[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 19-Chương 88 : Đại chiến Tùy Đường (18)




Sau khi cuộc chiến ở Thiển Thủy Nguyên kết thúc, Dương Nguyên Khánh cũng không lập tức chỉ huy quân đội xuôi nam mà để toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày. Hắn biết rõ Trường An đang phát sinh nội chiến.

Nếu quân Tùy bức bách quá chặt, ngược lại sẽ khiến cho ba huynh đệ đồng lòng ngăn địch. Nếu thả lỏng một chút, như vậy nội chiến giữa bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ. Cứ như vậy, hắn cuối cùng cướp lấy Trường An, cũng không gặp phải trắc trở quá lớn.

Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng thế cục hiện tại. Bắc tuyến có một trăm ngàn đại quân, đông tuyến có mười lăm ngàn đại quân, còn có một trăm ngàn đại quân Tùy ở tây tuyến cũng đã đột phá Đại Chấn Quan, giết vào quận Phù Phong, hướng Trường An xuất phát, còn có năm mươi ngàn quân Tùy ở nam tuyến, sau khi chỉnh biên xong cũng đã phong tỏa toàn bộ thông đạo xuôi nam. Sắp có ba trăm năm mươi ngàn đại quân bao vây Trường An, mặc kệ quân Đường gây sức ép thế nào, đại thế cũng đã mất.

Lúc này, đại doanh quân Tùy cũng đã rời khỏi Thiển Thủy Nguyên, chậm rãi di chuyển dọc theo sông Kính Thủy xuôi nam, cuối cùng trú đóng ở một thung lũng nằm giữa đồng trống, cách huyện Tân Bình ước chừng mười lăm dặm.

Vào lúc canh hai, khi Dương Nguyên Khánh vừa đi vào giấc ngủ thì bị thân binh đánh thức:

- Điện hạ! Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh ngồi dậy hỏi:

- Chuyện gì?

- Thám báo truyền đến tin tình báo, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút về hướng nam. Ngưu Tướng quân xin chỉ thị của Điện hạ, có muốn tập kết quân đội hay không?

Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra lều lớn liền thấy Ngưu Tiến Đạt và vài tên thám báo đang đứng ở ngoài trướng vải chờ mệnh lệnh. Thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, Ngưu Tiến Đạt lập tức tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm Điện hạ, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút lui, chúng ta có truy kích hay không?

Dương Nguyên Khánh híp mắt nhìn đen kịt bầu trời đêm, hắn dứt khoát hạ lệnh:

- Lập tức tập kết bốn mươi ngàn kỵ binh, suốt đêm truy kích quân Đường!

Mệnh lệnh được ban ra, một khắc đồng hồ sau (15 phút), bốn mươi ngàn kỵ binh nhanh chóng tập kết. Dương Nguyên Khánh tự mình thống lĩnh bốn mươi ngàn thiết kỵ binh, lao ra khỏi đại doanh, dọc theo đường lớn rộng mở, nhằm thẳng hướng nam lao nhanh. Mặt đất chấn động, khí thế hào hung, tiếng vó ngựa như sấm rền truyền xa đến vài dặm.

Lý Thế Dân suất lĩnh quân đội rời khỏi huyện Tân Bình đã được bốn mươi dặm, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn. Lúc này, vài tên thám báo chạy gấp tới, hoảng sợ vạn phần, vội vàng bẩm báo:

- Điện hạ, kỵ binh quân Tùy giết đến rồi!

Lý Thế Dân chấn động, quay đầu nhìn về hướng bắc, chỉ thấy ở phương bắc là một mảnh mờ mịt, khói bụi tràn ngập che lấp ánh trăng.

Rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung lên, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên ở phương bắc. Quân Đường hoảng sợ hô to:

- Quân Tùy đến rồi!

Lý Thế Dân lớn tiếng quát:

- Không được bối rối, bày trận!

Y múa may lang nha sóc, vọt tới trước đội bộ binh hô to:

- Cung binh chuẩn bị, trường mâu quân áp trận!

Trong lúc bối rối, quân Đường gấp gáp bày trận, từng hàng cung thủ giương cung lắp tên, nhắm ngay kỵ binh quân Tùy đang từ hướng bắc đánh tới. Ở phía sau cung binh, sáu ngàn trường mâu quân trong lúc hỗn loạn bày trận. Trong lúc trời tối, thủy chung quân dung khó có thể chỉnh tề giống như ban ngày được.

Quân Tùy đã giết đến khoảng cách ngoài hai dặm. Dương Nguyên Khánh nhìn đội quân Đường đen nhánh ở phía xa, hắn cảm thấy đối phương đã bày xong trận hình.

Hắn lập tức hô lớn:

- Chia ra ba đường, hai cánh trái phải xuất kích!

Trong tiếng trống trận ầm ầm, bốn mươi ngàn kỵ binh chia ra ba đường, Dương Nguy và La Sĩ Tín đem mười ngàn kỵ binh chia làm hai cánh trái phải. Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn hai mươi ngàn trung quân. Ba đường kỵ binh giống như một mũi kéo sắc bén, khí thế như sấm vang chớp giật lao thẳng về phía quân Đường.

- Bắn!

Lý Thế Dân hô to một tiếng.

Ba ngàn cung binh buông cung, loạn tiễn bắn ra, mưa tên dày đặc bay thẳng về phía kỵ binh quân Tùy. Kỵ binh quân Tùy đã giết đến khoảng cách ngoài trăm bước, bọn họ giơ cao tấm chắn, nghênh đón mưa tên, xông nhanh tới. Mặc dù không ngừng có binh lính bị trúng tên ngã xuống, nhưng thương vong không chút ảnh hưởng đến vạn mã lao nhanh.

Mắt thấy kỵ binh quân Tùy đã giết đến trước mặt, cung binh rơi vào một mảnh hỗn loạn, quay đầu về phía sau chạy trốn. Ở phía sau là mấy ngàn trường mâu binh.

“Oanh!” một tiếng thật lớn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc vang lên đầy trời. Kỵ binh quân Tùy chồm chồm như sóng biển giết vào trong đội hình trường mâu binh, tạo ra một lỗ thủng máu thịt dài chừng mười trượng. Đội kỵ binh giết vào trong trận trường mâu binh, hai quân hỗn chiến tại chỗ.

Mà lúc đó, mười ngàn kỵ binh do La Sĩ Tín suất lĩnh ở cánh phải thì gặp phải bốn ngàn Huyền Giáp khinh kỵ binh của Uất Trì Cung ngăn cản. Hai đội kỵ binh sắc bén triểu khai trận đánh đêm trước nay chưa từng có trên một cánh đồng bát ngát. Chiến mã lao nhanh, binh khí va chạm, không ngừng có binh lính kêu lên thảm thiết rồi ngã khỏi ngựa.

Mà đội kỵ binh do Dương Nguy suất lĩnh ở cánh trái thì bao bọc bên cạnh cung binh và trường mâu binh. Thế lực hai bên cách xa, quân Tùy lấy bốn mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ sắc bén đánh với mười tám ngàn quân Đường, nhân số đối phương gấp hai lần. Sau nửa canh giờ giao chiến, quân Đường dần dần không ngăn cản được nữa rồi.

Chủ tướng trường mâu binh là Hầu Quân Tập, y gấp đến độ la to, huy động chiến đao tự mình chiến đấu với kỵ binh quân Tùy, rất hăng hái. Y một thân võ nghệ cao cường, liến tiếp chém ngã chín tên kỵ binh quân Tùy.

Hầu Quân Tập hét lớn một tiếng, huy động chiến đao bổ vào gáy một gã Giáo úy quân Tùy. Mắt thấy sắp bổ trúng tướng địch, đúng lúc này, một mũi tên sắt từ trước mặt bay thẳng đến, nhanh như chớp giật. Lúc Hầu Quân Tập phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi, y quát to một tiếng, mũi tên sắt xuyên qua cổ họng của y. Hầu Quân Tập xoay người ngã khỏi ngựa, chết trong loạn quân.

Ngoài trăm bước, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng thu cung tên lại, ánh mắt lại chuyển hướng về chỗ quân Đường dày đặc nhất. Bằng trực giác và kinh nghiệm của y, nhất định Lý Thế Dân ở chỗ đó.

Dương Nguyên Khánh quát lớn:

- Truyền lệnh ba quân, người bắt sống Lý Thế Dân, thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng quan ba cấp.

Dưới trọng thưởng, quân Tùy tấn công càng thêm điên cuồng, hết lần này đến lần khác giống như sóng biến tràn đến. Rốt cục quân Đường cũng không thể duy trì được nữa rồi, hiện tượng thất bại đã xuất hiện.

Lý Thế Dân được hơn trăm tên thân binh bảo vệ đã giao chiến với kỵ binh quân Tùy, chỉ có điều y đã thay đổi mũ sắt, mặc áo choàng, trong bóng đêm, kỵ binh quân Tùy cũng không nhận ra y chính là Lý Thế Dân.

Đúng lúc này, Uất Trì Cung giết ra một đường máu, vọt tới trước mặt Lý Thế Dân hô to:

- Điện hạ, quân đội không duy trì được nữa rồi, sắp tan tác, mau cùng ty chức giết ra ngoài.

- Ta không đi!

Lý Thế Dân giết đỏ cả mắt rồi, hô lớn:

- Quân đội còn ta còn, quân đội mất ta mất!

Uất Trì Cung thấy Lý Thế Dân không chịu đi, lòng y nóng như lửa đốt, hướng chục thân binh ra ám hiệu. Nhóm thân binh nhận được ám hiệu, đồng loạt lao lên, nắm lấy cánh tay Lý Thế Dân, khống chế y rút chạy về hướng tây. Con đường ở phía nam đã bị đại quân Dương Nguy phá hỏng, chỉ có ở phía tây là có ít quân Tùy một chút.

Quân Đường ngăn cản không nổi bốn mươi ngàn kỵ binh hùng mạnh của quân Tùy tấn công, rốt cuộc hỏng mất rồi, tiếng kêu rên vang vọng khắp vùng quê. Quân Đường ở tại bình nguyên kêu khóc thảm thiết, bỏ chạy tứ tán.

Hơn chục con chiến mã hăng hái, Lý Thế Dân bị Uất Trì Cung gắt gao đặt trên một con chiến mã, giãy dụa không buông. Lúc này, nước mắt của y mãnh liệt trào ra, rốt cuộc khóc thất thanh. Vương triều Đường bị diệt rồi.

Trong bóng đêm, Uất Trì Cung và hơn hai chục thân binh bảo vệ Lý Thế Dân, trong lúc hỗn loạn giết ra một con đường máu, hướng phía tây chạy trốn, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Mặc dù triều đình vẫn luôn dấu diếm, nhưng việc Tần Vương toàn quân bị diệt từ trong miệng bại binh trốn về nhanh chóng truyền khắp Trường An. Trong thành Trường An là một mảnh đại loạn. Bên dưới các cổng thành lớn chật ních dân chúng muốn chạy trốn, thoát khỏi Trường An. Nhưng hiện tại, thành Trường An đã đóng tất cả cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào ra khỏi thành, đoạn tuyệt hy vọng rời xa chiến loạn của dân chúng Trường An.

Cũng vì thế, các loại vật tư lớn nhỏ trong thành đều được dân chúng tranh nhau thu mua. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, một khi quân Tùy vây thành, tạo thành quãng ngày giằng co kéo dài, khi đó sẽ xuất hiện nạn đói nghiêm trọng. Giá lương thực sau một đêm tăng vọt, một ngàn đồng một đấu gạo. Mặc dù đắt như vậy, các cửa hàng lương thực ở Trường An đều trong một buổi chiều bị dân chúng tranh nhau mua không còn sót lại gì.

Không chỉ có lương thực, tất cả vật phẩm có thể ăn được đều bị dân chúng điên cuồng thu mua. Toàn bộ cửa hàng ở chợ Đô Hội và chợ Lợi Nhân đều đóng cửa, tửu quán cũng không tiếp tục kinh doanh, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều vắng tanh vắng ngắt. Trời mới tối, Kim Ngô Vệ đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm rồi, không cho bất cứ kẻ nào rời khỏi nhà ra ngoài đường.

Phường Diên Thọ, Dương Tuấn ngồi uống rượu một mình trong nhà giải buồn. Vốn hôm nay y định thừa dịp loạn lạc chạy ra khỏi thành, không ngờ cửa thành không mở, y không ra được, chỉ có thể trở về nhà mà thôi.

Dương Tuấn lo lắng an toàn của thê nhi, trong lòng rầu rĩ không vui. Vốn y là một quân cờ trọng yếu trong kế hoạch tranh đấu giữa Tần Vương và Thái tử, nhưng sau khi dị tâm của Tề Vương lộ ra, mâu thuẫn giữa Thái tử và Tần Vương được hòa giải, y cũng trở nên nhàn rỗi. Thái tử không có việc cũng sẽ không tìm y, dường như Trương Công Cẩn cho y vào trong quên lãng.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, trong lòng Dương Tuấn khẩn trương một chút. Vào thời điểm mẫn cảm này, ai sẽ đến tìm mình? Trong lòng y rất khẩn trương, vội đứng lên đi ra ngoài.

Vừa đi đến trong viện, y không ngờ lại nhìn thấy một bóng đen đang trèo tường vào.

- Là ai?

Dương Tuấn phẫn nộ quát lên.

- Đại ca, là đệ!

Bóng đen đó đúng là huynh đệ Dương Vanh của y, điều này khiến cho Dương Tuấn không khỏi ngây ngẩn cả người. Gã đệ đệ này của y vì trốn một khoản nợ đã mất tích hơn một tháng nay, y còn tưởng nó đã chạy trốn tới Thái Nguyên, không nghĩ rằng nó vẫn còn ở Trường An.

- Trong khoảng thời gian này ngươi ở chỗ nào?

- Đại ca, vào nhà rồi nói chuyện sau! Xảy ra chuyện lớn rồi.

Dương Tuấn gật gật đầu, mang theo Dương Vanh vào thư phòng. Y thấy Dương Vanh mặc một bộ quần áo đen, cách ăn mặc giống của đám bình dân, không khỏi kì quái hỏi:

- Bên ngoài tuần tra nghiêm mật như vậy, sao đệ có thể đi lại trên phố?

Dương Vanh lấy ra một cái ngân bài, đặt lên bàn, đắc ý nói:

- Có mặt ngân bài này, trên đường không ai dám làm khó dễ đệ.

Dương Tuấn cầm mặt ngân bài nhìn thoáng qua, không ngờ ở trên đó có khắc ba chữ “Tề Vương lệnh”, y lập tức hoảng sợ:

- Đệ… tại sao đệ lại có “Tề Vương lệnh”?

- Không dối gạt đại ca, đệ được Tề Vương thu nạp rồi, là Kiêu vệ phó thủ lĩnh dưới tay ngài.

- Tề Vương thu nạp đệ làm cái gì?

Dương Tuấn càng thêm không hiểu.

- Hừ! Còn không phải là vì Dương Nguyên Khánh. Bởi vì đệ là nhị ca Dương Nguyên Khánh, Tề Vương liền cho là đệ hữu dụng, đem thu nạp đệ vào trong phủ của y. Hiện tại đệ mới biết, là đã tiến vào vũng bùn rồi.

Nói tới đây, Dương Vanh lại lấy ra một mặt ngân bài giống như vậy, đưa cho Dương Tuấn, khẩn trương nói:

- Đại ca mau rời khỏi căn nhà này. Đêm nay Tề Vương muốn động thu, đệ thấy trên danh sách thủ tiêu của y có tên đại ca. Cầm mặt ngân bài này có thể trốn sang các phường khác.

Dương Tuấn cả kinh:

- Đệ nói là đêm nay Tề Vương muốn động thủ?

Dương Vanh hạ giọng nói:

- Chắc đại ca còn không biết, Thánh thượng băng hà rồi! Cái gọi là hôn mê bất tỉnh đều là gạt người thôi. Tề Vương mua được ngự y, giấu diếm chân tướng, vẫn là muốn dụ Tần Vương trở về. Nhưng hiện tại Tần Vương tung tích không rõ, Tề Vương liền quyết định đêm nay động thủ.

Nói xong, Dương Vanh đứng lên:

- Đệ phải trở về, đi lâu quá Tề Vương sẽ hoài nghi.

Dương Vanh vội vàng đi rồi, sắc mặt Dương Tuấn trở nên ác liệt vô cùng. Không được! Mình nhất định phải đem chuyện này nói cho Thái tử biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.