùng một phần ba quân đội của mình xuất kích, trong lòng Lý Thịnh không khỏi có chút tiếc nuối.

Trên mặt sông, mười năm chiếc bè da lại bị bắn lật ba chiếc, mười hai chiếc còn lại đã kịp bơi vào nhập vào phận vi năm mươi bước, mắt thấy đã gần sát bờ. Ngoài ra, sáu chiếc bè còn lại phía sau cũng dần vào phạm vi trăm bước. Bộ mặt hung hãn của binh sĩ Thổ Phồn đã dần thấy rõ, cung tiễn cũng ào ạt phóng lên trên đảo, có binh sĩ còn huơ chiến kiếm hai mắt trợn tròn như con dã thú đang gào thét.

Lúc này, quân Đường trên đảo đã bắt đầu rút, bổn ý của họ không phải là tranh đoạt đảo, mắt thấy binh sĩ Thổ Phồn sẽ cập bến tức trong chốc lát bọn họ bèn lũ lượt bỏ đảo mà đi, những binh sĩ bị thương cũng được khiêng lên bè da. Có một binh sĩ đã lên bè, nhưng hắn như chợt nhớ ra điều gì, lại tức tốc quay lưng chạy về phía rừng rậm, dùng đao chém đứt cán cờ, tháo ngọn chiến cờ của quân An Tây xuống, ôm chằm lấy cờ vào lòng mới chạy bạt mạng ra bờ sông. Cung tiễn của quân Thổ Phồn bay vèo vèo trên đầu, nhưng hắn cũng mặc kệ, mãi đến khi chạy đến bờ sông nhảy phóc lên chiếc bè cuối cùng. Mười mấy quân Đường lập tức cố sức bơi thuyền về phía bờ của bên mình.

Binh sĩ quân Đường cực kỳ nhanh tay lẹ chân, khi quân tiên phong quân Thổ Phồn còn cách đảo hai mươi bước thì họ đã toàn bộ rút quân. Trên người họ không mặc trọng giáp, bè da lại nhẹ, hai mươi chiếc bè da chẳng mấy chốc đã rời khỏi đảo Tiên Khách.

Trên đảo Tiên Khách vang ầm tiếng reo hò hoan hi mừng thắng lợi của quân Thổ Phồn, lá cờ chiến của chúng phấp phới trên không, phảng phất như họ đã giành được chiến trắng trong tranh đấu.

Mắt Lý Thịnh toát ra vẻ cười khinh miệt lạnh lùng, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía gần trăm chiếc bè da hạng lớn, không có quân Đường ngăn cản, tốc độ của chúng đang càng lúc càng tức tốc. Những chiếc bè da này đã đến phạm vi còn cách đảo chừng trăm bước, tính luôn cả binh sĩ Thổ Phồn trên đảo có những một vạn người, Xem ra thời khắc rơi lệ của họ đã sắp đến.

Tại bờ bên kia. Mã Trọng Anh thấy quân đội của mình đã chiếm được đảo Tiên Khách theo đúng như kế hoạch, mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý, Đoạt được Tiên Khách đảo cũng có nghĩa là đã nắm được một nửa thắng lợi, mười mấy dặm bờ bên kia sông đều thích hợp cập bến, dù quân Đường có máy ném đá, nhưng cũng khó mà ngăn chúng lanh lẹ cập bến, Hắn lập tức quay đầu mệnh lệnh: “Gõ trống, nói với các dũng sĩ của chúng ta, chuẩn bị lập tức tiến công sang bờ bên kia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.