[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 43 : Huyết chiến Bình Nhưỡng (thượng)




Hai bờ Vân Thủy, lượng lớn thuyền dân bị quân Tùy cưỡng ép đoạt lại, tập trung đốt cháy. Chiến thuật của quân Tùy vô cùng minh xác, phải hoàn toàn phá hủy lực lượng trên nước của quân Triều Tiên, bảo đảm an toàn cứ địa hậu cần đảo Lăng La.

Trên mặt sông Vân Thủy, khắp nơi có thể nhìn thấy thuyền chiến của quân Tùy tuần tra ven sông, truy lùng tất cả thuyền ẩn núp.

Mặc dù thủy quân vẫn luôn bận rộn trên mặt sông, nhưng cuộc chiến Triều Tiên đã đổi nhân vật chính. Chủ lực quân Tùy bắt đầu đổ bộ, thủy quân đã chuyển thành vai phụ.

Ba chục ngàn quân Tùy chủ lực đổ bộ cách Bình Nhưỡng khoảng chừng năm dặm. Bờ bắc Vân Thủy, từng đội quân Tùy xếp thành hàng chỉnh tề. Đây là ba chục ngàn đại quân tinh nhuệ nhất quân Tùy, nếu không phải lấy chiếm lĩnh làm mục đích, đội quân này có thể quét ngang Triều Tiên.

Năm ngàn kỵ binh, ba ngàn quân mạch đao, ba ngàn quân cường nỏ, mười lăm ngàn binh trường mâu, ba ngàn quân đao thuẫn, một ngàn quân thám báo.

Dương Nguyên Khánh đầu đội nón trụ vàng, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến đao, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, dưới hộ vệ của mười mấy tên tướng lĩnh dò xét thủ hạ lặn lội xa xôi mà tới.

Từng đội binh lính quân Tùy nón trụ áo giáp sáng loáng, trường mâu như rừng, đằng đằng sát khí, bọn họ đã xếp thành hàng ngũ, chờ mệnh lệnh xuất phát. Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh nhìn về phía đông, chỉ thấy phía đông bắc một tòa thành trì cực lớn sừng sững trên bình nguyên.

Lúc này phương án đầu tiên đánh lén của hắn đã không thể thực hiện, thời gian châm lửa đã qua hơn giờ, quân Triều Tiên tất nhiên đã biết quân Tùy đột kích.

Thật ra phương án thứ ba tốc chiến tốc tháng cũng không hiện thực lắm, cho dù quân Triều Tiên cũng không thể nội trong hơn hai canh giờ ngắn ngủi tiến hành vườn không nhà trống, nhưng quân đội trong thành động viên dân chúng hiệp phòng vẫn là có thể được.

Quan trọng hơn là trong kho của quân Triều Tiên có lượng lớn vũ khí, cộng thêm vũ khí thịnh hành dân gian Triều Tiên, động viên bảy tám chục ngàn dân chúng cường tráng mặc giáp trụ ra trận, hoàn tòan có khả năng.

Dương Nguyên Khánh cũng biết rõ lấy được đô thành của người Triều Tiên không phải dễ dàng như vậy. Muốn đoạt lấy lượng lớn vật tư, hắn tất nhiên phải bỏ ra cái giá nhất định.

Dương Nguyên Khánh rút chiến đao từ bên ngựa chạy nhanh trước quân đội, âm thanh của hắn quanh quẩn ở không trung:

- Đây là trận chiến rửa nhục, cũng là trận chiến rửa hận. Thất bại của quân Tùy trở thành tiếng hét dưới gót sắt của chúng ta, để chúng ta cắm cờ đỏ Đại Tùy lên đầu thành Bình Nhưỡng.

Ba chục ngàn tướng sĩ quân Tùy sĩ khí tăng vọt, tinh thần quần chúng kích động, lần lượt vung tay hô lớn:

- Tất thắng! Đại Tùy tất thắng!

Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã, quay đầu về bọn binh lính, hắn lớn tiếng quát:

- Ta lấy danh nghĩa chủ soái quân Tùy hứa với ba quân tướng sĩ, người tấn công lên đầu thành đầu tiên, thưởng bạc trắng năm ngàn lượng, thăng quan ba bậc. Lấy được thành Bình Nhưỡng, mỗi người đều có hậu thưởng, người chết trận, trợ cấp gấp đôi.

Dưới trọng thưởng, sĩ khí của quân Tùy bắt đầu ngẩng cao lên. Dương Nguyên Khánh vung chiến đao về phía Bình Nhưỡng:

- Xuất phát!

Từng đội binh lính quân Tùy bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng Bình Nhưỡng, bộ binh ở giữa, kỵ binh hộ vệ hai bên, đội ngũ chỉnh tề. Đao mâu dưới ánh mặt trời chiếu sáng loang loáng, tấm màn của đại chiến dần dần kéo ra, chiến tranh u ám bao phủ bầu trời thành Bình Nhưỡng.

…..

Cao Kiến Vũ vua Triều Tiên đứng trên đầu thành, xa xa nhìn về binh lính quân Tùy từ dưới sông bình nguyên đi tới. Từng mảng phương trận quân Tùy sát khí đằng đằng, nương theo tiếng trống hành quân, đội hình uy vũ, thanh to thế lớn.

Ở chỗ xa xa, trên mặt sông Vân Giang rộng lớn, từng chiếc thuyền chiến giống như tường thành dài, từng cây cột buồm tụ tập thành một cánh rừng cây rậm rạp che khuất bầu trời.

Cao Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt, giữa hai đùi run rẩy từng đợt. Mặc dù quân Tùy chỉ có ba chục ngàn người, nhưng lúc bọn họ hành quân biểu hiện ra sức chiến đấu hùng mạnh, làm Cao Kiến Vũ đăng cơ không tới một năm bắt đầu trở nên sợ hãi.

Thậm chí y nghĩ tới nếu vận mệnh của mình bị quân Tùy bắt làm tù binh, thậm chí nghĩ tới tình trạng thê thảm sau khi quân Tùy tiến vào thành.

Nhưng y lại là vua của Triều Tiên, y không thể mất đi tôn nghiêm của vương giả, y không thể vì sợ hãi của mình làm ảnh hưởng sĩ khí.

Y hét lớn với quân thủ Triều Tiên:

- Nghiêm giữ thành trì, quân tiếp viện của chúng ta rất nhanh sẽ tới!

Hô lớn của y không hề dẫn tới phụ họa, cũng không phải là sĩ khí quân Triều Tiên thấp, mà là tiếng hô của y quá nhỏ chỉ có hơn ngàn người bên cạnh nghe thấy. Khẩu hiệu của y cũng không có lực kích động, không thể kích khởi hào hứng của quân thủ Triều Tiên.

Sự lãnh đạm trên đầu thành khiến Cao Kiến Vũ càng thêm bất an. Lúc này, tộc đệ của y, đại tướng quân phòng thành Bình Nhưỡng Cao Kiến Đức tiến lên khuyên nhủ:

- Đại vương hay là tạm thời về cung trước đi! Chỗ này không an toàn, nếu tình hình có thay đổi, ty chức sẽ lập tức bẩm báo.

Cao Kiến Vũ gật đầu, vừa muốn xuống thành, đột nhiên phía xa xa một kỵ binh quân Tùy chạy gấp tới, chạy tới dưới tường thành, dùng tiếng Triều Tiên hét to:

- Phụng lệnh Sở vương điện hạ, đưa thư cho vua Triều Tiên.

Y giương cung tên, một mũi tên bắn lên đầu thành. Một binh lính nhặt được, chạy nhanh tới trước mặt Cao Kiến Vũ, quỳ xuống trình thư lên.

Cao Kiến Vũ nhận lấy tiễn thư, rút ra từ tên không đầu, thư là dùng chữ hán viết, chính giữa viết “Nhiếp chính Đại Tùy Sở vương Dương Nguyên Khánh gửi đến Triều Tiên Bình Nguyên vương điện hạ.

Cao Kiến Vũ vừa mới nghe thấy tiếng hô của kỵ binh, lại nhìn bức thư trước mặt, y trong lòng càng thêm kinh hoàng, thì ra lại là Dương Nguyên Khánh thân chinh.

Y cố gắng khắc chế khẩn trương trong lòng, phòng ngừa bị binh lính nhận ra sợ hãi và bất an trong lòng của y, nhưng tay của y vẫn đang nhẹ run rẩy. Y mở thư ra, Dương Nguyên Khánh ở trong thư vô cùng thẳng thắng viết ba điều kiện: Một là Triều Tiên đưa ra năm mươi ngàn tấn lương thực, hoàng kim trăm ngàn lượng, lụa ba trăm ngàn xấp, làm điều kiện tiên quyết quân Tùy rút quân.

Thứ hai, Triều Tiên cắt nhượng bán đảo Liêu Đông cho triều Tùy!

Thứ ba, Triều Tiên chính thức xưng thần với Đại Tùy, vua Triều Tiên tiếp nhận triều Tùy sắc phong.

Đáp ứng ba điều kiện này quân Tùy có thể không tiến công Bình Nhưỡng nữa, rút quân trở về Trung Nguyên, nếu không quân Tùy công phá Bình Nhưỡng, rửa máu thành Bình Nhưỡng.

Dưới cùng của thư, Dương Nguyên Khánh viết kỳ hạn cuối cùng, hạn nội trong hai canh giờ trả lời.

Ba điều kiện khắc nghiệt này, Cao Kiến Vũ một điều kiện cũng khó mà chấp nhận. Bây giờ cuối cùng y hiểu rõ, nhất định là nội bộ quân Tùy xuất hiện tài lực khó khăn, quân Tùy mới chủ ý đánh lên Triều Tiên, phái quân viễn chinh đến cướp sạch Triều Tiên trước.

Y thở thật dài, xoay người đi xuống thành, sống chết do trời vậy! Y đã không muốn lo chuyện giữ thành nữa.

Ba mươi quân Tùy phân thành mười phương trận, trước sau tới thành tây Bình Nhưỡng, cách thành trì hai dặm sắp xếp trận hình.

Bình Nhưỡng phân làm thành trong và thành ngoài. Thành trong là một tòa thành giữa, chu vi mười hai dặm, cung điện, công sở, kho quan và quân doanh đều tập trung ở thành trong. Ngoài ra phủ đệ quan viên và rất nhiều cao môn cự phú cũng ở trong thành trong.

Mà giữa trong thành và thành ngoài tập trung lượng lớn bình dân. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, quân của Lai Hộ Nhi công phá ngoài thành, quân kỷ tan rã, binh lính khắp nơi cướp bóc dân cư, mới bị quân Triều Tiên trong thành mai phục đánh bại.

Cho nên đối với quân Tùy mà nói, công phá thành ngoài chỉ là bước đầu tiên, lương thực cần thiết của bọn họ đều tập trung ở thành trong, chỉ có công phá thành mới có thể cướp được chiến lợi phẩm.

Dương Nguyên Khánh lập tức ở một sườn núi cao thoải nhìn về thành trì xa xa. Từ kinh nghiệm hắn công thành thủ thành nhiều năm cho thấy, thành Bình Nhưỡng là một tòa hùng thành, chỉnh thể vô cùng kiên cố, gần như là một khối, rất khó có cách khéo léo công hạ nó.

Sông hộ thành rộng chừng hai trượng, cách mỗi mười trượng xây một tòa thành mã lồi ra. Cầu treo bắt qua đầu, cửa thành chắc chắn, dùng búa công thành khó có được hiểu quả, biện pháp duy nhất chính là leo lên thành, dùng thang cường công thành trì.

Mấu chốt là quân Tùy chỉ có ba chục ngàn quân đội, phải trả cái giá thương vong rất lớn mới có thể công hạ toàn thành trì này. Nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ của hắn, hắn không muốn thương vong quá lớn.

Chăm chú nhìn chốc lát, Dương Nguyên Khánh nhất thời vô kế khả thi, lúc này Á tướng Thẩm Quang tiến lên bẩm báo:

- Tổng quản, không có gì cản trở buổi tối công thành, so với công thành ban ngày càng có hiệu quả hơn.

Một câu ngược lại nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Lúc đó hắn lệnh quân Liêu Đông phái ra một đội quân nhỏ thám báo lẫn vào trong thành Bình Nhưỡng, không biết đội thám báo này có thành công không. Nếu trong thành thật có thám báo quân Tùy, như vậy bọn họ sẽ tìm cách bắt được liên lạc với quân Tùy.

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh trong lòng lại có một tia hy vọng, hỏi Thẩm Quang:

- Năm đó ngươi từng tham gia tiến đánh thành Liêu Đông, cuối cùng là làm thế nào đánh hạ thành Liêu Đông?

Thẩm Quang luôn đảm nhiệm tướng thủ địa phương ở quận Giáng, lần này công đánh Triều Tiên, Dương Nguyên Khánh đặc biệt điều y đến. Chính là vì Thẩm Quang từng đại diện quân Phong Châu tham gia qua chiến dịch Triều Tiên, lúc phá thành Liêu Đông lập đại công, y rất thông thuộc tình hình của quân Triều Tiên.

Thẩm Quang thở dài nói:

- Đặc điểm lớn nhất của quân Triều Tiên chính là ngoan cường, Tổng quản nhất định không được chỉ hy vọng bọn họ có thể đầu hàng, chỉ có giết chết bọn họ, đừng nghĩ bắt được mới là tiến công chiến đạo. Hơn nữa cũng quyết không thể tin tưởng bọn họ, cái gọi là đầu hàng của bọn họ đều là giả dối, một khi quân Tùy mắc mưu, thì kiếm củi ba năm đốt một giờ. Năm đó giáo huấn này khắc quá sâu rồi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức hạ lệnh:

- Lệnh binh lính hạ trại ngoài ba dặm, nghỉ ngơi tại chỗ!

Quân Tùy cũng không nóng lòng công thành, mà là ngoài ba dặm thành tây đóng đại doanh. Từng đỉnh doanh trướng dựng lên vững chắc, các binh lính chôn nồi nấu cơm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi giữa đêm tác chiến

…….

Đánh đêm vẫn là điểm mạnh truyền thống của quân Tùy. Ở Trung Nguyên người người điều biết, để ứng phó quân Tùy, quân Đường và quân Ngụy Lý Mật đều lần lượt noi theo, triển khai huấn luyện đánh đêm. Nhưng quân Triều Tiên chưa chắc biết, bọn họ cũng chưa chắc có thể phòng ngự giữa đêm.

Cho nên trận chiến dịch thứ nhất, Dương Nguyên Khánh liền chọn giữa đêm.

Vào đêm, màn đêm vừa buông xuống, dưới thành Bình Nhưỡng tiếng trống nổi lớn. “Tùng, tùng, tùng” tiếng trống cực lớn rung chuyển đất trời. Quân Tùy đầu nhập chín ngàn đội quân, trong đó bốn ngàn binh lính công thành, năm ngàn binh lính dùng cung tên phụ trợ phòng ngự, bắt đầu tiến hành tiến công mang tính chất thăm dò lần thứ nhất.

Bốn ngàn binh đao thuẫn tay cầm tấm chắn, tay cầm chiến đao, như thủy triều xông lên, giữa bọn họ là mười chiếc thang công thành tiến phát tường thành tây.

Quân thủ Triều Tiên trên thành không dám buông lỏng, bọn họ luôn chú ý động tĩnh quân Tùy. Lúc tiếng trống chiến quân Tùy vang lên, quân Triều Tiên lập túc đầu nhập mười ngàn quân thủ và hai mươi ngàn tinh tráng võ trang tạm thời, dày đặc bố phòng ở đầu thành.

Cuộc chiến công thành cuối cùng bùng nổ, trên đầu thành tên bay như mưa, che cả bầu trời bắn về phía quân Tùy. Còn quân Tùy năm ngàn binh cung cũng phát động phản kích, tên bắn như mưa dày đặc về đầu thành, kết thành một tấm lưới trên thành dưới thành. Mấy trăm quân Tùy tiên phong dẫn đầu kéo tấm ván gỗ dài ba trượng, mạo hiểm chạy như bay về hướng dưới thành tên bắn như mưa.

Bọn họ nhanh chóng dùng ván gỗ dày rộng dựng cầu tạm trên sông hộ thành, ván gỗ hai đầu có đinh sắt cực lớn, chặt chẽ đóng vào trong bùn đất.

Chiếc thang thứ nhất được các binh lính đẩy chậm rãi tiến gần tường thành. Chiếc thang chuyển động, “Ầm!” một tiếng vang mạnh, chiếc thang nặng nện lên đầu thành, mười mấy tên binh Tùy leo lên, giơ cao tấm chắn xông về hướng đầu thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.