[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 9-Chương 39 : Vị khách bất ngờ




Trước khi đội thuyền khởi hành, Hoàng đế Dương Quang ban xuống một đạo chỉ dụ, Đông quận loạn phỉ hung hăng ngang ngược, uy hiếp Lê Dương Thương, mệnh cho Tả Kiêu vệ đại tướng quân Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười ngàn Hổ Nha kỵ binh, đi tới Đông quận tiễu phỉ.

Đội thuyền lại tiếp tục chậm rãi đi tiếp về hướng nam. Dương Nguyên Khánh thì dẫn theo mười ngàn quân men theo kênh Vĩnh Tế nhanh chóng đi xuống phía nam. Ba ngày sau, mười ngàn kỵ binh đến Lê Dương Thương, từ đây bọn họ sẽ vượt qua sông Hoàng Hà để tiến về Đông quận.

Trên bến sông Hoàng Hà, hơn một trăm chiếc thuyền quan xếp thành một đội dài, những cánh buồm che khuất cả mặt trời, cột buồm như rừng. Những chiếc thuyền khổng lồ chầm chậm cập bến, tạo nên từng đợt bọt sóng đập vào bờ kè, từng đội binh sỹ xếp hàng dắt ngựa lên thuyền.

- Đại tướng quân, hôm nay chúng ta đúng là gặp may, vừa hay có một đội thuyền chở lương thực rảnh rỗi.

Người vừa nói là phó tướng của Dương Nguyên Khánh, Tống Lão Sinh. Tống Lão Sinh hồi trước khi sửa chữa cung Phần Dương có quen biết qua với Dương Nguyên Khánh, sau đó y bị điều động đến Lương Châu, trở thành tâm phúc của Tổng quản Lương Châu Phàn Tử Cái. Năm nay Phàn Tử Cái bị điều về làm Binh bộ thượng thư, Tống Lão Sinh cũng được thăng chức lên Tả kiêu vệ tướng quân. Trong chuyến công đánh Ngõa Cương trại lần này, y được bổ nhiệm làm phó tướng cho Dương Nguyên Khánh.

Ký ức của Tống Lão Sinh về việc Dương Nguyên Khánh một tên bắn chết Nguyên Thượng Ứng vẫn còn như mới, nên trong lời ăn tiếng nói đối với Dương Nguyên Khánh cũng thêm vài phần cung kính.

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thản nhiên nói:

- Có một việc ta muốn nói rõ trước với Tống tướng quân.

Tống Lão Sinh vội vàng khom người, nói:

- Xin Đại tướng quân cứ nói!

- Chuyện đánh Ngõa Cương lần này ta còn nhận được một mật chỉ khác, bản thân việc đánh Ngõa Cương không quan trọng.

- Bỉ chức hiểu, mấu chốt là cứu được Vũ Văn Tiêu.

- Sao ngươi biết?

Dương Nguyên Khánh lấy làm lạ hỏi.

Tống Lão Sinh cười híc híc, nói:

- Thực ra chuyện của Vũ Văn Tiêu sớm đã bị loan truyền trong toàn quân rồi, nhưng chuyện như thế này bên trên có muốn giấu cũng không giấu được. Mọi người đều nói, thực ra không cần phải đánh, giao một khoản tiền chuộc người về là được rồi.

- Chính là đạo lý đó, người thì ở trong tay đối phương, bức bách quá đối phương giao cho ngươi cái đầu người mang về, đến lúc đó làm sao ăn nói với Thánh thượng.

Tống Lão Sinh ngẩn người, cẩn thận dò hỏi:

- Tướng quân thật sẽ tính nộp tiền chuộc chứ!

- Xem tình hình thế nào đã! Ai mà biết được cái mạng nhỏ của bọn Vũ Văn Tiêu có còn hay không?

Giọng điệu của Dương Nguyên Khánh rất nhạt, dường như không có hứng thú gì với việc sống chết của bọn người Vũ Văn Tiêu. Những tướng lĩnh ở xung quanh hết thảy đều cảm thấy hồ đồ, không ai biết được Đại tướng quân của bọn họ đang nghĩ cái gì.

Đại quân lại tiếp tục vượt sông, từng đội binh sỹ dắt ngựa lên thuyền lớn. Lúc này, một tên lính tìm được Dương Nguyên Khánh lúc hắn chuẩn bị lên thuyền.

- Đại tướng quân, có người tìm, nói là bạn của phụ thân người.

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, rẽ đám binh lính nhanh chóng đi ra. Từ phía xa, chỉ thấy có hai người đang đứng trước mấy cỗ xe chở lương thảo, họ đều dắt ngựa, một người chừng mười mấy tuổi, một người chừng ngoài ba mươi, hình như nhìn thấy quen quen.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới trước, cười nói:

- Vị nhân huynh này, chúng ta đã từng gặp qua ở đâu chưa?

Nam tử cười ha hả:

- Năm xưa săn bắn bên bìa rừng phía tây Lạc Dương, chẳng phải ta và Dương tướng quân đã gặp qua đó sao? Còn trước đó nữa, cũng có gặp qua.

Dương Nguyên Khánh lập tức nhớ ra, vỗ vỗ lên trán mình, cười nói:

- Ngươi là Quận công Bồ Sơn Lý Mật.

Lý Mật khẽ mỉm cười, vòng tay nói:

- Chính là tại hạ!

Dương Nguyên Khánh không ngờ lại gặp Lý Mật ở đây. Trong lịch sử, Lý Mật chính là chủ tướng của Ngõa Cương trại, nhưng đó là chuyện về sau này, còn bây giờ Lý Mật và Ngõa Cương trại không hề có chút quan hệ gì. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Lý tiên sinh tìm ta có việc gì không?

- Quả thật là có việc hết sức quan trọng, có thể kiếm một chỗ không có ai nói chuyện được không.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Đi theo ta!

Hắn bước nhanh về phía một căn lều trướng dùng để chứa đao thương. Đao thương là đồ quân nhu hậu cần, chuẩn bị đưa lên thuyền cuối cùng. Dương Nguyên Khánh quay lại nhìn người trẻ tuổi theo sau Lý Mật một cái, thấy y thấp hơn mình một chút, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, cánh tay dày, làn da trắng nõn, tư thế oai hùng, sau lưng đeo một cây cung lớn màu đen và một ống tiễn, tay cầm một cây trường thương ánh bạc.

- Vị huynh đệ này là…

Dương Nguyên Khánh nhìn người thanh niên, cười hỏi, hắn nghĩ tới một người.

Lý Mật vỗ vỗ vai người trẻ tuổi, cười nói:

- Đây là nghĩa đệ của ta, Vương Bá Đương, y rất ngưỡng mộ tài bắn cung của Dương tướng quân.

Quả nhiên là Vương Bá Đương, Dương Nguyên Khánh cũng có nghe nói. Vương Bá Đương có mối giao tình thân thiết với Lý Mật, từ nhỏ phụ thân qua đời, y lớn lên ở trong phủ Lý Mật, tài bắn cung cao cường.

Dương Nguyên Khánh cười với y một cái, y vội chắp tay thi lễ. Bọn họ đi vào trong trướng, còn Vương Bá Đương thì dắt ngựa đừng trước trướng.

Trong trướng không có bàn ghế, hai người bèn ngồi xuống chiếu, Dương Nguyên Khánh nói:

- Tiên sinh, xin mời nói! Có chuyện gì quan trọng?

Lý Mật thở dài:

- Ngươi có biết việc phụ thân ngươi bị bãi quan miễn chức không?

- Vì sao?

Dương Nguyên Khánh biết nhưng vẫn giả vờ hỏi. Sao hắn lại không biết, Bùi Uẩn đã nói với hắn, Hoàng đế Dương Quảng chuẩn bị dùng chuyện giết vợ làm cái cớ, phế truất Dương Huyền Cảm, đả kích Dương gia. Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, đây là cách mà Dương Quảng dùng để dẹp bỏ hoàn toàn ý định quay về với Dương gia của mình.

- Ta tin là ngươi cũng biết, chính là vì chuyện ông ta giết vợ!

Lý Mật thở dài một tiếng, y cũng không ngờ là Dương Huyền Cảm lại gây chuyện như vậy, để xảy ra việc ngoài ý như vậy. Bất luận chuyện giết vợ là thật là giả, nhưng nhược điểm này đã bị Hoàng đế nắm được, con đường quan lộ của Dương Huyền Cảm đáng lo ngại rồi. Hùng tâm tráng chí của y rất có thể sẽ vì chuyện này mà bỏ uổng. Bây giờ y chỉ có thể tìm Dương Nguyên Khánh, xem xem Dương Nguyên Khánh có thể nói đỡ vài lời cho phụ thân, giúp y vượt qua kiếp nạn này hay không.

- Nguyên Khánh, chuyện này thực ra muốn lớn thì lớn muốn nhỏ thì nhỏ, nếu Hoàng đế không truy cứu, thì cha ngươi xin lỗi nhà họ Trịnh một tiếng, nhiều nhất phạt nửa năm bổng lộc là xong. Nhưng nếu Thánh thượng nhất định muốn truy cứu, thì chuyện này nghiêm trọng rồi, rất có thể cha ngươi sẽ bị bãi quan miễn chức, ngươi có hiểu ý ta không?

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Ta biết chuyện đó có thể xảy ra, năm xưa Dương nội sử chỉ vì đi cúng tế quét mộ cho ông nội ta một chút, cũng bị bãi quan miễn chức. Lần này nếu cha ta vì chuyện này mà bị bãi quan miễn chức, ta cũng không lấy làm lạ.

- Nhưng…

Lý Mật không biết nên nói thế nào, thái độ lạnh nhạt của Dương Nguyên Khánh khiến y có chút thất vọng, nhưng y vẫn phải nói:

- Dương tướng quân, ngươi thật khoanh tay ngồi nhìn cha ngươi bị bãi quan miễn chức sao? Là phận làm con, ngươi không nên vì cha mình mà đi cầu xin Thánh thượng sao?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ta luôn rất coi trọng tầm nhìn và mưu lược của Lý tiên sinh, nhưng lần này, Lý tiên sinh quả thật khiến cho ta thất vọng. Lý tiên sinh thật không hiểu nguyên nhân thực sự khiến cha ta bị phế truất hay sao?

Lý Mật quả thực không hiểu, y là người ngoài cuộc, y không biết trong cuộc đã xảy ra việc gì. Y biết được tin Dương Huyền Cảm rất có thể sẽ bị bãi miễn vì vụ án giết vợ từ chỗ một người bạn làm việc ở Ngự Sử Đài, y nóng lòng như lửa đốt, vội vàng đi tìm Dương Nguyên Khánh.

Lý Mật có chút ngây người, một lúc lâu sau y dò hỏi:

- Trong chuyện này còn có chuyện gì khác hay sao?

- Ta không ngại nói cho tiên sinh biết, nửa canh giờ trước khi Thánh thượng giao vụ án giết vợ của cha ta cho Ngự Sử Đài, thì người đã chính thức quyết định bổ nhiệm ta làm Tổng quản U Châu.

Lý Mật không nói gì trong một lúc lâu, một hồi sau mới khẽ thở dài:

- Đúng là ý trời!

Y có chút ưu tư, đứng lên nói:

- Nếu đã như vậy thì ta cũng không còn gì để nói, biết đâu ngươi sẽ làm được tốt hơn cha ngươi.

- Lý tiên sinh muốn nói đến điều gì?

Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào mắt Lý Mật, hỏi nước đôi:

- Ý là nói ta làm quan sẽ làm được cao hơn cha ta, hay nói ta sẽ đạt được nhiều thứ hơn cha ta?

Mắt Lý Mật chớp chớp, y có chút không tự tin nhìn thẳng vào Dương Nguyên Khánh. Y đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ ẩn sau lời nói của Dương Nguyên Khánh, chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh cũng có dã tâm này?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Có lẽ Lý tiên sinh nghĩ nhiều quá rồi.

Hắn quay người bước ra ngoài trướng, Vương Bá Đương đang nhìn từng đoàn quân lên thuyền với con mắt ngưỡng mộ, không để ý là Dương Nguyên Khánh đã bước ra. Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ lên vai y, nói:

- Nam nhi tốt phải ra chiến trường luyện cung, chứ không phải đeo một cây cung trên lưng làm trang sức.

Vương Bá Đương đỏ mặt, có khi nào mà y không muốn theo binh sỹ lên thuyền? Nhưng… y đưa mắt thoáng nhìn Lý Mật mới từ trong trướng bước ra.

Dương Nguyên Khánh hiểu được nỗi lòng của y, ngửa đầu cười lớn, đoạn bước nhanh rời đi.

Vương Bá Đang cắn môi một chút, nói với Lý Mật:

- Đại ca, đệ có thể…

Lý Mật không trả lời y, hắn chăm chú nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh, ánh mắt lộ rõ những suy nghĩ phức tạp.

……………

Từng chiếc thuyền lớn chở đầy binh sỹ và chiến mà rời khỏi bến, giương buồm nhắm thẳng bờ đối diện sông Hoàng Hà mà đi. Tổng cộng có hơn một trăm con thuyền, nếu là bộ binh, mỗi lần có thể chuyển được năm trăm binh lính, nhưng lần này Dương Nguyên Khánh mang theo đều là kỵ binh, cho nên hơn một trăm chiếc thuyền đành phải vận chuyển binh sỹ thành hai đợt.

Phó tướng Tống Lão Sinh đã đi trước rồi, bây giờ một số thuyền đã quay trở lại, bắt đầu vận chuyển đợt binh sỹ thứ hai, trên bờ bắc vẫn còn hơn ba ngàn kỵ binh.

Dương Nguyên Khánh định là người lên thuyền cuối cùng, hắn đứng trên bến kiên nhẫn đợi từng chiếc thuyền quay lại. Lúc này, tên thân binh đứng sau lưng hắn nói:

- Đại tướng quân, bọn họ lại đến nữa.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy Lý Mật đứng từ đằng xa vòng tay chào hắn, Dương Nguyên Khánh cả cười đi về phía trước:

- Nếu Lý tiên sinh cũng định qua sông, thì có thể đi nhờ thuyền của bọn ta.

Lý Mật đúng là cũng muốn nói tiếp câu chuyện dang dở lúc nãy với Dương Nguyên Khánh, y chắp tay cười nói:

- Nếu Dương tướng quân không chê bọn ta vướng víu, bọn ta xin được đi cùng với Dương tướng quân đến Ngõa Cương.

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, Lý Mật cũng muốn đi Ngõa Cương sao, chẳng lẽ đây đúng là ý trời?

………….

Ngõa Cương trại thật ra không phải là một ngọn núi lớn gì, mà cũng giống như Đậu Tử Cương, là một vùng đầm lầy do Hoàng Hà bồi lấp mà thành, diện tích chừng mười mấy dặm, nằm ở nơi giáp ranh của Vi thành, Linh Xương, Khuông thành, Tạc thành. Là vùng đất hẻo lánh, dân cư thưa thớt, trong vùng sông nhỏ ngang dọc, bốn phương thông suốt. Thậm chí có thể thông qua sông Vệ mà đến thẳng Hoàng Hà, phân bố hơn mười bãi lau sậy rậm rạp.

Ngay chính giữa Ngõa Cương, Địch Nhượng đem hai ngàn người, xây dựng nên một bức tường thành bằng đất có chu vi chừng mười dặm, khoanh đất xưng vương, đây chính là Ngõa Cương trại.

Hơn hai ngàn thủ hạ của Địch Nhượng đều là những ngư dân và thợ săn giỏi dùng trường thương, sở hữu mấy trăm cỗ thuyền nhỏ, linh hoạt cơ động, thường xâm nhập vào những vùng đông đúc, giàu có của Huỳnh Dương và Lương quận cướp bóc hàng hóa của các tàu thuyền qua lại, giúp cho Ngõa Cương trại phát triển nhanh chóng. Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, chỉ với mấy trăm người đã phát triển lên đến hai ngàn người, bắt đầu khiến cho quan phủ phải coi trọng.

Một tháng trước, tam Đương gia trẻ tuổi Từ Thế Tích của Ngõa Cương trại đã gây ra một vụ án kinh thiên động địa, bắt Ngự sử Vũ Văn Tiêu và ba trăm tùy tùng của ông ta. Ngõa Cương trại có được bốn trăm con chiến mã và lượng lớn tiền tài, thứ mà bọn chúng tha thiết thèm muốn, nhưng bọn họ cũng đã tự rước lấy mối phiền toái lớn, làm nổi dậy cơn giận lôi đình của Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.