“Đã xảy ra việc gì thế này?”
Lý Khánh An đi ra ngoài cửa lớn nghiêm giọng thét to. Mười mấy thân binh nghe tiếng vội vã xông lên yếm trợ hai bên trái phải của hắn. cảnh giác nhìn đoàn khách không mời này.
“Bọn ta đến cầu kiến Lý Khánh An đại tướng quân.”
Một người đàn ông chạc năm mươi thấy Lý Khánh An thân phận cao quý, vì không biết rõ gốc gác hắn nên ấp úng nói.
“Ta chính là Lý Khánh An. các ngươi tìm ta có việc gì?”
Nghe nói người này chính là Lý Khánh An. đám người nam có nữ có đang mặc tang phục này lập tức bạo phát. Họ cùng xông lên quỳ thành một hàng trước mặt. hô trời hét đất khóc lóc nói: “Đại tướng quân, bọn tiểu nhân oan uổng quá! Oan uổng quá!”
“Tất cả yên lặng! Yên Lặng!”
Thân vệ đô úy Giang Tiểu Niên giận dữ thét lên. mọi người cuối cùng mới chịu yên lặng. Lý Khánh An thấy trên quan tài ghi là “Vong phu Triệu Tinh”, hắn bỗng mang máng thấy tên này nghe quen quen, hình như đã nhìn thấy tại đâu. bèn hỏi: “Các ngươi nói đi, rốt cuộc là có sự tình oan uổng chi?”
Một thiếu phụ trẻ đang quỳ dùng đầu gối di chuyển đến trước mặt hắn. quỳ sấp trước mặt hắn khóc: “Đại tướng quân, phu quân dân phụ là lữ soái Hàn Hải quân.”
Đến lúc này, Lý Khánh An bỗng sực nhớ, tên Triệu Tinh này quả thực nằm trong Hàn Hải quân. Vì người tên tỉnh rất ít. nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Giọng Lý Khánh An lúc này cũng trở nên ôn dịu hơn. hắn hỏi: “Ngươi cứ nói. rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?”
Tên Triệu Tinh này không ngờ đã mất. Hắn biết Hàn Hải quân đang tham gia cuộc chiến đánh Hồi Hột. việc trận vong là chuyện rất bình thường; nhưng có điều hắn thấy rất kỳ lại. hiện giờ Thôi Càn Hữu chắc vẫn chưa rút quân về mới đúng, vậy sao gia quyến họ lại biết, mà đã thế còn từ Bắc Đình chạy đến Toái Hiệp. Trong lòng hắn quả thực vô cùng thắc mắc.
Hắn thấy thiếu phụ gần như khóc ngất đi, liền an ủi nói: “Việc tòng quân đánh trận hi sinh là việc thường có, đại tẩu yên tâm. phu quân của tẩu sẽ được trợ cấp, triều đình nhất định sẽ an bài cho cuộc sống sau này của tẩu.”
Thiếu phụ nghe thế lại càng bi thương hơn. nàng không nói được lời nào. Lúc này, một ả nam tử cùng đến không chịu nổi đã hét to: “Văn Nương. ngươi đừng chỉ biết khóc mãi thế, mau nói đi!”
Thiếu phụ đã đến kêu oan liên tục ba ngày, cuối cùng hôm nay mới gặp được Lý Khánh An. nàng biết đây là cơ hội hiếm có, bèn cố nén nghẹn ngào, đứt đoạn nói: “Đại tướng quân, phu quân dân là do tự sát mà chết, không phải trận vong.”
“Tự sát?” Lý Khánh An ngỡ ngàng, hắn lập tức nói với mọi người xung quanh: “Dân họ vào dò hỏi tỉ mỉ!”
Nói xong, hắn bèn quay lưng trở lại vào nha môn.
Trong phòng hội nghị, thiếu phụ quỳ trước mặt Lý Khánh An cuối cùng cũng nói ra oan ức của mình.
“Đại tướng quân, nô gia và phu quân đều là dân di cư từ Quan Trung, sống tại huyện Kim Mãn. Phu quân năm năm trước tòng quân, và vẫn phục dịch trong Hàn Hải quân. Hai tháng trước, chàng bỗng quay về thăm gia đình, nói là nếu trù bị đủ sáu trăm quan tiền, thì chàng sẽ có thể thẳng chức hiệu úy. Nhà dân phụ vì để trù bị đủ sáu trăm quan này, nên đã bán sạch nhà cửa ruộng đất và tất cả những gì đáng giá. Nhưng như thế căn bản không đủ. và còn phải mượn thêm bốn trăm quan. Chàng đã mang số tiền này đi. cả nhà dân phụ đều chờ đợi chàng được thăng chức. Nhưng đợi hết một tháng. lại chỉ nhận được tin chàng mất. Theo cách nói trong quân đội là trận vong, nhưng theo tin bạn thân chàng lén nói cho gia đình dân phụ. phu quân dân phụ không phải trận vong, mà là tự sát.”
Sắc mặt Lý Khánh An đã đen sầm lại, trong quân đội của hắn mà lại có việc dùng tiền mua quan chức ư? Đây là lần đầu hắn nghe, hắn cố nén lửa giận nghi ngút trong lòng. hỏi: “Đại tẩu cứ tiếp tục nói. phu quân tâu vì sao lại tự sát?”
“Đại tướng quân, theo bạn của chàng nói là chằng đã nộp sáu trăm quan tiền cho phía trên, nhưng trong danh sách đề bạt căn bản không có chàng.Chàng đi tìm người ta lý luận, phía trên lại cứ một mực phủ nhận là chưa từng nhận tiền của chàng. và còn đánh chàng một trận nhừ tử. Chàng uất hận. nên đã..tự vẫn.”
Nói đến đây, thiếu phụ lại không kiềm được òa khóc: “Phu quân dân phụ đã mất. đã thế còn nợ ngập đầu. vậy dân phụ biết phải làm sao đây?”
Trong lòng Lý Khánh An giận dữ. chỉ muốn giết người. Hắn nói từng chữ: “Tẩu hãy nói với ta xem. vậy rốt cuộc người phía trên kia là ai?”
“Tên cụ thể dân phụ không biết.nhưng nghe nói họ là trưởng quan cấp cao của Hàn Hải quân.”
Binh mã sứ Hàn Hải quân là Nam Tề Vân. nhưng một tháng trước hắn đã theo Thôi Càn Hữu xuất chinh. Việc này chắc chẳng liên quan đến hắn. giờ trưởng quan cao nhất trong Hàn Hải quân còn lưu giữ là phó sứ Bộc Cổ Hoài Ân. Không nhẽ là hắn ư?
Lý Khánh An dần bình tĩnh trở lại. hắn nhìn thiếu phụ nói: “tẩu yên tâm. quân kỹ An Tây quân nghiêm minh, ta tuyệt không cho phép việc như thế này xảy ra. Ta sẽ lập tức phái quân ký giám sát đội đến Bắc Đình điều tra việc này. Ta nhất định sẽ cho tẩu một câu trả lời rõ ràng.”
Hắn lại ra hiệu với một thân binh khác, chỉ vào thiếu phụ nói: “Hãy an bài cho đai tâu này một nơi ở tạm thời cùng với những người cùng đến hôm nay.”
Thiếu phụ cảm kích muôn phần đi theo thân binh. Còn lại Lý Khánh An khoát tay đi lại trong phòng. Trong lòng hắn đã bị lửa giận ngập tràn. Trong quân đội có việc mua quan bán chức là chuyện bình thường, nhưng xuất hiện trong An Tây quân thì đây là lần đầu tiên nghe nói. Dù thế nào đi chăng nữa. hắn nhất định phải triệt để điều tra việc này.
Trong phủ Lý Khánh An. Độc Cô Minh Nguyệt đương đi xuyên qua rừng trúc xanh ngắt đi đến một tiểu viện thanh tĩnh. Nơi đây là chỗ ở của Vũ Y. Tuy Minh Nguyệt và Vũ Y trong cuộc hành trình tây tiến này, vì cùng ngồi chung trong một chiếc xe ngựa, nên cũng khiến tình cảm hay người xích lại người nhau; nhưng con người Vũ Y, nàng là một người thanh cao và hơi cô đọc. những bất hạnh tuổi thơ khiến lòng tự trọng nàng trở nên cực kỳ nhạy cảm. nói năng chỉ cần không để ý một chút là sẽ đắc tội nàng.
Nhưng một mặt khác, tính nàng rất tốt. rất thơ ngây, nàng chẳng bao giờ làm việc tiểu nhân đánh sau lưng kẻ khác, và quan trọng hơn cả. nàng cũng chẳng có ý tranh giành vị trí chính thê. Chính vì thế mà khiến Minh Nguyệt có thể yên tâm. hơn nữa Vũ Y này lại rất được Lý Khánh An sủng ái. nên có lúc Minh Nguyệt còn nhường nàng vài phân.
Mấy ngày trước mẹ con Bộc Cổ Hoài Ân vào phủ bái phỏng.và có nhắc đến việc học kỹ nghệ, dù cho Minh Nguyệt đã không muốn nhận lời, nhưng nếu việc này không nói với Vũ Y, e rằng lại sẽ dấy lên cơn phong ba khác.
Vừa đi khỏi trúc lâm. nàng đã nghe tiếng đàn du dương truyền đến bên tay; hình như còn có cả tiếng cười của Như Thi. Điều này khiến Minh Nguyệt không khỏi cười khổ, tỷ muội Như Thi. Như Họa tuy ngoại hình y như hai giọt nước, nhưng tính toàn thì lại hoàn toàn trái ngược nhau; một người dịu dàng nết na. một người nhiệt tình hoạt bát. Như Họa có tính giống y hệt như muội muội Minh Châu của nàng, suốt ngày cưỡi ngựa đi chơi ngoài phố, cả bóng hình cũng không thấy.
Nghĩ đến muội muội, trong lòng nàng lại không khỏi thêm một phần tâm sự. Muội muội năm nay đã mười bảy tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không có chút tố chất của một đại cô nương, cho a đầu ấy đi xem mắt thì thất bại hết lần này đến lần khác. Hình như bản thân nàng ấy cũng cũng có tâm trí xuất giá. nhưng Minh Nguyệt vẫn thấp thoáng thấy được tình ý muội muội mình giành cho Lý Khánh An. nhất là sau lần rơi xuống nước khi đi du trang. ánh mắt nàng nhìn Lý Khánh An cũng khác hẳn. Minh Nguyệt vừa thở dài vừa bất đắc dĩ, nàng biết phụ mẫu nàng sẽ tuyệt không cho phép việc như thế xảy ra. nhưng nàng có thể làm gì đây? Tốt nhất là nên đưa nha đầu ấy về nhà sớm!
Minh Nguyệt vừa đi vào trong viện, thị nữ Ngọc Nô của Vũ Y vội báo: “Phu nhân đã đến!”
Tiếng đàn trong phòng bỗng dưng im bặt. chỉ nghe Vũ Y cười nói: “Là Minh Nguyệt muội muội đấy à? Mau mời vào.”
“Là ta. Vũ Y tỷ tỷ, đã làm phiền tỷ luyện đàn.”
Minh Nguyệt cười cười đẩy cửa đi vào, Như Thi cũng vậy đi lên trước thi lễ với nàng. “Phu nhân!”
“Đàn của Như Thi đã được ngày một điêu luyện, vừa rồi ta còn cứ ngỡ là Vũ Y đang đàn đấy!”
“Đa tạ phu nhân quá khen.”
“Nào, lại đây! Mau ngồi xuống.”
Minh Nguyệt kéo Như Thi ngồi xuống. miệng Vũ Y nhoẻn một nụ cười nhè nhàng nói: “Xem bộ dạng của muội muội, hình như có việc tìm ta?”
“Hôm nay có khách đến viếng thăm. việc này có thể liên quan đến tỷ!”
Minh Nguyệt bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện mẹ con Bộc cổ muốn đến học đàn xong, nói: “Việc này muội vẫn chưa dám nhận lời. nhưng cũng chưa từ chối thẳng. dẫu sao họ muốn đến tìm tỷ để học đàn. nên muội nghĩ tốt nhất nên trưng cầu ý kiến của tỷ tỷ trước đã.”
Vũ Y tuy tính tình cao ngạo, nhưng cũng không phải bậc tách biệt với thế giới bên ngoài, ngược lại. nàng luôn nhạy cảm hơn những người bình thường, một số nhân tình thế thái nàng đều hiểu cả. chỉ là nàng chẳng thèm làm mà thôi. Mẹ con Bộc cổ muốn đến học đàn. là chủ phụ của một nhà. Minhnguyệt hoàn toàn có thể tự ý làm chú. đồng ý hoặc cự tuyệt, nhưng Minh Nguyệt đã không làm như thế. mà lại đến trưng cầu ý kiến của mình. Từ đấy có thể thấy Minh Nguyệt là người làm việc rất thận trọng tỉ mỉ. và đó cũng khiến trong lòng Vũ Y có một tia cảm động.
Nàng cuối đầu suy ngẫm một lúc hỏi: “Vậy theo ý của muội muội thì sao?”
Minh Nguyệt cười nói: “Theo ý của muội là việc này tốt nhất nên hỏi qua Khánh An. sao muội cứ cảm thấy mục đích đến đây của hai mẹ con họ không đơn thuần. Nếu Khánh An khôngphản đối. vậy sẽ do tỷ tỷ quyết định, tỷ thấy thế nào?”
Vũ Y gật gật đầu. “Vậy cứ làm theo ý của muội, nếu Khánh An không phản đối, ta muối gặp qua Bộc cổ ngọc, nếu phù hợp yêu cầu của ta. ta mới có thể thu nhận làm đệ tử.”
Các nàng lại ngồi tán ngẫu được một chốc. Lúc này, Vũ Y bỗng nhớ đến một việc, nàng bèn chỉ vào thị nữ Ngọc Nô trước cửa nói với Minh Nguyệt: “Ngọc Nô đã theo ta từ nhỏ, ta với Ngọc Nô đã nương tựa vào nhau sống mười năm nay, tình như chị em. Năm nay Ngọc Nô đã mười chín tuổi, ta muốn gả muội ấy cho một gia đình tốt. việc này Minh Nguyệt muội muội có thể giúp ta không?”
Minh Nguyệt liếc sang Ngọc Nô, thấy nàng đang dựng tai mà lắng nghe cuộc trò chuyện đây, bèn cười nói: “Làm mai là một trong những sở thích của muội, việc này cứ để ta lo.”
Minh Nguyệt nhìn nhìn sắc trời, xong nàng bèn đứng dậy nói: “Vậy được, giờ chắc Khánh An cũng sắp về, vậy muội đi về trước đây.”
Thấy Minh Nguyệt đã dẫn theo Như Thi đi, ngọc Nô lập tức quỳ trước mặt Vũ Y, khóc lóc: “Cô nương định đuổi nô tỳ đi ư?”
“Ngươi đang nói gì thế này? Ta chỉ vì muố tốt cho ngươi thôi, ngươi không hiểu sao?”
ngọc Nô lệ tràn mi, lắc đầu nói: “Nô tỳ không muốn gả chồng, nô tỳ chỉ muốn được ở bên cô nương mãi, cầu xin cô nương đừng đuổi nô tỳ đi.”
Trong lòng Vũ Y cũng thấy bi thương, nàng dìu Ngọc Nô dậy, miễn cưỡng cười nói: “Con trai lớn lên phải dựng vợ, con gái lớn lên phải gả chồng đó là lẽ thường của đời. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa. năm nay đã mười chín, con gái mười sáu tuổi đã có thể xuất giá. không lễ ngươi muốn giống như ta. mãi năm hai mươi mốt tuổi mới gả đi sao?”
Trong lòng ngọc Nô buồn rười rượi, nàng nghẹn ngào nói: “Nô tỳ nguyện ý làm thiếp cho lão gia. chỉ cần được ở bên cô nương, thì nô tỳ không còn cầu gì thêm.”
“Làm thiếp?” Vũ Y cười lạnh một tiếng nói: “Ta đã phải làm phận nhỏ, không lẽ ta lại còn phải để muội muội mình làm thiếp ư? Đừng nói chỉ là ngươi muốn làm thiếp cho lão gia. cho dù lão gia có đòi lấy ngươi, ta cũng không cho phép. Tâm ý ta đã quyết, ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tử tế, để ngươi có thể quang minh chính đại gả đi”
“Cô nương, nô tỳ không muốn..
“Đừng nói nữa. việc này tâm ý ta đã quyết.”
Vũ Y đứng dậy cười nói: “Đi thôi! Ước chừng lão gia đã về. đi ăn cơm cùng cả nhà thôi.”