[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 136 : Liên quan đến lợi ích




Trời chưa sáng, Dương Nguyên Khánh phải rời khỏi vương phủ. Chuyện Tỉnh Hình chưa có xử lý xong, hắn không thể ngồi vững triều đường. Mặc dù chuyện Tỉnh Hình hắn ủy thác Lý Tĩnh toàn quyền phụ trách, nhưng toàn quyền phụ trách cũng không có nghĩa Dương Nguyên Khánh hắn không quan tâm, không làm chủ.

Lần này trở về Thái Nguyên, kỳ thực hắn chỉ là tiện đường về thăm mọi người. Hắn không phải Đại Vũ, có thể ba lần qua cửa nhà mà không vào. Lần trước lại không về nhà thăm, thì có chút không nói được.

Canh năm chính là lúc đêm khuya nhất, cổng lớn Sở Vương phủ mở rộng, mười mấy nha hoàn đốt đèn lồng đi ra, ngọn đèn màu quả quýt chiếu sáng trước cổng lớn.

Ngoài cửa phủ, đám lớn chiến mã đã xếp thành hàng mà đứng, thỉnh thoảng lui về phía sau mấy bước, phát ra tiếng động lạch cạnh. Mấy trăm thân binh đội mũ mặc giáp, điều khiển chiến mã, chờ mệnh lệnh xuất phát.

Dương Nguyên Khánh được Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần tiễn ra cửa phủ. Mặc dù trên mặt Bùi Mẫn Thu đang nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có một sự ưu buồn không che dấu được. Nàng cả đêm không ngủ, tỏ ra có chút tiều tụy.

Tối qua trượng phu lại không có đến viện của mình. Từ lúc bọn họ thành thân mười năm đến nay, Nguyên Khánh mỗi lần trở về nhà, nhất định là qua đêm trong phòng của nàng trước. Đây đã là một loại gia quy, dù sao nàng là vương phi, là chính thê, đây cũng một sự tôn trọng đối với nàng.

Nhưng đêm qua cái gia quy này bị đánh vỡ, trượng phu tới chỗ Xuất Trần, cũng không có lý do gì đặc biệt. Nếu hắn là đi thăm A Tư Đóa, có lẽ còn có lý do gượng ép, nhưng đi chỗ Xuất Trần, rõ ràng là tỏ sắc mặt cho mình rồi.

Điều này làm cho Bùi Mẫn Thu trong lòng rất bất mãn, cách làm tối qua của trượng phu đã làm tổn thương tự trọng của nàng. Nếu là vợ chồng, thì không có gì không thể nói, tại sao huynh ấy không nói với mình, rốt cuộc mình làm sai cái gì? Nếu để người cả phủ đều biết thì xé mặt mình rồi.

Nhưng Bùi Mẫn Thu cảm thấy bất mãn đồng thời cũng tràn đầy lo âu. Nàng rất rõ chồng của mình, chồng không phải người vô tình, mười năm phu thê ân ái, nếu không có vấn đề gì lớn, huynh ấy không đến mức tỏ sắc mặt này với mình.

Nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi. Bùi Mẫn Thu cũng là một cô gái cực kỳ thông minh, nàng nghe nói Dương Nguyên Khánh không muốn đi viện của mình, liền lập tức thăm dò tình hình, mới biết là Đỗ Như Hối đến, cái này nhất định là Đỗ Như Hối nói cái gì rồi.

Bùi Mẫn Thu liền ý thức được, chẳng lẽ là chuyện Ninh nhi chôn ngọc tỷ bị trượng phu biết rồi? Nếu chỉ là như vậy, trượng phu nên tức giận đùng đùng chạy tới tìm mình mới đúng.

Rất có thể là Bùi gia, Đỗ Như Hối nói với trượng phu là Bùi gia ở phía sau sai khiến, cho nên trượng phu mới giận lây sang mình.

Bùi Mẫn Thu nghĩ ngợi cả đêm, trong lòng cực kỳ bi thương. Phu thê vốn ân ái vì có quyền lực ác ma này quấy phá mà làm rạn nứt. Nếu cho nàng lựa chọn, nàng tuyệt sẽ không làm chức vương phi này, thà làm Tổng quản phu nhân Phong Châu của ngày xưa.

- Phu nhân, ta đi đây.

Dương Nguyên Khánh cười với Bùi Mẫn Thu, trong lòng hắn có chút thở dài. Kỳ thực hắn cũng biết thê tử có lẽ là vô tội, chỉ là nhà mẹ của nàng... Ôi! Thì xem nàng có thể tháo giải khúc mắc này không.

Bùi Mẫn Thu cũng miễn cưỡng cười, hỏi:

- Phu quân lúc nào mới về?

- Ít thì mười ngày, nhiều thì nửa tháng, tóm lại trước ngày tết, ta nhất định trở về.

Dương Nguyên Khánh trở người lên ngựa, gật đầu với Xuất Trần, run dây cương lên:

- Chạy!

Chiến mã chạy đi, chạy qua sông đào bảo vệ quanh nhà, chạy trong bóng đêm vô biên vô tận.

Bùi Mẫn Thu nhìn trượng phu chạy xa, nàng có một loại cảm giác bị trượng phu bỏ rơi, trong lòng quặn đau từng trận, thân thể bắt đầu nhũn ra.

Xuất Trần vẫn trầm lặng chú ý tới dị thường của Bùi Mẫn Thu, liền vội đỡ nàng:

- Đại tỷ, tỷ thân thể... không khỏe sao?

Đương nhiên nàng cũng biết nguyên nhân, nhưng bảo nàng có thể nói thế nào, chẳng lẽ muốn nàng nói: Muội không phải cố ý, hay chuyện này không liên quan với muội, muội không biết sự tình v.v...

Lúc này nói lời này chỉ càng làm thêm kích động Bùi Mẫn Thu. Lúc này cách tốt nhất chính là im lặng.

Xuất Trần vội vàng căn dặn nha hoàn:

- Nhanh đi mới ngự y đến!

Bùi Mẫn Thu vội vàng xua tay:

- Không cần, tỷ không sao, chỉ là tối qua không có nghỉ ngơi tốt.

Nàng vịn Xuất Trần, chậm rãi đi vào trong phủ, vừa ngẩng đầu, Bùi Mẫn Thu nhìn thấy tấm biển phủ trên đầu “Sở Vương phủ”. Ba chữ này lúc này lại chói mắt như vậy, nhìn làm nàng hoa mắt một trận, trong lòng quặn đau tới cực điểm. Nàng hận không thể vung búa đập nát tấm biển này.

Trời vừa sáng, Bùi Mẫn Thu tức giận đùng đùng đi về Bùi gia... Ai không thể bất cứ lúc nào cũng bảo đảm mình nhất quán chính xác, cho dù là người đầy mưu mô cũng không thể làm tới không chút kẽ hở.

Hơn nữa lúc liên quan tới lợi ích, người tài trí vì quá tự tin ngược lại sẽ làm ra một số quyết định không sáng suốt, do đó gây ra sai lầm lớn.

Bùi Củ chính là một ví dụ điển hình, vì quá tự tin cho nên lão làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Có phải ngu xuẩn không còn chưa biết, nhưng đối với Bùi Củ mà nói, lão bị tình thế ép buộc, không thể không đi bước này.

Hai ngày nay Bùi Củ vẫn chú ý chuyện thụy triệu. Xuất hiện của thụy triệu đã gây ra huyên náo ở thành Thái Nguyên. Cả thành trên dưới đều bàn luận chuyện Dương Nguyên Khánh đăng cơ. Có thể nói Dương Nguyên Khánh đăng cơ đã là nhà nhà đều biết, thấm sâu vào lòng dân.

Quan trọng hơn là đăng cơ của hắn đã trở thành sự chờ đợi của người thiên hạ. Từ lúc hắn trở về cả thành nghênh đón, thì có thể nhìn thấy việc đăng cơ của hắn đã là lòng người hướng đến.

Không chỉ là nhân gian, trong quan trường càng là mạch nước ngầm mãnh liệt. Chỉ tình hình của Bùi Củ nắm giữ, đã không có ba đám người đang khởi xướng việc thỉnh nguyện đăng cơ. Lúc này ai cũng muốn lập công, thậm chí cả Tô Uy. Bùi Củ rất rõ, Tô Uy cũng đang bày kế để ủng hộ việc Dương Nguyên Khánh đăng cơ.

Nhưng sở dĩ Bùi Củ tạo ra thụy triệu cũng không phải để lập công gì, lão là có dụng ý sâu hơn. Lão là hy vọng Dương Nguyên Khánh đăng cơ ở Thái Nguyên, chứ không phải đăng cơ ở Trường An.

Cái này dính dấp tới lợi ích bản thân nhất của thế gia Hà Đông. Nếu đăng cơ ở Thái Nguyên, như vậy quan viên hệ Hà Đông được chia lợi ích rất lớn, mà quan viên hệ Hà Đông ít nhiều đều có liên quan với Bùi gia. Bùi gia tất nhiên là người được lợi cuối cùng

Trái lại, nếu Dương Nguyên Khánh đăng cơ ở Trường An, như vậy quan viên hệ Hà Đông nhất định sẽ bị biên duyên hóa. Quan viên hệ Hà Đông luôn theo mình nhiều năm như vậy, điều này sản sinh ảnh hưởng trọng đại đối với tiền đồ của Bùi gia sau này.

Bùi Củ trong rõ hơn ai hết những lợi ích gút mắc này. Thắng lợi của đại chiến Tùy Đột lần này quả thật là cơ hội cực kỳ tốt khuyên bảo Dương Nguyên Khánh đăng cơ. Nếu Dương Nguyên Khánh không chịu, vậy thì dùng ý dân và ý triều thần ép hắn đăng cơ.

Nếu nói Bùi Củ chỉ là vì lợi ích Bùi gia mà thúc đẩy Dương Nguyên Khánh đăng cơ, lão cũng không đến mức lợi dụng trưởng tử của Dương Nguyên Khánh là Dương Ninh đi chôn ngọc tỷ. Dù sao làm như vậy nguy hiểm quá lớn, một khi bị Dương Nguyên Khánh biết, mình rất có thể sẽ mất đi Thế tử của Sở Vương, quân cờ quan trọng nhất.

Chủ yếu là một loại nguy hiểm lớn hơn đang uy hiếp lợi ích của Bùi gia, đó chính là sự hòa giải của quý tộc Quan Lũng và Dương Nguyên Khánh.

Lãon cũng là trước đây không lâu mới biết Quân khí giám lệnh Trương Lôi lại là người của gia tộc Độc Cô, tên thật gọi Độc Cô Lôi. Dương Nguyên Khánh rõ ràng là sớm biết rồi, điều này cũng chứng tỏ Độc Cô gia và Dương Nguyên Khánh từ lâu đã có cấu kết.

Mặc dù năm đó Dương Nguyên Khánh là người dẫn đầu Dương Quảng đả kích quý tộc Quan Lũng, tạo ra mới thù khó giải với quý tộc Quan Lũng, nhưng thời thế dễ đổi, biến hóa theo thân phận hắn, thù hận của hắn và quý tộc Quan Lũng cũng dần dần phai nhạt. Đặc biệt là quý tộc Quan Lũng chủ động đầu nhập, sẽ càng làm bọn họ tươi cười xóa bỏ hận thù.

Độc Cô gia đã đến góp sức rồi, những quý tộc Quan Lũng như Đậu gia, Trưởng Tôn gia, Vu gia, Vũ Văn gia, Hầu Mạc Trần gia, bọn họ sẽ không đầu nhập Dương Nguyên Khánh sao?

Mội khi Dương Nguyên Khánh nắm được quý tộc Quan Lũng, tất nhiên hắn sẽ thống nhất quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng, dùng để đối trọng với lực lượng của sĩ tộc Sơn Đông. Lúc này Dương Nguyên Khánh có thể đăng cơ trước khi đoạt được Quan Lũng hay không, rõ ràng vô cùng bức bách đối với sĩ tộc Sơn Đông.

Nếu không phải ép tới cực chẳng đã, lão sẽ không dùng quân cờ Dương Ninh này. Bùi Củ trong lòng nắm chắc, cho dù bị Bùi Mẫn Thu phát hiện, nàng cũng sẽ che dấu, sẽ không nói cho Dương Nguyên Khánh biết.

Nhưng Bùi Củ lại không có ngờ được Dương Nguyên Khánh hôm qua lại trở về Thái Nguyên, điều này làm trong lòng lão bắt đầu có chút khẩn trương. Lão cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ đi Tinh Hình trước, sau đó mới về Thái Nguyên.

Lúc Bùi Củ ngồi trong thư phòng trầm tư, ngoài của truyền đến một hồi tiếng chạy vội. Chỉ nghe Bùi Diệu ở ngoài cửa giọng gấp gáp bẩm báo:

- Gia chủ, Vương phi đến!

Bùi Củ hoảng sợ, cuống cuồng lệnh:

- Nhanh mở cửa lớn, trải thảm đỏ nghênh đón.

Mặc dù Bùi Mẫn Thu là cháu gái Bùi gia, nhưng thân phận của nàng lại là Sở Vương phi, sau này có thể là Hoàng hậu, Bùi Củ một chút cũng không dám chậm trễ. Lão liền vội thay một bộ y phục, cũng vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Bùi Mẫn Thu là quần áo đơn giản mà đến, không có thông báo cho Bùi phủ trước, cũng không có đưa văn hàm chính thức, cũng chính là nói Bùi Mẫn Thu là lấy thân phận cá nhân về nhà mẹ đẻ.

Nàng quả là lấy thân nhận cá nhân trở về nhà mẹ, nàng muốn tìm Tổ phụ, nói rõ ràng với lão.

Bùi Mẫn Thu không chờ Bùi gia mở cửa lớn, cũng không chờ thảm đỏ trải ra, liền tức giận đùng đùng đi vào Bùi phủ, Bùi Diệu hoảng sợ tiến lên thi lễ:

- Vương phi xin chờ một chút, Bùi gia không thể thi lễ như vậy.

- Ta bây giờ không phải là Vương phi, ta muốn tìm Tổ phụ, xin dẫn ta đi.

Bùi Diệu cảm thấy sự bất mãn trong Bùi Mẫn Thu, cũng không dám nói gì thêm, liếc nhìn bốn nữ thị vệ theo sau lưng Bùi Mẫn Thu

Bốn nữ thị vệ dường như hiểu rõ ý tứ của y, tiến lên trước một bước vội vàng bảo vệ xung quanh Vương phi. Bùi Diệu không biết làm sao, đành chắp tay với Bùi Mẫn Thu:

- Đi phòng khách quý! Tổ phụ đang đợi người ở đó.

Trên thực tế Bùi Củ cũng không có ra nghênh đón. Lão đi tới nửa đường nghe nói Bùi Mẫn Thu không có dẫn theo thị vệ vương phủ và quan viên, chỉ là một chiếc xe ngựa đến, lão liền biết Bùi Mẫn Thu là lấy thân phận cá nhân tới Bùi phủ. Nếu như vậy, mình cũng không có cần gióng trống khua chiêng nghênh đón như vậy.

Lão liền ngồi trong phòng khách quý kiên nhẫn chờ đợi cháu gái đến. Một lát, một hồi tiếng vòng ngọc leng keng vang lên, Bùi Mẫn Thu đi lên đại đường. Nữ thị vệ thiếp thân xung quanh đứng dưới đường nghiêm nghị, tay cầm chuôi đao nhìn chằm chằm động tĩnh trên đường.

Bùi Củ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt từ ái cười nói:

- Mẫn Thu, hôm nay sao rảnh rỗi đến thế?

Bùi Mẫn Thu mặt âm trầm, không nói lời nào, cũng không hành lễ. Bùi Củ ngẩn ra, lão chợt phản ứng lại, liền vội thi lễ sâu:

- Thần Bùi Củ, tham kiến Vương phi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.