[Dịch] Thiên Hạ

Chương 403 : KHWAREZM




Cuối cùng Lý Khánh An cũng đã uyển chuyển từ chối ước mong xuất binh của hãn quốc Khazars. “Trước tiên, ta thật sự rất cảm kích tình nghĩa anh em của hãn quốc Khazars. nhưng quân An Tây ta đã đủ thực lực để đối phó với người Ả Rập, hơn nữa ta cũng đã hoàng thành việc bố trí quân đội. Nếu bây giờ quý quốc cũng tham gia vào, ta nghĩ còn có thể làm loạn mất phần bố trí của quân lực. Đương nhiên, nếu hãn quốc Khazars thật sự một lòng muốn đối đầu với người Ả Rập, vậy cũng có thể xuất binh tại Á Mỹ Nê Á (*Armenia); còn chiến dịch tại phương đông, quân Đường hoàn toàn có thể ứng phó. ”

Những lời của Lý Khánh An đã đánh ngay vào điểm yếu của hãn quốc Khazars. Nếu hãn quốc Khazars thật sự muốn cùng đánh người Ả Rập với quân Đường, vậy bọn họ nên độc lập tác chiến, xuất binh ngay tại Armenia thuộc vùng phía tây của Lý Hải (*Biển Caspi), chứ không phải đi sau lưng quân Đường để thừa nước đục thả câu như bây giờ. Nếu đã không thực sự muốn góp sức, mà lại muốn được hưởng một phần lợi ích từ tay quân Đường, trên đời này làm gì có việc như vậy.

Hoàng tử Bố La Ni (*Boulogne) nước Khazars thấy thái độ Lý Khánh An kiên quyết, không đồng ý để họ tham chiến, bất đắc dĩ. hắn đành không công quay về bẩm báo với phụ thân. Nhưng quốc vương Á Nhĩ Tư Lan (*Arslan) của nước Hoa Lạt Tử Mô (*Khwarezm hay Chorasmia) đã vong quốc lại không nguyện ý theo hắn cùng về. Hai người không mấy vui vẻ gần như đã trở mặt nhau. Boulogne trong lòng giận dữ vạn phần, nhưng hắn lại không dám phát tác trước mặt Lý Khánh An, nên chỉ đành tức tối bỏ về.

Lúc ráng chiều, hai thân binh đã dẫn Arslan đi đến gặp Lý Khánh An. Lúc này, hắn cũng đã tắm rửa sạch sẽ. thay quần áo mới. râu ria cũng được cạo tươm tất. trông hắn có vẻ trẻ hơn nhiều so với ban đầu. Trong lòng Arslan thôn thức không yên. Lúc chiều hắn đã bày tỏ rõ những điều trong lòng mình nghĩ với Lý Khánh An. nhưng Lý Khánh An vẫn chưa bày tỏ thái độ gì. thậm chí còn không đếm xỉa đến hắn là đằng khác.

Đương nhiên. Arslan cũng biết rõ, trước mặt người Khazars. Lý Khánh An không thể nào cho hắn bất kỳ câu trả lời nào. Lúc này, lòng Arslan vừa hồi hộp, nhưng đồng thời lại bắt đầu tràn trề hi vọng.

Hắn được binh sĩ dẫn vào một đại trạch được cai bị nghiêm ngặt. Sau một hồi đi đến trước một gian nhà thì nghe binh sĩ bẩm báo: “Đại tướng quân, quốc vương Khorezm đã được dẫn đến.”

“Đi vào đi!”

Arslan được dẫn vào phòng. trong phòng đèn đã sáng trưng. Ánh sáng trong phòng rất rõ, Lý Khánh An đã dùng xong cơm tối. hắn đương cầm cây đèn dầu đứng trước tấm bản đồ khổng lồ khắc bằng gỗ chăm chú suy nghĩ điều gì đấy.

Ánh mắt của Arslan vô cùng nhạy bén. hắn bỗng phát hiện vùng đất đang được ánh đèn dầu rọi sáng kia chính là vùng tam giác biển mặn Aral. là cố hương của Khwarezm bọn họ. Nhìn thấy thế. trong lòng hắn bỗng chốc không kiềm nổi đập thình thịch.

Kỳ thực nước Khwarezm vẫn còn. chỉ là họ đã bị người Ả Rập chinh phục. Tân quốc vương Thi Phân chính là hậu duệ của quý tộc Khwarezm năm xưa đầu hàng người A Rập, đã thần phục trước Damascus từ lâu. Nếu cả Lý Khánh An cũng không thừa nhận hắn. mà thừa nhận quốc vương hiện tại của Khwarezm. vậy ước mơ phục quốc của hắn cũng sẽ bị vỡ tan. Nghĩ đến đây, lòng Arslan lại lập tức hồi hộp đến cực độ.

Hắn không biết được rằng Lý Khánh An lúc này không suy ngẫm về việc của nước Khwarezm. mà đang ngẫm nghĩ về đường tiến công mà người Đại Thực có thể sẽ đi. Hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khả năng người Đại Thực tấn công từ phía bắc là lớn nhất. Một mặt vì quân Đường vừa chiếm được Thổ Hỏa La. nên chắc chắn sẽ cho đóng trọng binh tại nước Thổ Hỏa La. hơn nữa lại có sự phối hợp của quân đội Hà Trung. Nhất là bọn họ vừa cho thử nghiệm tại Tiểu Sử quốc. Thiết Môn Quan của Tiểu Sử Quốc nằm sát cạnh Tô Giải quốc của Thổ Hỏa La. nếu quân Đại Thực tiến công Thổ Hỏa La thì quân Đường tại Hà Trung sẽ có thể nhanh chóng đến chi viện, nên sẽ rất nguy hiểm với bọn chúng. ngược lại, quân Đường hầu như chẳng mấy đóng quân tại khu vực hạ du sông Amul. hơn nữa khu vực Hà Trung mới là hạch tâm lợi ích của người Đại Thực, quan trọng hơn Thổ Hỏa La nhiều. Một mặt khác, hạ du sông Amul là lành thồ thuộc về nước Hỏa Tầm. đến giờ vẫn chịu sự khống chế của người Đại Thực. Bọn chúng sẽ có thể chuyển dời trọng binh về Hòa Tầm quốc, sau đó chờ đợi cơ hội nam hạ.

Cho nên dù từ góc độ nào mà suy xét đi chẳng nữa. khả năng quân đội Đại Thực tấn công từ phía bắc rất lớn.

Đương nhiên, cũng có thể có khả năng là kết hợp tấn công hai tuyến, quân Đại Thực Khurasan sẽ giả vờ đánh Thổ Hỏa La phía nam để làm mồi nhử. còn một đội quân Đại Thực chủ lực khác sẽ đóng quân tại Hỏa Tầm quốc phía bắc Hà Trung, xuyên qua sa mạc Karakum. men theo sông Amul nam hạ. đánh thẳng về Hà Trung.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An bèn đặt đèn dầu xuống. quay sang nhìn Arslan vừa vào nhà cười nói: “Quốc vương điện hạ. xin mời ngồi!”

Arslan vội vàng vừa thi lễ vừa nói: “Ta là kẻ vong quốc lưu vong, không dám xưng quốc vương.”

Nói xong, hắn thổn thức bất an ngồi xuống. Lúc này một viên thân binh của Lý Khánh An đã mang trà lên cho hắn. Lý Khánh An cũng ngồi xuống. hắn cầm chén trà lên nhấp môi một ngụm. thư thái chậm rãi nói: “Nghe nói ngươi đã trở mặt cùng hoàng tử Boulogne của Khazars. không lẽ ngươi không cảm thấy lo lắng ư? ”

Arslan vội hỏi: “Ý của đại tướng quân là chỉ ba ngàn kỵ binh Khwarezm trung thành dưới trướng của ta ư?”

“Đúng! Ý của ta là thế!”

Arslan tự xưng là lưu vong tại ngoại đã năm mươi bốn năm nay, hắn được sự giúp đỡ năm mươi bốn năm của hãn quốc Khazars. vậy sao giờ vừa gặp mình hắn lại muốn đường ai nấy đi với hãn quốc Khazars. Sự thay đổi này cũng quá nhanh rồi! Vì thế mà trong lòng Lý Khánh An đã có chút nghi ngờ, hắn nghi ngờ giữ hai người bọn họ đang kết hợp giả vờ để lừa mình.

Nhưng Arslan lại thở dài nói: “Kỳ thực ta cũng không giấu gì đại tướng quân, bọn ta đã dời đến bán đảo Crimea từ bốn mươi năm trước đây để cầu xin sự bảo hộ của người La Mã. Lần này ta đến tìm đại tướng quân, hoàn toàn vô tình gặp được Boulogne giữa đường.”

“Vì sao lại muốn rời khởi hãn quốc Khazars?” Lý Khánh An hỏi liền.

Trong mắt Arslan toàn sự thù hận. hắn từng câu từng chữ nói: “Đó là vì bốn mươi năm trước tân khả hãn La Lí ô của hãn quốc Khazars lên ngôi. Hắn cũng chính là phụ thân của quốc vương Bố Lan. hắn không chỉ chiếm đoạt tất cả tài sản của bọn ta. còn cướp đi năm trăm người phụ nữ, trong đó có cả mẫu thân và chị gái ta. Phụ thân ta dẫn người trong tộc đi giải cứu họ, nhưng lại được tin là mẫu thân và chị gái ta đã chết thảm trong quân trại. Trong lúc tức giận, phụ thân ta đã dẫn theo đoàn người Khwarezm lưu vong về phía tây, cầu xin sự bảo hộ của người La Mã. Người La Mã đã an bài cho bọn ta được sinh sống tại bán đảo Khắc Lí Mộc (*Crimea, thoáng cái đã bốn mươi năm qua đi. nhưng trong lòng bọn ta chưa bao giờ ngưng cố gắng để được phục quốc. Phụ thân ta trước lúc chết đã nước mắt ròng ròng nắm lấy tay ta. ta biết mong ước của người là được an táng tại cố hương. Ba năm trước, bọn ta đã được sự cho phép của người La Mã. đã thành lập quân đoàn Crimea gồm ba ngàn người. Bọn ta mỗi ngày khắc khồ luyện tập, ngày đêm mong đợi có một ngày có thể trở về cố hương.

Lý Khánh An chăm chú nhìn vào mắt của hắn. Trong ánh mắt của hắn. Lý Khánh An có thể nhìn thấy lửa hận bừng bừng cùng vẻ kiên cường bất khuất, và Lý Khánh An cũng như thấu hiểu được niềm tin bất diệt của cả một dân tộc.

Lý Khánh An gật gật đầu lại nói: “ Việc các ngươi muốn trở về cố hương, người La Mã có đồng ý không?”

“Mấy tháng trước ta có đến cầu kiến quốc vương Constantine V, hắn có viết cho ta một lá thư nói ta có thể giao nó cho đại tướng quân.”

Arslan rút từ trong lòng ra một bức thư. hai tay dưng lên. Thân binh bên cạnh lập tức nhận thư giao cho Lý Khánh An. Hắn mở thư ra. quả nhiên trong đó là nét chữ của quốc vương Byzentium Constantine V, và còn có dấu ấn của hắn. Trong thư được dùng chữ Đột Quyết để viết, nội dung trong đó cũng chẳng khác mấy lời của Arslan. cho phép bọn họ trở về phục quốc và thỉnh cầu Lý Khánh An có thể giúp đỡ họ.

Đến cuối thư. Constantine V còn viết: Người Bungaria đã phát động khiêu khích với họ, Byzentium sắp có chiến tranh bùng nổ với nước Bungaria. có lẽ trong vòng hai năm Byzentium không thể thực hiện theo hiệp ước. cùng Đại Đường đánh Đại Thực.

Lý Khánh An chau mày lại nói: “người La Mã và người Bungaria đã khai chiến rồi ư?”

Arslan cười mếu máo trả lời: “Hồi bẩm đại tướng quân, người La Mã thích gây thù địch bốn phương, không những với người Ả Rập, cả người tây phương Bungaria bọn họ cũng đi gây chiến. Hoàng đế La Mã quá cao ngạo, Constantine V và phụ thân của hắn Leo III đã phát động vận động phá hoại tượng thánh, bỏ tượng thánh xuống biển, kết quả đã đắc tội người của giáo đình, và cũng đắc tội cả phương tây.”

“Vậy xem ra quan hệ của họ và người Khazars cũng không mấy tốt?”

Lý Khánh An rất bình thản dễ dàng tung ra một câu hỏi, nhưng lại hỏi ngay vào trọng điểm. Trong lòng Arslan rất ư bàng hoàng. Arslan không ngờ được vị chủ soái trẻ tuổi của quân Đường trước mặt này lại có tầm nhìn chính trị sâu sắc như thế, chỉ cần nghe sơ đã nhìn ra được dụng ý sâu xa của người La Mã.

Arslan không khỏi đưa tay lên lau bớt mồ hôi ử ra trên trán. Hắn cũng không dám chó chút giấu siếm. thành thật nói: “Trên bề mặt. người La Mã và người Khazars có quan hệ rất tốt. thậm chí hoàng hậu của người La Mã bây giờ còn là người Khazars. nhưng trên thực tế. quan hệ của bọn họ đã rạn nứt từ lâu. Người Khazars càng lúc càng lớn mạnh, đã từ một nước nô bộc của người La Mã mà trở thành bằng vai bằng vế, nhất là từ mười ba năm trước họ cử quốc đổi theo thờ phụng Do Thái giáo, một lượng lớn người Do Thái lũ lượt kéo đến nước Khazars. hãn quốc Khazars cũng trở nên ngày càng cao ngạo, khiến cảnh giác của người La Mã với bọn họ cũng trở nên trầm trọng hơn. Lần này Constantine V cho phép bọn ta trở về phục quốc chính là hi vọng bọn ta có thể khắc chế được phía nam của hãn quốc Khazars. Ta tuyệt không dám có nửa lời giấu giếm đại tướng quân.”

Lý Khánh An cười nhạt, quả nhiên đã bị hắn đoán trúng! Người La Mã chịu thả cho họ về chính là để họ trở thành khắc tinh của hãn quốc Khazars. thậm chí ba năm trước người La Mã đồng ý để họ thành lập quân đoàn Khắc Lí Mộc (*Crimea) chắc cũng vì lý do này. Kỳ thực từ cái lúc trước hội ngộ tại thành Arthur, Lý Khánh An đã phát giác được sự bất mãn của quốc vương Constantine V với khả hãn Bố Lan. nhất là khi biết được việc Bố Lan đã giành đi gặp Lý Khánh An trước mình, sắc mặt của Constantine V rất khó coi. nhưng trên bề mật Constantine V vẫn vờ như nhiệt tình thân thiết.

Nếu nói Lý Khánh An hoàn toàn không để tâm đến hãn quốc phương bắc Khazars đó là dối người dối ta. Hãn quốc Khazars dù đã được tây hóa rất nhiều, nhưng trong ruột gan của họ thì vẫn còn chảy dòng máu của người Đột Quyết - dòng máu chứa phần tử chiếm đoạt mãnh liệt. Kỳ thực Constantine V đã an bài Arslan đến đối phó hãn quốc Khazars. với Hà Trung đây cũng chẳng phải là việc xấu. Lý Khánh An hắn há chẳng phải cũng cần một quốc gia như thế ư?

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An bèn chỉ vào bờ phía nam của biển mặn Aral nói: “Khwarezm chính là Hỏa Tầm quốc ngày nay, ta chiếm lĩnh Hà Trung đã ba năm nay, nhưng quốc vương Hỏa Tầm quốc lại chưa từng đến bày tỏ sự trung thành với ta bao giờ. thậm chính cả ý sẽ thỏa hiệp cũng không có. Điều này nói rõ bọn họ vẫn ngoan cố chỉ muốn tận trung với người A Rập, ta tuyệt không thể dung thứ cho việc này xảy ra. Vốn dĩ lần này ta định sẽ diệt Hóa Tầm quốc từ nay, nhưng lại đương gặp các ngươi cũng muốn phục quốc. Thôi cũng được, vậy ta sẽ coi như giúp đỡ các ngươi.”

Arslan nghe xong quỳ vội xuống, hắn kích động đến mức òa khóc, cố lắm mới kiềm nén lại được chút ít sự kích động trong lòng, hắn quỳ sắp xuống đất nghẹn ngào: “Nước Khwarezm ta nguyện ý sẽ tận trung với Đại Đường. trở thành nước lệ thuộc của Đại Đường.”

“ngươi giờ không cần phải kích động thế! Ta hỏi ngươi, quân đội của ngươi hiện giờ đang đang ở đâu? Ta lo rằng hoàng tử Khazars kia quay về sẽ bất lợi cho họ!”

“Hồi bẩm đại tướng quân, quân đội của ta đang ở thành Á La Nhĩ Tư Khắc (*Aralsk) thuộc vùng cực bắc của biển mặn Aral. Đấy là một tòa thành cũ bị bỏ hoang, người Khazars không biết được địa điểm này.”

“Được! Vậy ngươi hãy lập tức quay trở về dẫn quân đội của mình đến nước Đông An tại Hà Trung đế tụ hợp với ta.”

Arslan vừa lui xuống. Lý Khánh An đã khoát tay đi tới lui trong phòng trầm tư. Nếu như quân chủ lực của Đại Thực thật sự từ Hỏa Tầm quốc của sông Amul nam hạ. vậy chiến cục sẽ trở nên rất bất lợi cho Đại Đường. Thượng du sông Amul là vùng sa mạc rộng lớn. quân đường không thể thích ứng được tác chiến trên sa mạc, còn người Đại Thực lại sở trường là chiến tranh sa mạc. kết quả sẽ cực bất lợi cho quân Đường.

Cho nên Lý Khánh An hắn cần phải tiên phát chế nhân, ra đòn đánh phủ đầu diệt Hòa Tầm quốc trước khi người Đại Thực ra tay, động núi để dọa hổ, đồng thời cũng để người Đại Thực biết, kế hoạch của bọn chúng đã bị mình đoán được, ép bọn họ bỏ kế hoạch ban đầu.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An bèn cầm một tiểu binh bằng sắt vào vị trí của Hỏa Tầm quốc, hắn đã quyết định dùng binh với nơi này.

Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lý Tự nghiệp. “Đại tướng quân có ở đây không?”

Lý Khánh An bị cắt ngang dòng suy nghĩ cười nói: “Ta có, ngươi vào đi!”

Bóng dáng cao to như cột tháp đen bóng của Lý Tự nghiệp lù lù xuất hiện trước cửa. hắn đi vào phòng chấp tay cười nói: “Đại tướng quân, thế thì ta cũng không đa lễ nữa!”

“lễ nhiều người ta cũng không trách mà. huynh có đa lễ, ta cũng không trách huynh đâu.”

Lý Khánh An vừa nói đùa xong lại nói: “Huynh không phải muốn đi giám sát tu sửa tường thành sao? Sao giờ lại đến rồi?”

“Thuộc hạ chỉ cần đi dặn dò đôi câu là đủ. chứ ta làm sao có thể ở đó mãi được.”

Lý Tự Nghiệp đi đến bên cạnh bản đồ, thấy Lý Khánh An đặt tiểu binh bằng sắt xuống vị trí của Hòa Linh quốc, bèn cười nói: “Sao? Đại tướng quân vẫn cho rằng chủ lực của quân Đại Thực vẫn sẽ từ phía bắc đến sao?”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Nếu chúng mà đến từ phía nam. vậy việc tập kích thành Na Sắc Ba của chúng cũng chăng còn ý nghĩa gì. Nếu vậy chúng nên đi tập kích thành Bukhara mới đúng.”

“Có lý, thuộc hạ cũng cho rằng quân Đại Thực chủ lực sẽ từ phía bắc qua đây, vì sở trường của chúng ta không giỏi về tác chiến sa mạc.”

“Ta cũng đương lo lắng điều này đây, cho nên ta quyết định sẽ hạ thủ xử lý Hỏa Linh quốc này trước, ép người Đại Thực phải hủy bỏ kế hoạch bắc tiến.”

Lý Khánh An khoát tay sau lưng đi được hai bước, hắn lại trầm giọng nói: “Tự nghiệp, ta đã quyết định rồi. ta sẽ cho phép nước Khwarezm được phục quốc.”

Lý Tự Nghiệp không khỏi chau mày nói: “Kỳ thực đây cũng là do thuộc hạ muốn nhắc nhở đại tướng quân, nếu nước Khwarezm phục quốc, chúng ta đối xử với nó cũng phải giống như các nước Hà Tây khác không cho phép chúng sở hữu quân đội của riêng mình, nếu không, e rằng sẽ dễ dẫn đến bất mãn của các nước khác.”

Nhưng Lý Khánh An lại lắc lắc đầu nói: “Đối với nước Khwarezm. ta sẽ để dành cho họ hai lựa chọn.”

Nói xong. Lý Khánh An đi từ lại trước bản đồ, hắn chỉ vào sông Amul nói: “Lấy sông Amul làm ranh giới, nếu như bọn họ muốn vùng đất phía động của sông Amul. vậy Khwarezm chắc chắn cũng sẽ như các nước Hà Tây khác, không thể sở hữu quân đội của chính mình, việc phòng ngự sẽ do quân Đường đảm trách. Đây là lựa chọn đầu tiên dành cho họ. Còn lựa chọn thứ hai sẽ là bỏ vùng lành thô phía đông của sông Amul. Ta cho phép họ có thể dựng nước ngay tại sông Amul và vùng Lý Hải (*Biển Caspi). Như thế này, bọn họ tuy cũng là một trong các nước phụ thuộc của Đại Đường, nhưng họ lại có thể sở hữu quân đội của mình. Ta sẽ để họ được phép tự do lựa chọn, ta không miễn cường.”

“Đại tướng quân sao lại đặc biệt với bọn họ thế?” Lý Tự nghiệp không hiểu nổi.

Lý Khánh An cầm gậy gỗ chỉ vào phía bắc trên bản đồ nói: “Kỳ thực ta không mấy lo lắng sự uy hiếp của người Ả Rập, điều ta lo lắng là người Các Tát (*Người Khazars). Mối uy hiếp của người Đại Đường luôn luôn đến từ phương bắc, đế phòng ngừa những mối uy hiếp sẽ xuất hiện trong tương lai. ta nhất định phải phù trợ cho một nước đối địch với người Khazars. và nước Khwarezm không nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất. Đây kỳ thực cũng là dụng ý của Byzentium. Để Khwarezm dựng nước ngay tại vùng phía đông của biển Caspi sẽ tạo thành mối nguy hiếp trầm trọng đối với phúc địa của người Khazars. khiến người Khazars không thể không dồn hết tinh lực vào phương tây. Như thế cả Đát La Tư và Toái Hiệp đương nhiên đều sẽ trở nên thanh bình hơn.”

“nhưng mà nếu như nước Khwarezm trở nên ngoan cố bất trị. như thế há chẳng phải lại quay ngược mũi đao trở thành mối nguy uy hiếp Hà Trung ư?”

Lý Khánh An cười phá lên ha hả, “Phía bắc có người Khazars, phía nam có người Á Rập, đã thế lại thêm Byzentium luôn luôn lăm le, ngươi nghĩ liệu Khwarezm có thể dễ dàng để mất đi hậu thuẫn lớn như Đại Đường sao?”

(*chú thích của tác giả: nước Khwarezm, Hán Việt đọc là Hoa Lạt Tử Mô, chứ không phải Hoa Thích Từ Mô, là một cổ quốc nổi tiếng trong lịch sử, đã nhiều lần bị diệt vong nhưng lại phục quốc. Một lần bị đế quốc Quý Sương (*Kughan) diệt quốc, sau đó đã được phục hưng lại; và cũng có lần bị nước Ba Tư, Ả Rập, và Mông Cổ diệt quốc nhưng sau đó vẫn phục hưng lại được. Đến năm 1920 nước cộng hòa liên bang xô viết Khwarezm được thành lập, đến năm 1924 thì nhà nước giải tán. lãnh thổ của nó bị gộp vào nước Uzbekistan và nước Turkmenistan, chỉ là không biết trăm năm sau liệu nước Khwarezm này có còn được phục hưng một lần nữa không thì vẫn là câu hỏi chưa ai trả lời được.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.