[Dịch] Thiên Hạ

Chương 458 : Tình huống phát sinh




“Ngươi chính là Vương Duy viết nên câu ‘Đồi thông vằng vặc trăng ngà, đá cao suối chảy nguồn xa xăm về (*)’?” (*Bài thơ ‘Đêm thu ở núi’, người dịch Hải Đà)

Lý Khánh An trên dưới quan sát nam tử trang niên da dé ngâm đen, thân hình nhỏ gầy này, hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, trong ấn tượng của hắn, Vương Duy lẽ ra phải là một người phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã mới đúng, cho dù đã đến trung niên, cũng lẽ ra phải có phong độ nho nhã quắc thước, mặt trắng râu dài, tại sao lại vừa đen vừa gầy, dung mạo lại xấu xí đến vậy.

Lý Khánh An cũng không phải trông mật mà bất hình dong, mà là hình tượng Vương Duy chênh lệch quá lớn so với trí tưởng tượng của hắn, làm cho hắn nhất thời khó mà chấp nhận.

Vương Duy vì đắc tội với Dương Quốc Trung, bắt đầu từ năm Thiên Bảo thứ mười một, bèn đã ở trong một trạng thái nửa làm quan nửa ở ẩn, hắn mấy lần muốn từ quan ở ẩn hoàn toàn, nhưng lại không dứt bỏ được quan trường đã gắng gượng được gần hai mươi năm, hắn tinh thông phật lý, đem phật lý xem như một thứ học vấn, nhưng hắn lại không phải là loại người chán ghét trần thế, nhìn thấu cõi hồng trần hão huyền.

ở một mức độ rất lớn, hắn là bởi vì hắn quan trường bất đắc chí, hiện nay Dương Quốc Trung Nam khứ, nhóm người thuộc phái cải cách tiên tiến gồm Bùi Mân, Lý Nghiên đã chấp chưởng đại quyền, Vương Duy bèn lại này sinh một chút lòng lưu luyến bịn rịn, bèn viết thư cho Lư Hoán có quan hệ cực tốt với hắn, muốn quay trở về lại quan trường, tiếp tục gầy lại một phen sự nghiệp.

Hôm nay Lư Hoán dẫn hắn đến tham gia lễ thọ của Bùi Khoan, hắn muốn tìm kiếm nơi yên tĩnh, không ngờ vừa lúc gặp đúng Lý Khánh An, Lý Khánh An tuy không quen biết Vương Duy, nhưng Vương Duy lại quen biết Lý Khánh An, ngay từ năm Thiên Bảo thứ tám, Vương Duy bèn ở trên Hàm Nguyên đại điện gặp mặt qua hắn.

Trong lòng mỗi một thi nhân Đại Đường đều có một giấc mộng Tây Vực, Vương Duy cũng không ngoại lệ, năm Khai Nguyên hai mươi lăm, Trương Cửu Linh bị biếm truất, Vương Duy cũng bị bãi truất làm Lương Châu Hà Tây tiết độ sứ phán quan, ở Hà Tây trải qua thời gian hai năm, ở Hà Tây, hắn đã viết nên vô số bài thơ được nhiều người truyền tụng, như Đại mạc cô yên trực, Trường Hà lạc nhật viên v.v...

Cuộc sống biên thùy từng trải làm cho hắn đối với Tây Vực có một thứ tình cảm đặc biệt, khi hắn vô tình gặp được Lý Khánh An, lại nổi lên sự hoài niệm của hắn đối với Tây Vực, trong lòng hắn bèn có thêm một phần xúc cảm.

Hắn đương nhiên hiểu rằng Lý Khánh An ở trong ngôi tiểu viện này có sắp xếp đặc biệt, bèn khom người thi lễ nói: “Hạ quan thật sự không biết đại tướng quân ở nơi này, quấy rầy rồi, hạ quan cáo từ!”

“Vương sứ quân không vào trong ngồi một lát ư?” Lý Khánh An cười nói.

“Thôi, hạ quan đi chỗ khác.”

Vương Duy cung kính thi một lễ với Lý Khánh An, bèn xoay mình đi khỏi, Lý Khánh An nhìn vào bóng dáng hắn đi xa, trong lòng cũng khá lấy làm cảm khái, những thi nhân nổi danh như cồn thời thịnh Đường này, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy, Vương Xương Linh, sầm Tham, Cao Thích, ngoại trừ Đỗ Phủ hắn vẫn chưa gặp ra, những người khác hắn đều đã nhất nhất tiếp xúc qua, Đỗ phủ vào năm Thiên Bảo thứ mười được nhậm mệnh làm Hữu vệ suất lĩnh trụ tào tham quân, sau khi Lý Dự đăng cơ, hắn lại được Lại bộ nhậm mệnh làm Hà Bắc đạo Dịch Châu Toại thành huyện Huyện thừa.

Tuy nhiên Đỗ phủ lúc bấy giờ vẫn còn chưa thể đem so sánh với những đại thi nhân danh trấn thiên hạ như Lý Bạch, Vương Duy, hắn vẫn chỉ là một thi nhân hạng hai lặng lẽ không chút tiếng tăm, nếu như không có mối loạn An Sử, Đỗ Phủ còn là Đỗ phủ nữa không?

Lý Khánh An lòng có cảm khái, lúc này, tiếng chuông Bùi phủ lên, đây là đang thúc giục những khách nhân tiến vào đại đường, Lý Khánh An thấy thời giờ cũng gần kề, liền không quay về tiểu viện nữa, trực tiếp hướng đại đường mà đi.

Buổi chiều, cơ hồ tất cả những quyền quý đại thần ở Trường An đều đi đến Bùi phủ cả, toàn bộ phòng ngự trị an ở Trường An cũng đều tập trung ở khu vực Tĩnh Thiện phường, nhất là Kim Ngộ vệ của Vạn Niên huyện, cũng đều bố trí dầy đặc ở chung quanh Tĩnh Thiện phường, Kim Ngộ vệ ở những phường khác rõ ràng đã giảm bớt đi rồi.

Thời tiết vẫn còn rất nóng nực, sau giờ ngọ, trên đường ít thấy bóng người đi lại, trên các con đường trong Thanh Long phường lạnh lẽo vắng tanh, lúc này, trong phủ trạch của Vi Kiến Tố chạy ra một chiếc xe ngựa, xe ngựa có vẻ rất tầm thường, không khác gì mấy so với những chiếc xe ngựa cho thuê của Trường An, nhưng tốc độ lại rất nhanh, từ trong phủ đi ra, liền hướng phía thành nam phóng chạy đi.

Xe ngựa vừa mới rời khỏi, từ trong con hẻm đối diện với phủ của Vi Kiến Tố xẹt ra một bóng người, hắn xoay người lên ngựa, cũng gia tăng tốc độ hướng xe ngựa đuổi theo.

Trong chốc lát, xe ngựa đã chạy tới trước cửa thành, binh sĩ gác cổng thành lập tức ngăn cản xe ngựa lại, phải kiểm tra theo lệ.

“Đứng lại!”

Mấy viên binh sĩ chạy vội lên, thường thì không cần kiểm tra, nhưng sau khi một lượng lớn quan viên trốn sang phía nam rồi, thành Trường An thành cũng dần dần tăng cường kiểm tra các xe qua lại, nhất là xe ngựa, cơ hồ đều phải bị ngăn lại để tra xét.

Mấy viên binh sĩ ngăn cản xe ngựa lại, một viên hiệu úy trực gác tiến lên hỏi phu xe: “Là người nào? Đi nơi nào?”

Cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ, một gã trung niên nam tử mập mạp đưa ra một miếng ngán bài, đó là lệnh thông hành tạm thời, có thể miễn bị kiểm tra, chỉ có quan viên trên tứ phẩm mới có, hiệu úy nhìn thấy miếng ngân bài này, lập tức nghiêm nghị cung kính, khoát tay nói: “Cho đi!”

Mười mấy viên binh sĩ nhường ra một lối đi, phu xe quất ra roi dài, xe ngựa xuyên qua cửa thành, nhanh chóng phóng ra hướng ngoài thành, Xe ngựa chạy xa được khoảng chừng một dặm, mười mấy viên hắc y kỵ sĩ liền đuổi theo, binh sĩ gác thành vừa định tiến lên tra hỏi, kỵ sĩ cầm đầu đã đem lệnh bài đưa ra quơ một cái, đó là lệnh bài của quan lớn trong quân Quan Trung, khiến cho binh sĩ gác thành sợ quá không dám hỏi nhiều, vội vàng tránh ra.

Kỵ sĩ cầm đầu thấy xe ngựa quả thật đi về hướng nam, liền thấp giọng thét ra một câu lệnh đối với thủ hạ bên cạnh: “Thông báo với quân đội phía trước!”

Một con bồ câu bay lên trời, đập cánh bay về hướng nam, mười mấy viên binh sĩ lại giục ngựa lần nữa, theo đuôi xe ngựa mà đuổi theo.

Xe ngựa ra khỏi Trường An, lại tăng nhanh tốc độ hơn nữa, dọc theo đường cái phóng nhanh về phía nam, đi được ước chừng một canh giờ, xe ngựa tiến vào con đường đi đến Tử ngọ Cốc, đường đi bắt đầu aập ngềnh, phu xe ngựa thả chậm tốc độ xuống.

“Lưu quản gia, ngựa chạy như điên như vậy sẽ kiên trì không được lâu nữa, phải để cho chúng nó nghỉ ngơi một chút.”

Trung niên nam tử mập mạp ở bên trong xe ngựa thấy hai bên đều là rừng cây rậm rạp, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liền dặn dò nói: “Hãy mau chóng rời khỏi khu rừng rậm này, rời khỏi đây rồi hãy chậm rãi dừng lại nghỉ ngơi.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng la vang, từ hai bên trong rừng rậm chạy ra một lượng lớn kỵ binh, trái phải trước sau mà bao vây chung quanh xe ngựa, Bọn họ tay cầm trường mâu tên nỏ, đằng đằng sát khí, có hơn ngàn người, toàn bộ đều là quân Quan Trung, phu xe ngựa sợ tới mức run lẫy bẫy, ngay cả rơi ngựa cũng bị đánh rơi xuống đất.

“Các ngươi muốn làm cái gì?”

Hắn run rẩy thanh âm nói: “Xe này của chúng tôi là của phủ Vi thị lang đó.”

Một viên trung lang tướng giục ngựa tiến lên, lạnh lùng nói: “Chính bởi vì xe ngựa các ngươi là của Vi phủ, mới chặn các ngươi lại.”

Cửa xe được kéo ra, trung niên nam tử béo mập đó thò đầu ra cười trừ nói: “Nhất định là hiểu lầm, lão gia nhà ta chính là binh bộ Vi thị lang, lão gia còn đang ở Bùi phủ tham gia yến hội đấy!”

Nói xong, hắn đem một tấm ngân bài đưa cho trung lang tướng, rồi cười nói: “Cũng đều là người một nhà cả, các ngươi nhìn xem tấm ngân bài này thì biết rõ rồi.”

Trung lang tướng không hề bị lay động chút nào, xem cũng không thèm xem ngân bài một chút nào, nói: “Chúng tôi phụng mệnh tra xét những xe ngựa đi về phía nam, cho dù là ai, nhất loạt phải chấp nhận kiểm tra, xuống xe đi!”

Trung niên nam tử béo mập biến sắc, quát: “Các ngươi lớn gan thật, ngay cả xe ngựa của Vi thị lang cũng dám tra xét sao?”

Trung lang tướng quay đầu lại vung tay lên: “Hãy tra xét cho ta, ai dám kháng cự lại, giết ngay lập tức!”

Mấy trăm viên binh sĩ như lang như hổ đồng loạt xông lên, bọn họ lôi phu xe xuống khỏi xe ngựa, kéo cửa xe ra xông vào trong, Quản gia béo không dám chống cự, chi kêu rên một tiếng, bị binh lính đánh nghiêng, trói hắn lại, lập tức ném xuống xe ngựa, chỉ tra xét được một lát, chỉ nghe bên trong xe ngựa có binh lính hô: “Tra xét được thứ khả nghi!”

Mấy viên binh lính đem một chiếc rương gỗ nặng khiêng xuống xe ngựa, đặt trên quan đạo, trung lang tướng lấy kiếm chỉ vào nói: “mở nó ra!”

Một gã binh lính đi lên trước, dùng đao cậy nấp rương gỗ ra, chỉ thấy đầy một rương toàn bộ đều là công văn, Trung lang tướng đón lấy một quyển lật ra xem, những văn thư này thì ra đều là tư liệu của quân Quan Trung, bao gồm số người, trang bị, tình trạng huấn luyện, cùng với những ghi chép mà mỗi một viên quân đội đế lại ở binh bộ, tất cả những bậc trên hiệu úy đều có hết, ghi chép tường tận quê quán, số nhân khẩu trong gia đình, bối cảnh sinh sống của bọn họ vân vân, vô cùng chi tiết, nói cách khác, lấy được những tư liệu này, muốn xúi giục gì bất kỳ một viên quan quân nào cũng đều dễ như trở bàn tay, lúc này, một sã binh lính lại lục soát được một phong thơ, đưa cho trung lang tướng.

Trung lang tướng nhìn xem một hồi liền cười lạnh một tiếng, nói: “Đường đường Vi thị lang muốn đi theo địch đã đành, lại còn muốn bán đứng quân Quan Trung, chứng cớ vô cùng xác thực, xem hắn giải thích như thế nào đây.”

Quản gia béo khan cả cổ họng hô: “Chúng tôi không hề đi theo địch, chỉ là muốn đem những tư liêu này đem đặt ở điền trang mà thôi.”

“Nói nhảm! ở đây rõ ràng có thư do chính tay Vi Kiến Tố viết, xe ngựa của các ngươi lại đang chạy trên đường đi đến Tử Ngọ Cốc, còn muốn chối sao?”

Trung lang tướng lớn tiếng quát: “Hãy mang đi cho ta!”

Bọn lính đem quản gia béo và phu xe trói như bánh chung vậy, lại nhét miệng bọn họ lại, ném vào trong xe ngựa, đánh xe ngựa hướng Trường An mà đi.

Thọ yến của Bùi phủ lúc này đã tiến hành hơn hai canh giờ rồi, dần dần tới hồi cao trào, trong đại sảnh đường vô CÙng náo nhiệt, Trên khu đất trống ở giữa, một đội vũ nữ người Hồ được mời đến đang nhảy điệu Hồ thuyền vũ nhiệt tình và nồng cháy, Mười mấy vũ nữ mặc váy dài màu đỏ tươi đang lượn lỡ trong tiếng trống nhịp nhàng, chân váy tung bay lên, giống hệt như những bông hoa tươi nở rộ.

Thông thường, sau khi Bùi gia đưa xong thiệp mời, cũng không biết số lượng thực khách cụ thể ra sao cả, là dẫn theo thê nữ mà đến, hay là chi dẫn con trai, những điều này cũng đều không rõ ràng lắm, vị trí cũng rất khó an bài, chỉ có thể suy tính ra một con số khái quát mà thôi, Cho nên, ngoại trừ một số nhân vật quan trọng có vị trí cố định ra, những khách nhân khác phần lớn tùy ý mà ngồi, giữa nam nữ tân khách cũng không có phân chia nghiêm khắc lắm, có thể ngồi chung với người nhà của mình, cũng có thể ngồi cùng bàn với bằng hữu quen thuộc.

Cũng chính vì nam nữ ngồi lẫn lộn, cho nên không khí đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi cũng đầy ấp tiếng cười ồn ào huyên náo, Đàn ông thì nói đến những đề tài tiếu lâm, khiến cho các quý phu nhân không ngừng che miệng cười duyên, Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi lại càng lợi dụng cơ hội này ánh mắt đưa tình, tìm kiếm một nữa kia của mình.

Lý Khánh An vốn dĩ là ngồi ở bên cạnh vị trí chủ tọa của Bùi Khoan, nhưng hắn kiên quyết đem vị trí đó nhường cho một vị trưởng bối đức cao vọng trọng vừa từ Hà Đông tới, vị trí của hắn bèn chuyển tới chỗ ngồi dành cho khách nhân, ngồi cùng với mấy vị tướng quốc, môn hạ thị lang Trương Hạo đến một mình, liền vừa lúc ngồi chung một nơi với Lý Khánh An.

Trương Hạo uống hơi nhiều rượu, có vẻ hứng chí dạt dào, hắn bưng chén rượu nói với Lý Khánh An: “Ta có đề nghị này với Đại tướng quân, không biết có nên nói hay không?”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Trên bàn tiệc rượu có cái gì khó mà nói chứ, Trương thị lang cử việc nói thẳng.”

Trương Hạo trẫm ngâm một chút nói: “Ta muốn nói chính là An Lộc Sơn, Ty chức ở Thái Nguyên nhiều năm, hiên rất rõ về người này, hết thấy những người đã từng đi qua U Châu, cũng đều nói An Lộc Sơn tất phản không thể nghi ngờ, Hắn lén bán những vật bằng sắt và lương thực cho người Hồi Hột và người Khiết Đan, đều lấy chiến mã để trao đồi, những con ngựa đồi được dùng để chiêu mộ quân đội, Hiện tại ngoại trừ mười mấy vạn người đã định ra, hắn ít nhất còn âm thầm chiêu mộ không dưới mười vạn người, Từ khi hắn xuất binh chiếm cứ Hà Đông, dã tâm muốn tạo phản của hắn đã hiển lộ rõ rệt, Lần này tuy rằng Đại tướng quân đã đánh bại hắn, nhưng hắn căn cơ vẫn còn tồn tại, hắn hiện tại tựa như một con sói dữ đã lùi móng vuốt về, nếu triều đình bỏ mặt không để ý tới hắn nữa, khiến cho hắn có thể khôi phục nguyên khí, hắn nhất định sẽ xâm chiếm Hà Đông lần nữa, chờ đến lúc đó, hắn sẽ giơ lên cao ngọn cờ tạo phản, khi đó sẽ khổ cho dân chúng Hà Đông, Hà Bắc mà thôi.”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ta cũng biết An Lộc Sơn lòng lang dạ thú, cho nên ta chuẩn bị ở phía bắc bộ của Hà Đông bố trí trọng binh phòng bị, Quân đội chiêu mộ được ở Quan Trung và Quan Nội đạo lần này, ít nhất có một nửa phải bố trí ở Hà Đông, và cả đội quân tinh nhuệ mà ta điều từ An Tây tới nữa, cũng sẽ an bài một phần ở Hà Đông, nghiêm ngặt canh phòng An Lộc Sơn lại xâm chiếm Hà Đông lần nữa.”

“Ta cũng đã nghe nói Đại tướng quân sẽ bố binh ở Hà Đông, nhưng ty chức cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, ty chức đề nghị Đại tướng quân huấn luyện dân đoàn, giấu binh ợ trong dân, nếu An Lộc Sơn quy mô xâm chiếm Hà Đông, dân chúng cũng có thể tự tố chức mà đứng lên chống cự, ý của ty chức là, ở Hà Đông tạm thời buông thả việc khống chế về mặt vũ khí, cho phép dân gian sử dụng quân nỏ và binh khí dài.”

“Nhưng ta cho rằng ở dân gian buông thả việc quản chế binh khí có chút bất ổn!”

Vương Củng ngồi ở bên cạnh đột nhiên xen lời, hắn từ đầu đến giờ vẫn đang nghe lén cuộc trò chuyện giữa Lý Khánh An và Trương Hạo, cuối cùng đã nhịn không được nói: “Nếu như ở Hà Đông buông thả việc quản chế binh khí, vậy thì Quan Trung, Quan Nội, cùng với Hà Nam và Lũng Hữu lại phải làm sao? Ta dám nói không đến nửa năm, các nơi Đại Đường đều sẽ bắt chước theo, nếu làm như vậy, nếu dân chúng tạo phản, quan binh sẽ rất khó tiêu diệt, cho dù tiêu diệt cũng sẽ trả giá rất thảm trọng, mấy năm trước các nơi đều có nông dân mất đất tạo phản, vốn dĩ đã làm cho triều đình đau đầu, nếu tiếp tục thả lỏng thêm cho việc quản chế binh khí, dân sẽ càng khó quản lý hơn!”

Nhưng Trương Hạo chau mày lại, phản đối hắn nói: “Vương tướng quốc nói như vậy có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi, từ xưa đến nay, nhân dân tạo phán đều là bị ép bất đắc dĩ, đều là không thể tiếp tục sinh sống nữa mới đi tạo phản, nếu triều đình đối đãi tốt nhân dân, giảm thiểu tô thuế, nghiêm khắc khống chế thâu tóm ruộng đất, cho nhân dân một con đường sống, cho dù có nhiều vù khí chất đống trước mặt họ đến đâu, bọn họ cũng sẽ không tạo phản, ngược lại, những cường hào địa chủ muốn tạo phản, cho dù ngài có hạn chế vũ khí cách mấy, bọn họ cũng sẽ có thể dấu giếm quân khí, điều này không liên quan đến việc có khống chế vũ khí hay không, dân chúng nếu có năng lực tự vệ, vậy thì cho dù là người Hồ xâm nhập, hay là An tặc xâm phạm, dân chúng đã có thể tự vệ kháng cự, không đến nỗi giống như con cừu mặc người ta làm thịt giết đi.”

Lý Khánh An nghe đến âm thầm gật đầu, ‘giấu binh trong dân’, điều Trương Hạo nói chính là cách làm trước giờ của An Tây, thật sự nhắc nhở hắn ngay, Trung Nguyên thật ra cũng có thể mở rộng.

Lý Khánh An bèn cười nói: “Ta nói một chút tình hình An Tây vậy! Kể từ ba năm về trước, An Tây bèn đã buông thả hạn chế vũ khí trong dân gian, nhất là là di dân người Hán, An Tây là cường chế trong mỗi nhà mỗi hộ bắt buộc phải có một cây trường mâu, một bộ khôi giáp, nếu như trong nhà có hai nam đỉnh, còn phải có một cây quân nỏ, một con chiến mã, mỗi ba tháng phải tập trung huấn luyện một tháng, đây chính là chế độ dân đoàn của An Tây, ta xem có thể mở rộng ở Trung Nguyên.”

Tuy nhiên Vương Củng lại bất mãn nói: “An Tây thì được, nhưng Trung Nguyên lại chưa chắc được, nuôi hổ có thể đả thương người, nhưng cũng có thể vồ xé mình, giấu binh trong dân tuy nói thì nghe hay, nhưng nếu bị An Lộc Sơn lợi dụng, dân đoàn chúng ta vất vả cực khổ huấn luyện được ngược lại đã trở thành vũ khí lợi hại để hắn tiến công triều đình, e là đến lúc đó, đại tướng quân khóc cũng khóc không ra nữa.”

Lý Khánh An hừ một tiếng, cất cao giọng nói: “Vương tướng quốc là quá coi thường con dân Đại Đường ta, đâu là đúng đâu là sai, đâu là chính đâu là tà, nhân dân còn rõ hơn cả chúng ta, nếu nhân dân ủng hộ An Lộc sơn, nguyện ý giúp hắn lật đổ triều đình, vậy thì chứng tỏ bạo loạn của chúng ta đã khiến cho nhân dân không kham chịu được nữa, cũng giống như cái gọi là nền chính trị hà khắc dữ hơn cả hô! Vậy thì An Lộc Sơn lật đổ triều đình, cũng là do chúng ta tự chuốc lấy thôi.”

Vương Củng cứng miệng không nên lời, sắc mặt xanh ngắt quay đầu đi, Trương Hạo thì âm thầm giờ ngón cái lên, thấp giọng khen nói: “Đại tướng quân nói hay lắm, nền chính trị hà khắc dữ hơn cả hổ, Trương Hạo ta thụ giáo rồi.”

Trong lòng Lý Khánh An lại khẽ lay động, bởi vì Trương Hạo trước giờ là người của Lý Hanh, vì vậy hắn chưa từng chú ý đến người này, nhưng từ tình hình hôm nay mà thấy, tên Trương Hạo này lại rất hợp tính tình của mình, thật sự là một đối tượng có thể tranh thủ.

Lúc này, trong đại sảnh đã nổ ra tiếng vỗ tay rào rào, Lý Khánh An vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Bùi Khoan từ phía sau đại sảnh đi ra, mặc trên người một trường bào màu đỏ tắc, trên mặt đã phết một lớp dầu cọ, trông có vẻ thần thái sáng láng khỏe khoắn, nhưng dù sao cơ thể gầy yếu, đi đường run rẩy, hai người cháu gái của ông, Bùi Vũ và Bùi Uyển Nhi một trái một phải dìu đỡ hắn, cẩn thận để hắn ngồi lên chủ vị, bèn đứng phía sau hắn.

Tiếng vũ nhạc đã ngừng lại, các vũ cơ đã lui xuống, tư nghi của hôm nay là Bùi Tư, hắn đứng dậy bèn mỉm cười cao giọng nói: “Hôm nay là đại thọ bảy mươi lăm tuổi của gia phụ, cảm tạ các vị đến Bùi phủ chúc thọ cho gia phụ, tuy thánh thượng và giám quốc điện hạ có việc không thể tham dự, nhưng các ngài đều đã đưa lễ mừng và lời chúc phúc đến, ở đây ta đại diện gia phụ và Bùi gia tỏ lòng cảm tạ sâu sắc, tiếp theo là ta vẫn muốn cảm tạ Vương tướng quốc, cảm tạ Lý thượng thư, cảm tạ Phòng thượng thư, cảm tạ Thôi thượng thư..

Bùi Tư là đang cảm tạ các thành viên chính sự đường ngoài Lý Khánh An và Bùi Mân, những người này gần như là ngồi cùng nhau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về bên này, lúc này, Lý Khánh An liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Bùi Uyển Nhi đứng phía sau lưng Bùi Khoan, cặp mắt như làn thu ba của nàng đang chăm chú nhìn mình, Lý Khánh An bèn khẽ mỉm cười với nàng, trên khuôn mặt trắng như sử của Bùi Uyên Nhi bỗng chốc phớt đỏ ửng, vội vàng xoay đầu tránh mặt, đi thấp giọng nói chuyện với Bùi Vũ.

“Ngoài việc cảm tạ mấy vị tướng quốc, ta càng cảm tạ tất cả các tân khách đến tham dự lễ thọ, ly rượu đầu tiên này đại diện Bùi gia kính các vị.”

Lý Khánh An lại bưng ly rượu lên đứng dậy cười nói: “Ly rượu đầu tiên này lẽ ra nên kính lão thọ tinh của chúng ta, nào! Mọi người cùng uống cạn ly này, chúc Bùi các lão phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam Sơn!”

Tất cả mọi người đứng lên, nâng ly cười nói: “Chúc Bùi các lão trường thọ!”

Đôi mắt Bùi Khoan đều cười tít lại thành một khe nhỏ, hắn định đứng dậy nói vài câu nói cảm tạ, nhưng lại không đứng dậy được, chỉ đành bưng ly rượu nhỏ lên, cùng mọi người uống hết ly này.

Mọi người đều ngồi xuống, đúng lúc này, ngoài đại sảnh đường vội vàng chạy vào một viên quản gia, thần sắc kinh hoàng, trên bậc thang bị vấp một cái, suỷt nữa bị ngã.

“Lão gia, Không hay rồi!”

Ánh mắt của mấy nghìn người trong đại sảnh đều trong phút chốc cùng nhìn về hắn, Bùi Tuân Khánh cực kỳ không vui nói: “Việc gì vậy?”

“Lão gia, có quan binh tới rồi!”

Quản gia vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài sảnh đường xuất hiện hơn ba trăm quân Quan Trung võ trang hạng nặng, người dẫn đầu là nhân vật số bốn của quân Quan Trung, Văn huy tướng quân Lâm Kiếm, bọn họ sát khí đằng đằng bèn định xông vào đại sảnh, nhưng hơn sáu mươi thân binh của Lý Khánh An đứng gác trước cửa sảnh đã chặn bọn họ lại.

Hiệu úy Dương Vân Phụng rút đao quát: “nơi này là thọ lễ của Bùi các lão, các ngươi không được làm càn!”

“Chúng tôi phụng mệnh của giám quốc điện hạ, đi đến truy bắt gian tế quân địch, ở đây có thủ lệnh của giám quốc điện hạ, mời các ngươi tránh ra, đừng cản trở quân vụ, nếu không, chúng ta giết chết không bàn cãi!”

Tiếng nói của Lâm Kiếm cực lớn, tất cả mọi người trong đại sảnh đường đều nghe thấy rất rõ, trong mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, nơi đây là thọ đường của Bùi gia kia mà, lại dám toàn thân vũ trang xông vào không nói, còn ở ngay trước mặt mấy nghìn khách khứa bắt người ngay tại trận, đây rõ ràng là không nể mặt Bùi gia, Lý Khánh An trong lòng cũng kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện Vương Tư Lễ và Trần Huyền Lễ đều không đến, Lý Hanh cũng không đến, hắn liếc mắt một cái, chỉ thấy trên mặt Vương Củng có chút đắc ý, trong lòng không khỏi hiểu rõ mấy phần, bọn họ là có chuẩn bị mà đến a!”

Lý Khánh An từ từ đứng lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn giết chết ai không bàn cãi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.