[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 9-Chương 2 : Sóng gió xuất binh




Từ biệt năm năm, khi gặp lại Tô Liệt, Dương Nguyên Khánh lại có một loại cảm giác như mới chia tay anh ta ngày hôm qua.

Hắn xoay người xuống ngựa, hai người cười hớn hở ôm chặt lấy nhau một cái. Dương Nguyên Khánh lại nhìn anh ta, năm năm không gặp, anh ta không ngờ lại cao hơn một chút, nhưng vẫn thấp hơn hắn cái đỉnh đầu. Dương Nguyên Khánh lúc này cũng mới giật mình nhận ra, hóa ra hắn cũng đã cao hơn rồi.

- Tô tiểu tử, năm năm rồi quấn tổ trong nhà làm gì vậy? Sinh được mấy cậu nhóc rồi?

Dương Nguyên Khánh cười và bóp vào vai anh ta một cái.

Tô Liệt ngượng ngùng gãi đầu:

- Năm năm rồi đệ vẫn luôn ở nhà luyện võ, luôn nghĩ mũi tên này còn kém huynh bao nhiêu. Nhưng càng bắn càng không có tự tin, nên không dám ra ngoài. Còn chưa kết hôn, lấy đâu ra cậu nhóc chứ?

- Nâng cao võ nghệ là phải dựa vào kinh nghiệm, ở nhà xa rời thực tế sao được. Thế nào, muốn theo ta đi Tây Vực một chuyến không?

Dương Nguyên Khánh nhiệt tình mời anh ta.

Trong mắt Tô Liệt bắn ra ánh hào quang chờ đợi. Anh ta đóng cửa ở nhà năm năm, khổ luyện võ công. Về đao pháp anh ta cho rằng bản thân có thể đứng hàng thứ ba trong thiên hạ, nhưng tiễn pháp trước sau vẫn kém Dương Nguyên Khánh một bậc. Chí ít trên việc luyện bắn tên anh ta không thành công, nhưng anh ta đã không chờ nổi nữa, nhiệt huyết trong lồng ngực anh ta đang sục sôi.

- Đệ bằng lòng đi theo huynh!

- Tốt!

Dương Nguyên Khánh vỗ vai anh ta, giới thiệu với anh ta những Thiết vệ phía sau mình:

- Đây là chín huynh đệ của ta, chúng ta sống chết có nhau. Đại Lang ngươi đã biết, đây là từ Nhị Lang đến Cửu Lang.

Tô Liệt chắp tay chào mọi người. Lúc này, anh ta đã thấy Bùi Củ, vẻ mặt khoan thai của Bùi Củ khiến anh ta vô cùng kính nể:

- Nguyên Khánh, vị lão tiên sinh này là…?

- Đây là Bùi tướng quốc, cũng là nhạc tổ phụ của ta!

Dương Nguyên Khánh lại hướng Bùi Củ giới thiệu Tô Liệt, Bùi Củ híp mắt cười nói:

- Lại là một thiếu niên lang oai hùng. Tô tiểu đệ, ta rất chờ mong bểu hiện của cậu ở Tây Vực.

- Hồi bẩm tướng quốc, Tô Liệt sẽ đi theo Nguyên Khánh đại ca, vì Đại Tùy mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp!

Bùi Củ vuốt râu gật gật đầu:

- Tốt lắm, ta sẽ chờ!

- Mọi người đều đói bụng cả rồi chứ!

Dương Nguyên Khánh cười và nói với mọi người:

- Nếu đã đến tửu quán, vậy chúng ta ăn cơm trước, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.

Mấy tên thiết vệ sớm đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, thiếu chủ hạ lệnh, bọn họ tranh nhau lao vào tửu quán.

Sự khống chế của vương triều Đại Tùy đối với Tây Vực chủ yếu tập trung ở thung lũng Hoàng Hà và hành lang Hà Tây, lấy Vương Môn quan truyền thống làm ranh giới, đầu phía tây nhất là quận Đôn Hoàng.

Mười ngày sau, đoàn người của Dương Nguyên Khánh và Bùi Củ đã đến quận Trương Dịch. Trương Dịch là trung tâm thống trị của vương triều Đại Tùy ở Tây Vực, có hơn năm nghìn quân đội đóng quân. Trương Dịch sở dĩ trở thành trung tâm của Đại Tùy ở Tây Vực, một mặt là vị trí địa lý của nó vô cùng quan trọng, bốn phương thông suốt, dọc theo sông Nhược Thủy có thể đến hồ Cư Diên, là con đường quan trọng thông với thảo nguyên Mạc Bắc, hướng nam có thể thông qua Đại Đấu Bạt Cốc tiến vào thung lũng Hoàng Hà. Mặt khác, Trương Dịch cũng là vùng đất trọng yếu nuôi ngựa của Đại Tùy, trên thảo nguyên của vùng Trương Dịch và Võ Uy, có nuôi hơn 400 ngàn chiến mã.

Bùi Củ tới Trương Dịch, Trương Dịch Thái Thú Lý Cương từ xa đã đến đón. Lý Cương cũng chính là Binh bộ Thị Lang của Võ Cử án lúc trước, trong lần vụ việc Võ Cử đó, Binh bộ gặp phải sự tẩy trừ của Dương Quảng, chỉ Thị Lang Lý Cương và Viên Ngoại Lang Vương Thế Sung may mắn thoát khỏi, nhưng bị điều khỏi Binh bộ. Lý Cương nhậm chức Trương Dịch thừa, năm ngoái thăng lên Trương Dịch Thái Thú. Vương Thế Sung đảm nhiệm Phó Cung Giám của cung Giang Đô, vì tiếp đãi Dương Quảng xuất sắc mà được thăng lên làm Giang Đô quận thừa, đồng thời kiêm Giang Đô Cung Giám.

Lý Cương ở Võ Cử án cũng không tham gia làm rối kỉ cương, ông ta rất trong sạch, nhưng ông ta cũng là chủ khảo, trách nhiệm chủ yếu tuyệt không thể trốn tránh. Cho dù ông từng là sư phụ của Thái tử Dương Dũng, đảm nhiệm Thái tử tiển mã, nhưng Hoàng đế Dương Quảng vẫn rất tôn trọng tài năng của ông ta, nhiều lần trục xuất, nhiều lần đề bạt. Vì Võ Cử án mà giáng ông đến Tây Vực, cũng rất nhanh lại thăng lên làm Thái Thú:

- Ty chức Lý Cương tham kiến Bùi tướng quốc!

Lý Cương nghênh đón từ ngoài mười dặm, cười hành lễ với Bùi Củ. Bùi Củ cùng tuổi với Lý Cương, quan hệ cá nhân cũng rất tốt. Lý Cương năm ngoái được thăng làm Thái Thú, chính là kết quả mà Bùi Củ cố hết sức tiến cử.

Bùi Củ xuống ngựa cười và ôm ông một cái, rồi giới thiệu ông với Dương Nguyên Khánh:

- Lý sứ quân, ngươi và Nguyên Khánh sớm đã quen biết rồi, nó bây giờ là cháu rể của ta. Chuyện trước đấy nể mặt ta, cho qua nhé!

Lý Cương và Dương Nguyên Khánh cũng không có đại thù gì, suy cho cùng Võ Cử lúc trước bọn họ quả thực vấn đề rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức khiến bản thân ông ta cũng lâm vào mức độ phẫn nộ. Tuy nhiên Lý Cương lại có tư thù rất sâu với ông nội Dương Tố của Dương Nguyên Khánh, cho dù Bùi Củ hi vọng họ hòa thuận, nhưng Lý Cương vẫn canh cánh trong lòng với Dương Tố, cũng không thể nhiệt tình nổi với Dương Nguyên Khánh.

Lý Cương đã nhận được ý chỉ của triều đình, biết Dương Nguyên Khánh thân gánh trách nhiệm nặng nề. Trên việc công ông sẽ không chậm trễ, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, thản nhiên nói:

- Dương tướng quân thân gánh trách nhiệm nặng nề, Lý Cương tất sẽ đem hết toàn lực tương trợ.

Bùi Củ cảm thấy sự lãnh đạm trong ngữ khí của ông ta, biết ông ta vẫn không thể giải lòng, chỉ đành thầm thở dài.

Dương Nguyên Khánh lại không thèm để ý, hắn cười đáp lễ nói:

- Lần này ta đảm nhiệm Ngọc Môn Đạo hành quân đại sứ, chỉ huy hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng, phía hậu cần sẽ dựa vào sự hiệp trợ rất nhiều của Lý sứ quân. Ngày chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ báo công của Lý sứ quân.

- Đa tạ Dương tướng quân!

Lý Cương lại giới thiệu với hắn thống lĩnh quân đội của Trương Dịch, Cam Châu tổng quản Khuất Đột Thông, Phó tổng quản Vương Uy. Khuất Đột Thông cũng là lão thần, năm nay hơn năm mươi tuổi, kinh nghiệm lý lịch già dặn hơn rất nhiều so với Dương Nguyên Khánh, không chỉ là Cam Châu tổng quản, còn là trụ quốc.

Cho dù Phó tổng quản Vương Uy, cũng vào triều làm quan 30 năm. Mặc dù tiếng tăm không nổi, nhưng kinh nghiệm lý lịch lại lên đến Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu. Dù như thế, lần này, Khuất Đột Thông lại chịu sự chỉ huy của Dương Nguyên Khánh, khiến trong lòng ông ta thực tại có chút không hài lòng.

Mọi người chào hỏi xong, tiến vào thành Trương Dịch. Mọi người ngồi trong nghị sự đường của tổng quản phủ, Khuất Đột Thông lệnh cho người treo lên một tấm bản đồ, ông ta cầm một cây gỗ chỉ một vòng xung quang Trương Dịch nói:

- Trương Dịch hiên tại có năm nghìn quân đội đóng quân, nhưng đều phân bố ở các cửa ải hiểm yếu. Ở Đại Đấu Bạt Cốc có một nghìn năm trăm quân đội đóng quân, ở núi Yến Chi, núi Cam Tuấn cùng với huyện Phú Lộc ở phía bắc cũng có đồn trú, hơn nữa phải đề phòng sự cấu kết của người Khương và người dân tộc Thổ Dục Hồn. Nếu binh lính quá ít, dân tộc Thổ Dục Hồn sẽ xúi dục người Khương mưu kế Hà Tây ta. Khuất Đột Thông gánh vác trọng trách bảo vệ nơi chăn nuôi ngựa của Đại Tùy, không dám sơ suất.

Dương Nguyên Khánh nghe xong rất lâu, lúc này mới hiểu rõ ý của ông ta. Cũng chính là nói, binh lực của ông ta không đủ, quân đội cung cấp cho mình chẳng được bao nhiêu. Mặt của Dương Nguyên Khánh dần nặng xuống:

- Khuất Đột tổng quản cứ việc nói thẳng đi! Giao cho ta được bao nhiêu quân đội.

Khuất Đột Thông cười khổ nói:

- Nhiều nhất năm trăm!

- Năm trăm?

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Khuất Đột tổng quản đây là đang bố thí cho ăn mày sao?

Khuất Đột Thông biến sắc, hừ một tiếng rất mạnh, xoay đầu sang một bên, bầu không khí trong nghị sự đường lập tức trở nên căng thẳng. Bùi Củ thấy sự tình có chút không ổn, vội vàng cười hoà giải.

- Khuất Đột tổng quản, lần này Dương tướng quân vai gánh trách nhiệm nặng nề, sự tình liên quan đến đại cục toàn Tây Vực. Nếu binh lực không đủ, rất có khả năng không thể thành công. Hơn nữa còn phải phòng ngự sự tiến công của người Tây Đột Quyết, năm trăm quân đội quả thực hơi ít một chút. Nếu phía quận Đôn Hoàng binh lực nhiều một chút còn dễ nói, nhưng Đôn Hoàng chỉ có ba nghìn quân đội đóng quân, cũng không thể giao toàn bộ cho Dương tướng quân. Như vậy tính ra thì trong tay Dương tướng quân nhiều nhất chỉ có ba nghìn quân. Binh lực không đủ, khó có thể gánh vác sự tiến công đối với nước Y Ngô. Bên Khuất Đột tổng quản hay là tăng thêm một chút nhé binh lính nhé!

Khuất Đột Thông đối với Bùi Củ rất khách khí, ông ta chắp tay nói:

- Hồi bẩm Bùi tướng quốc, cũng không phải ty chức làm khó Dương tướng quân, thật sự là ty chức có chỗ khó xử. Hai năm gần đây, người dân tộc Thổ Dục Hồn liên tiếp xúi giục người Khương tạo phản. Đầu năm, kỵ binh dân tộc Thổ Dục Hồn còn xuất hiện ở Đại Đấu Bạt Cốc, triều đình lại không chịu tăng binh cho Trương Dịch. Bản thân chúng ta binh lực không đủ, áp lực rất lớn. Nếu xuất binh quá nhiều, Trương Dịch rỗng tuếch, không chỉ dân tộc Thổ Dục Hồn xuất binh uy hiếp, hơn nữa Đột Quyết cũng sẽ kỵ binh nam khuy. Trương Dịch nơi quan trọng, liên lụy toàn Tây Vực, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu ạ!

Khuất Đột Thông thở dài:

- Nể mặt tướng quốc, một ngàn, không thể nhiều hơn nữa đâu!

Dương Nguyên Khánh cũng biết, trong thánh chỉ rõ ràng là Trương Dịch trợ giúp hậu cần, quân đội còn lại là lấy quận Đôn Hoàng làm chủ. Nếu binh lực không đủ, có thể chiêu mộ ngay tại quận Đôn Hoàng, đây chính là ý của thánh chỉ. Nhưng hắn không muốn dùng quân đội chiêu mộ, tạm thời quân đội chiêu mộ, sức chiến đấu tương đối yếu hơn, hắn vẫn hi vọng sử dụng quân chính quy.

- Khuất Đột tổng quản, ta phụng chỉ tiết chế Trương Dịch và Đôn Hoàng, quân đội Trương Dịch cũng trong sự chỉ huy của ta. Ta cũng biết Trương Dịch áp lực phòng ngự rất lớn, cho nên ta mới thương lượng với tổng quản. Ta không hi vọng phải náo động đến Thánh Thượng, chúng ta thôi thì mỗi bên nhường một bước nhé! Ta cũng không cần ba nghìn quân của ông, ít nhất hai nghìn, thế nào?

Dương Nguyên Khánh nhìn chòng chọc vào mắt ông ta:

- Nếu Khuất Đột tổng quản không muốn phối hợp, vậy thì Dương Nguyên Khánh ta sẽ quay về phục mệnh, nói là trận chiến này đánh không nổi, đề cử Khuất Đột tổng quản đi đánh, ta nghĩ Khuất Đột tổng quản cũng không hy vọng xuất hiện kết quả này.

Khuất Đột Thông sau một lúc lâu không nói, ông ta trong lòng cũng hiểu được, bản thân quả thực cũng không thể làm một cách quá đáng. Chiến dịch Y Ngô lần này quan hệ đến đại cục của Tây Vực, hậu quả thất bại ông ta gánh không nổi. Do dự hồi lâu, ông ta cuối cùng đồng ý:

-Vậy được rồi! Trương Dịch sẽ xuất ra hai nghìn binh cho tướng quân, tuy nhiên ty chức có một điều kiện nho nhỏ.

Ông ta chỉ Phó tổng quản Vương Uy:

- Ta đề cử Vương phó tổng quản đảm nhiệm phó tướng của Dương tướng quân. Phía Thánh Thượng ta sẽ đi nói, thế nào?

Dương Nguyên Khánh nhìn Vương Uy một cái, thấy con người này trầm mặc ít lời, tính cách điềm đạm, bèn gật gật đầu:

- Vậy chúng ta sẽ định như thế đi!

Chiến tranh đối với nước Y Ngô lần này, Dương Quảng cấp cho Dương Nguyên Khánh chỉ tiêu là 10 ngàn quân đội. Nhưng quân đội của hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng chỉ có tám nghìn, hắn nhiều lắm chỉ có thể vận dụng một nửa, như vậy còn thiếu sáu nghìn. Ý của Dương Quảng chính là để tự hắn đi giải quyết, tiền và lương thực do địa phương cung cấp, đây cũng là phương thức thường thấy. Mộ binh tại chỗ, cho dù Dương Nguyên Khánh không muốn dùng phương thức này, nhưng tình thế không phải do hắn lựa chọn.

Dương Nguyên Khánh dẫn hai nghìn quân đội một đường hướng về tây, lại đi thêm mấy ngày, quân đội đã đến quận Đôn Hoàng. Quận Đôn Hoàng vẫn là thị trấn quan trọng ở phía tây của vương triều Trung Nguyên, cũng là trạm đầu tiên của thương khách Tây Vực tiến vào hành lang Hà Tây. Từ thời kỳ Lưỡng Tấn, nơi đây buôn bán phát đạt, thương nhân đến từ các nơi như Ba Tư, Túc Đặc, Thiên Trúc, Thổ Hỏa La và Tây Vực tụ tập về đây, khiến quận Đôn Hoàng trở thành một thị trấn quan trọng về thương nghiệp mang tính quốc tế.

Quận Đôn Hoàng có ba nghìn quân đội đóng giữ, chủ yếu đóng quân ở hai vùng Ngọc Môn và Đôn Hoàng, do Đôn Hoàng Thái Thú Bùi Văn Tấn cùng phụ trách quản lý.

Bùi Văn Tấn là cháu trong tộc của Bùi Củ, đầu năm mới từ Kinh Châu điều đến Đôn Hoàng. Nghe nói gia chủ đến, Bùi Văn Tấn ngạc nhiên vui mừng vạn phần, ra khỏi thành để nghênh tiếp. Hai chú cháu gặp nhau nơi đất khách, đặc biệt vui mừng. Bùi Củ lại thay anh ta giới thiệu Dương Nguyên Khánh, Bùi Văn Tấn một lời hứa hẹn, có thể đem quân đội toàn bộ giao cho Dương Nguyên Khánh xử trí.

- Bùi sứ quân, Đôn Hoàng sao lại nhiều người Hán vậy?

Ngoài thành, Dương Nguyên Khánh không ngờ thấy khắp đường đều là người Hán, kẻ tới người lui, vô cùng náo nhiệt. Đàn ông tao nhã, phụ nữ tươi đẹp dịu dàng. Giọng nói phần lớn là vùng phía nam, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Bùi Văn Tấn hơi mỉm cười:

- Dương tướng quân, tướng quân thật không biết vì lý do gì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.