[Dịch] Thiên Hạ

Chương 394 : Để lộ tin tức




Toái Hiệp, màn đêm đã buông xuống. trong nội thư phòng của Lý Khánh An đèn đuốc sáng trưng, một chậu than lửa cháy hừng hực. chốc chốc lại bập bùng một chuỗi sao lửa. nổ lên bích bác, trong một lư đồng tía ở xó nhà. một làn khói trắng ẩn hiện lượn lờ, trong phòng tràn ngập một mùi đàn hương thoang thoảng.

Lý Khánh An đang ngồi dưới ánh đèn tập trung tinh thần đọc sách, hắn giơ tay lấy chén trà lại. từ từ đưa lên miệng, nhưng bỗng chốc phát giác, chén trà đã sạch veo.

Lúc này, cửa đã mở, thiên phi Như Họa của hắn bưng một chén trà đi vào, thấy Lý Khánh An đang cầm chén trà ngẩn người, không khỏi hé miệng cười nói: “Muội đến thật đúng lúc a!”

Nàng quỳ ngồi xuống, đem khay trà đặt lên bàn. đem một chén trà nóng hổi đổi cho hắn. Lý Khánh An nhướng mày: “Là trà sâm?”

Như Họa cười nói: “Đây là việc đại tỷ căn dặn. huynh phải muốn uống hết.”

Lý Khánh An đặt sách xuống, mỉm cười đẩy chén trà cho nàng: “Muội biết ta không thích uống trà sâm. thứ đồ này dễ gây nóng, nào, đi thay một chén trà Mông Đỉnh cho ta. hoặc là nước lọc cũng được.”

nhưng Như Họa đã chắp tay ra sau. lắc đầu cười nói: “Muội mặc kệ, đại tỷ biết được, sẽ nói muội ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, chỉ bằng huynh hãy uống một ngựm trà sâm trước, muội mới đi nấu trà Mông Đỉnh cho huynh.”

“Các muội thì chỉ nghe lời của đại tỷ thôi, lời của ta thì không nghe sao? Ta đã nói với muội rồi, uống trà sâm ta dễ bị nóng.”

Lý Khánh An véo khuôn mặt nõn nà của nàng một cái, cười nói: “Mau đi đi! Lần này nghe lời của ta. ban đêm ta sẽ thường cho muội thật tốt.”

Như Họa mắt mị như tơ, nhẹ nhèng liếc hắn một cái: “Ai! chỉ có huynh là khó hầu hạ. vậy huynh hãy đợi chút đi.”

Như Họa đong đưa eo thon, phong tình muôn vẻ đi khỏi. lát sau. nàng lại bưng một chén trà đi vào, quỳ người xuống đem chén trà đưa cho Lý Khánh An: “Đại ca. trà Mông Đỉnh thật ra đã nấu xong cho huynh rồi.”

Lý Khánh An vừa uống trà. vừa ôm Như Họa. tay trên người nàng nhẹ nhàng sờ soạng. Như Họa rúc vào trong lòng hắn. trong tay mân mê một đồng bạc trên bàn. lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội vàng ngồi thẳng người cười nói: “Lúc ăn cơm muội có nói qua với huynh, muội có một kiến nghị với huynh liên quan đến tiền bạc An Tây, huynh có nghe không?”

“Là kiến nghị gì. muội cứ nói thử xem.”

Như Họa nâng tiền bạc An Tây trong lòng bàn tay cười nói: “Tiền bạc An Tây của huynh tốt thì tốt. nhưng giá trị đồng tiền quá lớn. một đồng tiền bạc đáng giá một quan mấy tiền, mua một thứ đồ lớn còn được, nhưng nếu mua một món đồ nho nhỏ, ví dụ như những thứ đại loại như bút mực giấy nghiên hai ba trăm văn. cầm theo hai ba trăm văn tiền ra ngoài, lại thấy quá nặng, người ta thối lại mình bảy trăm văn tiền, lại còn nặng hơn. vì vậy mình đang bàn là. có thể nào làm tí tiền bạc nhỏ, ví dụ như một đồng tiền bạc trị giá khoảng năm mươi văn. ở giữa tiền bạc An Tây và tiền đồng. như vậy thì càng tiện lợi hơn nữa.”

Thật ra phát hành tiền bạc nhỏ cũng từng có quan viên đề nghị qua. nhưng suy nghĩ đến việc tiền bạc bị giả mạo, sẽ tổn hại đến danh tiếng của An Tây, vì vậy bị mọi người bác bỏ rồi. Lý Khánh An cười cười lại nói: “Phát hành tiền bạc nhỏ dễ bị giả mạo, cũng giống như triều đình phát hành tiền bạc vậy, triều đình phát hành một đồng tiền bạc. bên ngoài bèn có thể làm ra mười đồng tiền bạc giống hệt nhau, khó phân biệt thật giả. cuối cùng bị người ta ruồng bỏ, vấn đề này không thể giải quyết được, phát hành tiền bạc sẽ không còn ý nghĩa nữa.”

“Huynh cũng có thể dùng biện pháp khác mà!”

Như Họa cười nói: “Ví dụ như huynh có thể phát hành hào bạc nhỏ, một miếng lớn như ngón tay út. hoặc là vuông vức, hoặc là hình ngũ giác, nhỏ nhắn tinh xảo, làm cho người ta vừa nhìn bèn biết đó là bạc ròng, muốn giả mạo cũng không giả mạo được, trọng lượng đâu giống nhau được! Hoặc là ở giữa khoét thêm một lỗ, để người ta vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bên trong, một hào bạc trị giá năm mươi văn. hoặc ba mươi văn. như vậy giữa tiền đồng và tiền bạc đã có đồng tiền quá độ, như vậy không phải còn tốt hơn sao?”

Lý Khánh An có chút nghe đến ngây dại. kiến nghị này của Như Họa tuyệt a. dùng hào bạc. hắn tại sao lại không nghĩ đến. cũng giống như bạc vụn sau này vậy, rất khó bị giả mạo, hơn nữa làm thành hình dạng và trọng lượng tiêu chuẩn. lại càng tiện lợi nhanh chóng, đây quả thật là một kiến nghị tuyệt diệu, hắn thích thú đến mức ôm chầm lấy Như Họa hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng: “Muội quả thật là nữ tài thần gia. kiến nghị của muội ta tiếp thu đấy.”

Như Họa mắt mị như tơ, giơ đôi tay trắng ngần ôm lấy cổ của Lý Khánh An. ở bên tai hắn thì thầm nói: “Đại ca. vậy huynh cảm tạ người ta như thế nào?”

“Tiều yêu tinh, vậy muội muốn như thế nào!”

“Ta muốn huynh a...”

Như Họa giơ ra hai ngón tay búp măng, khẽ bóp lấy tim đèn. trong phòng bỗng chốc trở nên tối đen một mảng.

Trường An. một tin tức nhanh chóng truyền bá khắp mọi đầu đường cuối ngõ, triều đình sắp sửa phát hành tiền bạc mới, bạc một đồng sáu chỉ ba. lấy một văn xem như ba mươi văn. sẽ cưỡng chế hoán đổi tiền đồng của các quỹ phường. tin tức như gió bay truyền khắp mọi ngõ ngách trong thành Trường An. rất nhanh lại lan truyền đến các châu huyện Quan Trung, nhất thời Trường An lòng người hoảng sợ, các tin tức đủ loại lưu truyền trong các nơi công cộng như tửu quán, trà lầu v.v...

“Triều đình tuyên bố tiền bạc An Tây phi pháp chính là vì việc phát hành tiền bạc mới...”

“Lần này triều đình sẽ phát hành tiền bạc trị giá ba trăm vạn quan, nếu như dân gian không chịu hoán đổi. triều đình sẽ thu mua lương thực để hoán đổi.”

Các thứ tin tức rất nhanh đã gây ra một loạt hậu quả xâu chuỗi nghiêm trọng. Trước hết là các quỹ phường đã bùng phát trào lưu chen nhau đổi tiền, không chỉ là thương nhân, các nhà bình dân gửi tiền ở quỹ phường cũng điên cuồng đi đến đổi tiền, lo sợ tiền đồng mà mình gửi sẽ trở thành tiền bạc.

chỉ trong vỏn vẹn một ngày, quỹ phường Hứu Thị xếp thử tư trong kinh thành đã bị lấy đi ba mươi vạn quan tiền đồng, lượng tồn tiền đồng bị quét sạch veo, không thể không đóng cửa sớm.

Quỹ phường Vương Bảo Ký với một trăm vạn tiền đồng đã sớm bị hoán đổi đi. đổi lại là bốn mươi vạn tiền bạc và giấy nợ của sáu mươi vạn tiền bạc. Trong phong trào rút tiền lần này, quỹ phường Vương Bảo ký đã kiếm lời to, trong vòng hai ngày, bốn mươi vạn tiền bạc bị toàn bộ rút đi, nó hai ngày mà đã kiếm được mười hai vạn quan ròng, cuối cùng hầm tiền bị rút sạch, cũng không thể nào không đóng cửa ngừng kinh doanh.

Kế đó là tiền bạc An Tây một lần nữa trở thành đối tượng bị theo đuổi điên cuồng, mọi nhà đều tranh nhau đem tiền đồng hoán đổi tiền bạc An Tây, đặc biệt là cửa tiệm thương buôn, lại càng sợ hãi bị triều đình cưỡng chế hoán đổi. đều trăm phương ngàn kế đem tiền đồng hoán đổi thành tiền bạc giấu đi. nhất thời, tiền bạc An Tây giá cả tăng vụt. giá chợ đen đã tăng vọt đến một đối một quan năm trăm văn. hơn nữa còn rất khó đổi được, ở trong tình huống này, bất luận là quỹ phường hay là cửa hiệu, vì tự bảo vệ mình, đồng loạt mang tiền đồng vận chuyển ra ngoài hoặc cất giấu.

nhưng chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất vẫn là giá lương thực, hai năm trước triều đình phát hành tiền bạc hậu quả là tiền lương thực trở giá một phen, mọi người ký ức hãy còn mới mẻ, dưới sự cổ động của tin tức tiền bạc mới sắp sửa phát hành, ở khắp nơi Trường An cũng bùng lên phong trào cướp gạo, mọi hộ mọi nhà đều đi mua gạo, nhất thời giá gạo tăng vọt. gạo Hồ Châu mắc nhất từ mỗi đấu bốn trăm văn. chỉ trong một buổi chiều mà đã vọt lên một đấu gạo bảy trăm văn.

Trời chập choạng tối. trong sảnh đường của tửu quán Quy Khử Lai Hề cãi nhau ầm ĩ. gần trăm thương nhân ở nơi đây dùng bữa đều đồng loạt chửi ầm vào phép tiền mới mà triều đình sắp sửa tung ra.

“Con mẹ nó, muốn có tiền thì đi đúc tiền đồng đi. không có bạc lại muốn phát hành tiền bạc, ta xem bọn chúng là thèm tiền đến điên cả rồi.”

“Tần Đại Lang. vậy là không hiểu rồi. đúc tiền đồng thì có được bao nhiêu, làm sao giống với tiền bạc, một đổi năm mươi, một đổi một trăm, tiền thì rốt cuộc không phải cuồn cuộn mà đến rồi sao? Nhanh đến thế cơ mà. ngươi tưởng rằng người ta ngu sao?”

“Lời ngươi nói là không đúng rồi. đây khôngphải là phát hành tiền lớn sao? Vậy thì chỉ bằng trực tiếp phát hành tiền lớn. Đại Lịch Trọng Bảo gì đấy, một đổi năm mươi, há chẳng phải là nhanh hơn sao?”

“Nói ngươi ngốc thật chẳng ngoa! Người ta là người trọng sĩ diện, tiền bạc, hiểu không? Là tiền đúc từ bạc, mai này sử quan viết sách, ngày nào tháng nào năm nào, thánh thượng phát hành tiền bạc, nghe rõ chưa, là tiền bạc, chứ không phải là tiền lớn.”

“Lão Ngũ. đừng nói lung tung. coi chừng bị quan phủ bắt đi đấy.”

“Lão tử sợ cái rắm. hắn dám phát hành tiền bạc. lão tử bèn dám mắng!”

“Ai! Thói đời tung tác, lòng người xấu xa. nay thánh thượng đăng cơ chưa lâu. có lẽ vẫn chưa hiểu những điều này, chắc là nịnh thần lộng hành, che dối thánh thượng, nên mới dẫn đến lấy tiền bạc làm giả tiền lớn.”

“Đúng vậy! Cái tên Độ chi lang trung tên Đệ Ngũ Kỳ kia. chẳng phải luôn cổ xúy phát hành tiền lớn sao? Nhất định chính là tên gian tặc này đang xúi báy.”

“Gian tặc!”

Trong tửu quán ngập đầy tiếng chứa mắng, ngồi trước cửa sổ có một nam tứ trung niên trạc khoảng bốn mươi tuổi, cúi đầu uống rượu giải sầu. mặt mày tái mét. nghe tiếng chửi mắng của mọi người, hắn mấy lần giận tím cả mặt. cuối cùng đều không còn cố sức chịu đựng được nữa.

nam tứ trung niên này chính là gian tặc Đệ Ngũ Kỳ mà mọi người đang chửi mắng. Đệ Ngũ Kỳ là đại thần tài chính có tiếng của Trung Đường; trên lịch sử hắn đã làm hai việc làm cho tiếng tăm hắn lưu danh trong sử sách, một là phát hành tiền lớn cướp đoạt tiền tài của dân. đương nhiên, hắn chỉ là chịu tội thay người, động cơ thật sự của việc phát hành tiền lớn là ở trên cần trù hoạch quân phí. hai là thi hành các diêm pháp (*chế độ thu bán muối độc quyền tại chỗ giữa quan với quan), loại diêm pháp này đến nay vẫn còn sử dụng.

chỉ là các diêm pháp của hắn tuy nghĩ rất hay, nhưng khi đi vào thực hiện lại có chút khó khăn, quan trọng là diêm trường (*bãi muối) đều không nằm trong sự khống chế tuyệt đối của triều đình, bãi muối Giang Hoài nằm trong tay Ngô vương Lý Lân. Ba Thục tinh diêm (*muối giếng đào) lại chịu sự khống chế của Thục vương, một vùng Nam Hải tuy trực thuộc sự quản hạt của triều đình, nhưng đường đến Kinh Tương lại bị Lý Mạo cách trở, làm cho các diêm pháp của hắn quang cảnh ban đầu tuy tuyệt đẹp, nhưng khó mà thực thi.

Trọng tâm của Đệ Ngũ Kỳ tự nhiên chuyển đến trên việc phát hành tiền bạc, đây là một việc mà hắn một lòng muốn đầy mạnh, ngày mai chính là ngày chính thức phát hành tiền bạc rồi. nhưng hoạt động tẩy chay tiền bạc mới trong dân gian thanh thế to lớn lại làm hắn chán nản muôn vàn. đến nỗi cáu giận dị thường, thánh thượng năm lần bảy lượt nghiêm cấm tiết lộ việc này, nhưng tin tức vẫn bị tiết lộ ra. đây rốt cuộc là ai đã gây ra việc này?

Đệ Ngũ Kỳ vừa uống rượu buồn, vừa nghe tiếng mắng giận của các thương buôn, trong đầu lại bay qua thoăn thoắt rất nhiều ý niệm, lúc này một manh mối đã bắt đầu hiện ra rõ nét.

Thánh thượng từ việc suy nghĩ đúc tạo tiền bạc đến thảo luận, quyết sách, mãi đến chuẩn bị chính thức phát hành tiền bạc. ở giữa đó đã tiêu hao thời gian là một tháng rưỡi, trong một tháng rưỡi này vẫn chẳng có bất kỳ tin phong phanh nào, tuy quỹ phường An Tây ở ba ngày trước đóng cửa. nhưng Đệ Ngũ Kỳ cho rằng đó là vì xuất phát từ việc đoạn tuyệt nguồn tiền bạc An Tây, không liên quan đến việc phát hành tiền bạc. mà tin tức phát hành tiền bạc là từ hôm qua đột ngột lan truyền, điều này nói rõ là có người cố ý phá hoại, mà thời gian nắm bắt vô cùng chính xác, ngay lúc hai ngày trước khi chính thức phát hành tiền bạc, điều này lại nói rõ người này biết được ngày cụ thể phát hành tiền bạc.

Mà người biết được ngày phát hành này, chỉ có sáu người, thánh thượng. Dương Quốc Trung, hắn. Bùi Mân, Dương Thừa Dư. Lý Bí. cũng chính là nói, một người trong số sáu người này đã tiết lộ ra ngoài, người này sẽ là ai?

Đệ Ngũ Kỳ dùng phép bài trừ, người thứ nhất loại đi. thánh thượng không thể nào, mình cũng không thể nào, Lý Bí không thể nào, vậy thì chỉ còn ba người, Dương Quốc Trung, Bùi Mân và Dương Thừa Dư. phải nói là bọn họ đều có khả năng.

Tộc muội Quắc Quốc phu nhân Dương Hoa Hoa của Dương Quốc Trung là đại đông chủ của đệ tam đại quỹ phường Dương Thị quỹ phường, có lợi ích thiết thân. Thiếu phủ giám Dương Thừa Dư là huynh đệ của Lễ bộ Thượng thư Dương Thừa Căng, mà Dương Thừa Căng là theo phe Trương Quân, cũng rất có khả năng là Trương Quân phóng tên lén. nhưng hiềm nghi lớn nhất lại là Bùi Mân. Bùi Mân là cậu vợ của Lý Khánh An. phát hành tiền bạc sẽ trực tiếp có xung đột lợi ích trực tiếp với tiền bạc An Tây, nếu như là hành vi do Lý Khánh An làm. vậy tất nhiên là Bùi Mân đã để lộ ra tin tức.

“Bùi Mân!”

Đệ Ngũ Kỳ hận đến mức cắn răng nghiến lợi, hắn biết Bùi Mân là người kiên quyết phản đối phát hành tiền bạc, hắn phản đối không thành, thì dùng biện pháp này đến phá hoại sao?

Đệ Ngũ Kỳ không còn ngồi yên được nữa, hắn đẩy bàn ra đứng dậy, tiểu nhị sớm đã chú ý đến hắn lập tức chạy lên: “Khách nhân, muốn tính tiền sao?”

“Tính tiền?” Đệ Ngũ Kỳ sững người một cái, không vui nói: “Bao nhiêu tiền?”

Trong tay tiểu nhị cầm một tờ đơn. cung kính nói: “Vị đại gia này, hai vò rượu thập lý hương thượng hạng, nửa chiếc đùi dê nướng, một con cá chép om. một miếng bánh thịt bỏ, một khay củ quả theo mùa. một tô canh thơm, tổng cộng là hai quan năm mươi văn.”

Đệ Ngũ Kỳ tay móc vào túi. trong túi hắn chỉ có một nắm tiền bạc, đây còn là tiền bạc mà Lý Long Cơ phát hành vào năm ngoái, một văn tương đương trăm văn. hắn móc ra một nắm tiền đặc trên bàn: “Ngươi xem thử đủ chưa?”

Tiểu nhị nhất thời thay đổi sắc mặt. lắc đầu nói: “Khách nhân, bổn điếm không thu tiền bạc. chỉ thu tiền bạc An Tây hoặc là tiền đồng, nếu khách nhân ngại tiền đồng không dễ mang. thì hãy dùng tiền bạc An Tây trả tiền vậy!”

Đệ Ngũ Kỳ nhất thời nổi giận lôi đình, hắn dùng đốt ngón trỏ gõ mạnh vào bàn. hung tợn nói: “Đây là tiền bạc do triều đình phát hành, có luật pháp quy định bắt buộc phải thu. tiền bạc An Tây, triều đình đã cấm lưu thông rồi, các ngươi còn dám dùng sao?”

Giọng nói oang oang của hắn gây nên sự chú ý của mọi người có mặt tại đó, mọi người nhìn vào tiền bạc trên bàn. lại nhìn nhìn Đệ Ngũ Kỳ, cứ giống như đang nhìn một quái nhân vậy, thứ tiền bạc này nửa năm trước đã không còn ai dùng nữa. hắn lại còn lấy ra thanh toán, đây rõ ràng là muốn quịt tiền rượu mà.

“Ê! Tên hán tử nhà ngươi. không nói lý lẽ sao?”

Có người đã bắt đầu thấy bất bình, chỉ trích Đệ Ngũ Kỳ nói: “Bây giờ ai còn dùng tiền bạc, tiểu nhị thu tiền bạc của ngươi rồi, hắn thì phải tự mình móc tiền túi ra đền tiền rượu, tiểu nhị này không thù không oán với ngươi, ngươi sao lại hại người ta?”

“Này hán tử mới từ núi Chung Nam xuống đây hả?” Có người nháo nhào nói.

Trong đại đường nhất thời cười ồ cả lên. Đệ Ngũ Kỳ tức đến tím cả da mặt. một câu cũng nói không nên lời, tiểu nhị không buông tha cho hắn. sầm mặt lại nói: “Khách nhân nếu trên người không có tiền, thì hãy cởi y phục xuống để trả. nếu không hãy cho bọn tôi một địa chỉ. bọn tôi bây giờ lập tức đi nhà ông đòi. tóm lại. ông không trả tiền, thì đừng hòng rời khỏi.”

Lúc này trưởng quầy chen qua đây: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nhị vội vàng chỉ vào Đệ Ngũ Kỳ thấp giọng nói với trưởng quầy: “Người này thiếu hai quan tiền rượu, nhưng lại lấy tiền bạc thanh toán, tôi không chịu, hắn bèn lấy luật pháp để uy hiếp tôi.”

trưởng quầy ít nhiều có chút kiến thức, hắn thấy Đệ Ngũ Kỳ ăn mặc cầu kỳ, khí độ bất phàm, hơn nữa trong danh sách ghi chép phường ăn quịt hình như không có nhân vật như vậy, không khỏi đắn đo trong bụng, đừng là cao quan gì gì đấy nhé! nhưng cao quan phải có tùy tùng mới phải, người này lại là độc thân đến đây, trưởng quầy nhất thời cũng không quyết định được, nhưng khách khí thì không thể thiếu được.

Hắn tiến lên chắp tay nói: “Vị khách nhân này, tiểu điếm vốn ít lãi thấp, không kham nổi sự thiếu tiền, vậy đi! Chúng tôi sai người đi theo khách về nhà lấy tiền, mọi người hòa nhã vui vẻ, đừng xé mặt nhau ra làm gì.”

Đệ Ngũ Kỳ mặt âm trầm ngồi xuống, tay vỗ lên tiền bạc một cái: “Tiền bạc này là triều đình quy định phải dùng, một văn tương đương một trăm. Ông là thu hay là không thu?”

“Cái này...”

trưởng quầy có chút khó xử. tiền bạc là tuyệt đối không thể thu. mở ra cái lệ này rồi, tất cả các phường ăn quịt đều lấy tiền bạc chạy đến ăn cơm chùa, hắn không trả giá nôi, nghe nói có tên ác nhân lợi dụng kẽ hở này, lấy tiền bạc đi cường ép bán mua. không lẽ kẻ trung niên trước mắt này lại là loại ác nhân đó!”

nghĩ vậy, trưởng quầy chắp tay nói: “Vị đại gia này, bữa cơm này xem như là tiểu điếm mời ngài, tiền bạc này bọn tôi không thu. mời thu hồi lại đi!”

Đệ Ngũ Kỳ cảm thấy mình gặp phải sự sỉ nhục to lớn. tửu quán này lại chế nhạo mình không có tiền thanh toán, hắn không còn khắc chế được lửa giận trong lòng nữa. vỗ bàn gào thét nói: “Bổn quan là Đại Đường Độ chi lang trung, ngươi dám sỉ nhục bổn quan sao?”

Trong sành đường bỗng chốc im phăng phắc, qua một lúc lâu, có người lạnh lùng nói: “Hắn chính là Đệ Ngũ Kỳ!”

“Đánh, đánh chết tên gian tặc này!”

Vô số nắm đấm đánh lên người của Đệ Ngũ Kỳ, tiếng chửi bới, tiếng gào thét phẫn nộ hòa lẫn vào nhau, tửu quán gần như sắp bị chìm ngập trong phẫn nộ.

Hựu Châu bờ tây sông Hoàng Hà, cát vàng mênh mông trải dài về phía tây, nơi này là bắc bộ núi Hạ Lan. đi về phía bắc thêm mấy trăm dặm, chính là Lang Sơn chằng chịt, nơi này đã hình thành một cửa gió khổng lồ, sự ăn mòn của bão cát mấy trăm vạn năm. làm cho nơi nay từ từ hình thành một vùng hoang mạc bãi cát, thỉnh thoảng có thương lữ từ bắc đến. đi qua hoang mạc mênh mông, từ nơi này vượt sông Hoàng Hà tiến vào Đại Đường.

Sau mối loạn An sứ, Hà Tây và An Tây bị người Thổ Phồn chiếm cứ, con đường tơ lụa bị ép dời sang bắc đến Mạc Bắc, con đường này sau này bèn trở thành trục đường chinh bắc con đường tơ lụa, nhưng lúc này, nơi đây vẫn còn là một con đường tắt đề các thương buôn thảo nguyên thỉnh thoảng đi vào Quan nội.

Lúc này đã là đầu tháng mười một, áó lạnh thét gào. giữa đất trời một sự hiu quạnh bao trùm, mùa đông đã đến, đất mẹ bát ngát, trông đặc biệt rét lạnh, Hoàng Hà đã đóng băng, mặt băng trắng lóa trải dài nam bắc, giống như một dãi lụa ngọc sáng ngời, hoàng hôn hôm nay, từ phương xa có một cánh thương lữ đi tới, do mấy trăm con lạc đà hợp lại, trên vai lạc đà chở đầy rương gỗ to lớn, dưới cái rét lạnh của đầu đông, chậm rãi chạy về phía Đại Đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.