[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 19-Chương 87 : Đại chiến Tùy Đường (17)




Bên ngoài điện Dưỡng Tâm của cung Thái Cực, Lý Kiến Thành một thân một mình đứng dưới bậc thang. Y đã đứng được gần nửa canh giờ nhưng trong điện lại không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này, Lý Kiến Thành rốt cuộc không kìm nổi, bước lên bậc thang tiến về phía cửa điện. Mới vừa đi tới cửa đại điện, vài tên thị vệ tiến đến cản y lại.

- Điện hạ, Thánh thượng đang nghỉ ngơi, xin ngài không nên quấy rầy.

- Nhưng ta có đại sự khẩn cấp, các ngươi để ta vào!

Lý Kiến Thành tức giận, ánh mắc sắc bén nhìn chằm chằm đám thị vệ.

Nhưng đám thị vệ vẫn bất động như cũ, dùng trường kích ngăn đường đi của Lý Kiến Thành lại, tái diễn ngữ điệu lạnh như băng:

- Thánh thượng đang nghỉ ngơi, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy.

Lý Kiến Thành tức giận giậm chân một cái, xoay người đi xuống bậc thang, trong lòng vô cùng lo âu nhưng lại không thể làm gì. Y chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước bậc thang. Lúc này, Trần Thúc Đạt vội vàng chạy tới, y thấy Lý Kiến Thành còn chưa vào trong điện, kinh ngạc hỏi:

- Thánh thượng vẫn chưa tỉnh lại sao?

Lý Kiến Thành lắc đầu:

- Ta không biết tình hình trong điện thế nào cả.

Trần Thúc Đạt kéo Lý Kiến Thành qua một bên, thấp giọng nói:

- Ty chức mới nghe được một tin, một canh giờ trước, có hai trăm người áo đen từ của Kim Quang vào thành.

Lý Kiến Thành cả kinh, lập tức giận dữ nói:

- Đoàn Đức Thao dám làm như thế ư?

- Chỉ sợ đây không phải là ý của Đoàn Đức Thao, là người phía dưới bị Tề Vương mua chuộc. Tướng phòng vệ cửa Kim Quang là Dương Khiếu, dưới tay y có gần ngàn người, khẳng định còn có những người khác cũng bị mua chuộc. Ý của vi thần là…

Trần Thúc Đạt nhìn thoáng qua đám thị vệ, hạ thấp giọng nói:

- Có thể nào thị vệ trong cung cũng bị Tề Vương mua chuộc rồi không?

Lý Kiến Thành chắp tay sau lưng đi vài bước. Rất có khả năng này. Từ lúc y tiến vào nội cung đã rất khó khăn, nếu không phải y có quen biết một vài thị vệ, đến nội cung y cũng không vào được, nhưng đến điện Dưỡng Tâm vẫn bị ngăn cản. Bất kể y nói như thế nào cũng không được vào trong điện. Tình huống này từ trước đến nay chưa từng gặp qua.

Đúng lúc này, một gã hoạn quan từ trong cung chạy ra. Người này họ Cố, ở trong cung cũng có chút địa vị. Y vừa nói vài câu, thị vệ liền để cho y đi ra. Lý Kiến Thành thấy y, tinh thần rung lên, lập tức đi ra đón:

- Phụ hoàng ta thế nào?

- Điện hạ, tình trạng của Thánh thượng có chút không ổn, vẫn chưa tỉnh lại.

- Ngự y đâu?

Lòng Lý Kiến Thành nóng như lửa đốt:

- Bọn họ có tới không?

- Vương ngự y và Trương ngự y đang châm cứu cho Thánh thượng, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Nhưng Thánh thượng có tỉnh lại hay không còn là vấn đề.

Lý Kiến Thành ngây dại, thời gian của phụ hoàng không còn nhiều lắm, điều này y đã sớm biết. Nhưng nếu không tỉnh lại, làm sao y có thể nắm được quân quyền?

Lúc này, Trần Thúc Đạt đi lên phía trước nói:

- Điện hạ, căn bản vẫn còn Tề Vương ở đó. Điện hạ và y nên nói chuyện một chút. Hi vọng Tề Vương có thể lấy đại cuộc làm trọng, phái binh đi viện trợ Tần Vương.

Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Nhóm Tướng quốc có thái độ gì?

- Tiêu Tướng quốc và Bùi Tướng quốc đều ủng hộ xuất binh. Tuy nhiên, Độc Cô Tướng quốc và Đậu Tướng quốc chưa tới Chính Sự Đường.

Lý Kiến Thành thở dài, xem ra Độc Cô gia và Đậu gia đều khoanh tay đứng nhìn, không còn ủng hộ triều Đường, con đường này không đi không được rồi. Bất đắc dĩ, y đành phải gật đầu:

- Được rồi! Bây giờ ta sẽ đi tìm y!

Không chỉ có Thái tử Lý Kiến Thành đi tìm Lý Nguyên Cát, hơn chục trọng thần của triều Đường do Tiêu Ly và Bùi Tịch cầm đầu cũng đã ở bên ngoài phủ Tề Vương. Bọn họ cũng đã nhận được tin tức Tần Vương bại trận ở Thiển Thủy Nguyên, đều đi tới phủ Tề Vương, yêu cầu Tề Vương xuất binh xuống phía nam trợ giúp quân Đường đã rút về huyện Tân Bình.

Có điều bọn họ không có đi vào phủ Tề Vương mà là bị ngăn ở ngoài cửa chính. Một gã hoạn quan hầu hạ Tề Vương cao giọng hô:

- Các vị đại thần, Tề Vương ngày đêm làm việc vất vả, hiện tại đã ngã bệnh. Bệnh tình rất nghiêm trọng, thật sự không có cách nào gặp mặt các vị, mong các vị thứ lỗi!

Hoạn quan vừa nói xong lập tức khiến cho các đại thần giận dữ. Tiêu Ly tiến lên tóm lấy ngực áo tên hoạn quan:

- Cái gì mà ngã bệnh? Chuyện ma quỷ gạt được ai? Nhanh bảo y đem quân quyền giao ra đây. Đó là quân đội của triều đình, không phải tư quân của y!

Hoạn quan sợ tới mức toát mồ hồi, vội vàng nói:

- Nô tài phải đi bẩm báo!

Tiêu Ly bỏ y ra, hoạn quan ù té chạy vào trong phủ, cửa chính lại đóng sầm lại, sau đó cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Không bao lâu sau, Lý Kiến Thành cũng đã đi tới phủ Tề Vương. Xe ngựa của y vừa dừng lại, các đại thần đều tiến lên nghênh tiếp.

- Như thế nào? Y không chịu gặp các vị sao?

Lý Kiến Thành cau mày nói.

Bùi Tịch lắc đầu:

- Tề Vương lấy cớ ngã bệnh, nhất định không chịu đi ra, cũng không chịu tỏ thái độ.

Tiêu Ly cũng lo lắng nói:

- Điện hạ, hiện tại chúng thần lo lắng nhất là tin này bị truyền ra ngoài. Nghe nói đã có bại binh trốn về đến đây rồi. Rất có thể ngày mai tin này sẽ loan truyền khắp thành, khi đó quân tâm dân tâm rung chuyển, vậy thì cực kì phiền toái.

Lý Kiến Thành gật gật đầu:

- Ta đến đàm phán với y. Bất kể thế nào cũng phải khiến y xuất binh.

Lúc này, sau khi hơn chục thị vệ Đông Cung gõ cửa ầm ỹ, Vương Thúc Bảo từ trong phủ đi ra. Chắc chắn là Tề Vương sẽ không ra mặt, mọi việc sẽ do y toàn quyền đại diện.

Vương Thúc Bảo được đám thị vệ dẫn tới trước xa giá Thái tử Lý Kiến Thành. Vương Thúc Bảo thi lễ:

- Tham kiến Thái tử Điện hạ!

Lý Kiến Thành lạnh lùng nhìn y một cái:

- Nói như vậy, Tề Vương không đồng ý ra mặt?

- Hồi bẩm Điện hạ, quả thật là Tề Vương bị cảm nhẹ. Ngài cũng rất lo lắng tình hình tuyền tuyến, cho nên ủy thác hạ thần đến thương nghị với Điện hạ và các vị đại thần, làm thế nào mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này?

Tâm niệm Lý Kiến Thành vừa chuyển, y bỗng nhiên hiểu được vì sao Tề Vương không chịu cho bọn họ vào phủ rồi. Hiện tại trong Vương phủ, chắc chắn đang tụ tập đủ mấy ngàn dũng sĩ do y chiêu mộ. Nếu để bọn họ vào phủ, việc Tề Vương mộ quân tư sẽ bại lộ. Tề Vương chỉ có thể giả bệnh, không cho bọn họ vào trong phủ.

Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:

- Tề Vương đến tột cùng là bệnh thật hay giả bệnh ta cũng mặc kệ, ta chỉ muốn biết câu trả lời, rốt cuộc Tề Vương có xuất binh hay không?

Vương Thúc Bảo là người vô cùng khôn ngoan, chỉ có điều do nhân phẩm có chút thấp kém nên dần dần bị Lý Uyên vứt bỏ, y biết phải đối phó với cục diện trước mặt như thế nào cho tốt, không chút hoang mang nói:

- Điện hạ, lúc trước, khi Bệ hạ đem quân quyền của bốn mươi ngàn quân giao cho Tề Vương, người có nói rất rõ ràng. Bốn mươi ngàn quân này phụ trách bảo vệ xung quanh kinh thành, không cho phép tự tiện rời khỏi kinh thành một bước. Tề Vương Điện hạ cẩn tuân thánh ý, không dám phạm chút sai lầm. Hiện tại Thái tử Điện hạ yêu cầu quân đội ra khỏi thành đánh giặc, thần xin phép hỏi Điện hạ, rốt cuộc là ý chỉ của Thánh thượng lớn, hay ý chỉ của Điện hạ lớn?

- Ngươi …

Lý Kiến Thành thấy gã nói chuyện không chút khách khí, trong lòng tức giận. Cuối cùng y cũng nhịn được sự tức giận xuống, bình tĩnh nói:

- Tần Vương ở Thiển Thủy Nguyên thất lợi, hiện giờ rất cần có viện quân. Hiện tại quân đội cao cấp của Đại Đường chỉ còn lại bốn mươi ngàn quân này là có thể điều động. Hy vọng Tề Vương có thể lấy đại cục làm trọng. Lấy đại cục làm trọng.

- Điện hạ, lời vừa nói khiến thần thấy ngạc nhiên. Quân đội Tần Vương bất lợi, cần viện quân, cái đó thần có thể hiểu được. Nhưng quân đội thủ thành chẳng lẽ cũng không phải là lấy đại cục làm trọng sao? Hiện tại khắp Quan Trung, nơi nào mà không có nguy cơ. Hôm trước quân đội của Trình Giảo Kim còn xuất hiện ở Bá Thượng, mười lăm ngàn đại quân đã chiếm lĩnh Quan Đông, nhằm hướng Trường An xuất phát. Nếu Tề Vương đem đội quân kia điều ra khỏi thành, Trường An phải làm sao bây giờ? Bây giờ là Trường An trọng yếu, hay huyện Tân Bình trọng yếu? Thần thấy lúc này Tần Vương hẳn nên rút toàn bộ quân đội về Trường An, đấy mới là lấy đại cục làm trọng.

Ngươi của hai bên tranh luận một hồi, cuối cùng giải tán trong không vui. Tề Vương Lý Nguyên Cát nhất định không chịu phái binh ra, vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải trở về Đông cung. Trên xa giá, Lý Kiến Thành tâm trạng nặng nề, y đang suy nghĩ đối sách cuối cùng. Mặc dù có một số việc y không muốn đối mặt, cũng không muốn lo lắng, nhưng hiện giờ, nguy cơ ngày càng sâu, thời gian cũng ngày càng cấp bách, y cũng không có lựa chọn nào khác.

Có lẽ Tần Vương hồi kinh mới là giải pháp cuối cùng để giải quyết nguy cơ, để Tần Vương đối phó Nguyên Cát. Tuy nhiên, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng này, y còn cần làm một chuyện, y cần đi thăm hỏi Ngự lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức. Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành lập tức ra lệnh:

- Đi Hoàng thành!

Huyện Tân Bình cách Thiển Thủy Nguyên khoảng chừng tám mươi dặm, là một cái huyện thành ở phía nam Thiển Thủy Nguyên. Từ sau khi thất bại ở Thiển Thủy Nguyên, Lý Thế Dân dẫn tàn quân lùi về đến chỗ này, chỉnh đốn bại binh, chỉ còn lại có hơn mười bảy ngàn người, quân đội đã tổn thất hơn phân nửa. Quan trọng hơn là, lương thực và quân tư của quân Đường hầu như đã bị đánh mất hoàn toàn. Lương thực tồn trữ của huyện Tân Bình chỉ đủ cho quân Đường ăn trong bốn ngày.

Nói cách khác, trong vòng ba ngày tới, nếu lương thực không thể kịp thời đưa đến huyện Tân Bình, vậy thì cho dù quân Tùy không xuôi nam, quân Đường cũng không thể không rút khỏi huyện Tân Binh, trở về Trường An.

Trong màn đêm, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đứng trên trường thành chậm rãi đi tới, suy nghĩ thật sâu. Y đang suy nghĩ về tương lai Đại Đường, suy nghĩ về vận mệnh của mình. Thật ra, trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ rõ ràng, từ sau khi thất bại ở Kinh Tương, định mệnh diệt vong của Đại Đường đã được xác định. Hán Trung bị quân Tùy công chiếm, thời khắc diệt vong sắp sửa xảy ra.

Đại thế đã định. Lúc này, cho dù quân Đường có giành được một trận thắng lợi, cũng không cải biến được vận mệnh thất bại cuối cùng. Trong lòng Lý Thế Dân tràn đầy chua xót. Nếu như Dương Nguyên Khánh không xuất hiện, chỉ cần triều Tùy diệt vong, như vậy, đối với triều Đường mà nói, bất kể là Tiết Cử, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đậu Kiến Đức hay Lý Mật, Vương Thế Sung, Tiêu Tiển, tiêu diệt bọn họ là việc không quá khó khăn. Bởi vì đám quân phiệt cát cứ này không có căn cơ, không chiếm được sự ủng hộ của các loại thế lực quý tộc kiểu như quý tộc Quan Lũng, bọn họ nhất định không thể tồn tại lâu dài.

Nhưng việc Dương Nguyên Khánh thành lập tân triều Tùy lại khác. Y không chỉ chiếm được sự ủng hộ của các thế lực triều Tùy cũ, còn chiếm được sự ủng hộ của thế lực quý tộc Sơn Đông. Đúng là nhờ có những thế lực này ủng hộ, mới khiến cho tân triều Tùy đứng vững vàng ở Hà Đông, Hà Bắc, từng bước từng bước nuốt lấy thiên hạ.

Mà triều Đường, thành cũng do quý tộc Quan Lũng, bại cũng do quý tộc Quan Lũng. Nếu không phải quý tộc Quan Lũng khống chế lượng lớn đất đai, nếu triều Đường có thể thuận lợi thi hành lệnh quân điền, quân Đường cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như ngày hôm nay.

- Điện hạ còn muốn đánh với quân Tùy một trận nữa sao?

Chẳng biết từ lúc nào, Phòng Huyền Linh đã xuất hiện sau lưng y.

Lý Thế Dân gật gật đầu, thở dài nói:

- Gặp thất bại liên tiếp như vậy, thật không cam lòng!

- Hiện tại thần cảm thấy người nên buông tay.

Phòng Huyền Linh hạ giọng nói.

Một lúc lâu sau Lý Thế Dân không nói gì. Y trầm mặc ngắm nhìn bóng đêm. Bóng tối rất sâu, rất đen, khiến y không thể nhìn thấy điểm cuối.

- Điện hạ còn tính toán trở về Trường An sao?

Phòng Huyền Linh hỏi rất kín đáo.

Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:

- Nói thật, ta cũng không biết nữa.

Y chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng:

- Cho dù đoạt vị thành công, nhưng khi trở thành vua mất nước, vậy thì có ý nghĩa gì?

Đúng lúc này, một gã kỵ binh báo tin khẩn cấp chạy tới, một lát sau đã đến dưới chân thành hô to:

- Ta được Thái tử Điện hạ phái ra truyền tin khẩn cấp đến Tần Vương. Mau mau mở cửa!

Không bao lâu sau, mấy tên lính đem tên lính báo tin lên đầu thành, đi đến trước mặt Lý Thế Dân. Tên lính báo tin lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Lý Thế Dân:

- Thái tử Điện hạ có thư tín khẩn cấp, mời Tần Vương xem.

Lý Thế Dân tiếp nhận thư tín, mở ra. Một gã thân binh đốt đuốc lên, chiếu sáng thư tín. Lý Thế Dân nhìn qua một lần, trên mặt không ngăn được một nụ cười lạnh. Chuyện đã đến nước này, Tề Vương vẫn nắm chặt quân quyền không buông, xem ra y rất hy vọng mình sẽ hồi kinh. Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho y.

Lý Thế Dân không chút nghi ngờ, lập tức hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân tập kết, lập tức trở về Trường An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.