[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 9-Chương 36 : Thoát khỏi mê võng




Dương Nguyên Khánh phái ra ba đường thám báo đều không tìm được tung tích đoàn người Vũ Văn Tiêu, tựa như biến mất không còn tăm hơi vậy, qua Hoàng Hà sau liền ly kỳ mất tích, điều này cũng hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh.

Trong phòng, Dương Nguyên Khánh tại cùng vài tên thám tử cân nhắc Vũ Văn Tiêu hướng đi, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi, Vũ Văn Tiêu là bị loạn tặc bắt đi.

Kỳ thực tìm địa điểm bọn hắn mất tích, cũng khá là dễ dàng, một tên thám báo bẩm báo nói: "Khởi bẩm Đại tướng quân, chúng ta tại Lê Dương tìm được tin tức, Vũ Văn Tiêu bọn họ nhất định là từ Lê Dương lên thuyền vượt qua Hoàng Hà, người lái đò, chúng ta cũng tìm tới, hắn nói, đám người kia lên Vệ Nam huyện, nhưng bọn hắn lại không thấy ghi chép tiến vào Vệ Nam thị trấn, nói cách khác, bọn họ là tại Hoàng Hà bến đò đến Vệ Nam... Mất tích trong phạm vi ba mươi dặm của huyện này."

"Trong khoảng thời gian này bên kia có loạn phỉ xuất hiện không?"

"Chúng ta hỏi qua phụ cận mấy toà thôn trang, đều nói trong khoảng thời gian này rất yên tĩnh, không có loạn phỉ qua lại."

Này cũng kỳ quái, Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào địa đồ, vùng này đều là vùng hoang dã, địa thế bằng phẳng, chỉ có mấy toà đồi núi thấp, cũng không hề núi cao gì lớn.." Lúc này, ánh mắt của hắn rơi vào trên Vệ thủy, đây là chỗ duy nhất thu hút sự chú ý, Vệ thủy truyền vào Hoàng Hà, hắn theo Vệ thủy hướng nam đi, cuối cùng Dương Nguyên Khánh thấy được một ngọn núi lớn, Ngõa Cương sơn.

Hắn khóe miệng lộ ra một tia hiểu ý ý cười, hắn biết Vũ Văn Tiêu bọn họ bị ai bắt đi.

Bên cạnh thủ lĩnh thị vệ Trương Thắng thấy Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ ý cười, liền cẩn thận từng tí một hỏi: "Đại tướng quân biết bọn họ tăm tích?"

Dương Nguyên Khánh gật đầu một cái, "Hẳn là bị Ngõa Cương trại bắt đi."

"Nhưng là ty chức nghe nói Ngõa Cương trại chỉ có hơn ngàn người, không ra thể thống gì a!"

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, "Sơn không ở cao, có tiên tắc linh, sang năm ngươi liền biết uy danh của toà Ngõa Cương trại này."

Trương Thắng không hiểu ra sao, Dương Nguyên Khánh ha ha nở nụ cười, "Không cần xen vào chuyện này nữa, chúng ta thu thập hành trang, về quận Trác thuật chức!"

Dương Nguyên Khánh một đường lên phía bắc, hắn cũng không hề đến quận Trác, tại quận Bình Nguyên liền gặp được long giá trở về kinh, lúc này đã là tháng chín thời tiết cuối mùa thu, năm nay tấn công Triều Tiên vô vọng, chỉ có thể đẩy lên sang năm đầu xuân, Dương Quảng liền quyết định về kinh, sang năm mùa xuân sau trở lại quận Trác.

Màn đêm xuống, đội tàu kéo dài hai trăm dặm bỏ neo tại bên bờ, nơi này là bên trong huyện Trường Hà quận Bình Nguyên, tại thuyền rồng to lớn tiến vào, hơn vạn cấm quân đề phòng sâm nghiêm, bất luận người nào đều khó mà tới gần thuyền rồng bên trong một dặm.

Dương Nguyên Khánh đứng ở trước thuyền rồng bên trong hậu giá khu chờ đợi triệu kiến, hắn nhìn đội tàu mênh mông vô bờ, không biết tại sao, hắn có một loại cảm giác nói không ra uể oải, từ sau khi Dương Quảng quyết định tấn công Triều Tiên, liền rõ ràng đối với hắn không tín nhiệm, có lòng phòng bị, điều này làm cho hắn cảm thấy đần độn vô vị, hắn có điểm không muốn làm quan, đơn giản về đến trong nhà chờ cơ hội, nhưng người tại trong quan trường, hắn lại thân bất do kỉ, khiến cho hắn sâu sắc cảm nhận được sự bàng hoàng cùng bất đắc dĩ của tổ phụ trong mấy năm cuối cùng.

Hiện tại sự tình Dương Nguyên Khánh đau đầu nhất không phải Dương Quảng đối với hắn đề phòng, mà là phụ thân hắn Dương Huyền Cảm tạo áp lực, như một nhánh đại kiếm nằm ngang ở trên đầu của hắn, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống, khiến trong lòng hắn dị thường phiền muộn.

Dương Nguyên Khánh ở trên đường gặp Dương Nguy, Dương Nguy nói cho hắn tin tức mới nhất của Dương phủ, phụ thân hắn Dương Huyền Cảm dĩ nhiên dùng phương thức bỏ vợ để tiêu diệt Dương gia nội chiến, lại dùng tiểu ân tiểu huệ lung lạc lấy con thứ, khiến Dương gia một lần nữa đoàn kết lại.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã đại khái suy đoán ra được thời gian tạo phản trong lịch sử của Dương Huyền Cảm. Hắn chỉ nhớ Dương Huyền Cảm lúc đi nhà kho Lê Dương đốc lương đã tạo phản. Còn bây giờ đợt lương thực đầu tiên cho chiến tranh Triều Tiên đã được vân chuyển tới Liêu Đông, cũng có nghĩa là Dương Huyền Cảm có lẽ sẽ tạo phản ở lần thứ hai tấn công Triều Tiên. Lúc đó có lẽ là nửa cuối năm tới hoặc cuối năm nay. Cuối năm nay là Đại Nghiệp năm thứ 9, khả năng Dương Huyền Cảm tạo phản không phải là do y bị ép buộc mà là y đã có chủ ý từ lâu. Nói cách khác, trừ phi Dương Quảng không phát động đợt tấn công lần thứ hai, nếu không Dương Huyền Cảm nhất định sẽ tạo phản. Vậy thì liệu có cách gì để đẩy lùi ý đồ tạo phản của Dương Huyền Cảm lại hai năm nữa không?

Trong lúc Dương Nguyên Khánh đang trầm tư, một gã hoạn quan từ thuyền rồng nhảy xuống. Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn, hắn thấy gã hoạn quan này khá quen mắt, hình như chính là gã hoạn quan lúc trước tới Liêu Đông để phong quan cho hắn. Gã hoạn quan chạy tới cười nói:

- Dương Ngự Sử, Thánh thượng đi đường vất vả, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã, đợt lát nữa rồi yết kiến sau.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Được! ta tới đâu nghỉ ngơi đây?

- Tới Chu Điểu hào, khoang thuyền này đã được sắp xếp xong rồi, một khoang thuyền ba gian. Chúng ta cùng qua đó đi!

- Đa tạ! Công công, hiện giờ Thánh thượng rất bận sao?

Dương Nguyên Khánh thuận miệng hỏi một câu nhưng không thấy câu trả lời. Hắn kinh ngạc liếc nhìn gã hoạn quan một cái, phát hiện ánh mắt gã hoạn quan có chút khác thường. Lúc này hắn mới có cảm nhận được, trong lòng cười khổ một tiếng. Lúc trước hắn cực nhạy cảm với những chuyện này, bây giờ ngày càng ngày chậm chạp rồi.

Hắn lấy từ trong lòng ra một viên minh châu lặng lẽ đưa cho viên hoạn quan:

- Đa tạ công công! Ta tự đi được rồi!

Viên hoạn quan mặt mày hớn hở, lúc nay gã mới nhỏ tiếng nói với Dương Nguyên Khánh:

- Bây giờ tốt nhất không nên gặp Thánh thượng, Thánh thượng đang giận dữ, ai gặp người thì người đó sẽ xui xẻo!

- Sao vậy?

- Ôi! Chẳng phải là chuyện tên Vũ Văn Tiêu ăn chơi trác táng kia sao? Phụng mệnh đi sứ mà lại không biết thế nào mà mất tích ở quận Đông. Từ Thái Thú đến quân nhân ở quận Đông đều bị bãi chức, huyện lệnh Vệ Nam còn bị giết nữa. Từ đâu năm tới giờ chưa thấy lão nhân tức giận tới mức như vậy lần nào!

Dương Nguyên Khánh nghe thấy viên hoạn quan gọi Dương Quảng là lão nhân thì không kìm nổi cười lên. Dương Quảng mới có bốn mươi ba tuổi mà đã trở thanh lão ông rồi sao?

- Ta biết rồi, cảm ơn tin tức của công công!

Dương Nguyên Khánh chắp tay vái vái rồi quay người đi về phía đội tàu phía sau. Nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì phía sau bỗng có người gọi:

- Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một đại tướng dáng người khôi ngô đang cưỡi ngựa tới, nghe giọng nói hắn liền biết đó là ai. Hắn cười cười đi tới:

- Vũ Văn huynh, phải đến ba năm rồi không gặp nhau!

Người vừa tới xoay người xuống ngựa, chính là Vũ Văn Thành Đô. Y bước tới chắp tay cười nói:

- Ta thì vẫn luôn nhìn thấy ngươi nhưng lại không có cơ hội chào hỏi. Sao? Có cùng ta đi làm một chén không?

Dương Nguyên Khánh vui vẻ đồng ý:

- Vậy thì làm phiền Vũ Văn huynh rồi!

Vũ Văn Thành Đô đã thăng chức lên làm Tả vệ Đại tướng quân. Hôm nay y thường trực ở bên ngoài, y dẫn Dương Nguyên Khánh tới lều trại tạm thời của mình rồi sai người mang chút rượu thịt lên. Y cười nói:

- Xung quanh đều là tâm phúc của ta, cứ việc yên tâm!

Dương Nguyên Khánh cười cười. Rót đầy hai chén rượu xong, y nâng chén rượu lên nói:

- Chung rượu này ta kính hai người uống rượu vui vẻ.

Vũ Văn Thành Đô hỏi:

- Chuyện của Vũ Văn Tiêu ngươi có biết không?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Vừa rồi viên hoạn quan có nói cho ta biết, Thánh thượng vì chuyện này mà rất tức giận!

Hắn nhìn thoáng Vũ Văn Thành Đô một cái:

- Huynh có nghĩ Thánh thượng sẽ cho rằng chuyện này là do ta làm không?

- Không! Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi. Quan viên ở quận Đông đã tra ra là do đám loạn phỉ trại Ngõa Cương gây ra, hổ bí lang tướng Trương Bình đang đóng ở Lê Dương đã dẫn quân tới chinh phạt rồi, nhưng mà chuyện này rõ ràng là có nguyên nhân.

- Cái này ta biết, Thánh thượng nghi ngờ ta bao che Trương Tu Đà cho nên mới phái Vũ Văn Tiêu tới điều tra Trương Tu Đà!

Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:

- Ta có cảm giác làm bạn với vua như làm bạn với hổ!

Vũ Văn Thành Đô thấy tâm tình hắn hơi có vẻ nghiêm trọng, y có thể hiểu được nỗi buồn của Dương Nguyên Khánh. Y trầm ngâm một lát rồi nói:

- Có biết vì sao không? Người không còn tin tưởng ngươi như trước sao?

- Ta nghĩ liệu chuyện này có liên quan gì tới tổ phụ của ta không?

Vũ Văn Thành Đô lắc đầu:

- Chuyện này chả có tí liên quan gì tới tổ phụ ngươi cả. Huynh vẫn luôn giữ khoảng cách với Dương gia, chẳng có lí do gì để người làm như vậy cả.

- Vậy thì là lí do gì, ta thực sự không hiểu!

Dương Nguyên Khánh thật sự đã hồ đồ rồi, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện này có liên quan tới tổ phụ hắn. Nhưng Vũ Văn Thành Đô là tâm phúc của Dương Quảng, hơn nữa y nói cũng đúng. Mặc dù hắn là cháu của Dương Tố nhưng chỉ cần mình giữ khoảng cách với Dương gia thì Dương Quảng chẳng có lí do gì để làm khó hắn cả. Vậy thì vì sao chứ?

Hắn nghi hoặc nhìn Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô do dự thật lâu cuối cùng cũng nói ra:

- Thực ra là chuyện này có liên quan tới Yến vương!

- Yến vương?

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Vũ Văn Thành Đô ghé vào Dương Nguyên Khánh nhỏ giọng nói:

- Nói cho ngươi một tin tức tuyệt mật, Thánh thượng đã quyết định lập Hoàng thái tôn!

Dương Nguyên Khánh bỗng hiểu được ý của Vũ Văn Thành Đô:

- Như vậy là Thánh thượng muốn giữ lại ta cho Yến vương sao?

Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu:

- Tuy rằng người chưa bao giờ nói ra nhưng ta rất rõ. Người không chỉ mới một lần nhắc đến chuyện này trước mặt Yến vương, vì thế mà ta đoán ra người muốn giữ lại ngươi cho Yến vương!

Dương Nguyên Khánh đã từng nghe qua rất nhiều cách nghĩ khác nhau rồi. Bùi Củ cho rằng hoàng thượng có mới nới cũ, đám quý tộc Quan Lũng không cần tới hắn phải động tay vào, hắn mất đi tác dụng. Hoàng Phủ Hủ thì cho rằng chuyện này có liên quan tới chuyện Nhạc Bình công chúa qua đời, hắn mất đi chỗ dựa. Vì chuyện của Dương Giản và Dương Chiêu mà Tiêu hoàng hậu vẫn luôn ghi hận hắn trong lòng. Còn bản thân hắn lại cho rằng chuyện này liên quan tới tổ phụ hắn. Bùi Uẩn thì cho rằng là Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật ở phía sau hại hắn. Bây giờ Vũ Văn Thành Đô lại nói ra cách nghĩ là Hoàng thượng lập Hoàng Thái tôn.

Cách nghĩ nào cũng có, nhưng giờ khắc này Dương Nguyên Khánh lại nghĩ thông một chuyện. Cho dù là thế nào thì vận mệnh của hắn cũng nằm trong tay Dương Quảng. Tại sao hắn lại phải để Dương Quảng nắm giữ vận mệnh của mình chứ, vì sao hắn lại phải giống con rối chịu sự an bài của Dương Quảng chứ? Dương Quảng muốn điều hắn đi thì điều đi, muốn hắn đi kiểm toán thì đi kiểm toán, đi điều tra cả mấy tháng liền, cuối cùng vẫn là không tin tưởng hắn, lại để một tên ăn chơi trác táng đi điều tra hắn nữa.

Mắt thấy con thuyền Đại Tùy sắp chìm nghỉm rồi, chẳng lẽ hắn vẫn lại cứ phải ở trên thuyền rồi cùng chìm với nó sao?

Tại sao hắn lại không được nắm vận mình mình trong tay mình chứ? Cho dù hắn đi làm một Huyện lệnh địa phương thì có làm sao chứ, Tiêu Tiển lúc đó chẳng phải cũng lập nghiệp từ Huyện lệnh sao? Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đỗ Phục Uy, những người thiên hạ kiêu hùng này làm gì có người nào khởi binh có căn cơ rất mạnh chứ?

Dương Nguyên Khánh hắn vì sao lại cứ phải lo lắng bồn chồn?

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh cảm thấy như nhẹ lòng, hắn như nhìn thấu được màn sương mù trước mắt, con đường phía trước đột nhiên trở nên rộng mở sáng rõ lên.

Dương Nguyên Khánh giơ chén rượu lên cười nói:

- Tiến làm lương trụ thần, lui làm phú gia ông, thiên hạ rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho Dương Nguyên Khánh ta. Nào! Ta kính Vũ Văn huynh thêm một ly nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.