[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 85 : Nhượng bộ lớn nhất




Đã trôi qua giờ hợi, đêm càng về khuya, trong cung Tấn Dương lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cửa cung cũng đã đóng chặt, chỉ có vài đội binh lính tuần tra thỉnh thoảng tuần tra khắp nơi cạnh Tỉnh đài.

Kiến trúc của các Tỉnh đài là một màu tối đen như mực, vô cùng tĩnh lặng nhưng lúc này tầng ba của Tử Vi Các vẫn còn sáng đèn. Nơi đó chính là quan phòng của Sở Vương. Điều này chứng tỏ Sở Vương vẫn còn đang ở bên trong Tử Vi Các.

Việc này khiến đám thị vệ tuần tra càng không dám lơ là, hơn ba trăm người tập trung bảo vệ xung quanh Tử Vi Các. Trong trí nhớ của bọn họ, Sở Vương điện hạ chưa từng thức khuya đến như vậy, không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?

Hôm nay, Dương Nguyên Khánh quả thật có chút nặng nề. Lúc trước, Bùi Củ nói với hắn rằng điểm yếu lớn nhất chính là tuyến phòng ngự quá dài, phía đông bắt đầu từ Liêu Đông, kéo dài tới tận phía tây Hạ Lan Sơn, trên thực tế thì còn vượt qua cả Hạ Lan Sơn mà kéo dài xa tới tận hành lang Hà Tây, Đôn Hoàng, Y Ngô. Bên đó cũng là địa bàn của hắn.

Hôm nay, hắn mới cảm nhận sâu sắc thâm ý trong lời nói của Bùi Củ. Đó là một khi kỵ binh Đột Quyết trên thảo nguyên ngày càng lớn mạnh thì biên giới rộng lớn của hắn sẽ biến thành một gánh nặng thật lớn. Người Đột Quyết, với sự linh hoạt và cơ động của quân đội có thể tấn công Liêu Đông, có thể tấn công U Châu, có thể tấn công Nhạn Đại, có thể tấn công Phong Châu, thậm chí còn có thể vượt qua Tham Mạn Sơn để tấn công Đôn Hoàng và Y Ngô nữa.

Phải phòng ngự trên một đường biên giới dài dằng dặc như vậy, tối thiểu phải có một đội quân khoảng ba trăm ngàn người, nhưng hắn hiện tại không cách nào có thể lấy ra một đội quân ba trăm ngàn người như thế để phòng ngự biên cương, ngay cả một trăm ngàn cũng không thể lấy ở đâu ra được.

Từ xưa đến nay, dân tộc du mục phương bắc vẫn là kẻ thù số một của dân tộc làm nghề nông tại Trung Nguyên. Từ thời đại Tây Chu diệt quốc cho đến khi người Mãn Thanh tiến vào thì bóng dáng của dân tộc du mục trên cả vùng đất Trung Nguyên này cũng chưa từng biến mất.

Bất kể nơi nào mà gót sắt của dân tộc du mục đi qua, giết chóc cướp bóc,người dân bị diệt sạch, mấy ngàn năm văn minh lịch sử đời Hán, trên thực tế chỉ là chống chọi lại với sự xâm lược của dân tộc du mục phương bắc mà thôi.

Nhưng trong thời kỳ văn minh đời Hán cũng không hoàn toàn chỉ toàn là phòng ngự. Đời Tần, Lưỡng Hán, Tào Ngụy, Tùy Đường, Minh, cũng có thể thấy được nhiều lần phòng ngự phản công trên diện rộng. Vậy thì Dương Nguyên Khánh thì sao?

Từ sâu xa mà nói, triều đại của hắn và triều Đường là giống nhau, cũng đều là kế thừa di sản của triều Tùy. Đời Tùy có binh hùng tướng mạnh, dùng sách lược lung lạc và đe dọa để thuần phục những con sói của thảo nguyên.

Nhưng ngay cả Tùy triều cũng không thể diệt trừ tận gốc Đột Quyết, nhưng sau khi triều đại này suy sụp, Đột Quyết – Khải Dân Bộ do một tay Tùy triều bồi dưỡng lập tức đã lộ ra răng nanh dữ tợn, tấn công về phía những người đã từng là chủ nhân của bọn chúng. Điều này có thể chứng minh rằng thủ đoạn lung lạc dụ dỗ đã thất bại, chứng tỏ triều Tùy đã không nhìn thấu được lang tính trong xương tủy của người Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh hắn quyết không thể lại giẫm lên vết xe đổ khi xưa. Dù Dương Nguyên Khánh đã xây dựng chiến lược đối phó với người Đột Quyết về lâu về dài, nhưng nguy cơ lúc này phải giải quyết ra sao? Hắn có thể làm giống như ở Phong Châu, dùng quân đội cả nước đi đối phó với Đột Quết, nhưng triều Đường thì phải làm sao bây giờ?

Dương Nguyên Khánh thở dài. Hắn cũng không khỏi cảm thấy mình may mắn đã quyết định ngay lúc đó, để Đậu Kiến Đức ở lại Thanh Châu, nếu không thì bây giờ hắn ở phía đông phải đối mặt với Lý Ngụy, ở phía tây giao tranh với Lý Đường, sau lưng còn có một đám lang sói Đột Quyết, ba mặt đều là kẻ địch thì triều Tùy thật sự nguy to rồi.

Bây giờ chí ít thì hắn cũng không cần phải lo lắng ở phía đông. Đã có Đậu Kiến Đức thay hắn ngăn cản Lý Mật, hắn bây giờ chỉ cần quan tâm đến triều Đường và Đột Quyết mà thôi.

Điều mà hắn lo lắng nhất hiện nay chính là hai mặt đều là địch. Đột Quyết và triều Đường đồng thời phát động tấn công. Nhưng sau khi hắn thành công phục kích sứ thần của Đột Quyết thì khả năng triều Đường triều Đột Quyết hợp mưu tập kích Tùy triều khó có thể xảy ra.

Nhưng nếu hắn và triều Đường khai chiến, Đột Quyết có nhân cơ hội tấn công quận Mã Ấp hay không? Hoặc là hắn và Đột Quyết khai chiến, triều Đường có nhân cơ hội tấn công quan nội hay không?

Cả hai trường hợp hoàn toàn đều có thể xảy ra. Thậm chí có đến chín phần chắc chắn. Nếu như vậy thì hắn làm thế nào ứng phó đây?

Trong khoảng thời gian này, Dương Nguyên Khánh luôn suy xét về vấn đề này. Hắn vốn cho rằng sau khi mùa đông đến là có thể giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết nhưng ông trời lại dường như muốn đối nghịch với hắn. Ngày mai là vào tháng mười một rồi, vậy mà thảo nguyên vẫn không có tuyết rơi. Nếu như không có tuyết lớn ngăn cản, kỵ binh Đột Quyết chắc chắn sẽ xuất hiện tại phía bắc hồ Phục Khất.

Hiện tại, Dương Nguyên Khánh đã không còn lựa chọn nào khác. Thám báo của kỵ binh Đột Quyết đã thỉnh thoảng đột phá biên giới phía bắc, tiến vào bên trong biên giới triều Tùy tấn công Ô Đồ Dư bộ. Nguy cơ chiến tranh đã gần kề, hắn nhất định phải ổn định được Đường triều trước rồi sau đó mới có thể tập trung binh lực đối phó với Đột Quyết. Sau khi đánh bại Đột Quyết mới có thể quay đầu lại xử lý triều Đường.

Lúc này, trong đêm đen mơ hồ truyền đến tiếng chiến mã hí vang. Đây là từ bên ngoài cửa lớn cung Tấn Dương truyền đến, có thể nghe được rõ ràng trong sự tĩnh mịch của ban đêm. Ngay lập tức cửa nhỏ cung Tấn Dương mở ra một khe nhỏ. Dưới ánh đèn le lói, ba bóng người theo thị vệ tiến vào cung.

Tinh thần Dương Nguyên Khánh khẽ chấn động. Hắn thấy rất rõ ràng bóng dáng người đi đầu chính là Ngụy Bí. Lúc này vừa mới qua hơn một canh giờ, không lẽ anh ta đã giải quyết xong vấn đề rồi sao?

Người tới ngày càng gần, quả nhiên là Ngụy Bí, hai tùy tùng phía sau mang theo một cái rương. Dương Nguyên Khánh hài lòng mỉm cười. Mặc dù tên Ngụy Bí này khả năng dự đoán hơi kém, nhưng năng lực giải quyết vấn đề quả thật rất tốt. Vốn hắn còn định đổi Ngụy Bíđi nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.

Không lâu sau khi Ngụy Bí vào Tử Vi Các, bước chân của anh ta đã xuất hiện ngoài cửa. Bùi Thanh Tùng lập tức bẩm báo nói:

- Điện hạ, Ngụy tướng quân đến rồi!

- Cho vào!

Dương Nguyên Khánh xoay người, cánh cửa mở ra, Ngụy Bí bước nhanh vào quan phòng, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn. Ở phía sau lưng Ngụy Bí, hai gã thị vệ mang tới một cái rương bằng sắt, anh ta quỳ xuống bằng một gối, cao giọng nói:

- Khởi bẩm điện hạ, ty chức không làm nhục sứ mệnh!

- Ngụy tướng quân đã cực khổ rồi!

Dương Nguyên Khánh trấn an anh ta bằng một câu khen ngợi, lại tiếp tục bước tới phía trước rương sắt, dùng mũi giày đá đá vào nó làm nó phát ra những tiếng vang trầm đục:

- Đây chính là bạc giả sao?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Ngụy Bí cuống quýt mở rương ra, bên trong quả nhiên toàn là bạc giả sáng bóng. Dương Nguyên Khánh giơ tay bốc một nắm, bạc giả từ khe hở trên tay hắn chảy xuống, rơi trên đống bạc bên dưới phát ra những tiếng đinh đang, hắn chỉ vào cái rương hỏi tiếp:

- Tổng cộng có bao nhiêu?

- Khởi bẩm điện hạ, tổng cộng hẳn là có khoảng mười ngàn miếng nhưng hôm nay bọn họ đã dùng mất một ngàn miếng, hiện tại trong rương còn có khoảng chín ngàn.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

- Ngày mai các ngươi nghĩ cách đem một ngàn miếng bạc giả đã dùng thu hồi lại, cố gắng thu hồi lại hết cho ta.

- Ty chức đã hiểu!

Ngụy Bí nhận một chồng công văn từ tay của một tên thị vệ rồi dùng hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.

- Đây là một số công văn quan trọng lục soát tìm thấy từ bên trong quán rượu Bát Phương. Mời điện hạ xem qua.

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận công văn rồi lật ra xem. Trong đó có ghi chép việc đút lót của Đường Phong, các cứ điểm trong Tùy triều của Đường Phong, danh sách những nhân viên nòng cốt chủ yếu của Đường Phong.

Vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh vẫn không đổi khi lật xem bản ghi chép đút lót này. Trong đó có tên của hai mươi ba viên quan lại, cao nhất là quan lục phẩm. Xem ra tên Lý Trọng Thủ này quả nhiên là một kẻ vô dụng.

Ngụy Bí khom người nói:

- Ty chức dự định sẽ ra tay ngay trong đêm nay, trong một đêm bắt hết toàn bộ đám người này.

Dương Nguyên Khánh chỉ tay vào danh sách hai mười ba tên quan Tùy triều nhận hối lộ nói:

- Những tên quan này tạm thời đừng đụng tới!

- Vâng! Ty chức đã nhớ kỹ.

Dương Nguyên Khánh lại lấy ra danh sách thành viên của Đường Phong. Sau một hồi trầm tư, hắn tiện tay đưa lại cho Bùi Thanh Tùng.

- Sao chép lại một bản!

Bùi Thanh Tùng tiếp nhận danh sách, bước nhanh ra ngoài. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng suy nghĩ nên xử trí thế nào đối với việc này. Tiêu diệt Thái Nguyên – Đường Phong, triều Đường tất nhiên vẫn có thể phái người mới đến, phải nghĩ cách lưu lại một đầu mối mới được.

Nghĩ vậy, hắn lại quay sang hỏi Ngụy Bí:

- Nói lại cho ta biết chuyện đã xảy ra thế nào.

Ngụy Bí liền đem đầu đuôi ngọn ngành quá trình bọn anh ta tiêu diệt quán rượu Bát Phương thuật lại một cách tỉ mỉ cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khanh sau khi trầm tư một lúc lâu mới nói:

- Những thành viên khác của Đường Phong cũng đừng bắt nữa. Hãygiết Lý Trọng Thủ và những tên khác rồi sau đó đem về tạo ra một số chứng cớ giả, sáng sớm ngày mai thiêu hủy tầng năm quán rượu đó rồi điều động một lượng lớn quân nội vệ bao vây xung quanh nó, sau đó đem thi thể của đám người Lý Trọng Thủ ra, làm to lên, gây sự chú ý của nhiều người. Ngươi hiểu ý của ta chứ?

Ngụy Bí hơi suy tư một chút , bỗng nhiên hiểu ra.

- Ý điện hạ có phải là muốn những thành viên khác của Đường Phong nghĩ rằng Lý Trọng Thủ không bán đứng bọn chúng. Tất cả danh sách đều đã bị thiêu hủy rồi cho nên triều Đường còn có thể giữ lại một hai người chủ chốt. Điều này giúp chúng ta nắm được đằng chuôi của bọn chúng.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:

- Chính là ý này. Các ngươi cứ vậy mà làm!

- Xin Điện hạ yên tâm, ty chức sẽ xử lý tốt mọi việc.

Thật ra, Dương Nguyên Khánh chỉ cần làm ra một cái chỉ dẫn có tính phương hướng, mọi thứ đều sẽ được nội vệ quân xử lý tốt. Những thứ này không cần Dương Nguyên Khánh phải quan tâm thì Ngụy Bí cũng biết nên làm như thế nào rồi. Anh ta cúi chào, đang định lui ra thì Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên gọi anh ta lại:

- Chờ một chút!

Ngụy Bí dừng bước, xoay người hành lễ:

- Xin điện hạ chỉ thị!

Dương Nguyên Khánh trâm tư một lát rồi mới chậm rãi nói:

- Dùng chim ưng truyền tin tức cho Tình Báo Đường ở Trường An, bảo bọn họ nghĩ cách chuyển lời tới Dương Sư Đạo, nói rằng triều Tùy có thành ý rất lớn, xử lý triệt để việc phát hành bạc giả, đồng thời đóng cửa mỏ bạc ở quận Hội Ninh.

Ngụy Bí toàn thân chấn động. Anh ta không hiểu Dương Nguyên Khánh tại sao lại nhượng bộ lớn như vậy với triều Đường. Có cần phải tỏ ra yếu thế với triều Đường như vậy hay không? Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, chỉ khom người thi lễ rồi chậm rãi lui xuống.

Lúc này, Bùi Thanh Tùng đi đến, đem bản sao chép danh sách đưa cho Dương Nguyên Khánh xem. Sau khi đặt nó lên bàn, Dương Nguyên Khánh liền viết ngay một thủ lệnh, ra lệnh cho mỏ bạc ở Hội Ninh lập tức đóng cửa, tất cả thợ mỏ tạm thời rút lui đến đại doanh ở núi Xích Thiết.

Hắn đưa thủ lệnh cho Bùi Thanh Tùng rồi nói:

- Dùng chim ưng truyền tin cho Bùi Hành Nghiễm…

Tảng sáng ngày hôm sau, tầng năm quán rượu Bát Phương bỗng nhiên phát hỏa, khói đen cuồn cuộn bốc lên không trung. Lúc này, cửa chính thành bắc vừa mới mở ra, quán rượu Bát Phương bốc cháy lập tức đã làm kinh động đến những cửa hàng và quán rượu gần đó trong thành bắc.

Những người gần đó đều mang nước tới cứu hỏa nhưng ở trước quán rượu lại phát sinh một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ. Chỉ thấy hơn một ngàn nội vệ quân bao vây lấy quán rượu, hơn mười thi thể được đem từ trong quán rượu ra ngoài. Những người này cũng không phải bị chết cháy mà là trên người cắm đầy những mũi tên, khắp người đầy máu.

Một người trong đó chính là ông chủ của quán rượu Bát Phương – Lý Thủ Trọng. Tên này chết vì bị đao chém, trên người ông ta có một thanh chiến đao đâm xuyên qua ngực, lúc này ông ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chết không nhắm mắt.

Nội vệ quân đều đang bận rộn cứu hỏa, dường như ai cũng không để ý đến người bị chết. Lúc đem thi thể những người này từ bên trong quán rượu ra để trên đất trống thì liền lập tức xuất hiện một đám người vây quanh hơn mười thi thể đó nghị luận, bàn tán xem thân phận thật sự của Lý Thủ Trọng là gì, tại sao lại bị nội vệ quân giết chết?

Ngụy Bí vẫn như đứng trên lầu hai của quán rượu Nguyên An, nhìn chăm chú vào thi thể của hơn mười người của đám người Lý Thủ Trọng. Anh ta quan sát chăm chú nhấtcử nhất động của đám người xung quanh.

Lúc này, một gã đàn ông có vóc người gầy ốm lặng lẽ đến gần Lý Thủ Trọng. Tên này ngồi xổm phía trước thi thể Lý Thủ Trọng, dường như đang xem xét miệng vết thương, lại thừa dịp người khác không chú ý liền vươn tay thò vào bên hông cái xác, lấy ra một tấm thẻ đồng từ thắt lưng Lý Thủ Trọng rồi nhanh chóng giật đi.

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Ngụy Bí. Anh ta quay đầu hỏi thủ hạ.

- Tên đàn ông ốm yếu kia là ai?

Thủ hạ nhìn chăm chú một lúc, đáp lại:

- Ông ta là chủ của hàng trà Thục Sơn ở thành bắc, tên là Triệu Văn Trung. Trong danh sách ông ta xếp thứ bảy, cửa hàng trà Thục Sơn cũng là một trong những phân đường của Đường Phong.

Ngụy Bí gật gật đầu. Thành viên của Đường Phong quả nhiên đến đây, lúc này anh ta mới ra lệnh:

- Không cần lo, tất cả cứ để kệ ông ta.

Ngụy Bí bước nhanh xuống lầu, đi tới trước cửa lớn. Có một binh sĩ tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, năm tầng quán rượu lửa lớn không thể dập tắt, quán rượu đã toàn bộ bị thiêu hủy rồi.

- Các ngươi là một lũ ngu!

Ngụy Bí chửi đám lính vô dụng ầm cả lên, có vẻ vô cùng lo lắng, nhưng khóe mắt đã nhanh chóng quét về phía tên Triệu Văn Trung lúc nãy, phát hiện tên này đang đứng cách mình không xa, dường như đang chăm chú nhìn vào tầng năm quán rượu đã bị lửa lớn nuốt chửng kia.

Khóe miệng Ngụy Bí lộ ra một chút ý cười khó có thể phát hiện, chính là nụ cười đắc ý…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.