[Dịch] Thiên Hạ

Chương 298 : Cùng mỹ nhân du trang (Hạ)




Trang viên của Lý Khánh An nằm ở huyện Vị nam. Điền trang này do Lý Long Cơ ban cho hắn sau trận chiến Toái Hiệp đầu tiên, điền trang này nguyên là gia sản của Võ Tam Tư. sau bị quan lại tịch thu. thường cho tiền thái tử Lý Anh. sau khi Lý Anh bị buộc tội. lại bị Lý Long Cơ tịch thu. giờ đây lại thường cho Lý Khánh An.

Điền trang chiếm diện tích rất rộng lớn. đến những bốn ngàn mẫu. kế bên kênh đào, là một mảnh đất màu mờs là ruộng đất tốt với nguồn nước dồi dào, ngoài đất trồng ruộng ra. còn có một tòa núi nhỏ, dân bản xứ gọi nó là Thất Bảo sơn. có ý nói là trong núi này có bảy loại thổ sản quỷ. Thân núi không lớn. nhưng đường núi khúc khuỹa âm u, rừng cây rậm rạp. Trên đinh núi có một tòa ni cô am. tên là Thủy Nguyệt Am. là am viện Võ Tam Tư xây cho mẫu thân. Trong am có mười mấy ni cô tu hành tại đây. giữa sườn núi còn có một dòng suối đổ từ trên cao mười trượng của vách núi xuống, hình thành một thác nước, dưới thác nước là một cái đầm nước trong suốt, đây là nơi các ni cô trong am thường tới lấy nước để dùng. Kế bên ni cô am còn có một tòa biệt viện, đó là nơi thanh tu của mẫu thân Võ Tam Tư. được che phủ bởi một lùm thúy trúc.

Vùng này dân phong thuần phác, đa số là những hộ có hoàn cảnh sung túc, những việc lừa lọc trộm cắp rất ít xảy ra. Hiện tại có một trăm hai mươi hộ nông dân trồng trọt trên các ruộng đất của trang viên, thuế ruộng do nông dân tự trả. Lý Khánh An lấy rất ít tiền cho thuê, mỗi mẫu chỉ lấy hai đấu. năm gặp thiên tai thì không thu. hai năm nay tích lương không đến hai ngàn thạch, công thêm phần lương tồn kho ban đầu nữa. tổng cộng tám ngàn thạch, đã bị hắn đem hết đi trợ giúp cho người dân gặp thiên tai ở Hà Đông rồi.

Thật ra ngoài trang viên này ra. tiền thái tử Lý Hanh cũng có thường cho Lý Khánh An một trang viên rộng hơn hai ngàn mẫu nằm ở huyện Kính Dương, bị hắn đem chia cho sáu mươi mấy hộ gia đình các binh sĩ đã bỏ mình trong trận chiến Thạch Bảo thành. Phần lớn gia quyến của các tướng sĩ đã bỏ mình tại trận chiến Thạch Bảo thành đều được hắn đưa đi An Tây cả. an trí tại huyện Kim Màn và huyện Cao Xương, nhưng vẫn còn hơn hai trăm hộ người ta không muốn rời bỏ quê hương. Lý Khánh An bèn trợ cấp cho một số tiền lớn. để cho họ có thể mua đất mà an dưỡng.

Xe ngựa đã đi được hơn một canh giờ, cuối cùng đã đến đường cái quan cách điền trang chi còn hai dặm. xa xa đã có thể nhìn thấy Thất Bảo sơn với rừng cây xanh um. Là chủ nhân của điền trang này, mà Lý Khánh An đây mới là lần đầu tiên tới điền trang này, hắn chỉ biết điền trang là do một người lớn tuổi họ Vương phụ trách quản lý, năm trước từng đến kinh thành tìm Minh Nguyệt báo cáo sổ sách.

Trong xe ngựa cuộc đánh bài đã ngưng rồi. cửa xe ngựa được mở ra. tất cả mọi người đều đang ngắm phong cảnh tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Khí trời những ngày đầu xuân, trăm hoa đua nở, nguyên mảng rừng đào, cây lý rộng lớn. cây mai vàng ven ruộng đang nờ rộ, bên đất trống ven đường, các loại hoa dại hồng, trắng, vàng, tía đón gió lay động, khắp nơi muôn hồng ngàn tía. Trên kênh đào phía xa xa thuyền bè xuôi ngược qua lại. Một con sông nhỏ uốn lượn xuyên qua giữa đất ruộng. chảy vào trong kênh đào, cách đó không xa là một ngôi làng. thấp thoáng sau lùm một cây dương cao to.

Lúa mì vụ đông dưới ruộng đã bắt đầu mọc lên mạnh mẽ. khắp nơi tràn đầy sức sống dạt dào, nơi nào cũng có thế nhìn thấy những người nông nhân tất bật với công việc đồng án. Khi đoàn người của Lý Khánh An đến làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò, đều ngừng công việc đồng án trong tay mà ngước nhìn.

Lúc này, từ bờ ruộng xa xa một người lớn tuổi chạy tới, ông chính là chấp sự của điền trang, tên là Vương Hữu Tài. khoảng hơn năm mươi tuổi. ông là người tiếp nhận công việc của cha quản lý điền trang này, đã làm hai mươi mấy năm rồi. hàng năm chỉ quản lý việc thu tiền thuê và giao tiền thuê, công việc cũng không nhiều, đất đai đều có hộ nông dân chăm góc. ông đồng thời cũng là thôn trưởng, việc giao tiếp với quan phủ cũng do ông phụ trách.

Vương Hữu Tài cũng là lần đầu tiên gặp mặt chủ nhân, ông ban đầu đã từng giao tiếp vài lần với chủ nhân cũ là tiền thái tử Anh. Lý Anh đương nhiên không phải đến đòi tiền thuê, mà là đến Thất Bảo sơn nghỉ ngơi. Trong ký ức của Vương Hữu Tài. Lý Anh là một vị chủ nhân cực kỳ ngạo mạn vả lại rất khó tính, quy củ rất nghiêm ngặt, một chút tí cũng không thể làm sai. chỉ lạnh lùng dặn dò ông vài câu. thậm chí ngay nhìn ông một cái cũng không nhìn, đương nhiên, người ta là thái tử người sẽ kế vị ngai vàng, ông chẳng qua là một dân thường nhỏ nhoi mà thôi, nhưng thái độ ngạo mạn của Lý Anh đã để lại cho ông một ấn tượng khá sâu.

Tuy rằng Vương Hữu Tài chưa từng gặp qua chủ nhân mới, nhưng ông đã gặp qua chủ mẫu tương lai. Tháng mười một năm ngoái, ông có đi kinh thành một chuyến, báo cáo sổ sách với phu nhân, lại mang tặng một ít thổ sản của điền trang, đó cũng đều là tâm ý của các hộ nông dân. vì dù sao những đông chủ chỉ lấy một đấu tiền thuê thì bọn họ cũng chưa từng gặp qua. địa tô thấp như vậy cũng làm bọn hắn có chút áy náy. Trong ký ức của Vương Hữu Tài, vị chủ mẫu tương lai của bọn họ rất dịu dàng khoan dung, tâm địa lương thiện, người cũng vô cùng xinh đẹp, làm ông cảm thấy may mắn không thôi, chỉ là không biết bộ dạng của đông chủ như thế nào thôi.

Vương Hữu Tài đương nhiên cũng biết Lý Khánh An. An Tây Tiết độ sứ. Đại tướng quân chiến công hiển hách, nhưng thân phận này lại làm cho ông cảm thấy vô cùng khẩn trương, đông chủ mới có phải sẽ nghiêm khắc lắm không?

“Vương Hữu Tài tham kiến Tiết độ sứ Đại tướng quân!”

ông vốn định nói tham kiến đông gia. nhưng vì quá căng thẳng. đã nói thành là tham kiến Đại tướng quân. Xe ngựa mở ra. một chàng thanh niên khôi ngô từ trên xe đi xuống, trong lòng Vương Hữu Tài có chút thấp thỏm không yên. Chàng thanh niên này hơi trẻ tuổi một chút, có thể là hộ vệ của đông chủ chăng, nhưng rất mau hắn liền biết người này là ai rồi. Chỉ thấy người thứ hai đi ra chính là chủ mẫu mà năm trước ông đã gặp, chàng trai nắm tay nàng, đỡ nàng đi xuống xe ngựa, sau đó lại đi xuống mấy người con gái trẻ tuổi xinh đẹp nữa. cũng đều được hắn đỡ xuống từng người một. không thể nghi ngờ nữa hắn chính là Lý Khánh An tiếng tăm lừng lẫy, đông chủ mới của ông đây. ông vội vàng tiến lên thi lễ: “Tham kiến đông chủ!”

Minh Nguyệt quen biết Vương Hữu Tài. liền cười nói với Lý Khánh An: “Lý lang. ông chính là điền trang quản sự Vương đại thúc.”

Một tiếng ‘Đại thúc’ làm cho vẻ mặt già nua của Vương Hữu Tài đỏ hẳn ra. từ trước đến giờ ông được người ta gọi là Vương lão đầu, còn chưa có người nào gọi qua ông một tiếng ‘Đại thúc', mà giờ đây chủ mẫu gọi ông đại thúc, hơn nữa người ta lại sắp làm quận Vương phi. Trong lòng ông vô cùng cảm động, vội vàng nói: “Tiểu lão đầu đã nghênh đón chậm trễ, mong đông chủ thứ tội!”

Lý Khánh An quan sát người quản sự này một lúc. thấy bộ dạng ông nhỏ gầy, nhưng rất khỏe khoắn, vẻ mặt cũng có chút quen thuộc, hắn liền gật đầu nói: “Vương quản sự vất vả rồi.”

Khác với Minh Nguyệt. Lý Khánh An xuất thân từ quân lữ. quan niệm về cấp bậc cao thấp rất nghiêm ngặt. có khi bên mặt ngoài đối với cấp dưới dường như rất thoải mái. tỷ như với đám người Lệ Phi Nguyên Lễ xưng huynh gọi đệ. nhưng đó chỉ là mặt ngoài, đó là đối xử theo quan hệ tình cảm không phải về mặt công việc, nhưng nếu Lệ Phi Nguyên Lễ mà dám làm việc khinh suất , không biết nặng nhẹ. nhất định sẽ phải chịu một trận đòn gậy, mà với vị quản sự này thì Lý Khánh An vốn không cần phép xã giao này, Minh Nguyệt gọi ông đại thúc, đó là bởi vì Minh Nguyệt tâm địa hiền lành, nhưng cũng không thể bắt hắn Lý Khánh An cũng xưng một tiếng đại thúc đó!

Vương Hữu Tài thấy Lý Khánh An cũng không lạnh lùng nghiêm túc như ông đã nghĩ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhĩm, ông vội vàng cười nói: “Mời đông chủ đến trong thôn nghỉ ngơi một lúc!”

Ngôi làng nằm ngay dưới chân núi Thất Bảo sơn. nên có tên là Thất Bảo thôn, có khoảng hơn một trăm hộ dân. phần lớn đều là nông dân của điền trang, đi khôi đường cái quan chỉ có hai dặm. xuyên qua một bờ ruộng thật dài bèn tới nơi. đám người của Lý Khánh An dưới sự hộ tống của thân vệ, nhắm hướng thôn làng mà đi. Vương Hữu Tài ở phía trước dẫn đường, không ngừng lớn tiếng hô vang với các nông nhân đang bận việc đồng án: “Đông chủ tới rồi. tất cả mọi người hãy tới mà gặp mặt.”

Các nông dân đều đi tới thi lễ. phần lớn vẻ mặt khẩn trương. thân phận của Lý Khánh An cách bọn họ rất xa. bọn họ cũng không quan tâm. bọn họ chỉ lo lắng vị đông chủ tới đây lần này có phải là muốn tăng địa tô lên hay không thôi. Mấy điền trang kế bên do hạn hán tại Hà Đông đều đồng loạt tăng tiền thuê lên. chãng lẽ hôm nay cũng đến phiên nơi này của bọn họ hay sao? Lý Khánh An nhìn ra vẻ khẩn trương của bọn họ, liền cười nói: “Hôm nay ta chỉ là đến Thất Bảo sơn du ngoạn mà thôi, không có ý gì khác đâu.”

nghe nói không tăng thêm tiền thuế, các nông dân đều vui vẻ ra mặt. mấy hậu sinh trẻ tuổi thậm chí hoan hô vang dậy, vắt chân mà chạy vào trong thôn, tin tức nhanh chóng liền truyền khắp cả thôn làng, nam nữ già trẻ mấy trăm người đều đi ra thôn đón tiếp, mấy chục con chó nhỏ chạy nhanh phía trước, hướng về phía nhóm người xa lạ không ngừng mà sủa oang oang. Sự trẻ trung của vị đông chủ đương nhiên làm cho rất nhiều người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng bốn cô gái đi theo phía sau hắn lại khiến cho mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ chưa từng thấy qua những người con gái đẹp như vậy. Đám hậu sinh trẻ tuổi nhìn sang nhóm Minh Nguyệt với ánh mặt hâm mộ nóng bỏng. Vương Hữu Tài thấy người trong thôn có chút thất thố, trong lòng không khỏi tức giận, phất tay quát lớn: “Bọn tiểu tử nhà các ngươi, đông chủ tới rồi. còn không biết chào sao?”

Lúc này, hai vị lớn tuổi trong thôn tiến lên khom người thi lễ, giọng tha thiết mà đầy cảm kích: “Hoan nghênh đông chủ đến Thất Bảo thôn!”

chỉ có bọn họ mới có thể cảm nhận được sự quý hóa của vị đông chủ này, bọn họ chỉ là tá điền của hắn. hết thảy những kế sinh nhai của bọn họ đều do hắn mà có được, đất đai mà nhiều thế hệ của bọn họ đã trồng trọt đều là của hắn. Hắn đã cho bọn họ thuê với địa tô rất thấp, đảm bảo cho cuộc sống trong những ngày thiên tai của bọn họ, để cho bọn họ có được một cuộc sống sung túc, không có hắn. mọi người trong cả thôn làng này sẽ không biết trôi dạt về đâu. hoặc là đi thuê những ruộng đất giá cắt cổ, hoặc là bán mình làm nông nô, mà hôm nay, khi đông chủ bọn hắn lần đầu tiên đến đây, hai vị lão nhân gia lớn tuổi này chỉ cảm thấy khom người thi lễ không đủ biểu đạt hết lòng cảm kích của bọn họ, nên đã cùng quỳ cả xuống.

Hai vị lão nhân gia này là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong thôn, việc bọn họ quỳ xuống kéo theo toàn bộ người dân trong thôn cũng quỳ, bọn họ bỗng nhiên hiểu ra lòng cảm kích của bậc cha chú. đều đồng loạt quỳ xuống theo, không ít kẻ hậu sinh trong lòng không khỏi xấu hổ với ánh mắt vô lễ vừa rồi của bản thân, toàn bộ mấy trăm dân làng trong thôn đều cùng nhau quỳ xuống.

Lý Khánh An có thể lý giải tâm tình của bọn họ, các dân làng chất phác đã làm hắn cảm động. hắn vội vàng đỡ hai vị lao nhân gia dậy, áy náy nói: “Chúng tôi tới Thất Bảo sơn du ngoạn mà thôi, quấy rầy mọi người rồi.”

“Đông chủ là chủ nhân của trang viên, đây chính là nhà của đông chủ. quay về nhà mình thì có gì gọi quấy rầy chứ.” Hai vị lão nhân gia nhiệt tình nói: “Tết vừa qua chưa đến hai tháng, nhà nào nhà nấy đều có rượu nếp và thịt khô, đông chủ nếu tới rồi, nhất định phải tới chỗ chúng tôi ăn bữa cơm trưa!”

Lý Khánh An quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt một lúc, trưng cầu ý kiến của nàng. Minh Nguyệt lại chỉ chỉ thân binh. Lý Khánh An lúc này mới nhớ tới. thân vệ cũng còn chưa ăn cơm trưa nữa mà. hắn liền vui vẻ cười nói: “Nếu thế thì. ta đành quấy rầy mọi người vậy!”

Mọi người rầm rộ cười vang, đều chạy cả về nhà lấy rượu và thức ăn tốt nhất đến chiêu đãi. hai vị lão nhân gia dẫn cả nhà Lý Khánh An đến sân lúa mì ở phía đông thôn làng; bữa tiệc giữa trưa sẽ được đãi tại nơi này.

“Lão trượng, trong thôn ngoài việc làm ruộng ra. còn có làm nghề khác kiếm sống không?”

Lý Khánh An vừa cười vừa hỏi: “Hình như ta thấy người trẻ tuổi hơi ít một chút.”

“những người trẻ tuổi một phần chạy đi làm công việc tào vận rồi. một phần khác còn tại đang làm việc dưới ruộng lúa mì. làm ruộng tuy rằng không lo miếng ăn manh áo, nhưng trong tay lại không có tiền, chạy đi làm việc bên tào vận thì không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể mở rộng tầm mắt. nhưng mà trong thôn cũng có quy định, mỗi nhà mỗi hộ nhiều nhất chỉ có thể cho một người trẻ tuổi đi ra ngoài làm việc mà thôi.”

“Tại sao thế?”

“Không vì sao cả. nếu đều chạy ra ngoài làm việc cả. ai sẽ đi làm việc cho quan phủ? Còn có ai tới bảo vệ thôn làng? Nhất là mùa thu hoạch lớn. dân đói chen nhau mà đến. một ngày đã có thể ngốn sạch sẽ ruộng lúa mạch rồi, khi đó là phải liều mạng cả đấy, chẳng lẽ còn muốn những kẻ già cả như chúng ta đây ra mặt sao?”

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, lúc này, một vị lão nhân khác cẩn thận nói: “Nghe nói đông chủ là quan lớn của quân đội, có thể cho chúng tôi một ít binh khí hay không, chúng tôi dù sao cũng ít người, chỉ dựa vào cái cuốc gậy gỗ rất khó chiếm thượng phong.”

Lý Khánh An cười xòa. nhưng không có trả lời bọn họ, việc thỉnh cầu này hắn khó có thể trả lời được. Theo góc độ của nông nhân mà nói, việc bảo vệ lương thực của mình, bảo vệ tài sản của mình là việc làm rất chính đáng. nhưng hắn là An Tây tiết độ sứ. thậm chí còn vào cả chính sự đường, thế thì trách nhiệm của hắn chính là thiên hạ. nếu nói cụ thể một chút, trách nhiệm của hắn chính là tìm kiếm một sự cân bằng cho dân đói và nông dân. để cho song phương đều có thể tiếp tục sinh tồn phát triển, theo góc độ này mà nói, chính sách giá thuê thấp của hắn chưa chắn đã là đúng, nếu hắn có thể thu tiền thuê một cách bình thường, thế thì lương thực mà hắn có thể quyên góp được cho nạn dân gặp thiên tai sẽ không chỉ có tám ngàn thạch, mà là một vạn hai nghìn thạch, sẽ càng có nhiều nhiều hy vọng sống còn cho các nạn dân gặp thiên tai.

Tiền tài chỉ có như vậy, một bên lấy được nhiều, thì một bên khác tất sẽ chỉ có thể lấy ít đi, Lý Khánh An không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Rất nhanh, trên sân lúc mạch trải đầy chiếu, bày lên tiệc rượu phong phú, Lý Khánh An dẫn người nhà cùng thôn dân ngồi trên chiếu, tiếng nói tiếng cười vang trời, giống như đang tiến hành một ngày hội đầy hào hứng vậy.

Ăn xong cơm trưa, Lý Khánh An lại dẫn bọn Minh Nguyệt lên Thất Bảo sơn, đám ni cô trên Thủy Nguyệt am đã sớm nhận được tin. mấy vị ni cô già đã ở trước núi chờ đợi, đám người Lý Khánh An đến, vị ni cô dẫn đầu lập tức tiến lên chắp tay thi lễ: “Bần ni Tĩnh Huệ. tham kiến Đại tướng quân, tham kiến phu nhân!”

Lý Khánh An chắp tay hoàn lễ. Minh Nguyệt lại tiến lên thi lễ nói: “Xin hỏi Tĩnh Huệ sư thái, Tĩnh Vân sư thái có ở đây không ạ?”

“Bà đang ở trong am tĩnh tu. không bao giờ tiếp kiến khách từ xa đến.”

“Không sao ạ, sư thái cứ nói Minh Nguyệt của Độc Cô gia tới gặp bà.”

“Thôi được! Tướng quân và phu nhân mời theo bần ni lên núi.”

Mọi người cùng nhau đi lên núi, con đường nhỏ lên núi dùng đá xanh lát nên, được quét dọn rất sạch sẽ, hai bên rừng cây tươi tốt. khắp nơi đều có thể nghe tiếng chim ríu rít. càng tôn thêm vẻ thanh tịnh, cành sắc tuyệt đẹp, Minh Châu và Như Họa rất vui mừng, phấn chấn tinh thần sớm đã vọt tới phía trước rồi, lúc này, Lý Khánh An đi chậm hai bước, thấp giọng hỏi Minh Nguyệt: “Tĩnh Vân sư thái là ai vậy?”

Minh Nguyệt kề tai nhỏ giọng nói với Lý Khánh An: “Chính là tiền thái tử phi.”

Lý Khánh An lúc này mới giật mình, thì ra là thê tử của Lý Anh. điều này cũng đúng, điền trang này vốn là điền sản của Lý Anh. thái tử phi trốn ở chỗ này xuất gia, đối với việc của tiền thái tử phi cũng không có cảm giác gì nhưng việc Minh Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện phà vào người hắn hơi thơ ngọc ngà, khiến cho tình xuân trong lòng của hắn rạo rực hẳn lên, hắn bỗng nhiên quay đầu. hôn ngay lên trên đôi môi mềm mại thơm tho của Minh Nguyệt một cái, Minh Nguyệt không kịp đề phòng, bị Lý Khánh An này cả gan làm loạn hôn phải môi nàng, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận, quay đầu lại thoáng nhìn Như Thi xoay mặt sang một bên. nhưng trên mặt lại đỏ bừng, hiển nhiên là đã nhìn thấy, còn hai vị ni cô ở phía sau thì sợ tới mức cúi đầu chắp tay, âm thầm niệm tội lỗi.

Minh Nguyệt hận đến cắn môi. giơ tay véo mạnh trên cổ tay hắn một cái. khẽ trách mắng: “Ngươi nếu còn như thế nữa. ta sẽ không gả cho ngươi nữa.”

Lý Khánh An lại cười hắc hắc, cố nói lãng sang chuyện khác: “Kỳ quái quá! Ta nehe nói trên núi này có một thác nước, mà sao không nghe thấy tiếng động của nó nhỉ?”

Tĩnh Huệ lão ni đi ở phía trước chỉ lên phía trên cười nói: “Vòng qua chỗ này rồi sẽ nghe thấy thôi!”

“Đi! Chúng ta đi xem thác nước.”

Lý Khánh An nắm lấy tay của Minh Nguyệt, liền chạy về phía trước, Minh Nguyệt đối với hắn lại vừa yêu vừa hận. nhưng lại không thế làm gì được, đành phải đi theo hắn chạy lên núi đồi.

Vừa mới chuyển qua một cái cua. xa xa liền nghe thấy được tiếng thác nước ầm ầm truyền đến. xa xa bèn thấy dòng thác nước như một băng vải ngọc từ trên trời giáng xuống. tia nước bay vút lên. hơi nước thấp thoáng. phía dưới thác nước là một cái đầm nước trong xanh, từ trong đầm nước chảy ra một dòng suối nhỏ róc rách, nước suối mát lạnh. Minh Châu và Như Họa bỏ chân trần nghịch nước dưới dòng suối, thấy bọn họ đi đến. lập tức cao giọng hô: “Lý đại ca. tỷ, dưới nước có cá nhỏ.”

Minh Nguyệt thấy đầm nước trong suốt thấy đáy, thác nước như rèm. nàng cũng không khỏi mừng rỡ trong lòng. nhưng Lý Khánh An lại ghé bên dòng suối hớp hai ngụm nước, suối nước ngọt lành, mát lạnh thấu xương, trong lòng hắn tán thưởng vô cùng.

Minh Nguyệt tò mò hỏi: “Lý lang, nước có thể uống được sao?”

“Ta rót cho nàng một chút.”

Lý Khánh An từ phía sau lưng lấy ra bình nước bằng sừng trâu rót đầy một bình nước, đưa cho Minh Nguyệt cười nói: “Rất ngon đấy, nàng thứ xem.”

Minh Nguyệt đón lấy bình nước, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một chút, lập tức rùng mình một cái, hờn giận nói: “Nhà ngươi thật là. nước lạnh như vậy cũng không nói trước một tiếng.”

“Cảm thấy như thế nào?”

Minh Nguyệt hồi tưởng một hồi. liền gật gật đầu cười nói: “ừm! Tuy rằng lạnh một chút, nhưng rất ngọt lành!”

ở phía trước, Minh Châu chỉ vào hai người bọn họ cười khanh khách nói: “Hai người các ngươi, ở đó mà uống nước rửa chân của ta đó!”

“Xí! Nha đầu chết tiệt.”

Minh Nguyệt nguýt dài một cái, khom người nhặt lên một viên đá nhỏ, ném về phía nàng ta: ‘Tõm!' viên đá nhỏ ở trước mặt nàng làm bắn văng tia nước lên. cách Minh Châu còn khá xa. Minh Châu càng cười hăng say thêm, không ngờ vui quá hóa buồn, dưới chân nàng bị trợt một cái. cả người đứng không vững, ngã vào trong đầm nước, làm cho Như Họa bên cạnh sợ tới mức hét ầm lên.

Nước trong đầm chỉ ngang eo. Minh Châu chới với ở trong nước, làm sao cũng không đứng dậy nổi, tất cả mọi người đều cười to, Minh Nguyệt vỗ tay cười nói: “Cái này thì đáng cho mi lắm đấy, cả ngày cứ trêu cợt người ta. cho muội một bài học cho đáng đòi.” nhưng sau một lúc lâu, Minh Châu không những không đứng lên được, ngược lại càng trượt càng vào sâu trong đầm nước, và không còn thấy đâu nữa, Minh Nguyệt lập tức biến cả sắc mặt, nàng gấp đến độ phát khóc: “Lý lang, mau cứu lấy Minh Châu, muội ấy không biết bơi.”

Lý Khánh An cũng bị chấn động, bay vọt ra hai bước, nhảy tòm xuống trong đầm nước, ở dưới đáy chỗ đầm nước đầy bọt khí. hắn thấy Minh Châu đang từ từ chìm xuống, giãy dụa rất yếu ớt. dần dần bất động. Lý Khánh An ra sức bơi lên đó, ôm lấy chân của Minh Châu, vác nàng lên trên vai mình, ra sức bơi lên mặt nước: ‘Rào!’ một tiếng xông ra khỏi mặt nước.

Thân vệ của Lý Khánh An đều ở dưới chân núi cả. không cùng đi lên đây, chỉ có mấy vị ni cô hỗ trợ, mọi người ba chân bốn căng, đem Minh Châu kéo lên bờ, Minh Châu đã bị sắc đến hôn mê bất tinh.

Minh Nguyệt thấy muội muội sắc mặt tái nhọt, bất tỉnh nhân sự, nàng không khỏi vừa hối hận vừa sốt ruột, gục vào trên người muội muội khóc to lên. mấy vị ni cô cũng bó tay rồi. lão ni Tĩnh Huệ sờ sờ tim của của nàng, chọt thấy đã ngừng đập, lão ni sợ quá chắp tay đứng dậy, run giọng nói: “A di đà phật! Lệnh muội đã... đã đi rồi!”

Minh Nguyệt càng sợ đến phát khóc thê thảm, lúc này, Lý Khánh An mới đi lên khỏi đầm nước, hô: “Đừng nóng vội, để ta xem nào!”

Lý Khánh An biết Minh Châu bị sặc vì nước, hẳn là còn có thể cứu được, hắn lập tức quỳ xuống, ôm Minh Châu vào lòng, mặt hướng xuống, phần bụng đặt ở trên đùi mình, vỗ nhịp nhàng vào phía sau lưng nàng, tay cạy môi nàng ra. móc nước ứ trong miệng ra.

Ngay sau đó, hắn lại đặt Minh Châu nằm ngưỡng mặt lên, nâng cằm nàng lên. bóp cái mũi của nàng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm ngay môi nàng mà thổi hơi vào, đợi ngực nàng đẩy lên, lại dùng sức ấn mạnh xuống, lại hít mạnh một hơi nữa. miệng chạm miệng mà thôi vào trong môi nàng, bàn tay đều đặn ấn mạnh xuống phần tim của nàng, một lần lại một lần, một lần lại một lần nữa.

Cho dù hành động của Lý Khánh An dưới con mắt của người Đường xem ra có chút khiếm nhã. thậm chí là suồng sã. nhưng trong lòng Minh Nguyệt nóng như lửa đốt, nàng cũng bất chấp mọi thứ như vậy, quỳ gối trước mặt Lý Khánh An mà lệ rơi đầy mặt nhìn muội muội, nếu muội muội không may xảy ra chuyện gì rồi, nàng làm sao mà nói với cha mẹ đây.

Bỗng nhiên, Minh Châu ho lên sặc sụa, một lượng nước lớn từ trong miệng nàng chảy ra. nàng thế là lại sống lại rồi, Minh Nguyệt lập tức núi khóc mà mỉm cười, ôm muội muội rồi lại khóc to lên.

“Minh Nguyệt, đợi lát nữa, bây giờ còn chưa xong được!”

Lý Khánh An ôm Minh Châu vào trong lòng, gọi lão ni Tĩnh Huệ: “Sư thái, mau đi vào trong am đốt lên một đống lửa. rồi chuấn bị khăn vải khô và trà gừng nóng, hoặc là rượu cũng được!”

Tĩnh Huệ thấy Lý Khánh An có thể cứu sống cả người chết, trong lòng bội phục hắn đến sát đất. cuống quít dặn dò một tiếng: “Mau đi chuẩn bị nhanh lên!”

Mấy ni cô chạy nhanh vào trong am. Như Thi bên cạnh đem theo quần áo sạch để thay, nàng vội vàng dùng quần áo khô khoác vào cho Minh Châu, khẩn trương hỏi: “Đại ca, Minh Châu muội muội không vấn đề gì nữa chứ!”

“Hẳn là không có vấn đề!”

Lý Khánh An dùng quần áo khô quấn lấy Minh Châu, ôm chặt nàng vào trong lòng chạy thẳng lên đỉnh núi, đám người Minh Nguyệt cũng đi theo hắn nhắm hướng đỉnh núi nơi Thủy Nguyệt am mà đi.

Lúc này, Minh Châu đã có chút tỉnh rồi, nàng cảm giác chính mình được một vòng tay săn chắc ôm chặt, thân thể bị xóc lên xóc xuống, trong lòng nàng cả kinh, theo bản năng mà muốn đẩy ra. Lý Khánh An cảm thấy nàng đã tỉnh lại. trong lòng càng thêm vui mừng, thấp giọng quát: “Không nên cử động!”

Minh Châu nghe ra là giọng của Lý Khánh An. trong lòng nàng nhẹ nhõm hẳn. lại là Lý đại ca cứu mình, nàng áp sát mặt vào tấm ngực rộng và vững của hắn.

Trong Thủy Nguyệt am đã nhóm lửa lên rồi, các ni cô khiêng đến một chiếc giường và mấy tấm chăn nệm dày sạch sẽ, còn có người đem tới rượu và gừng tươi.

Lý Khánh An nói với Minh Nguyệt: “Hãy thay quần áo cho Minh Châu, cho nàng uống chút rượu, đắp chăn lại rồi hâm nóng bên đóng lửa, thân minh ấm lại rồi sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Minh Châu phải cỡi quần áo, hắn không tiện đứng ở trong phòng, bèn lui ra ngoài, tiện tay khẽ đóng cửa lại.

Gió núi lạnh thấu xương, trên người hắn cũng ướt sũng, gió núi thổi tới, không khỏi rùng mình vì lạnh, hắn lấy một bầu rượu, ngồi xuống một phiến đá lớn trước cửa am. Vốn định dẫn mọi người đi du ngoạn cho vui vẻ, không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn này, vừa rồi cứu người quá sốt ruột, hắn không kịp nghĩ lại, hiện tại trong lòng lại lo sợ vô cùng. Nếu hắn không biết cách cấp cứu thông thường này, Minh Châu đáng yêu có lẽ thật sự đã vì vậy mà chết đi. hắn lúc này mới kịp phản ứng lại, nguyên nhân của sự cố lúc này Minh Châu bị ngạt nước, là do nước suối quá lạnh, chỉ một thoáng chốc đã làm nàng lạnh cứng lại rồi, cho nên nàng mới không thế giãy dụa được.

Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên đầu vai của mình, phía sau truyền đến giọng đầy lo lắng của Minh Nguyệt: “Lý lang, bên ngoài lạnh lẽo, trên người chàng cũng ướt đẫm rồi, đi vào trong nhà mà sưởi ấm đi!”

Lý Khánh An cầm tay nàng, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, để cho nàng ngồi song song với mình.

“Minh Châu khá hơn chút nào không?”

“Đã khỏi rồi. Như Thi. Như Họa đang chăm góc muội ấy, ai! Vừa mới khỏe một chút lại bắt đầu nở nụ cười rồi.”

Lý Khánh An cười xòa nói: “Đó chính là chỗ đáng yêu của nàng ấy. lạc quan hướng về phía trước, không tốt sao?”

Trong lòng Minh Nguyệt tràn ngập niềm vui sướng, nàng thở dài một tiếng, tựa đầu lên đầu vai Lý Khánh An. buồn bã nói: “Thật sự đều là nhờ chàng cả. sư thái nói trái tim muội ấy đã không đập nữa. chàng lại có thế đem muội ấy cứu sống, lòng thiếp vô cùng cảm kích chàng.”

“cảm kích ta thì hãy lấy thân mà báo đáp đi!” Lý Khánh An trêu đùa.

“Ngươi lại thế nữa rồi!” Minh Nguyệt khẽ véo hắn một cái.

“Giận rồi à?”

Minh Nguyệt lắc đầu, trên mặt có chút thẹn thùng, nàng khẽ nói: “Lý lang, thiếp thân rất mau chóng sẽ là người của chàng rồi, thật ra thiếp không hề hờn giận chút nào.”

“Quá tốt. chúng ta ôm một cái nữa nha!”

Nói xong, Lý Khánh An vừa cười vừa giơ tay đòi ôm nàng. Minh Nguyệt đập lên tay hắn một cái: “Xí! Trên người ướt sũng cả. không được đụng vào thiếp, thiếp không phải là Minh Châu.”

“Cái gì?” Lý Khánh An sửng sốt một lúc.

Minh Nguyệt hé miệng cười, liếc mắt nhìn hắn, nửa đùa nữa thật nói: “Vừa rồi chàng và Minh Châu vừa hôn môi, tay lại sàm sỡ người ta. chàng nói sao đây?”

Lý Khánh An vỗ vỗ sau ót nói: “Không phải lúc này là do cứu muội ấy sao?”

“Thiếp biết!”

Minh Nguyệt cười duyên nói: “Cho nên thiếp mới không có giận hờn chàng đó, nếu không sẽ cho chàng biết tay rồi.”

Nàng bỗng nhiên dường như nghĩ đến việc gì, đôi mày chợt nhíu lại, vội vàng dặn dò Lý Khánh An nói: “Chuyện này chàng ngàn vạn lần không thể nói cho Minh Châu biết được, miệng nàng mau lẹ, sẽ nói ra ngoài, những tiếng đồn đãi một khi đã truyền đi. không biết chừng bị truyền ra sao nữa, nếu nhà phu quân tương lai của muội ấy biết được, sẽ khổ lắm đấy.”

Lý Khánh An đứng lên, vươn vai một cái cười nói: “Yên tâm đi! Ta đương nhiên sẽ không nói cho muội ấy biết rồi, được rồi, ta phải đi hong khô một lát đây, nàng muốn gặp vị Vương phi ni cô gì đó, thì nàng đi gặp bà ta đi, phu quân đây thì không đi cùng nàng được rồi.”

Lý Khánh An vừa mới đi tới trước cửa, đã nghe thấy Như Họa đang ở trong phòng kể lại rất tỉ mỉ tình hình hắn đã cứu Minh Châu như thế nào.

“Ái chà chà! Nói lại thì thật mắc cỡ chết đi được, Lý đại ca hôn miệng của muội, thổi hơi vào miệng của muội, tay còn sờ chỗ này của muội nữa, vừa sờ vừa ấn, muội đừng nói chứ, thật sự rất hiệu quả. muội rõ ràng đã chết rồi, mà lại sống lại được.”

“Cái gì! Huynh ấy sờ chỗ này của ta?” Minh Châu hét lên một tiếng hỏi.

“Nơi này, huynh ấy chính là sờ nơi này của muội, vừa nắn vừa xoa!”

“Chết ngươi rồi, nơi này cũng có thể tùy tiện sờ sao? Mau đưa tay ra chỗ khác đi.”

“Cũng đâu phải ta sờ muội, là Lý đại ca sờ muội mà.”

“Tỷ mau gọi hắn đến đây, ta phải đánh chết hắn!”

Lúc này, Như Thi bên cạnh cười nói: “Minh Châu, đừng nghe Như Họa nói bậy, chúng ta đều biết Lý đại ca thật ra là đang cứu muội, nếu không có huynh ấy, thì muội đã xong rồi đó.”

“nhưng mà cứu ta cũng không thể hôn cái... miệng của ta chứ! Còn sờ chỗ đó của người ta nữa. khó trách bây giờ ta vẫn còn đau đấy!”

Lý Khánh An ho khan một tiếng thật mạnh, gõ gõ cửa: “Ta đi vào hong khô một chút.”

Trong phòng lập tức yên lặng hẳn ra, Minh Châu bỗng nhiên kêu lên: “Như Thi tỷ, đừng mở cửa cho hắn!”

“Người của Lý đại ca cũng bị ướt mà. không sưởi ấm hong khô sẽ sinh bệnh đấy.”

Như Thi lo lắng sức khỏe của Lý Khánh An. vội vàng mở cửa ra nói: “Lý đại ca, mau vào hong lửa đi.”

Lý Khánh An đi vào trong phòng, Như Họa tinh quái nháy mắt mấy cái với hắn. vểnh môi làm động tác thổi hơi. Minh Châu thì vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn hắn.

“Ha ha! Nơi này ấm áp quá.”

Lý Khánh An ngồi xuống trước đống lửa, Như Thi bưng một chén trà gùng cho hắn. khẽ nói: “Mau uống cho lẹ đi!”

Lý Khánh An khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm kích với nàng, đón lấy chén trà gừng uống một hơi cạn sạch, rất mau trong ngực bèn có một luồng hơi ấm xông lên, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Minh Châu một cái. vừa lúc thấy Minh Châu từ kẽ hở của tấm chăn lén lút nhìn hắn. hai người ánh mắt nhìn nhau. Lý Khánh An nháy mắt cười với nàng, Minh Châu sợ tới mức vội vàng kéo chăn kín lại.

Lý Khánh An ho khan một tiếng, cười nói với Như Thi, Như Họa: “Ta kể một câu chuyện cho các nàng nghe, ngày xưa có một người giàu có lúc đang đi qua cầu thì bị roi xuống dưới sông, một người trên bờ ra sức cứu hắn lên, kẻ bị rơi xuống nước vô cùng cảm kích, lấy tiền cho ân nhân, ân nhân lắc đầu, người bị rơi xuống nước suy nghĩ một hồi, lại đưa tặng hắn con ngựa tốt mà mình đang cưỡi, ân nhân vẫn lắc đầu. người bị rơi xuống nóng nảy quá, cho ngươi tiền không lấy, cho ngươi tài cũng lấy, vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Các nàng nói thứ xem, kẻ cứu người rốt cuộc muốn cái gì?”

Như Họa lanh mồm lanh miệng, lập tức tiếp lời nói: “Hắn muốn nàng lấy thân báo đáp?”

“Không! Hai người đều là nam cả, Như Thi. nàng nói xem?”

Như Thi suy ngẫm một hồi nói: “Có phải vì chê tiền quá ít chăng?”

“Không phải, người bị rơi xuống nước đem tất cả tiền đưa cho hắn hết.”

Như Thi, Như Họa cũng đều không nghĩ ra, rốt cục kẻ cứu người này muốn cái gì?

Lúc này, phía sau lưng truyền đến tiếng nhỏ xíu như mèo kêu của Minh Châu: “Lý đại ca. cảm ơn huynh!”

Lý Khánh An cười ha ha: “Đúng rồi, hắn muốn chính là câu này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.