[Dịch] Thiên Hạ

Chương 210 : Quý Phi nói giúp




“Leng keng! Leng keng!”

Tiếng va chạm chói tai của dây xích làm cho Lý Khánh An đang ngủ bỗng tinh giấc, Ánh mắt hắn hé mở, thấy thấp thoáng một người nữ đang đứng ngoài song chắn, phản ứng thứ nhất của hắn đó là Minh Nguyệt tới rồi, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, Minh Nguyệt vừa rồi đã tới một lần rồi, là ai thế nhỉ?

“Lý Thất Lang, ngươi hình như ở cũng không tồi nhỉ!”

Tiếng của người nữ lạnh như băng, ẩn chửa một giọng mĩa mai, Lý Khánh An ngáp dài một cái, ánh mắt lại nhắm lại,

“Lý Thất Lang, ngươi không muốn cầu ta sao?”

Dưới ánh đèn u ám, lộ ra nụ cười đắc ý của Dương Hoa Hoa.

“Ngươi tới làm cái gì?”

Lý Khánh An lại chậm rãi mở mắt, châm chọc mà cười nói: “Ngục tù hôi hám nồng nặc như thế, một quý phu nhân yểu điệu như ngươi, không sợ bị mùi hôi xông đến ngất đi sao?”

“Không sợ! Thấy ngươi bị xui xẻo, ta rất vui vẻ, vui đến chết đi được, ngươi biết không? Ta không uống rượu trắng bao giờ cả, nhưng ngày hôm qua ta phá lệ uống đến ba ly, bởi vì ta thật sự rất cao hửng.”

Dương Hoa Hoa cười tựa như mỹ nhân rắn, nét mặt rạng rỡ khó mà diễn tả cho được, Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta nếm được niềm vui của lòng tự tôn, Trước đây, tên đàn ông này chi mang lại sự si nhục và miệt thị nàng ta, mà hôm nay, hắn đã thành tên tù dưới ngục.

Nàng ta đi về phía trước một bước, ngồi xồm xuống mỉm cười nói: “Ngươi bò lại đây, hãy van xin sự thương xót của ta, ta sẽ cầu xin Thánh Thượng, thả ngươi ra, như thế nào? Đồng ý giao keo chứ?”

Lý Khánh An khinh miệt liếc nàng một cái, biếng nhác nói: “Ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi có thể ảnh hưởng đến quyền lực đấu tranh trong triều đình sao? Ngươi không khỏi đã xem bản thân quá cao rồi, phu nhân, ngươi đi đi! Ngươi ở trong này, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của ta ngày mai đấy.”

“Ngươi!” Dương Hoa Hoa lửa giận bừng bừng, nàng ta đứng phắt dậy: “Lý Khánh An, ngươi hãy đợi đấy, ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng đến bao giờ?”

Nói xong, nàng ta hừ một tiếng thật mạnh, tức giận đến điên người mà quay đi khỏi.

Lý Khánh An lại ngáp một cái, trở mình, nhắm hai mắt lại, không lâu liền chìm vào giấc ngủ.

...

Trái ngược với Lý Khánh An ở trong lao ngục tối tăm ngủ say sưa, ở trong Hưng Khánh cung phủ lệ đường hoàng, Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ trong lòng bồn chồn không dứt, hắn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn lẻ chiếc như hôm nay, Cao Lực Sĩ không ở bên mình, làm cho hắn sinh hoạt gặp nhiều bất tiện, những hoạn quan, cung nữ kia sao mà tỉ mỉ chu đáo như Cao Lực Sĩ được.

ví dụ như bây giờ, Ngọc Hoàn không ở bên mình, sự không thoải mái khó chịu đến tận đáy lòng, sự cô quạnh không thể chịu đựng của hắn, Cao Lực Sĩ không cần hắn nhắc nhở, lập tức sẽ đón Ngọc Hoàn trở về, nhưng bọn hoạn quan này, ai nấy đều như khúc gổ đứng ở đó, không lẽ phải chờ hắn hạ lệnh mới được sao?

Lý Long Cơ không khỏi khẽ thở dài một cái, Cao Lực Sĩ liên quan đến việc phế lập thái tử, hắn vẫn còn có thể chịu đựng một chút, nhưng Ngọc Hoàn một khắc không ở bên mình, hắn cảm thấy cuộc đời của hắn trở nên nhạt nhẽo vô vị.

“Nhanh đi đón quý phi trở về cho ta!”

Hưng Khánh cung rốt cục cũng vang lên tiếng thét của Lý Long Cơ.

Thành Trường An đã cấm đi lại ban đêm, trên đường cái trống trơn, gần như không có người đi lại, chỉ là từ phương xa truyền đến tiếng bước chân của Kim Ngô vệ tuần phố.

Lúc này, cửa lớn của Hưng Khánh mở ra, mười mấy tên thị vệ cung đình cưỡi ngựa phi nước đại đi ra, thẳng hướng Tuyên Nghĩa phường phóng đi, lát sau liền phóng nhanh tới Tuyên Nghĩa phường, người cầm đầu thị vệ trực gác lớn lên tiếng hô: “Phụng Thánh Thượng chỉ mệnh mà đến, hãy mở cửa mau!”

Sai dịch trông cửa sợ tới mức vội vàng mở cửa, mấy chục tên thị vệ và hoạn quan đồng loạt vọt vào cánh cửa phường, hướng đến phủ Dương Quốc Trung trong phường chạy đi, rất nhanh liền đến cửa lớn, Dương Quốc Trung đã nhận được tin tức, cuống quít đi ra đón.

Cầm đầu hoạn quan Ngư Triều Ân tiến lên thi lễ nói: “Dương thượng thư, phụng bệ hạ chỉ mệnh, đặc biệt đến đón nương nương hồi cung.”

Dương Quốc Trung đã khẩn trương suốt cả ngày bỗng dưng được nhẹ nhỏm cả người, điều này thật quá tốt rồi, nương nương thất sủng, Dương gia bọn họ tất sẽ xong đời ngay.

“Ngư công công xin chờ một lát, ta đi mời nương nương ngay đây.”

Dương Quốc Trung co chân chạy vào trong phủ, xuyên qua mấy cánh cửa, chạy vội tới trước Kim Các Lầu nơi Dương Ngọc Hoàn tạm thời đang ở, vừa lúc thị nữ hầu cạnh của Dương Ngọc Hoàn đi ra, Dương Quốc Trung thở hồng hộc nói: “Mau đi nói với nương nương, Thánh Thượng phái người tới đón nàng hồi cung.”

Thị nữ vội vàng xoay người đi trở về, Trong phòng, Dương Ngọc Hoàn ngồi ở trước ngọn đèn, nhìn chăm chú ngọn đèn mà ngẩn người, nàng ở đây hồi tường cuộc sống thời thiếu nữ. khi đó phụ thân còn tại thế, gia cánh giàu có, nàng vô tư không phải nghĩ, cùng Tam tỷ len lén nói chuyện với nhau về đức lang quân của mỗi người trong tương lai, thời gian nhoáng một cái đã trôi qua gần hai mươi năm.

Nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của đại Đường, nhưng nàng lại cảm thấy chính mình mất đi thứ gì đó trân quý nhất trên đời, nàng cũng nói không rõ là cái gì, mấy năm nay, loại cảm giác này càng ngày càng nặng, Nàng cảm thấy chính mình tựa như con thiêu thân rơi vào mạng nhện, bị từng lớp lưới vô hình bao vây lấy, làm nàng ngẹt thở, làm nàng không còn sức mà phản kháng.

Nàng không khỏi lại nghĩ tới câu chuyện vừa mới nghe được từ hai ngày trước, Lý Khánh An cơn giận nổi lên, phát binh Cát La Lộc, một mũi tên bắn chết Cát La Lộc vương tử - người muốn cướp Minh Nguyệt của hắn, làm nàng cũng khao khát muốn được như Minh Nguyệt.

“Nương nương!” Tiếng nói dồn dập của thị nữ cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

“Chuyện gì?”

“Thánh Thượng phái người tới rồi, muốn đón nương nương hồi cung.”

“Nói với bọn họ, ta không quay về!”

“Nhưng mà nương nương...”

Thị nữ rất ư khó xử, nàng thấy nương nương giọng điệu kiên quyết, chỉ đành thở dài một hơi, xoay người đi ra phía ngoài.

“Chờ một chút!” Dương Ngọc Hoàn gọi nàng lại.

Thị nữ trở lại, mừng rỡ nhìn nương nương, nàng hồi tâm chuyển ý sao? Rất nhanh nàng lại thất vọng rồi, Dương Ngọc Hoàn từ trên bàn lấy ra một cây kéo, cắt đi một mớ tóc của mình, đưa cho thị nữ nói: “Để cho bọn họ mang về cho Thánh Thượng, Thánh Thượng tự nhiên sẽ hiểu.”

“Nương nương!” Thị nữ quỳ xuống.

“Đi mau!” Dương Ngọc Hoàn nghiêm khắc hạ lệnh nói: “Câu nói của ta có nghe hay không?”

“Dạ vâng!” Thị nữ lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài cửa.

Hưng Khánh cung, Lý Long Cơ ngẩn người cầm lấy mớ tóc đen của Dương Ngọc Hoàn, nửa ngày không nói lời nào, hắn nhớ tới tình cảnh năm đó Ngọc Hoàn bị bắt xuất gia làm đạo cô, Ngọc Hoàn chính là cắt một mớ tóc đen cho hắn, ‘Thần thiếp vào cửa không, mong quân sớm đón quay về’. Hôm nay lại là một cảnh tượng y chang như thế.

Lý Long Cơ hoảng sợ rồi, cuộc sống hắn lúc này đã không thể tách rời khỏi Dương Ngọc Hoàn được rồi, nếu nàng lại xuất gia nữa, điều này chẳng phải là lấy mạng của hắn sao?

Giờ khắc này, bốn vạn mỹ nhân ở hậu cung bị hắn ném ra khỏi tâm trí của mình, lạc thú vụng trộm nơi ngự thư phòng cũng bị hắn quãng đi đâu không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, bất luận như thế nào đi chăng nữa, cũng phải đón ái phi trở về.

“Bị giá. trẫm muốn đích thân đi đón.”

Cửa lớn của Hưng Khánh cung lại mở rộng ra lần nữa, gần ngàn thị vệ hộ tống long liễn của Lý Long Cơ rầm rộ đi đến phủ của Dương Quốc Trung.

Hoàng đế đại Đường giá lâm đến phủ đệ đại thần, bất luận chính sử hay là dã sử đều có ghi chép lại, đây là một đại sự, sớm từ mấy tháng trước, đại thần sẽ phải bắt đầu rình rang tiến hành chuẩn bị, sau đó Nội thị tinh lần này đến lần khác đến hiện trường tra xét trước, ví dụ như trong Hồng Lâu Mộng, Nguyên phi thăm viếng người thân một lần, bèn đã tiêu hao gần nửa gia sản của Giả phủ, huống chỉ là hoàng đế giá lâm.

Nhưng đêm nay Lý Long Cơ giá lâm phủ của Dương Quốc Trung, lại quá gấp rút vội vã, chi có thể tính là một việc riêng tư, Lý Long Cơ ở dưới cơn gió đêm mở to đôi mắt - trông ngóng.

Bên trong Dương phủ, đại tỷ Dương Ngọc Châu, nhị tỷ Dương Ngọc Bội, cùng với Dương Quốc Trung và thê tử Bùi Nhu đều ở đang hết sức khuyên nhũ Dương Ngọc Hoàn.

“Tứ muội, Thánh Thượng đích thân tới đón muội rồi, đây đã là việc mà Thánh Thượng chưa bao giờ làm, điều đó cho thấy Thánh Thượng rất sủng ái muội, muội không nên bướng bĩnh nữa.”

“Tứ muội, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, vì chuyện nhỏ này mà đòi xuất gia, không khỏi lại chuyện bé xé ra to, sự hưng thịnh của gia tộc Dương gia chúng ta đều ở trên người muội, cho dù nói liệt tổ tiên thì hơi quá xa vời, nhưng muội dù sao cũng phải nghĩ cho phụ thân đã mất chứ! ông đến nay vẫn còn chưa có lấy một chức phận nào sau khi mất, đây chính là sự bất hiếu của người làm con gái như chúng ta đây!”

Sự hạ mình của Lý Long Cơ, sự khuyên nhũ của huynh đệ tỷ muội, sự quyết tâm trong lòng Dương Ngọc Hoàn từ từ sụp đổ, cuối cùng nàng lại nghĩ đến đã nhận lời Minh Châu cứu Lý Khánh An, đến bây giờ còn chưa có mở miệng, đã nhận lời người khác thì phải làm đến cùng, nàng há lại có thể phủi tay mặc kệ được.

Bất đắc dĩ, Dương Ngọc Hoàn đành phải thở dài một hơi: “Thôi được! Ta trở về là được rồi.”

Trên dưới Dương gia cùng hoan hô nhảy nhót, Dương Quốc Trung lại càng chạy thục mạng đi ra ngoài, cao giọng hô: “Mau chuẩn bị, nương nương phải về cung.”

Đoàn xe Lý Long Cơ ở trước của phủ đã đợi mau một canh giờ dưới cơn gió đêm, nghe thấy tin tức này, nhất thời cùng nhau hoan hô vang dậy, Lý Long Cơ cũng tươi cười rạng rỡ, cuống quít ra lệnh: “Mau chuẩn bị để cho quý phi lên liễn.”

Mười mấy tên hoạn quan cung nữ cùng nhau bận bịu cả lên, trải tấm thảm thật dài, hai bên tấm thảm được bọc lấy bằng gấm vàng, mấy trăm tên thị vệ bảo vệ chung quanh gấm vàng rất nghiêm ngặt.

Ước chừng qua được một khắc, một chiếc kiệu êm đem Dương quý phi rời cung nửa ngày đưa đi, bọn thị vệ hô ba tiếng: ‘Nương nương thiên tuế!’

Dưới sự hộ tống của đoàn lớn cung nữ, Dương Ngọc Hoàn cúi đầu trầm mặc không nói rốt cục cũng từ trong kiệu đi ra, kéo chiếc váy lên chậm rãi bước lên long liễn, Lý Long Cơ kích động lên đón: “Để cho nương tử chịu khổ rồi.”

Dương Ngọc Hoàn cái sụt sịt mũi, dịu dàng thi lễ nói: “Đã làm cho bệ hạ phải ở dưới cơn gió chờ lâu, là tội của thần thiếp.”

“Không có tội! Không có tội!”

Lý Long Cơ rạng rở cả lòng, kéo lấy tay Dương Ngọc Hoàn nói: “Có chuyện gì muốn nói, chúng ta trở về cung hãy nói.”

Long liễn chậm rãi quay đầu, dưới sự hộ tống của ngàn tên thị vệ, nhắm hướng Hưng Khánh cung mà đi.

...

Sáng sớm hôm sau, ngự thư phòng ở Tử Thần điện liền truyền ra ý chỉ. Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An chưa được triều đình phê chuẩn, tự tiện dụng binh, luận tội đáng chém đầu, nhưng niệm tình vì không cố ý, mới xử nhẹ tội, miễn đi năm chức Bắc Đình tiết độ sứ, đô hộ Bắc Đình, thái tử tân khách và Đình Châu đô đốc, Tây Châu đô đốc, giáng chức thái thú Liễu Châu, chức Bắc Đình tiết độ sứ do An Tây tiết độ sứ Cao Tiên Chi tạm thay.

Sắc lệnh rơi vào tay Lại bộ, tân nhiệm Lại bộ Thị lang Vi Kiến Tố đối với lệnh giáng chức này thật sự là rất khó mà làm, Lý Khánh An mặc dù bị miễn đi ba chức, nhưng trên người vẫn còn chức Ngự Sử đại phu chưa miễn, ngự sử đại phu là từ tam phẩm hàm, với danh hiệu cao như thế mà đi xuống Liễu Châu làm Thái Thú. hình như có chút không thích hợp cho lắm.

Hắn rất khó xử, đang cân nhắc nhất định là Thánh Thượng đã quên rồi đây, liền lập tức tìm đến người cũng là tân nhiệm lại bộ thượng thư Dương Quốc Trung, nói với hắn về chuyện quên này.

Dương Quốc Trung nữa ngày không nói gì, nếu Lý Khánh An không có danh hiệu ngự sự đại phu này, thế thì chỉ là chính tứ phẩm cấp thấp, có thể tùy ý bọn họ đè bẹp, nhưng nếu còn lưu giữ danh hiệu này, xử lý Lý Khánh An trở thành phạm trù quyền hạn của Thánh Thượng rồi, chi tiết này tuy nhỏ, nhưng lại diệu kỳ lắm thay.

Cho dù Dương Quốc Trung đoán được việc này có thể là do Thánh Thượng cố ý giữ lại, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, nói không chừng thật sự là Thánh Thượng quên, hắn quyết định mặc kệ như thế nào, cũng phải đi thử một lần.

Dương Quốc Trung vội vàng đi đến Tử Thần điện, đưa vào tấu chương cầm trong tay, đợi trong chốc lát, Lý Long Cơ truyền ra ý chỉ, chức ngự sự đại phu của Lý Khánh An giữ lại, không được đoạt đi, đồng thời phải cấp tốc làm thỏa đáng việc Lý Khánh An điều nhiệm, hôm sau rời kinh đi nhậm chức.

Lúc giữa trưa, dưới ánh nắng chói chang, Lý Khánh An sau khi bị giam giữ hai ngày hai đêm đi ra khỏi lao ngục, ánh nắng chói mắt chiếu đến hắn không mở mắt ra được, Đại Lý tự thiếu khanh Bùi Mân vội vàng đi lên đón, chắp tay cười nói: “Chúc mừng Lý sứ quân được tự do!”

Lý Khánh An cũng đáp lễ nói: “Đa tạ Bùi thiếu khanh hai ngày nay đã chiếu cố, Lý Khánh An sẽ ghi khắc trong tâm khảm.”

“Lý sứ quân khách khí rồi, ta chi tuân thủ chức trách nghiêm ngặt, xe ngựa Cao ông đã chờ ở ngoài cửa lớn, mời Lý sứ quân đi ra!”

Hai người cùng nhau đi đến cửa lớn, Bùi Mân lại thấp giọng nói: “Nghe nói Cao ông cũng bị trục xuất, Thánh Thượng cho ông về nhà dưỡng già, ài! Ngay cả Cao ông cũng bị trục xuất, chức quan nhỏ như chúng tôi sớm hay muộn cũng khó trốn bị biếm thôi, ôi buổi tối khó mà ngủ không yên đây!”

Lý Khánh An khẽ cười nói: “Bùi thiếu khanh không cần lo lắng, chỉ cần tin tức thái tử bị phế chính thức truyền ra, sự tẩy trừ lần này của phe thái tử xem như dừng lại rồi.”

“Chi mong là thế!” Bùi Mân thở dài, hai người đi ra cừa lớn.

Một chiếc xe ngựa của phù Cao Lực Sĩ đã ở bên ngoài Đại Lý tự chờ hắn, La quản gia thấy hắn đi ra, lập tức tiến lên nói: “Sứ quân, lão gia nhà ta đã ở bên trong phủ chờ, mời sứ quân lên xe đi!”

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút cảm động, lão nhân gia kia chính mình cũng bị biếm truất, nhưng lại không quên tới đón mình, tình nghĩa này ở trong sự đấu tranh quyền lực tàn khốc này lại ấm áp là thế.

“Đa tạ!”

Hắn đi lên xe ngựa, Bùi Mân đứng ở trên bậc thang chắp tay nói: “Lý sứ quân đi Liễu Châu lần này, ngàn dặm xa xôi, mong hãy bảo trọng.”

“Bùi thiếu khanh cũng xin bảo trọng!”

Xe ngựa khởi động, nhanh chóng rời khỏi Đại Lý tự, nhắm hướng phủ Cao Lực Sĩ phi nước đại mà đi.

Lý Khánh An ngồi ở trong xe ngựa nhìn trên đường cái người đến người đi, mọi thứ đều thật yên tĩnh, cũng không khác gì với ba ngày trước, sự đấu tranh khốc liệt của đầu mối quyền lực đại Đường cũng không có ảnh hưởng đến cuộc sống dân thường.

Nhưng trên thực tế, cục thế triều đại Đường trong ba ngày này đã xảy ra biến chuyển thật lớn, sức ảnh hưởng của nó cực kỳ sâu xa, Lý Khánh An âm thầm thở dài một tiếng, đông cung đã trống rỗng, từ nay về sau, cả triều lâm vào một trận đấu tranh quyền lực càng thêm thảm khốc hơn nữa.

Xe ngựa từ từ giảm tốc độ xuống, sắp đến phủ đệ Cao Lực Sĩ, Lý Khánh An hình như nghe thấy xa xa có người đang lớn tiếng hô to: “Tướng quân đã trở về rồi!”

Tiếng nói càng lúc càng gần, có người nhắm bên này chạy tới: “Tướng quân đã trở về rồi!”

Lý Khánh An mở cửa xe ra, hắn nhất thời ngạc nhiên đến ngây người, chỉ thấy chung quanh xe ngựa, bị mấy trăm viên thanh niên trai tráng vây quanh, bọn họ mỗi người mình mặc áo bào trắng, chạy theo xe ngựa của hắn, vẻ mặt kích động vô cùng, không ít người lệ rơi đầy mặt, đó là ba trăm thân vệ của hắn.

Lý Khánh An sụt sịt mũi đau xót, nước mắt tràn trong mắt. may mắn sống còn từ trận chiến Xích Lĩnh, ba trăm thân vệ này thủy chung chẳng hề lìa xa, cùng chung hoạn nạn.

Xe ngựa dừng lại, Lý Khánh An mở cửa xe, đi ra khỏi xe ngựa, ba trăm thân vệ nhất thời im lặng, người nào người nấy ngửa đầu, chờ mong mà nhìn hắn.

Lý Khánh An hít một hơi thật sâu, chắp tay cất cao giọng nói: “Các vị huynh đệ, ta đã bị giáng làm Liễu Châu thái thú, lần này đi Liễu Châu, mấy nghìn dặm đường xa, cũng không biết năm nào tháng nào mới trở về, ta nguyện cho các huynh đệ một món tiền hậu hĩnh, mọi người đường ai nấy phát triển, đây là tâm ý của ta, mong mọi người thu nhận!”

Ba trăm thân binh đều trầm mặc, lúc này, Thân binh doanh Hiệu úy Giang Tiểu Niên đứng ra nói: “Tướng quân, bất luận là Bắc Đình hay là Liễu Châu, bọn thuộc hạ đều nguyện đi theo tướng quân, xin tướng quân đem theo bọn thuộc hạ.”

“Chúng ta nguyện đi theo tướng quân!” Mọi người đồng loạt cao giọng la lên.

“Tốt! Tốt!”

Lý Khánh An cảm xúc dạt trào, cao giọng nói với mọi người: “Chư quân không bỏ Lý Khánh An, thì Lý Khánh An cũng quyết cũng không phụ chư quân, mọi người theo ta cùng đi.”

Đang lúc hoàng hôn, trong thư phòng Cao Lực Sĩ, Cao Lực Sĩ bố trí một bàn rượu, làm tiệc tiễn Lý Khánh An lên đường.

“Thất Lang, ngày mai ngươi sẽ khởi hành rồi sao?”

“Vâng! Lại bộ làm thủ tục thần tốc, buổi chiều đã làm xong hết mọi thủ tục rồi, ngày mai trời chưa sáng đã phải xuất phát rồi.”

Chỉ hai ngày thôi, Cao Lực Sĩ đã trông có vẻ già đi rất nhiều, vị lão hoạn quan tinh lực sung mãn, tinh anh tháo vát đã không thấy nữa, lúc này ngồi đối diện với Lý Khánh An, đã là một ông lão tuổi gần thất tuần, ông uống một chén rượu, mỉm cười nói: ‘Thất Lang đoán xem Thánh Thượng tại sao để ngươi lập tức đi ngay?”

Lý Khánh An trầm tư giây lát nói: “Ta đoán có liên quan với quý phi!”

“Thông minh!”

Cao Lực Sĩ vỗ tay cười to, giơ ngón tay cái lên nói: “Ngươi đoán không sai, ta nghe nói quý phi biện hộ cho ngươi, nếu ta không đoán sai, Thánh Thượng đã nhận lời quý phi với điều kiện cao hơn, nhưng mà vụ án đông cung không kết thúc, Thánh Thượng cũng không dám bỏ qua dễ dàng cho ngươi, bèn giáng ngươi đi Liễu Châu, hắn lại sợ quý phi biết, đành phải nhanh chóng thúc giục ngươi đi, tâm tư của hắn, ta rõ hơn ai hết.”

Lý Khánh An nâng chén hỏi: “Vậy Cao ông nói xem, vụ án đông cung lần này sẽ nghiêm trọng tới mức độ nào?”

“Sẽ không phải là sự thảm thiết bình thường!”

Cao Lực Sĩ thở dài, nói: “Hắn ngay cả ta cũng giáng truất, ta liền biết lần này hắn là dứt lòng nhẫn tâm rồi, nồng cốt của phe thái tử, trừ ngươi ra, không một ai có kết quả tốt.”

Lý Khánh An cười khổ một tiếng nói: “Bị trục xuất đi Liễu Châu, có gì khác với lưu đày đâu? Đây còn là kết quả tốt hay sao?”

“Biết không? Dương Châu thái thú Lô Hoán đã tự sát trong ngục rồi.”

Lý Khánh An cả kinh, Lô Hoán đã chết rồi sao?

“Đây là vì sao?”

“Lô Hoán tính cách cương liệt, hắn tự xưng là cả đời thanh liêm, cho nên hắn thà chết cũng không chịu thừa nhận tội mình nhận hối lộ, tối hôm qua thắt cổ tự sát trong ngục.”

Lý Khánh An ảm đạm, lát sau, hắn lại hỏi: “Còn Độc Cô Hạo Nhiên thì sao?”

“Độc Cô Hạo Nhiên là hoàng thân quốc thích, có tốt hơn một chút, bị giáng làm Tầm Dương Huyện lệnh, đường đường Thượng thư Tả bộc xạ, mà lại bị giáng làm một Huyện lệnh quèn, ai! Phe thái tử người bị chết, kẻ bị giáng chức, lần này thái tử thật sự khó bảo toàn rồi.”

Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng: “Nhưng mà ta không cam lòng. ta nhất định phải để thái tử trở về lại đông cung.”

“Cao Ông có chí, ta sẽ hết mình tương trợ!”

Hai người uống được vài chén rượu, Cao Lực Sĩ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội vàng từ trong rương bên cạnh lấy ra một sớ tấu, đưa cho Lý Khánh An cười nói: “Đây là Tông chính tự dâng lên, sớ tấu xin sắc phong Độc Cô Minh Nguyệt làm Minh Nguyệt công chúa, ta thay ngươi chặn lại rồi, nếu Cát La Lộc vương tử đã chết rồi, ắt là chức vị công chúa của Mình Nguyệt cô nương cũng sẽ bỏ ngõ luôn rồi.”

Lý Khánh An mừng rỡ, vội vàng tạ ơn nói: “Cao ông đại ân, cho phép Lý Khánh An báo đáp sau!”

“Ài! Chút việc nhỏ này có gì đâu mà phải đáp đền. năm xưa ngươi thay ta đánh mã cầu, ta đã cảm thấy chàng trai trẻ nhà ngươi không tồi, cũng xem như hai ta có duyên này vậy! Bây giờ hai ta cùng bị giáng chức, có thế nói là cùng chung hoạn nạn, nào! Chúng ta uống thêm một chén nữa.

“Cao Ông, chén rượu này thuộc hạ kính ngài.”

Hai người lại uống tiếp mấy chén, lúc này, La quản gia vội vã chạy tới. bẩm báo nói: “Lão gia, trước cửa có người muốn cầu kiến Lý tướng quân.”

“Là người phương nào?”

“ Là Độc Cô phu nhân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.