Thời gian lại thấm thoát qua đi mười ngày, cùng với việc sứ đoàn Byzantium trở về nước, sóng gió nhà Lý Khánh An cũng dần dần được bình ổn. Irony từ khi hùng hồn đến bái phỏng nhà Lý Khánh An xong, nàng cũng không còn đề cập đến việc này, thậm chỉ không đề cập đến việc sẽ phát sinh quan hệ đặc biệt với Lý Khánh An, phảng phất như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng về mặt quân sự. song phương đã soạn xong, và đạt đến ý nguyện sau cùng là song phương hỗ trợ chi viện, cùng đối phó với đại thực, trở thành một khâu trong hợp tác quân sự. Và cũng vì muốn bày tỏ thành ý của mình. Lý Khánh An quyết định phái một trăm người trong quân đội cung nỏ đến Byzanting, để biểu diễn uy lực khả năng nỏ tiễn hùng mạnh của quân đội Đại Đường. Đồng thời, hắn cũng cùng sứ đoàn Byzanting ký kết biên bản sẽ bán ba ngàn bộ nó tiễn trong kho quân Đường cho Byzanting với giá mỗi bộ năm mươi tiền vàng Solid.
Và ngày mồng năm tháng hai, sứ đoàn Byzanting rời khỏi Toái Hiệp, nhưng lúc này, tất cả sự chú ý của Toái Hiệp đều dồn về phía Hà Trung. Cục diện Hà Trung ngày càng trở nên gay gắt. Lý Khánh An không thể không phái Lý Tự Nghiệp trấn thủ tại Thạch Quốc dẫn hai vạn tân binh đến chi viện Hà Trung. nhưng trên đường quân Đường đến Samarkand, Bukhara đô thành An Quốc đã xảy ra bạo loạn quy mô lớn.
Trời vừa tờ mờ sáng, một trận bạo loạn được tích lũy đã lâu cuối cùng cũng đã bùng nổ trong cổ thành Bukhara Hà Trung. Trên quảng trường miếu thần lớn nhất của Bukhara. gần vạn người tín đồ Hỏa giáo đương định san bằng đền thờ của tín đồ phái Thập Hiệp vừa xảy ra cuộc chiến đẫm máu với những tín đồ Islam cố thủ bảo vệ đền thờ tại đây. Bọn họ trừng trừng cặp mắt đỏ lỡm, dùng trường đao và gậy liều mình chém giết lẫn nhau. Tiếng hô, tiếng khóc hỗn loạn khắp quảng trường. Một giáo đồ Hỏa giáo trẻ tuổi vừa bị đánh gã xuống. ngay lập tức, cả đám giáo đồ phái Thập Hiệp lập tức cùng xông lên. dùng gậy đánh lia lịa lên người hắn. Chàng thanh niên này ôm đầu lăn lộn trên sản, hắn khóc lóc van xin, nhưng thù hận đã ngấm sâu vào lòng mỗi người. chỉ một chốc, chàng thanh niên đó đã bị đánh chết tươi.
Cũng đấng bi kịch như vậy lập tức được trả đũa lại với tín đồ trẻ tuổi khác của phái Thập Hiệp. Trên quảng trường la liệt xác người bị giết chết, bị đánh chết. Lúc này, từ xa vang lên tiếng vó ngựa vội vã. năm ngàn kỵ binh quân Đường đang từ bốn phương tám hướng ập đến. Bọn họ xông vào đám đông giáo đồ Thập Hiệp, vô tình giết chết những giáo đồ Islam hòng bảo vệ đền thờ của mình.
Giáo đồ Islam bỏ chạy tứ tán. các tín đồ Hỏa giáo được cổ động đã mừng rỡ hô hào xông vào giáo đường của Islam; không đến nửa canh giờ, tòa giáo đường căn nguyên của mọi thù hận Bukhara đã đùng đùng sụp đổ.
Giáo đồ Islam phẫn nộ đến tột cùng đã dẫn ngọn lửa bạo loạn đến từng ngõ ngách thành Bukhara. Bọn họ bắt đầu triển khai báo thù đẫm máu. bất chắp tất cả giết sách cha mẹ và vợ con của giáo đồ Hỏa giáo. nhưng tín đồ Hỏa giáo mất đi người thân dưới nỗi đau tột cùng, lại thề thốt phải báo thù. Thế là những cuộc giết chóc máu me này lại xảy ra trên người già trẻ nhỏ Muslim.
Chiến lửa trong thành Bukhara bùng lên khắp nơi. cục diện đã hoàn toàn không còn trong tầm khống chế. Hàng ngàn hàng vạn dân chúng tranh nhau trốn khỏi thành phố ngập tràn thù hận này, trốn khỏi ngôi thành đầy giết chóc đẫm máu này. Mãi ba ngày sau. quân Đường mới khống chế được cục diện, chỉ tiếc rằng lúc này tòa thành phồn vinh một thời này, giờ chỉ là một ngôi thành ma. hơn hai vạn người bị thảm sát. cả quân Đường cũng đã có bốn trăm người trận vong. Bạo loạn Bukhara tuy đã được bình ổn. nhưng hạt giống thù hận đã được gieo rắc. An Quốc cũng như khắp khu vực Hà Trung có thể sắp bùng nổ nội chiến và khởi nghĩa quy mô lớn.
Bạo loạn tại Bukhara dẫn đến sự cảnh giác cao độ của quân Đường. Hà Trung trấn thủ phó sứ Bạch Hiếu Đức một mặt khẩn cấp báo cáo tình hình với Toái Hiệp, một mặt hạ lệnh các nước Hà Trung đều thực thi giới nghiêm, không cho phép dân chúng tham gia bất cử hoạt động công cộng nào, nhất là thành phố thủ phủ Hà Trung Samarkand. Canh gác của quân Đường lại càng nghiêm ngặt hơn. Từng đội từng đội quân Đường đi khắp phố tuần tra. chỉ cho phép cư dân trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi đi ra ngoài mua lương thực và nước; không cho phép tụ tập quá hai mươi người; và hủy bỏ tất cả lễ bái.
Vào lúc trưa, chính là lúc cư dân được phép ra ngoài mua lương thực. Trên các khu phố lớn nơi nơi đều là cư dân đứng tụ lại mua lương thực, ai nấy đều thần sắc vội vã. người quen gặp nhau cũng chẳng còn thì giờ mà chào hỏi nhau. Bọn họ chỉ có một canh giờ. Sau một canh giờ, tất cả cư dân đều phải quay trở về nhà. ai không về nhà sẽ lập tức bị bắt, ai dám phản kháng sẽ bị giết không tha.
Lúc này, trước cửa hoàng cung Khang Quốc có một sứ giả thần bí đã đến. Hắn lặng lẽ thông qua thông báo, chẳng mấy chốc đã được binh sĩ dẫn vào trong cung. Trong mật thất, quốc vương Khang Quốc Sảo Phân đã đến tiếp kiến vị sứ giả bí mật này.
“Đây là thư do chính tay tổng đốc Khurasan Mộc Tư Lâm đã viết cho quốc vương điện hạ. ”
Sứ giả đặt một cuộn da dê lên bàn. sắc mặt Sào Phân nghiêm lại, hắn từ từ cầm cuộn da dê kia lên mở ra đọc. Trong thư, Mộc Tư Lâm đã nói rõ yêu cầu hắn phát động khởi nghĩa tín đồ Thập Hiệp phái tại Samarkand.
Sảo Phân đọc đi đọc lại hai lượt, trong thư không nói sẽ bù đắp lại cho hắn những gì. Hắn không khỏi chau mày, thở dài nói: “ Sự tình không đơn giản như tổng đốc các hạ đã nghĩ. Quân Đường đóng tại Samarkand có những hai vạn người, lại cho thực thi chết độ aiới nghiêm nghiêm khắc nhất. Chắc ngươi cũng nhìn thấy, giờ đầu đường góc phố đâu đâu toàn quân Đường. Cư dân còn không được tụ tập quá hai mươi người để nói chuyện, thế thì làm sao để liên lạc khởi nghĩa? Hơn nữa. quân Đường tàn bạo hung tàn. và lại thiên vị cho tín đồ Hỏa giáo, Bukhara đã có hơn một vạn tín đồ Thập Hiệp bỏ mạng, khắp thành phố gần như bị hủy, ta chỉ sợ khởi nghĩa không thành, mà cuối cùng túi đồ Islam lại bị biến mất tại Hà Trung.”
Sứ giả thấy khẩu khí Sảo Phân vẻ như không chấp nhận yêu cầu của Mộc Tư Lâm, mặt hắn trầm lại, uy hiếp nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, phản kích của chúng ta với Hà Trung chính là lúc này, ngươi hiện không chịu lập công chuộc tội. đợi khi binh sĩ Khurasan tiến vào Samarkand, lúc ấy đầu của ngươi sẽ bị treo cao trước cửa thành. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Sào Phần vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nói: “Ta không nói là sẽ không làm theo, ta chỉ thỉnh cầu hãy cho ta thêm một ít thời gian, đợi sau khi quân đường cho hủy lệnh giới nghiêm. ta sẽ lập tức cho tổ chức khởi nghĩa.”
“Không được!” Sứ giả thẳng thắn cự tuyệt yêu cầu của hắn. “Nếu quân Đường giới nghiêm mười năm, vậy ngươi sẽ mười năm bất động mười năm ư? Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, dù thế nào quân lệnh của Mộc Tư Lâm ngươi cũng phải tuân thủ. Quân lệnh của Mộc Tư Lâm đã nói, cùng lắm cho ngươi một tháng, nếu không thì ngươi cứ chờ chết đi! Tự ngươi suy nghĩ lại đi!”
Sứ giả nói xong rồi bỏ đi. để lại một mình Sào Phân, hắn ngồi phịch xuống, tay cứ liên tục xoa xoa thái dương, hắn nên làm thế nào đây?
Trời chưa sáng Lý Khánh An đã nhận được tin hỏa tốc của Bạch Hiếu Đức đưa đến: bạo loạn của tín đồ Islam phái Thập Hiệp tại Bukhara, dân chúng trong thành bị thương và chết hàng loạt. Bây giờ thành Bukhara đã trở thành một tòa thành trống. Tại các thành khác ở Hà Trung, mâu thuẫn giữa tín đồ phái Thập Hiệp và tín đồ Hỏa giáo đã đạt đến mức gay gắt. hiện nay chỉ có thể khống chế bằng cách giới nghiêm, nhưng nếu không giải quyết được vấn đề mâu thuẫn hai bên, việc khởi nghĩa quy mô của các tín đồ Islam khu vực Hà Trung nhất định sẽ bùng nổ.
Tin này đã khiến Lý Khánh An lập tức cho khởi động phương án khẩn cấp. Hắn lệnh cho quân Đường Hà Tây lập tức trở lại An Tây; lại lệnh cho hai vạn quân Đường Sơ Lặc vào trú quân Tiểu Bột Luật; sau đó hắn lại khẩn cấp điều Lý Quang Bật đang trú quân tại Cự Chiến Đề dẫn thêm một vạn quan đội đến Ngân Thành, chuẩn bị phối hợp với quân Đường Sơ Lặc tấn công Sindh.
Và cùng lúc này, Lý Khánh An cũng bắt đầu truy cứu trách nhiệm việc cục diện Hà Trung trở nên ác nghiệt. Tình hình nghiêm trọng của Hà Trung khiến hắn không thể dung tình, về tình hình Hà Trung trở nên ngày càng ác liệt này, trách nhiệm của Lệ Phi Nguyên Lễ không thối thoát vào đâu được. Hắn miễn đi chức Hà Trung trấn thủ sứ của Lệ Phi Nguyên Lễ, và cho hắn đi trú quân tại Ninh Viễn quốc, đồng thời hắn cũng cho bồ câu đưa thư cho Bạch Hiếu Đức, lệnh hắn tạm thời nhận chức Hà Trung trấn thủ sứ, và tiếp tục thực thi giới nghiêm.
Trong phòng công vụ của Lý Khánh An, Lý Khánh An đang cúi gầm mặt đứng phía dưới, hắn đứng đấy để cho Lý Khánh An mặc sức mắng nhiếc mà không hó hé một lời.
“Lúc trước ta giao Hà Trung cho ngươi, ta đã dặn ngươi cái gì? Nếu không có thỉnh cầu của La Khởi Minh, dù một binh một tốt ngươi cũng không được phép xuất binh, nhưng ngươi đã làm gì nào?! Ngươi cứ làm theo những gì mình thích, muốn dùng binh thế nào thì dùng, muốn giết người thì giết, cứ thiên vị cho giáo đồ Hỏa giáo. Giờ ngươi xem! Cục thế Hà Trung đã loạn thành thế này đây, ngươi giải thích với ta thế nào?”
Càng nói. Lý Khánh An càng tức giận, hắn đập mạnh bàn. giờ hắn chỉ muốn bóp cổ cái tên khốn này đến chết thì thôi. Lệ Phi Nguyên Lễ vẫn cúi xầm mặt. mãi một lúc sau. hắn mới mấp mấy cặp môi dày của mình, khẽ giọng giải thích: “Chủ yếu là do quân Đường Hà Trung phần lớn đều là nô lệ đến từ Ngân Thành, bọn họ chủ yếu đều là giáo đồ của Hỏa giáo, là do họ thiên vị người của mình.”
“Thế mà ngươi nói được ư!”
Lửa giận của Lý Khánh An ngút trời, hắn cầm cái nghiêng mực trên bàn ném thẳng vào hắn. nhưng đến đoạn cuối hắn vẫn hơi lệch tay. chỉ nghe một tiếng “Binh!” nghiêng mực ném thẳng vào tường vỡ ra mấy mảnh.
“ngươi không hạ lệnh xuất binh, bọn họ dám trấn áp giáo đồ phái Thập Hiệp ư? Là ai khiến ngươi xuất binh, ta có hạ chỉ với ngươi không?”
Lý Khánh An cố khắc chế lửa giận trong lòng, hắn hung hăng lườm Lệ Phi Nguyên Lễ nói: “Ta vốn định giáng ngươi làm một tiểu tốt. nhưng vì nê tình ngươi đã theo ta bao nhiêu năm nay, giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đến Ninh Viễn quốc thay cho Lý Quang Bật. Ta cho ngươi ba điều nghiêm lệnh nữa. nếu ngươi dám làm trái, ta sẽ đập nát đầu ngươi!”
Lệ Phi Nguyên Lễ sợ run cả mặt gan. hắn lúng túng đáp: “Ty chức không dám!”
“Được! Ngươi nhớ kỹ cho ta; điều một. ta cấm ngươi nạp thiếp nữa. cấm ngươi không được phép chơi bời phụ nữ tại Ninh Viền quốc; điều hai. nếu không có ũy quyền của ta. ngươi không được phép điều động quân đội trên trăm ngươi; điều ba. ngươi không được phép can thiệp vào sự vụ của bản thân Ninh Viễn quốc, bất kỳ chính vụ nào ngươi cũng không được phép can thiệp. Ba điều này ngươi đều nghe rõ rồi chứ!”
Lệ Phi Nguyên Lễ vừa lau mồ hôi. vừa đáp: “Ty chức sẽ ghi nhớ, tuyệt không dám làm trái!”
Lý Khánh An nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới từ từ nói: “Tương lai ngươi có còn được trọng dụng nữa hay không thì xem biểu hiện của ngươi tại Ninh Viễn quốc thế nào. Nếu ngươi làm tốt. ta sẽ lại để ngươi dẫn binh đánh trận, nhưng nếu ngươi làm không tốt. vậy ngươi hãy trở lại Túc Lâu Phong thú bảo làm thú chủ. Đừng trách ta không niệm tình xưa. ngươi đi ra đi!”
“Tuân lệnh! Ty chức xin cáo lui!”
Lệ Phi Nguyên Lễ từ từ lui ra. hai thân binh vội đến thu dọn nghiên mực bị hắn ném vỡ. Lý Khánh An vẫn ngồi tại chỗ, hắn lật lật một cuốn báo cáo trong tay, xong lại dặn dò: “Để Thôi Càn Hữu vào đây!”
Một lúc sau. Thôi Càn Hữu đi vào thi lễ: “Thuộc hạ tham kiến đại tướng quân!”
Lý Khánh An cười cười chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói. “Ngồi xuống hẳn nói!”
“Đa tạ đại tướng quân!”
Thôi Càn Hữu vừa ngôi xuống, dáng ngồi của hắn rất thẳng, mà trong lòng hắn vẫn thổn thức. Cuốn vạn ngôn sách trên bàn làm việc của Lý Khánh An chính là đối sách Hà Trung mà hắn đã viết, hắn đã nghe nói Lệ Phi Nguyên Lễ vừa bị miễn chức Hà Trung trấn thủ sử. vậy liệu hắn có cơ hội đến Hà Trung không?
Lý Khánh An cầm cuốn sổ vạn ngôn trên bàn lên cười nói: “Thôi tướng quân kiến nghị hợp chư quốc Hà Trung làm hai nước, để tín đồ Hỏa giáo và tín đồ Thập Hiệp phái tự lập quốc, kiến nghị này tuy tốt. nhưng Thôi tướng quân có nghĩ rằng, rồi có một ngày, tín đồ Thập Hiệp phái trở lại với Đại Thực, chỉ còn tín đồ Hỏa giáo quy thuận Đại Đường. Thôi tướng quân nghĩ có khả năng này xảy ra không?”
“Thuộc hạ có nghĩ đến. hai năm trước Đại Thực thẳng tay trấn áp phái Thập Hiệp, thù hận của bọn họ không phải ngày một ngày hai có thể làm dịu. thuộc hạ nghĩ chí ít trong vòng mười năm. Đại Thực không thể gộp được nước của phái Thập Hiệp vào nước mình.”
“Mười năm?” Lý Khánh An cười nhạt, nói: “Nếu A Bạch Tư lâm bệnh qua đời. Mạn Tô Nhĩ (*Mangur) chấp chính, với hận thù giữa hắn với A Bố Mộc Tư Lâm. hắn chỉ cần giết A Bố Mộc Tư Lâm tạ lỗi với giáo đồ Thập Hiệp tại Hà Trung, và xoa dịu quan hệ với phái Thập Hiệp, ngươi nói mười năm này còn nữa hay không?”
“Nhưng...”
Thôi Càn Hữu khôngphục nói: “Nhưng Khalifah của họ lúc nào mới băng hà? Đây chỉ là phán đoán của đại tướng quân, ai cũng không nói trước được, nếu hắn mười năm sau vẫn chưa chết thì sao?”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Biết người biết ta. trăm đánh trăm thắng. A Bạch Tư trong trận chiến sông Tigris bị trúng tiễn thọ thương. đến nay nội thương vẫn chưa khỏi, ngươi muốn biết hắn vì sao phải chỉ định người anh em của mình làm người kế vị, chứ không phải con trai mình không? Chính là vì hắn biết rõ thương tích của mình sẽ không mà khỏi được. Nếu ta đoán không lầm. nhiều lắm là trong vòng một hai năm nay, A Bạch Tư chắc sẽ không qua khỏi, không tin chúng ta cứ chống mắt mà xem!”
Lý Khánh An biết trong lịch sử A Bạch Tư chỉ làm bốn năm Khalifah. nhưng hắn không biết vì sao A Bạch Tư lại lâm bệnh qua đời. Dưới sự giúp đỡ của Hán Đường hội. hắn cuối cùng cũng biết tin A Bạch Tư bị trúng tiễn trong trận chiến sông Tigris, do thế mà hắn suy luận ra được A Bạch Tư chắc chắn chết vì lý do này.
Thôi Càn Hữu mãi một lúc không nói được câu nào. Lúc này, Lý Khánh An đứng dậy từ từ đi đến trước mặt hắn. cười nói: “Nói nửa ngày, kỳ thật ta chỉ hi vọng ngươi có thể tiếp tục lưu lại vùng Mạc Bắc. tiếp tục thống lĩnh binh tam bộ của ta. Vì ta biết rằng. Mạc Bắc sắp xảy ra biến cố.”
Thôi Càn Hữu ngỡ ngàng. hắn vội hỏi: “Sao đại tướng quân lại nói thế?”
Lý Khánh An khoát tay sau lưng đi lại trong phòng vài bước, rồi quay đầu lại nói: ‘Trước khi ta trở về An Tây, đã có an bài xong sách lược tại Hà Tây. Sau khi khai xuân. Hồi Hột nhất định sẽ đại cử nam hạ xâm lược Hạ Lan. Lúc ấy, An Tây quân ta nhất định có thể danh chính ngôn thuận xuất binh đánh Hồi Hột. ngươi có thể thừa cơ hội nha trướng Hồi Hột trống vắng, nhất cử đi đánh sào huyệt người Hồi Hột ở phía đông, để bọn họ không còn đủ sức để đánh Bắc Đình. chỉ có lúc này, ta mới có thể chiến đấu cùng Đại Thực mà không phải lo toan phía sau. ngươi hiểu ý ta rồi chứ?”
Thôi Càn Hữu đứng phắt dạy, ưỡn thẳng lưng nói: “Thuộc hạ đã hiểu, ta hạ sẽ không còn nghĩ về việc tại Hà Trung nữa!”
Lý Khánh An tán thưởng gật đầu nói: “Tốt lắm! Bây giờ ngươi lập tức trở về, ta đoán chừng trễ nhất là một tháng, phía Sóc phương sẽ có tin tức truyền đến.”
“Thuộc hạ cáo từ!”
Lý Khánh An vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Ta đương có việc phải ra phía trước, thuận tiện tiễn ngươi một đoạn!”
Lý Khánh An dặn dò thân binh vài câu bèn đưa Thôi Càn Hữu ra khỏi đại viện, đi về phía Chính sự đường. Dù cho tình hình Hà Trung bất ổn, nhưng phía Trường An hắn cũng không thể đứng trơ ngồi nhìn không làm gì cả. Tiền bạc An Tây đã bắt đầu được đúc lượng lớn, hắn cần phải vận chuyển số tiền bạc này vào nội địa, thu mua lượng lớn tơ tằm. gốm sứ và các vật xa xi khác mà người Byzantium cần.
Lý Khánh An đưa Thôi Càn Hữu ra đến cửa lớn Chính sự đường. Mãi đến khi nhìn thấy hắn đã đi xa, Lý Khánh An mới quay trở lại Chính sự đường tìm Vương Xương Linh. Lúc này chính là thời gian ăn trưa. Chính sự đường không bao vấn đề cơm nước, không ít quan viên trung hạ cấp và các thái học sinh đến An Tây giúp đỡ một thời gian đều lũ lượt kéo ra ngoài, đến tiểu tửu tứ phụ cận dùng com. ngoài ra không ít thương nhân đến nộp thuế và làm thủ tục quá cảnh vì giờ nghỉ trưa nên đang cùng đợi sau cửa lớn. người qua người lại rất ư náo nhiệt.
“Đại tướng quân!” Không ít quan viên khom mình chào Lý Khánh An.
Lý Khánh An cũng chấp tay chào lại. Hắn đi thẳng vào cửa lớn, ở đó có một khu chờ, là thông đạo nhỏ hẹp giữa cửa ngoài và cửa trong. Mấy mươi tên Hồ thương đang ngồi đấy nghỉ ngơi chờ đợi. Trong tay họ phần lớn đều cầm theo chiếc rương đựng tiền bạc Đại Thực chuẩn bị đóng thuế.
Giờ nghỉ trưa hơn nửa canh giờ, thời gian này cấm không cho thương nhân vào Chính sự đường. An Tây giờ đã trở thành Tài thuế thự, chuyên môn phụ trách trưng thu thuế thương vụ. Tổng thự tại Toái Hiệp. Ngoài ra, tại Samarkand, Cự Chiến Đề, Thác chỉ thành. Đát La Tư, Quy Tư, Kim Mãn, Vu Điền, Sơ Lặc tám thành này đều có chi nhánh. Thương thuế được thống nhất là ba mươi thuế một. dùng thuế suất thấp để cổ vũ mậu dịch. Thuế thự ở Toái Hiệp do vẫn chưa xây xong, quan viên thuế thự tạm thời đều làm việc tại Chính sự đường. Vì thếu bọn thương nhân đều nhất thiết phải đến Chính sự đường để nộp thuế. Sau khi đóng thuế, họ phải đến nha môn của Tiết độ sứ để nhận lãnh một tờ áấy phép quá cảnh. Đây là quy củ mới vừa được thực thi vào đầu năm nay. Trước chỉ cần biên đóng thuế đã có thể quá cảnh, nhưng biên lai thuế không thể đại diện cho ý kiến phía quân đội, nên mới phải đến Toái Hiệp để làm thêm giấy phép quá cảnh.
Do ban trưa không có người làm công vụ, và cũng không cho phép lưu lại trong Chính sự đường, bọn thương nhân thường đều sẽ nghỉ ngơi tại hành lang giữa cửa ngoài và cửa trong. nơi đây có đặt hai mươi mấy chiếc ghế gỗ rộng, đã có không ít thương nhân bắt đầu tụ tập lại trong hành lang, vừa uống nước vừa ăn lương khô, vừa nhẫn nại đợi chờ thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu.
Thông thường Lý Khánh An sẽ không đi cửa lớn, mà từ một cửa bên hông cách đấy vài trăm bước trực tiếp ngồi xe ngựa vào khu phía đông Chính sự đường, đến thẳng khu làm việc của mình, nhưng hôm nay vì tiễn Thôi Càn Hữu ra cửa lớn mà hắn mới rảo bước trở về Chính sự đường.
Lúc này, mấy tên thương nhân Túc Đặc từ xa xa đã nhìn thấy Lý Khánh An đương từ cửa lớn trở lại. Bọn họ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu, cố che lậy lại niềm vui tột cùng trong mắt mình. Bọn họ là tín đồ phái Thập Hiêp đạo Islam. từ Bukhara giả làm thương nhân đến Toái Hiệp. Mục tiêu của bọn họ rõ ràng lắm. đó chính là ám sát Lý Khánh An. Bọn họ đến Toái Hiệp đã lâu, nhưng mãi không tìm thấy cơ hội. không ngờ hôm nay lại gặp được hắn tại đây. Trong lòng họ vẫn cố kiềm nén được sự cảm động mãnh liệt, bình thản ngồi khum xuống chiếc rương trước mặt mình.
Hai bên họ cách đó không xa có mấy mươi tên quân Đường đang đứng gác. Muốn vào cửa phải đăng ký, sau khi được thôngbáo mới được vào. Thường người Hồ đều có đeo đao kiếm hoặc vũ khí phòng thân bên người. Lúc này sẽ được lưu lại tại cửa ra vào, không được phép mang vào, sau khi vào cửa trong sẽ phải tiến hành kiểm tra nghiêm khắc, đề phòng trường hợp thích khách lẻn vào.
Ngay lúc này, Lý Khánh An đương đi vào cửa ngoại, đi qua hành lang dài.
Cửa lớn của Chính sự đường rất rộng, khí thế nguy nga. giữa cửa nội và ngoại có một hành lang chừng ba mươi mấy bước. Hai mươi mấy tên thân binh Lý Khánh An đều cầm đao để hộ tống Lý Khánh An vào trong Chính sự đường.
Chính ngay lúc này, một Hồ thương trẻ ở phía đông bỗng cao giọng hô hào: “Đại tướng quân, tiểu nhân oan uổng quá!”
Hắn giơ cao một cuộn giấy da dê chạy đến trước mặt Lý Khánh An. và quỳ sụp ngoài ba trượng. Hắn vừa khóc lóc vừa khấu đầu liên tục nói: ‘Tiểu nhân phải kiện Lệ Phi Nguyên Lễ. hắn đã cướp thê tử của tiểu nhân.”
Tình hình đột xuất này bỗng chốc làm phân tán sự chú ý của binh lính, cả ánh mắt của Lý Khánh An cùng tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía người đến kiện cáo. Trong khoảnh khắc họ không chú ý đó, ba tên thương nhân người Túc Đặc phía tây cùng lúc phát động. Bọn họ rút đoản đao được giấu trong ngăn kín nắp rương nhào ra. cùng nhào đến chỗ Lý Khánh An.
Ngay tại lúc này, hai thân binh đứng cạnh bên Lý Khánh An cùng phát hiện thích khách, bọn họ không mảy may suy nghĩ lập tức rút đao ra đỡ, và lớn tiếng hô hào: “Có thích khách!”
Trong hành lang bỗng chốc đại loạn, các thương nhân khác không ngờ trong số họ lại có thích khách, ai nấy cũng đều sợ khiếp vía. khập khiễng trốn ra hai bên. Binh sĩ đứng gác cũng cùng xông vào, đánh đổ những tên thương nhân đó. Các thân binh của Lý Khánh An ai nấy đều cường hẳn vô cùng, họ đã chém chét tên người cáo kiện kia. mười mấy người họ đều cùng giơ cao khiên để bảo vệ Lý Khánh An. Mười thân binh khác thì vây lấy ba thích khách ở phía tây.
Lý Khánh An đảo mắt một vòng hiện trường, chỉ thấy có mỗi ba thích khách, bèn cao giọng hạ lệnh: “Bắt sống!”
Ba tên thích khách này đã không còn cách nào ám sát Lý Khánh An. chúng đều tuyệt vọng ngẩng cao đầu lên trời hô to: “Nguyện chân chủ phù hộ Hà Trung. phù hộ huynh đệ Muslim! ”
Nói xong. chúng đều cùng giơ ngược mũi đao, đâm thẳng vào lồng ngực mình.