[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 19-Chương 77 : Đại chiến Tùy Đường (7)




Ở phía bắc huyện Tân Bình, trong cánh đồng vô biên vô tận, tám chục ngàn chủ lực lực quân Tùy đang dần dần kéo đến. Chính như Lý Thế Dân để năm chục ngàn quân Đường tinh nhuệ nhất bên cạnh mình, tám chục ngàn đội quân này của Dương Nguyên Khánh dẫn đến cũng là quân Tùy tinh nhuệ nhất, bao gồm sáu ngàn mạch đao trọng giáp bộ binh và bốn ngàn trọng giáp kỵ binh.

Đại doanh quân Đường đứng sừng sững trên một vùng đất cao hơi nhô lên. Xung quanh mười dặm, một con sông nhỏ từ bên phải doanh róc rách chảy qua. Đại doanh là cấu trúc tường bản, cao khoảng hai trượng, các binh lính qua lại tuần tra canh gác trên tường bản.

Trên tường bản cao cao, Triệu Vương Lý Huyền Bá và đại tướng Uất Trì Cung đang chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía xa chỗ năm dặm. Dưới bầu trời trong xanh, bọn họ nhìn thấy đặc biệt rõ ràng, binh lính quân Tùy đang bận rộn xây dựng tường bản, bọn họ vẫn chưa xây dựng xong đại doanh.

- Tại sao không xông lên đánh bọn họ tan tác chứ?

Lý Huyền Bá dùng roi chỉ vào đại doanh quân Tùy, giọng điệu của gã cực kỳ bất mãn. Từ lần trước sau khi gã bị thương ở Hổ Lao Quan, gã mãi không có cơ hội lên chiến trường nữa. Tin tức quân Đường cứ chiến lại bại làm cho gã sắp phát điên. Gã hận không thể suất một đội quân giết vào Thái Nguyên, giết chết Dương Nguyên Khánh và toàn bộ quan viên triều Tùy, để giải hận trong lòng gã.

Nhưng sau khi Lý Hiếu Cung bỏ mạng, Lý Huyền Bá tựa như trở thành một người khác, trở nên trầm mặc ít nói, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hung quang hận thù. Thù hận trong lòng gã từng ngày tích tụ, gã đang chờ, chờ thời khắc báo thù.

Lúc này gã nhìn thấy đại doanh quân Tùy, lửa báo thù trong lòng gã bắt đầu cháy lên. Cũng không thể ức chế nữa, gã quay đầu chạy về trong doanh, Uất Trì Cung sợ gã có sai trái cũng vội vàng đi theo.

Trong đại doanh, Lý Thế Dân đang trầm ngâm trước sa bàn, y nhận được tình báo của thám báo, quân Tùy cư nhiên chỉ đến tám chục ngàn người. Rõ ràng có một trăm năm mươi ngàn đại quân, như vậy bảy mươi ngàn người khác tới đâu rồi? Y trong lòng có một loại cảm giác bất an, tuy bên chỗ Đồng Quan đạo cũng xuất hiện một nhánh quân Tùy, tinh kỳ che phủ đất trời, nhưng Lý Thế Dân cho rằng, đây là quân Tùy phô trương thanh thế, nhiều nhất chỉ có mười hai mươi ngàn người.

Chẳng lẽ... đối với sự yếu kém trên việc bố trí của quân Đường ở Quan Trung, Lý Thế Dân lòng dạ biết rõ. Y lo lắng nhất là sự yếu kém của phòng ngự Quan Đông, một tuyến Đồng Quan và Bồ Tân Quan chỉ có ba chục ngàn quân. Nếu quân Tùy thật sự từ Lạc Thủy đạo nam hạ quận Phùng Hủ, chặn đường lui của tuyến đông, Quan Đông tình thế rất xấu.

Phòng Huyền Linh bên cạnh thấy Lý Thế Dân ánh mắt chăm chăm nhìn quận Phùng Hồ:

- Điện hạ, ty chức cũng lo lắng tuyến đông.

Lý Thế Dân bỗng nhiên xoay người, chăm chú nhìn Phòng Huyền Linh:

- Tiên sinh cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ chia binh nam hạ xuống quận Phùng Lãng?

Phòng Huyền Linh gật đầu:

- Mấu chốt là chủ soái quân Tùy bây giờ là Dương Nguyên Khánh mà không phải Tần Quỳnh. Tần Quỳnh sẽ không phân binh tuyến đông, tuyến đông không phải chiến khu của y. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại không giống, hắn là suy xét toàn cục, nếu hắn phát hiện tuyến đông yếu kém, tất nhiên hắn sẽ có suy xét. Mà bây giờ binh lực của hắn rõ ràng giảm bớt....

Phòng Huyền Linh không có nói tiếp, nhưng ý lại rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh tất nhiên đã phái binh đi tuyến đông. Lý Thế Dân trong mắt lộ ra vẻ lo lâu không giấu được. Nếu tuyến đông bị công phá, quân Tùy tiến quân thần tốc vào Quan Trung, thẳng đến Trường An, như vậy y ở đây thủ còn có ý nghĩ gì?

Cái này giống như một cái thùng, chỗ khác dù có kiên cố hơn, chỉ cần một chỗ trong đó xảy ra vấn đề, nước trong thùng cũng sẽ chảy sạch.

- Tiên sinh cho rằng, chúng ta nên ứng phó thế nào?

Lý Thế Dân lòng có chút loạn, y không biết nên làm thế nào mới tốt.

Phòng Huyền Linh khẽ thở dài một cái:

- Lựa chọn bây giờ đã không còn nhiều nữa, nếu phải lựa chọn tất cả, vậy ty chức có thể đưa ra ba kế sách.

- Tiên sinh mời nói!

- Thượng sách là Điện hạ tốc chiến với quân Tùy, nhanh chóng đánh tan bộ phận Dương Nguyên Khánh, sau đó hỏa tốc cứu tuyến đông. Trung sách là quân thủ Trường An xuất kích, xuất binh năm mươi ngàn tăng viện tuyến đông, làm binh lực tuyến đông tăng tới tám mươi ngàn, có lẽ có thể ngăn chặn tiến công của quân Tùy với tuyến đông. Hạ sách là quân Đường toàn tuyến bỏ Quan Trung, rút về Trường An, thủ vững thành Trường An.

Lý Thế Dân lắc đầu:

- Hạ sách đầu tiên thì không thể suy xét, trung sách tuy tốt nhất, nhưng Thái tử chịu nhượng bộ không, vẫn là một vấn đề. Huống hồ còn có phụ hoàng áp chế, ta định nhiều nhất ba mươi ngàn quân, phân mười ngàn quân thủ Đồng Quan đạo. Như vậy tuyến đông nhiều nhất chỉ có năm mươi ngàn quân phòng ngự, có thể kiên trì nổi không?

- Ý của Điện hạ chính là, chỉ có thể chọn thượng sách?

Phòng Huyền Linh nghe hiểu ý của Lý Thế Dân.

Trên mặt Lý Thế Dân lộ ra thần tình chua sót:

- Nên nói chỉ có thượng sách là nằm trong tay của ta, hổ thẹn.

Lý Thế Dân chậm rãi đi tới trước cửa đại doanh, chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía bắc, giống như tự lẩm bẩm nói: Hai quân quyết chiến, nên lấy vững vàng làm trọng, nếu gấp gáp ứng chiến, sẽ mất nhiều hơn được, cuối cùng dẫn đến thất bại, ta nên đi nơi nào?

Lúc này, y bỗng nhiên nhìn thấy tam đệ Huyền Bá giống như trận gió chạy tới lều lớn. Người hai bên làm thế nào cũng không ngăn được gã, phía sau còn dẫn theo Uất Trì Cung. Lý Thế Dân nhướng mày, xảy ra chuyện gì đây?

- Không cần ngăn y, để y trực tiếp vào lều!

Lý Thế Dân lập tức căn dặn thân binh một tiếng.

Một lát, Lý Huyền Bá xông vào lều lớn quân trung, lớn tiếng hét:

- Nhị ca, quân Tùy đang lập đại doanh, không nhân cơ hội này tiến công quân Tùy, thì đợi lúc nào?

- Ngươi không cần hét như vậy!

Lý Thế Dân cực kỳ không vui nói:

- Có nên tiến công hay không ta trong lòng có dự tính, không cần ngươi đến dạy ta.

- Điện hạ!

Phòng Huyền Linh bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Chúng ta nên hiểu tâm tình cấp thiết của Triệu vương.

Y kỳ thật chính là ám chỉ Lý Thế Dân, Triệu vương cũng không phải người thường, không được châm chọc gã. Lý Thế Dân gật đầu, lại nói với Lý Huyền Bá:

- Chờ một lát, ta lãnh binh cùng ngươi đi xem thử.

Lúc này, Uất Trì Cung cũng vào đại doanh, Lý Thế Dân lập tức căn dặn y:

- Gọi mười lăm ngàn quân mã bộ, xuất doanh cướp chiến.

Nguy cấp của thế cục tuyến đông làm Lý Thế Dân không thể trường kỳ giằng co với quân Tùy, nhưng y lại không muốn vội vàng quyết chiến, liền quyết định đánh thăm dò với quân Tùy trước.

Trong đại doanh quân Đường trống trận ầm ầm gõ vang, cửa doanh mở ra, từng đội kỵ binh và bộ binh hăng hái lao ra đại doanh, tinh kỳ phấp phới, che phủ đất trời. Bọn họ nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ ở đại doanh, bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng đại doanh quân Tùy.

Đại doanh quân Tùy tuy vẫn đang trong xây dựng, nhưng phòng ngự lại vô cùng nghiêm mật, đặc biệt có sáu ngàn kỵ binh phòng ngự quân Đường tập kích, do Dương Nguy thống soái. Lúc đại doanh quân Đường trống trận gõ vang, lính gác quân Tùy lập tức nghểnh cổ lên trời thổi kèn.

- Ồ......

Tiếng kèn vang dội, sáu ngàn kỵ binh xông ra đại doanh, dưới sự suất lĩnh của Dương Nguy xếp hàng phòng ngự trước đại doanh. Sáu ngàn cây trường mâu trải bằng dựng lên, sát khí sôi sục. Liền ngay sau đó, bốn ngàn quân trọng nỏ cũng xông ra đại doanh, ở trước kỵ binh giơ cự nỏ, nhắm ngay quân Đường đang dần dần áp sát.

Dương Nguyên Khánh đã nhận được bẩm báo, hắn lập tức cũng suất lĩnh mười ngàn binh mã bộ xuất doanh ứng chiến. Hoàn toàn tương phản với quân Đường, Dương Nguyên Khánh cũng không vội quyết chiến với quân Đường, hắn đang chờ đợi sự biến hóa trong chiến cuộc của tuyến đông.

Quân Tùy ở tuyến đông có một trăm năm mươi ngàn đại quân. Lý Tĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm đều là tướng chủ lực. Còn đối phương chủ tướng lại là Lý Thần Thông, binh lực chỉ có ba chục ngàn. Cho dù tăng binh cũng nhiều nhất năm sáu chục ngàn quân, mãi mãi không thể chống lại quân Tùy, tuyến đông đột phá chỉ là vấn đề ở thời gian.

Chỉ cần quân Tùy từ đông lộ giết vào Quan Trung, vậy Lý Thế Dân sẽ thủ không nổi nữa, tất nhiên sẽ rút lại về Trường An. Còn lúc này mới là cơ hội quân Tùy tiến công quy mô lớn. Cho dù Lý Thế Dân đa mưu túc trí hơn, nhưng đại thế đã mất, y cũng vô lực xoay chuyển đất trời.

Trong tình huống này, Dương Nguyên Khánh không có dùng thêm kỳ binh gì, càng không cần tập kích hoặc chiến đêm. Chỉ cần cẩn thận làm trọng, phòng ngự không chỗ hở, cuộc chiến này Lý Thế Dân nhất định thua không nghi ngờ.

- Điện hạ, quân Đường hình như đã ý thức được nguy cấp của tuyến đông rồi.

La Sĩ Tín bên cạnh cười nói:

- Không ngờ nhanh như vậy thì cướp chiến rồi.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân Đường dần dần tiến gần, lắc đầu:

- Đối phương chỉ có mười ngàn quân, rõ ràng chỉ là thăm dò, không cần ứng chiến với bọn họ.

Hắn lập tức hét lệnh:

- Kỵ binh rút về, tiếp tục điều ba ngàn nỏ binh áp trập.

Dương Nguyên Khánh quân lệnh như núi, mặc dù Dương Nguy khát vọng có thể cùng đánh với quân Đường, nhưng y không dám kháng lệnh, suất lĩnh sáu ngàn kỵ binh chậm rã lùi về đại doanh. Cùng lúc này, trong đại doanh lại ra ba ngàn nỏ binh, sau khi bố trí cự nỏ binh, giương cung nhắm ngay quân Đường.

Lúc này, quân Đường đã tới ngoài hai dặm, do năm ngàn kỵ binh và năm ngàn bộ binh tổ thành. Lý Thế Dân người mặc kim khôi kim giáp, tay cầm Lang Nha giáo, bên cạnh y cũng có rất nhiều danh tướng như Lý Huyền Bá, Uất Trì Cung, Lý Quân Tiện, Lư Tổ Thượng, Hầu Quân Tập, Lưu Hoằng Cơ…vv.

Dưới sự so sánh, danh tướng bên cạnh Dương Nguyên Khánh lại không nhiều, chỉ có La Sĩ Tín, Dương Nguy, Ngưu Tiến Đạt, Tiết Vạn Triệu. Nhưng điều này cũng hoàn toàn chứng tỏ danh tướng của Dương Nguyên Khánh đều đã phân bố các nơi. Lý Tĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm ở tuyến đông. Từ Thế Tích ở tuyến nam, Vương Quân Khuếch ở Ba Thục, Tạ Ánh Đăng ở Kinh Tương.

Lý Thế Dân xa xa nhìn quân Tùy bố trận, rất rõ ràng, quân Tùy bố trí lượng lớn quân nỏ ở phía trước, chính là không muốn tác chiến với mình. Đây chính là càng chứng minh phán đoán của mình, trọng tâm của quân Tùy đã đặt ở tuyến đông, bên này trở thành lấy thủ làm chính.

- Nhị ca, để đệ đi tấn công trận hình quân Tùy!

Lý Huyền Bá tay cầm hai thanh đại chùy, lòng như lửa đốt, hò hét xin chiến.

- Ngươi là làm bằng sắt sao?

Lý Thế Dân cuối cùng không nhịn được, giận dữ mắng huynh đệ ngu dốt này:

- Quân Tùy tên nỏ có bảy tám ngàn người, ngươi có thể tránh được không? Bắn ngươi thành tổ ông vò vẽ, ngươi sẽ không kêu nổi nữa đâu.

Lý Huyền Bá bị chửi cúi đầu, Uất Trì Cung không đành lòng, cũng tiến lên phía trước nói:

- Điện hạ, nếu như vậy rút quân về doanh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí. Chi bằng ty chức suất một đội quân từ phía nam tiến công quân Tùy, phân tán phòng ngự quân Tùy, sau đó chúng ta lại tiến công từ chính diện!

Lý Thế Dân chăm chú nhìn quân Tùy thật lâu, cuối cùng thở dài:

- Tiến công lại có thể thế nào, chúng ta chỉ có mười ngàn quân, chẳng lẽ còn có thể giết bại quân Tùy. Nếu xuất binh bất lợi, ngược lại càng thêm dao động lòng quân.

Y liền lập tức lệnh:

- Thu binh về doanh!

Quân Đường gõ kẻng thu binh, chậm rãi lui lại phía sau. Lúc này Lý Thế Dân vẫy tay gọi Lưu Hoằng Cơ tới, khẽ nói với y:

- Doanh chủ quân Tùy ở huyện Lạc Giao, tuyến vận chuyển lương thảo kéo dài. Ngươi có thể suất năm ngàn kỵ binh, tối nay xuất binh, tập kích tuyến vận chuyển lương thảo quân Tùy. Nếu có thể thì hãy thiêu hủy doanh chủ hậu cần quân Tùy cho ta.

Chuyện tới nước này, Lý Thế Dân chỉ có thể dùng kỵ binh để đối phó quân Tùy, chặt đứt lương thảo hậu cần quân Tùy, có lẽ là một biện pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.