[Dịch] Thiên Hạ

Chương 309 : Tân huyện Khánh An




Bè từ từ tiến về phía bờ bên kia. bọn họ đã ngày càng đến gần với tự do. Nhưng Tề Nhã Đức lại không còn niềm vui của người sắp có lại tự do, hắn cảm giác mọi thứ đều đã trở nên không thực. Tình cảnh cầm rìu đào mỏ trong mỏ bạc vẫn như ở ngay trước mắt; những tiếng va đập kim loại boong boong trong mỏ, cánh tay mồ hôi rã rượi; căn phòng gỗ nhỏ hôi thối; những buổi làm việc giữa đất trời băng giá...

những thứ này e rằng sẽ trở thành ám ánh trong ký ức cả đòi người, tương lai. Tề Nhã Đức hắn sẽ đi đâu về đâu đây?

Lúc này, có hai binh sĩ qua nói với hắn: “Tề Nhã Đức tướng quân. Man Tô Nhĩ điện hạ mời tướng quân qua gặp!”

“Man Tô Nhĩ!”

Tề Nhã Đức giật mình, sao người thừa kế Khalifah lại ở đây? Hắn thuận theo chỉ tay của binh sĩ đã nhìn thấy Man Tô Nhĩ đang đứng phía bờ sông không xa.

Và cũng giống Lý Khánh An.Man Tô Nhĩ cũng đang đứng phía bờ nam để theo dõi tình hình trao đổi tù binh đợt đầu này. Khi bè của đợt tù binh đầu tiên cặp bến. cuối cùng hắn cũng thấy thở phào.

“Man Tô Nhĩ!”

Kỳ thực hắn hiểu, lần giao dịch này sẽ có sóng gió gì. Dầu sao thì hắn đã từng ký hiệp định đình chiến và hòa giải với hoàng đế Đại Đường tại Trường An.hắn cũng nghe nói đến tin Đại Đường sắp phát động chiến dịch với Thổ Phồn, vương triều Đại Đường tạm thời không có hơi sức lo đến phía tây, và Đại Thực cũng sắp phải phát động chiến dịch với Tây Ban Nha. triệt để tiêu dịch thế lực tàn dư của Oa Mã Á vương triều, và cũng tạm thời không có hơi sức đá động đến phía đông.Trong cục diện như thế này, song phương đều không muốn gây chuyện thêm. chỉ cần bắt đầu trao đổi thì cuối cùng cũng sẽ thuận lợi hoàn thành thôi.

Man Tô Nhĩ giám sát xong đợt trao đổi tù binh đầu tiên liền vội phóng ngựa trở về Damascus. Lúc ở Sindh hắn nhận được một tin. Khalifah A Bạch Tư điện hạ bệnh cũ của mấy năm trước lại tái phát, tình hình rất nghiêm trọng, hắn là chư quân Đại Thực, nhất định phải lập tức trở về ngay, nếu không đại quyền một khi rơi vào tay của Lão A Lý đầy dã tâm. hắn rất có khả năng mất đi quyền kế vị Khalifah.

Lúc này, hai tên binh sĩ dẫn Tề Nhã Đức lên. hắn quỳ xấp dưới chân Man Tô Nhĩ khóc lóc: “Tề Nhã Đức có thể lấy được tự do là do điện hạ ban ơn. trong lòng thần cảm kích vô cùng!”

Man Tô Nhĩ mỉm cười dìu hắn đứng dậy, an ủi nói: “Mây đen đã tan biến, ngươi sẽ trở lại chiến trường, ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công, rửa đi mối nhục bị làm tù binh này.”

Tề Nhã Đức la thủ hạ đại tướng số một của Mộc Tư Lâm. tuy hắn lần này bị bắt làm tù binh, nhưng chiến công hiển hách trước đây vẫn khiến Man Tô Nhĩ phải nể trọng. Hắn có lòng muốn mua chuộc lòng của người này, để tên này về sau còn tận trung vì mình.

Lúc này, trong lòng Tề Nhã Đức đầy cảm kích với Man Tô Nhĩ. hắn cúi xuống hôn vào hia của Man Tô Nhĩ nói: “Thần bây giờ trong lòng chỉ có đấng tiên tri vĩ đại, chỉ có Khalifah. sau đó chính là điện hạ Man Tô Nhĩ.Nếu điện hạ không chế. thần nguyện sẽ làm nô lệ cho điện hạ!”

Đây hiển nhiên là ý muốn tận trọng. trong lòng Tề Nhã Đức hiểu rõ. sau trận chiến thành Đát La Tư. thế lực của Khurasan bị tồn thương trầm trọng. Mộc Tư Lâm để mất đi vùng đất Hà Trung đã không còn trụ được bao lâu. Tề Nhã Đức phải nghĩ đến đường lui cho mình. Hôm nay hắn đã nắm được cơ hội của Man Tô Nhĩ.

Man Tô Nhĩ dìu hắn dậy cười nói: “Hãy cùng ta đến Damascus! Ta sẽ cho ngươi cơ hội mới!”

Man Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn Lý Khánh An trên đổi bờ bên kia. Trùng khớp thế nào, Lý Khánh An cũng đương nhìn hắn. Tuy cách nhau những vài trăm bước, nhưng hai người đều nhìn rõ đối phương. Trong lòng họ đều hiếu rõ, hòa ước chỉ là tạm thời, một khi họ đã giải quyết xong vấn đề trong nước của mình, giữa họ với nhau vẫn sẽ bùng nổ chiến tranh.

Sau khi vào tháng tư. Toái Hiệp mỗi ngày đều có vô vàn dân di dân đến. Con đường tây hành tuy rất vất vả. không ít người già thậm chí còn vì không thể chịu đựng được đường xá xa xôi vất vả. bệnh tật và đói khổ chết tại dọc đường. nhưng càng nhiều hơn nữa là những người lòng đầy hi vọng với một cuộc sống tốt đẹp hơn. ôm hoài bão và khát vọng đặt chân lên mảnh đất này. Trải qua vài tháng gian khổ dặm trường, xuyên qua hành lang Hà Tây, đi ra khỏi Ngọc Môn Quan, xuyên qua sa mạc mênh mông, vượt qua nước tuyết, vạn lý trường chinh đến Toái Hiệp.

Toái Hiệp quả thật không làm họ phải thất vọng. Quan phủ địa phương đã rút ra mười vạn công đất đai phì nhiêu cho họ. và theo dân khẩu mỗi hộ mà phân chia. Mỗi mảnh đất có diện tích từ tám mươi đến hai trăm mẫu không đồng đều. Một vùng đất rộng lớn xung quanh Bùi La Tướng Quân thành. Hạ Lạp thành. Nhiệt Hải, và kéo dài đến phiá bắc của Toái Hiệp, được khoanh thành tám khu cứ điểm di cư. đây sẽ trở thành tám huyện đầu tiên của Toái Hiệp châu.

những người di cư này đã xây dựng chế độ bảo giáp, mười hộ một giáp, năm giáp là một bảo. mỗi bảo sẽ có hai quan viên di dân. những người di cư này giúp đỡ lẫn nhau, khai hoang đất đai. xây dựng nhà cửa. Giờ khắp một vùng Toái Hiệp đâu đâu toàn cảnh tượng xây dựng cuộc sống mới đầy sức sống.

Công việc trao đổi tù binh trên sông A Mạn vẫn đang tiếp tục tiến hành, nhưng Lý Khánh An lại trở về Toái Hiệp trước. Thê thiếp của hắn vẫn đang đợi hắn tại nhà mới. Sáng hôm đó, Lý Khánh An bèn dẫn theo thê tử Độc Cô Minh Nguyệt ngồi xe ngựa đến một thị trấn nhỏ mới xây dựng tại phía bắc Toái Hiệp.

Bọn họ cùng ngồi chiếc xe ngựa to rộng kia lên đường. Dọc đường nơi nơi đều là rừng cây um tùm. mùa này hoa dại bên rừng gần như đã úa tàn. khắp nơi vẫn thoang thoảng hương hoa táo. Trên núi cao vẫn còn tuyết trắng xóa che phủ. dưới ánh thái dương trông như những viên lam bảo thạch lấp lánh diễm lệ. Tuyết trên núi tan chảy, tạo thành từng dòng suối nhỏ uốn éo trong vắt chảy đầy để rồi cuối cùng sẽ hợp lại thành sông. Trên núi đồi được phủ đầy những tấm thảm lụa xanh ngắt và mịn màng.

Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa cẩn thận độc chiến báo mà Thôi Càn Hữu gửi đến. Thôi Càn Hữu đã chấp hành rất tốt sách lược của hắn. chỉ áp chế chứ không đánh Hồi Hột. dùng không thành kế, từng bước nuốt chửng địa bàn của Hồi Hột. Đây là đối sách mà Lý Khánh An đã suy đi nghĩ lại. hắn cần phải chiến tranh, không ngừng chiến tranh. Đây là thủ đoạn tốt nhất để hắn khống chế An Tây.

Kỳ thực đây là sách lược của An Lộc Sơn, nhờ lúc đánh lúc xoa với Khiết Đơn mà hắn mới có thể ngồi vững chức Phạm Dương Tiết độ sứ, giả sử Vương Trung Từ cũng phát động chiến dịch Thạch Bảo thành năm Thiên Bảo thứ sau. thì hắn đã không thể ngồi vững vị trái Tiết độ sứ thế này.

Lý Khánh An gấp lại chiến báo, trầm tư một lúc mà không nói một câu. Bỗng nhiên, xe ngựa chao đảo, làm hắn giật mình tỉnh lại. Hắn cúi đầu nhìn nhìn thê tử. thấy Minh Nguyệt đương chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn bèn hôn lên trán nàng cười hỏi: “Nàng thích nơi đây chứ?”

Minh Nguyệt tựa vào lòng phu quân, nàng khẽ gật đầu. nhỏ giọng nói: “Cảnh sắc ở đây hoàn toàn khác với Trung Nguyên, và cũng khác với An Tây nửa thảo nguyên nửa hoang mạc. muội rất thích nơi đây.”

“Nếu nàng thích, chúng ta có thể cho thay một ngôi nhà tại đây, dùng gỗ để dựng nhà. đằng sau sẽ là cây ăn quả. có dòng suối chảy róc rách vòng qua trước cửa. Đợi mùa thu thu hoạch trái cây chín mùi, nàng sẽ dẫn các con ra ngoài vườn hái trái cây.”

Lời của Khánh An khiến mắt Minh Nguyệt sáng bừng. dẫn các con đi ra vườn hái trái cây, một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Nàng ôm lấy tay Lý Khánh An nũng nịu nói: “Phu quân, vậy lúc nào chúng ta mới có thể có con?”

Hắn cũng ôm nhẹ eo nàng, ám muội cười nói: “ừm! Ta sẽ cố gắng, tối nay ta sẽ cố gắng gấp bội, để sớm có thể thực hiện được ước nguyện của nàng.”

Hai má Minh Nguyệt ửng hồng, nàng véo vào tay hắn một phát, nàng ngồi thẳng lưng, chỉnh lại đầu tóc hơi rối. Lúc này, nàng chỉ vào một dãy lều trại ở phía xa. hiếu kỳ hỏi: “Phu quân, đó là nơi nào thế?”

Lý Khánh An nhìn nhìn cười nói: “Đó chính là đích đến ngày hôm nay của chúng ta. và cũng là một trong số các cứ điểm định cư của Hán dân. và đặt tên là Khánh An trấn.”

“Khánh An trấn? Đây không phải tên của huynh sao?”Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Lý Khánh An dở khóc dở cười nói: “Đó là do tên Lý Tự Nghiệp kia muốn nịnh bợ ta nên đặt tên này. sau này chỗ này sẽ tên là Khánh An huyện.”

Minh Nguyệt cười giòn: “Kỳ thực Khánh An huyện tên này cũng hay đấy chứ, cát tường hỉ khánh bình an. rất phù hợp với mong đợi của những người dân di cư tộc Hán.”

“Cũng có lẽ!”

Xe ngựa từ từ đi vào khu tập trung. Hắn dặn dò một tiếng xong. xe ngựa từ từ dừng lại. Lý Khánh An cũng đi xuống xe ngựa, xong hắn lại quay người bế Minh Nguyệt xuống xe. Lúc này, một quan viên trung niên nghe tin vội chạy đến thi lễ với Lý Khánh An: “Ty chức An trí chi sứ Hàn Duyệt, tham kiến Tiết độ sứ đại tướng quân. ”

Lý Khánh An thấy hắn rất quen mắt. hình như đã từng gặp tại đầu. liền cười hỏi: “Ta đã từng gặp ngươi ư? Sao mà thấy quen thế?”

Tên quan viên ấy cười nói: “Đại tướng quân, kỳ thực chúng ta đã từng gặp mặt. năm ấy đại tướng quân xuất nhậm chức Hà nam Độ quan sát sứ. Ta chính là huyện lệnh Hứa Xương. Khi ấy đại tướng quân còn đến ruộng trồng đậu của huyện Ty chức thị sát.”

Trong đầu Lý Khánh An bỗng nhớ lại tình hình hạn hán năm ấy, bên đường những thuở đậu lục dầu dầu. Người huyện lệnh đã tìm ra biện pháp giúp chống hạn. hắn bỗng chốc nhớ ra. liền mừng rỡ cười nói: “Hóa ra là Hàn huyện lệnh, Hèn chi trông quen thế. sao ngươi lại đến An Tây thế này?”

Hàn huyện lệnh cười khổ một tiếng: “Phía trên yêu cầu Hứa Châu phải đưa hai quan viên đi An Tây chi viện, thái thú không thích ta nên đày Ty chức đến đây.”

Lý Khánh An biết hắn kỳ thực là do bị bài xích đến An Tây, có điều người này rất vụ thực, lại dám sáng tạo. Một quan viên như thế đến làm quan tại An Tây là may mắn cho Lý Khánh An hắn mới phải. Lý Khánh An nghĩ thế bèn cười cười vỗ vai hắn nói: “năng lực của Hàn huyện lệnh ta hiểu rất rõ. nơi đây sẽ xây dựng huyện Khánh An. ngươi chính là huyện lệnh đầu tiên của huyện. Nếu như ngươi thuận lợi xây dựng huyện xong, ta sẽ thăng chức ngươi làm Toái Hiệp châu trưởng sứ.”

Toái Hiệp châu là đốc châu, đô đốc là Đoàn Tú Thực, đô đốc chủ yếu phụ trách quân vụ, chính vụ sẽ do trưởng sứ chủ quản, hơn nữa Toái Hiệp đã là vùng hạch tâm của An Tây, chủ quản chính vụ của khu hạch tâm. Đây cũng được xem như đã vào được lãnh đạo cấp cao của An Tây. Hàn Duyệt biết tên Lý Khánh An này đang cho mình cơ hội. hắn đại hỉ thi lễ nói: “Đại tướng quân xin cứ yên tâm. Ty chức nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ xây dựng huyện Khánh An.”

“Được! Ngươi hãy dẫn ta đi xem qua tình hình của di dân.”

Lý Khánh An quan đầy lại nhìn Minh Nguyệt cười nói: “Nàng có đợi ta trong xe không?”

Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, nàng muốn cùng đi thị sát tình hình di dân với phu quân. Lý Khánh An cười cười, xong lại quay sang nói với Hàn Duyệt: “Ngươi dẫn đường đi!”

“Tuân lệnh! Xin đại tướng quân đi theo ta.”

Dưới sự dẫn đường của Hàn Duyệt, vài chục tên thân binh hộ tống Lý Khánh An cùng phu nhân đi vào khu tập trung di dân. Từ xa mà nhìn thì nơi đây phần lớn đều là lều trại, nhưng đi đến giữa mới phát hiện đã có kiến trúc gỗ, có tửu tử. và đủ các loại cửa hàng buôn bán tạp hóa phẩm hằng ngày, áo quần v.v... ở giữa là tòa kiến trúc bằng gỗ cao nhất chính là quan nha của An trí chỉ sử. chủ yếu chịu trách nhiệm các sự vụ đại loại như phân bố ruộng đất. trù bị xây thành sửa trì. đăng kí hộ tịch, điều giải mâu thuẫn dân gian...Trong đấy tổng cộng có sáu quan viên. Hàn Duyệt là người đứng đầu số đấy.

“Đại tướng quân, bây giờ nơi đây tổng cộng có một ngàn tám trăm hộ, hơn vạn dân khâu, di dân chủ yếu đến từ Hà Đông. Ruộng đất đã hoàn thành phân chia, mỗi hộ cũng đã phát cho một con trâu. Bây giờ mọi người đang bắt đầu hỗ trợ nhau tu sửa nhà cửa. có điều bây giờ đã không kịp thời gian gieo giống lúa mạch, phần lớn mọi người đều chỉ trồng đậu trên đất nhà mình.”

“Gieo giống?” Lý Khánh An kinh ngạc hỏi: “Ruộng đất vừa mới khai hoang xong đã có thể gieo trồng rồi ư?”

“Đất đai nơi này có thể gieo trồng.”

Lúc này, Lý Khánh An nhìn thấy một cụ già đang ngồi xôm dưới đất nghiên cứu thổ chất, hắn bèn nhanh chân bước đến và cũng ngồi xổm xuống cười hỏi: “Lão trượng, lão cảm thấy thổ nhưỡng nơi đây thế nào?”

Cụ già quay lại liếc nhìn hắn. thấy Lý Khánh An có cả một đoàn hộ vệ hộ tống, lão liền đoán được nhân vật lớn đã đến. lập tức cung kính trả lời: “Lão đây là người Bồ Châu Hà Đông, thổ nhưỡng nơi đây của nơi bọn ta ở đều phì nhiêu, phần lớn đều là thượng điền, nhưng đó đất tốt là đã trải qua hàng trăm ngàn năm canh tác mới được. Nhưng thổ nhưỡng nơi đây còn phì nhiêu hơn cả ruộng đất quê hương ta. hơn nữa do nguồn nước và ánh sáng đủ, nếu dùng để trồng lúa mạch, một mẫu chí ít cũng có thể thu hoạch năm trăm cân lúa mạch, và không phải nhìn ông trời mới có cơm ăn. Đây là một mánh đất báu!”

Lý Khánh An nghe mà trong lòng vui mừng khôn xiết, hẳn lại cười hỏi: “Lúc ở nhà lão được phân chia bao nhiêu đất?”

Tiêu chuẩn phân phối ruộng đất của An Tây chủ yếu là căn cứ vào bình quân đầu người. và phân chia theo địa vực, tổng cộng có bốn loại. Chủ yếu là căn cứ theo độ xa gần với Trung Nguyên mà định.Nếu như là Y Châu gần Trung Nguyên nhất thì mỗi người được mười năm mẫu; sau khi đến Quy Tư. Bạt Hoán thành thì sẽ được gia tăng thành mỗi người hai mươi mẫu; Toái Hiệp thì mỗi người được hai mươi lăm mẫu; nếu đi thêm nữa về phía tây mỗi người sẽ được ba mươi mẫu đất. Ngoài ra còn có quy định hạn định, như Toái Hiệp thì quy định mỗi hộ nhiều nhất là hai trăm mẫu. cứ thế này, nếu một hộ gia đình có quá tám người thì sẽ chọn lựa tách hộ, để mưu cầu nhiều đất đai hơn. Đất đai vốn thuộc tính điền vĩnh nghiệp, có thể thừa kế, nhưng không được phép bán; nếu hộ tịch bị hủy thì coi như đất đai sẽ quay trở về với quan phủ. Trong vòng năm năm không dùng đến hoặc không trồng trọt xem như đã tự bỏ ruộng đất. Tô thuế thực thi theo chế độ thuê mướn. Trong nhà có người tòng quân thì tô thuế sẽ được miền giảm. So với chế độ đồng đều ruộng đất thời sơ Đường càng tiến bộ hơn. Quân điền chế sơ Đường cho phép buôn bán. vì thế mà tạo sơ hở cho bọn quyền quý gom góp ruộng đất.

Cụ già vội đáp: “Nhà lão có sáu người, thuộc trung hộ, được chia một trăm năm mươi mẫu đất.”

“Vậy nhà lão trước đây vốn nhĩ có bao nhiêu mẫu đất ruộng?” Minh Nguyệt cũng tò mò hỏi.

Cụ già nhìn Minh Nguyệt đoan trang xinh đẹp, quốc sắc hương trời nhưng lại nhỏ nhẹ lễ phép nói chuyện với mình, trong lòng không khỏi thấy mến nàng, liền cười khổ nói: “Không giấu chỉ cô nương. nhà ta tổng cộng có sáu người vốn dĩ một phân ruộng cũng không có. nghe nói lần này do Lý đại tướng quốc ban ơn. chỉ tiếc là ta chưa được nhìn thấy người. nếu không lão đây chắc chắn sẽ phải lạy ba lạy với người.”

Hàn Duyệt chỉ vào Lý Khánh An cười nói: “Đây chính là Lý đại tướng quân của chúng ta!”

Bịch!

Cụ vội quỳ xuống lạy liền vài cái cho Lý Khánh An. cụ kích động rơi lệ nói: “Đại tướng quân.người chính là cha là mẹ thứ hai của gia đình lão, không có người, gia đình lão chắc đều đã chết đói. xin hãy nhận một lạy của lão.”

Lý Khánh An vội dìu cụ đứng dậy nói: “Lạy một lạy là được rồi. không phải khách sáo thế đâu.”

Lúc này, Minh Nguyệt mới khẽ kéo tay áo Lý Khánh An nói: “Phu quân, huynh nhìn kìa!”

Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn đã không khỏi thừ người ra. chỉ thấy không biết lúc nào, xung quanh đã được vây đầy nhưng người dân di cư. chí ít cũng có cả ngàn người. Họ nghe nói hắn chính là Lý đại tướng quân nên đều lũ lượt kéo đến quỳ lạy.

Trong Lý Khánh An cảm động, hắn vội cất cao giọng nói: “Các vị hương thân bổ lão, xin hãy mau đứng dậy!”

Không một ai chịu đứng dậy, có vài cụ già đứng đầu lớn tiếng hô hào: “cảm tạ đại tướng quân đã cho bọn ta ruộng đất, cảm tạ đại tướng quân truất phế nô lệ!”

Hàn Duyệt bên cạnh cũng thở dài nói: “Quân điền chế của đại tướng quân cố nhiên là khiến người ta vui mừng, nhưng lệnh phế nô lại mới càng khiến người ta phải nê phục. Điều luật này sẽ triệt để thay đổi An Tây.”

Lệnh phế nô là một biến họa trọng đại xuất hiện tại An Tây. Tại An Tây không được phép sở hữu nô lệ, hủy bỏ thị trường nô lệ, nghiêm cấm mua bán nô lệ. Nghĩ đến tình hình thực tế, có thể được thuê người làm. nhưng sẽ đảm bảo sự tự do tuyệt đối về nhân thân của người làm đấy. Người chú và người giúp việc cả song phương sẽ chỉ dựa vào một khế ước thiết lập quan hệ thuê mướn nhân lực. và trên đấy sẽ ghi rõ thời hạn thuê, tiền công...Sauk hi mãn hạn. song phương có thể tự nguyện ký kết tiếp khế ước theo thỏa thuận.

Đây là một điều luật hoàn toàn khác với nội địa, và bắt đầu thực hiện từ những người dân di cư này trước. Trong vòng một năm, tất cả dân chúng An Tây đều nhất thiết phải chấp hành, và cả gia đình quan hoạn cũng thế. Như bản thân Lý Khánh An chủ động thích phong gia nô. Ba mươi mấy người giúp việc trong nhà hắn đều đã được tự do. Bây giờ Lý Khánh An ít nhất trả bốn quan tiền mỗi tháng để thuê họ làm việc, mỗi tuần (*Mười ngày) được một ngày nghỉ; mỗi năm sẽ được hưởng nửa tháng ngày nghi phép có lương, và cuối năm chí ít được thường thêm hai tháng tiền thường.

Đây chính là quan hệ thuê mướn lao động của hậu thế. Dù cho có phần hơi hiện đại vào thời điểm này, nhưng điều lệnh phế nô này lại được tuyệt đại đa số quan viên ủng hộ. Ai ai cũng biết rõ, nô lệ và đất đai là hai vấn đề cho nguyên nhân sâu xa khiến xã hội Đại Đường xuất hiện vấn đề, còn An Tây cần phải khẩn cấp gia tăng số hộ, phế nô có thể đảm bảo được điều này. Lý Khánh An đã thực thi phế nô trên mảnh đất mới này, có thể nói pháp luật của nơi này đã thuận theo trào lưu xã hội thực tế.

Đương nhiên, còn có rất nhiều tiểu tiết trong quy định có lỗ hổng, như có một số gia đình đại hộ sẽ dùng phương pháp nạp thiếp, nhận con nuôi để biến nữ nô trở thành thê thiếp trong nhà, biến nam nô trở thành nghĩa tử, biến tướng né tránh chế độ phế nô. Những điều này đều có quy định tương ứng để chặn lỗ hổng lại, và một điều nữa là các điều lệ xử phạt cũng rất ư nghiêm khắc. Những ai không chịu phế nô, lén lút bán nô lệ, hoặc biến tướng trữ nô lệ, bị bắt được sẽ phạt đánh một trăm trượng, và cho về sửa chữa lỗi lầm. Những ai còn tái phạm sẽ bị tịch thu tài sản. đuổi khỏi An Tây.

Chế độ phế nô An Tây đã được đông đảo dân di cư tầng lớp thấp ủng hộ. Đó có nghĩa là đất đai của họ sẽ không còn bị kẻ khác thu mua. con cái của họ sẽ không phải trở thành nô lệ. Nhưng điều luật này được đưa ra chắc chắn sẽ gặp phải khó khăn, Lý Khánh An cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn biết rõ, một khi điều luật này được đưa ra, nô lệ tất cả các nơi trên Đại Đường chắn chắn sẽ đào tẩu đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.