[Dịch] Thiên Hạ

Chương 412 : Hiệp nghị đình chiến




Khalifah Mansur của vương triều Abbsid lúc này đang ở bờ tây sông Amul đề đốc thúc Ziyad thực hiện sách lược của hắn. hắn đích thân đi đến Khurasan. lúc này bốn vạn đại quân Khurasan và một vạn cận vệ quân đang đóng quân ở vùng ven sa mạc ở ngoài sông Amuil chừng mười dặm.

Một vùng Na Sắc Ba bờ đối diện sông Amul quân Đường cũng là đại quân tập kết, ít nhất có bảy vạn đại quân, hai quân giằng co đã sắp một tháng.

Mansur vẫn luôn chờ đợi tin tức của Khwarezm, theo sự tính toán về thời gian. mười vạn đại quân chắc sớm đã đi đến Khwarezm, bây giờ có lẽ là trên đường nam hạ Hà Trung, có lẽ là bên Haman không có bất kỳ tin tức nào truyền đến. Mansur tâm thần không yên. một cảm giác vô cùng bất an luôn lởn vởn mãi trong lòng hắn. nỗi bất an này lúc hắn rời khỏi Damascus đã được gieo mầm. Khalid khẩn cầu hắn. bất luận Haman làm ra chuyện gì, xin cũng đều đừng trách tội gia tộc của hắn.

Mansur đã nhận lời. nhưng lời thỉnh cầu của Khalid đã phủ một lớp ám ảnh trong tim hắn. khi mãi không nhận được tin của Khwarezm. Mansur rốt cuộc đã có chút hối hận. có lẽ hắn đã sai rồi. không nên nhậm mệnh Haman làm chủ tướng. Hắn nhậm mệnh Haman làm chủ tướng cũng không phải là nhất thời nảy hứng, Abu Muslim đã chết đi gần hai năm. nhưng uy danh của hắn vẫn không phai nhạt trong quân đội đế quốc, có lẽ là âm hồn không tan biến, vì vậy, Mansur mới sốt ruột tìm một đại tướng trong quân đội thay thế Abu Muslim.

Haman Barmakids chính là người lựa chọn lý tưởng nhất mà hắn nhắm đến, hắn và Abu Muslim đều là người Ba Tư. hơn nữa hắn xuất thân danh môn. khí chất cao nhã. ngoại hình rất tốt, lại tham gia qua nhiều trận đại chiến, vì điều này còn bị thọ thương. hắn đã trở thành thần tượng mà rất nhiều các binh sĩ trẻ tuổi Ả Rập sùng bái. để tiến thêm một bước tạo dựng Haman làm thần, Mansur bèn quyết định để hắn dẫn quân đông chinh, để hắn lấy binh lực tuyệt đối giành lấy đại thắng tuyến bắc, Mansur suy nghĩ rất cặn kẽ thấu đáo, hắn cũng rất rõ Haman tuyệt không phải là đối thủ của Lý Khánh An. nhưng Lý Khánh An bây giờ chắc là ở phía đối diện với hắn. đang đối mặt với hắn. khu vực Hà Trung chắc là một quân Đường bình thường mới đúng, cho dù Haman khá yếu, nhưng vẫn còn Shaikh thực tài già dặn phò trợ, chắc sẽ không có vấn đề gì to lớn. ở trận quyết chiến cuối cùng, hắn đích thân đi chỉ huy đại quân.

nhưng Mansur không đọc qua câu chuyện Điền Kỵ đua ngựa của người phương Đông, không biết trong mưu trí của người phương Đông có sách lược dùng ngựa hạ đẳng chọi với ngựa thượng đẳng. hắn là Khalifah của vương triều Abbsid nhưng Lý Khánh An lại chưa chắc chiếu theo lễ nghi ngoại giao mà đích thân đánh trận với hắn.

Mấy ngày nay Mansur rốt cuộc cũng cảm giác được sự bất ồn. hình như Lý Khánh An không hề có mặt trong chủ lực quân Đường ở phía bờ đối diện sông Amul hắn cũng từng suy nghĩ đến Lý Khánh An sẽ nhìn thấu mưu lược của hắn. đích thân đi Khwarezm. nhưng dù sao khả năng này cũng rất thấp, hắn sẽ không nhằm vào một khả năng xảy ra rất thấp mà đi bày binh bố trận, nhưng bây giờ...

Mansur hai hôm liên tiếp không ngon siấc, hắn bồn chồn lo lắng, mong mời Haman có thể mang đến tin tức tốt cho hắn. sáng sớm. Mansur vừa dùng bữa sáng xong, hắn đang uống trà. nói ra thì cũng khá châm biếm, chiếc ly sử trắng hắn cầm trong tay chính là vật mà năm xưa Lý Khánh An đã tặng cho hắn.

Lúc này, một thị vệ vội đi vào, quỳ xuống thi lễ với hắn: “Bệ hạ. Lý Khánh An phái người đưa thư cho bệ hạ.”

“A!”

Mansur tay khẽ run lên. tát ra một chút nước trà. Lý Khánh An phái người đến rồi, trong lòng hắn lại nhen nhóm một tia hi vọng, vậy thì Lý Khánh An không hề có mặt ở Khwarezm chứ?

“Mau dẫn vào!”

Rất nhanh, mười mấy thị vệ dẫn vào hai quan viên văn chức quân Đường trẻ tuổi, một trong hai người khom người thi lễ với Mansur, dùng tiếng Đột Quyết nói: “Tại hạ Trần Thiếu Du. Đại Đường An Tây tiết độ phủ văn chức lang. phụng mệnh An Tây Tiết độ sứ. Phiêu kỵ Đại tướng quân Triệu vương điện hạ. đưa một lá thư cho bệ hạ. còn có một món lễ vật.”

Nói đến lễ vật. quan viên trẻ tuổi phía sau hắn mang một hộp gỗ đặt trên bàn. Mansur đón lấy thư. không xem. mắt hắn dán chặt vào chiếc hộp gỗ kia. một linh tính xấu một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng hắn. hắn hình như ngửi thấy một chút mùi máu tanh.

“mở hộp ra!”

Hắn hít một hơi thật sâu. mệnh lệnh tả hữu thị vệ, Trần Thiếu Du và chiến hữu của hắn đã lui đến cạnh tường. khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Hai thị vệ tiến lên trước, dùng dao nhỏ cạy chiếc hộp gỗ ra. mở nắp hộp ra. vén một lớp giấy dầu ra. đột nhiên hai người ‘a!’ một tiếng kêu to, sợ đến sắc mặt trắng bệch, cùng nhau lui về sau hai bước, mắt dán chặt vào đồ vật trong chiếc hộp, một thị vệ kêu lên: “Bệ hạ. là tướng quân Haman!”

Mansur đã nhìn rõ rồi. trong hộp là một đầu người. bộ mặt trông rất sống động, chính là Haman Barmakids mà hắn gửi gấm kỳ vọng. Mansur chỉ cảm thấy trong lòng có một sự đau đớn khó mà chịu đựng, giống như có một con dao chọc mạnh vào trong trái tim của hắn. cảnh tượng trước mặt trở nên mơ hồ, thân mình hắn lắc lư. mắt thấy sắp phải ngã xuống.

Mấy thị vệ cuống cuồng đỡ lấy hắn. hai thị vệ khác thét lớn một tiếng. rút dao lao về phía Trần Thiếu Du. “Dừng tay!” Mansur đã ngăn bọn họ lại. hắn dù sao cũng là vua một nước, cuối cùng đã khắc chế được sự thất thố, ngay sau đó một sự bi thương to lớn ập vào hắn. hắn biết. Haman đã tiêu rồi. mười vạn đại quân của hắn cũng xong rồi.

Hắn sửng sờ nhìn vào hộp gỗ rất lâu. cuối cùng, hắn đã mở miệng, giọng nói trở nên vô cùng thấp trầm, hỏi Trần Thiếu Du: “Đại tướng quân các người đã trở về chưa?”

Trần Thiếu Du tiến lên thi lễ nói: “Đại tướng quân đã quay về, ngài nói điều cần nói đều ở trên thư. xin bệ hạ xem qua.”

Mansur từ từ nhặt thư lên. chỉ thấy trên thư da viết: ‘Kính gửi Khalifah bệ hạ đế quốc Abbsid.'

“Đế quốc?” Mansur cười khồ một tiếng, mở thư ra. Lý Khánh An ở đầu thư đã nói: “Triệu vương đế quốc Đại Đường. An Tây Tiết độ sứ Phiêu kỵ đại tướng quân gửi đến Khalifah bệ hạ đế quốc Abbsid ta đã từ Khwarezm quay về, nguyện thành tâm trò chuyện với bệ hạ.”

Đây là thư do tận tay Lý Khánh An viết, trong từng dòng từng chữ đều tràn đầy thành ý, Mansur thở dài, trong thư viết rất rõ ràng, mười vạn đại quân của hắn đã toàn quân bị diệt. Lý Khánh An khuyên nhủ hắn nên chú tâm nhiều đến nguy cơ trong nước, Hà Trung và Thổ Hỏa La vốn dĩ chính là phạm vi thế lực của vương triều Đường, xin hắn đối diện với sự thật.

“Quân Đường vô ý vượt qua sông Amul nguyện ý cùng bệ hạ ngồi xuống đàm đạo ven sông, nếu bệ hạ không đồng ý, vậy thì Lý Khánh An ta không ngại đi thêm vài bước, đi Damascus nói chuyện mặt đối mặt với ngài.”

“Bệ hạ đứng trên đầu thành của Damascus. có lẽ sẽ nhìn thấy ta.”

Mansur đọc thư hết lượt này đến lượt khác, hắn chìm vào trong sự trầm tư. không ai dám quấy rối hắn, sứ giả quân Đường Trần Thiếu Du cũng yên lặng đứng ở một bên chờ đợi sự phúc đáp của hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Mansur phảng phất từ trong mơ bừng tỉnh, hắn khẽ gật đầu: “Thôi được, xin ngươi chuyển cáo lại đại tướng quân các ngươi, ta chịu trò chuyện với hắn một phen.”

Na Sắc Ba. Lý Khánh An đang để mình trần ngồi trong phòng, một danh y đang cẩn thận thay thuốc cho hắn. vốn dĩ vết tiễn thương không nghiêm trọng, nhưng một mũi tên cuối cùng bắn Shaikh làm cho vết thương nứt ra, đã có chút nhiễm trùng.

Lúc này Lý Tự Nghiệp đẩy cửa đi vào, Lý Khánh An nghe ra tiếng bước chân của hắn. bèn hỏi: “Chuyện trợ cấp đều sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

“Đều đã sắp xếp xong, ngoại trừ tướng sĩ chết cháy dùng hũ tro cốt. những thi cốt các tướng sĩ tử trận đều đựng vào trong quan tài, đã từ Samarkand bắt đầu vận chuyén đi, theo tin tức vừa mới truyền đến từ Toái Hiệp, các quan viên chủ chốt như Vương Xương Linh. Đoàn Tú Thực, Sầm Tham đều đã chiếu theo danh sách tử trận đi các nhà các hộ an úi, gời tiền bạc trợ cấp và chứng nhận trợ cấp, sẽ nghiêm khắc theo chế độ trợ cấp của An Tây tiến hành động viên an úi, xin đại tướng quân an tâm.”

Lý Khánh An thở dài một tiếng, nói: “Hai lần chiến đấu mà đã tử trận một vạn năm nghìn người, đây là một lần thương vong nặng nề nhất từ lúc ta dẫn dắt An Tây đến nay, ta thẹn với phụ lão hương thân của An Tây, truyền mệnh lệnh của ta. lần này trở về, không được cứ hành bất kỳ nghi thức ăn mừng hoặc khải hoàn nào, trong vòng một tháng, toàn vùng An Tây không cho phép bất kỳ sự giải trí nào, kẻ nào dám vi phạm mệnh lệnh, cho dù can thiệp đến bất kỳ ai, nhất loạt phạt nặng một trăm năm mươi gậy, nếu là thê tử ta vi phạm, thì sẽ do ta lĩnh gậy này.”

“Mạc tướng tuân lệnh!”

Lý Tự Nghiệp vội vàng giao phó một quan văn thư bên cạnh đi phác thảo quân lệnh, bản thân hắn lại không rời đi, hắn có một chút chuyện còn muốn nói với Lý Khánh An.

Lúc này quân y đã rửa sạch vết thương cho Lý Khánh An. cuối cùng đắp thuốc lên. trịnh trọng căn dặn hắn nói: “Đại tướng quân thương thế khá nặng, thương đến gân cốt. trong ba tháng không thể dùng sức, trong vòng một năm không thể dùng cung, nếu không đại tướng quân cả đời cũng không thể dùng cung nữa.”

Lý Khánh An chỉ cảm thấy vai trái đau buốt khó chịu đựng, sau khi đắp thuốc, lập tức cảm thấy mát dịu hãn. hắn khẽ thở phào một cái. cười nói với Lý Tự Nghiệp: “Nói ra ta vẫn là may mắn. Bạch Hiếu Đức đứt luôn cả ruột. ít nhất phải nằm nửa năm.”

Lý Tự Nghiệp thở dài nói: “Đại tướng quân thân gánh trọng trách An Tây, không nên mạo hiểm đích thân xách tên xông trận giết địch, nếu có chút gì không hay xảy ra. An Tây nguy ngập a!”

“Ta nếu không ra trận giết địch, tướng sĩ làm sao chịu ra sức bán mạng, hai vạn năm mươi ngàn người chọi năm vạn người, đôi bên đều là quân tinh nhuệ, ta cũng chỉ có thể liều mình một phen, nếu không quân Đại Thực ắt sẽ rút đi.”

“Đại tướng quân nóng ruột đến vậy sao?”

Lý Khánh An gật đầu: “Trận chiến này có ý nghĩa phi phàm đối với ta. nếu không thể tiêu diệt toàn bộ quân Đại Thực, đề họ chạy trốn, vậy trong vòng ba năm. Hà Trung đừng hòng yên ôn được. Mansur tuyệt sẽ không cam tâm từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng tiêu diệt toàn bộ mười vạn quân, có lẽ đòn đả kích về quân sự vẫn chưa thể xem là hủy diệt, nhưng sự đả kích đối với tâm lý của Mansur lại là khó mà đoán chừng được, ta có lòng tin. ít nhất trong vòng năm năm. người A Rập sẽ không nghĩ đến việc khuếch trương phía đông nữa. vậy thì ta có thời gian quay đầu chiếu cố phía đông rồi.”

Trên thực tế tính cấp thiết đối với trận chiến này của Lý Khánh An vượt xa so với Mansur, bây giờ đã là năm Thiên Bảo mười ba. trên lịch sử năm Thiên Bảo mười bốn bùng nổ mối loạn An sử. cho dù lịch sử đã bị hắn làm xáo trộn, nhưng căn nguyên dẫn đến mối loạn An sử, hắn lại không thể thay đổi. trên một mức độ rất lớn. mối loạn An sử cũng là các loại mâu thuẫn xã hội sắc nhọn đến mức sắp bức phá giới hạn mới gây ra. vì vậy năm Thiên Bảo thử mười bốn cũng sẽ là điểm tới hạn của các nguy cơ xã hội bùng nổ, vì vậy ánh nhìn và tinh lực của hắn đều phải lập tức đặt về phía quốc nội.

Vì điều này, hắn cần phải cùng Mansur đạt được một phần hiệp nghị đình chiến.

Trải qua giai đoạn bàn bạn tiền kỳ mấy lần. song phương rốt cuộc đã xác định, sẽ ký kết hiệp nghị đình chiến trên mặt băng của sông Amul, thời gian là giữa trưa ba ngày sau.

Thời gian rất nhanh bèn đi tới ngày này, sáng sớm. thời tiết vẫn rét lạnh, trên mặt băng của sông Amuỉ phủ lên một lớp sương trắng mong mỏng, sông Amul thường vào thượng tuần tháng hai bắt đầu tan băng. bây giờ vẫn là ngày cuối cùng của trung tuần tháng giêng, trên mặt sông vẫn đóng một lớp băng thật dày.

Khi ánh dương đầu xuân ấm áp chiếu trên mặt băng. ở giữa lòng sông Amul đã xuất hiện một túp lều trắng to lớn. song phương mỗi bên ra một trăm người tham dự bố trí phương tiện bên trong lều. thật ra bố trí rất đơn giản, trên mặt băng phủ ba lớp thảm dày, ở giữa đặt một chiếc bàn thật dài, văn bản đình chiến do song phương cùng đồng ý, dùng ba loại văn tự tiếng Ả Rập, tiếng Hán và tiếng Đột Quyết viết ra.

Nội dung cũng không nhiều, song phương đều là vô điều kiện đồng ý ngừng chiến, bắt đầu từ ngày ký tên. trong vòng năm năm song phương không được tái chiến, vương triều Abbsid thừa nhận khu vực Hà Trung và Thổ Hỏa La thuộc về phạm vi thế lực của vương triều Đường.

Hơn nữa xuất phát từ việc quân Đường đã ký hiệp ước quân sự với Bỵzantium. vậy thì quân Đường có nghĩa vụ sửa lại hiệp ước với người La Mã. trong vòng năm năm. chỉ cần vương triều Abbsid tuân thủ điều ước đình chiến, hơn nữa quân đội của vương triều Abbsid không chủ động phát động tiến công quân sự với Byzantium. thì quân Đường sẽ không tham dự hành động quân sự của Bỵzantium đối với A Rập.

Đồng thời đôi bên còn ký kết bản ghi nhớ thông cảm về Khwarezm. Khwarezm sẽ một phân thành hai, Áo giáo đồ và giáo đồ Muslim sẽ ở phía tây sông Amul và vùng châu thồ biển Aral tự kiến lập nước riêng, vương triều Đường và vương triều Abbsid đều sẽ không can thiệp nội chính của hai nước Khwarezm này, cũng không được xuất binh can dự chiến tranh giữa họ.

Cách dùng từ của đôi bên vô cùng cẩn trọng, hơn nữa mỗi bên đều có thỏa hiệp riêng, ví dụ như sông Amul làm tuyến ngừng chiến, chứ không phải là biên giới, vương triều Abbsid chỉ thừa nhận Hà Trung là phạm vi thế lực của vương triều Đường, mà không phải là lãnh thổ; lại ví dụ như. quân đội của vương triều Abbsid nếu như chủ động phát động tiến công quân sự với Byzantium, vậy thì quân Đường sẽ phải thực hiện tuân thủ hiệp ước quân sự với Bỵzantium. đây chính là vì ngăn chặn người A Rập lợi dụng hiệp nghị ngừng chiến phá vỡ hiệp ước quân sự giữa triều Đường và Byzantium.

về vấn đề liên quan tới Byzantium. đôi bên đặc biệt dùng tiếng La Mã viết ra, ngoài ra đôi bên còn hẹn ước, toàn diện mở cửa mậu dịch, cố vũ thương nhân đến mậu dịch giữa hai nước, các loại thuế và tiền tệ thì chiếu theo điều khoán trước trận chiến Đát La Tư mà chấp hành.

Vào giữa trưa, thời gian đôi bên hẹn ước đã tới, theo hẹn ước, đôi bên sẽ ở cùng một thời gian tiến vào đại trướng ở giữa lòng hồ, mỗi người chỉ có thể mang theo một phó tướng, hai quan văn và ba trăm thị vệ, hơn nữa song phương mỗi bên phái người đi giám sát đốc thúc đối phương, các chi tiết đều phải suy nghĩ thấu đáo đến không nhiễu một giọt nước nào.

Phó tướng mà Mansur mang theo là tổng đốc Ziyad của Khurasan, trên bề mật mà nói. quan hệ của hai người tương đối dung hòa. Ziyad cũng là tuân theo răm rắp, nhưng chinh lại là sự tuân theo răm rắp của Ziyad đã bộc lộ tâm thuật bất chính của hắn. tạm thời vẫn không thể dùng từ ‘dã tâm’ này.

Nếu như là tuân theo răm rắp, vậy thì Mansur mệnh hắn phối hợp Haman, thì hắn phải lập tức xuất binh sông Amul mới đúng. nhưng trên thực tế, Ziyad rất trễ vẫn không chịu xuất binh, điều này đã mâu thuẫn với sự tuân theo răm rắp của hắn.

Điểm này, Mansur trong lòng biết rất rõ, hắn hiện tại cũng không thể làm gì được Ziyad. tướng lĩnh chủ yếu của quân Khurasan đều là do Ziyad một tay đề bạt, hơn nữa là lợi dụng cơ hội Mansur mệnh hắn thủ tiêu bộ hạ của Abu Muslim mà có được.

Nếu như hắn giết đi Ziyad. một khi quân Khurasan bất ngờ làm phản, không chỉ hắn Mansur sinh mạng phải lo âu. quân Đường cũng sẽ thừa cơ mà vào, hậu quả thật không thể tưởng tượng, lúc này, Mansur không muốn phát sinh thêm dây rễ khác nữa.

“Ziyad tướng quân, chúng ta đi qua đó đi!” Mansur cười nhạt nói.

Ziyad cung kính thi lễ: “Bệ hạ mời đi trước!”

vẻ mặt của hắn vô cùng thành khẩn, chẳng có gì khác biệt so với lúc một tháng trước khi gặp được Mansur, nhưng trong lòng của hắn lại có sự thay đổi rồi, cho dù Mansur đã đè nén tin tức của chiến dịch Khwarezm, nhưng Ziyad vẫn là nhận được một chút tin tức, Haman đã tử trận, đầu của hắn bị Lý Khánh An đưa tới, sự từ trận của chủ soái cũng đồng nghĩa với việc quân chủ lực ở chiến tuyến phía bắc đã toàn quân bị diệt, Ziyad tin tưởng sự phán đoán của mình, nếu không Mansur tuyệt sẽ không cùng quân Đường ký điều ước đình chiến năm năm này.

Trên thực tế Ziyad đã sớm biết được Lý Khánh An không hề ở bờ đối diện sông Amul nhưng hắn không nói với Mansur, như vậy bây giờ Lý Khánh An đem đầu người của Haman đưa tới, thì chứng tỏ chiến dịch Khwarezm là do Lý Khánh An đích thân đi đánh trận.

Ziyad từ đủ mọi dấu vết bèn phán đoán được tình thế, trong lòng hắn âm thầm vui mừng, mười vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, vậy thì quân Khurasan của mình đã trở thành đệ nhất quân đội của đế quốc. Mansur ở một số sự việc nào đó thì phải nhượng bộ với hắn rồi.

Ziyad không hề kỳ vọng mình có thể trở thành Khalifah. nhưng hắn hi vọng mình có thể trở thành quốc vương Khurasan. có đủ quyền tự trị.

Hắn vừa đi cùng Mansur về hướng đại trướng, trong lòng lại âm thầm toan tính làm sao thực hiện ước mơ quốc vương của hắn.

“Ziyad tướng quân, lần ký hiệp ước này ta rất nghiêm túc. ta quả thật định trong vòng năm năm không suy nghĩ đến việc phương đông nữa. chuẩn bị tập trung tinh lực đối phó với Tây Ban Nha, không biết Ziyad có hứng thú trở thành chủ soái quân tây chinh không?”

Mansur nửa đùa nửa thật nhìn vào hắn. Ziyad vội vàng cung kính nói: “Thần tài năng thấp kém. e là không thể đảm nghiệm, sẽ làm lỡ đại nghiệp đông chinh của bệ hạ, thần nguyện vì bệ hạ tiến cử nhân tài tốt.”

“Ha ha! Ta chỉ là đùa một chút thôi.”

Hai người đều nở nụ cười, cười đến chua chát vô cùng.

Ngay lúc Mansur và Ziyad đi tới đại trướng, đội ngũ của Lý Khánh An cũng đồng thời qua đây, phía sau hắn đi theo Lý Tự Nghiệp.

Mansur và Lý Khánh An xoay người xuống ngựa, vừa cười vừa mở rộng cánh tay nghênh đón về phía đối phương: “Lý Đại tướng quân, chúng ta đã hai năm không gặp rồi nhỉ!”

“Thân thể của bệ hạ vẫn còn tráng kiện như vậy.”

Hai người cười to ôm chặt vào nhau, thân thiết phảng phất như bạn chí cốt ba mươi năm chưa gặp, Lý Khánh An đột nhiên chau mày lại. ấn vai trái một cái áy náy nói: “Bệ hạ. vai trai ta có thương tích, thất lễ rồi.”

“A! Đó là ta đã lỗ mãng. Nào! cùng tiến vào lều.”

Hai người kéo vai nhau, thân thiết đi vào đại trướng. ai có thể nghĩ đến giữa bọn họ vừa kết thúc chiến dịch thảm thiết nhất, các thị vệ ở phía sau của hai bên ai nấy cười khổ không thôi, dối trá chính trị a!

Trong túp lều đã chuẩn bị xong, hai người theo vị trí của mình mà ngồi xuống. thị vệ đôi bên lần lượt đưa tới một ly trà. Lý Khánh An cầm ly trà nóng hổi lên cười nói: “Ta nghe nói bệ hạ thích uống trà. đặc biệt mang mười cân lá trà tốt nhất Trường An. hi vọng điện hạ có thể thích.”

“Ta rất thích! ở đâu vậy?”

Lý Khánh An đặt ly trà xuống, vẫy tay một cái, từ trong tay thị vệ đón lấy một gói trà. đưa cho Mansur, Mansur vội vàng đón lấy 2Ói trà. đặt lên mũi ngửi ngửi, vui vẻ nói: “Đây là trà Mông Đỉnh thượng hạng!”

Lý Khánh An giơ ngón tay cái lên vừa cười vừa khen: “Bệ hạ quả nhiên thật không tầm thường.”

Mansur đặt bao trà xuống, thở dài nói: “Ta rất muốn để cho thần dân ta đều học được uống trà. không biết Đại tướng quân có thể tặng ta một chút giống cây trà. để ta ở sông Tigris gieo trồng đại trà.”

Lý Khánh An lại mỉm cười nói: “Giống cây trà này không thể tặng được.”

“Vì sao?” Mansur ngạc nhiên.

“Lá trà là bảo bối kiếm tiền của chúng tôi. tặng cho bệ hạ rồi, mai này lá trà của chúng tôi sẽ không kiếm được tiền nữa.”

Hai người nhìn nhau một cái, đều thầm hiểu không nói ra mà cười lên ha hả.

“Tuy nhiên, ta lại có một lễ vật đặc biệt tặng cho bệ hạ.” Lý Khánh An thu nụ cười lại nói.

Mansur cảm thấy được trong lời nói của Lý Khánh An có gời gấm điều gì, bèn cũng thu nụ cười lại nói: “Không biết đại tướng quân muốn tặng ta lễ vật đặc biệt gì? Không phải lại là hộp gỗ gì nữa chứ!”

Lý Khánh An cười xòa. cũng không trả lời hắn. mà là cầm lên văn thư hiệp nghị đình chiến ở trước mắt, tỉ mỉ đọc nó, Mansur trong lòng nghi hoặc, hắn không truy vấn. cũng cầm văn thư tỉ mỉ đọc, lát sau. Lý Khánh An đặt văn thư xuống, từ trong ống viết lấy ra một cây viết lông, chấm một chút mực nước, dưới danh hiệu loằng ngoằng Triệu vương, An Tây tiết độ sứ, Phiêu kỵ đại tướng quân, chính thức ký lên tên mình: Lý Khánh An.

Hắn liên tiếp ký ba bàn. đặt bút xuống, quan văn thư bên cạnh đóng thêm con dấu lên, Mansur ở đối diện cũng dùng bút lông ngỗng ký tên, đồng thời đóng thêm ngọc tỷ lên. sau đó trao đổi văn bàn ký tiếp, khi con dấu đỏ rực cuối cùng đóng xong, hiệp nghị đình chiến cuối cùng đã ký xong.

Lúc này, Lý Khánh An đặt bút xuống, cười nhạt với Mansur nói: “Để biểu thị thành ý của ta. ta sẽ phóng thích toàn bộ một vạn lẽ tám trăm bảy mươi lăm tù binh của quý quân, đây chính là lễ vật đặt biệt của ta dành cho bệ hạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.