[Dịch] Thiên Hạ

Chương 378 : Huyết chiến Nguyệt Thị (Thượng)




Trải qua nửa tháng trời hành quân, chủ lực trung tuyến của quân Đường cuối cùng đã đi ra khỏi khe núi Wakhan vắng dấu chân người, còn năm nghìn quân Đường đông tuyến do Phong Thường Thanh soái lĩnh thì ở mười ngày trước rẽ đường với bọn họ, đi tới Liên Vân Bảo, chuẩn bị vượt qua Thản Câu Lĩnh tiến về tiểu Bột Luật.

Lúc này chủ lực tuyến trung do Lý Khánh An soái lĩnh đang ở trong lãnh thổ Hộ Mật Quốc, cách Hộ Mật Quốc đô thành Tái Già Thấm thành (*thành Sikashim) còn hai mươi dặm. đại quân ở bờ bắc Phún Xích hà (*sông Panj) hạ doanh trướng, sông Panj cũng chính là thượng nguồn sông ô Hử hà. ở đây núi cao khe sâu. chông chênh cheo leo, nước sông ở giữa rặng núi tuôn trào, ngoài mấy chục dặm bèn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm long trời, vượt qua khe sâu. chỉ có đi về phía thành Sikashim. ở thành tây có một chiếc cầu mây khổng lồ, có thể để quân đội vượt qua sông Panj tiếp tục tiến lên hướng nam.

Lý Khánh An ngồi trên một tảng đá lớn ngóng về phía xa rặng núi phau phau, nhìn vào trong khe núi nước sông tuôn trào, sương mù dày đặc. làm ướt toàn thân của hắn. hắn chìm đắm trong hồi ức dĩ vàng, cảm giác quen thuộc này làm cho hắn không khỏi lại nhớ đến chiến dịch Tiêu Bột Luật của sáu năm trước, lần hành quân gian khổ cùng cực đó, sự tôi luyện ý chí mang đến cho hắn đến nay vẫn còn ảnh hưởng hắn. đến nỗi hắn đến hôm nay vẫn cho rằng, lần hành quân đó mới là khỏi điềm của cuộc đòi hắn. sáu năm sau đến lại chốn cũ, hắn đã trở thành thống soái tối cao của An Tây, trở thành một nhân vật đủ để làm rung chuyển chính cục Đại Đường, thậm chí có thể lay chuyển toàn thiên hạ. cảm giác từ núi cao ngước lên từng bước đi lên đỉnh cao chót vót làm cho hắn nảy sinh sự cảm khái vô hạn. từ một cung tiễn thủ thắp hèn cho đến Triệu vương Đại Đường. Đại Đường đệ nhất chư hầu thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, chỉ mất thời gian có bảy năm vỏn vẹn. đây là vì nguyên do hắn là người xuyên việt từ tương lai? Không hoàn toàn là thế. ít ra hắn Lý Khánh An cho rằng là vậy, ký ức của đời trước trong đầu hắn đã càng lúc càng xa. thân phận xuyên việt trên mình hắn cũng càng lúc càng nhạt, hắn không cách nào xâu chuỗi giữa thành tựu của mình với sự xuyên việt, không là xuyên việt, mà là một thứ năng lực, một thứ năng lực nắm bắt cơ hội. chính là khả năng siêu việt này mới là bí quyết hắn từng bước đi đến thành công, hắn không thể nào truyền thụ cho bất kỳ ai. có lẽ sự huấn luyện bắn tên ngày qua ngày, có thể giúp hắn nắm bắt thời cơ chớp nhoáng trôi đi.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội ngũ hơn trăm người đang cưỡi ngựa chạy về phía này, chạy đến phía trước, chính là Binh mã sứ Triệu Sùng Tiết được phái đi thành Sikashim liên hệ ô Vân Bảo, Lý Khánh An đứng dậy, đây chắc là Hộ Mật quốc vương đã đến.

Lát sau. đội kỵ binh đã đến gần. từ trong đội ngũ đi ra một người già. trạc khoảng năm mươi mấy tuổi, dáng người nhỏ gầy, hắn bước nhanh đến bên người Lý Khánh An. quỳ xuống: “Nô Hộ Mật vương Chân Đàn khấu kiến Triệu vương đại tướng quân điện hạ!”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Khánh An được người ta xưng là điện hạ. cách xưng hô xa lạ này, danh hiệu làm cho hắn có chút hổ thẹn này, lần đầu tiên của nó lại nói ra từ trong miệng của tiểu quốc vương của Khánh Đô Khố Thập Sơn (*núi Hindu Kugh), điều này làm cho nụ cười trên mặt của Lý Khánh An có một thoáng ngưng đọng lại, nhưng sự ngưng đọng này chỉ là chợt lóe qua. hắn vẫn thần tình tươi cười dìu Hộ Mật vương dậy: “Quốc vương bệ hạ. chúng ta đã lâu không gặp rồi.”

Hộ Mật vương Chân Đàn cũng từng tham gia chiến dịch Tiểu Bột Luật của năm xưa. hắn soái lĩnh hai nghìn quân hiệp trợ quân Đường tác chiến, trong lúc công đánh Liên Vân Bảo tồn thất hơn phân nửa. lúc đó quốc vương Thất Ca Diên của một tiểu quốc khác Thức Nặc Quốc trong lúc tiến công bất hạnh thân vong, sau khi chiến dịch kết thúc, Lý Long Cơ luận công ban thưởng, gia phong hắn làm Tả Kim Ngộ vệ đại tướng quân đồng chính viên, thường lụa ba vạn sắp, Lý Khánh An năm xưa cũng từng gặp qua hắn. vì việc của đệ đệ hắn Ca Lam vương. Chân Đàn còn đặc biệt cáo lỗi với Lý Khánh An. thời gian thấm thoát đã sáu năm qua đi. xích hầu hiệu úy năm xưa lại trở thành An Tây chi vương, đây khiến Chân Đàn cũng không khỏi cảm khái.

“Điện hạ. Hộ Mật Quốc đồng ý vì quân Đường cung cấp mọi sự viện trợ, chúng tôi đã quyết định phái ba nghìn binh, hiệp trợ quân Đường nam chinh, chỉ là ta tuổi đã già, chỉ có thể để con trai thay ta góp sức cho đại tướng quân.”

Nói xong, hắn khoát tay ra phía sau. một nam tử ba mươi mấy tuổi rào bước chạy lên, quỳ xuống thi lễ với Lý Khánh An nói: “Hộ Mật Quốc vương tử Hiệt Lý Bặc tham kiến Triệu vương đại tướng quân điện hạ!”

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

Lý Khánh An cảm nhận được trước thành ý của phụ tử họ, nói với hai người họ: “Các ngươi đã làm ta cảm nhận được thành ý của Hộ Mật Quốc, ta sẽ đối xử tốt với những quốc gia chân thành giúp đỡ quân Đường, sự cống hiến của các ngươi cho quân Đường, sẽ nhận được sự đền bù gấp đôi.”

“Vì Đại Đường góp sức là bổn phận của chúng tôi. không dám lấy đền bù của điện hạ. ở đây điều kiện gian khô, không thích hợp hạ trại, mời quân Đường theo chúng tôi vào thành Sikashim trú doanh, để chúng tôi tận tình địa chủ.”

“Thôi được! Nếu Hộ Mật đã thành ý như vậy, thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Lý Khánh An lập tức giao phó tả hữu nói: “Truyền lệnh đại quân khởi doanh, đến thành Sikashim đóng quân.”

Lý Khánh An một tiếng ra lệnh, quân Đường liền rầm rộ khỏi hành , bọn họ sẽ tạm trú ở thành Sikashim. chờ chiến báo của Thổ Hỏa La.

Cuộc nam chinh lần này, Lý Khánh An chia làm đông, trung, tây ba tuyến, trên thực tế hắn là chia làm ba chiến trường, chiến trường Thổ Hỏa La của tây tuyến, chiến trường Sindh. Punjab của trung tuyến và chiến trường Thiên Trúc của đông tuyến. Trên thực tế, chiến trường Thiên Trúc chỉ là một sự tiến công mạo hiểm theo phương thức hài tặc, vùng đất xa lạ đó, bản thân Lý Khánh An cũng không có chút chắc chắn nào, vì vậy lúc hắn chia tay với Phong Thường Thanh, bèn dặn đi dặn lại hắn. đừng tham công liều lĩnh xông pha, lấy bảo toàn quân Đường làm đầu. Điều hắn thật sự quan tâm, vẫn là chiến dịch Thổ Hỏa La của Lý Quang Bật. chiến dịch lần này, từ sau khi chiến dịch Đát La Tư (*Taraz) kết thúc hắn bèn bắt đầu hoạch định, đã chuẩn bị ròng rã suốt ba năm. đánh chiếm Thổ Hóa La. đem thế lực Đại Thực đuổi đến phía tây sông Amul làm cho Toái Hiệp và An Tây không có nỗi lo hậu phương, trận chiến này Lý Khánh An đã chờ đợi ba năm. để bào đám sự thành công của chiến dịch lần này, Lý Khánh An không dám có chút lơ là, hắn tuy là đem quyền chủ tướng giao cho Lý Quang Bật, nhưng hắn không hề dám hoàn toàn buông tay, quân trung lộ của bản thân hắn thì dừng lại ở Hộ Mật Quốc, đây là một vị trí cực kỳ kỳ diệu, hướng phía nam có thể trực tiếp giết vào Sindh và Punjab, đồng thời lại hình thành một tư thế vây chặn Thổ Hỏa La từ phía nam. Lý Khánh An đang quan sát. nếu Lý Quang Bật công đánh Thổ Hỏa La bất lợi, hắn sẽ trực tiếp từ phía nam tiến hành hiệp công, trước khi chiến cục Thổ Hỏa La chưa rõ ràng, Lý Khánh An không dám lập tức tiến công Sindh. nếu không quân Đường ở Thổ Hỏa La một khi mất lợi, Đại Thực rất có thể sẽ phong tỏa đường về bắc của hắn. làm cho quân trung lộ của hắn gặp phải tai nạn diệt vong.

Ngay lúc Lý Khánh An ở Hộ Mật quan sát chiến dịch Thổ Hóa La. chiến dịch Thổ Hóa La đã khai hỏa.

Ba vạn quân Đường vòng qua Ba Tất Sơn. như một thanh gươm bén đâm thẳng Thổ Hỏa La. trận chiến đầu tiên đã khai hỏa ở Giải Tô Quốc.

Giải Tô Quốc cũng chính là thủ đô Dushanbe của Tajikistan, nó là trạm đầu tiên của Câu Chiến đê nam hạ, sau khi Tây Đột Quyết diệt vong, vào năm Long Sóc thứ ba Đại Đường ở đây đã thiết lập Thiên Mã đô đốc phủ, đô thành của nó là thành Dali Bohe. về mặt pháp lý của Đại Đường, nó là một châu ràng buộc của Đại Đường, nhưng trên thực tế, quốc gia này sớm đã bị Đại Thực chinh phục, năm Thiên Bảo thứ tám. Cao Tiên Chi viễn chinh Thổ Hỏa La. thảm bại mà quay về.

Hôm nay, vó ngựa sắt của Đại Đường lại một lần nữa xuất hiện trên mảnh đất rộng lớn này, ba vạn quân Đường An Tây xuất hiện trên đường chân trời, ánh chiều tà như máu, cát vàng tung bay, sát khí xung thiên.

Quân Đường đã chậm rãi dừng bước chân. Lý Quang Bật lạnh lùng ngóng nhìn thành Dali Bohe ở phía xa. đại quân của hắn vào trong lãnh thổ Giải Tô Quốc đã ba ngày rồi. nhưng mãi cho đến nay, Giải Tô Quốc vẫn chưa có bất kỳ người nào đến liên hệ với hắn.

“Đưa thêm một lá thư. trong vòng một canh giờ nếu ta vẫn chưa thấy Giải Tô Quốc vương quỳ phục trước mặt ta. thành hủy người vong.”

Trên đầu thành, mấy nghìn binh sĩ Giải Tô Quốc thấp thỏm lo lắng nhìn vào quân Đường thanh thế to lớn ở ngoài mấy dặm, không ngừng có người thổi vang còi hiệu, bọn họ trông có vẻ kinh hoàng hoảng loạn, Giải Tô Quốc quốc vương Tư mặt Đốt (*Schmitt) sắc mặt trắng bệch, nhìn vào quân Đường sát khí đằng đằng, trong mắt hắn lộ ra thần sắc kinh hãi. hắn sớm đã bần thần rối loạn, không biết mình nên làm như thế nào mới phải.

Theo bán ý của hắn mà nói. hắn rất muốn đầu hàng, nhưng Nguyệt thị chư quốc ở bốn năm trước sau khi Cao Tiên Chi máu rửa Thổ Hỏa La. bèn đã dưới sự chủ đạo của người Đại Thực đạt được hiệp nghị đồng minh, không cho phép bất kỳ một quốc gia nào tự tiện đầu hàng vương triều Đường, bắt buộc phải phối hợp hành động. nếu không nó sẽ là công địch của Thổ Hỏa La, sẽ chịu sự chế tài nghiêm tắc.

Hiệp nghị đồng minh này hiển nhiên là không công bằng đối với Giải Tô Quốc, nó nằm ở phía bắc xa xôi nhất của Thổ Hỏa La, nếu như Đại Đường từ phía bắc tiến công, Giải Tô Quốc rõ ràng là đứng mũi chịu sào, nó cũng từng nêu ra sự bất mãn của mình, nhưng sự bất mãn của nó không có bất kỳ hiệu quả nào, rất nhanh đã bị vùi lấp trong áp lực của Thổ Hỏa La chư quốc và sự phẫn nộ của đế quốc Đại Thực.

Tuy nhiên lo lắng bất hạnh đã trở thành sự thật, Đại Đường quả nhiên là từ phía bắc đánh đến. binh áp sát dưới tường thành.

Một viên kỵ binh quân Đường lao nhanh mà tới, từ bờ thành phóng vút qua. một tên bắn lên đầu thành, trên mũi tên xuyên một lá thư. một binh sĩ nhật được thư, nhanh chóng lao như bay về phía quốc vương.

Schmitt tay run rẩy mở thư ra, trong thư chỉ có một câu nói, “Hẹn trong một canh giờ đầu hàng, nếu không san bằng thành Dali Bohe.”

Schmitt thở dài một tiếng, ném thư xuống, hắn không khỏi lo lắng ngóng mắt về phía nam, khi quân Đường vừa bước vào lãnh thổ Giải Tô Quốc, hắn bèn phái người đi A Hoãn thành cầu cứu. hiện nay liên quân Thổ Hỏa La đang đóng quân nơi đây, nhưng mà đã ba ngày trôi qua, A Hoãn thành bên kia vẫn không có một chút tin tức nào gửi tới.

“Phụ vương, chúng ta nên làm thế nào?” Vương Tử Tô Đốt (*Scott) muôn vàn lo âu hỏi.

“Ta cũng không biết.”

Schmitt thở dài một hơi, hắn chợt nghĩ ra điều gì. gấp gấp nói với con trai: “Con lập tức đi A Hoãn thành, nói với Khuất Chiêu Mộc đại quân triều Đường áp sát biên giới, cứu binh của hắn trễ nãi không đến, Giải Tô Quốc đã không còn bảo tồn được nữa.”

“Phụ vương, người định chống cự sao?”

“Điều này không cần con lo, con mau đi. đi mau! Đi từ thành nam.”

Schmitt lớn tiếng gầm lên giận dữ, vương tử Scott bất đắc dĩ. chỉ đành dậm chân xoay người mà đi. Schmitt nhìn con trai đi xa, lúc này mới quay vụt đầu lại, la to với các binh sĩ: “Bốn năm trước quân Đường tàn bạo, giết ấu lão ta. nhục phụ nhân ta. hôm nay quân Đường lại đến. chúng ta thể chết mà chiến đấu đến cùng, tuyệt không đầu hàng!”

Trên đầu thành một tiếng còi hiệu ngân vang không dứt, đây là tín hiệu ứng chiến, công khai tỏ rõ với quân Đường, bọn họ tuyệt không đầu hàng.

ở ngoài xa bốn dặm. Lý Quang Bật đã nghe tiếng còi hiệu ứng chiến, con ngươi của hắn từ từ co lại, sát khí bừng lên. hắn từng chữ từng câu lệnh nói: “Lập tức lắp ráp máy ném đá.”

Ba trăm danh tượng đi theo quân đội đã bắt đầu hành động, bọn họ từ trong đội quân nhu lạc đà dỡ xuống linh kiện máy ném đá khổng lồ, bắt đầu lắp ráp lại, Lý Khánh An và Karazs hãn quốc đàm phán mua về một vạn con lạc đà. ở cuộc nam chinh lần này đã phát huy tác dụng to lớn. chúng có thể thồ nặng, thạo việc lặn lội đường xa. làm cho hậu cần lương thảo và các loại quân nhu hạng nặng của quân Đường có thể tùy quân mà đi. đã mang lại sự tiện lợi cực lớn cho quân Đường, chưa đến nửa canh giờ, các công tượng tài giỏi bèn đã lắp ráp xong hai mươi chiếc máy ném đá khổng lồ, loại này có thể ném đá lớn nặng trăm cân. sức lực mạnh mẽ, một tảng đá là có thể phá hủy lầu thành, mỗi một chiếc máy ném đá cần hai trăm lực sĩ kéo bắn. giống như hai mươi tên khổng lồ đang đứng sừng sững ở dưới thành.

Còn An Tây vũ khí thự còn nghiên cứu chế tạo ra hỏa dầu thiên lôi uy lực to lớn. cũng chính là bắn phát quả cầu bông khổng lồ nhúng đầy dầu hỏa. nặng năm mươi cân. loại hỏa dầu thiên lôi này chủ yếu dùng để công đánh cửa thành.

Lúc này, một viên binh sĩ chạy lại về phía Lý Quang Bật. to tiếng bẩm báo nói: “Lý tướng quân, máy ném đá đã chuẩn bị sẵn sàng!”

Lý Quang Bật quay đầu về hướng tây nhìn đi. mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, màn trời đã nhuốm lên một lớp màu tím đỏ, lộ ra vẻ bi thương của sự hạ màn.

“Bắt đầu tấn công!”

Lý Quang Bật đã hạ xuống mệnh lệnh tiến công, hắn nhìn vào tường thành đồng thời bị nhuốm thành màu tím. lầm bẩm nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội. nếu đã không chịu nhận lấy, vậy thì đừng trách ta dùng Giải Tô Quốc để tế đao.”

‘Tùng! Tùng! Tùng!’

Tiếng trống khổng lồ vang lên. mỗi một tiếng vỗ trống đều đánh vào trong lòng binh sĩ trên thành, đánh đến bọn họ tim đập chân run. bọn họ tay cầm cung tên. lực lượng mỏng manh, sững sờ nhìn vào hai chục chiếc máy to xác như quái thú ở dưới thành, trong lòng mỗi người bọn họ đều tràn đầy sự tuyệt vọng.

Tiếng trống đã ngừng lại. trong trời đất một sự tĩnh lặng. bất thình lĩnh, mấy chục cái bóng đen lớn bay bống lên không trung, vạch ra mấy chục đường cong. bay ngang giữa trời, phát ra tiếng rít chói tai.

“A!”

Trên đầu thành phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng. ‘Đùng! Đùng!” không ngừng vang lên tiếng nổ lớn. trên đầu thành cát bụi mù mịt. làn khói phả vào mặt. tường thành của các nước Thổ Hỏa La đa số là dùng bùn đất và gạch ngói dựng nên. tường thành thông thường không cao, dưới sự xông kích của cự thạch nặng hơn trăm cân. tường thành đã xuất hiện mảng sụp lớn. ‘Bùng!’ một tiếng nổ lớn. một tảng đá lớn đập trúng vào lỗ châu mai trên đỉnh đầu quốc vương Schmitt. lỗ châu mai trên tường bị đập đến nát vụn. đá vụn văng tử tung, cự thạch sức đi vẫn còn. quét ngang mà tới, mười mấy thị vệ bị đập thành thịt vụn ngay tại chỗ, máu thịt tung tóe, binh sĩ trên đầu thành kêu la thất thanh, đợt công kích đầu tiên bèn đã từ thương hơn ba trăm người, một tòa lầu thành bị hai tảng cự thạch đồng thời đánh trúng, ầm ầm sụp đổ, mười mấy binh sĩ bị chôn vùi trong đống bùn đá đổ nát.

Đợt công kích cự thạch lần hai ngay sau đó đã phát động, hai mươi tảng đá lớn hơn trăm cân xoay chuyến trên không trung, mang theo sức mạnh hủy diệt đất trời, lao thẳng vào tường thành, lại một tiếng va đập thật lớn mà nặng trịch, một đoạn tường thành cuối cùng đã chịu không được sự va đập liên tục của cự thạch, đã xuất hiện vết nứt đáng sợ, lung lay sắp đổ, đúng lúc này, lại một khối đá tảng to tròn giá không bay đến. đập trúng đúng vào vết nứt. tường thành đã đổ sụp, giống như miếng da bị xé toạt, thoáng chốc bị kéo ra hai mươi mấy trượng, bùn cát bỏ vào ở lớp giữa của bức tường thành đổ như trút xuống, hình thành nên một sườn dốc lên thành.

Schmitt cuống đến đỏ cả mắt. lớn tiếng gào lên: “Mau dùng bao cát lũy tường! Mau!”

Hàng nghìn binh sĩ vác theo bao cát chạy về phía lỗ hổng, bất chấp tất cả mà ném bao cát vào lỗ hồng, những mong kiến tạo lại một bức tường thành, phía xa. quân Đường vẫn án binh bất động, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, đội hình lạnh lùng, lạnh lùng theo dõi sự bận rộn trên thành, bọn họ cơ bản là khinh thường, đối với họ, tòa thành trì này chẳng chịu nổi một kích.

“Một. hai. ba. phóng!”

Hai trăm viên lực sĩ quân Đường đồng thời phát lực, vai sào dài dài ném lên. phát ra “vù!” một tiếng gió, một đốm hòa cầu khổng lồ bay ngang không trung, tiếp theo đó là hai đốm. ba đốm. bốn đốm... tổng cộng mười đốm hỏa cầu cháy hừng hực. rít lên lao về phía cửa thành, sự va đập liên tục làm cho cửa thành lung lay kịch liệt, tuy nhiên hòa cầu khổng lồ vẫn không hề bị búng bay, chúng giống như bùn lòng dính chặt trên cửa lớn. hỏa dầu chảy đầu cửa thành, cả cửa thành bắt đầu bùng cháy lên dữ dội. lửa đỏ bập bùng, thế lửa ngập trời, khói đặc tràn ngập trong ngoài cửa thành.

Màn đêm đã buông xuống, bầu trời giăng đầy tinh tú sáng ngời, đây phải là một buổi tối tuyệt vời, chàng trai trẻ tuổi gãy ra tiếng đàn vui tai. cô gái xinh đẹp tung bay vũ điệu trong tiếng đàn. nhưng tình cảnh tuyệt vời này đã không còn tồn tại. mây đen của chiến tranhy đã che phủ bầu trời của thành Dali Bohe, vị thần tai họa đang từng chút giáng lâm.

Tiếng kêu la và tiếng khóc gào hoảng sợ hòa lẫn vang lên. cửa lớn thiêu đốt hừng hực. ánh lửa sáng rực làm nhói đau con mắt của mỗi người.

Cửa thành là làm bằng gỗ, lớp ngoài bọc bằng da sắt. ngọn lửa lớn đã đốt ra mấy cái lỗ lớn. mỗi một lỗ lớn bên trong đều thập thò chiếc lưỡi lửa đáng sợ, làm cho sự cứu hỏa trong thành trở nên bất lực dường nào, hòa cầu không ngừng ném tới làm cho thế lửa càng lúc càng mãnh liệt, nửa canh giờ sau. cuối cùng đã đốt cửa lớn thành ra khung tro, cả da sắt cũng đã chảy ra. lúc này, một tảng cự thạch xẹt ngang. “Bằng!” một tiếng nổ lớn. cự thạch đã đập vờ vụn tan nát khung tro cuối cùng, cửa thành đã hoàn toàn khoét rỗng.

Giây phút tuyệt vọng cuối cùng đã tới. Schmitt quỳ lạy dưới ánh sao ngước mặt lên trời đau xót tột cùng: “Thánh Allah a! Hãy thương xót cho con của ngài đi!”

Lý Quang Bật chậm rãi rút chiến đao ra. chỉ vào thành Dali Bohe nghiêm giọng quát: “Giết vào trong thành, kẻ chống cự một loạt giết hết. nam nữ già trẻ đuổi ra khỏi thành, tài sản trong thành mặc cho các ngươi cướp lấy!”

“Sát!” Ba vạn quân Đường phát ra tiếng thét vang trời, bọn họ vung chiến đao, cuốn trời đắp đất. giống như sóng thần ào ạt cuốn tới. càn quét về phía thành Dali Bohe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.