[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 29 : Gậy ông đập lưng ông




Sài Thiệu cũng nhận được tin tức thám báo, vợ của y, Lý Tú Ninh dẫn 3500 kỵ binh đang tới trợ giúp. Cách Vân Thiên Bảo đã không tới trăm dặm.

Tin tức này chẳng những khiến Sài Thiệu vui mừng mà ngược lại, y càng trở nên khẩn trương hơn. Đồng thời cũng có một chút hối hận. Y suy đoán, trong thư đưa cho Thánh Thượng, y đã thổi phồng lên, nói là chuẩn bị lấy cái chết báo đền nước.

Không ngờ, ý chỉ trấn an của Thánh Thượng còn chưa tới chỗ y thì thật sự là vợ y chạy đến rồi. Không cần hoài nghi nữa, đây nhất định là thê tử bị cái gọi là quyết tâm của mình làm cho sợ hãi rồi.

Sài Thiệu chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trên đầu thành lo lắng. Y biết thê tử đã mang đến cho Lý Thế Dân ba nghìn quân tinh nhuệ. Dù rằng ba nghìn quân áo đen rất thiện chiến, nhưng kỵ binh quân Tùy dù sao cũng tới mười ngàn người, đều cực kỳ lợi hại tinh nhuệ. Thê tử dẫn đầu quân đội không phải là đối thủ của quân Tùy.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính chỉ về phía xa xa hô to:

- Đại tướng quân, mau nhìn!

Sài Thiệu nhìn xuống dưới chân núi xa xa. Tim lập tức như rơi vào hầm băng, chỉ thấy kỵ binh quân Tùy trùng trùng điệp điệp xếp thành hàng chạy về hướng đông ước chừng hơn mười ngàn kỵ binh. Đây là đội kỵ binh mà quân Tùy dốc toàn bộ lực lượng, nhưng bọn họ lại buông tha cho đại doanh.

- Đại tướng quân, quân Tùy liệu có đi.... Chặn phu nhân lại hay không?

Giọng một gã tâm phúc căng thẳng vang lên run rẩy.

Sài Thiệu môi kéo căng thành một đường thẳng tắp, con mắt lo âu chăm chú nhìn chằm chằm vào đoàn kỵ binh quân Tùy. Y nhìn bọn họ đi trên con đường về hướng đông như gió bay chớp giật. Thời gian dần trôi qua và tầm nhìn của y cũng dần biến mất.

- Làm sao bây giờ? Làm sao để không phải xuất binh mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề?

Trên trán Sài Thiệu vã mồ hôi hột, tình thế khiến y khó xử, không biết nên làm thế nào mới ổn.

Lúc này, đại tướng Đoàn Đức Thao bước nhanh đi lên phía trước nói:

- Đại tướng quân, ty chức nguyện dẫn năm ngàn người đi tiếp ứng Công chúa, không thể có sơ xuất với Công chúa.

Sài Thiệu lắc lắc đầu. Thê tử của mình sao có thể để cho người khác đi cứu viện. Mặc dù y hận không thể chắp cánh bay xuống núi, nhưng y biết mức độ mạo hiểm là quá lớn. Nếu làm không tốt, bọn họ sẽ bị quân Tùy phục kích.

- Không nên gấp gáp, chờ một chút xem sao.

.....

Vân Thiên Bảo là nơi giao giới giữa quận Bình Lương và quận Hội Ninh. Theo hướng đông của Vân Thiên Bảo, bao vây xung quanh là đồi núi và rừng rậm trải dài vô tận.

Ở giữa vùng đồi núi, có một con đường bằng phẳng thẳng tắp xuyên qua trong đó. Đây là con đường lớn đã được vị vua triều Tùy là Dương Quảng xây dựng cải tạo. Mấy lần ông ta đi Tây Vực thị sát, đều đi đường này. Con đường lớn vô cùng rắn chắc, không có một ngọn cỏ. Nó vừa bằng phẳng lại rộng rãi, có thể dong ngựa đi song song.

Bởi vì hai bên Tùy Đường tranh đoạt quận Hội Ninh mà phát sinh chiến tranh. Trên con đường lớn này trở nên vắng ngắt, trước sau không thấy một bóng người đi đường.

Cái mà chúng ta chú ý đều không phải con đường lớn này, mà là một nhánh đường nhỏ khác song song với con đường lớn, cách xa con đường lớn ước chừng một dặm, có thể đi thông tới Vân Thiên Bảo.

Con đường nhỏ này lại quanh co khúc khuỷu, gập ghềnh khó đi. Chiều rộng của nó chỉ có năm thước, tựa như một đường ruột dê nhỏ. Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy một gã kỵ binh quân Đường không ngừng quật chiến mã, dọc theo con đường nhỏ phía đông hối hả chạy tới.

Gã chạy qua một đoạn đường nhỏ, hai bên đều là bụi cây. Bỗng nhiên trên mặt đất liên tiếp xuất hiện ba cái dây thừng chắn chân ngựa làm kỵ binh tránh không kịp. Chiến mã hí dài một tiếng, bị trượt chân ngã xuống đất.

Kỵ binh cũng ngã nhào xuống đất thật mạnh. Không đợi gã bò dậy, hơn mười người quân Tùy từ hai bên lao ra, nhào tới đè chặt tên binh sĩ.

Động tác của thám báo quân Tùy diễn ra nhanh chóng. Quân lính tìm thấy trên người tên lính này một phong thư và một cái vòng tay ngọc bích.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đã hơn một canh giờ rồi. Sài Thiệu lòng nóng như lửa đốt. Tin tức truyền tới đã báo tin cho y, quân Tùy đi được ngoài năm mươi dặm rồi. Điều này có nghĩa, quân Tùy hẳn là gặp quân cứu viện của vợ y rồi. Liệu giữa bọn họ có diễn ra trận chiến ác liệt hay không?

Trong lòng Sài Thiệu không yên. Hiện tại, điều duy nhất y chờ đợi chính là liệu phe thê tử của y có tiên phong dò đường, phát hiện ra trước tung tích của quân kỵ binh triều Tùy, sau đó tránh đi, không nên giao chiến cùng quân Tùy.

Nếu được như vậy, thì đây là kết quả tốt nhất. Y cũng không cần đi đón ứng cứu rồi. Đúng lúc này, dưới chân núi, vài tên kỵ binh đang canh giữ thì có một tên lính báo tin chạy vội tới. Sài Thiệu vội vàng thò người ra, nhìn xuống phía dưới, có thể thấy mơ hồ cả người tên lính báo tin này là máu. Điều này khiến Sài Thiệu chấn động.

Không bao lâu, thám báo đem người lính báo tin này đến lưng núi:

- Đại tướng quân, là công chúa phái người tới báo tin.

Sài Thiệu bước nhanh về phía trước. Y chỉ thấy tên lính báo tin đó đang mặc áo đen, trên người trúng ba mũi tên, hơi thở mỏng manh. Sài Thiệu vội vàng nắm vạt áo của tên lính:

- Hiện tại Công chúa thế nào?

Tên lính dùng hết sức bình sinh cố gắng lấy ra trong người một cái vòng tay ngọc bích có máu, run rẩy đưa cho Sài Thiệu, nói đứt quãng:

- Đại tướng quân, Công chúa. . . . Bị quân Tùy trọng binh vây quanh, khó có thể . . . Phá vây, khẩn cầu tướng quân cứu viện.

Sài Thiệu cầm lấy vòng tay, liếc mắt một cái đã nhận ra. Vật truyền đời này của nhà họ Sài, lúc y và Công chúa thành hôn, đã làm tín vật cho Công chúa. Công chúa đã từng nói, nếu như có liên hệ chuyện khẩn cấp, thì lấy vòng tay này làm tin.

Đầu Sài Thiệu như muốn nổ tung. Y nắm lấy vạt áo tên lính, hét lớn:

- Công chúa còn sống không?

- Công chúa cầm cự. . . . . Không được bao lâu nữa, tướng quân nhanh đi cứu công chúa.

Lúc này, Sài Thiệu lòng nóng như lửa đốt. Trong lòng của y chỉ có sự an nguy của thê tử, còn tất cả những cái khác đều không quan trọng. Y lập tức đứng lên nói với Đoàn Đức Thao:

- Ta dẫn năm nghìn quân đi cứu Công chúa. Ngươi dẫn theo quân đóng giữ tòa thành, không thể để xảy ra sơ suất. Nhân tiện, phái thám báo đi tra xét doanh trại quân Tùy, nếu là doanh trại trống, thì lập tức châm lửa đốt doanh trại quân Tùy ngay.

- Ty chức tuân mệnh!

Sài Thiệu lập tức dẫn đội quân năm nghìn người ra khỏi doanh trại. Y xoay mình lên ngựa, tay cầm Hoa mai Lượng ngân thương, suất lĩnh năm nghìn quân Đường xuống núi. Chạy dọc theo đường lớn hướng đông mà đi.

Trong một khu rừng rậm ngoài ba mươi dặm về phía đông Vân Thiên Lĩnh, Bùi Hành Nghiễm dẫn mười ngàn kỵ binh bày ra thiên la địa võng ở hai bên đường lớn, lẳng lặng đợi con mồi vào lưới.

Trên tay y có một phong thư. Nó là thư do Lý Tú Ninh tự tay viết cho chồng. Bút lực mạnh mẽ, dịu dàng, trong đó mang theo một tính khí mạnh mẽ kiên cường. Bức thư với những nét chữ rất đẹp khiến Bùi Hành Nghiễm tán thưởng.

Nhưng nội dung cũng chỉ là lời dặn chồng của Lý Tú Ninh rằng ngàn vạn lần đừng tới tiếp ứng. Nàng đã phát hiện ra đội kỵ binh chủ lực của quân Tùy, tạm thời rút lui về hướng đông.

Ngoại trừ phong thư này ra, còn có một cái vòng tay ngọc bích. Lý Tú Ninh không thể nào ngờ, lính báo tin của cô ta bị quân Tùy bắt được, sau đó bắt nhốt gã lại, vòng tay ngọc bích của công chúa thì lại thành tín vật của quân Tùy.

Chỉ với cái vòng tay ngọc bích này đã làm kế hoạch của Bùi Hành Nghiễm thay đổi. Y không hề chặn Công chúa lại, mà đổi thành “Gây ông đập lưng ông”, đâm về Sài Thiệu. Y tin tưởng với cái vòng tay này, cho dù Sài Thiệu có khôn khéo cỡ nào cũng sẽ mắc mưu.

Thời gian đã dần dần chuyển chiều. Bùi Hành Nghiễm vẫn kiên nhẫn chờ đợi con mồi, ánh nắng tháng tám theo ngọn cây xuyên vào, nhưng không hề nóng bỏng. Ngược lại nó mang đến những tia ấm áp đầu thu.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt Bùi Hành Nghiễm, khiến mắt y nheo nheo lại. Ánh mắt lợi hại lại chăm chú nhìn ra con đường phía tây, không dám khinh thường dù chỉ là một chút. Thậm chí còn có chút khẩn trương.

Lần này, tổng quản đem hết toàn bộ sự an nguy của mỏ Hội Ninh giao cho y, ra lệnh cho y toàn quyền phụ trách. Nhiệm vụ của y chỉ có một, đó là bảo vệ mỏ. Còn lại đánh như thế nào, bố binh ra sao, toàn bộ do Bùi Hành Nghiễm y định đoạt.

Loại giao phó toàn quyền này, trong chiến dịch của Đại Tùy rất ít thấy. Ngay từ khi bắt đầu đại chiến, cũng do tổng quản tự mình chỉ huy. Mà trận chiến quận Hội Ninh lần này, tổng quản lại hoàn toàn buông tay.

Bùi Hành Nghiễm vừa hăng hái, lại vừa căng thẳng. Hăng hái là vì y cảm nhận được tổng quản tín nhiệm mình. Còn căng thẳng vì y không muốn phụ sự tín nhiệm này. Y không chỉ phải bảo vệ cho mỏ, mà còn phải bắt được con cá lớn là Sài Thiệu này.

Lúc này, một gã kỵ binh chạy vội tới, chắp bẩm báo với Bùi Hành Nghiễm:

- Khởi bẩm tướng quân, năm ngàn quân Đường hiện tại đã xuất hiện trong vòng năm dặm. Tuyệt đại bộ phận là bộ binh, đại tướng cầm đầu đúng là Phò mã Đường triều Sài Thiệu.

- Có khi nào ông ta phái ra thăm dò trạm canh gác không?

- Y phái vài tên ra thăm dò trạm canh gác, nhưng đều bị các huynh đệ xử lý.

- Làm tốt lắm!

Bùi Hành Nghiễm khen ngợi một tiếng, liền quay đầu lại ra lệnh:

- Thông báo rõ cho tất cả các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu.

Một tên lính đem gương đồng đón ánh sáng. Gương đồng rạng rỡ loang loáng, bắn về phía rừng rậm đối diện. Một lát, rừng rậm đối diện cũng truyền đến ánh sáng phản quang chói mắt.

Bùi Hành Nghiễm xiết chặt trường sóc, thân thể kéo căng thành hình cung tựa như một con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.

Trên con đường lớn, Sài Thiệu thỉnh thoảng lớn tiếng ra lệnh cho binh lính tăng thêm tốc độ. Lòng y giống như lửa đốt. Hơn nửa canh giờ trôi qua, y lại chỉ đi được ba mươi dặm đường, không biết thê tử Tú Ninh còn có thể chịu đựng thêm hay không?

Tay của y thỉnh thoảng luồn vào trong lòng ngực, cầm cái vòng tay ngọc bích kia, trong lòng tràn đầy hối hận và tự trách. Y hận tại sao mình xuất binh trễ đi nghênh đón thê tử, ước chừng lãng phí hơn một canh giờ, đẩy thê tử vào chỗ nguy hiểm.

Sài Thiệu và thê tử Tú Ninh tình thâm. Chồng làm gì, vợ cũng làm theo. Tình cảm vô cùng tốt. Đối với Sài Thiệu mà nói, ngoài tình cảm ra, thân phận công chúa của thê tử còn là nền tảng tương lai cho con đường làm quan của y, là sự đảm bảo cả đời vinh hoa phú quý.

Một khi thê tử có điều không hay xảy ra, Thánh Thượng và Hoàng hậu đều sẽ không tha cho y. Quả thực Sài Thiệu không dám tưởng tượng, nhưng đầu y không tự chủ được, những ý nghĩ về một cảnh tượng bi tráng cứ liên tục xuất hiện.

Thê tử tay cầm Tú la đao, cả người đẫm máu, tiếng kêu la bốn phía “Giết” vang thấu trời. Mấy trăm tên kỵ binh tinh nhuệ của quân Tùy bao vây xung quanh nàng. Bên cạnh nàng thây chất ngổn ngang, chỉ còn lại có vài tên thân binh cuối cùng đang cùng nàng chém giết.

Nghĩ tới cảnh tượng này, Sài Thiệu đã không thể kìm nổi, quay đầu lại hô to:

- Tăng thêm tốc độ!

Tốc độ Quân Đường càng nhanh hơn nữa. Thời gian dần qua, bọn họ đã đi vào vòng vây của kỵ binh quân Tùy.

Ở sâu trong rừng rậm, Bùi Hành Nghiễm chăm chú nhìn kỵ binh quân Đường đi thẳng trên con đường lớn. Tổng cộng không tới trăm người. Ở giữa có một gã nam tử đầu đội nón sắt hình trụ. Ánh mặt trời chiếu xuống, làm chiếc nón đó sáng lấp lánh.

Đây chính là con mồi mà y muốn bắt. Còn lại năm nghìn binh lính quân Đường đều là tép riu, y không có hứng thú. Bùi Hành Nghiễm thấy thời cơ đã chín muồi, hô to một tiếng:

- Giết!

Trong rừng rậm, tiếng trống vang lớn. Quân kỵ binh triều Tùy dày đặc quơ múa chiến đao và trường mâu, từ hai bên trong rừng rậm xung phong liều chết lao ra. Mười ngàn kỵ binh ùn ùn kéo đến, chỉ một thoáng đã xông lên đường lớn.

Binh lính quân Đường không kịp trở tay, lập tức bị đại loạn. Bọn họ không thể tổ chức chống cự một cách hữu hiệu. Đội kỵ binh đối mặt với sự dũng mãnh thiện chiến. Quân Đường đang trải qua trận xung phong liều chết, không có cách nào cứu vớt. Bọn họ chạy trốn tứ phía, đều tự mình cố giữ lấy tính mệnh.

Sài Thiệu cũng bị tiếng trống trong rừng rậm làm cho kinh sợ tới mức gần như té ngựa. Nhưng nhìn thấy kỵ binh quân Tùy ùn ùn đánh tới. Y lập tức hiểu được mình đã trúng kế. Chỉ có điều quân Tùy làm sao có thể có được vòng tay của thê tử?

Y không nghĩ ra, mà cũng không có thời gian rảnh để nghĩ. Chợt y lấy roi quất mạnh vào chiến mã, dẫn mấy chục tên thân vệ chạy gấp về hướng đông. Chạy được không đến một dặm, từ góc quẹo, một đội kỵ binh của quân Tùy lao ra, chừng hơn ngàn người. Cầm đầu là đại tướng có dáng người khôi ngô, tay cầm trường sóc, đúng là Bùi Hành Nghiễm đang nhìn Sài Thiệu chăm chú.

Y cười lớn một tiếng:

- Sài Phò mã, xuống ngựa đầu hàng sẽ miễn chết!

Bùi Hành Nghiễm vung tay lên, hơn ngàn kỵ binh bao vây Sài Thiệu và mấy chục tên thân binh vòng trong vòng ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.