[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 9-Chương 16 : Gần vua như gần hổ




- Hồi bẩm bệ hạ, thần có chứng cứ.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua, một tên hoạn quan vội vàng bưng lên một khay vàng, trong khay vàng chứa vài món đồ tùy thân của Dương Nguyên Khánh, hắn lấy trong khay một kim tiễn và một phong thư bằng ống trúc trình cho Dương Quảng:

- Đây là kim tiễn lệnh của Khả Hãn Tây Đột Quyết cho Xử Nguyệt bộ, lệnh cho bọn họ tấn công Y Ngô, thần lấy được trong lều của Khả Hãn. Thần sở dĩ quyết định tấn công Xử Nguyệt, là vì bọn họ đã xuất ba nghìn binh phục kích quân Tùy tuần tra, làm cho hơn ba mươi binh sĩ quân Tùy bỏ mạng.

Dương Quảng nhặt lên kim tiễn nhìn nhìn, liền thuận tay để sang một bên, y kỳ thực đối với điều này cũng không mấy hứng thú, cũng như không thể tiếp thu sự vạch tội của Trương Cẩn, đế quốc Đại Tùy mở mang bờ cõi, giết hại Hồ tộc thì sao chứ?

Y càng quan tâm tình hình khống chế ruộng đất của Xử Nguyệt. Dương Quảng đứng dậy đến trước bản đồ Tây Vực trên tường, dùng cây gỗ chỉ vào mảnh đất phía Tây của Y Ngô, nói:

- Trong tấu chương của khanh nói về việc chạy trốn về phía Tây của người Xử Nguyệt, Y Ngô đã làm cho mảnh đất phía tây trở thành vô chủ, kiến nghị triều đình mau chóng chiếm lĩnh, trẫm rất hứng thú, khanh kể lại tỉ mỉ cho trẫm nghe.

Dương Nguyên Khánh cũng nhặt cây gỗ lên, chỉ vào bản đồ phía tây của Y Ngô, nói:

- Vùng này nằm ở chân núi La Mạn, phía tây biển Bồ Loại, sau khi Tây Hán lần lượt tiêu diệt Đài quốc thành lập thành Kim Mãn, Giáo Úy Hữu Mậu đã dẫn quân đóng ở dồn điền vùng này, là phía bắc con đường tơ lụa bắt buộc phải đi qua, vốn dĩ là nơi ở của bộ lạc Xử Nguyệt. Hiện giờ bộ Xử Nguyệt đang chạy trốn về phía bắc, mảnh đất này liền trống trải, thần đã phái tám trăm quân đội đến trấn thủ. Hiện tại nội chiến Đột Quyết, không rảnh bận tâm, chính là cơ hội tốt cho chúng ta phải xây dựng lại quận huyện.

Dương Quảng nhìn chăm chú bản đồ thật lâu, mở mang bờ cõi, đây là việc mà bao nhiêu năm nay y mơ ước tha thiết, hơn hẳn Hán Vũ Đế, khiến cho quân kỳ của Đại Tùy tiến xa hơn. Giờ khắc này, ngọn lửa lý tưởng trong lòng y bắt đầu bùng cháy.

Y bỗng dưng xoay người, nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh nói:

- Nói thử suy nghĩ của khanh?

Dương Nguyên Khánh khom người nói:

- Thần có ba phương án, phương án thứ nhất là tăng binh xây huyện, xây dựng huyện Kim Mãn, vẫn như cũ quản hạt quận Y Ngô, nhưng binh lực quận Y Ngô hiển nhiên không đủ, cần triều định phải tăng thêm ít nhất năm nghìn quân đội. Phương án thứ hai là tăng binh xây quận, kiến lập quận Đình Châu, cũng phải tăng thêm năm nghìn quân đội. Phương án thứ ba chính là dùng hai quận Y Ngô và Đình Châu làm nền móng, khôi phục Tây Vực Đô Hộ phủ của triều Hán, bảo đảm khóng chế Tây Vực trên quân sự.

- Vậy thì khanh tán thành phương án nào?

Dương Quảng lại hỏi.

- Vốn dĩ ý của vi thần là tán thành phương án thứ ba, xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, nhưng hiện giờ thời cơ chưa đến, sẽ dẫn đến Khế Bật và Tây Đột Quyết mạnh mẽ phản lại, cho nên thần đề nghị kiến lập quận Đình Châu trước, tiến hành dự trữ quan viên, chờ khi thời cơ chín muồi rồi, lại xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ.

Dương Quảng chậm rãi gật đầu,

- Phương án thứ nhất năng lực yếu, trẫm không muốn lấy, phương án thứ ba thực sự thời cơ không chín muồi, trẫm cũng không cảm thấy vội vàng, phương án thứ hai của khanh không vội không hoãn, trẫm rất tán đồng, theo lời khanh nói, xây dựng quận Đình Châu trước.

Dương Quảng ngồi xuống, trực tiếp mở tấu chương của Trương Cẩn ra, dùng bút đỏ vẽ lên trên mặt chữ ‘ Phủ’, phủ quyết lời buộc tội của hắn.

Dương Quảng lộ vẻ có chút hưng phấn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:

- Tương lai xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, trẫm cho khanh nhậm chức Đô Hộ, khanh có đồng ý không?

Dương Nguyên Khánh do dự một chút, lại không trả lời, Dương Quảng hơi ngơ ngác, y cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ nói ‘Thần nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực’, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại trầm mặc.

- Sao, khanh không muốn sao?

Dương Quảng nhìn hắn, trong mắt không có xíu biểu cảm nào, không biết y đang nghĩ gì?

Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:

- Nếu thần thật sự là Tây Vực Đô Hộ, chỉ sợ sẽ có người tố cáo thần.

- Sao lại nói vậy?

- Thần hôm nay vào thành có nghe được mấy đứa trẻ hát, Kinh Châu Dương, Nguyên nhật sinh.

Dương Nguyên Khánh liền đem việc hôm nay nghe được nói cho Dương Quảng biết, sau cùng khẩn thiết nói:

- Bản đồng dao này vừa mới lưu truyền hai ngày nay, rất rõ ràng là nhắm vào việc thần hồi kinh, thần khẩn cầu bệ hạ tra kỹ việc này, đừng để thần gánh hết tội này.

Kỳ thật chuyện đồng dao này, Dương Quảng cũng nghe rồi, y mơ hồ đoán rra được có liên quan đến Nguyên Thọ, nhưng y cũng không muốn hỏi, một là không có chứng cứ, tiếp theo là y không muốn nhúng tay vào cuộc đấu tranh giữa quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông, cho nên việc bản đồng dao này y làm bộ như không biết. Hiện giờ nếu Dương Nguyên Khánh đã đề xuất phải tra rõ việc này, y cũng không thể giả hồ đồ nữa.

Dương Quảng cười cười, bèn nói:

- Trẫm sẽ tra chuyện này, nhưng mà chưa chắc có thể tra ra được, trẫm sẽ dùng một phương thức khác để rửa sự thanh bạch cho khanh, liên quan đến việc phong thưởng cho khanh qua cuộc chiến Tây Vực lần này, trẫm qua vài ngày Vũ Văn Thuật hồi kinh sẽ cùng tuyên bố.

Dương Nguyên Khánh trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sẽ không khiến hắn lại quay về Tây Vực chứ! Nhưng nghĩ lại biết không thể, nếu như cho hắn nhậm chức Thái Thú quận Đình Châu, vậy không phải là thăng chức cho hắn, mà là giáng chức.

Dương Quảng dường như biết được tâm tư của hắn, bèn cười vỗ vỗ vai của hắn:

- Yên tâm đi! Trẫm tạm thời sẽ không cho khanh đi Tây Vực, mười năm nay khanh đều ở biên cương, quả thật là hơi khổ một chút, trẫm sẽ cho khanh hưởng thụ vài năm phồn hoa của Đại Tùy.

Dương Nguyên Khánh trong lòng cười khổ không ngừng, lời ngầm của Dương Quảng chính là nói, chốc nữa hắn sẽ không được về quận Ngũ Nguyên, xem ra bản đồng dao kia ở trong lòng Dương Quảng có chút tác dụng tế nhị rồi.

- Nếu bệ hạ không có việc gì nữa, thần xin cáo lui.

- Đi đi! Đoàn tụ với thê tử của khanh, thăm phụ thân khanh một chút, rảnh thì đi xem Nhạc Bình Công chúa. Thê tử của khanh được phong nhất phẩm cáo mệnh, kỳ thực là yêu cầu cực lực của nàng ấy.

Dương Nguyên Khánh trong lòng nao nao, không ngờ là ý của Dương Lệ Hoa, nàng không phải nói tuổi trẻ địa vị càng cao càng có nhiều người ghen tị sao? Lúc này sao lại cực lực yêu cầu cao phong cho thê tử của mình?

Dương Nguyên Khánh trong lòng khó hiểu, liền lui xuống, Dương Quảng lại chắp tay sau lưng đi đến trước bản đồ, nhìn mảnh đất phía Tây quận Y Ngô, sự kích động nổi lên trong lòng y, y lầm bầm lầu bầu nói:

- Không tồi, tái xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, hy vọng trẫm có thể nhìn thấy được ngày này!

Từ ngự thư phòng đi ra, Dương Nguyên Khánh đi thẳng tới quảng trường rộng rãi trong điện Tuyên Chính, nơi này là mỗi buổi triều sáng, tập trung các triều thần, hôm nay là tuần nghỉ, trên quảng trưởng vô cùng trống trải.

Nhìn lên bầu trời trong xanh, Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng thở dài, không biết vì sao, hắn cũng có một cảm giác gần vua như gần hổ. Dương Quảng đối với lời nói của hắn bắt đầu có ám khí, rõ ràng không muốn hắn đi Tây Vực, lại cố ý nói cho hắn làm Tây Vực Đô Hộ, rõ ràng kiêng hắn tiếp cận Dương gia, lại cố ý muốn hắn đi thăm phụ thân.

Tất cả đều là là sự thay đổi khi hắn và Bùi gia làm thông gia, hắn đã vào một thế lực tập thể, Dương Quảng sẽ không tín nhiệm hắn như trước nữa, hoặc là nói hắn sẽ không trở thành đao trong tay Dương Quảng nữa.

- Nguyên Khánh!

Phía sau có người gọi hắn, làm đứt đoạn ý nghĩ của hắn, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy ngoài hai mươi bước có một tên triều quan đang hướng về phía hắn ngoắc tay, một cột trụ rồng cuộn đã chặn tầm mắt của hắn, đi về phía trước hai bước, không ngờ là Bùi Uẩn.

Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt, hắn bước nhanh đến tiếp đón:

- Nhị tổ phụ, hôm nay không phải là tuần nghỉ sao?

Dương Nguyên Khánh xưng hô theo thê tử của mình, một tiếng xưng hô ‘ Nhị tổ phụ’ thật sự tự nhiên, khiến trong lòng Bùi Uẩn sinh ra một luồng ấm áp. Ông ta đối với Dương Nguyên Khánh vẫn rất ôn hòa, tất nhiên là vì Dương Nguyên Khánh không phải là cháu rể ruột của ông ta, nhưng ông ta đối với Dương Nguyên Khánh cũng có một luồng thành kiến liên quan, ông ta vẫn cảm thấy Dương Nguyên Khánh suy tính quá sâu xa, Bùi Uẩn sẽ bị điều này làm mệt mỏi.

Nhưng nửa năm không gặp, đây là câu Nhị tổ phụ đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh gọi ông ta, điều này làm cho Bùi Uẩn có chút không ngờ, đồng thời cũng có chút cảm động, ông ta mỉm cười nói:

- Tuần nghỉ cũng không thể ai cũng đều nghỉ ngơi, triều đình phải có người ở lại, hôm nay vừa lúc ta trực.

Ông ta thấy Dương Nguyên Khánh vẫn quân phục như cũ, liền dùng ngón tay cái chỉ hướng lệch điện hỏi:

- Còn không về nhà đã tới gặp thánh thượng sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Vừa mới hồi kinh, vẫn chưa kịp hồi phủ, bây giờ đang muốn đi về nhà.

Bùi Uẩn trầm mặc một chút, nói:

- Tối nay cháu đến Bùi phủ một chuyến đi! Có chút chuyện muốn nói với cháu.

- Vâng!

Dương Nguyên Khánh đáp một tiếng:

- Vậy cháu đi về trước, tối nay cháu sẽ cùng Mẫn Thu tới.

Dương Nguyên Khánh thi lễ, bèn cáo từ mà đi. Bùi Uẩn nhìn bóng dáng hắn đã đi xa, lại nghĩ tới một việc mới lộ diện gần đây nhất, trong lòng thực có chút lo lắng, ông ta không khỏi khẽ thở dài.

Nghĩ đến đã nửa năm không gặp kiều thê, Dương Nguyên Khánh trong lòng cũng nóng lên, thúc ngựa trên đường Định Đỉnh Môn, một lát liền tới được phường Sùng Nghiệp, vào trong cửa phường rồi, thẳng đến trước cửa nhà mình mới ngừng lại. Thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó, trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút nghi hoặc, ai lại tới vậy?

Hắn xoay người xuống ngựa, chỉ thấy trước cửa có thềm một tên môn phòng, tuổi khoảng chừng hơn hai mươi lăm, có vẻ ôn hòa, ngồi trên thềm cửa, đang hết sức chăm chú bện đôi giầy cỏ. Tên môn phòng chợt có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn Dương Nguyên Khánh, cười đứng dậy thi lễ:

- Cô gia đã trở về rồi!

Một tiếng ‘ Cô gia’ này, Dương Nguyên Khánh liền biết, gã chính là hạ nhân của Bùi phủ, Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay, chỉ về phía xe ngựa hỏi:

- Là ai đến vậy?

- Là hai tên nữ quan trong cung, đến dạy phu nhân học tập lễ nghi trong cung, đã liên tục đến đây hai ngày rồi, nói hôm nay là ngày cuối cùng.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ bèn hiểu rõ, hẳn là thê tử muốn đi yết kiến Tiêu Hoàng hậu, nên học lễ cung! Hắn cười cười, bước nhanh vào cửa lớn, lại thấy trước mặt Lục Trà xách một cái giỏ vội vàng đi ra, so với trước mập lên một chút, cũng cao hơn một chút. Lục Trà liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, liền vừa vui vừa sợ, cao hứng nhảy lên:

- Công tử, người đã về rồi!

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy nàng, cũng vô cùng vui mừng, vốn tưởng rằng nàng sẽ ở quận Ngũ Nguyên lấy chồng rồi, không ngờ nàng đột nhiên lại đến kinh thành, dù sao cũng là một nha hoàn luôn hầu hạ hắn, nhiều ít cũng có chút cảm tình.

Dương Nguyên Khánh gõ nhẹ trên đầu nàng, cười nói:

- Tiểu nha đầu này, vẫn còn chưa xuất giá sao?

Lục Trà mặt đỏ lên, cúi đầu uất ức nói:

- Công tử, người không phải nói phải đưa Hoàng đế đi tuần sát quận Du Lâm sao, sau đó mới trở về mà? Kết quả chuyến đi sao mà lại trở về, hỏi mấy tên thân binh, lại nói người bị giáng chức rồi, ta cũng không biết nên đi đâu tìm người nữa, may mắn người có viết thư đến, nếu không ta thật sự xuất giá rồi.

- Ồ! Gả cho ai vậy?

Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi.

Lục Trà vụng trộm nhìn hắn một cái, lại sợ tới mức cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, có chút nhăn nhó nói:

- Công tử thật sự hy vọng nô tì xuất giá sao?

- Tiểu nha đầu ngốc nhà ngươi!

Dương Nguyên Khánh cười xen một chút dò hỏi, bước nhanh vào trong nhà:

- Phu nhân ở trong nhà chứ?

- Vâng! Phu nhân ở nội đường.

Lục Trà muốn đuổi theo, đột nhiên nàng ta dừng bước chân lại, không biết nghĩ tới cái gì, mặt càng đỏ hơn, quay đầu hướng phía ngoài cửa mà chạy đi:

- A Phúc thúc, ta đi mua chút đồ, sẽ quay về liền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.