[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 9-Chương 23 : Mầm hoạ của Dương gia




Từ khi bức họa 'Chước cầm đồ' của danh họa Cố Khải Chi mà Dương Tố yêu thích nhất xuất hiện trong thư phòng của Trịnh gia, Trịnh phu nhân liền chịu đủ lời chỉ trích từ phía Dương gia, nhất là các nhà con cả trong Dương phủ, lại càng hận Trịnh phu nhân thấu xương. Bình thường các loại báu vật tranh chữ của Dương Tố không liên quan tới các nhà con thứ, đều là do con cả thừa kế. Tiếng trong nhà ngày càng ồn ào náo động, trong Dương phủ trở nên huyên náo.

Trịnh phu nhân hiện tại đã ru rú ở trong nhà bên trong Dương phủ, rất khó nhìn thấy mặt bà ta. Chỉ có cách hai ngày bà ta đến nhà lớn một chuyến, báo sổ sách phê duyệt tiền và vật dụng.

Trong phòng phía tây, Trịnh phu nhân vẻ mặt âm trầm chậm rãi uống một chén cháo tổ yến. Mặt bà ta vẫn âm trầm, từ trước đến giờ vốn không quá tươi cười. Bà ta là một người lòng dạ hẹp hòi, là một phụ nữ khắc nghiệt với người ngoài. Trong lòng bà ta luôn tràn đầy oán hận, bà ta chẳng bao giờ thoải mái với ai, luôn phải làm khó dễ đối phương một trận, bà ta mới thoải mái trong lòng một chút. Hơn nữa nếu bà ta thù ai, mà là chuyện lớn thì bà ta sẽ ghi tạc trong lòng, mười mấy năm cũng vẫn canh cánh trong lòng.

Trịnh phu nhân năm nay đã gần năm mươi tuổi, tính tình khắc nghiệt của bà ta từ tướng mạo cũng có thể nhìn ra được. Gò má cao xương xẩu, môi mỏng, người gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ lanh lợi và học hằn.

Một nha hoàn vội vàng đi vào, đi thi lễ nói:

- Phu nhân, Trịnh gia phái người đến đây.

Nhắc tới nhà mẹ đẻ, Trịnh phu nhân liền đầy một bụng tức. Bức họa kia là bà ta âm thầm đưa cho anh cả, dặn dò riêng với y là không được để lộ ra. Kết quả y cố tình khoe ra, biến thành dư luận xôn xao. Bà ta còn phải nghĩ biện pháp đem bức tranh trở về, nếu không khi chồng trở về bà ta không biết ăn nói thế nào cho phải.

- Bảo người của Trịnh gia vào!

Một lát sau, một người phụ nữ trung niên được dẫn vào, đây là tiểu thiếp của anh cả Trịnh Thiện Nguyện của bà ta. Bởi vì đại tẩu đã qua đời, nên người tiểu thiếp này thực tế chính là người chủ quản trong Trịnh gia.

- Xin chào phu nhân!

Người phụ nữ trung niên vừa vào cửa liền thi lễ với Trịnh phu nhân.

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Trịnh phu nhân lạnh lùng nói.

- Phu nhân, lão gia phái tôi đến nói một tiếng, thu hoạch năm nay không tốt lắm, Trịnh gia muốn hỏi mượn phu nhân một ít lương thực.

- Mượn ít lương thực sao?

Trịnh phu nhân cười lạnh một tiếng, năm kia mượn hai mươi ngàn thạch lương thực, năm ngoái lại mượn năm mươi ngàn xâu tiền, nhưng ngay tiền vốn còn không trả, năm nay lại còn muốn mượn lương thực, coi bà ta là gì đây?

Trịnh phu nhân cố nhịn tức hỏi:

- Huynh ấy lại muốn mượn bao nhiêu?

- Lão gia nói, năm nay mượn ít hơn một chút, mười lăm ngàn thạch.

- Mười lăm ngàn thạch!

Trịnh phu nhân lập tức tức giận trong lòng, hiện ở kinh thành giá lương thực đã tăng cao mấy lần, gã còn không biết xấu hổ mà mượn nhiều như vậy.

- Không có khả năng!

Trịnh phu nhân quả quyết cự tuyệt,

- Năm nay Dương gia cũng nợ thu, không lấy ra được nhiều lương thực như vậy.

Người phụ nữ trung niên khiếp đảm nhìn bà ta,

- Lão gia nói, nếu thật sự khó xử, vậy mười ngàn thạch cũng được.

Trịnh phu nhân uống một ngụm trà, lạnh lùng nói:

- Mười ngàn thạch lương thực có thể cho huynh ấy, nhưng bức họa lần trước nhất định huynh ấy phải trả lại cho ta. Bây giờ chồng ta mà truy cứu chuyện bức họa này, ta không biết ăn nói thế nào, đây là thái độ của ta, tẩu đi đi! Đây là điều kiện của ta.

Người phụ nữ trung niên thi lễ rồi đi, nha hoàn ở bên cạnh không kìm nổi nhắc nhở Trịnh phu nhân,

- Phu nhân, hiện tại Dương phủ đã náo động ghê ghớm, người lại cho Trịnh gia lương thực...

Ả chưa nói xong, Trịnh phu nhân liền lấy chén tổ yến tạt vào mặt ả, nổi giận mắng:

- Cút ra ngoài! Một nô tì nho nhỏ như ngươi mà cũng dám chỉ trích ta.

Nha hoàn che mặt, chạy vội đi ra ngoài, tâm trạng Trịnh phu nhân phiền muộn tới cực điểm.

... . . .

Vợ của Dương Tích Thiện là Nhạc thị nhận lời nhờ vả của chồng, vội vàng đi vào khu viện gia chủ, tới gặp Trịnh phu nhân, xin lỗi việc của con trai. Quan trọng hơn là bà ta muốn lấy lại hai tháng tiền tiêu vặt hàng tháng.

Mới vừa đến trong khu viện, bà ta liền nghe thấy có người nức nở khóc ở đằng sau ngọn núi giả, bên cạnh hình như còn có người đang khuyên bảo.

- Tử Dạng tỷ, phu nhân tính tình như vậy đó, tỷ đừng buồn.

- Ta có lòng tốt khuyên bà ta đừng làm chuyện điên rồ, bà ta không nghe, không ngờ còn tạt tổ yến lên mặt ta, ta. . . ta. . . . .

Tiểu nha hoàn cực kỳ oan khuất, tiếng khóc nức nở lại vang lên.

Quan tâm đến chuyện nhà là thiên tính của phụ nữ, điểm này biểu hiện rất rõ ở Nhạc thị. Bà ta ham mê nhất chính là nghe chuyện ngồi lê đôi mách. Bà ta biết Tử Dạng là nha hoàn bên cạnh Trịnh phu nhân, nghe nói Trịnh phu nhân đang làm chuyện điên rồ, lòng hiếu kỳ của Nhạc thị lập tức bị gợi lên, liền lặng lẽ tới gần, núp ở phía sau nghe lén.

- Gần đây tâm trạng của phu nhân không tốt, tỷ đừng chọc vào người, ai da! Phu nhân cũng thật sự là. . . . . quá thiên về nhà mẹ đẻ, không chỉ cho bảo vật, lại còn cho lương thực.

- Không chỉ cung cấp lương thực, còn có cả tiền nữa! Năm kia cho Trịnh gia ba mươi ngàn thạch gạo, năm trước lại cho năm mươi ngàn xâu tiền. Năm nay lại muốn cho mười ngàn thạch lương thực, mà bây giờ giá lương thực đắt như thế! Nếu bị người trong Dương gia biết, sẽ náo loạn đến ngất trời.

Phía sau núi giả, Nhạc thị bưng kín miệng, Trịnh phu nhân quả thực quá lớn mật, không ngờ đem mấy chục ngàn thạch lương thực, mấy chục ngàn xâu tiền của Dương gia đưa cho Trịnh gia, vậy mà ba ta ngay mấy chục xâu tiền cho nhà mình cũng không chịu cho. Trong lòng Nhạc thị lập tức trào lửa giận, bà ta cũng không còn tâm trí nào đi tìm Trịnh phu nhân, lặng lẽ chuồn ra sân, chạy về nhà.

Trong phòng, Dương Tích Thiện và em trai Dương Nhân Hành đang thảo luận đối sách. Phương án Dương Nguyên Khánh đề xuất cụ thể với ông ta là bình đẳng giữa con cả và con thứ, việc này không riêng chỉ có Dương Nguy dẫn đầu mấy tên vãn bối đi thực hiện, còn muốn mấy người bề trên bọn họ cũng phải phát huy tác dụng. Nhưng nên bắt tay vào làm từ đâu, Dương Tích Thiện cũng không hiểu ra sao. Tối hôm qua ông ta đã không ngủ cả đêm, nhưng như thế nào cũng không thể nghĩ được một điểm thật tốt để vào đề.

Dương Nhân Hành là còn trai thứ sáu của Dương Tố, cũng là con trai nhỏ tuổi nhất, quan hệ với Dương Tích Thiện vô cùng tốt. Mặt khác còn có một con vợ kế là Dương Vạn Thạch, đã được phong làm Ưng Dương lang tướng, đi Liêu Đông tác chiến.

Dương Nhân Hành tuy rằng không có nhiều cảm tình với Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta cũng rất ham thích đối với chuyện bình đẳng giữa con cả và con thứ. Con cả con thứ bình đẳng, việc này có nghĩa là tiền lương thực hàng năm của ông ta sẽ tăng gấp ba. Đây đúng là một điều hấp dẫn mà bất luận một nhà con thứ nào cũng khó có thể cự tuyệt.

Hai người thảo luận một lúc lâu, đều không tìm ra được một phương án có thể thực hiện. Lúc này, vợ của Dương Tích Thiện là Nhạc thị vội vàng chạy vào sân.

- Tích Thiện, thiếp có chuyện muốn nói cho phu quân biết!

Nhạc thị vẻ mặt hưng phấn mà chạy vào phòng, thấy Dương Nhân Hành đã ở đó, bà ta hơi ngượng ngùng,

- Hoá ra Dương Nhân Hành đang ở đây à!

Dương Nhân Hành thấy vợ chồng bọn họ muốn nói chuyện riêng, liền đứng dậy cáo từ. Khi Dương Nhân Hành đi rồi, Dương Tích Thiện liền hỏi nói:

- Xem vẻ mặt phu nhân hưng phấn thế, chuyện gì vậy?

Nhạc thị liên bước lên phía trước, nói vài câu vào tai chồng, Dương Tích Thiện kinh ngạc,

- Phu nhân nói thật đấy chứ?

- Là thiếp nghe lén lời nói của nha hoàn bên cạnh bà ta, chắc là không sai đâu.

Dương Tích Thiện hít một hơi khí lạnh, dùng tiền và lương thực của Dương gia để trợ cấp nhà mẹ đẻ, năm đó ngay cả Hạ Nhược Vân Nương cũng không dám làm như vậy, lá gan của đại tẩu quá lớn rồi, quả thực là quá đáng, Dương Tích Thiện cũng phẫn nộ.

Ông ta lại ngẫm nghĩ một chút, chuyện này không phải là nhỏ, ông ta muốn đi nói cho Dương Nguyên Khánh, nghe ý kiến của hắn. Nghĩ vậy, Dương Tích Thiện dặn dò vợ mấy lần, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài, nói ra sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Nguy Nhi, sẽ ảnh hưởng đến tiền lương thực của cả nhà, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cháu trai bảo bối. Tóm lại, ông ta muốn dùng những hậu quả nghiêm trọng nhất để kìm giữ vợ, mới có thể quản lý được cái mồm hay nói của bà ta.

... . . .

Nửa canh giờ sau, Dương Tích Thiện xuất hiện trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh, ông ta nói hết từ đầu đến cuối tin tức mà vợ ông ta nghe ngóng được cho Dương Nguyên Khánh. Mặc dù Dương Tích Thiện lòng đầy căm phẫn, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thấy kỳ lạ chút nào. Trịnh gia là chỗ dựa vững chắc của Trịnh phu nhân, vì muốn lôi kéo nhà mẹ đẻ, Trịnh phu nhân lợi dụng quyền lực trong tay chuyển cho nhà mẹ đẻ một chút lợi ích, cũng chẳng có gì lạ.

Một bức danh họa, mấy chục ngàn thạch lương thực, mấy chục ngàn xâu tiền, chỗ này so với số của cải khổng lồ của Dương gia mà nói, cũng không coi là nhiều. Tuy nhiên chuyện này xuất hiện ở thời điểm cũng không khéo, vừa lúc trong Dương phủ không được yên bình. Một khi chuyện này lộ ra, phỏng chừng vị trí gia chủ của phụ thân Dương Huyền Cảm chắc là không làm nổi rồi. Nếu không có gia tộc và của cải của gia tộc ủng hộ, Dương Huyền Cảm lấy thứ gì để tạo phản?

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh từ phía trước cửa sổ xoay người lại, nói với Dương Tích Thiện:

- Tứ thúc, chuyện này không cần gấp, đợi sau khi chuyện mười ngàn thạch lương xảy ra, động thủ lần nữa!

... . . . .

Dương Tích Thiện cáo từ đi rồi, Dương Nguyên Khánh ngồi ở bàn, lẳng lặng trầm tư nghĩ về việc này. Lúc này, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của vợ là Bùi Mẫn Thu,

- Phu quân, tất cả mọi người đã lên xe, đang chờ chàng.

- Ta biết rồi, ta đến đây!

Dương Nguyên Khánh thu dọn bàn một chút, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.

Bên ngoài viện có mấy cỗ xe ngựa đang đứng đợi, toàn bộ một trăm hai mươi người thân vệ tùy tùng cũng đã lên ngựa. Đây là cả nhà Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi trang viên ở vài ngày, khu nhà ở trong trang viên của bọn họ cuối năm ngoái đã được trùng tu đổi mới hoàn toàn.

- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Đã tới chậm.

Dương Nguyên Khánh cười leo lên một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa rất rộng, hai người vợ và mấy đứa con đều ở trong xe ngựa này.

Hắn vừa mới ngồi xuống, hai cô con gái đều hoan hô một tiếng, nhào vào trong lòng hắn. Con gái lớn Dương Băng đã bốn tuổi, con gái thứ Dương Tư Hoa cũng đã hai tuổi, hai cô con gái đều giống mẫu thân của chúng, đều khôn khéo đáng yêu, đều là bảo bối của Dương Nguyên Khánh.

Bùi Mẫn Thu ở bên cạnh cười nói:

- Cha sao không đến yêu thương Ninh Nhi của chúng ta một chút?

Con trai Dương Nguyên Khánh tên là Dương Ninh, hiện tại chỉ mới ba tháng tuổi, lúc này đang ngủ say sưa ở trong nôi. Dương Nguyên Khánh thấy con trai ngủ say sưa, liền không kìm nổi giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó, cười nói:

- Tiểu tử kia đang ngủ say, không quấy rầy nó, chơi với con gái trước đã.

Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần ngồi ở ghế sau, nói chuyện nhỏ với nhau. Dương Nguyên Khánh thì mỗi tay ôm một cô con gái, nhỏ giọng miêu tả tình hình bên ngoài cửa sổ cho chúng.

- Cha, vú nuôi nói thiên hạ sẽ đại loạn, thiên hạ đại loạn là thế nào ạ?

Con gái lớn Băng nhi đã thoáng hiểu một chút việc, đôi mắt to đen long lanh của cô bé nhìn phụ thân rất nghiêm túc.

Dương Nguyên Khánh yêu thương vuốt lại bím tóc bị gió thổi của con gái, cười nói:

- Thiên hạ đại loạn chính là rất nhiều người không có nhà để ở, không có cơm ăn.

- Cha, chúng ta có thể không có cơm ăn hay không?

- Sẽ không!

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Có cha ở đây, các con sẽ có nhà ở, có cơm ăn.

Dương Nguyên Khánh ôm hai cô con gái nhỏ khả ái, quay đầu lại nhìn Mẫn Thu và Xuất Trần, hai người đều đang mỉm cười nhìn hắn. Trong lòng Dương Nguyên Khánh dâng lên một cảm giác ấm áp khó có thể nói hết, đây là nhà của hắn, thân nhân của hắn, trên vai hắn không chỉ có thiên hạ này, càng phải bảo vệ người nhà của chính mình.

Trời bắt đầu có mưa bụi lất phất, trong cơn mưa nhỏ, xe ngựa chậm rãi mà đi. Hơn một trăm thị vệ hộ vệ mấy cỗ xe ngựa đi về hướng đông dọc theo quan đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.