Tiêu Tiển mặc dù đã quyết định đầu hàng Dương Nguyên Khánh, nhưng tới thời khắc cuối cùng ông trong lòng lại lo sợ. Ông không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt bước ngoặt của vận mệnh, nhiều lần cân nhắc, cuối cùng ông cởi bỏ áo, cởi trần nửa người trên, sau lưng vắt cành mận gai, quỳ trước đại doanh quân Tùy.
- Tội thần Tiêu Tiển đặc biệt đến thỉnh tội với Sở Vương Điện hạ!
Cùng quỳ với ông còn có hai mươi bốn viên đại tướng lĩnh quân của quân Tiêu Lương, đều giống như Tiêu Tiển, cởi trần nữa người trên thỉnh tội. Kỳ thực bọn họ ngược lại không cần thành kính thỉnh tội như vậy, chỉ là bọn họ đều là tâm phúc của Tiêu Tiển, Tiêu Tiển muốn chịu đòn nhận tội, bọn họ tự nhiên cũng phải theo.
Lúc này, mấy trăm tên tướng lĩnh và thân vệ quân Tùy vây quanh Dương Nguyên Khánh bước nhanh ra khỏi lều lớn. Dương Nguyên Khánh liền vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Tiển dậy, cởi bỏ quân bào của mình đắp lên cho ông, thấp giọng oán giận nói:
- Nếu đã là cha vợ, thì không cần tự trách như vậy.
Dương Nguyên Khánh liền lệnh tả hữu ban cho hai mươi bốn đại tướng mỗi người nhận một áo bào, lại bảo Vương Quân Khuếch dẫn bọn họ vào đại doanh, bày rượu tiệc cho bọn họ đón mừng chiến thắng.
Tiêu Tiển được Dương Nguyên Khánh tiếp đãi tử tế, trong lòng khẩn trương buông nhẹ xuống, theo Dương Nguyên Khánh vào đại doanh. Hai người ngồi ở bên lều, thân binh dâng trà cho bọn họ, Tiêu Tiển thở dài nói:
- Tiêu Tiển không nhìn được đại thế, một lòng muốn phục hưng tổ nghiệp, mãi tới nay mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Tiêu Tiển nguyện trung thành với Điện hạ, tận lực vì Đại Tùy.
Từ xưa đến nay không có ai không sợ chết, nhưng có người vì đại nghĩa thà chọn cái chết, cho nên có câu thơ:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”
Dịch:
Xưa nay hỏi có ai không chết?
Hãy để lòng son chiếu sử xanh (1)
1. Tác giả Văn Thiên Tường, thừa tướng nhà Nam Tống, một thi sĩ nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc.
Tiêu Tiển trong lịch sử cũng là tự biết phải chết không nghi ngờ, cho nên mới khẳng khái trần từ:
“Tùy thất kỳ lộc, thiên hạ anh hùng cộng trục chi. – Triều Tùy mất lộc, anh hùng thiên hạ cùng theo đuổi”
Nhưng thời thế chuyển dời, một khi Tiêu Tiển lựa chọn hy vọng sống sót, ông sẽ không khẳng khái trần từ nữa. Tự tìm đường chết, làm không được đế vương, ông có thể nhàn nhã tiếp tục làm quý tộc Tiêu Lương của ông. Nhược điểm của tính người ở lúc này càng lộ rõ không thiếu sót.
Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh, Tiêu Tiển đầu hàng nghĩa là chiến tuyến của hắn đã nhắm thẳng vào Kinh Tương triều Đường, tranh thủ thời gian quý báu nhất để công diệt triều Đường. Cho nên hắn nhận lời cưới Tiêu Nguyệt Tiên, cũng nhận lời tha thứ Tiêu Tiển.
Nhưng xử trí Tiêu Tiển thế nào, đó là chuyện sau này, hoặc là nói vận mệnh của Tiêu Tiển là nằm trong tay của chính hắn.
Nếu Tiêu Tiển có thể thành thật ở trong kinh thành, ru rú trong nhà, bình lặng sống nữa đời sau, vậy Dương Nguyên Khánh cũng có thể bỏ qua cho ông. Nhưng nếu ông còn muốn giống như trước đây, thầm xây dựng Nam Hoa hội gì đó, như vậy chờ đợi ông chỉ có một con đường chết.
Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười nói:
- Ta hoàn toàn có thể hiểu, cũng vui vẻ chấp nhận. Sau này ta nhất định sẽ cho Lương công đầy đủ vinh dự và địa vị, để báo đáp lần này quân Tiêu Lương hiệp trợ công phá hiệp trợ của Lý Mật. Chỉ là bây giờ hy vọng Lương công có thể hiệp trợ ta ổn định thế cục phía nam.
Tiêu Tiển vội vàng khom người thi lễ:
- Nguyện dốc sức vì Điện hạ.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, nói:
- Giang Đô tuy phá, nhưng lòng người không ổn. Lần này ta nam hạ không có dẫn trọng thần theo, ta vẫn đang lo lắng để ai thay ta trấn an dân chúng Giang Đô, ổn định thế cục Giang Đô.
Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Tiêu Tiển, như cười lại không, nói:
- Không biết Lương công có muốn tiếp nhận trọng trách này không?
Tiêu Tiển trong lòng giật mình, ông bỗng nhiên hiểu rõ tâm cơ của Dương Nguyên Khánh. Nói nửa ngày, Dương Nguyên Khánh chính là không cho mình trở lại Dự Chương nữa, không cho mình trở lại Kinh Tương.
Nói tới cùng hắn vẫn là sợ mình lập lại lần nữa, lần nữa dùng binh tự lập. Tiêu Tiển trong lòng thầm thở dài một tiếng, chuyện tới nước này ông đã thân bất do kỷ (không còn tự quyết định được nữa).
Chẳng lẽ ông có thể nói không muốn sao? Nếu ông dám nói không muốn, ông sống không qua khỏi hôm nay, Tiêu Tiển đành cắn răng nhận lời:
- Nguyện phân ưu với Điện hạ.
- Tốt!
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ nói:
- Vậy ta bổ nhiệm Lương công làm An Phủ sứ Giang Đô, tạm lĩnh Thứ sử Giang Đô. Chuyện không nên chậm trễ, xin Lương công buổi chiều sẽ lên đường.
Tiêu Tiển đứng dậy thi lễ:
- Cảm ta Điện hạ hậu ái, bây giờ ty chức có thể xuất phát.
Dương Nguyên Khánh âm thầm gật đầu, Tiêu Tiển này có chút thức thời, nếu đã như vậy, cũng có thể cho ông ta một chút lợi lộc để trấn an lòng này.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lại khẽ cười nói:
- Ngoài ra còn có một chuyện. Thúc phụ ông muốn nhường lại chức tước Lương quốc công. Chức tước Lương quốc công này ta cho ông. Ngoài ta phong thêm ông làm Thái tử thiếu bảo. Về phần Nguyệt Tiên, ta sẽ lệnh người đưa nàng ấy tới Sở Vương phủ Thái Nguyên trước, tất cả dựa theo thực hiện lời hứa trước đây của ta.
Tiêu Tiển mừng rỡ, Dương Nguyên Khánh có thể tuân thủ lời hứa, điều này làm ông yên tâm rồi. Hơn nữa địa vị cho ông cũng không thấp, không thua gì Đỗ Phục Uy, ông lại lần nữa thi lễ thật sâu:
- Đa tạ Điện hạ hậu ái! Ty chức liền khởi khành.
Tiêu Tiển lấy ra một lệnh tiễn bạch ngọc đặt ở bàn:
- Điện hạ, lệnh tiễn bạch ngọc này có thể điều động tất cả quân Tiêu Lương, ty chức giao cho Điện hạ.
- Ha ha! Lương công yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thích đáng đội quân của ông, sẽ không xảy ra bắt trắc gì.
Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh Vi Vân Khởi sắp xếp chuyện Tiêu Tiển đảm nhiệm, Vi Vân Khởi dẫn Tiêu Tiển đi lều khác.
Lúc này, Vương Quân Khuếch đi vào lều lớn, khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Điện hạ, hai mươi bốn viên đại tướng đó đã ổn định rồi.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, nhìn đỉnh lều trầm ngâm rất lâu. Hắn chậm rãi quay đầu uy nghiêm lệnh:
- Hai mươi bốn người này một người cũng không giữ, toàn bộ sau khi say rượu giết chết, phải làm bí mật một chút.
Dương Nguyên Khánh trước giờ không phải rất yên tâm Tiêu Tiển, hắn không chỉ muốn Tiêu Tiển cách ly khỏi Kinh Tương, đồng thời còn muốn đoạn tuyệt tất cả khả năng tạo phản. Hai mươi bốn đại tướng đều là tâm phúc của Tiêu Tiển, tuyệt không thể giữ lại cho Tiêu Tiển.
- Ty chức hiểu rồi, nhất định sẽ làm sạch sẽ.
Vương Quân Khuếch chần chừ nói:
- Tại sao Điện hạ không giết Tiêu Tiển lúc nửa đường đi Giang Đô, để tuyệt hậu hoạn?
Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài một cái:
- Tiêu Tiển này tâm tính phản phục, ta làm sao không muốn giết ông ta? Nhưng dù sao ông ta cũng là người đứng đầu Tiêu Lương, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với quý tộc Tiêu Lương ở Kinh Tương tới phía nam , giết ông ta rồi, sợ là sẽ kích thích loạn phía nam, không lợi cho ta ổn định phía nam. Chỉ cần nghiêm mật theo dõi ông ta, ông ta sẽ không có bất cứ cơ hội gì.
Vương Quân Khuếch lúc này bừng tỉnh ngộ:
- Điện hạ tầm nhìn xa, ty chức không bằng, ty chức lập tức đi xử lý hai mươi bốn tướng đó.
- Đi đi! Diệt trừ hai mươi bốn tướng, lập tức xuất binh hợp nhất quân Tiêu Lương.
- Tuân mệnh...
Đội quân chấp nhận đầu hàng trước giờ đều là một nan đề, vì dính đến phân chia lợi ích. Chỉ cần dính tới lợi ích, hơi có xử lý không tốt, thì sẽ xuất hiện phiền phức lớn.
Ví dụ như Tào Tháo lần đầu đánh Uyển Thành, chính là không có xử lý tốt quan hệ lợi ích, làm Trương Tú cảm giác được trong thâm tâm Tào Tháo xem thường ông. Ông liền ý thức được Tào Tháo sẽ đoạt binh quyền ông, thế là phản lại, suýt chút nữa lấy mạng của lão Tào.
Trong tình huống bình thường, đều là để tướng lĩnh đầu hàng tiếp tục lĩnh binh. Ví dụ như Dương Nguyên Khánh bảo Thịnh Ngạn Sư tiếp tục thống lĩnh đội quân quận Hội Ninh, bảo Đỗ Phục Uy tiếp tục thống lĩnh quân Giang Hoài, cũng chính là vì không xúc phạm lợi ích của chủ tướng.
Nhưng đối với Tiêu Tiển, Dương Nguyên Khánh cũng là cướp lấy quân quyền của ông. Điều này cũng là vì Tiêu Tiển ở thời khắc quan trọng suýt chút nữa bị Lý Mật thuyết phục, làm Dương Nguyên Khánh thấy được sự phản phục của ông, lòng sinh nghi ngờ, lo lắng lúc quân Tùy tác chiến với quân Đường Kinh Tương ông lại sinh bất trắc. Trong tình huống này, Dương Nguyên Khánh cho dù không giết ông, cũng tuyệt sẽ không cho ông quân quyền nữa.
Cho nên Dương Nguyên Khánh một mặt đều Tiêu Tiển đi, một mặt giết chết hai mươi bốn đại tướng lĩnh quân của Tiêu Tiển, đây chính là triệt để diệt trừ lợi ích phía quân của Tiêu Tiển. Nhưng vẫn chưa đủ, hắn nhất định phải toàn diện hợp nhất quân Tiêu Lương, làm bọn họ trở thành quân Tùy thật sự.
Bốn mươi lăm ngàn quân đội của Tiêu Tiển trú đóng ở phía tây đồi Xích Long, là một tòa đại doanh chiếm chừng trăm mẫu. Ngoài ra, mấy trăm chiếc thuyền lớn thủy quân Tiêu Tiểu cập bến ở cảng Lịch Dương phía tây bắc ngoài ba mươi dặm.
Sắc trời dần tối, các binh lính đều rất sớm chuẩn bị nghỉ ngơi. Một trận đại chiến tối qua, các binh lính cả đêm không ngủ, mọi người đều mệt mỏi vô cùng, ăn xong cơm chiều thì đi ngủ.
Trong đại doanh một mảnh tối mịch, trong lều lớn của Sầm Văn Bản vẫn còn sáng đèn. Trong lều lớn, Sầm Văn Bản đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, tỏ ra có chút tâm tình không yên. Y quả thật có chút lo lắng, Lương công dẫn hai mươi bốn tướng đi doanh Tùy thỉnh tội tới giờ vẫn chưa về, một chút tin tức cũng không có.
Sầm Văn Bản rất lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện, càng lo lắng Dương Nguyên Khánh lật lọng, giết Tiêu Tiển. Dù Sao lần này Tiêu Tiển tỏ ra không đủ kiên định, rất dễ làm người ta nghi kỵ. Nhưng Sầm Văn Bản lại hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể tha cho Tiêu Tiển.
Điều này không chỉ là vấn đề tuân thủ lời hứa, hơn nữa còn liên quan tới Dương Nguyên Khánh không có bụng dạ và tầm nhìn. Trấn an Tiêu Lương cũng chính là trấn an Kinh Tương. Năm đó Văn Đế Dương Kiên chính là chấp nhận sự đầu hàng của Tiêu Lương mới ổn định được Kinh Tương, nhưng y không tin Dương Nguyên Khánh ngay cả điểm tầm nhìn chính trị này cũng không có.
Sầm Văn Bản rất kính nể Dương Nguyên Khánh, lung lạc sĩ tộc Sơn Đông, thống nhất phía bắc, ổn định Trung Nguyên, trong mấy năm ngắn ngủi nhanh chóng xác định tình thế thiên hạ, làm một lần nữa xuất hiện vương triều thịnh thế thống nhất thiên hạ.
Sầm Văn Bản rất muốn dốc sức cho Dương Nguyên Khánh, nhưng y lại lo Dương Nguyên Khánh làm ra chuyện vi phạm tín nghĩa, làm y không thể chấp nhận.
Đúng lúc này, ở cửa một binh lính giữ cửa doanh khẩn trương bẩm báo:
- Khởi bẩm Trưởng sử, ngoài đại doanh có dị thường, xin Trưởng sử đi xem thử.
- Xảy ra chuyện gì?
Sầm Văn Bản kỳ quái hỏi.
Binh lính giữ cửa doanh thấp giọng nói:
- Hình như là Sở vương đến, còn có rất nhiều kỵ binh!
Sầm Văn Bản chấn động, Dương Nguyên Khánh đến rồi, vậy Lương công đâu? Lương công đi đâu rồi.
Y trong lòng bắt đầu khẩn trương, bước nhanh đi ra ngoài cửa lều.... Ngoài cửa lều, bóng đêm không che dấu được nhóm kỵ binh dày đặc. Khoảng chừng hơn mười ngàn kỵ binh, nhưng đây chỉ là kỵ binh quân Tùy ở cửa đông. Ngoài ra còn có mười ngàn người phân bố ba hướng khác, gần như chính là bao vây quân Tiêu Lương rồi. Cầm đầu đại tướng kim khôi thiết giáp, chính là Sở vương Dương Nguyên Khánh, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi xuất hiện của Sầm Văn Bản.
Không lâu, Sầm Văn Bản từ trong đại doanh đi ra, hơi tiến lên thi lễ sâu:
- Sầm Văn Bản tham kiến Sở vương điện hạ!
- Sầm Trưởng sử không cần đa lễ.
Dương Nguyên Khánh dường như hiểu được khẩn trương bất an của y, mỉm cười nói với y:
- Lương công đã được ta bổ nhiệm là An Phủ sứ Giang Đô, thay ta đi trấn an Giang Đô rồi. Ông ta để lại quân quyền cho ta.
Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh giơ một lệnh tiễn bạch ngọc lên, đây chính là lệnh tiễn bạch ngọc Tiêu Tiển sử dụng quân quyền. Sầm Văn Bản lòng buông lỏng, liền vội vàng khom người nói:
- Nguyện nghe Điện hạ sai khiến!
- Trước tiên mở cửa doanh ra.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói.
Sầm Văn Bản biết quân Tùy xông vào cửa doanh dễ như trở bàn tay. Dương Nguyên Khánh chỉ là không muốn làm lớn chuyện, y liền vội quay đầu lệnh:
- Mở cửa doanh!
Cổng quân doanh kẽo kẹt mở ra, Dương Nguyên Khánh vung tay lên:
- Vào doanh!
Mười ngàn kỵ binh theo hắn từ từ vào đại doanh Tiêu Tiển. Sầm Văn Bản không biết mục địch của Dương Nguyên Khánh, vội hỏi:
- Điện hạ đây là muốn....
Dương Nguyên Khánh nhìn từng đội kỵ binh quân Tùy chiếm cứ các vị trí cốt yếu của quân doanh rồi, lúc này mới nói với Sầm Văn Bản:
- Tối nay ta muốn chính thức tiếp quản quân Tiêu Lương, cho nên quân quan từ Giáo Úy trở lên đến lều lớn giữa quân tập trung, nghe ta giáo huấn....