[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 19-Chương 69 : Sát cơ khắp nơi




Lý Nguyên Cát dù sao cũng là Tề Vương, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng với cương vị là thân Vương y vẫn kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, không để lộ ra bên ngoài.

- Chuyện này ta biết rồi, ngươi cũng không cần nói cho y biết sự thật, cố gắng kéo dài, đến khi thực sự không thể kéo dài được thì tăng lên ba lần cho y, rõ chưa?

- Vi thần hiểu.

- Lui ra đi!

- Tuân mệnh!

Vương Kiến hành lễ, chậm rãi cáo lui, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Nguyên Cát, trầm ngâm giây lát, y bảo tên thân binh ngoài cửa,

- Tìm Tiền tiên sinh tới đây!

Người được gọi là ‘Tiền tiên sinh’ là niềm tự hào của Lý Nguyên Cát, tên là Tiền Vinh, người quận Thục, đa mưu túc trí, được Lý Nguyên Cát rất tín nhiệm. Không lâu sau, Tiền Vinh đã có mặt ở ngoài cửa, khom người nói:

- Điện hạ cho tìm thần sao?

- Vào trong nói!

Tiền Vinh vừa thấp bé lại gầy còm, đôi mắt hình tam giác chốc chốc lại phát ra ánh nhìn gian trá, bước nhanh vào trong phòng, đứng khoanh tay, đợi Lý Nguyên Cát chỉ giáo.

Lý Nguyên Cát trầm ngâm một lát nói:

- Vừa nãy Thương Tào Tham Quân Sự Vương Kiến tới tìm ta, nói là La nghệ gọi y tới, yêu cầu cung cấp những thông tin tình hình chính sự quan trọng, như lương thực, vũ khí. Ta rất nghi ngờ La Ngệ hỏi những chuyện này làm gì, liệu có phải là y đã đầu hàng quân Tùy rồi không? Ngươi nói xem nếu như vậy thì ta nên làm thế nào?

Sở dĩ Tiền Vinh được Lý Nguyên Cát tín nhiệm như vậy là vì gã hiểu rõ tính tình của Lý Nguyên Cát, gã biết rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói, gã biết rõ Lý Nguyên Cát là người rất bảo thủ, khăng khăng làm theo ý mình, tuy là nói như vậy, nhưng không phải là nghi ngờ mà là cho rằng La nghệ đã đầu hàng quân Tùy.

- Nhưng điện hạ, con cả của La nghệ đang ở Đông cung, y đầu hàng quân Tùy, mà không sợ nguy hiểm tới tính mạng của con trai sao?

- Hừ! Y chỉ để ý tới tiền đồ của mình, con cái đối với y không quan trọng, cùng lắm là sau này lấy vợ sinh con là được.

Lý Nguyên Cát không hề cho rằng con trai sẽ trở thành trở ngại trong việc La Nghệ đầu hàng, y cười nhạt một tiếng nói tiếp:

- Người này bị ta đoạt lại binh quyền, tất nhiên sẽ ôm hận trong lòng, nhưng y không thể đấu lại được với ta, vậy chỉ cần quân Tùy lôi kéo, y tất sẽ đầu hàng quân Tùy. Thực ra phụ hoàng cũng đã nghi ngờ lòng trung thành của y, mới ra lệnh cho ta thu lại binh quyền Hán Trung. Ta sợ rằng, một ngày nào đó ta do dự không quyết, ta sẽ chết trong tay kẻ này.

Lý Nguyên Cát nói xong chuyện này, nghiến chặt răng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tiền Vinh bỗng kinh hãi, gã biết Lý Nguyên Cát muốn mượn cớ giết người rồi, gã không dám phản đối, bèn nói:

- Ty chức không phản đối điện hạ giết La Nghệ, chỉ có điều nếu xử trí không thỏa đáng, e rằng lợi bất cập hại. Nên nhớ rằng không phải tất cả các tướng lĩnh đều là người của điện hạ.

Lý Nguyên Cát gật gật đầu, câu này đã nói trúng tim y, y lo lắng La Nghệ sẽ hại y, y chắp tay sau lưng đi hai bước, hung ác nói:

- Ta muốn phái binh lính tới bao vây phủ của y, làm thịt y!

- Không thể được!

Tiền Vinh vội ngăn sự kích động của Lý Nguyên Cát lại,

- Điện hạ, phủ của La Nghệ rất gần với bắc quân doanh, rất nhiều tướng lĩnh ở bắc quân doanh còn là người của y, hơn nữa trong phủ cả y có ba trăm thân binh, vội vàng không giết được y, y triệu tập quân đội ở phía bắc đến, lại không có lợi cho điện hạ, không thể giết người ở trong phủ của y.

Lý Nguyên Cát không kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng, liền hỏi:

- Vậy ngươi bảo ta phải làm thế nào để giết tên phản tặc này?

Tiền Vinh cười bí ẩn,

- Điện hạ, ty chức dự đoán sáng ngày mai quân Tùy sẽ xuất hiện ở ngoài thành, điện hạ phái quân lính của doanh trại phía bắc đi bảo vệ thành, lúc đó, điện hạ có thể triệu La Nghệ tới bàn bạc việc quân, chỉ cần y vào quân nha, thì cái mạng nhỏ của y sẽ nằm trong tay điện hạ?

Lý Nguyên Cát vui mừng, đây là một kế hay, mượn cớ củng cố nội lực, La Nghệ sẽ không hề nghi ngờ, y vội gật đầu,

- Cứ quyết định như vậy đi!

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu lên thành Nam Trịnh, từ nơi xa xôi ở phía đông thành Nam Trịnh xuất hiện một đội quân khoảng hơn ba mươi nghìn người, vũ khí chỉnh tề, đội quân uy vũ, cờ bay khắp nơi, thanh thế rất lớn. Đó là quân Tùy đã đánh tới, quân lính canh gác ở đầu thành Nam Trịnh bỗng trở nên hoang mang, không ngừng đánh chuông cảnh báo, tiếng chuông cảnh báo “Leng keng….” vang lên khắp thành.

Tề Vương Lý Nguyên Cát lập tức ra lệnh, đại doanh nam bắc, mười lăm nghìn quân lên thành phòng ngự. Trong thành vô cùng hỗn loạn, từng đoàn từng đoàn binh lính chạy lên đầu thành, chuẩn bị cung tên, nghiêm túc chờ đợi.

Bên ngoài thành cách chân thành khoảng hai dặm, Từ Thế Tích dẫn hàng chục đại tướng cưỡi ngựa lên một ngọn đồi nhỏ, nhìn về phía thành Nam Trịnh cách đó không xa. Thành trì này là trung tâm kinh tế chính trị của Hán Trung, thành trì cao lớn kiên cố, lại có dòng sông Hán Thủy chảy quanh bảo vệ thành trì. Nếu như La Nghệ năng chinh thiện chiến đến bảo vệ thành trì, thì muốn tấn công thành trì không phải chuyện đơn giản, nhưng hiện tại người nắm giữ binh quyền không phải là La Nghệ.

Từ Thế Tích quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Đưa Vương Giáo Úy đến đây!

Vương Giáo Úy chính là Vương Tế vào thành làm sứ giả, đêm qua y nhận được chỉ thị của La Nghệ, tới báo tin, đương nhiên là báo khẩu tín của La Nghệ, nhưng Vương Tế cũng bẩm báo tình hình cục diện trong thành cho Từ Thế Tích biết, để Từ Thế Tích xử lý.

Trong chốc lát, Vương Tế bị binh lính dẫn tới, y đứng trước ngựa khom người hành lễ,

- Tham kiến tổng quản!

Từ Thế Tích điềm đạm cười nói:

- Vương Giáo Úy tối qua đã vất vả rồi, ta chỉ muốn hỏi lại tin của lệnh huynh như thế nào thôi.

- Mời tổng quản cứ hỏi, ty chức biết nhất định sẽ trả lời.

Từ Thế Tích gật gật đầu,

- Ta muốn biết, hôm qua sau khi lệnh huynh tới tìm Tề Vương, nghe nói Tề Vương không hề có động tĩnh gì, sau đó lệnh huynh còn có kế hoạch gì khác không?

Vương Tế khom người nói:

- Nghe gia huynh nói, tối qua Tề Vương vô cùng phẫn nộ, chỉ là cố kìm nén không để lộ ra thôi, gia huynh nói có lẽ là vì Tề Vương chưa nắm được toàn bộ binh quyền, nên còn chút kiêng kỵ, nhưng Tề Vương vốn dĩ đã muốn giết La Nghệ nhưng chưa có cớ, lần này y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội.

Từ Thế Tích trầm tư trong giây lát, y nhất định phải tạo điều kiện, tuy không quá ép thành trì, nhưng vừa không quá lỏng tay, phải ở thế có thể thả có thể tóm, như vậy mới chiếm được thế thượng phong, mới đủ sức để gây nội chiến trong thành.

Nghĩ tới đây Từ Thế Tích cười nhạt:

- Lui binh khoảng tám dặm rồi cắm doanh trại!

Lệnh vừa ban xuống là được thực hiện ngay, quân Tùy chậm rãi lui binh, khi cách thành trì khoảng tám dặm thì cắm trại, khoảng cách tám dặm là khoảng cách lý tưởng, vừa nằm trong tầm mắt của lính canh gác thành, vừa đủ để uy hiếp địch, đồng thời nằm ngoài phạm vi phát động tấn công, khiến linh canh gác có chút yên tâm.

La Nghệ vẫn ở trong phủ của mình, mặc dù y nghe nói quân Tùy đã tới chân thành, nhưng y không muốn hỏi nhiều, dù sao binh quyền cũng đã giao lại cho Lý Nguyên Cát, y sợ rằng nếu hỏi nhiều sẽ đụng chạm tới Tề Vương, ở trong phủ, giữ im lặng mới là kế vẹn toàn.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, sắp đến buổi trưa, Tề vương Từ Thế Tích cử một tên tâm phúc tới.

- Khởi bẩm tổng quản, Tề Vương điện hạ mời tổng quan tới bàn bạc chiến sự.

La Nghệ gật đầu, không hề nghi ngờ gì. Y biết là quân Tùy đang đóng ở chân thành, chắc chắn sẽ khiến Tề Vương hoảng sợ. Tên Tề Vương ăn chơi trác táng số một trong thiện hạ, săn thú rừng, chơi gái, y là kẻ rất lành nghề, nhưng chỉ huy quân đội bảo vệ thành trì, y là cái rắm!

La Nghệ trong lòng vô cùng khinh thường, cũng khiến y dương dương tự đắc, bèn nói:

- Ta chuẩn bị đồ một chút sẽ tới ngay lập tức!

- Ty chức đi bẩm báo Tề Vương.

Người đưa thư đi trước, La Nghệ thay bộ áo giáp, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chuẩn bị rời phủ, thì con trai y chạy tới nói:

- Hài nhi cũng đi theo cha.

Là Nghệ nghĩ, hiện giờ trong thành hỗn loạn, con trai đi cùng mình mới yên tâm, bèn gật đầu đồng ý,

- Được rồi! Con hãy theo cha.

Một đoàn người rời khỏi phủ tới quân nha, phủ của La Nghệ cách quân nha không xa cũng không gần, khoảng bốn đến năm dặm, vừa đi được nửa đường, lúc đó một người từ trong hẻm nhỏ lao tới,

- Tổng quản, xin hãy dừng bước!

La Nghệ nhận ra đó là Vương Kiến Thương Tào Tham Quân Sự, lập tức ghìm ngựa chiến lại, lẽ nào quân Tùy có tin gì gửi cho mình?

Vương Kiến thở hồng hộc tiến lên trước nói nhỏ:

- Tổng quản, tuyệt đối không được đi gặp Tề Vương.

- Tại sao?

La Nghệ chau mày, không hiểu hỏi lại.

Vương Kiến nói nhỏ,

- Sáng sớm nay, Tề Vương triệu ty chức đến hỏi về lương thảo, vũ khí, trong quân nha, ty chức thấy rất nhiều đao phủ đang tập hợp, tổng quản, cẩn thận vẫn hơn!

Lời nói của Vương kiến khiến La Nghệ giật mình, đương nhiên là y biết Vương Kiến tuy là người của quân Tùy, nhưng trong lúc này sẽ không lừa mình, chuyện đao phủ chắc chắn là có thật, chỉ có điều Tề Vương triệu tập đao phủ làm gì, lẽ nào để giết mình?

Lúc đó, Vương Kiến thấy một tên tâm phúc thị vệ của Tề Vương đang chạy tới, y vội nói:

- Tổng quản, ty chức chỉ nói đến đây thôi, tổng quản hãy bảo trọng!

Y quay người vội vàng rời đi.

Trong chốc lát, thị vệ của Tề Vương đã chạy đến, chắp tay cười nói:

- Việc quân cấp bách, điện hạ mời tổng quan gấp rút tới bàn bàn bạc.

Nếu như không có thị vệ của Tề Vương tới giục, có lẽ La nghệ không nghi ngờ gì, nhưng việc thị vệ của Tề Vương tới giục giống như vẽ rắn thêm chân vậy, khiến La Nghệ hiểu ngay, Tề Vương quả nhiên là mượn cớ bàn việc quân, thực chất là muốn giết mình, y rất căm hận nhưng vẻ mặt tươi cười nói:

- Ta có vật rất quan trọng nhưng quên mang theo, ta quay về lấy đã, xin hãy chuyển lời tới điện hạ, ta sẽ đến ngay.

Y quay đầu ngựa đi luôn, thị vệ của Tề Vương sốt ruột,

- La tổng quản có thể để thân binh về lấy, điện hạ đang rất sốt ruột rồi!

Lúc này La Nghệ đang hoang mang, lẽ nào lại chịu nghe lời thị vệ, y giục ngựa đi, không quay đâu lại nói:

- Ta cất rất kỹ, chỉ có ta mới biết, xin chuyển lời tới điện hạ, ta sẽ tới ngay.

Y giục ngựa chạy về phủ, thị vệ của Tề Vương cũng lo lắng, quay đầu ngựa chạy về bẩm báo. La Nghệ quay đầu lại thấy gã phi như bay, trong lòng chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, vội nói với con trai La Tín:

- Con mau tới Đông thành tìm Triệu Dung tướng quân, cứ nói là Tề Vương muốn giết ta, mong ông ấy tới Bắc thành giúp ta.

La Tín quay đầu ngựa chạy về hướng Đông thành, La Nghệ không giám về phủ, đi thẳng tới Bắc thành, tướng canh cổng thành Võ Phong từng là thân binh của La Nghệ, Tề Vương Lý Nguyên Cát vẫn chưa kịp thay người. Lúc này, La Nghệ đã đến đường cùng, y không muốn chết, đành quyết một trận sống còn với Lý Nguyên Cát.

Trong phủ quân nha, Lý Nguyên Cát mặc áo giáp từ đầu tới chân, tay cầm giáo, ngồi đợi trong đại sảnh, chung quanh đại sảnh bố trí khoảng năm nghìn đao phủ, chỉ cần La Nghệ bước vào đại sảnh, là chắc chắn bị chém đến thịt nát xương tan.

Lý Nguyên Cát đợi mãi không thấy La Nghệ tới, nên cũng có chút lo lắng, đúng lúc đó, tên thị vệ mà y phái đi giục La Nghệ vội vã trở về, lớn tiếng bẩm báo:

- Điện hạ! La nghệ đi được nửa đường bỗng dưng quay về rồi.

- Cái gì!

Lý Nguyên Cát đùng đùng đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.