[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 19-Chương 30 : Huynh đệ hòa giải




Lý Thế Dân chính là nhận được tin chiến báo mà vội vàng vào kinh thành gặp phụ hoàng. Một mặt là y muốn báo cáo với phụ hoàng về sự nghiêm trọng của tình hình, triều đình nhà Đường nhất định phải có cách ứng phó. Mặt khác thì y muốn hòa giải với phụ hoàng. Trong hoàn cảnh Đại Đường gặp nguy nan như thế này thì nên lấy đại cục làm trọng, bỏ qua tranh chấp, nhất trí trong ngoài.

Phụ hoàng vẫn còn trẻ khỏe, y và thái tử ai là người kế vị ngôi phụ hoàng thì hoàn toàn có thể sau này hãy bàn, nạn quốc hàng đầu hiện nay trước tiên phải bảo toàn giang sơn Đại Đường.

Lý Thế Dân bước nhanh tới trước cửa ngự thư phòng, thì bước chân đột nhiên có chút do dự. Nếu như phụ hoàng không chịu chấp nhận việc mình hòa giải, nhất định phải đem y giam lỏng thì làm thế nào?

Dù y cảm thấy khả năng xảy ra điều này là không lớn nhưng không phải là không có khả năng. Ngộ nhỡ phụ hoàng nghe theo lời khuyên của thái tử, lại ra hôn chiêu (chiêu thức ngu ngốc) đem nhốt y lại, như vậy thì y sẽ rất thiệt thòi.

Nhưng dù sao thì cũng đã đến rồi, một tên thái giám vào bẩm báo thay cho y, lát sau đi ra nói:

- Điện hạ, thánh thượng truyền ngài vào yết kiến.

Lý Thế Dân ổn định lại tinh thần một chút, lúc này mới tiến vào ngự thư phòng. Y liền quỳ ngay xuống, cung kính dập đầu ba lạy:

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, giang sơn vĩnh trú!

Ánh mắt phức tạp của Lý Uyên nhìn chằm chằm vào đứa con phản nghịch. Lúc này, trong lòng y đã không còn tức giận nữa, y chợt nhớ đến người vợ đã mất, tình phụ tử cũng đột nhiên trào lên khiến giọng nói của y cũng trở nên dịu dàng hơn:

- Hoàng nhi đứng lên đi!

- Tạ ơn phụ hoàng!

Lý Thế Dân đứng lên, khoanh tay đứng trước mặt phụ thân.

Lý Uyên lại hỏi y:

- Tam đệ của con sao lại không trở về cùng với con?

Tam đệ chính là Lý Huyền Bá, y luôn luôn đi cùng với Lý Thế Dân. Lý Huyền Bá suy xét vấn đề rất đơn giản, y không muốn đi theo phe thỏa hiệp của Lý Kiến Thành mà lại đồng ý đi theo phái chủ chiến của nhị ca Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân vội khom người nói:

- Tam đệ đi theo Đoàn Chí Huyền trấn thủ Thiển Thủy Nguyên. Nếu phụ hoàng muốn gặp đệ ấy nhi thần lập tức phái người tìm đệ ấy về.

- Như vậy thì không cần nữa. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Lý Uyên lại chuyển đề tài nói:

- Chuyện Lý Mật bị diệt vong chắc hoàng nhi cũng có nghe nói rồi nhỉ!

- Hổi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng nghe nói qua chuyện này. Nhưng nhi thần cho rằng Lý Mật bị giết kỳ thực cũng là chuyện tất nhiên, cũng không có gì là kỳ lạ.

- Vậy là như thế nào?

Lý Uyên không hiểu hỏi.

- Phụ hoàng, nguồn gốc của Lý Mật là quân Ngõa Cương, dân chúng ủng hộ quân Ngõa Cương thì ở trung nguyên, nhưng Lý Mật lại từ bỏ trung nguyên, chuyển đến chiến đấu ở Giang Nam. Cho dù là y đã tiêu diệt đi Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng nhưng y lại không nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Nam. Dương Nguyên Khánh chính là nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Đông Sơn mới có thể chiếm cứ phương bắc trong khi chúng ta thì nhận được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng mới có thể ngồi vững ở Trường An. Trong khi đó, Lý Mật thì ngược lại không hề có gì, cũng giống như cây bèo không có rễ, vậy nên y làm sao có thể không bại?

Lý Uyên dần dần nghe những lời con trai nói khiến y có chút không thoải mái. Y lại liếc nhìn tập tấu chương trên mặt đất, lạnh lùng hỏi:

- Con đặc biệt chạy tới đây, chính là muốn chỉ trích ta bỏ đi gốc rễ?

Lý Thế Dân sợ tới mức quỳ sụp xuống:

- Nhi thần không dám, chuyện quý tộc Quan Lũng nhi thần khi vào cung mới nghe nói, nhi thần từ quận Phù Phong tới, kỳ thực có hai chuyện muốn diện kiến phụ hoàng.

- Việc không liên quan tới con thì đừng nên nhắc tới.

Lý Uyên hừ một tiếng:

- Nói đi! Con có hai việc gì muốn trình lên trẫm?

- Phụ hoàng, việc thứ nhất là con muốn từ chức Thiên Sách Thượng Tướng. Nhi thần có chỗ nào mạo phạm tới hoàng huynh nhi thần sẽ xin lỗi trước mặt huynh ấy.

Lý Uyên hơi ngẩn người. Kết quả này y thật không hề ngờ tới, y hiểu được ý trong câu nói của con trai, chính là y không mưu cầu chức vị Đông cung nữa, từ bỏ nội chiến, việc từ bỏ chức Thiên Sách Thượng tướng rõ ràng là ý này.

Thật ra thì Lý Uyên cũng đã nhận thức được cuộc nội chiến giữa huynh đệ họ chính là nguyên nhân gây nên sự thất bại nhiều lần của nhà Đường. Y cũng hi vọng hai huynh đệ chúng sẽ không tranh quyền đoạt lợi nữa, đồng tâm hiệp lực, trong ngoài nhất trí.

Thái độ của Lý Thế Dân khiến cho Lý Uyên được an ủi rất nhiều, một chút không vui mà quý tộc Quan Lũng dẫn đến ban nãy giờ cũng lập tức tan thành mây khói, y gật gật đầu nói:

- Thái độ của hoàng nhi chính là câu nói an ủi lớn nhất mà phụ hoàng được nghe năm nay, ta hi vọng huynh đệ hai người các con có thể dắt tay nhau đồng tâm, cùng trải qua khó khăn, nguy nan.

Lý Thế Dân dập đầu một cái:

- Nhi thần tuyệt đối không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.

- Đứng lên nói đi!

Lý Uyên nói Lý Thế Dân đứng lên, lại mỉm cười nói:

- Vậy chuyện thứ hai mà con muốn nói là gì?

- Việc thứ hai mà nhi thần muốn nói chính là liên quan tới thế cục Giang Nam. Nhi thần cho rằng, việc Dương Nguyên Khánh tấn công tiêu diệt Lý Mật chỉ là bước đầu tiên của hắn. Bước tiếp theo của hắn sẽ là muốn tấn công Kinh Tương. Hiện nay nhi thần lo lắng nhất chính là Kinh Tương. Quận Nam Dương có bốn mươi nghìn quân Từ Thế Tích, còn quân số hiện tại của Giang Nam thì không rõ, nhưng nếu như suy xét liên quân Tiêu Đỗ nhi thần thấy ít nhất là một trăm năm mươi nghìn quân trở lên. Nếu như vậy thì một đông một bắc, tổng số binh lực bao vây Kinh Tương là khoảng hai trăm nghìn quân. Trong khi đó, Lý Hiếu Cung chỉ có tám mươi nghìn quân. Phụ hoàng, thế sự rất nguy cấp!

Đây mới là lý do chính là Lý Thế Dân chạy tới Trường An. Nếu như Kinh Tương thất thủ, Ba Thục càng không thể giữ được, như vậy thì đại Đường thật sự là hết.

Lý Uyên sau một hồi vẫn không nói gì, phải nói là cách nhìn của Lý Thế Dân và y như nhau. Y cho rằng bước tiếp theo của quân Tùy tất nhiên là phá Kinh Tương, chỉ là làm như thế nào để ứng phó. Điều này thì y nhất thời vẫn chưa đưa ra được chủ ý.

- Vậy theo ý của hoàng nhi, chúng ta nên ứng phó như thế nào với mối nguy Kinh Tương?

Lý Uyên biết, thứ tử Lý Thế Dân nếu đã bàn đến chuyện này thì nhất định là đã có cách.

Lý Thế Dân khom người thi lễ:

- Nhi thần có ba kế thượng, trung và hạ sách mời phụ hoàng định đoạt.

Lý Thế Dân cũng thông minh dần, mỗi lần kế sách của y đều bị từ chối, chính là vì kiên định chủ chiến. Lần này y đưa ra ba kế sách, bất kể là kế sách nào, chỉ cần thánh thượng chọn lấy một trong số đó thì cũng là công lao của y.

Lý Uyên gật đầu:

- Con nói đi! Là ba cách nào?

- Trước mắt chúng ta ở Quan Trung và Quan Nội có tổng cộng hai trăm nghìn quân, chúng ta có thể chia nhỏ đại quân ra mà đánh. Thượng sách của nhi thần chính là tập hợp một trăm nghìn quân đánh Hà Đông. Theo như nhi thần biết, một trăm nghìn quân Tùy coi giữ Hà Bắc và Thái Nguyên đều là lính mới, chỉ cần chúng ta tấn công mạnh mẽ, thừa dịp Tần Quỳnh không kịp hồi binh thì một tiếng trống kích động tình thần hăng hái của binh sĩ đến Thái Nguyên. Cứ cho là không tấn công được Thái Nguyên thì Dương Nguyên Khánh cũng không thể không buông tha kế hoạch tấn công Kinh Tương.

Lần này thì Lý Uyên thật sự đang suy nghĩ về phương án của Lý Thế Dân. Y chắp tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, lại quay đầu nói:

- Vậy trung sách là gì?

- Hồi bẩm phụ hoàng, trung sách của nhi thần cũng là phân binh thành hai đường. Một đường ba mươi nghìn quân nam tiến phòng ngự Ba Thục. Một đường khác, bảy mươi nghìn quân chi viện Kinh Tương, làm cho binh lực quân đội của Kinh Tương được đạt đến một trăm năm mươi nghìn quân. Hai bên quyết chiến Kinh Tương. Nếu như quân Đường thắng lợi, chúng ta nhân cơ hội này nắm lấy phía nam.

Lý Thế Dân vẫn không dừng lại, tiếp tục nói:

- Lại nói tới hạ sách, hạ sách của nhi thần chính là bỏ qua Kinh Tương, rút quân trở về Ba Thục, toàn lực bảo vệ Ba Thục không bị mất.

Lý Uyên đi đến trước cửa sổ, ba phương án này y đều có thể chấp nhận được, nhưng cũng đều không thể chấp nhận được. Bỏ Kinh Tương trốn về Ba Thục, y không thể đồng ý được, nhưng nếu chia binh mà đi và quyết chiến với quân Tùy một trận thì y lại không có lòng nào mà chuẩn bị. Thật lâu sau, y thở dài nói:

- Để trẫm suy nghĩ một chút!

Lý Thế Dân thi lễ:

- Nhi thần không quấy rầy phụ hoàng suy nghĩ nữa.

Nói xong, y cũng liếc qua tập tấu chương xin từ quan, y muốn khuyên phụ hoàng nhưng lý trí lại nói cho họ y biết, nếu như y lại nhắc đến chuyện này thì coi như công lao bỏ biển. Lý Thế Dân đành thi lễ rồi lui xuống.

Lý Thế Dân đi ra ngoài ngự thư phòng, ngẩng đầu, thật đúng lúc chạm mặt thái tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành mặt trầm xuống, hừ mạnh một tiếng, quay đầu lờ y đi.

Lý Thế Dân lại tiến lên phía trước, cúi đầu thi lễ:

- Thế Dân nhận lỗi trước hoàng huynh.

Lý Kiến Thành sững sờ, y không hề phản ứng, vẫn lạnh lùng nói:

- Giữa chúng ta còn điều gì mà nói nữa sao?

- Trước đây là Thế Dân không đúng, đệ luôn vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Hiện nay Thế Dân đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đặc biệt đến xin lỗi hoàng huynh, đệ sẽ hết sức ủng hộ hoành huynh làm thái tử.

Nói xong, y lại hành lễ thật sâu, lúc này Lý Kiến Thành mới hiểu được ý của y, thì ra là muốn hòa giải với y. Lý Kiến Thành không giống như phụ thân Lý Uyên dễ dàng bị tình cảm cha con che lấp lý trí. Y tương đối bình tĩnh, hơn nữa y cũng rất hiểu người huynh đệ của mình. Y biết nhị đệ lòng dạ lang sói, tâm ý sâu đậm, nên tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ việc tranh quyền đoạt vị với mình.

Tuy nhiên hiện nay Đại Đường đang gặp nguy nan, nếu như huynh đệ hai người có thể tạm thời hòa giải, điều này đối với Đại Đường chỉ có lợi chứ không có hại. Nghĩ đến đây, Lý Kiến Thành thản nhiên cười nói:

- Bây giờ đệ phải trở về Phù Phong rồi chứ?

Tuy rằng Lý Kiến Thành không hề nói lời nào là cầm tay hòa giải nhưng thái độ này của y rõ ràng là ý hòa giải. Lý Thế Dân đương nhiên hiểu được điều đó, y liền vội khom người thi lễ đáp:

- Thần đệ nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng, phụ hoàng không cho đệ trở về Phù Phong, nên đệ sẽ ở lại Trường An.

- Ừ!

Lý Kiến Thành gật gật đầu:

- Đệ đi trước đi, hôm khác có thời gian chúng ta lại nói chuyện.

- Vậy thần đệ xin cáo lui.

Lý Thế Dân thi lễ, quay người đi. Lý Kiến Thành nhìn theo bóng y, trong lòng đầy hoang mang, người huynh đệ của y thật sự đã tỉnh ngộ rồi sao?

Lúc này, một tên thái giám, cười nói:

- Thái tử điện hạ, thánh thượng truyền cho người vào.

Lý Kiến Thành mới ổn định lại tâm tư, tiến vào ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, tâm tư Lý Uyên rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều, y cười hỏi:

- Con hẳn là đã gặp Thế Dân ngoài cửa rồi chứ?

- Vâng! Không ngờ đệ ấy lại xin lỗi nhi thần.

Lý Uyên vuốt râu cười nói:

- Điều này là nên làm mà. Trẫm thấy rất vui mừng, y chỉ cần có thể dừng cương trước bờ vực thì trẫm đều có thể tha lỗi cho y.

Lý Kiến Thành nghĩ, nếu không đoạt lấy quân quyền Tần Vương thì cứ như vậy coi như không giải quyết được việc gì cả. Tuy nhiên những lời nói này y không dám nói:

- Nhị đệ có phải là vì chuyện Lý Mật Giang Nam mà tới đúng không ạ?

- Đúng là như thế, y đưa ra ba kế sách để ứng phó với Kinh Tương, trẫm nhất thời chần chừ.

Lý Uyên liền nói qua một lần ba kế sách mà Lý Thế Dân đưa ra, cuối cùng nói:

- Trẫm thì có khuynh hướng nghiên về trung sách, lại không thấy trái với điều ước của hai bên, lại có thể thuận lợi mà đoạt lấy phía nam, hoàng nhi thấy thế nào?

Lý Kiến Thành nhìn tập tấu chương từ chức trên mặt đất, y tới đây chính là muốn thương lượng về chuyện từ quan của quý tộc Quan Lũng chứ không phải là cách đối phó với Kinh Tương. Nhưng nếu như phụ hoàng đã hỏi thì y lại không thể không thể hiện thái độ gì, nghĩ ngợi một chút, Lý Kiến Thành nói:

- Phụ hoàng, việc này chi bằng đưa lên họp chính sự, cùng bàn bạc với các vị tướng quốc.

Câu nói này làm thức tỉnh Lý Uyên, y gật gật đầu:

- Lời nói của hoàng nhi thật rất đúng, trẫm gần như đã quên mất chính sự.

Lý Kiến Thành thi lễ:

- Phụ hoàng, nhi thần chính là vì việc quý tộc Quan Lũng đồng loạt từ chức mà tới.

Khuôn mặt Lý Uyên trở nên nghiêm nghị trở lại, có chút không vui nói:

- Con định bảo ta cúi đầu trước bọn họ sao?

Lý Kiến Thành thở dài nói:

- Phụ hoàng, hiện này chúng ta không thể xảy ra nội loạn. Chuyện này do nhi thần chịu trách nhiệm gánh vác, nhi thần đi khuyên Độc Cô tướng quốc và Đậu tướng quân, nói với bọn họ biết rằng, phụ hoàng cũng không phải dự định đi tuần phía nam mà là chuẩn bị ngự giá thân chinh đi Giang Nam, để tiêu trừ hiểu lầm của bọn họ.

Tuy nói là như vậy nhưng kỳ thực là biến hình cúi đầu. Vẻ mặt của Lý Uyên càng thêm khó coi, cuối cùng mới lạnh lùng nói:

- Thôi được! Trước tiên hãy tạm gác chuyện này lại, sau đó trẫm mới xử lý bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.