[Dịch] Thiên Hạ

Chương 250 : Cai quản Hà Trung ( Thượng )




Dưới cơn mưa tuyết rơi lả tả. bốn vạn quân Đường rầm rộ nối đuôi nhau đã đi đến tòa thành lớn nhất Hà Trung: Samarkand (Tát Mã Nhĩ Hàn).

Tòa thành lớn có ba mươi vạn cư dân này, sau khi trải qua mấy chục năm bị người Đại Thực chinh phục và giết chóc, đã đầy rẫy những vết thương tích, hôm nay nó lại nghênh đón quân đội Đường triều lần đầu tiên tiến vào chiếm giữ.

Bốn vạn quân Đường ở cửa thành hạ đại doanh dựng lều trại, mấy chục tiểu đội vào thành tuần tra tình hình, thăm dò địa hình, thăm hỏi cư dân. chuẩn bị nghi thức vào thành của ngày hôm sau.

Trong đại doanh, Lý Khánh An đang giao phó việc sắp đặt của ngày mai với Thạch quốc quốc vương Đặc Lặc và vương từ Cáp Tang vừa mới tới.

‘Theo tin tức mà ta nhận được, quốc vương của các quốc gia đều đã tới Samarkand rồi, ngày mai ta muốn cùng bọn họ bàn bạc việc sắp đặt trên phương diện quân chính trong tương lai, phiền quốc vương hé lộ vấn đề chính để cho bọn biết trước, tiện cho song phương hợp tác dễ dàng hơn.”

Đặc Lặc khẽ khom người cười nói: “Đại tướng quân xin cứ nói, tại hạ nhất định chuyển cáo.”

Lý Khánh An chắp tay sau lưng đi vài bước, rồi cười nói: “Trước tiên là nói về ý tứ của Thánh Thượng, Thánh Thượng ngay đầu năm đã biểu lộ rõ ràng sẽ bỏ qua chuyện cũ không truy cửu đến nữa, thì ta cũng không tiện vấn tội bọn họ, đây là làn ranh giới hạn, ngươi có thể nói trước với bọn họ, để cho bọn họ yên tâm.”

Đặc Lặc trầm ngám một chút nói: “Đại tướng quân mặc dù có lòng như vậy, nhưng tại hạ đề nghị cho bọn họ một giới hạn cuối cùng, như vậy Đại tướng quân bèn có thể đưa ra nhiều điều kiện hơn trước.”

“Điều kiện!”

Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Bọn họ còn có tư cách nhắc điều kiện với ta sao? Bọn họ có từng đề cập qua điều kiện với người Đại Thực sao? Hiện tại khi đại quân ta tiến vào khu vực Hà Trung, thì ta nói sao sẽ là như vậy, không có thương lượng gì cả.”

Có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình có vẻ quá nặng, Lý Khánh An lại dịu giọng lại một chút nói: “Đương nhiên, cho bọn hắn một giới hạn không phải mục đích chú yếu của ta, đây chỉ là vì ổn định cục diện.

Ta hy vọng quốc vương có thể thay ta tìm hiểu một chút về hiện trạng của các nước Túc Đặc, bọn họ có khó khăn gì, có kỳ vọng gì đối với quân Đường, những điều này ta đều muốn biết, hy vọng quốc vương có thể thay ta làm tốt chiếc cầu nối này.”

“Tại hạ đã biết rồi, tại hạ sẽ thay Đại tướng quân đi trấn an các quốc gia cho tốt.”

Lúc này, Cáp Tang bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đại tướng quân từng đáp ứng với chúng tôi, nếu chiếm được Hà Trung, sẽ do Thạch quốc chúng tôi làm chủ, không biết Đại tướng quân sẽ sắp xếp như thế nào?”

Đặc Lặc tinh thần phấn chấn hẳn lên, đây cũng là vấn đề mà hắn quan tâm nhất, Thạch quốc của họ vì trận chiến Đát La Tư lần này cơ hồ dốc hết toàn lực ra, hai vạn binh lính chết đến một nửa.

vì thế Lý Khánh An đã hứa với bọn họ, chiếm được Hà Trung rồi, sẽ đền bù cho Thạch quốc, hiện tại đã đến lúc rồi, thế thì Lý Khánh An sẽ thực hiện lời hứa của hắn như thế nào?

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Các ngươi cứ yên tâm đi! Lần này các ngươi vì trận chiến Đát La Tư dốc hết sức lực, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, ngày mai ta tức sẽ có an bài.”

Cha con Đặc Lặc ngàn ân vạn tạ rồi đi ra, Lý Khánh An lại trầm tư giây lát sau, liền dặn dò binh sĩ: “Hãy mời tiên sinh Lý Bí và quan văn thư La Khải Mình đến, Sau đó gọi thêm Lệ Phi Nguyên Lễ tới cho ta.”

Rất nhanh. Lý Bí và Lệ Phi Nguyên Lễ đi tới lều lớn, La Khải Mình người chấp quàn văn thư cho Lý Khánh An cũng đi đến, La Khải Mình là con trai La Phẩm Phương của Ẩn Long hội tại Toái Hiệp, cũng chính là cậu của hậu duệ Ân thái tử Lý Khánh An, hắn rất có học thức, tinh thông Đột Quyết ngữ và Túc Đặc ngữ, bèn được Lý Khánh An sắp xếp vào đội ngũ của quân An Tây, phụ trách chấp quản công văn.

Lý Khánh An để cho ba người ngồi xuống, lại rót trà cho bọn hắn, Lý Bí và La Khải Mình còn đỡ, Lệ Phi Nguyên Lễ thì cả người không được tự nhiên, hắn vội vàng đứng lên nói: “Đại tướng quân có mệnh lệnh gì, chỉ cần dặn dò là được, chứ đừng có vừa mời ngồi, lại là rót trà, lão Lệ sẽ chịu không nổi đâu.”

“Vậy ngươi hãy đứng ở một bên đi!”

Lý Khánh An cũng không khách sáo với hắn nữa, đem một bức bàn đồ của khu vực Hà Trung trải ra, cười nói với Lý Bí: “Đề nghị của tiên sinh ta suy đi nghĩ lại nhiều phen, ta muốn hoàn thiện thêm một chút.”

Lý Bí cung tay nói: “Sứ quân xin cứ nói, ta đang chăm chú lắng nghe.”

Lý Khánh An chỉ vào Samarkand nói: “Tiên sinh đề nghị ta ở Đại uyên và Toái Hiệp mỗi nơi xây dựng một quân trấn, Còn ở Samarkand thì thiết lập Hà Trung tiết độ sứ, hoặc là để ta nhậm chức Hà Trung tiết độ sứ, mà miễn đi chức An Tây tiết độ sứ của ta.

Cho nên phương án này ta muốn sửa lại một chút, không thiết lập Hà Trung tiết độ sứ, mà là thiết lập quân trấn Samarkand, ở các quốc gia thiết lập thủ tróc sứ, tiên sinh thấy thế nào?”

Lý Bí nhíu mày: “Nhưng mà nếu thiết lập quân trấn, binh lực lại quá ít, như thế làm sao mà chống đỡ được sự phản công của người Đại Thực?”

“Rất đơn giản, dùng quân đội của người Túc Đặc đến chống đỡ sự phản công của người Đại Thực.”

Lý Khánh An chỉ vào bàn đồ cười nói: “Chín quốc gia Túc Đặc, thêm Thạch quốc, Cự Chiến Đề và Bạt Hẳn Na nữa, thật ra là mười hai nước, ta tính để cho mười hai nước này thành lập một Hà Trung quân chính hội nghị liên tịch, đây cũng chính là một liên minh, tác dụng là cùng nhau đối kháng đại thực đông khuếch, mỗi một quốc gia đều có một ghế.

Tiểu quốc một ghế, đại quốc hai đến ba ghế, tất cả những việc liên quan đến ngoại giao và quân sự của người Túc Đặc, cũng đều dùng phương thức bỏ phiếu để giải quyết, lấy số phiếu nhiều làm chuẩn, như vậy bèn có thể làm cho người Túc Đặc hợp sức mà hành động, sẽ không bị quân Đại Thực tiêu diệt từng cái một.”

Lý Bí có chút nghe hiểu, vội vàng hỏi: “Ý tứ của Sứ quân là, cuối cùng để cho người Túc Đặc trở thành một quốc gia?”

Lý Khánh An khẽ cười nói: “Để cho người Túc Đặc trở thành một quốc gia hùng mạnh, không phải của chủ ý của ta, quân chính hội nghị liên tịch này chăng qua là một công cụ thôi.

Hiện tại là quyền quân sự và ngoại giao, mà ở trong tương lai gần, thuế má của các quốc gia Túc Đặc, nội chính đều sẽ dần dần thống nhất vào quân chính hội nghị liên tịch, mà quân chính hội nghị liên tịch này trên thực tế là do đại Đường ta đến thao túng, nắm giữ nó trong tay, cũng tương đương là nắm giữ khu vực Hà Trung.

Còn về phần liên hợp quân đội Túc Đặc, trên danh nghĩa thì thuộc về quân chính hội nghị liên tịch, trên thực tế quyền chi huy và quyền miễn nhậm quan quân đều nằm trong tay An Tây tiết độ sứ, đương nhiên, quân phí chi tiêu sẽ do người Túc Đặc gánh vác.”

Lý Bí chọt hiểu ra vấn đề, hắn vuốt rau cười nói: “Ta hiểu rồi, ý tứ của tướng quân là, về sau tướng quân ở Hà Trung bất luận làm chuyện gì, trên danh nghĩa đều là quyết định của quân chính hội nghị liên tịch, không liên quan gì đến tướng quân cả, đúng không?”

“Cao!” Lệ Phi Nguyên Lễ ở bên cạnh đó cũng đã nghe hiểu ra rồi, hắn giơ ngón tay cái lên khen: “Ta nói chuyện của người Túc Đặc sao lại kéo cả Bạt Hẳn Na thêm vào nữa, thì ra là Đại tướng quân dùng để đối phó với triều đình.”

“Cũng không hoàn toàn là đối phó triều đình.”

Lý Khánh An cười xòa nói với Lệ Phi Nguyên Lễ: “Điểm chính ở đây vẫn là đối phó người Đại Thực, nhánh quân đội Túc Đặc này, ta tính thành lập với biên chế năm vạn người.

Một bộ phận là tù binh Đát La Tư, một bộ phận khác sẽ là các thợ mỏ được huấn luyện ở Toái Hiệp, Sự huấn luyện hằng ngày cho việc phòng ngự người Đại Thực của năm vạn người này ta bèn giao cho ngươi, nhưng những quyết sách quan trọng khác, bắt buộc phải do ta đến quyết định, ta sẽ cho ngươi thêm sáu ngàn quân Đường nữa, ngươi sẽ là binh mã sử đầu tiên của Hà Trung.”

Lệ Phi Nguyên Lễ lúc này mới hiểu được nguyên nhân vì sao mà Lý Khánh An gọi hắn tới, thì ra là muốn đem khu vực Hà Trung giao cho hắn, trong lòng hắn vô cùng kích động, lập tức khom người nói: “Thuộc hạ tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của Đại tướng quân!”

Lý Khánh An gật gật đầu, nói với hắn: “Ngươi chỉ quản lý về quân sự, Các chính vụ địa phương ở Hà Trung ngươi không cần nhúng tay.”

Hắn lại quay đầu lại cười nói với La Khải Mình: “Hội nghị liên tịch này tuy rằng là các việc về nội chính của người Túc Đặc, nhưng cũng phải thể hiện ý chí của đại Đường ta, cho nên ngươi sẽ là đại biểu của ta.

Thường trú tại SamarkancỊ đối với các nghị quyết mà bọn họ thông quaư, ngươi có quyền bác bỏ, nếu tình thế nguy cấp, ngươi cần mượn quân đội, có thể trực tiếp bàn bạc với Lệ Phi tướng quân, sau đó hãy bẩm báo lại với ta.”

La Khải Mình vội vàng khom người thi lễ nói: “Thuộc hạ sẽ đem hết toàn lực, vi sứ quân cổng hiến sức mình.”

Lý Khánh An đều lần lượt an bài xong xuôi, cuối cùng cười nói với Lý Bí: “Các chế độ của quân chính hội nghị liên tịch chỉ là một bước suy nghĩ sơ bộ của ta mà thôi, có rất nhiều chi tiết ta cũng còn chưa xem xét một cách chính chắn, các chế độ này ta bèn giao cho tiên sinh thay ta hoàn thiện, trước khi ta quay về An Tây hãy đưa ra phương án mới cho ta.”

“Thuộc hạ lập tức bắt tay vào làm, không biết sứ quân khi nào thì quay về Toái Hiệp?”

Lý Khánh An suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta còn phải quay về Trường An báo cáo công việc, ta chỉ có thể ở lại Samarkand năm ngày, năm ngày sau, ta sẽ quay về Toái Hiệp.”

Sáng sớm hôm sau, quân Đường chính thức bắt đầu nghi thức vào thành, nghi thức vào thành có sáu ngàn quân Đường tham gia, trên đường cái lớn chật ních dân chúng hoan hô nhảy nhót, tuyết bay đầy trời cũng khó có thể che dấu niềm vui sướng và sự phấn kích của Samarkand.

các loại nhạc cụ ở đầu đường đàn tấu, các thiếu nữ xinh đẹp nhảy lên điệu múa Hồ nhiệt tình sôi nổi, lúc đại đội quân Đường vào thành, toàn thành sôi trào, dân chúng vừa hoan hô vừa xông lên trước, bất luận là tín đồ áo giáo hay là tín đồ Islem.

Mỗi người đều xuất phát từ nội tâm mà hoan nghênh quân Đường, niềm vui sướng và kích động của bọn họ đều bởi sự hứa hẹn của chủ soái quân Đường.

Quân Đường sẽ không can thiệp vào bất kỳ sự tín ngưỡng nào của dân chúng, không can thiệp vào việc bọn họ trùng tu thần miếu của mình, không can thiệp bọn họ đi Mecca hành hương, chỉ cần bọn họ thừa nhận đại Đường là mẫu quốc của mình, đại Đường sẽ mở rộng tấm lòng, đón nhận tất cả bọn họ.

Lý Khánh An cỡi trên lưng chiến mã, mình mặc giáp Minh Quang màu đen, đầu đội mũ bạc, thắt lưng đeo hoành đao, trên yên ngựa treo một cây cung, trông rất oai phong lẫm liệt.

Hắn hiếu kỳ quan sát tòa danh thành lịch sử này, hắn biết, trong cuộc tây chinh mấy trăm năm sau của người Mông cổ, tòa thành nổi tiếng này sẽ hũy diệt trong phút chốc, mấy chục vạn người bị đồ sát, nhưng mà giây phút này, hắn với một sức mạnh dào dạt không ngăn nổi, thay đổi quỹ tích của lịch sử.

Khi quân đội hắn đi qua quảng trường miếu thần Samarkand nổi tiếng, hai trường lão miếu thần dẫn theo đông đảo giáo đồ tiến lên, quỳ lạy ở đầu phố, đem một khay vàng giơ cao lên.

Lý Khánh An ghìm chặt chiến mã, hắn đã nhận ra thanh đao tùy thân trong khay vàng ki,. chính là thanh mà hắn tặng cho Câu Lan, hắn trở mình xuống ngựa, chậm rãi từ trong khay vàng nhặt lên thanh đao nhỏ này, thanh đao bị lửa cháy xém, có chút biến dạng, nhưng tay cầm vẫn nguyên vẹn không hư hao, ba chữ ‘Lý Khánh An thấy rõ mồm một.

Một viên trưởng lão khóc nói: “Đây là di vật cuối cùng của Câu Lan, dâng cho đại tướng quân, nguyện đại tướng quân trân trọng giữ gìn.”

Lý Khánh An lẳng lặng vuốt ve thanh đao, trên thanh đao có vài vết máu loang lỗ của Câu Lan, nàng là ở thời khắc cuối cùng, dùng thanh đao này kết liễu sinh mạng trẻ trung của mình.

Lý Khánh An trong lòng vô cùng bi thương, trong đầu hắn hiện ra thiếu nữ dị quốc nhiệt tình nồng cháy kia, nhớ tới sự hạnh phúc của nàng khi ôm ấp, nghĩ đến nỗi bi thương của nàng lúc ly biệt, mắt của hắn không khỏi có chút ươn ướt rồi, đem thanh đao nhẹ nhàng đặt lại về khay vàng.

“Nàng lấy sinh mạng trẻ tuổi đánh thức sự phản kháng của người Túc Đặc, nàng nên nhận được sự kính ngưỡng của người Túc Đặc, hãy đem nàng cung phụng ở miếu thần vậy!”

Nói xong, Lý Khánh An xoay người đi nhanh rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.