[Dịch] Thiên Hạ

Chương 229 : Đột Hồ nổi loạn




Toái Hiệp hà cốc dài cả ngàn dặm bị dãy núi Ngoại A Lãi sơn liên miên ngàn dặm chắn lại, hình thành một màn chắn tự nhiên dài đằng đẵng.

Nhưng cũng vì sự thay đối địa hình hàng triệu triệu năm mà tạo thành nhưng đường miệng núi, trong đó nổi tiếng nhất là miệng núi A Nhĩ Mã Đại sơn, Miệng núi bằng phẳng, rộng vài chục dặm, là thông đạo tốt nhất cho đoàn binh mã lớn khi đi vào Toái Hiệp.

Trước mất quân chủ lực Đại Đường và người Đột Kỵ Thi vẫn đang thế án binh bất động ngoài miệng núi, nhưng tại phía nam Ngoại A Lãi sơn lái có vô số cốc đạo có thể thông đến Toái Hiệp hà cốc hoang vắng không bóng người.

Chiều tối hôm đó, hai tên thám báo quân Đường từ một con đường núi dài đi vào hà cốc Toái Hiệp, địa hình nơi đây tương đối phức tạp, mấy con rạch sâu rộng vài chục dặm, phía trước nữa chính là rừng thăm bất tận, mà đầu bên kia của rừng chính là tiểu thành của Toái Hiệp - Bùi La Tướng Quân thành, phía nam chính là Nhiệt Hải rộng vạn mẫu.

Hai xích hầu Đại Đường này chính là Tần Hải Dương và Phùng Tứ Lang, hai họ phụng mệnh Lý Khánh An đến phía nam Toái Hiệp đưa một bức quân lệnh cho Lệ Phi Nguyên Lễ.

Do Nhiệt Hải ở phía nam đã chặn mất con đường nam hạ, bọn họ phải đến quân xứ An Tây chỉ có hai con đường để đi, một là vòng qua Nhiệt Hải, nhưng nhưng thế đường đi sẽ mất vài trăm dặm, sẽ làm nhỡ việc quân cơ.

Nên họ chọn con đường khác nguy hiểm hơn, đó là đi vào Túy Hiệp hà cốc, xuyên qua nơi tập cư của người Đột Kỵ Thi ở Hiệp Chi thành và Bùi La Tướng Quân thành.

Con đường này rất ư nguy hiểm, chỉ cần có chút sơ suất sẽ bị người Đột Kỵ Thi phát hiện ngay, cho nên Tần Hải Dương và Phùng Tứ Lang đều cố gắng đi đường vào lúc đêm.

Vượt qua được rạch trời cũng đã tối mịt, Nửa vầng trăng sáng đang xuyên qua làn mây mỏng, lúc tỏa lúc mờ trong bầu trời đêm, Phía trước là mảnh rừng rậm đen thum thủm, ẩn chửa biết bao điều hiểm nguy, nhất là vào trời đêm, bao nhiêu loài sinh vật xuất hiện điều có thể gây nguy hiểm chí mạng cho con người.

“Tần đại ca, chúng ta thật sự phải vào rừng ư?” Phùng Từ Lang thấy da đầu tê tê, phảng phất như nhìn thấy rõ vài ánh mắt sáng xanh đang lấp ló ngoài bìa rừng.

Trong lòng Tần Hải Dương củng có phần phát khiếp, Hắn hiểu nhất vùng Toái Hiệp này, khu vững ven Nhiệt Hải này có phần khác thường, nghe nói trong rừng thường có một loài thú thủy lục (lưỡng cư) thường hay xuất hiện, Đấy là một loài động vật đáng sợ, thân hình nó khổng lồ, có một chiếc cổ vừa dài vừa to, chiếc mồm khổng lồ của nó có thể nuốt chửng cả một con người, Có người tận mắt nhìn thấy đã có một con báo bị nó lôi xuống biển.

Hắn nghĩ nghĩ một lúc nói: “Đường đi trong rừng phức tạp, trước lúc trời sáng chưa chắc đã ra được, hay là chúng ta cố gắng tìm một hộ gia đình Đột Kỵ Thi đơn lẻ, tìm vài bộ quần áo hóa trang thành người Đột Kỵ Thi, cứ thế mà ngang nhiên băng qua thôi, Đúng rồi, ngươi nói được tiếng Đột Quyết chứ?”

“Ta không biết nói.” Phùng Từ Lang lắc lắc đầu.

“Mẹ nó, ngươi không biết nói tiếng Đột Quyết thì làm xích hầu nổi gì, Bắt đầu từ bây giờ ngươi phải giả làm một tên câm, mọi việc cứ để ta ửng phó, Tiểu tử ngươi cố mà học theo.”

Hai người họ sau khi xác định hướng, lại nhảy bổ lên ngựa rời rừng rậm chuyển sang hướng đông nam, Đi được khoảng năm dặm, bỗng phát hiện trên thảo nguyên xa xa có một vài chấm sáng, đấy là liều của người Đột Kỵ Thi, Cuối cùng họ cũng tìm ra rồi.

Tần Hải Dương rất ư phấn khởi, Những túp lều đấy cách nhau rất xa, Cơ hội đã đến, hắn lập tức đặt tiễn kéo cung, và không quên tẩm thuốc độc vào tên.

“Ngươi cứ đợi ở đây!”

Từ từ bò lên, Phùng Từ Lang thở người, không đợi hắn kịp phản ứng, tiễn của Tần Hải Dương đã phóng ra, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, ngay lập tức, một bóng đen đã ngã xuống ngoài hai mươi bước kia, Đấy hóa ra là một con chó săn.

Tần Hải Dương rút kiếm ra rồi phóng vào lều như một cơn gió, chỉ thấy ánh đèn trong lều hơi rung, hình như có người rên khẽ, tiếng rất già, và cả tiếng trê con khóc, nhưng chỉ một chốc mọi thử lại trở lại bình thường.

Hắn nhanh chóng chạy khỏi liều, tay cầm vài bộ quần áo, và thuận tay rút cây tiêcn trên xác con chó ra.

“Mau thay!”

Hắn vứt bộ quần áo cho Phùng Tứ Lang. Phùng Tứ Lang vừa thay áo, nhưng vẫn không nén được hỏi: “Tần đại ca, trong liều có những người gì?”

“Thôi thì ngươi đừng hỏi nữa!” Hắn trầm mặt lại nói.

Bọn họ thay quần áo xong lập tức chà nhọ cho đen mặt rồi leo lên ngựa phóng thăng về phía nam, Dọc đường Tần Hải Dương lòng đầy tâm sự không nói một lời, Lúc trời gần sáng họ đã vòng qua khỏi thành Hà Lạp.

Khi tia sáng ban mai đầu tiên xuất hiện nơi chân trời họ đã đến nơi mà quân địch không thể đuổi theo nữa, Nguyên nghĩ sẽ gặp hiểm nguy vạn trùng, không ngờ dọc đường lại thuận lợi thế, không thấy bất kỳ quân Đột Kỵ Thi nào, cả địa phận của Đô Ma Chi cũng trống rỗng,Tần Hải Dương ngẩng đầu lên trời thở dài: “Ta đã tạo nghiệp!”

...

Sáu ngàn quân An Tây từ Bạt Hoán thành đến đây đương đóng quân trên thảo nguyên cách thành Hạ Lạp hai mươi dặm, Nhiệm vụ của sáu ngàn quân An Tây là tiếp ứng cho hành động của chũ lực Lý Khánh An phía bắc, tác dụng chính là gây áp lực với Đột Kỵ Thi, phân tán binh lực của chúng, Trước khi có được mệnh lệnh tấn công, bọn họ không được tự tiện động binh.

Đây có lẽ là một sai lầm nho nhỏ mà Lý Khánh An đã phạm phải cho lần vội vã điều binh này, Hắn không kịp xây dựng một đường dây liên lac với An Tây, Tuy hắn có kế hoạch sẽ xây dựng một con đường đưa thư bồ câu giữa Phượng Minh thành và Lăng Sơn, chỉ là vẫn chưa kịp thực thi.

Nhưng chính vì lỗi nhỏ này mà khiến An Tây quân phía nam bị lâm vào thế bị động, thành Hạ Lạp chỉ có năm ngàn quân già, đánh hay không đánh?

Chủ tướng của đội An Tây quân này là Lệ Phi Nguyên Lễ, Bạt Hoán thành là địa bàn của lão, Trong quân có rất nhiều người đều là lão bộ hạ hay đồng liêu của lão, Một cỏ một cây nơi này đều vô cùng quen thuộc.

Lý Khánh An định phân quân chủ lực An Tây làm ba, một vạn người Sơ Lặc do Lệ Phi Thủ Du thống lĩnh, sáu ngàn người Bạt Hoán thành do Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn dắt, Hai anh em họ đã nắm trọn tinh duệ của quân An Tây, Đây cũng là một thủ đoạn để Lý Khánh An nắm trọn quân quyền An Tây quân.

Ngoài chủ tướng Lệ Phi Nguyên Lễ ra, phó tướng là Thôi Càn Hữu, Hắn lần đầu tham chiến, Lúc ở Hà Nam làm Qua nghị đô úy hắn từng dẫn binh sĩ huấn luyện, đêm rèn binh thư, nhưng về mặt thực chiến thì đây vẫn là lần đầu.

Trời vừa sáng Thôi Càn Hữu liền tìm Lệ Phi Nguyên Lễ, sốt ruột hỏi: “Lệ Phi tướng quân, cứ thế này cũng không phải cách, đã mười ngày rồi, binh sĩ nhàn cư, sĩ khí đã tiêu hao gần hết, Chúng ta nhất định phải nghĩ cách lừa địch đi ra thôi.”

Lệ Phi Nguyên Lễ nằm trên nệm mềm đang thư thái nhai một đĩa đậu nành, Lão cứ lấy từng hạt đậu tung lên, rồi dùng cái mồm to mình đi hứng.

“Lão Thôi, không phải ta nói ngươi, ngươi nghĩ ta không muốn đánh trận ư? Năm ngàn địch quân già yếu, chỉ một trận chiến của ta đã có thể diệt sạch chúng,Cũng không cần phải lừa địch ra khỏi thành làm gì, bờ tường tháp và nát kia, liệu có thể chắn được quân Đường ta?

Nhưng mà ngươi không hiểu Lý lão đệ kia của ta, Hắn nhìn như cười hà hà, gặp ai cũng xưng huynh xưng đệ, nhưng một khi ngươi dám làm trái quân lệnh của hắn, hắn có thể một đao làm thịt ngươi, đơn giản như giết con gà con, Thử hỏi ai có thể hiểu hắn hơn ta, Thôi nhịn thêm đi! Dẫu sao thì quân công không thể thiếu phần của ngươi đâu.”

Nói xong, lão mắt cũng chả thèm nhấc, lại tiếp tục cắn đậu nành của mình, Thôi Càn Hữu bất đắc nhĩ thở dài, Đang định rút lui thì ngoài cửa có binh sĩ báo: “Bẩm, có quân lệnh Đại tướng quân đến.”

Lệ Phi Nguyên Lễ vội ngồi dậy, tay cứ nhét hết cả nắm đậu vào mồm, vừa ú ở nói: “Mau! Mau cho truyền vào, đừng để Lão Hiệp ta phải sốt ruột chết.”

Một lát sau, binh sĩ đã dẫn Tần Hài Dương và Phùng Từ Lang vào, Hai người họ quỳ xuống hành quân lễ, Tần Hải Dương nói: “Xích hầu đội chính Tần Hải Dương tham kiến Lệ Phi tướng quân.”

“Đừng lôi thôi nữa, mau đưa quân lệnh cho ta.”

Tần Hải Dương rút một bức quân lệnh từ dưới đế giày lên, hắn có phần ngượng ngùng đưa cho Lệ Phi Nguyên Lễ, Lão Lệ nhận qua quân lệnh không khỏi đưa tay bịt mũi mắng: “Tên khốn này, sao lại giấu quân lệnh ở đấy”

“Khởi bầm Lệ Phi Tướng quân, ngón chân của tỵ chức rất linh hoạt, giả sử bị bắt có thể hủy quân lệnh ngay.”

Lệ Phi Nguyên Lễ không cách nào chỉ đành mở quân lệnh ra, Quân lệnh rất đơn giản, An Tây quân chia ra làm hai, Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn ba ngàn quân đi Ninh Viễn quốc, Thôi Càn Hữu dẫn một nửa kia lưu lại, Hai người có thể tùy cơ hành sự.

0O0 CHƯƠNG 229: ĐỘT HỒ NỘI LOẠN (2) oOo

Xem xong quân lệnh hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ phấn khới, Lý Khánh An đã chịu buông tay cho họ mặc sức mà làm, Với Lệ Phi Nguyên Lễ, Lý Khánh An đã cho lão cơ hội viễn chinh, tiến công Ninh Viễn quốc, điều này cũng có nghĩa trong chiến dịch phương bắc quân chủ lực Đại Đường đã nắm chắc phần thắng, Tầm nhìn Lý Khánh An đã thả đến cho bước tiếp theo - Ninh Viễn quốc.

“Lão Thôi, ta bây giờ sẽ đi ngay, nơi đây coi như giao cho ngươi.”

Lệ Phi Nguyên đã có phần không đợi được nữa, nghe nói cô nương nước Ninh Viễn đầy đường, thành Hạ Liệt thì chỉ toàn lính già lính què, lão chả còn chút hứng thú nào, Hai người cũng thương lượng thêm chút chi tiết Chiều hôm đó, Lệ Phi Nguyên Lễ liền soái lĩnh ba ngàn người xuất phát về hướng tây, Chiến trường phía nam Toái Hiệp sẽ giao cho Thôi Càn Hữu sau khi Lệ Phi đi.

Thôi Càn Hữu trùng trùng tâm sự nhốt mình trong liều, Dù trong quân lệnh của Lý Khánh An không nói rõ, nhưng hắn vẫn ít nhiều cảm nhận rõ dụng ý thật sự của Lý Khánh An là điều Lệ Phi Nguyên Lễ đi, đế hắn độc lập tác chiến.

Mệnh lệnh tùy cơ hành sự kỳ thực là nhằm vào hắn, thả cho hắn tự do bay nhảy, nhưng hắn lại chưa bao giờ đánh trận, Lý Khánh An giao trọng trách như thế cho hắn khiến Thôi Càn Hữu cảm động như đã gặp tri kỷ, và nguyện có thể chết vì người tri kỷ này.

Hắn từ từ đi đến trước bản đồ, cẩn thận nghiên cứu địa hình trong thành Hạ Lạp và xung quanh, Năm ngàn quân Đột Kỵ Thi trú tại Hạ Lạp thành và Đống thành cùng là mũi nhọn, tương hỗ tương viện, trong đó phần lớn quân được trú tại Hạ Lạp thành.

Hạ Lạp thành là sào huyệt của Đô Ma Chi, vốn chỉ là một tòa thành nhỏ, nhưng do mấy mươi năm nay không ngừng xây dựng mở rộng thêm, hiện đã trở thành một thành lớn chỉ thua sau Toái Hiệp, Kỳ thực tình hình không đơn giản như Lệ Phi Nguyên Lễ đã nói.

Một khi dùng sức mạnh công thành Hạ Lạp, quân Đường sẽ tổn hao thương vong rất nhiều, Hắn có một cách nghĩ cả gan, đang định đến tìm Lệ Phi Nguyên Lễ, ai ngờ Lệ Phi Nguyên Lễ hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói, Lý Khánh An đã buông tay cho hắn làm.,giờ cái ý nghĩ đó nơi hắn lại càng mãnh liệt hơn.

Tần Hải Dương cũng không hiểu sao mình lại may mắn thế, Hắn đã làm mười năm lính quèn, Trước đấy quân quan cao nhất chẳng qua là hiệu úy, Nhưng một tháng nay, do vô tình phát hiện quân Đột Kỵ Thi điều binh, vận may của hắn cử liên tục kéo đến, được Nam Tề Vân phái đi báo tin cho Tiết độ sứ đại tướng quân, lại được ngài Tiết độ sứ chọn phái đi nam hạ truyền lệnh đến An Tây quân.

Giờ đây, hắn lại được Thôi Càn Hữu đòi nói chuyện với mình, không lễ thời khắc đổi đời của hắn đã đến? Tần Hải Dương cảm thấy mình như đang mơ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn đã thăng liền hai cấp, Từ một tên lính quèn, đã có thể nhảy qua mức hỏa trường, thăng chức làm đội trưởng, Không chừng đánh xong trận Toái Hiệp này hắn đã có thể thăng làm lử soái hoặc hiệu úy, bỗng chốc trở thành Tần Tướng quân.

Với ước mơ như thế, Tần Hải Dương đã đi vào liều lớn của Thôi Càn Hữu, Trong đại chướng hơi trống trãi, chỉ có mỗi Thôi Càn Hữu đang chăm chú nhìn bản đồ, Tần Hải Dương gặp hắn không quỳ xuống hành quân lễ, mà chỉ cúi mình thi lễ như một quan quân thuộc hạ. “Tham kiến Thôi tướng quân!”

Thôi Càn Hữu không đề ý thấy sự biến hóa trong lễ tiết của hắn, cười cười khoát tay nói: “Mời qua đây, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

“Tướng quân cứ nói!” Tần Hải Dương có phần phát hoảng vì bỗng chốc được sủng ái quá đỗi.

“Ta muốn hỏi ngươi lần này nam hạ, dọc đường có nhìn thấy binh sĩ Đột Kỵ Thi tuần tra không? Hay nói cách khác, phòng ngự của người Đột Kỵ Thi có nghiêm ngặt không?”

“Bẩm tướng quân, dọc đường bọn thuộc hạ phát hiện địa phận Toái Hiệp có phần trống trãi dị thường, Lúc ngang qua khu sống tập cư truyền thống của người Đột Kỵ Thi phát hiện chỉ có bốn liều, những người còn lại không thấy đâu cả, như thế đã bốc hơi.

“Kết quả đúng như ta dự đoán! Thôi Càn Hữu lẩm bẩm.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm bản đồ, Mãi một lúc sau hắn bỗng quay lại nhìn Tần Hải Dương nói: “Ta muốn ngươi đi Toái Hiệp một lần nữa.”

...

Ngoài miệng núi A Nhĩ Mã Đại, quân Đường chủ lực vẫn chưa động thủ với người Đột Kỵ Thi, Lý Khánh An vẫn vội vã điều binh khiển tướng, thừa cơ Đại Thực nội loạn thu phục Toái Hiệp bỗng chốc lại cho nhịp độ tấn công chậm hẳn lại.

Hắn có được tin mới nhất, tình hình phản loạn Hà Trung đang có xu thế ngày càng quyết liệt, Hỏa giáo Ba Tư phái sử giả đến Hà Trung cổ động giáo đồ tham gia phong trào đuổi người Đại Thực.

Quân Đại Thực như đang dập lửa, dập xong chỗ này chỗ khác lại bùng lên, Trong thời gian ngắn quân Đại Thực nhất thời không chu toàn cho Toái Hiệp được, Như thế này Khánh An lại có suy nghĩ mới, Vì sao lại không xem thu phục Toái Hiệp là một trường diễn tập cực tốt để thử tài các đại tướng thủ hạ mình?

Việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Thôi Càn Hữu, Đây là một trong các ái tướng An Lộc Sơn trong lịch sử, Hắn đã công hạ Đồng Quan đảo ngược tình thế, Dù cho thành công của hắn có thể do sự ngu xuẩn của Lý Long Cơ, nhưng có thể đánh đến mức vài chục vạn đại quân Ca Thư Hàn không dám ứng chiến đấy lại là sự thật không thê chối cãi.

Vậy Thôi Càn Hữu mà hắn gặp này liệu có khác gì với Thôi Càn Hữu trong lịch sử, hay chỉ là cùng tên cùng họ? Những nghi vấn này sẽ được chứng mình, đó là thực chiến, Hắn phải tạo một cơ hội cho Thôi Càn Hữu phát huy tài cán của mình.

Trời đã dần tối, Lý Khánh An vẫn lẳng lặng đứng trước liều đợi tin tức từ Xích Hầu, Hắn đã cho phái mười mấy đội xích hầu đi thám thính tình hình quân Đột Kỵ Thi chũ lực.

Chắc không chi có sáu ngàn người, Hắn hiểu Đô Ma Chi, một người giỏi tính toán tinh vi như thế, khi không sao lại có thể để thuộc hạ mình đến đây để chịu chết, Bọn chúng đang đợi, chắc đang đợi đại đội quân chi viên đến, Đây cũng là tin Lý Khánh An đợi chờ.

Lúc này, trong đêm thấp thoáng có tiếng vó ngựa vội vàng phóng đển cổng doanh, nhảy xuống ngưạ, Lý Khánh An thấy thế bèn quay lưng vào liều, một chốc sau có người bẩm báo ngoài cửa: “Đại tướng quân tin mới nhất của xích hầu.”

“Vào đây!”

Một xích hầu nhanh chân bước vào hành quân lễ xong, chấp tay nói: “Bẩm Đại tướng quân, bọn thuộc hạ đã thám thính được quân Đột Kỵ thi chủ lực đang đi về hướng miệng núi, cách doanh trướng của chúng không đến ba mươi dặm.”

“Được! Ngươi mau đi truyền tướng Lý Quang Bật đến cho ta.”

...

Đô Ma Chi gần như là vừa gào vừa xông vào doanh trướng của Tát ô Đức, Tên quân quan Đại Thực chết tiệt này dám nói mà không làm, điều hết toàn bộ quân đội của hắn đến, để cho địa phận Toái Hiệp hết binh lực, Nhưng lúc trước đã thương lượng điều một vạn năm ngàn người lên bắc viện trợ, thế mà giờ hai vạn quân đều bị điều đến đây.

“Ngươi điều hết quân đến đây, vậy Toái Hiệp của ta làm sao?” Đô Ma Chi gào lên, hai mắt hắn như muốn bốc lửa.

Trong liều, một ả phụ nữ trẻ lỗ lòa vừa đang làm nũng nằm trong lòng Tát ô Đức, vừa cẩn thận dùng cây kéo nhỏ tia tót bộ râu quý cho lão, Vì tiếng gầm của Đô Ma Chí khiến ả giật mình rung tay, mũi kéo vạch qua mặt Tát ô Đức, bỗng chốc cằm lão bắt đầu ứa máu, Lão phẫn nộ đấy ả ra, đập mạnh kéo lên bàn: “Ngươi nghĩ binh sĩ của ngươi là ai? Chỉ là một đám ô hợp, bọn chúng đánh nổi quân Đường ư? Ngươi mơ!”

“Ta hiểu rồi!”

Đô Ma Chi hung hản nhìn chằm chằm Tát ô Đức, chậm rãi tuôn từng chữ: “Ngươi muốn dùng người của ta để thử thực hư của quân Đường, Còn Toái Hiệp còn hay không, người ta sống hay chết, ngươi căn bản không quan tâm.”

“Xem ra ngươi không ngu xuẩn như ta đã nghĩ!”

Tát ô Đức mắt nhíu lại cười lạnh mia mai: “Ngươi nghĩ mình còn có thể trả treo nữa ư? Dù như ngươi nói, ta đang lợi dùng người Đột Kỵ Thi các ngươi, nhưng thế thì sao? Đây là quyết định của Tổng đốc Mộc Tư Lâm, ngươi chẳng qua là một con chó, nếu ngươi khôngnghe lời, vậy ngươi sẽ phải chết!”

Lồng ngực gầy gò của Đô Ma Chi phập phồng, một sự nhục nhã chưa từng có trong lòng căng đầy trong lòng hắn, Lúc trẻ, hắn đã theo Tô Lộc khả hãn nam chinh bắc chiến, đánh cho thông soái Đại Thực Khuất Ba Để tan tác, nhưng bây giờ hắn lại bị một quan quân cấp thấp Đại Thực tùy ý nhục mạ.

Đội quân của hắn bị gài vào lượng lớn quân Đại Thực, đã không còn nghe lệnh hắn, Hắn bỗng chốc chỉ thấy một nỗi tuyệt vọng nhem nhóm trong lòng, cảm thấy mình đã mất đi tất cả, lãnh thổ, ước mơ, thậm chí người phụ nữ yêu thương, cái ả phụ nữ lõa lồ nằm trong lòng Tát ô Đức để bị lão muốn làm gì thì làm kia, Cảm giác tuyệt vọng này chẳng mấy chốc bóp chẹt hết lòng hắn, lý trí hắn bị mất dần dưới sự chế giễu của Tát ô Đạt.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại hung hãn nhìn ả phụ nữ kia, Ả này đúng là không chút liêm sĩ, nhìn thân thể lõa lồ của ả, hắn chỉ thấy đấy toàn là vết tích chế giễu hắn, Trong đầu chợt hiện ra tình cảnh ả rên rỉ dưới thân mình của tên kia mà hắn như thấy có dòng máu nóng xông lên tận não, Đô Ma Chi giận dử quát lên: “Tiện nhân, đi chết đi!”

Hắn rút đao ra, tưởng chừng hắn sẽ ra tay kết liễu đời ả, nào ngờ phút chốc hắn lại chém ngược sang hướng Tất ô Đạt, Nhưng giừa đường, đao đã bất động trên không, một cây trường mâu sắc nhọn đã đâm xuyên lồng ngực hắn trước.

“Choảng!” Đao trường rơi đất, Đô Ma Chi không thể tin được cúi đầu nhìn máu đang không ngừng tuôn ra từ ngực mình, lại nhìn nhìn Tát ô Đức, Cuối cùng hắn cũng từ từ ngả sục xuống. Tát ô Đức lạnh lùng nói: “Các ngươi đến thật đúng lúc.”

Tát ô Đức chỉ vào thi thể Đô Ma Chi lạnh lùng nói: “Đào cái hố chôn hắn đi.”

Dừng lại một lúc, lão lại nói: “Nói với người Đột Kỵ Thi, Đô Ma Chi đi Hô La San cầu viện binh, bây giờ quân đội do ta quản lý.”

Nói xong, lão ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương bắc tối sầm, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.