Dưới thái độ cứng rắng của Mạn Tô Nhĩ, quân Syria - chủ lực của quân Đại Thực đã xuất phát đến các nước Hà Trung, Bọn chúng lại đạp đổ những tượng thần được quân Đường dựng lên.
và phá hủy những miếu thần do tín đồ Hòa Giáo tự ý xây dựng, Chúng đến từng nhà từng hộ truy xét thám tử quân Đường, đồng tời cũng đi truy xét những vật phẩm liên quan đến Hỏa giáo, những tượng phật nhỏ, kinh văn, thánh vật.. Một cơn sóng trấn áp tinh thần quyết liệt đang diễn ra tại các nước Hà Trung.
Miếu thần Hòa giáo tại Tát Mã Nhĩ Hàn. chỗ dựa tinh thần cuối cùng của người Túc Đặc này đang phải đối diện với nguy cơ bị phá hủy. Mạn Tô Nhĩ đang dùng thủ đoạn thép để trấn áp tín ngưỡng của người Túc Đặc, thủ đoạn cao trào nhất chính là phá hủy tòa miếu thần này.
Năm ngà binh sĩ Syria toàn thân vũ trang đang đứng xếp hàng trước quảng trường miếu thần, Ai nấy đều tay cầm gậy thép, đằng đằng sát khí đợi chờ lệnh của chủ soái.
Trước miếu thần, một ngàn mấỵ giáo đồ Hòa giáo dưới sự dẫn dắt của hai trường lão đương tuyệt vọng dùng thân thể của mình để bảo vệ quê nhà của mình.
Hai tháng trước, chủ thần của họ đã bị sụp đổ, bây giờ cuối cùng cũng đến miếu thần. Các giáo đồ Hòa giáo cùng ngưỡng mặt nhìn mặt trời lăng lặng cầu nguyện chủ thần hiện thân.
Ánh mắt Mạn Tô Nhĩ lạnh lùng nhìn toàn miếu thần đã sáu trăm năm lịch sử này, Hai tháng trước, trưởng lão miếu thần này đã dùng lời lừa gạt hắn, tạm thời giữ lại được miếu thần, nhưng hôm nay, thời khắc báo ứng cho lời nói dối đó đã đến.
“Bắt đầu!” Mạn Tô Nhĩ lạnh lùng hạ lệnh.
Năm ngàn quân sĩ bắt đầu từ từ động thủ, Bọn giơ cao gậy thép từng bước từng bước tiến lại gần miếu thần, Các tín đồ lập tức đi lên cản lại không chút sợ hãi, Bọn họ dùng thân thể cũng mình để ngăn cản quân đội tiến thẳng.
Các đáp trả cho họ chính là những đòn đánh như vũ bão, đầu bể máu đổ, xương gẫy thịt nát, Các tín đồ bị đánh ngã dưới đất, bọn binh sĩ vẫn tiếp tục đạp qua người họ thẳng tiến về trước.
Hai trưởng lão tuổi già cũng bị đánh ngã, máu tươi bắt đầu ròng ròng chảy trên khuôn mặt nhăn nhó của họ, Vài người thánh nữ vội chạy đến dìu hai người đi sang một bên, Bọn họ vẫn hô hào, bi thương nhìn mặt trời hô hào: “Chủ thần Ghura Mazda! Xin người hãy cửu miếu thần!”
Ngay lúc này, tiếng thán kinh ngạc ồ lên khắp nơi, Tất cả quân đội đều dừng lại, chỉ thấy trên hành lanh miếu thần xuất hiện một người cô gái trê tuổi mặc thánh bào màu trắng, Tay nàng giơ cao viên đá quý màu đỏ, trên thân đá quý thấp thoáng như có hỏa diệm bừng cháy.
“Á! Con mắt của chủ thần Ghura Mazda!”
Tất cả tín đồ trên quảng trường lập tức quỳ xuống thành tâm vái lạy thánh thạch vừa xuất hiện, Mắt hai trường lão tròn xoe, sao nàng lại quay lại thế này?
Trong lòng Mạn Tô Nhĩ bỗng chốc kích động, bất giác đi lên trước vài bước, Hắn đã nhìn thấy thánh thạch mà Khalifah chỉ đích danh muốn có, Vì thánh thạch này mà hắn đã bị Khalifah trách móc.
Quảng trường bỗng chốc lặng im. Cự Lan hít một hơi thật xong, để lồng ngực phập phồng của mình tạm yên.
“Thân vương Mạn Tô Nhĩ mời lên tiếp chuyện!” Giọng nói thánh thót cao cao của nàng vang vảng khắp từng góc ngách trên quảng trường.
Mạn Tô Nhĩ từ từ đi lên, mặt hắn trầm lại nói: “Ta chính là Mạn Tô Nhĩ, ngươi có gì thì cứ nói!”
Cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn hắn chằm chằm, miệng nàng tuôn ra từng chữ một: “Ta là một trong mười hai thánh nữ của miếu thần Tát Mã Nhĩ Hãn, trong tay ta có thánh vật Quang minh chi nhãn, nhân danh chủ thần Ghura Mazda lệnh cho ngươi dừng tất cả hành động tàn phá thánh miếu!”
Mạn Tô Nhĩ hơi nhếch mép cười nhạt: “Nếu ta không nhận lời thì sao?”
“Ngươi không nhận lời, thì đừng hòng có được Quang minh chi nhãn!”
Lúc này, mấy tên quan viên Tát Mã Nhĩ Hãn thỏ thẻ vài câu với Mạn Tô Nhĩ, hắn gật gật đầu mỉm cười nói: “Hóa ra nàng là công chúa Câu Lan của Toshkent, nàng hãy suy nghĩ thận trọng, rất có thể nàng sẽ mất mạng tại đây.”
“Trước khi mất đi sinh mạng của mình, Quang minh chi nhãn cũng sẽ phải tan xương nát thịt!” Câu Lan không hề chịu thua.
Mặt Mạn Tô Nhĩ trầm lại, lạnh lùng nói: “Ngươi dám uy hiếp ta ư?”
Mắt nàng vẫn kiên quyết, nàng cắn chặt môi lùi ra sau một bước, Tay nàng gõ viên bảo thạch hỏa diệm lên thật cao, Dưới ánh sáng của mặt trời, nó càng phát ra một vẻ óng ánh lạ thường, khiến cả quảng trường ồ lên kinh ngạc.
Mắt Mạn Tô Nhĩ xoay xoay, cười nói: “Được thôi! Ta hứa với nàng, sẽ lập tức cho dừng việc phá hủy thần điện!”
“Không! Ta muốn ngươi phải thề, cả đời này kiếp này, bất kỳ người nào cũng không thể phá gỡ Tát Ma Nhĩ Hàn thánh miếu!”
Sắc mặt Mạn Tô Nhĩ đại biến, hắn là giáo đồ Islam, cũng là người kế thừa Khalifah, làm sao hắn có thể tùy ý thề thốt được.
“Ngươi đừng hòng!” Hắn nghiến răng nói.
Câu Lan rút ra cây đoản kiếm sắc bén trong lòng, Đây là cây đoản kiếm năm xưa khi nàng và Lý Khánh An cùng bị người Đột Kỵ Thi bao vây ở Thạch Lâm.
Hắn đã tặng nàng phòng thân, Thời gian thấm thoát đã nhiều năm qua đi, cây đoản kiếm này được nàng giữa bên mình như báu vật nhiều năm nay, hôm nay nàng sẽ dùng nó đê đâm vào ngực mình.
“Nếu ngươi không,thể, ta sẽ dập nát Quang minh chi nhãn này!”
Lúc này, cả bầu không khí trên quảng trường như đọng lại, Thời gian cũng bỗng chốc đứng lại không còn chuyển động, Hàng vạn cặp mắt đều đổ dồn về thánh nữ xinh đẹp thánh thiện của thần Quang minh dưới nắng vàng.
Mặt Mạn Tô Nhĩ đen sầm lại, ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn nàng chằm chằm, Câu Lan hoàn toàn không chút sợ hãi, nàng chi lạnh lùng nhìn lại Mạn Tô Nhĩ, Đây là một trận đấu tranh về ý chí và quyết tâm!
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không chịu nhận lời, ta sẽ ném Quang minh chi nhãn xuống. Một!”
Cả quãng trời im phăng phắt, mặt Mạn Tô Nhĩ vẫn không chút biểu hiện gì, phảng phất như không Thái Sơn bất động, Nhưng đoản kiếm trên tay Câu Lan đã bắt đầu đâm vào ngực mình, máu tươi đỏ chót bắt đầu ử ra thánh bào trắng xóa của nàng.
“Hai!”
Tay kia của nàng giơ càng cao hơn, nàng bắt đầu dồn sức mạnh vào tay, Mạn Tô Nhĩ từ mắt nàng nhìn thấy quyết tâm cam nguyện thịt nát xương tan của một người con gái.
“Được! Ta nhận lời!” Mạn Tô Nhĩ cuối cùng cũng nhượng bộ.
Hắn từ từ quay người, dùng giọng nói trầm trầm của mình tuyên bố với tất cả mọi người trong quảng trường, “Bắt đầu từ giờ phút này, miếu thần Tát Mã Nhĩ Hãn trước mặt ta sẽ được mãi mãi bảo tồn, Ta và con cháu ta cũng sẽ không còn phá hũy nó, Đây là lời hứa của ta, Mạn Tô Nhĩ, người kế thừa Khalifah vương triều A Bạch Tư.”
Toàn quảng trường bỗng chốc như vỡ òa ra, các tín đồ kích động ôm chằm nhau, Hai vị trưởng lão không kiềm nỗi nước mắt, miếu thần cuối cùng đã được giữ lại!
Mạn Tô Nhĩ quay lại nhìn Câu Lan nói: “Công chúa Toshkent, nàng đã chiến thắng!”
Trong mắt hắn thấp thoáng một chút kính phục không giấu được.
Câu Lan khẽ thở phào, Nàng quỳ xuống trước mặt trời, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện. “Chủ thần Ghura Mazda vô cùng linh thiêng, vì bảo vệ miếu thánh, con không thể không giao thánh vật của người cho kẻ địch, nhưng trong lòng con vẫn không có nửa phần dơ bẩn, không có nửa phần bất kính với người, chủ thần ạ! Con nguyện sẽ nhận bất kỳ sự trừng phạt nào của người, xin người hãy bảo vệ tín đồ của người!”
Nàng đứng dậy quay người lại, thò tay ra nhìn Mạn Tô Nhĩ, viên bảo thạch đò rực trong tay nàng óng ánh chiếu rọi,
“Ngươi hãy mang đi đi!”
“Không!”
Mạn Tô Nhĩ khẽ lắc đầu, “Ta muốn ngươi phải tự tay hiến dân bảo thạch cho Khalifah A Bạch Tư điện hạ!”
...
Trong Túc Đặc cừu quốc, nước cách Thạch Quốc gần nhất không phải Khang Quốc, mà là Đông Tào, Đấy là một tiểu quốc trong Túc Đặc cừu quốc, dân số không đến mười vạn, Khi người Đại Thực đông tiến, nó cũng chẳng ngoại lệ bị người Đại Thực chinh phục.
Lần tây tiến của quân Đường lần này lấy Dược Thủy hà là biên giới, Phía đông và bắc Dược Thũy hà do quân Đường khống chế, còn tây và nam là phạm vi thế lực của Đại Thực.
Còn Đông Tào chính là nước giáp ngay Dược Thủy hà cùng phạm vi thế lực của Đại Thực, là con đường bắt buộc khi muốn đi từ Tát Mã Nhĩ Hãn đến Thạch Quốc.
Ngoài ra, Ba Tất sơn phía nam Đông Tào có mõ bạc Ba Tất nổi tiếng của vương triều Oa Mã Á, sản lượng bạc của nó chiếm hai phần mười số lượng bạc để đúc tiền bạc cho cả vương triều Oa Mã Á.
Sau khi vương triều A Bạch Tư thay thế vương triều Oa Mã Á, mỏ bạc này đã trở thành ngoài thu nhập tài chính quan trọng của chúng.
Vì thế dưới chân núi Ba Tất, người Đại Thực đã cho kiến tu hẳn một tòa thành trì, được người địa phương gọi là thành Ba Tất, còn người Đại Thực gọi nó là Ngân Thành, Nơi đấy có hai ngàn quân Đại Thực đóng trụ để quản thúc gần năm vạn nô lệ khai thác mỏ bạc cho chúng.
Chiến tranh Đường - Ả Rập bùng nổ, để bảo vệ mỏ bạc này, A Bố Mộc Tư Lâm đã tăng thêm ba ngàn quân tại Ngân Thành, khiến tổng quân lực của nó đã tăng lên đến năm ngàn.
Vào ngày lễ thu vụ (* thu hoạch mùa thu), nước Đông Tào cũng nhân được một món quả từ quân Đường: Một pho tượng chủ thần Ghura Mazda, nhưng chẳng bao lâu sau nó cũng không thoát khỏi số phận bị quân Đại Thực phá hũy như những nơi khác.
Cái cảm giác vừa mới có được không lâu đã mất đi này đã khiến người dân nước Đông Tào đau khô vô cùng, Suốt mấy ngày ròng rã, hàng vạn người dân từ bốn phương tám hướng kéo đến tụ tập trước hoàng cung, họ đang dùng sự trầm mặc của mình đổi phản đối việc chánh vương đầu hàng Đại Thực.
Trong hoàng cung, Quốc Chánh vương Đông Tào Tô Đề đang tiếp đãi hai người khác đặc biệt, Một là em trai Phí Nhĩ Ân của quốc vương Thạch Quốc Đặc Lặc, còn một người nữa là đại tướng Đại Đường Bạch Hiếu Đức.
Phí Nhĩ Ân đương được quốc vương Thạch Quốc phái đến để khuyên Tô Đề đầu hàng Đại Đường.
“Quốc vương điện hạ, chắc người cũng nhìn thấy, thần dân của mình đã tụ tập trước cung điện người ba ngày nay, Họ đang muốn nói sự phẫn nộ với hành động quân Đại Thực, đồng thời cũng muốn nói lên sự bất mãn với người.
Huynh trưởng ta hy vọng người có thể noi theo cách làm của Thạch Quốc, trở lại tận trung với Thiên khã hàn Đại Đường, Đây là một cơ hội cho người, Đại Đường sẽ dùng hoài bão bao dung của mình tha thứ cho sự bất trung của người trong quá khứ.”
Khi Đại Thực đông tiến, Đông Tào quốc thực tế chỉ là một nước lệ thuộc của Thạch Quốc, Quốc vương của họ sau khi lên ngôi, việc đầu tiên phải làm là phái sử siả đến biểu thị tận trung với quốc vương Thạch Quốc.
Dù cho Đại Thực có đông tiến, Đông Tào thoát khỏi sự khống chế của Thạch Quốc, nhưng do yếu tố lịch sử sâu sa, họ vẫn chịu sự ánh hưởng sâu đậm của Thạch Quốc.
Tô Đề năm nay đã gần sáu mươi, tuổi già khiến gan hắn ngày càng nhỏ lại, Hắn đầy sợ hãi trước Đại Thực, Sự sợ hãi này đã thâm căn cố đế bám chặt vào lòng hắn, Còn khang nghị của thần dân hay những lời khuyên giải của Phí Nhĩ Ân đều không mấy có hiệu quả, hắn chỉ cuối sầm mặt không nói một lời.
Lúc này, Bạch Hiếu Đức vẫn ngồi im nãy giờ hình như nhìn thấu sự ngoan cố của lão quốc vương này, Hắn không muốn nói gì thêm, chỉ đứng lên nói với Phí Nhĩ Ân: “Nếu quốc vương đã không muốn hàng phục Đại Đường thì chúng ta cũng không phải miễn cưởng, Chúng ta cứ về phúc mệnh là đủ!”
Phí Nhĩ Ân thở dài, hắn vẫn không nén nổi lại tiếp tục khuyên giãi: “Quốc vương điện hạ, đây là cơ hội cuối cùng cho người rồi, người sẽ phải hối hận thôi!”
Tô Đề từ từ ngẩng đầu lên, dùng một ngừ khí cực kỳ nhỏ nhẹ nhưng cũng cực kỳ kiên định nói: “Quân đội của ta nhận lời tận trung Tát Mã Nhĩ Hãn, ta không còn lựa chọn nào khác, các ngươi đi đi!”
Lời cự tuyệt cuối cùng của Tô Đề đã dẫn nước Đông Tào đi đến một kết cục khác, Hai ngày sau, hai vạn quân Đường tiên phong đã đến một tiểu quốc khác khác Đông Tào khoảng một trăm năm mươi dặm - Cự Chiến Đề.
Quốc vương Cự Chiến Đề không đánh mà hàng, hai vạn quân Đường vượt sông Dược Sát thủy (*sông Syr Darya) ở Cự Chiến Đề ngang nhiên ập đến Đông Tào, Và đồng thời, đại tướng tiên phong Đại Thực Tề Nhã Đức cũng soát lành ba vạn quân hỗn hợp từ Tát Mã Nhĩ Hàn tiến về Đông Tào.
*Syr Darya là một sông ở Trung Á, đôi khi còn gọi là Jaxartes hay Yaxartes từ tên gọi theo tiếng Hy Lạp cổ đại, Con sông này bắt nguồn bằng hai đầu nguồn trong dãy Thiên Sơn ở Kyrgyzstan và đông Uzbekistan và chảy trong khoảng 2.212 km (1.380 dặm) theo hướng tây và tây bắc qua miền nam Kazakhstan tới phần còn lại của biển Aral.
Dọc theo luồng chảy của mình, nó tưới tiêu cho phần lớn các khu vực đất màu mỡ trồng bông của toàn bộ khu vực Trung Á, cùng với việc cấp nước cho các thành phố như KokancỊ Khujand. Kyzyl-Orda và Turkestan.
Trận chiến đầu tiên của chiến tranh Đường - Ả Rập sắp bùng nổ.