[Dịch] Thiên Hạ

Chương 386 : Khẩn cấp ứng đối




“Trẫm quả thật cũng muốn lấy lại Hà Tây, đem Lý Khánh An chặn lại ở An Tây.”

“nhưng mà bệ hạ có nghĩ tới không, dựa theo sách lược của Thái thượng hoàng, nghiêm trọng bố trí lại Hà Tây tiết độ. nhâm mệnh Quách Tử Nghi làm tiết độ sứ, như vậy không những thất hứa với Lý Khánh An, lúc trước chính là do chính miệng bệ hạ đã hứa sẽ đem bốn châu của Hà Tây cho An Tây, hơn nữa cả triều thần đều đã biết cả, như vậy mà còn có thể thất hứa với triều thần, thất hứa với thiên hạ. ngược lại để cho Lý Khánh An được người trong thiên hạ đồng tình, bệ hạ, không khôn ngoan a!”

“Thế sư phụ có biện pháp nào không, vừa có thể để cho trẫm lấy lại Hà Tây, lại không mất chữ tín.”

Lý Bí không còn biết nói gì nữa, Lý Dự cái gì cũng tốt, tiết kiệm cần mẫn trong việc triều chính, chăm lo việc nước, không ham nữ sắc. không gần hoạn quan, là một vị chủ anh minh của Đại Đường, nhưng hắn cũng có một điểm không tốt. đó chính là ở trên những việc liên quan đến nguyên tắc thì thường khó mà đưa ra chủ ý được.

Vốn dĩ bọn họ đã quyết định dùng sách lược xa thân gần đánh, lôi kéo Lý Khánh An sang phía mình, chiếm lấy Hà Đông và Kinh Châu trước, nhưng Lý Dự dưới sự xúi giục của phụ thân, lại thay đối chú ý, lại muốn làm suy yếu thế lực của Lý Khánh An, phá hư mối quan hệ tín nhiệm với Lý Khánh An mà hắn vất và lắm mới xây dựng được, đây chính là một nhược điếm trí mạng của Lý Dự a!

Lý Bí có ý muốn khuyên nữa. nhưng hắn cũng biết khuyên nhiều quá. ngược lại sẽ làm hắn đánh mất sự tín nhiệm đối với mình, đối với vị hoàng đế thiếu kinh nghiệm chính trị này, chỉ có thể dùng cách làm cho thưa dần, mà không thề dùng biện pháp nhồi nhét.

“Bệ hạ thật sự rất muốn lấy lại Hà Tây sao?”

“Vâng!” Lý Dự nói một cách khẳng định: “Trẫm quả thật là muốn lấy lại Hà Tây, trẫm thừa nhận lúc trước đã thất sách, nhưng lúc đó cũng là vì trấn an Lý Khánh An, nhưng hiện tại Lý Khánh An binh lực tập trung ở Hà Tây, khiến cho đồng bạc An Tây của hắn trở thành đồng tiền của Đại Đường, trẫm khó có được giấc ngủ yên.”

Lý Bí trầm tư thật lâu sau, nói: “Không bằng như vậy, bệ hạ vẫn dùng biện pháp đánh thọc vào sườn bên, đoạt thực quyền của Hà Tây, mà không động đến thể chế trên danh nghĩa của nó, chia Hà Tây ra cho Lũng Hữu, An Tây, nếu bệ hạ đã khẩu dụ thiên hạ. thì không nên sửa đổi nữa, Quách Tử Nghi cũng không cần nhậm chức Hà Tây tiết độ sứ nữa, mà chuyển nhậm chức Nhàn cứu sứ, chủ quản Hà Tây mã chính*. Quân đóng trú tại Hà Tây vốn là đến từ Hà Đông, thời gian quy phụ về Lý Khánh An không lâu. lòng còn chưa ngã về phía hắn. Hơn nữa Lý Khánh An cũng chưa có đem bọn họ điều đến An Tây, có thể thấy được Lý Khánh An đối với đội quân này cũng còn có lòng nghi ngờ, không dám để cho bọn họ vào An Tây, cho nên chỉ cần bệ hạ hứa với bọn họ quan to lộc hậu. rồi bằng uy danh của Quách lão tướng quân, thì việc đoạt lại quân quyền của Hà Tây không phải là không có khà năng, hơn nữa để cho Lý Khánh An phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lại không thể để lộ ra được, bệ hạ. đây mới là biện pháp ổn thỏa mà hữu hiệu nhất.”

*Mã chính: là công việc hành chính về nuôi ngựa. chăm sóc ngựa ở thời cổ đại, do khống chế việc dùng ngựa trong hoàng thất, quan thự, và việc sử dụng ngựa trong quân đội, nhu cầu về ngựa chiến của kỵ binh, quan viên phụ trách về Mã chính luôn nắm trong tay thế lực về chính trị rất mạnh.

“Tốt! cao minh.” Lý Dự hưng phấn đến một kích chường khen rằng: “Sách lược của sư phụ quả nhiên là người thường khó mà bì được, hãy dựa theo sách lược của sư phụ mà hành sự.”

Lý Dự hưng phấn hẳn lên. hắn lập tức lấy ra một tờ giấy viết thư. chuẩn bị tự tay viết một phong thư cho Quách Tử Nghi. lúc này, Lý Bí lại ấp a ấp úng nói: “Bệ hạ. thần... còn có một đề nghị nữa.”

“Sư phụ cứ nói.”

“Là về Thái thượng hoàng.”

“Thái thượng hoàng làm sao vậy?” Lý Dự buông bút xuống.

Lý Bí thực sự rất khó mà mở miệng được, đó là việc châm ngòi cho mối quan hệ cha con của người ta. nhưng có một số việc hắn lại không thể không nói. Hắn đành phải dùng một cách nói hàm súc mà uyển chuyển rằng: “Ý của thần là muốn nói, Thái thựợng hoàng tuổi tác đã cao, bệ hạ nên tận lòng hiếu thảo mà để cho ngài di dưỡng tuổi già. chứ đừng để ngài phải vì việc mộ binh chạy ngược chạy xuôi. Có thể đem việc huấn luyện mộ binh giao cho những đại tướng trung thành với bệ hạ như trưởng tôn Toàn Tự, Vương Tư Lễ chẳng hạn. bệ hạ hiểu được ý tử của thần không?”

Lý Dự là người thông minh, hắn làm thế nào mà nghe không ra ý nghĩa trong lời nói của Lý Bí được, đó kỳ thật cũng là một việc mà hắn rất khó xử. Đã chiêu mộ mười vạn quân, cuối cùng lại nắm giữ trong tay phụ thân, và mười vạn quân Quan Trung vốn có nữa. cũng là phụ thân một tay nắm giữ lấy. Bản thân hắn chỉ có hai vạn quân đoạt được từ trong tay của Lý Khánh An. điều này ít nhiều khiến cho hắn đã có chút không thoải mái. nhưng dù sao cũng là phụ thân của mình. Lý Dự cũng chỉ đành nhẫn nhịn vậy, hiện tại Lý Bí lại đưa chuyện này ra. hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. đành phải thở dài nói: “Trẫm đã biết rồi, chuyện này từ từ rồi hẳn nói sau!”

Lý Bí không dám nhiều lời. liền thay đổi đề tài cười nói: “Bệ hạ. hãy để thần nói với bệ hạ các chính sách mới về muối đi!”

An Tây, Lý Khánh An đang trên đường chạy về, nhưng từng cái một từng cái một những tin tức bất lợi được đưa tới bằng bồ câu đã đưa đến Toái Hiệp, khiến cho các quan viên đang canh giữ Toái Hiệp vô cùng khẩn trương.

trời vừa sáng; Nghiêm Trang liền đi lên một chiếc xe ngựa vội vàng xuất môn. thân phận hiện tại của hắn vẫn là quân sư của Lý Khánh An. nhưng người An Tây ai ai cũng đều hiểu. Nghiêm Trang có thực quyền trong tay, thậm chí ngay cả chủ chính Vương Xương Linh cũng chưa chắc đã có quyền lực lớn như hắn.

Mấy ngày nay, trong lòng Nghiêm Trang cũng rất bực bội. gần đây trong triều đình xảy ra một loạt những chuyện nhằm vào An Tây làm cho hắn trở tay không kịp, mỗi một bước đều bị động, hơn nữa trên quan trường Toái Hiệp cũng bắt đầu xuất hiện những lời bất mãn với hắn.

Vương Xương Linh công khai chỉ trích hắn xúi giục Lý Khánh An nam chinh, làm cho ngày hôm nay An Tây lâm vào cục diện vô chủ. Kỳ thật chuyện này, Nghiêm Trang cũng là có khổ mà khó nói ra được, hắn cũng đã từng khuyên riêng Lý Khánh An. dù sao thì Sindh cũng ở quá xa. hy vọng hắn phái phó tướng nam chinh, mà không phải đích thân hắn thân chinh. Nhưng Lý Khánh An lại quyết giữ ý mình, nhất định phải thân chinh Sindh. Nghiêm Trang xem xét đến đây là một truyền thống nhất quán của An Tây Tiết độ sứ, liền tỏ thái độ ủng hộ Lý Khánh An thân chinh Sindh. nhưng hiện tại sự tình đã xảy ra rồi. hắn liền gánh vác lấy trách nhiệm.

Cái này cũng chưa tính. gần đây còn có một cách nói, cũng là nhằm vào hắn mà phát sinh, nói hắn đố kị người tài, độc chiếm ngôi vị mưu sĩ An Tây. Cách nói này cũng là có căn cứ. năm trước Lý Khánh An ở Quy Tư thiết lập Chiêu Hiền quán, mời gọi nhân tài trong thiên hạ. do Nghiêm Trang chủ quản, nhưng kết quả cuối cùng lại là chiêu mộ được mấy trăm danh thợ giỏi tay nghề, mà mưu lược chi sĩ thì một người cũng không có.

Lý Khánh An luôn bận rộn suốt ở bên ngoài, không có thời gian hỏi đến việc này, nhưng không ít quan viên An Tây lại ghi tạc trong lòng, lúc Vương Xương Linh công khai chỉ trích hắn. thì những tiếng nói bất mãn đó cũng bộc phát ra luôn, làm cho Nghiêm Trang sứt đầu mẻ trán.

Nếu nói những lời Vương Xương Linh chỉ trích hắn ít nhiều cũng còn có một chút oan uổng cho hắn. thì việc Chiêu Hiền quán thất bại, hắn quả thật khó mà chối bỏ trách nhiệm được. Nghiêm Trang quả thật có một chút tư tâm. cái tư tâm này kỳ thật từ lúc hắn làm mưu sĩ cho An Lộc Sơn thì đã lộ ra rồi, lúc ấy hắn và Cao Thượng tranh đấu gay gắt. đều muốn trừ khử đối phương đi. Nhưng cuối cùng Nghiêm Trang lại bởi vì hai lần hiến kế thất bại, khiến An Lộc Sơn bại dưới tay Lý Khánh An, mà cuối cùng bị An Lộc Sơn bỏ, sau đó hắn lại được Lý Khánh An trọng dụng, trở thành đệ nhất mưu sĩ của Lý Khánh An.

Lúc thời gian càng lâu dần, thì mặt tối của việc đố kỵ người tài trong lòng Nghiêm Trang lại dần dần được lộ ra ngoài. Lý Bí rời khỏi Lý Khánh An, hắn thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Mưu sĩ cũ của Khánh vương Diêm Khải mấy lần viết thư đến tỏ bày ý nguyện muốn làm việc cho Lý Khánh An, nhưng thư từ đều bị hắn đem giấu đi cả, không nói cho Lý Khánh An biết.

Lần này An Tây xuất hiện nguy cơ, rất nhiều tiếng nói bất mãn với hắn liền cùng nhau bạo phát, bao gồm cả việc Vương Xương Linh công khai chỉ trích hắn. kỳ thật cũng là một sự phát tiết đối với việc bất mãn với hắn.

Nghiêm Trang vừa ấm ức lại vừa bực bội. hắn không dám đến chính sự đường của An Tây, một khi qua bên đó, với tính tình nóng nảy của Vương Xương Linh tất sẽ tìm mà đập bàn vỗ ghế ngay, bọn quan viên An Tây cũng sẽ từ sau lưng mà đập gãy cả cột sống của hắn ngay. Vương Xương Linh cả ngày hăng hái với việc cải cách cái này, thay đổi chế độ kia. sao bọn họ không đi đâm chọt cột sống của Vương Xương Linh đi, chỉ bởi vì mình năm trước cắt giảm việc tăng lương của quan viên An Tây, thì bọn này liền nhớ thù ngay.

Cho đến bây giờ, Nghiêm Trang vẫn cho rằng. bọn quan viên An Tây kỳ thật là đang tính số cho mối thù việc hắn cắt giảm tăng lương vào năm trước.

Nghiêm Trang chỉ có thể đến tìm Vương phi. nguy cơ của Hà Tây càng ngày càng nghiêm trọng. Quách Tử Nghi được nhâm mệnh làm Nhàn cứu sứ. chủ quản mã chính Hà Tây, nghe nói đã rời khỏi Linh Châu, đang đi đến Cam Châu tiếp nhiệm. Hiện tại chỉ có thể tận khả năng mà giảm bớt tổn thất của An Tây, mà việc này chỉ có Vương phi Minh Nguyệt mới có thể làm được.

Xe ngựa đang cấp tốc chạy tới phía Triệu vương phủ, Triệu vương phù chính là phủ đệ của hậu duệ Kiến Thành, cũng chính là nhà của La phu nhân, ở một mặt nào đó thì nó cũng là nhà của Lý Khánh An. cho nên người nhà của Lý Khánh An dọn đến tòa nhà khổng lồ bỏ trống này mà ở thì cũng là lẽ đương nhiên, nó được đồi tên thành Triệu vương phủ.

“Nhanh một chút!” Nghiêm Trang không ngừng thúc giục phu xe, đúng lúc này, phu xe bỗng nhiên ngừng lại.

“Lão gia. có người chặn xe lại.”

“Nghiêm sứ quân, ta có chuyện muốn nói. xin ngươi dùng lại một chút.”

Giọng nói này có chút quen tai. Nghiêm Trang kéo màn xe ra. chỉ thấy phía trước xe ngựa có một thư sinh trung niên nghèo túng, sở dĩ nói nghèo túng, là bởi vì người này còn mặc một chiếc áo đơn cũ nát. đó là xiêm y của mùa hè, mà hiện tại đã là cuối mùa thu. sáng tối đều rất lạnh, tất cả mọi người đều mặc áo hai lớp cả.

Nghiêm Trang lập tức nhận ra ngay, người này chính là mưu sĩ Diêm Khải của Khánh vương trước đây, không biết hắn làm thế nào mà trở nên khốn khó như vậy, ngay cả một bộ quần áo đàng hoàng cũng không mặc nổi hay sao?

Khánh vương hiện tại bị giam lõng ở Thạch quốc, Diêm Khải sớm đã rời khỏi hắn. hắn mấy lần viết thư cho Lý Khánh An tỏ bày ý nguyện muốn làm việc cho hắn. nhưng thư mà hắn viết như muối bỏ biển, không có tin tức gì cả.

Diêm Khải ở các nơi của An Tây sống vất vưởng hơn nửa năm. hắn vai không thể sánh nặng được, tay không thể khuân vác được, buôn bán thì lại không có tiền vốn. làm sổ sách cho người ta thì hắn lại cảm thấy không cam lòng, bèn ở một học đường tại Toái Hiệp mà dạy học, kiếm một chút tiền lương tiền tiêu vặt qua ngày.

Kỳ thật hắn làm việc cũng không đến mức thảm như vậy, nhưng vì muốn tranh thủ sự thương hại. cũng vì muốn phát tiết nỗi ấm ức trong lòng, hắn cố ý ăn mặc nghèo túng thê lương, mỗi ngày đến trước phủ đệ của Lý Khánh An để tìm cơ may, nhìn xem có thể gặp được Lý Khánh An trở về hay không. Hôm nay hắn vừa lúc thấy Nghiêm Trang, liền nhịn không được đi ra chặn đường.

Văn nhân thường khinh nhau. Nghiêm Trang luôn luôn khinh thường Diêm Khải, hắn cũng từng khuyên qua Lý Khánh An. không nên dùng loại người phản chủ như thế, nhưng thấy hắn khốn đốn và nghèo túng như vậy, trong lòng Nghiêm Trang ít nhiều cũng này sinh một chút thương hại.

“Thì ra là Diêm tiên sinh.”

Nghiêm Trang đi xuống xe ngựa chắp tay cười nói: “Đã lâu không gặp. ta tưởng rằng Diêm tiên sinh đã quay về Trung Nguyên rồi, thì ra vẫn còn ở tại An Tây.”

Diêm Khải trở nên nghèo túng vất vưởng, chút ít ngạo khí trong lòng cũng không còn nữa. hắn hướng Nghiêm Trang thâm thi lễ nói: “Nghiêm sứ quân, không biết Triệu vương điện hạ bao lâu mới có thể trở về?”

“Cái này... ta cũng không rõ lắm. nhưng mà hẳn là sẽ nhanh thôi!”

Nói đến đây, đôi mắt của Nghiêm Trang bỗng nhiên xoay chuyển, Lý Khánh An trở về, quan viên An Tây tất nhiên sẽ tố cáo việc Chiêu Hiền quán của hắn với Lý Khánh An. hay là đem tên Diêm Khải này chiêu mộ ngay trước, làm cứng họng bọn quan viên này trước, cũng coi như là một sự giao phó rồi. hơn nữa hắn biết Lý Khánh An cũng không thích người này, cũng sẽ không uy hiếp đến vị trí của mình.

Hắn lập tức nhíu mày, tiến lên trước thân thiết mà kéo lấy hắn. có chút trách cứ nói: “Sao tiên sinh không tới tìm ta? Ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của tiên sinh, cuối cùng cũng để cho ta tìm được rồi.”

Vừa rồi Nghiêm Trang còn rất lãnh đạm, nhưng hiện tại lại đột nhiên trở nên nhiệt tình hẳn. thực sự khiến cho Diêm Khải khó có thể chấp nhận được, nhưng nhiệt tình vẫn tốt hơn là sự lãnh đạm. Trong lòng hắn cũng ấm áp hẳn lên, không khỏi thầm hận mình vì sao lại không sớm đến tìm Nghiêm Trang, cũng sẽ không cần phải chịu đựng việc đám con nít ấy cả ngày trêu cọt.

“Sứ quân có điều không biết, ta vẫn đang đợi chờ Triệu vương điện hạ suốt ấy.”

“ngươi muốn nói đến Đại tướng quân? Ta sẽ đề cử tiên sinh với Đại tướng quân, nhưng mà hôm nay không được, tiên sinh không ngại đi về trước, sáng mai tới tìm ta, ta sẽ trước an bài cho tiên sinh một chức vụ trước, chờ Đại tướng quân trở về, ta tức khắc đề cứ ngay.”

Diêm Khải ngàn ân vạn tạ ơn rồi đi về, Nghiêm Trang nhìn hắn đi xa. trong lòng cuối cùng cũng đã có một chút vững chắc hơn. Hắn thấy đã cách Triệu vương phú không xa. liền sửa sang lại y quan, bước nhanh đến Triệu vương phủ mà đi.

Rất nhiều chuyện trong lúc khát khao nó thì nó luôn không bao giờ đến, nhưng khi không nghĩ đến việc đó nữa, thì sự việc ấy lại liên tiếp mà đến, con nối dõi của Lý Khánh An chính là một ví dụ điển hình, hiện tại không những chỉ có Như Thi đã có mang tám tháng. Minh Nguyệt cũng mang thai, đã bốn năm tháng rồi.

Trong phủ vì thế lại tăng thêm mười mấy a hoàn bà tử. chỗ ở lúc ban đầu bèn có cảm giác quá nhó một chút, lúc này ý chỉ triều đình đã đến. chính thức sắc phong Lý Khánh An làm Triệu vương, sắc phong Độc Cô Minh Nguyệt làm Triệu Vương phi, mượn cơ hội này, chính sự đường An Tây liền đem tòa nhà khổng lồ chiếm đến ba mươi mẫu này tu sửa lại mới hoàn toàn, chính thức định làm Triệu vương phủ.

Sáng sớm, Minh Nguyệt đang viết thư cho mẫu thân, bỗng nhiên có a hoàn báo lại, Nghiêm tiên sinh tới rồi, có việc khẩn cấp cầu kiến Vương phi.

“Mời hắn đợi ở khách đường, ta lập tức đến ngay.”

Minh Nguyệt khoát lên một chiếc áo khoát ngoài, dưới sự giúp đỡ và đỏ đi của một a hoàn, chậm rãi đi ra phía bên ngoài nhà. đi vào khách đường, chỉ thấy Nghiêm Trang đang ngồi ở đó uống trà. trên mật có vẻ đầy tâm sự.

“Nghiêm tiên sinh hôm nay sao lại nghĩ đến muốn tói đây vậy?” Minh Nguyệt vừa cười vừa đi ra.

Nghiêm Trang vội vàng đứng dậy thi lễ nói: “Ty chức tham kiến Vương phi!”

Cũng giống như Lý Khánh An. Minh Nguyệt cũng không thích người khác xưng nàng là Vương phi, nhưng người An Tây xưng Lý Khánh An là Đại tướng quân đã thành thói quen, ở trên sự xưng hô với Minh Nguyệt thì lại một chút cũng không hề hàm hồ, tất cả mọi người cũng đều xưng nàng Vương phi, không ai xưng nàng là phu nhân nữa.

Minh Nguyệt khoát tay cười nói: “Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!”

Nghiêm Trang ngồi xuống, cung kính mà nói: “Quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, Nghiêm Trang có tội. nhưng tình huống khẩn cấp, Nghiêm Trang không thể không đến.”

Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Tiên sinh nói quá lời, đã xảy ra chuyện gì hả?”

“Vương phi có điều không biết, đêm qua thuộc hạ nhận được tình báo khẩn cấp, Thánh Thượng nhâm mệnh Sóc Phương tiết độ sứ Quách Tử Nghi làm Hà Tây Nhàn cứu sứ, rất rõ ràng. Quách Tử Nghi chính là đến đoạt quân quyền của Hà Tây, hiện tại Đại tướng quân còn xa ở tận Sindh. thuộc hạ chỉ có thể tìm đến Vương phi rồi.”

Minh Nguyệt ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Ta tuy là Vương phi, nhưng cũng không hỏi đến việc của quân chính, ta cho rằng tiên sinh nên đến cùng Vương trưởng sứ và Đoàn tướng quân thương lượng, tìm ta chỉ sợ sẽ làm tiên sinh thất vọng rồi.”

“Vương phi có điều không biết, hiện tại việc cấp bách là phải đem quân đội Hà Tây triệu về An Tây, không cho Quách Tử Nghi cướp đi quân quyền, mà quyền điều binh ở trên tay Đại tướng quân. Cho dù là Vương Xương Linh hay là Đoàn Tú Thạch, bọn họ cũng đều không thể điều động được quân đội Hà Tây, ta lại càng không được. Hiện tại chỉ có Vương phi thay Đại tướng quân hạ lệnh, tạm thời điều quân Hà Tây về An Tây, có lẽ quân Hà Tây sẽ tuân lệnh của Vương phi, tình huống khẩn cấp, xin Vương phi nhất định phải ra mặt phối hợp việc này.”

Minh Nguyệt vô cùng khó xử. lúc trước khi nàng theo Lý Khánh An đến An Tây, Lý Khánh An đã cùng nàng từng có ước hẹn với nhau, nàng không được hỏi đến việc quân chính An Tây. Nhất là mẫu thân nàng là đích nữ (con gái do vợ chánh thất hạ sinh) Bùi gia thuộc danh môn Đại Đường, bản thân nàng lại là con gái của dòng họ Độc Cô, loại thân phận này càng khiến nàng vô cùng cẩn thận, chưa bao giờ hỏi đến việc của An Tây.

Hiện tại Nghiêm Trang lại muốn nàng thay phu quân thi hành quyền lực. điều này sao có thể được chứ? Nhưng Minh Nguyệt cũng biết tình huống khẩn cấp, nàng suy nghĩ một lúc lâu bèn nói: “Như vậy đi! Tiên sinh có thế tìm Vương trưởng sứ và Đoàn tướng quân thương nghị, các ngươi cùng đề nghị qụân Hà Tây rút về, ta có thể kí tên ở phía sau các ngươi. đề làm chứng minh, nếu chỉ để cho ta một mình hạ lệnh, ta có thể sẽ làm không được, xin tiên sinh lượng thứ.”

Nghiêm Trang trầm tư thật lâu sau, quả thật chỉ có thể làm như vậy thôi, cho dù hắn không muốn đi tìm Vương Xương Linh, nhưng tình huống khẩn cấp, hắn lập tức đứng dậy nói: “Thôi được! Thuộc hạ đi cùng bọn họ thương nghị ngay đây.”

Nghiêm Trang lại chuyển tới chính sự đường, hắn vừa tiến vào cửa lớn, liền lập tức cảm nhận được những ánh mắt bất mãn từ bọn quan viên của chính sự đường nhìn về phía hắn. từng ánh mắt sắc lạnh đó bèn tựa như những cây gậy, đánh xuống cột sống của hắn. loại cảm giác đắc tội với tất cả mọi người này quả thật rất khó chịu đựng được.

“Chẳng qua chỉ là một tên mưu sĩ mà thôi, mà lại đố kị người tài đến thế, tiểu nhân a!”

“Hừ! Ta xem hắn không riêng chân què rồi, ngay cả trái tim cũng bị tật luôn rồi.”

Dưới những tiếng thì thào bán tán dèm pha đó, Nghiêm Trang cố gượng mà đi tới trước phòng làm việc của Vương Xương Linh, chức vụ chính thức của Vương Xương Linh là An Tây tiết độ phủ trưởng sứ, được phong tán quan ngân thanh quang lộc đại phu, là từ tam phẩm hàm. chủ quản An Tây chính vụ. có thể nói là quan chính vụ cao nhất An Tây. Còn Nghiêm Trang lại không hề có bất kỳ chức quan nào cả. Hắn chỉ là mưu sĩ của Lý Khánh An. nhưng hắn lại nắm trong tay thực quyền, tỷ như lương thực phân phối, thổ địa phân phối, quan quân thăng chức bình phán, những thứ đó vốn thuộc quyền lực của Lý Khánh An, hắn không rành hỏi đến, bèn áao cho Nghiêm Trang thay hắn chấp hành, điều này cũng phù hợp với chế độ của triều Đường, mưu sĩ trong nhiều lúc chính là thay chủ công thi hành thực quyền.

Cho nên ở một mức độ nào đó, Nghiêm Trang và Vương Xương Linh có một chút xung đột trên mặt quyền lực. hơn nữa Vương Xương Linh là một người vô cùng ngay thẳng, không bao giờ che giấu sự bất mãn của mình. Tháng mười năm trước, Vương Xương Linh tăng mỗi hộ di dân An Tây mỗi tháng thêm năm đấu lương thực trợ cấp, Lý Khánh An đã hứa miệng rồi, nhưng công văn cụ thể khi tới chỗ của Nghiêm Trang, hắn lại đổi thành mỗi hộ chỉ gia tăng ba đấu, lý do là quân lương ưu tiên trước, vì chuyện này Vương Xương Linh đã cùng Nghiêm Trang tranh cãi nhau dữ dội đến ba lượt.

Nhất là lần này đây, Vương Xương Linh ở trên cuộc hội nghị chính vụ của ba ngày trước, trước mặt trăm danh quan viên công khai chỉ trích mưu sĩ của Nghiêm Trang không đủ tư cách, không những không có khuyên can Đại tướng quân nam chinh, ngược lại còn xúi giục Đại tướng quân nam chinh, quả thực là cách làm của kẻ ngu muội, không hề nể mặt chút nào, Vương Xương Linh công khai chỉ trích làm cho Nghiêm Trang hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Nghiêm Trang tuyệt đối sẽ không tìm đến Vương Xương Linh.

Có thể nói đây cũng là một loại đạo lý đối nhân xử thế. Vương Xương Linh kiên quyết thi hành chế độ phế nô, lại không cho phép nhà giàu chiếm nhiều tôi tớ. Bình thường lại trực tiếp trách cứ cấp dưới, không hề nể mặt chút nào, theo lý, những việc này đều là những việc đắc tội với người khác cả, nhưng bọn quan viên An Tây không hề hận Vương Xương Linh. Nguyên nhân là hắn quang mình lỗi lạc, không hề có một chút tư tâm. đều là vi công, vì sự lớn mạnh của An Tây, hơn nữa chính hắn đích thân thi hành trước. Trong nhà cũng chỉ có hắn và lão thê, không có một người hầu nào cả. ở An Tây cũng không hề có lấy một mẫu đất đai.

Có người muốn buộc tội hắn. bèn lén lút chạy đến Hà Đông Thái Nguyên quê nhà của hắn đi hỏi thăm, vốn tưởng rằng hắn ở quê nhà sẽ xa xỉ vô độ, có ruộng tốt nhà đẹp, không ngờ con trai của hắn lại ở tại mấy gian nhà cũ nát. trong nhà chỉ có mười mẫu đất cằn. lại còn là do hắn dùng bổng lộc An Tây mà mua lấy, đứa con trai con dâu còn phải tự mình xuống ruộng mà trồng trọt, điều này làm cho người muốn buộc tội hắn cảm động vô cùng. Sau khi trở về ngược lại còn thay hắn biện hộ tuyên truyền, bởi vậy Vương Xương Linh tuy rằng trực diện vô tình, làm không ít việc đắc tội với người khác, nhưng nhân phẩm của hắn lại làm cho bọn quan viên vô cùng kính nể.

Trái lại. Nghiêm Trang lại thật sự là đã đắc tội với quan viên An Tây, nhất là cấp quan viên bậc trung và hạ. lại càng hận hắn đến tận xương tủy. Năm trước Lý Khánh An chuẩn bị tăng thêm ba phần lương bổng cho bọn quan viên, nhưng Nghiêm Trang lại kiên quyết phản đối. lý do là bổng lộc của quan viên An Tây đã cao hơn so với của quan viên triều đình rồi. hơn nữa quan viên triều đình còn bị nợ lương ba năm. nếu tăng thêm lương trên diện rộng nữa, sẽ làm cho quan viên triều đình ghen ghét với An Tây, sẽ luôn làm khó dễ An Tây, đạo lý rất đúng. Lý Khánh An tiếp thu rồi, cuối cùng tăng một nửa của ba phần lương dự định ban đầu.

Nhưng vấn đề là bản thân Nghiêm Trang lại được tăng năm phần tiền lương, nhưng hắn lại nói một cách đường hoàng rằng. hắn là mưu sĩ, là do chính Lý Khánh An tự bỏ tiền túi, không có liên quan gì đến quan phủ cả. cho nên không phải chịu sự hạn chế của việc tăng lương, điều mình không muốn, lại thi hành với người khác, kêu người ta làm thế nào mà không hận hắn chứ.

Nghiêm Trang đi tới trước cửa phòng làm việc của Vương Xương Linh, vừa lúc Vương Xương Linh đang đi ra nhanh như một cơn gió, hai người suýt nữa đụng vào nhau rồi.

“Là ngươi!”

Vương Xương Linh thấy là Nghiêm Trang, hắn lập tức vẻ giận hiện ra mặt. trừng mắt nói: “ngươi tới làm cái gì?”

Trong lòng Nghiêm Trang hận đến muốn chỉ vào mặt hắn mắng to một trận, nhưng làm như vậy, quân Hà Tây sẽ thật sự toi rồi. hắn cố hết sức khắc chế sự bất mãn trong lòng, sa sầm mặt nói: “Ta vì công sự mà đến. mong ngươi công và tư rõ ràng.”

Phong cách của Vương Xương Linh là xem người chứ không xem việc, hắn không thích một người, thì sẽ không bao giờ giả vờ như không ghét, nhưng nếu là vì việc công, thì cho dù hắn có chán ghét người này đi chăng nữa, cũng sẽ giải quyết việc chung, sẽ không vì tâm trạng cá nhân mà ảnh hưởng đến việc công.

“Vậy ngươi đi vào trong hẳn nói đi!”

Vương Xương Linh xoay người vào phòng làm việc, trực tiếp ngồi xuống, Nghiêm Trang biết quy củ của Vương Xương Linh, ngoại trừ Lý Khánh An ra, hắn sẽ không rót trà cho bất kỳ ai, cũng không mời người ta ngồi xuống, muốn ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì hãy đứng ở đó, bởi vậy hắn vừa vào cửa liền không khách sáo mà ngồi xuống.

“Việc Quách Tử Nghi xuất nhậm Nhàn cứu sứ ngươi biết chứ!”

Vương Xương Linh gật gật đầu: “Ta vừa mới biết vào sáng hôm nay, nghe đồn là muốn phong Quách Tử Nghi làm Hà Tây tiết độ sứ, làm sao lại biến thành chủ quản mã chính, thực sự có chút khiến cho người ta không hiểu dụng ý của Thánh Thượng.”

“Đó là do ngươi không hiểu.”

Nghiêm Trang cười lạnh một tiếng: “Ta thì quá rõ rồi, đây là sách lược cao minh.”

“Sách lược gì?”

Bất tri bất giác. Vương Xương Linh đã quên sự bất mãn đối với Nghiêm Trang, hắn quan tâm mà hỏi: “ngươi nói nhanh lên một chút xem. rốt cục là sách lược gì.”

“Hủy bỏ Hà Tây tiết độ, đem Hà Tây chia ra làm hai, đó là việc Thánh Thượng đã ban bố khẩu dụ rồi, thiên hạ đều biết cả. Hắn nếu muốn đột nhiên húy bỏ khẩu dụ, tái phong Quách Tử Nghi làm Hà Tây tiết độ sứ. điều đó nhất định sẽ thất tín với thiên hạ. Cho nên hắn mới dùng việc nhâm mệnh Nhàn cứu sứ đế cho Quách Tử Nghi công khai đến Hà Tây nhậm chức, lúc này, hắn mới âm thầm lôi kéo quan lớn đóng quân tại Hà Tây, Lệ Phi Thủ Du thì hắn lôi kéo không được, nhưng đám người Mạnh Vân, La Chính Nghĩa, bọn họ vốn không phải thuộc phe An Tây, nếu Thánh Thượng hứa để cho bọn họ làm Đại tướng quân, lại phong tước vị cao, ngươi nói bọn họ còn có thể tái nguyện trung thành với An Tây sao? Thêm vào uy danh của Quách Tử Nghi, với nước cờ kép này, thì quân Hà Tây khó giữ được rồi.”

Sự phân tích của Nghiêm Trang làm cho Vương Xương Linh cảm thấy rùng rợn đến nỗi cả da gà, hắn vội la lên: “Nhưng mà Đại tướng quân không ở An Tây, chúng ta không có quyền điều động quân Hà Tây, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cho nên ta mới đến tìm trưởng sứ thương nghị.”

Nghiêm Trang thấy Vương Xương Linh tựa hồ hoàn toàn quên mất việc đã đắc tội với mình, hắn không khỏi có chút phẫn nộ nói: “Ta vừa rồi đã đến tìm Vương phi. lúc này chỉ có Vương phi ra mặt, có lẽ mới có thể khiến cho quân Hà Tây phụng mệnh rút về An Tây. nhưng Vương phi không muốn một mình phát lệnh, biểu chúng ta thêm Đoàn tướng quân vào nữa, ba phương liên hợp hạ lệnh, nàng ở phía sau kí tên ủng hộ...”

Hắn còn chưa nói xong, Vương Xương Linh liền nhảy dựng lên: “Thế còn chờ gì nữa. ta đi tìm Đoàn Tú Thạch!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.