Trong trại thủy lại lần nữa lửa lớn bùng lên ngút trời, khói đen mù mịt, lửa đỏ bay lên không trung. Những thuyền nhỏ trong trại thủy đều rối rít thoát ra, nhưng lại gặp sự bao vây từ bốn phía của thuyền chiến quân Tùy, trên thuyền chiến tên rơi xuống như mưa, vô tình bắn chết binh lính Đường trên thuyền nhỏ, góc đâm cứng nhắc đâm nát thuyền nhỏ, khắp mặt sông là những mảnh thuyền vụn trôi nổi.
Sách lược của quân Tùy vô cùng rõ ràng, chính là phải phá hủy hoàn toàn thủy lực của quân Đường, không để lại cho quân Đường một con thuyền. Mấy chục thuyền lớn trong trại thủy, gặp đâu đánh đấy. Một lúc sau, trại thủy quân Đường hoàn toàn bị phá tan, trên sông ngoài khói dày đặc của hơn trăm thuyền vận chuyển lương thực đang cháy ra, không nhìn thấy bất cứ một con thuyền nào. Những cọc gỗ chắn quanh trại thủy đã biến mất trên mặt sông.
Trên thực tế, đây chỉ là một bộ phận của hành động Thanh Giang. Một chi khác hơn ba nghìn người thủy sư quân Tùy, lái hơn hai trăm thuyền chiến nghìn thạch sưu tầm thuyền dân ở bờ bắc Trường Giang quận Nam, tất cả thuyền dân hoặc đuổi về bờ nam hoặc bị hủy tại chỗ, cắt hết hi vọng đi xuống Giang Nam của quân Đường.
Trên đầu thành, ánh mắt Sài Thiệu u sầu nhìn thuyền vận chuyển lương thực bị lửa thiêu cháy. Trong lòng ông ta cũng nảy ra một tia hi vọng, mất đi thủy lực, ở Kinh Tương kênh rạch chằng chịt ông ta còn có thể giành được thắng lợi không?
Năm đó, dù Tiêu Tiển có nghìn thuyền chiến vẫn bị quân Đường không có thuyền chiến đánh bại, nhưng Dương Nguyên Khánh không phải là Tiêu Tiển, hắn vốn là hổ của đất liền, có đủ ưu thế thuyền chiến, như hổ mọc thêm cánh.
Lúc này Sài Thiệu đã không thể thả thứ cho Lư Tổ Thượng nữa. Dù y có tư thông với quân Tùy không, y không có năng lực chỉ huy, làm cho quân Đường mất đi thủy lực cuối cùng, dựa vào điểm này, ông ta phải cách chức của Lư Tổ Thượng, không quản có làm Lý Hiếu Cung bực mình không, không quản Sài Thiệu hắn có vượt quyền hay không.
- Truyền lệnh của ta, tất cả các tướng lĩnh từ Thiên tướng trở lên tập trung trong lều quân lớn ở phái bắc đại doanh…
Bắc đại doanh là chỗ đóng quân của năm vạn đại quân Sài Thiệu đưa đến. Đây là ngày thứ hai Sài Thiệu tới quân Nam, liên tiếp xảy ra mấy vụ thất bại quân sự, thủy lực quân Đường mất hết, huyện Công An thất thủ, thất bại liên tiếp này làm cho Sài Thiệu hạ quyết tâm. Nếu ông ta không hành động quyết đoán toàn bộ chiến cục Kinh Tương sẽ thất bại thảm hại bởi sự do dự của mình.
Trong trướng soái, hơn bảy mươi thiên tướng, tướng quân và mấy chục quan văn trong một phòng, Sài Thiệu ngồi trên soái vị, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nhị nhì mọi người, chậm rãi noi:
- Từ trước đến giờ, quân đội có thể đánh thắng trận hay không chính là ở chỗ có thưởng phạt phân minh không, kỷ luật quân đội có nghiêm không. Lập công được thưởng, làm sai bị phạt, không lập quy củ, không có phép tắc, vì vậy hôm nay ta phải phạt tướng bị bại.
Ánh mắt của ông ta nhìn vào Lư Tổ Thượng, lạnh lùng nói:
- Người đầu tiên xử phạt chính là Lư Tổ Thượng tướng quân quận Nam, không có khả năng chỉ huy, quản lý thủy trại không tốt, để bị thủy sư quân Tùy phá hủy, đứng đầu phụ trách, cách chức quan xuống làm binh lính, cảnh tỉnh ba quân!
Lư Tổ Thượng giữ chức tướng quân quận Nam là do tổng quản Hành Đài Kinh Tương bổ nhiệm, chỉ có Lý Hiếu Cung mới có quyền bãi miễn chức quan của y. Sài Thiệu tuy quyền cao chức trọng, nhưng không có quyền cách chức Lư Tổ Thượng, hôm nay rõ ràng vượt quyền, nhưng Lư Tổ Thượng mất hết ý chí, tiến lên quỳ một gối:
- Ty chức nguyện chịu phạt!
Mấy tên lính đi lên, lấy nón trụ của y, đưa y ra khỏi đại trướng. Các tướng yên lăng không nói gì nhìn chăm chú Lư Tổ Thượng đi qua trước mặt. Rất nhiều người đều là thương hại y. Lư Tổ Thượng đánh trận xung phong đi đầu, trị quân thưởng phạt phân minh, nhưng lại nhận được kết cục này, làm người ta không khỏi than tiếc.
Sài Thiệu lại cao giọng noi:
- Người thứ hai xử phạt là Á tướng Triệu Lan, đưa lên cho ta!
Mấy tên lính đẩy một tên quan quân ra, người này là đại tướng Triệu Lan tâm phúc của Lư Tổ Thượng, làm phó tướng thủy sư. Sài Thiệu lạng lùng nói:
- Thuyền chiến bị thám báo quân Tùy đốt hết, trinh sát tuần tra vô dụng, để thám báo quân Tùy trà trộn vào trại thủy, là kẻ chịu trực tiếp trách nhiệm. Lôi ra cho ta, đánh một trăm gậy, cách hết chức đẩy xuống làm quân lính!
Triệu Lan hiểu rõ đây là Sài Thiệu đang mượn cớ để tẩy trừ, gã biết xin tha cũng vô dụng, không hề nói một lời. Sài Thiệu sau đó mượn đủ các lý do cách chức bốn năm người tâm phúc của Lư Tổ Thượng, thế lực của Lư Tổ Thượng trong quan quân hoàn toàn bị tẩy trừ, lúc này mới nói với mọi người:
- Từ giờ trở đi, Sài Thiệu ta tạm thời tiếp nhận chức tướng quân quận Nam, tất cả công việc phòng ngự Giang Lăng đều do ta toàn quyền phụ trách.
Mọi người đều cúi người thi lễ,
- Tuân lệnh!
Sài Thiệu lại liếc nhìn Lưu Phương Trí nói:
- Đồng thời ta phong tướng quân Lưu Phương Trí làm á tướng, phụ trách phòng thủ thành Giang Lăng!
Lưu Phương Trí mừng rỡ, tiến lên quỳ gối:
- Nguyện dốc hết sức lực vì đại tướng quân…
Sài Thiệu lấy thủ đoạn sắt đá để chỉnh đốn quân đội, nắm chắc bảy vạn quân của thành Giang Lăng trong tay mình. Lúc này ông ta đã chấp nhận sự thống trị của quân Tùy trên sông, bắt đầu bố trí lại toàn bộ binh lực, ông ta mau chóng đưa toàn bộ nhân dân ngoài thành Giang Lăng vào trong thành.
Lại lệnh binh lính dùng những bao bùn đất xây dựng cải tạo phòng ngự công sự ở bờ sông, lệnh cho đại tướng tâm phúc La Triệu Lân thống lĩnh phòng ngự bờ sông, dẫn một vạn cung binh canh giữ bến tàu bờ sông, xây dựng đường phòng ngự thứ nhất của thành Giang Lăng.
Cùng lúc Sài Thiệu lại cưỡng chế huy động năm vạn dân phu hiệp trợ quân Đường giữ thành. Trên tường thành năm sáu vạn thủ quân và năm vạn dân phu phòng ngự nghiêm mật, làm cho cả Giang Lăng giống như tường đồng vách sắt.
Trong thành Giang Lăng, từng đội quân lính gõ cửa từng nhà ghi tên thanh niên trai tráng, dựa theo mệnh lệnh của Sài Thiệu phàm mười sáu tuổi trở lên, bốn mươi tuổi trở xuống, không phải đàn ông làm nông đều phải lên thành hiệp trợ phòng thủ. Cứ như vậy, thương nhân, thợ thủ công, ngư dân mất thuyền và một vài người không việc làm phải lên thành hiệp trợ phòng thủ. Nhà nhà đóng cửa, đàn ông lẩn trốn, trong thành Giang Lăng vô cùng hỗn loạn.
Ở thành trì Giang Lăng, cách biệt cung Sài Thiệu ở không xa, cũng có một tòa nhà lớn cũng chiếm gần bốn mươi mẫu ruộng, đây chính là tòa nhà của họ Tiêu Giang Lăng. Họ Tiêu triều Nam từ trước đều là danh môn quý tộc, lúc cường thịnh đã thành lập nên vương triều Lương, thống trị nam Trường Giang.
Nhưng từ sáu mươi năm trước sau khi Hầu Cảnh xuất quân công phá thành, gia tộc họ Tiêu thị gặp tai họa. Gia tộc họ Tiêu ở thành Kiện Khang gần như bị diệt vong. Còn khi đại tướng Trần Thúc Bảo nhân cơ hội cướp lấy giang sơn trều Lương, thành lập triều Trần, một bộ phận con cháu họ Tiêu chạy về phía tây Kinh Tương, lấy Giang Lăng làm thủ phủ, xây dựng lại vương triều tây Lương. Thẳng đến khi Dương Kiên phái đại quân xuôi nam, cả nước Tiêu Lương đầu hàng, gia tộc họ Tiêu có thể may mắn tồn tại đều được xem trọng, bao gồm Hoàng hậu của Dương Quảng cũng là người con gái của họ Tiêu.
Mà lúc này, gia tộc họ Tiêu gần như đã hoàn toàn theo triều Tùy phía bắc. Gia tộc họ Tiêu ở lại thành Giang Lăng còn rất ít, kể cả sau khi Tiêu Tiển xây dựng lại Tiêu Lương, người của Tiêu gia ông ta có thể dùng cũng không nhiều.
Hiện nay gia tộc họ Tiêu thành Giang Lăng chính là Tiêu gia Đôn Hoàng năm đó. Sau khi bọn họ bị ép rời khỏi Đôn Hoàng, quay về Giang Lăng, dựa vào lợi nhuận buôn bán bọn họ buôn bán kiếm được ở Đôn Hoàng xây dựng lại gia tộc, cũng có được toàn bộ sự ủng hộ của Tiêu Tiển, làm gia tộc họ Tiêu trở thành danh môn đệ nhất Giang Lăng.
Lúc này trong một gian phòng bí mật của Tiêu phủ, năm sáu nhân vật quan trọng của Tiêu gia tập trung lại bàn việc liên quan về đại sự của vận mệnh gia tộc họ Tiêu. Hôm qua bọn họ vừa nhận được thư của Tiêu Ngạn Kỳ thái thú quận Trường Sa, truyền đạt sự coi trọng của Dương Nguyên Khánh với Tiêu gia.
Gia chủ của Tiêu gia vẫn là Tiêu Nhân Nhân. Bà ta khống chế họ Tiêu gần hai mươi năm, trong Trường Giang có quyền uy cao nhất. Nhưng hai năm nay bà ta sức khỏe không tốt, rất nhiều việc đều giao cho huynh đệ con cháu làm, bà chỉ hỏi qua chuyện quan trọng. Tuy nhiên hôm nay bọn họ cùng nhau thảo luận, chính là việc đại sự.
Tiêu Nhân Nhân tuổi gần năm mươi nhưng vẫn đẹp như xưa, da dẻ mịn màng, dung mạo quyến rũ, không khác gì với mười năm trước, tựa như ở tuổi ba mươi vậy.
- Tiêu gia chúng ta nhất định phải nương tựa quân Tùy, việc này không có gì nghi ngờ, Tấn Nhi đã làm đến thái thú quận Lương, nó còn là tâm phúc của Sở Vương, tương lai trở thành Tướng Quốc không thành vấn đề, còn có Tông Nhi, hiện làm Trưởng sự quận Triệu.
Tiêu Nhân Nhân âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói có một loại uy nghiêm không thể chống cự.
- Mà trọng yếu nhất là quân Tùy đã chiếm lĩnh phương bắc, bây giờ lại xuôi Giang Nam, toàn bộ quận Giang Hạ từ Đông Đô đã nhập vào bản đồ triều Tùy, triều Đường chỉ còn lại Quan Trung cùng Ba Thục, nếu quân Tùy đánh hạ Kinh Tương, vậy thiên hạ đại thế đã định, vào lúc này, Tiêu gia quyết không thể đứng sai đội, không chỉ có như vậy, còn muốn lợi dụng tất cả tài nguyên quan hệ, trợ giúp quân Tùy đánh chiếm Giang Lăng.
Ngồi bên cạnh là một lão giả cao gầy, hắn gọi Tiêu Ngạn Khâm, là huynh trưởng của Tiêu Nhân Nhân, cũng là phụ thân của Tiêu Tấn, Tiêu Nhân Nhân không quản chuyện bên ngoài, gia tộc đối ngoại sự vụ đều là do hắn phụ trách.
Tiêu Ngạn Khâm đối với mọi người cười nói:
- Ý kiến của gia chủ ta hoàn toàn tán thành, Đại Tùy thiên hạ danh môn sĩ tộc nhiều không kể xiết, Tiêu gia chúng ta nếu muốn giữ lấy một vị trí ở trong đó, không chỉ dựa vào địa vị trong triều của Tấn nhi, còn nằm ở ảnh hưởng của Tiêu gia tại Kinh Tương, giúp Sở vương cướp đoạt Giang Lăng chỉ là bước thứ nhất, tiếp đó chúng ta còn phải mở rộng ảnh hưởng tại toàn bộ Kinh Tương, tranh thủ trở thành thế gia đứng đầu tại Kinh Tương. . . . .
Không chờ hắn nói xong, Tiêu Nhân Nhân liền ngắt lời.
- Đại ca, chuyện này sau này hãy nói, bây giờ hãy nói bước thứ nhất, chúng ta phải làm gì mới có thể trợ giúp quân Tùy đánh chiếm Giang Lăng?
Tiêu Ngạn Khâm trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Có lẽ ta đã tìm được một người hỗ trợ.
Vừa dứt lời, một tên gia nhân ở ngoài cửa bẩm báo.
-Gia chủ, Sài Phò mã của triều Đường tới, muốn gặp gia chủ.
Sài Thiệu tới vào lúc này để mọi người đều ngạc nhiên, tất cả đều nhìn về phía Tiêu Nhân Nhân, Tiêu Nhân Nhân trong lòng cũng hiểu được, nếu Sài Thiệu đã tới cửa, vấn đề sẽ không quá lớn, nàng liền nói với Tiêu Ngạn Khâm:
- Thân thể của ta không khỏe, không thể tiếp khách, Đại ca đi ứng đối đi!
Tiêu Ngạn Khâm gật đầu một cái, đứng lên nói:
- Vậy ta đi một chút sẽ trở lại.
Hắn mở rộng cửa bước nhanh ra ngoài, xa xa nghe thấy hắn hỏi quản gia.
- Có quân đội cùng đi theo không?
- Không có, chỉ có một mình Sài Đại tướng quân, còn có hai tên thị vệ.
Trong phòng, Tiêu thị tất cả mọi người đều trầm mặc, kiên nhẫn đợi Tiêu Ngạn Khâm trở về.
Trong quý khách đường, Sài Thiệu đang chậm rãi uống trà chờ đợi, hai tên thị vệ đứng bên người, Sài Thiệu làm quan lớn của triều Đường, chính trị giác ngộ rất cao, nếu muốn chưởng khống thành Giang Lăng, tất nhiên cần đạt được các thế gia tại Giang Lăng chống đỡ.
Giang Lăng Tiêu thị là thế gia thứ nhất hắn đến bái phỏng, bất quá Sài Thiệu cũng không biết Giang Lăng Tiêu thị là chuyển đến từ Đôn Hoàng, càng không biết tâm phúc Tiêu Tấn của Dương Nguyên Khánh chính là con cháu của Giang Lăng Tiêu thị.
Giang Lăng Tiêu thị từ Đôn Hoàng chuyển đến, đây là bí mật của gia tộc Tiêu thị, bọn họ đối ngoại đều là nói mình từ quận Đan Dương chuyển đến, chắc chắn sẽ không nói bọn họ là từ Đôn Hoàng trở về, chủ yếu là sợ sệt ảnh hưởng đến danh tiếng.
Lúc này, Tiêu Ngạn Khâm từ bên ngoài đi vào, cười ha ha thi lễ:
- Tiểu dân Tiêu Ngạn Khâm tham kiến Sài Đại tướng quân.