[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 2 : Gia pháp xử phạt




Dương Phương Hinh cả kinh, lùi về phía sau một bước:

- Ngươi là người phương nào?

Hai nữ binh ở bên cạnh phản ứng cực nhanh, tiến lên đẩy tên sĩ tử này ra. Lúc này, một đám sĩ tử xông tới, mồm năm miệng mười nói:

- Chúng ta chỉ muốn hỏi danh tính, cũng không có ác ý, cô nương cần gì phải lạnh lùng như vậy?

Gã sĩ tử vừa bị đẩy ra có thêm dũng khí, lại tiến lên thi lễ:

- Tiểu sinh Trương Chí, người quận Tây Hà, xin hỏi phương danh cô nương?

Lần này y không dám tiến lại gần, đứng cách vài thước, vừa hỏi vừa nhìn thoáng qua hai nữ binh ở hai bên, thấy đối phương đã rút đao ra, y vội vàng lùi về phía sau một bước.

Dương Phương Hinh đã bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn qua đám người bọn họ, thấy mặc nho bào, đội mũ sĩ tử, liền nhàn nhạt hỏi:

- Các ngươi là sĩ tử Quốc Tử học sao?

- Đúng vậy!

Nhất thời tên sĩ tử này có thêm chút dũng khí, lại nói:

- Cô nương áo trắng có dung mạo như tiên tử, không nhiễm bụi trần, khiến cho tiểu sinh vô cùng kính yêu, đặc biệt cả gan muốn hỏi, không biết cô nương có thể cho biết phương danh hay không?

- Hừ! Tết Trung Nguyên nào có cái gì là Tiên tử, chỉ có quỷ ảnh mà thôi.

Dương Phương Hinh xoay người kéo theo Dương Băng:

- Chúng ta đi thôi!

Hai nàng xoay người rời đi. Một đám sĩ nóng nảy vội đuổi theo:

- Cô nương đi thong thả!

Tên sĩ tử vừa nãy càng đau khổ, năn nỉ:

- Gặp nhau là có duyên, vì sao cô nương không thương tiếc duyên này.

Năm tên nữ binh giận dữ, đồng loạt rút đao ngăn lại. Lúc này, Dương Phương Hinh có chút tức giận, bỗng nhiên quay người lại, giọng tức giận nói với đám sĩ tử:

- Các ngươi có tư cách gì biết tên của ta? Các ngươi là ba quân tướng sĩ vì nước giết địch, không quản sống chết sao? Hay là lão nông vất vả cần cù cày cấy, vì nước kính dâng thuế ruộng? Các ngươi cái gì cũng không phải, một đám giá áo túi cơm không chịu học hành khắc khổ đền đáp quốc gia, lại ở chỗ này buồn chán ỉ ôi. Các ngươi chỉ có thể để cho ta cảm thấy buồn nôn. Nhìn qua các ngươi một cái, ta cũng cảm thấy xấu hổ!

Bị Dương Phương Hinh mạnh mẽ lên án, đám sĩ tử nhất thời á khẩu, không thể trả lời được. Tên sĩ tử kia xấu hổ, hành lễ nói:

- Cô nương mắng hay lắm, ta biết sai rồi.

Dương Phương Hinh cũng không để ý đến y, xoay người kéo Dương Băng đi thẳng. Lúc này Dương Băng mới rụt cổ lè lưỡi nói:

- A cô, a cô mắng thật thống khoái a!

Dương Phương Hinh hừ lạnh một tiếng:

- Một đám người đọc sách buồn chán, làm hỏng tâm trạng của ta.

Thấy sắc trời đã không còn sớm, nhân tiện nói:

- Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi!

Lúc này, Dương Băng bỗng nhiên cảm thấy một chút sợ hãi:

- A cô, ta lén trốn ra ngoài, đại nương có trách ta không?

- Không có việc gì đâu. Có ta ở đây, ta sẽ giải thích cho ngươi! Quanh năm suốt tháng ở trong nhà, đi ra ngoài một chút cũng là việc nên làm.

- Nhưng mà…

Dương Băng vẫn cảm thấy sợ. Gia pháp nhà nàng vốn rất nghiêm, mấy tháng nay lại càng nghiêm ngặt. Nhưng cũng không có cách nào, nàng cũng chỉ đành theo Dương Phương Hinh về phủ.

Mới bước vào phủ môn, muội muội Dương Tư Hoa đã chạy đến trước mặt lôi kéo Dương Băng, oán giận nói:

- Các người ra ngoài du ngoạn cũng không gọi ta một tiếng, khiến ta phải ở nhà viết chữ một mình.

- Ai nói ta ra ngoài chơi?

Dương Băng có chút khẩn trương.

- Ngươi còn không chịu thừa nhận. Nương tử của Trình Giảo Kim thấy các ngươi ở trên đường bèn chạy đến mách, nói trưởng nữ Sở Vương lại tự tiện xuất đầu lộ diện, quá nguy hiểm, vì thế, mẹ ta và mẹ ngươi đều giận đến xanh mặt. Đây chính là hậu quả của việc ngươi ra ngoài mà không dẫn ta theo.

Dương Tư Hoa nói xong, hận đến hai chân vừa nhảy, nhanh như chớp đã chạy đi. Dương Băng cả kinh, ngây dại. Bây giờ phải làm sao? Ánh mắt hoảng sợ nhìn qua Dương Phương Hinh:

- A cô, làm sao bây giờ?

Dương Phương Hinh cười cười:

- Chuyện này đã là gì. Ngươi cứ nói thật với Vương phi đi, ta sẽ nói đỡ cho ngươi.

Dương Băng đành phải kiên cường đi về phía nhà sau. Vừa bước vào trong nhà, một nha hoàn vội vã đi tới:

- Trưởng cô nương, Vương phi bảo người đến nội đường, tất cả mọi người đang chờ người ở đó!

Dương Băng sợ đến mức muốn khóc thành tiếng. Nàng cúi đầu, rốt cục cũng đi đến nội đường. Trong nội đường, Vương phi Bùi Mẫn Thu mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở giữa, ngồi bên cạnh là mẫu thân của nàng, cũng mang vẻ mặt mất hứng. Bên cạnh hai người là một đám tiểu nương.

Dương Băng đi lên phía trước quỳ xuống, thấp giọng nói:

- Băng nhi biết sai rồi!

- Tốt lắm! Ta còn chưa kịp hỏi, con đã tự mình khai báo. Con nói xem, con sai ở đâu?

Giọng Bùi Mẫn Thu không lớn, cũng không nghiêm khắc nhưng lại mang theo một nét uy nghiêm khiến người khác phải kính nể. Trương Xuất Trần cũng không nhịn được nữa, tức giận vỗ mạnh xuống bàn:

- Con đúng là một nha đầu chết tiệt. Con có biết bao nhiêu người đi ra ngoài tìm con không? Nếu con không trở lại, thiếu chút nữa đã phải phái quân đội toàn thành tìm con, con có biết không hả?

Dương Băng không nhịn được khóc nức nở:

- Băng nhi không nên lén trốn ra ngoài dạo phố, không nói cho đại nương và mẫu thân, trái với gia pháp. Băng nhi biết sai rồi, nguyện chịu phạt!

Lúc này Dương Phương Hinh đi đến, thi lễ với Bùi Mẫn Thu và Trương Xuất Trần:

- Hai vị tỷ tỷ, xin hãy nghe muội nói một chút!

Dương Phương Hinh là nhi nữ của Dương Quảng, là muội muội Dương Chiêu, cùng thế hệ với Dương Nguyên Khánh, là công chúa Đại Tùy, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có có một loại đại khí tự nhiên.

Bùi Mẫn Thu đối với nàng rất khách khí, liền nói với người dưới:

- Chuẩn bị ghế cho công chúa!

- Không cần, ta nói xong hai cầu sẽ đi ngay.

Dương Phương Hinh áy náy nói:

- Băng nhi một mình chạy ra ngoài chơi, đúng là sai. Nhưng ta thân là a cô, nhưng lại không ngăn cản mà lại dẫn nó ra ngoài, đây là sai lầm của ta, ta hướng hai vị tỷ tỷ xin lỗi, cầu xin Vương phi nhìn trên phương diện nàng đã biết nhận sai và ta đã nói lời xin lỗi, xử phạt nhẹ tay.

Lúc này, Hàn thị, thê tử của Trương Tu Đà cũng đứng dậy cầu xin:

- Vương phi, Băng nhi đáng thương, nàng cũng khóc lóc biết lỗi rồi, xin người cho ta chút mặt mũi, tha cho nó được không!

Địa vị của Hàn thị trong Dương phủ rất cao, bọn nhỏ đều gọi là Hàn tổ mẫu, tâm địa lương thiện, rất yêu thương hài tử. Bọn nhỏ phạm lỗi lầm, đều chạy đến tìm bà bảo vệ, điều này cũng khiến Bùi Mẫn Thu có chút đau đầu.

Bùi Mẫn Thu đành phải cười nói:

- Hài tử phạm sai lầm thì phải xử phạt, đây cũng là muốn tốt cho chúng. Có điều công chúa và đại nương đã cầu xin, ta cũng không đánh nó, để cho nó tự chọn một hình phạt.

Bùi Mẫn Thu liền nói với Dương Băng:

- Hai hình phạt cho con chọn một. Một là cấm túc trong thư phòng một tháng, hai là chép phạt gia quy năm trăm lần. Con chọn cái nào?

Gia quy Dương phủ có đến trăm điều, mấy nghìn chữ. Phạt sao chép ra năm trăm chí ít cũng mất mấy tháng, nhưng còn tốt hơn là một tháng không ra khỏi phòng. Dương Băng cắn môi nói:

- Con nguyện chép gia quy.

- Được rồi! Con đứng lên, đi ăn cơm!

Dương Băng đứng lên, vừa muốn đi thì Bùi Mẫn Thu lại nói:

- Lần sau nếu muốn đi dạo phố, nói với ta một tiếng, ta sẽ cho người an bài, không thể ra ngoài một mình. Ngoài ra, hội đèn lồng tết Trung Nguyên còn một đêm nữa. Ngày mai, ta sẽ an bài để toàn thể gia đình ta ra ngoài thả đèn.

Đám hài tử vui mừng đứng lên hoan hô còn Dương Băng lại không hề hối hận một chút nào. Ra ngoài cùng mọi người, tiền hô hậu ủng, tầng tầng lớp lớp, nào giống như ra ngoài một mình, tiêu dao tự tại, còn gặp được người ái mộ a cô, thật nhiều điều thú vị!

Rửa mặt, chải đầu hoàn tất, Dương Băng cùng mẫu thân vào phòng. Lúc này, Trương Xuân Trần mới trách móc:

- Con đúng là một nha đầu chết tiệt, con còn chạy ra ngoài, xem ta đánh con thế nào.

Dương Băng biết đã nhận hình phạt, mẫu thân chỉ mắng một chút mà thôi, từ phía sau ôm lấy cổ mẫu thân, làm nũng nói:

- Trước đây nương là một hiệp nữ, tự do tự tại nhiều năm như vậy, cho con gái ra ngoài du ngoạn một chút cũng không được ư?

Trương Xuân Trần không có cách nào nói lại nhi nữ, đành phải nói:

- Con nói một tiếng, nương sẽ ra ngoài cùng con. Nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu, có nương ở đó, cũng có thể cho chúng một đao. Con chạy ra ngoài một mình, làm nương lo muốn chết.

- Con không ra ngoài một mình mà! Con và a cô ra ngoài, còn có năm nữ binh đằng sau, trông họ như một đám cọp cái, ai dám tới gần chúng ta. Thật ra là con đi thả đèn, cầu cho cha được bình an, con còn mua đồ cho nương nữa này.

Trương Xuất Trần nghe thấy nữ nhi cầu nguyện cho phụ thân, trong lòng cũng yên ổn, sự tức giận hoàn toàn biến mất, cười nói:

- Nha đầu chết tiệt kia, mua cho nương cái gì, đưa cho ta xem.

Dương Băng vội vã lấy trong bao nhỏ ra năm sáu kiện đồ trang sức bày lên bàn, cười hì hì nói:

- Nương, nương có nhận ra đồ vật này?

Dương Xuất Trần cầm một cây trâm đồng lên, ánh sáng phảng phất như kéo nàng quay về thời điểm hai mươi năm trước, tết Nguyên Tiêu năm Khai Hoàng thứ mười chín. Lúc đó nàng mới mười tuổi, Nguyên Khánh cũng mua cho nàng một cây trâm đồng như vậy, năm nay nữ nhi đã mười một tuổi rồi.

Trong lòng Xuất Trần cảm thấy vô cùng xúc động. Năm tháng trôi qua thật nhanh. Nàng nở nụ cười ôn nhu:

- Trước đây cha con cũng mua cho nương một cây trâm đồng như thế này.

Con biết. Nương cất trong tủ quần áo, là song phượng trâm. Đó là vật đính ước mà cha tặng nương phải không?

Dương Băng gối đầu lên đùi mẫu thân, miệng nở nụ cười, ánh mắt tỏ ra khao khát, chờ đợi được nghe chuyện xưa.

- Nói bậy! Khi đó ta mới mười tuổi, cha con cũng mới mười tuổi, biết cái gì mà đính ước. Vốn là cha con đã đồng ý tặng cho ta một cái trâm vàng, kết quả là cầm một cái trâm đồng đến lừa gạt ta.

Dương Băng thấp giọng nói:

- Thế nhưng mẹ lại giữ trong lòng, xem nó trân quý hơn vàng, không phải sao?

Xuất Trần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhi nữ, trong lòng tràn đầy trìu mến. Nhi nữ đã trưởng thành, đã bắt đầu hiểu chuyện.

Dương Phương Hinh trở về phòng mình, nàng vẫn ở chung với tộc tỷ Giang Bội Hoa. Giang Bội Hoa đã mang thai được bảy tháng, hôm nay đi ngủ sớm nên không biết chuyện vừa xảy ra.

Vừa vào cửa, tiểu nha hoàn Ngọc nhi đã tiến lên đón:

- Cô nương đã về.

- Ừ! Thực có chút mệt mỏi.

Dương Phương Hinh cởi áo ngoài đưa cho nàng:

- Ta muốn rửa mặt nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì để mai hẵng nói.

Ngọc nhi nhận lấy y phục, thấp giọng oán giận nói:

- Ra ngoài dạo chơi cũng không dẫn ta theo.

- Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, còn nói ta không mang ngươi theo? Thời điểm ta ra ngoài, ngươi chạy đi đâu?

Ngọc nhi gãi đầu cười nói:

- Thật ra ta cũng ra ngoài chơi, cũng mới trở về.

- Ta biết, ngươi là con mèo ba chân làm sao chịu ngồi yên một chỗ, khẳng định là cũng chạy ra ngoài.

Lúc này, “Leng keng!”, một cái trâm đồng từ trong áo rơi xuống mặt đất. Ngọc nhi cúi xuống nhặt, hai mắt sáng lên:

- Trâm đồng song phượng thật tinh xảo, cô nương, cho ta đi!

Dương Phương Hinh cuống quít chạy đến đoạt lại:

- Không thể cho ngươi, đây là vật Băng nhi cho ta.

- Nhưng đây là trâm đồng, không đáng tiền, không xứng với thân phận của ngươi.

- Ai cần ngươi lo, còn không nhanh đi chuẩn bị nước nóng.

Ngọc nhi đi ra ngoài, Dương Phương Hinh mới giơ trâm đồng lên ngắm nhìn một lát, sau đó cúi đầu thở dài. Lúc nào mới có người tặng cho mình một cây trâm đồng như vậy đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.