[Dịch] Thiên Hạ

Chương 328 : Đội thương buôn thần bí




Năm mới ở Mạc Bắc, lại là một trận cuồng phong bão tuyết quét qua thảo nguyên, bắt đầu từ hôm ba mươi đêm giao thừa, trận cuồng phong bão tuyết hoành hành đúng ba ngày ba đêm mới ngưng, sắc trời sáng hẳn. khi tia nắng đầu tiên của năm Thiên Bảo thứ mười hai xuất hiện trên thảo nguyên, Mạc Bắc đã trở thành một thế giới chỉ một màu tuyết trắng mênh mông.

ở phía bắc của Kim Sơn, trên cao nguyên tuyết trắng cách đại doanh quân Đường khoảng chừng trăm dặm xuất hiện một đội thương buôn, đội thương buôn gồm hơn năm trăm con lạc đà, chở đầy các loại hàng hóa mà trên thảo nguyên cần với nhu cầu rất lớn. chậm rãi nhắm hướng đông mà đi. Hồi Hột là dân du mục. vật phẩm hơi bị khan hiếm, các loại vật phẩm hằng ngày trên căn bản đều nhờ vào thương buôn chuyển vận đến. Đường vận chuyển chủ yếu có ba nhánh, một là đường phía tây, do các thương buôn Túc Đặc (Sogia), An Tây vân vân. vượt qua Kim Sơn. đem một lượng lớn vật phẩm vận chuyển đến thảo nguyên. thứ đến là trung tuyến; cũng chính là Hà Đông và Sóc Phương, đường này chủ yếu là mậu dịch của phía quan lại là chính, ở thành thị biên thùy thiết lập chợ buôn ngựa, thương buôn song phương tiến hành giao dịch hàng hóa. còn có lụa là mà vương triều Đường ban thương cho Hồi Hột. cũng là từ nơi này xuất cảnh; đi thêm nữa chính là khu mậu dịch của phía đông. gồm khu Phạm Dương. U Châu năm đó An Lộc Sơn cũng là một thương buôn xuất thân từ khu mậu dịch ở phía biên thùy này.

Sau loạn An Sứ, Thổ Phồn chiếm lĩnh An Tây, con đường tơ lụa dời qua phía bắc trong địa phận của Hồi Hột. tuyến mậu dịch phía tây bắc đầu hưng thịnh hẳn. một lượng lớn thương buôn Túc Đặc ra vào thảo nguyên. dần dần. bọn họ nắm giữ được mạch máu kinh tế của người Hồi Hột. ủng hộ cho thương buôn quý tộc mới nổi lên của Hồi Hột. người Túc Đặc trong cục diện chính trị của Hồi Hột bắt đầu chiếm một tầm quan trọng rất lớn, trong quá trình tranh đấu của các thế lực trong lịch sử Hồi Hột đều có bóng dáng của bọn họ.

Mà lúc này, người Túc Đặc tiến vào thảo nguyên chỉ là vì muốn giành nhiều lợi nhuận hơn. nhân số không nhiều lắm. thời gian cũng phần lớn tập trung vào hai mùa hạ và thu, thương buôn xuất hiện vào mùa đông như thế này thì cực kỳ hiếm thấy.

Đội thương buôn Túc Đặc này gồm hỗn tạp người Túc Đặc và người Đột Quyết, tổng cộng hơn một trăm người, thủ lĩnh là một người đàn ông trung niên, tên là Ba La. đến từ Samarkand. nhưng nói chính xác hơn là. thương buôn Ba La này không phải là người Túc Đặc, mà là người Ba Tư.

Vượt qua Kim Sơn. bọn họ cũng đều không có thấy bất kỳ dân du mục nào cả. mấy nơi mà trước đây dân du mục thường tụ tập cũng đều đã trở thành nơi hoang vắng, dân du mục phần thì bị chết đi. phần thì trốn đi. đã không còn thấy bóng dáng nào, làm cho Ba La vô cùng bùi ngùi luyến tiếc, khó trách Khả hãn của Hồi Hột sao lại hận Lý Khánh An đến thấu xương, thủ đoạn của quân Đường quả nhiên là cực kỳ độc ác. Hồi Hột muốn khôi phục nguyên khí. thật sự là rất khó.

Qua Kim Sơn. đội thương buôn trở nên khẩn trương hẳn. bọn họ e sợ gặp phải quân Đường, nhưng khi bọn họ càng lo lắng, thì sự việc lại càng dễ trở thành sự thật. Buổi sáng. bọn họ vừa mới vượt qua một con sông đóng băng. bỗng nhiên, thấy một đội kỵ binh từ phía nam lao tới.

Các thương buôn người nào người nấy sợ xanh cả mặt. rất nhiều người xoay người muốn trốn chạy, Ba La vội vàng hô to: “Không cần trốn, trốn không thoát đâu. mọi người hãy nghe mệnh lệnh của ta.”

Các thương buôn hốt hoảng chờ đợi điều xấu sắp đến. lúc này đội kỵ binh chạy tới, quả nhiên là một đội xích hầu của quân Đường, bọn họ phụ trách tuần tra khu vực này, vừa lúc phát hiện đội thương buôn.

Đội chính xích hầu xông lên trước hô lớn: “Mọi người giơ tay lên. người nào manh động sẽ bắn ngay lập tức!”

Ba La dẫn đầu giơ tay lên. các thương buôn khác cũng đồng loạt giơ tay lên theo, đội chính vung tay lên ra lệnh nói: “Hãy tra xét cho ta!”

Mấy chục viên binh sĩ xông lên trước, trước tiên là dùng trường mâu chọc loạn vào hàng hóa. sau đó mới mở bao ra kiểm tra. không có phát hiện vật phẩm bị cấm. một gã binh sĩ kề tai viên đội chính nói nhỏ vài câu. Lúc này, Ba La đi lên trước, đem ra một túi đầy tiền bạc. đưa cho đội chính cười trừ rồi nói: “Đây là chút tiền rượu cho các quân gia. xin quân gia thông cảm cho!”

Đội chính so so số tiền bạc, hài lòng mà gật đầu nói: “Ta có thể không làm khó dễ các ngươi, nhưng Thôi tướng quân của chúng tôi từng có nghiêm lệnh, bất kỳ thương buôn nào cũng không được giao dịch với người Hồi Hột. người nào trái lệnh đều phải bị ngài tra hỏi, ta không dám làm trái quân lệnh, các ngươi theo ta đi một chuyến vậy!”

Ba La ngẩn ngơ. cho tiền rồi mà còn phải đi sao? Đội chính hình như biết được tâm tư của hắn. đã cười nói: “Thương buôn trái lệnh có hai loại, một loại là biết rõ mà còn cố phạm, loại này phải bị nghiêm trị, một loại khác là không biết sự tình thế nào, có thể sẽ được xét tha cho, ta có thể nói thay các ngươi, nói các người thuộc loại thứ hai. như vậy sẽ không làm khó dễ các ngươi đâu.”

Ba La bất đắc dĩ. đành phải đáp ứng nói: “Thôi được! Chúng tôi đi theo các ngài vậy.”

Hắn quay đầu lại hô: “Mọi người hãy đi về phía nam!”

Các thương buôn thay đổi phương hướng, đi theo đội xích hầu quân Đường, nhắm hướng nam mà đi.

Đại đội liên quân Đường - Hồ đại bộ phận đã rút về chốn cũ ở phía tây Kim Sơn. nhưng vẫn để lại một vạn quân đóng giữ phía đông Kim Sơn. Trong một vạn quân đó có ba nghìn quân Đường và bảy ngàn quân thuộc ba bộ tộc của Hồ, chịu sự thống soái trực tiếp của Thôi Kiền Hữu. Thôi Kiền Hữu không có quay về Bắc Đình, hắn vẫn đang ở trên thảo nguyên, chờ đợi mùa xuân đến. Thôi Kiền Hữu biết rõ hơn ai hết. cho dù ở trong một năm qua. hắn ở phía tây của Mạc Bắc hoành hành ngang dọc, nhưng thực lực của quân Hồi Hột cũng không có chịu ảnh hưởng gì nhiều, bọn họ thậm chí chưa từng va đụng độ qua với quân chủ lực của Hồi Hột. xuân về hoa nở, sắp đến sẽ là sự phản kích của người Hồi Hột.

buổi sáng hôm nay. cũng giống như thường lệ. Thôi Kiền Hữu cười ngựa ở chung quanh quân doanh thị sát. một ngàn kỵ binh đi theo hắn. vó ngựa đạp lên mảng tuyết đọng phát ra những tiếng xào xạc, tuyết đọng dày tới ngang đầu gối của con chiến mã. đi đường vô cùng gian nan. các tướng sĩ trân trọng chiến mã. dùng chăn lông quấn chặt chán và bụng của chiến mã. chậm rãi đi trên mặt tuyết đọng.

Lúc này, một sã binh sĩ chỉ vào xa xa hô to: “Tướng quân, ngài xem!”

Thôi Kiền Hữu đưa tay ngang trán nhìn về hướng xa xa. tuyết trắng dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời vô cùng chói mắt. nhưng hắn vẫn nhìn thấy, xa xa xuất hiện một đội hình những chấm đen nhỏ.

“Hãy đi lên xem!”

Đội kỵ binh quay ngoắc về hướng bắc. rất nhanh liền dần dần đến gần đội hình những chấm đen nhỏ, thì ra là một đội thương buôn gồm mấy trăm con lạc đà. chờ đầy các loại hàng hóa. ước chừng hơn một trăm người Đột Quyết và người Túc Đặc, bọn họ chính là đội thương buôn bị đội xích hầu quân Đường phát hiện được, đang áp giải đến đại doanh.

Đội chính xích hầu thấy chủ tướng đã đến. vội vàng nhảy xuống ngựa. cất bước tiến lên trước bẩm báo: “Khởi bẩm Thôi tướng quân, chúng tôi ở phía bắc Kim Sơn phát hiện đội thương buôn này, đặc biệt áp giải về doanh, chúng tôi đã tra xét qua rồi. không có vật phẩm bị cấm. bọn họ cũng không biết tướng quân có lệnh cấm thương buôn, thuộc loại vi phạm lần đầu.”

Từ khi Đường - Hồ liên quân tiến công Hồi Hột tới nay, các đội thương buôn cũng rất ít xuất hiện trên thảo nguyên, hơn nữa mùa đông xuất hiện rất hiếm thấy xuất hiểu thương buôn, đây còn là đội thứ nhất nữa. Thôi Kiền Hữu không khỏi có chút kỳ quái, liền chỉ roi về phía bọn họ hỏi: “Ai là người dẫn đầu, đi ra trả lời!”

chỉ thấy từ trong đội thương buôn đi ra một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chính là thủ lĩnh đội thương buôn Ba La. hắn tiến lên đưa tay đặt trên ngực, thi lễ với Thôi Kiền Hữu, dùng một giọng tiếng Hán rất lưu loát nói: “Ngài tướng quân tôn quý, tiểu nhân là Ba La. thủ lĩnh của đội thương buôn.”

Thôi Kiền Hữu quan sát hắn một lúc, là một gã người Hồ - Túc Đặc, hắn liền hỏi: “Các ngươi từ đâu tới đây, lại muốn đi đâu? Vận chuyển thứ hàng hóa gì?”

“hồi bẩm tướng quân, chúng tôi từ Samarkand đến. đến hành cung của người Hồi Hột. đây là đơn nộp thuế của chúng tôi tại Đát La Tư(Taraz). mời tướng quân xem qua.”

Ba La lấy ra một tờ đơn. đưa cho Thôi Kiền Hữu. Thôi Kiền Hữu mở ra nhìn xem một hồi. trị giá trị năm vạn Dinar*, nộp thuế hai nghìn năm trăm Dinar, hắn đem tờ đơn thuế trả lại cho đối phương. lạnh lùng nói: “Câu hỏi của ta. ngươi còn chưa trả lời xong.”

Thương nhân Túc Đặc nhìn thoáng qua đội lạc đà. nói: “Chúng ta hàng năm buôn bán với người Hồi Hột. biết bọn họ cần cái gì. hàng hóa của chúng tôi chủ yếu là muối, đường và trà. còn có một vật bằng bạc. rất được quý tộc Hồi Hột ưa thích, chúng tôi chủ yếu là đi đổi da thú của người Hồi Hột. buôn bán qua lại mà kiếm chút lời.”

“Không có gang thép sao?” Thôi Kiền Hữu tiếp tục hỏi.

“Hồi bẩm Đại tướng quân, gang thép cũng có thể được lời nhiều, vốn là chúng tôi cũng có gang thép, nhưng ở Đát La Tư(Taraz) nghe nói quân Đường và Hồi Hột khai chiến, chúng tôi liền đem gang thép bán ngay tại thành Đát La Tư. đổi thành muối và đường. hiện tại chúng tôi không dám bán gang thép cho Hồi Hột. chúng tôi cũng không biết tướng quân có lệnh cấm thương buôn, quan thuế bên Đát La Tư cũng không có nói gì.”

Thôi Kiền Hữu gật gật đầu. nếu bọn họ là từ Toái Hiệp đến thì sẽ biết được lệnh cấm thương buôn, từ thành Đát La Tư đến quả thật có thể không biết, câu trả lời làm hắn vừa lòng, nhưng mà các thương buôn này tới đúng lúc quá. vừa trải qua mấy trận bão tuyết, vật phẩm quân nhu của quân đội tiếp viện khó khăn. muối, đường và trà vừa lúc là vật phẩm mà quân đội bọn hắn cần gấp. sắc mặt hắn trở nên dịu xuống một chút, cười nói: “Hành cung của Hồi Hột đã bị ta đốt rồi, da thú trong thành cũng đã dọn tới quân doanh của chúng tôi. các ngươi không cần đi sang hướng đông nữa. sang phía đông mấy ngàn dặm cũng đều là chốn không người cả. hãy làm giao dịch với quân Đường chúng tôi vậy! Ta sẽ khôngbạc đãi các ngươi đâu.”

Các thương nhân liếc mắt nhìn nhau, thương nhân Túc Đặc lập tức khom người nói: “Chúng tôi đồng ý!”

Thôi Kiền Hữu cười to nói: “Tốt! Theo chúng tôi về quân doanh, ta sẽ nước ấm và lều trại chiêu đãi các ngươi.”

Các thương nhân thúc dục lạc đà. đi theo quân Đường về hướng quân doanh.

Vào quân doanh, bọn binh sĩ đều xông cả lên. giúp dỡ hàng xuống, hàng hóa quả nhiên đều là loại muối, đường và trà tốt nhất, đều được dùng túi vải mà đựng, bên ngoài bọc cỏ khô. Mấy chục chiếc rương to đựng đầy vật dụng bằng bạc, quân Đường không cần vật dụng bằng bạc, mà là đem muối, đường và trà khiêng vào lều trại, lại có người dẫn bọn họ đi chọn da thú. mấy viên quan quân nhu bắt đầu kiểm kê hàng hóa. cỏ kẻ mặc cả với các thương buôn.

Thương nhân Ba La thì được dẫn vào lều lớn. Thôi Kiền Hữu có chuyện muốn hỏi hắn. Ba La đi theo binh lính vào lều lớn. tâm trạng hắn thấp thỏm không yên. hắn nghe đội chính xích hầu nói về những chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, bèn biết được tên Thôi Kiền Hữu này là một kẻ giết người không chớp mắt. các dân du mục trong phạm vi hai ngàn dặm đó cơ hồ đều bị hắn đuổi tận giết tuyệt, nếu hắn mà nói không vừa lòng, hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?

Trong đại trướng hơi nóng hôi hổi, chính giữa có một chậu lửa than đang cháy, giá sắt trên chậu than đang nướng một con dê, mùi thịt thơm ngào ngạt, mùi nướng thịt bay vào mũi. hai viên thân binh đang bận rộn với việc nướng dê, một thiếu nữ Hồi Hột xinh đẹp đang bưng một bình rượu bằng vàng, đem rượu sữa ngựa rót đầy các bát bạc trên bàn.

“Mời ngồi!”

Thôi Kiền Hữu vẫy tay, mời Ba La ngồi xuống, cười nói: “Ta đang ăn cơm trưa, cùng nhau dùng một chút vậy!”

thân binh cắt một chiếc đùi dê đã nướng xong đặt trong chiếc mâm đặt trước mặt hắn. đồng thời cho một chút muối vào trong chiếc đĩa nhỏ, thiếu nữ Hồi Hột lại rót một chén rượu cho hắn. Ba La liên tiếp cảm ơn nói: “Đa tạ tướng quân!”

Thôi Kiền Hữu mỉm cười, hắn dùng chiếc dao nhỏ sắc bén cắt nhỏ thịt dê ra. dùng dao xiên một miếng thịt dê đã được nướng đến chảy cả mỡ ra. chấm một chút tương sốt và muối, đưa vào trong miệng mà nhai, rồi hỏi: “Tiếng Hán của ngươi nói rất khá. ở đâu học vậy?”

Ba La là tín đồ rất mực của đạo Islam. không dám uống rượu, chỉ ăn một chút thịt dê, cung kính mà đáp: “Lúc tiểu nhân hai mươi tuổi theo phụ thân đi Lạc Dương, sinh sống ở nơi đó đến ba năm.”

“Ba năm? chỉ ba năm mà có thể học được nói tiếng Hán một cách lưu loát đến thế sao?” Thôi Kiền Hữu có chút không tin mà nhìn hắn.

thân binh đã đổi cho Ba La một chén trà nóng, trong lòng Ba La có chút khẩn trương. tay bưng bát trà mà phát run. hắn uống một ngụm trà. lấy lại một chút bình tĩnh rồi nói: “Tiểu nhân có chút năng khiếu về ngôn ngữ. không chỉ biết tiếng Hán. tiếng Đột Quyết và tiếng Ả rập tiểu nhân đều có thể nói được.”

“Vậy sao? Nhìn không ra ngươi cũng là một nhân tài a!”

Thôi Kiền Hữu cười ha ha. làm Ba La càng sợ càng khẩn trương, hắn sợ tên Thôi tướng quân này một khi hung trí. bèn giữ hắn ở lại trong quân, cũng may Thôi Kiền Hữu đối với ngôn ngữ chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, hắn tìm Ba La đến. không phải vì việc này.

Thôi Kiền Hữu trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Ta tìm ngươi tới là muốn hỏi về tình hình của Hà Trung. thế cục của Hà Trung hiện tại thế nào rồi?”

Sự khẩn trương trong lòng Ba La rốt cục cũng nhẹ nhòm hẳn. hắn cười khổ một tiếng nói: “Nói như thế nào đây? Nhìn từ bề ngoài mà xem. thế cục của Hà Trung rất bình lặng, nhưng sau lưng, nguy cơ của Hà Trung đã là gió nổi mây cuồng.”

Thôi Kiền Hữu ngẩn ra. chậm rãi buông thịt dê trong tay xuống, hỏi dồn theo: “Nói cụ thể một chút, nguy cơ gì? Tới mức độ nào rồi?”

“Nguy cơ chủ yếu gồm hai loại, một loại là sự mâu thuẫn giữa quốc gia với quốc gia. nhất là sự tranh đoạt quyền lãnh đạo của người Túc Đặc (*Sogia) giữa hai nước Khang quốc và Thạch quốc, đã tới mức gay cấn nhất, còn một loại khác là mâu thuẫn giữa giáo đồ hoả giáo và giáo đồ đạo Islam cũng vô cùng sôi sục. Trước đây Đại Thực hủy diệt chùa miếu của hoả giáo, xây dựng thánh đường hồi giáo. Hiện tại quân Đường đến hỗ trợ hoả giáo, giáo đồ của hoả giáo bèn yêu cầu phá hủy thánh đường hồi giáo, trùng kiến chùa miếu của hoả giáo, mà giáo đồ đạo Islam lại không chấp nhận, giáo đồ hai phái không ngừng phát sinh xung đột. Tháng chín năm trước ở Buxoro (*Bukhara. Bố Cáp Lạp) của An quốc đã xảy ra cuộc xung đột đổ máu với quy mô lớn. song phương đã chết hơn hai trăm người.”

[(*) Buxoro (Bukhara. Bố Cáp Lạp): là tòa thành nằm ở phía tây nam Uzbekistan. và cũng là một trong năm tòa thành lớn nhất nước. Buxoro (Bukhara) trong tiếng Phạn có nghĩa là trung tâm học thuật và tu viên.]

Đôi mày của Thôi Kiền Hữu nhãn lại một đống, những việc này hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua. hắn lại hỏi: “Thế quân Đường thì sao? Thái độ của quân Đường thì thế nào?”

Ba La thở dài nói: “Mấu chốt chính là quân Đường không có xử trí mâu thuẫn một cách công bằng, quân Đường thiên vị Thạch quốc. Thiên vị hoả giáo, ngược lại làm mâu thuẫn càng thêm trở nên gay gắt. Buxoro (Bukhara. Bố Cạp Lạp) đã xuất hiện khẩu ngữ kêu gọi ‘Đuổi triều Đường đi. giết chết Lý Khánh An, Lệ Phi tướng quân chỉ để ý dùng sức mà trấn áp, không được lòng người a!”

Thôi Kiền Hữu bất giác lâm vào trầm tư suy nghĩ, hắn sở dĩ hỏi chuyện này, là hắn đã có chủ tâm muốn đi Hà Trung thay thế Lệ Phi Nguyên Lễ.

Thôi Kiền Hữu tuy rằng là đại tướng quân Đường, nhưng hắn văn võ song toàn, càng khát vọng có thể trở thành thủ lĩnh quân chính nắm giữ một phương. Năm đó hắn đã từng chủ động xin ở lại Hà Trung trấn giữ, nhưng Lý Khánh An cuối cùng đã lựa chọn Lệ Phi Nguyên Lễ. cho dù Lý Khánh An để hắn tới Mạc Bắc đến đối phó Hồi Hột. cũng coi như là trọng dụng, nhưng Thôi Kiền Hữu thủy chung vẫn canh cánh trong lòng việc của năm xưa. Hắn cho rằng loại người thô thiển như Lệ Phi Nguyên Lễ làm sao có thể cai quản Hà Trung mà tốt được, thảo phạt Hồi Hột thì còn có thể. chỉ có mình mới có thể ứng phó được với cục diện phức tạp và hỗn độn của Hà Trung, chẳng qua do Lệ Phi Nguyên Lễ là tâm phúc của Lý Khánh An mà thôi, ở điểm này Thôi Kiền Hữu không tán thành cách dụng người của Lý Khánh An. Hiện tại nguy cơ của Hà Trung phủ phục khắp nơi. làm cho trong lòng Thôi Kiền Hữu nhịn không được mà nảy sinh ra một hả dạ cho mối họa mà họ gặp phải, nhưng trong lòng hắn cũng càng thêm gấp rút. làm thế nào mới có thể để cho Lý Khánh An biết được ý nguyện của mình nhỉ?

Thôi Kiền Hữu trầm tư không nói. Ba La xem hiểu được, hắn có chút ngộ ra. liền thật cẩn thận mà ướm thử nói: “Thế tướng quân cho rằng. làm thế nào mới có thể giải quyết tình thế nguy hiểm của Hà Trung?”

Thôi Kiền Hữu từ sự trầm tư mà bừng tỉnh, liền khoát tay nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, đa tạ ngươi. giao dịch hoàn thành, các ngươi đã có thể rời khỏi quân doanh, đừng đi sang hướng đông nữa. biết không?”

“Tiểu nhân hiểu được, sẽ không đi sang hướng đông nữa đâu.”

Ba La thi lễ xong, liền đứng dậy cáo từ. giao dịch bên ngoài lều lớn đã chấm dứt. các thương nhân xuống xong trà nóng, đang ở bận rộn đem da thú cuốn gói lại cho kỹ, khiêng lên trên lạc đà. Tùy tùng của Ba La thấy chủ nhân từ trong trướng đi ra. liền chạy lên nói: “chủ nhân, chúng tôi đều đã thu dọn xong cả rồi, khi nào thì có thể rời đi?”

“Thu dọn xong, lập tức đi liền!”

Các Thương nhân thu dọn xong đồ vật này nọ, liền rời khỏi quân doanh, bọn họ không dám đi sang hướng đông nữa. liền quay đầu đi sang hướng tây, đi thẳng cho đến khi cách xa quân doanh mấy chục dặm. Ba La lúc này mới thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Nếu từ Kim Sơn không qua được, vậy thì bọn họ chỉ có thể đi An Tây tiến vào Hà Tây, rồi từ Trương Dịch đi sang phía bắc đến Cư Diên Hải. từ nơi đó đến nha trướng của Hồi Hột.

Ba La theo phản xạ mà sờ vào vật được may dính vào áo da bên trong ngực, vật này vẫn còn đó, đó là lá thư do đích thân A Bạch Tư Khalifah của Đại Thực viết cho Khả hãn của Hồi Hột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.