Từ sau khi quân Tùy ở phía bắc lùi về phía sau, Vương Thế Sung lại chỉnh đốn binh mã, mộ binh bốn phía. Tiếc rằng Dương Nguyên Khánh chỉ cấp cho y hai quận Hà Nam và Hoằng Nông, nhân khẩu không đủ. Hơn nữa y trưng binh rất gấp, khiến cho dân chúng khủng hoảng, một lượng lớn dân chúng đã trốn sang hai quận Toánh Xuyên và Huỳnh Dương.
Bộn rộn gần hai tháng, cuối cùng Vương Thế Sung cũng chiêu mộ được hai mươi ngàn người, cộng thêm mười ngàn quân còn sót lại, hiện tại Lạc Dương chỉ có ba mươi ngàn quân bảo vệ.
Mấy năm nay chiến loạn liên tục, lương thực lại thiếu khiến cho dân chúng quận Hà Nam rơi vào cảnh lầm than, dân chúng không ngừng bỏ trốn khiến cho lượng nhân khẩu do Vương Thế Sung quản lý giảm mạnh.
Rơi vào đường cùng, Vương Thế Sung đành phải hạ lệnh đưa toàn bộ dân chúng ở Huỳnh Dương và Hà Nam tập trung về Lạc Dương, tổng cộng có hơn hai trăm ngàn, còn những vùng đất bên ngoài Lạc Dương thì trở nên đồng không mông quạnh, hiếm thấy bóng người.
Trên thực tế, giang sơn của Vương Thế Sung cũng chỉ còn lại một tòa thành cô độc. Y không muốn nhìn thấy kết cục này, nhưng y lại không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Vương Thê Sung đã hoàn toàn trầm luân. Y đem chính vụ giao cho thế tử Vương Ứng Huyền, đem quân đội giao cho cháu trai Vương Nhân Tắc, còn y thì ở trong cung, cùng một đám cung nữ uống rượu ca hát, sống một cuộc sống mơ mơ màng màng. Theo lời y nói, làm Hoàng đế một ngày thì còn được hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của bậc Đế Vương thêm một ngày.
Nhưng đúng vào lúc y tuyệt vọng nhất thì cơ hội lại xuất hiện. Đột Quyết xâm nhập phía nam khiến cho Dương Nguyên Khánh buộc phải co rút tuyến phòng ngự lại, buông bỏ quận Tương Thành, quận Dương và quận Dĩnh Xuyên.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh không nói rõ, nhưng Vương Thế Sung cũng hiểu được ý tứ ẩn dấu của Dương Nguyên Khánh, y lập tức ra lệnh cho Vương Nhân Tắc thống lĩnh mười ngàn quân chiếm lấy quận Toánh Xuyên, lại lệnh cho thế tử Vương Ứng Huyền lĩnh suất mười ngàn quân chiếm lấy quận Tương Thành.
Vương Thế Sung tỉnh táo lại, lựa chọn từ trong số dân của thành Lạc Dương ra ba mươi ngàn thanh niên cường tráng, cưỡng chế bọn họ nhập ngũ, do y đích thân huấn luyện mỗi ngày.
Lúc này, dã tâm của Vương Thế Sung bắt đầu bành trướng. Hiện tại Dương Nguyên Khánh chỉ khống chế quận Huỳnh Dương và quận Đông. Như vậy, quận Lương, quận Đông Bình, quận Tế Âm, quận Tiếu ở phía đông và quận Hoài An, quận Nhữ Nam, quận Nam Dương và quận Tích Dương ở phía nam, y có thể dễ dàng chiếm lĩnh rồi.
Chưa bao giờ Vương Thế Sung nghĩ mình là người vô tài vô đức. Y văn võ song toàn, hiểu được đạo lý nghỉ binh dưỡng dân, hiểu được cách thu mua lòng người. Y có trí thống nhất thiên hạ, thành lập cơ nghiệp muôn đời.
Chỉ có điều thời vận của y không tốt, tuy khống chế được Lạc Dương nhưng lại là nơi tứ bề thọ địch, bị ba đại cường địch là Tùy Đường Ngụy vây quanh, mấy năm nay liên tục bị chinh phạt khiến cho binh lực của y hao hụt, căn cơ tan vỡ. Nhưng chỉ cần có thể cho y thời gian từ ba đến năm năm chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, y chắc chắn mình sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất Trung Nguyên.
Ngay tại thời điểm Vương Thế Sung đang hăng hái, chuẩn bị ra tay ra chân cũng là lúc một tin tức khiến y gần như tuyệt vọng truyền đến, triều Đường xuất binh rồi. Hai trăm ngàn quân Đường từ Quan Trung và Kinh Tương thẳng hướng đến Lạc Dương. Vương Thế Sung ngửa mặt lên trời rên rỉ ba tiếng, lại luống cuống tay chân ra lệnh cho Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền rút quân, quay về Lạc Dương.
Trong thành Lạc Dương là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều dân chúng bắt đầu bỏ trốn. Vương Thế Sung thấy dân tâm ngày một xa liền định ra nghiêm hình tuấn chế. Trong nhà có một người chạy trốn lập tức giết cả nhà bất kể già trẻ, vợ chồng, huynh đệ, nhưng nếu tự giác bẩm báo sẽ được tha tội.
Lại lệnh cho năm nhà cùng bảo vệ. Nếu một nhà phản bội trốn đi mà hàng xóm không phát hiện ra, lập tức giết toàn bộ láng giềng. Do lượng người bỏ trốn rất đông, nên lượng người ra ngoài đốn củi, khai khoáng đều bị hạn chế.
Vương Thế Sung lại lấy hoàng cung làm nhà tù, phàm người nào cất lời bất mãn lập tức bắt giữ, tính cả người nhà, toàn bộ đưa vào trong cung, không cấp lương thực, mặc kệ chuyện sinh tử. Mà quân nhân ra ngoài trinh sát tuần tra, người nhà của tướng sĩ cũng bị đưa vào trong cung.
Vương Thế Sung cũng hiểu được đại thế đã mất, hắn trầm luân lần nữa, ôm người đẹp trốn trong cung, cả ngày sống cuộc sống mơ mơ màng màng.
Sáng sớm hôm nay, một tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cung truyền đến. Vài tên thị vệ kinh hãi hô lên:
- Tướng quân, ngài không thể vào trong được!
- Cút hết cho ta!
Đây là giọng nói của Vương Nhân Tắc. Chỉ thấy một hình bóng vừa lóe lên, Vương Nhân Tắc một thân khôi giáp đã vọt vào phòng ngủ của Vương Thế Sung. Lúc này, Vương Thế Sung đã tỉnh, y chậm rãi mở to đôi mắt, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhân Tắc:
- Ngươi mang kiếm xông vào cung là muốn giết ta sao?
Vương Nhân Tắc quỳ một gối, khẩn trương nói:
- Bệ hạ, quân Đường đã giết đến nơi, hiện đang đóng quân ngoài thành. Hiện tại quân tâm dao động, khẩn cầu Bệ hạ đứng ra trấn an!
Tuy rằng Vương Thế Sung bị bức phải bỏ đi niên hiệu, nhưng trên thực tế, danh hiệu của y vô cùng hỗn loạn. Có người gọi y là Vương gia, lại có người gọi là Bệ hạ. Đến bản thân y cũng không hiểu được rốt cuộc mình là cái gì?
Vương Thế Sung nghe nói quân Đường đã giết đến liền đứng thẳng lên, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã sấp xuống đất. Vương Nhân Tắc cuống quít đỡ lẫy y:
- Bệ hạ, xin cẩn thận!
Vương Thế Sung ổn định tinh thần, khoát tay nói:
- Ta không sao. Đến đầu thành xem sao.
Thời khắc không muốn đối mặt nhất cuối cùng đã tới. Vạn bất đắc dĩ, Vương Thế Sung đành phải đi lên đầu thành. Y vừa đến đầu thành ở phía tây, thò người ra nhìn xuống phía dưới, quang cảnh phía dưới lập tức khiến y cảm thấy mê muội.
Chỉ thấy ngoài thành, quân đội che trời phủ đất, cờ xí như mây, dường như trời đất cũng bị che lấp. Hai trăm ngàn quân Đường mới chỉ sắp hàng mà khí thế tỏa ra cũng khiến cho những người trên đầu thành cảm thấy tuyệt vọng.
Quân Đường cũng không vội công thành. Bọn họ không ngừng biến hóa trận hình, dương như muốn dùng khí thế để uy hiếp quân đội trên đầu thành. Ở phía xa xa, đỉnh lều lớn dày đặc như nấm mọc sau mưa, hết cái đỉnh lều này lại đến cái đỉnh lều khác, liếc qua cũng không kịp nhìn thấy điểm kết thúc.
Mặc dù Vương Thế Sung cũng trải qua trăm trận chiến, nhưng hai tháng nay, tinh lực toàn thân y đều vì tửu sắc quá độ mà mất hết, ý chí giảm sút. Không ngờ khí thế của quân Đường ở ngoài thành lại khiến cho hai cổ tay y run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run lên, một câu cũng không thốt ra được. Hiện tại y đã hoàn toàn mất đi tư thế của một kẻ kiêu hùng.
Đúng lúc này, thế tử Vương Ứng Huyền dẫn theo một gã thương nhân trẻ tuổi chạy vội lên đầu thành, miệng hô to:
- Phụ thân!
Vương Thế Sung ngơ ngác nhìn hai trăm ngàn quân Đường ở dưới tường thành, dường như không hề nghe thấy hai tiếng “Phụ thân!” vậy. Vương Ứng Huyền chạy lên đến nơi, thở hồng hộc nói:
- Có tin tốt!
- Tin tốt?
Vương Thế Sung quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn thoáng qua đứa con:
- Có tin tốt gì?
Lúc này, tên thương nhân trẻ tuổi mới tiến lên thi lễ:
- Ty chức Khổng Ứng Thắng, là Giáo úy ở Hổ Lao Quan. Sở Vương Điện hạ có một phong thư khẩn cấp gửi đến cho Vương gia. Thư được đưa tới Hổ Lao Quan, hiện tại ty chức mang nó đến cho Vương gia.
Vương Thế Sung nghe thấy Dương Nguyên Khánh có thư gửi cho mình, tinh thần rung lên, vội vàng hỏi:
- Thư ở đâu?
Hai tay người đưa thư dâng lá thư lên, Vương Thế Sung vội vàng nhận lấy, tay chân luống cuống mở ra. Y liếc mắt một cái thấy thư này do Dương Nguyên Khánh tự tay viết và ký tên, đúng là bút tích của Dương Nguyên Khánh. Vương Thế Sung vội vàng đọc hết. Lúc đó, ánh mắt của Vương Thế Sung rực sáng, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.
Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền ở bên cạnh đều chú ý đến vẻ mặt của Vương Thế Sung. Bọn họ phát hiện sự thay đổi trên mặt Vương Thế Sung, tinh thần lập tức rung lên, hai người đồng thanh hỏi:
- Là tin tốt gì?
Niềm tin của Vương Thế Sung dần hồi phục, y nhìn thoáng qua vẻ mặt của hai người, sau đó nở một nụ cười:
- Dương Nguyên Khánh nói, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì năm ngày là hắn có thể chấm dứt chiến dịch ở phương bắc, lập tức chạy tới cứu viện chúng ta.
Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền mừng rỡ. Vương Nhân Tắc kìm không kìm nén được vui sướng trong lòng bèn nói:
- Dương Nguyên Khánh thật sự sẽ đến kịp sao?
Vương Thế Sung gật đầu:
- Hắn sẽ không nói ngoa, bởi vì hắn cũng không muốn quân Đường chiếm được Lạc Dương.
Nói đến đây, cảm giác sợ hãi trong lòng Vương Thế Sung liền biến mất, y đứng thẳng lưng, lớn tiếng hô hào binh sĩ đang đứng trên thành:
- Ba quân tướng sĩ nghe đây, ta sẽ lấy ra toàn bộ vàng bạc tiền tài. Giết chết một tên lính Đường được thưởng năm mươi xâu tiền và mười mẫu ruộng.
Ở quận Hội Ninh, bóng ma chiến tranh bao phủ mảnh đất bên cạnh dãy núi Hoàng Hà này. Nơi này vốn là một vùng núi đá cằn cỗi, nhưng từ khi phát hiện ra nó chứa một lượng lớn của cải tiền tài thì liên tục trở thành tiêu điểm của hai quân Tùy Đường.
Từ sau khi phát sinh nguy cơ về ngân tiền, quân Tùy bèn tăng cường binh lực cho quận Hội Ninh. Nhưng sau khi Đột Quyết ở phía nam xâm phạm, Dương Nguyên Khánh liền triệu hồi một lượng lớn quân Tùy ở phía đông trở về Thái Nguyên, khiến cho quân coi giữ quận Hội Ninh chỉ còn lại có mười ngàn người, do Tổng quản Hội Châu Mã Thiệu thống lĩnh.
Giữa trưa ngày hôm nay, một đội kỵ binh quân Tùy có khoảng hai ngàn người hăng hái hành quân. Đại tướng cầm đầu là Tổng quản Hội Châu Mã Thiệu, y vừa mới nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, buông tha quận Hội Ninh, toàn quân lùi về giữ quận Linh Võ, trợ giúp Tổng quản Phong Châu là Tướng quân Bùi Nhân Cơ cùng quân dân rút về Phong Châu.
Đối với những mệnh lệnh do Dương Nguyên Khánh truyền đạt, Mã Thiệu chưa bao giờ hỏi vì sao, y luôn luôn chấp hành một cách nghiêm chỉnh. Trong mệnh lệnh còn có một hành động khác, yêu cầu y trước khi đi phải phá hủy toàn bộ công trường khai thác quặng mỏ.
Kỵ binh chạy một mạch, xuyên qua một mảnh đất trống giữa các lều trại. Những lều trại này vốn là của những người thợ khai thác mỏ dùng để ở, nay chỉ còn lại toàn là rác rưởi. Mấy tháng trước, sau khi quân Tùy xây xong công trường khai thác mỏ bạc thì nơi này đã không còn một bóng người, toàn bộ thợ mỏ đều được đưa lên phía bắc, đến núi Xích Thiết.
Mặc dù Dương Sư Đạo đã hứa hẹn với triều Đường là sẽ đóng cửa mỏ bạc, nhưng đóng cửa chứ không phá hủy chỗ ở và bến tàu. Hơn mười nhà kho tiêu phí hơn hai tháng mới xây dựng và cải tạo xong vẫn đứng sừng sững trong gió rét.Trong kho hàng chất đầy xe đẩy dùng để vận chuyển khoáng thạch, còn có rất nhiều khí cụ dùng để khai thác quặng mỏ.
Trên bến tàu còn có hơn trăm chiếc thuyền đáy bằng đang thả neo, trên núi còn có hơn chục cái hầm mỏ. Chính từ những cái hầm mỏ này mà những người thợ đào mỏ mới không ngừng khai thác được một lượng lớn quặng bạc và quặng đồng phẩm chất cao.
Toàn bộ đều phải phá hủy, không thể để lại cho quân Đường một chút gì. Mã Thiệu liếc mắt nhìn thoáng qua một cái hầm mỏ bị bỏ trống, dùng roi ngựa chỉ:
- Phá hủy tòa bộ!
Mệnh lệnh vừa ban ra, hai ngàn quân Tùy lập tức hành động. Bọn họ gom những chiếc thuyền con lại một chỗ, tưới dầu hỏa lên, sau đó dùng một mồi lửa thiêu đốt. Trên bến tàu, khói đen không ngừng bốc lên. Chẳng mấy chốc mà bến tàu đã bị phá hủy, nhà kho bị kéo đổ.
Tất cả đồ dùng bằng gỗ cũng không bị đốt cháy một cách đơn giản. Quân Tùy chất đống trong các hầm mỏ, sau đó mới châm lửa đốt. Lửa lớn thiêu đốt toàn bộ vật dụng còn sót lại trong hầm mỏ, tỏa ra nhiệt độ vô cùng cao. Bọn lính lập tức đem nước sông lạnh như băng đổ vào, đá tảng vỡ tan, hầm mỏ sụp đổ trong nháy mắt.
Thời đại này chưa có chất nổ, bình thường đều dùng cách thức đơn giản này để lấy quặng hoặc để phá đá. Hoăn một canh giờ sau, một tòa mỏ quặng đã bị phá hủy triệt để. Quân Tùy đồng loạt lên ngựa, lại hướng đến một tòa mỏ quặng khác cách đó mười dặm.
Ở quận Linh Võ bên cạnh Hoàng Hà, cuộc rút lui quy mô lớn đã bắt đầu được hai ngày. Để tránh né kỵ binh Đột Quyết mà hơn hai trăm ngàn dân chúng Phong Châu phải rút về phía nam, một lần nữa rời khỏi quê hương Phong Châu.
Quận Linh Võ có hơn trăm ngàn hộ dân, tổng cộng gần bốn trăm ngàn người đồng loạt rút lui. Đây chính là mệnh lệnh do đích thân Sở Vương Dương Nguyên Khánh truyền đạt, lệnh cho toàn bộ dân chúng rút về Phong Châu.
Khoảng mười dặm trên mặt sông Hoàng Hà đã đóng băng hiện lên vô số ván trượt tuyết loại lớn, ước chừng có hơn mười ngàn cái. Trên mỗi ván trượt là già trẻ lớn bé của một gia đình cùng toàn bộ tài sản quan trọng, chủ yếu là tiền bạc, lương thực, da dê, công cụ, vũ khí và quần áo. Súc vật thì được dùng để kéo ván trượt tuyết.
Bọn họ lấy trăm hộ làm một đội, được chục tên kỵ binh bảo vệ, dưới từng đợt hò hét của nam nữ già trẻ trong nhà, từng ván trượt tuyết lần lượt được trâu ngựa kéo đi, chậm rãi hướng về phương bắc.
Tốc độ của xe trượt tuyết rất chậm, kỵ binh lững thững đi bên cạnh. Lúc này, kẻ địch của bọn họ không phải là quân Đường mà là những bầy sói thường xuất hiện vào mùa đông.
Ở bờ sông, Tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ nhìn từng đoàn ván trượt tuyết rời đi. Bọn họ đã đi liên tục được hai ngày rồi, số người còn lại cũng không nhiều lắm.
Y có thể hiểu được mệnh lệnh của Sở Vương. Con người là tài nguyên quý giá nhất, có thể để triều Đường chiếm được đất đai, nhưng người thì quyết không thể để lại. Đã không có người dân, quân Đường cũng không thể bảo vệ được quận Linh Võ.
- Tổng quản, có đợi Mã Tướng quân trở về rồi cùng đi không?
Thái thú quận Linh Võ là Ngư Toàn Hồng đứng ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Bùi Nhân Cơ lắc đầu:
- Không cần chờ y. Ta sẽ để lại vài thám báo báo tin cho y.
Bùi Nhân Cơ bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Ngư Toàn Hồng, y cất tiếng cười ha hả rồi nói:
- Người cũng xem như đã đi hết rồi, Ngư Thái thú cũng có thể đi được rồi, ta chờ thêm một chút nữa.
Mặt Ngư Toàn Hồng đỏ lên, chắp tay ôm quyền rồi nói:
- Vậy hạ quan xin đi trước một bước. Bùi Tướng quân, bảo trọng.
Bùi Nhân Cơ khẽ mỉm cười:
- Chúc Ngư Thái thú thuận buồm xuôi gió!