[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 134 : Phát hiện chân tướng




Thư phòng của Dương Nguyên Khánh trước giờ không cho bất cứ ai vào, cho nên hắn đổi tới thư phòng ngoài. Bất luận dọc đường đi làm thân thể thật sự có chút mệt mỏi, nhưng chuyện xuất hiện dị vật chính là làm hắn vô cùng coi trọng.

Hắn đương nhiên biết đây là chuyện gì, nói dễ nghe chính là thụy triệu (điềm lành), là ý trời bảo hắn đăng cơ. Nhưng vấn đề là thụy triệu này lại xuất hiện ở hậu viện trong phủ hắn. Hơn nữa bị một người quét tuyết dễ dàng phát hiện, cái này không thể không làm Dương Nguyên Khánh cảnh giác.

Nhất định sẽ không có người leo tường vào chôn vật. Sở Vương phủ là cấu tạo hình chữ hồi (hình chữ nhật bao quanh một hình chữ nhật khác), hậu viện thuộc bên trong chữ hồi, bên ngoài tường cùng có phủ ngoại vi. Trong ngoài phủ canh gác nghiêm mật, trạm canh gác bố phòng tầng tầng lớp lớp, chắp cánh cũng khó vào.

Chỉ có thể là người nội bộ làm, hơn nữa nhất định là hai loại người như nha hoàn hoặc bà quản gia, hầu nam không được vào hậu trạch.

Lúc này dị vật ở hậu viện bày trước mặt Dương Nguyên Khánh là một chiếc hộp hình vuông năm tấc, bên trên phủ đầy rỉ đồng màu xanh, giống như chôn trong đất được ngàn năm.

Dương Nguyên Khánh mở nắp hộp, bên trong là ấn tỷ ngọc bích, chu vi ước chừng bốn tấc, dây quay ngũ long, ngọc là thanh ngọc cực phẩm, chạm trổ tinh khéo, nhẵn nhụi trơn bóng, rõ ràng xuất phát từ tay của danh gia.

Trên thực tế, truyền quốc ngọc tỷ thật sự ở trong tay Dương Nguyên Khánh. Năm đó trước khi Dương Quảng uống thuốc độc, lệnh Thẩm Quang mang ngọc tỷ về Thái Nguyên, truyền cho cháu Dương Hựu.

Ngọc tỷ này từ hậu viện đào ra chính là mô phỏng theo ngọc tỷ truyền quốc. Nguyên liệu dùng làm ngọc cũng có thể giống ngọc tỷ truyền quốc thật sự. Do đó có thể suy đoán, kẻ vạch kế phía sau bức màn tuyệt không phải là người bình thường.

Ở dưới đang đứng là Lưu đại thẩm và bà quản gia phụ trách quét dọn nội trạch phát hiện ngọc tỷ. Hai người họ đều vô cùng khẩn trương, nhất là Lưu đại thẩm, hai chân run rẩy, sợ tới mức gần như muốn quỳ xuống.

Dương Nguyên Khánh liếc bọn họ, cảm thấy căng thẳng của bọn họ, liền cố gắng buông giọng điệu ôn hòa một chút, hỏi Lưu đại thẩm:

- Trước tiên bà nói cho ta biết, là làm sao phát hiện cái hộp đồng này?

- Hồi bẩm... lão gia...

Lưu đại thẩm run giọng, nơm nớp lo sợ nói:

- Khoảng ba ngày trước, rơi.... nhiều tuyết. Lão quét tuyết giống như trước đây, quét bỏ một thứ, lão cho rằng là hòn đá, giơ tay nhặt, không ngờ chính là cái nút trên hộp đồng. Lão.... lão vội nhanh chóng báo cáo bà quản gia.

- Là phát hiện ở đâu?

Dương Nguyên Khánh truy vấn.

- Bên cạnh đường mòn, ở dưới gốc cây quế trăm tuổi.

Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Mỗi ngày bà đều quét dọn sao? Ta muốn biết, cách bà quét dọn lần trước bao lâu?

- Chỉ là cách một đêm, lúc chiều lão quét vẫn không có, sáng ngày thứ hai lại quét thì phát hiện.

Bùi Mẫn Thu đứng một bên, biểu tình của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như trượng phu nghe bẩm báo của tôi tớ, nhưng trong lòng nàng lại có chút không thoải mái lắm. Vì chuyện Dương Nguyên Khánh hỏi đều là nàng đã hỏi qua, tại sao trượng phu không hỏi mình, chẳng lẽ còn không tin mình sao?

Bùi Mẫn Thu cố gắng nghĩ mặt tốt, có lẽ đây là thói quen của Nguyên Khánh, hắn thích đích thân thẩm vấn. Lúc này Dương Nguyên Khánh lại chuyển ánh mắt sắc bén về phía bà quản gia nhìn chằm chằm bà, chậm rãi hỏi:

- Mấy ngày nay các nha hoàn, ai khá dị thường?

Dương Nguyên Khánh không có nghĩ là hầu nam làm. Có thị vệ nghiêm mật canh giữ, hầu nam hoàn toàn không thể vào hậu trạch. Chỉ là nha hoàn hoặc là phụ nữ, thậm chí là bà quản gia trước mắt này.

Có lẽ Dương Nguyên Khánh ánh mắt quá sắc bén, hai chân của bà quản gia kịch liệt run lên, chân mềm nhũn, lại quỳ trên đất, vô cùng khẩn trương nói:

- Lão gia, mấy ngày nay lão cẩn thận quan sát, thật sự... không có ai dị thường, cũng không có ai ra vào cửa phủ.

- Một người cũng không có? Ra vào cửa phủ.

- Chính là... lão hôm trước ra ngoài một lần. Nhưng... lão gia, lúc này không liên quan với lão, lão không biết.

Bà quản gia sợ tới mức nói năng lộn xộn. Bà phát hiện mình trở thành người hiềm nghi lớn nhất.

Dương Nguyên Khánh cũng không có nghi ngờ bà quản gia, hắn nhận ra không phải bà quản gia làm. Hắn rơi vào trầm tư, đây chắc chắn là chôn trước khi tuyết rơi, mà chính là chôn trước khi tuyết rơi một ngày, thời tuyết lạnh như vậy...

- Ngày thứ hai có ai bị cảm nhẹ không?

Dương Nguyên Khánh lại chậm rãi nói.

Bà quản gia vội vàng nói:

- Có hai nha hoàn cảm nhẹ, sáng sớm không có thức dậy.

Lúc này Bùi Mẫn Thu bỗng nhiên biến sắc, nàng dường như nhớ tới cái gì? Trong lòng bắt đầu nhảy giật lên. Nàng cố gắng khống chế căng thẳng của mình, cố gắng biểu hiện giống như không có chuyện gì.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết, người chôn đồ không nhất định sẽ cảm mạo. Nhưng khổ là không còn manh mối nào khác, chỉ có thể trên tính ngẫu nhiên để suy nghĩ

Kỳ thật cái này cũng không phải chuyện xấu gì, là có người hy vọng hắn đăng cơ. Hơn nữa là không ít người hy vọng hắn đăng cơ. Chỉ là nếu mua chuộc người trong phủ mình, lại chôn vật này trong hậu viện vương phủ, điều này làm trong lòng hắn có chút khó chịu

Đương nhiên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hiệu quả quả thật rất tốt, chỉ là....

Dương Nguyên Khánh quay đầu hỏi thê tử:

- Chuyện này trong thành truyền ra chưa?

Bùi Mẫn Thu lắc đầu:

- Thiếp cũng không biết, mấy ngày nay thiếp không có ra ngoài, cũng không có người bẩm báo chuyện này với thiếp.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, chuyện này hắn phải quan tâm một chút... Bùi Mẫn Thu âm trầm mặt vội vàng đi thẳng tới viện của mình. Nàng lên lầu hai, tới trước cửa phòng của con trai Dương Ninh.

- Các ngươi ở bên ngoài chờ!

Bùi Mẫn Thu nổi giận đùng đùng với mấy ả nha hoàn.

Mấy ả nha hòan đều dừng lại không tiến lên. Bọn họ trong lòng đều có chút sợ hãi, rất hiếm thấy chủ mẫu tức giận như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Bùi Mẫn Thu đẩy cửa vào phòng con trai, trong phòng rất ấm áp, nó đang ngồi trước bàn luyện chữ, bên cạnh có mấy quyển sách nó đang đọc.

Hôm trước, Dương Ninh bỗng nhiên có chút cảm lạnh, bệnh vẫn không khỏi. Cho nên hai ngày nay nó xin phép ở nhà, không có đi Hoằng Văn quán đọc sách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Ninh ngẩng đầu, lại thấy là mẫu thân, nó liền vội đứng dậy, đứng cung kính khoanh tay :

- Mẫu thân!

- Bây giờ con cảm thấy thế nào rồi, còn đau đầu không?

Bùi Mẫn Thu ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên hỏi.

- Hồi bẩm mẫu thân, đầu đã không đau nữa, hôm nay gặp cha rồi, cảm thấy một chút ảnh hưởng cũng không có.

- Ừ!

Bùi Mẫn Thu gật đầu, lại hỏi:

- Vậy sao con bị cảm lạnh. Mẹ vẫn không nghĩ thông, con luôn ở trong nhà, sao bị cảm lạnh?

Bùi Mẫn Thu chăm chú nhìn biểu tình của đứa con. Dương Ninh cúi đầu, một câu cũng không dám nói. Bùi Mẫn Thu lại nén giận hỏi:

- Mẹ nhớ mấy ngày trước, con mang về một cái bọc, bên trong là thứ gì, lấy cho mẹ xem.

- Không....không có gì?

Dương Ninh khẩn trương giọng run run.

- Ầm!

Bùi Mẫn Thu mạnh mẽ vỗ bàn, nổi giận quát:

- Nghịch tử, con dám nói dối với mẹ sao?

Dương Ninh sợ tới mức quỳ xuống, khóc nức nở nói:

- Mẹ, hài nhi không dám nói dối.

Bùi Mẫn Thu đã tức giận tới cả mặt đỏ bừng, lớn tiếng hát hỏi:

- Con nói cho mẹ biết, trong cái hộp đó là cái gì? Làm sao con lại bị cảm?

Dương Ninh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nó cúi đầu thật sâu, nhỏ tiếng:

- Xin mẹ đừng hỏi nữa, con thật sự không thể nói.

Bùi Mẫn Thu đã rõ hơn phân nửa, nàng thấy con trai tới giờ vẫn không chịu nói, hận cắn răng nói:

- Vậy được, mẹ đi nói với cha con, bảo cha con đến hỏi con, xem con nói không.

Nói xong, Bùi Mẫn Thu đứng lên đi ra ngoài, Dương Ninh lập tức ôm lấy chân của mẫu thân, buông tiếng khóc to lên:

- Đừng nói cho cha, con sẽ bị đánh chết.

Bùi Mẫn Thu thấy đứa con khóc đến đáng thương, lòng nàng nhất thời mềm rũ. Con trai chỉ mới tám tuổi, còn là một đứa bé, thật sự đáng hận người ở sau lưng sai khiến nó, mình tính toán với nó cái gì?

Nàng thở dài, lại ngồi xuống, hơi bình tĩnh lại, lúc này mới dịu giọng hỏi:

- Con nói cho mẹ biết, món đồ đó ở hậu viện là con chôn phải không?

Hai ngày nay kỳ thật Dương Ninh trong lòng cũng rất sợ hãi. Hôm trước nó đi hậu viện, mới phát hiện món đồ đã không còn, nhưng trong nhà ai cũng không có nhắc tới chuyện này, giống như không có xảy ra điều gì.

Lúc nó trong lòng thấp thỏm không yên, không ngờ phụ thân bỗng nhiên quay về. Lúc này nó đang lòng hoảng ý loạn, không ngờ lại bị mẫu thân phát hiện trước.

Dương Ninh biết đã không thể che giấu được, đành gạt nước mắt, gật đầu. Bùi Mẫn Thu thấy thật sự là con trai làm, lửa giận trong lòng bốc lên.

- Là sư phụ con bảo con làm hả?

Bùi Mẫn Thu đương nhiên biết không phải là con trai, con trai không có vật quý giá như vậy.

Dương Ninh hoảng sợ lắc đầu:

- Không có liên quan với sư phụ.

Bùi Mẫn Thu trong lòng sửng sốt, không phải sư phụ nó, vậy có thể là ai? Lúc này Bùi Mẫn Thu trong lòng chợt nhớ tới một người, trong lòng giống như rơi vào hố băng, nàng chằm chằm nhìn con trai từng câu từng chữ nói:

- Là ngoại tổ công bảo con làm, phải không?

Dương Ninh thấy mẫu thân đã đoán được, nó cắn chặt môi dưới, nhỏ tiếng giải thích:

- Mẫu thân, ngoại tổ công thật sự không có ác ý, cả triều văn võ đều là chờ đợi việc này, hy vọng phụ thân đăng cơ. Ngoại tổ công nói, đây là tạo thụy triệu, cả Đỗ tướng quốc cũng nói như vậy, hy vọng phụ thân nhanh chóng đăng cơ. Con cảm thấy không có sai, cho nên mới...

Bùi Mẫn Thu đã thu lại phẫn nộ, nàng hận đến mức lòng rỉ máu. Tổ phụ mình lại lợi dụng con trai của mình, một đứa bé mới tám tuổi, lợi dụng sự ngây thơ vô tri của nó, bảo nó làm chuyện này, ông đang hại con trai của mình, thế này sẽ hại chết nó.

- Mẫu thân, con làm không đúng sao?

Dương Ninh rụt rè hỏi.

Nhìn ánh mắt trong suốt vô tội con trai, Bùi Mẫn Thu đau lòng ôm nó vào lòng:

- Con trai, con còn nhỏ, vẫn không hiểu chuyện của người lớn, chuyện không đơn giản như con tưởng tượng. Nên đăng cơ không, cha con trong lòng có dự tính, con không được gây phiền phức cho cha, biết không?

Dương Ninh nhẹ nhàng gật đầu:

- Con hiểu rồi. Mẹ, mẹ có nói cho cha biết không?

Dương Ninh ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt đáng thương hỏi

- Mẹ...

Lúc này Bùi Mẫn Thu mới kịp phản ứng, tổ phụ chính là đoán chắc mình sẽ không nói cho Nguyên Khánh biết, mới dám không kiêng nể như vậy. Cô trong lòng rất hận, lại không thể làm gì.

- Mẹ tạm thời sẽ không nói.

Bùi Mẫn Thu không biết làm sao, thở dài:

- Nhưng mẹ cũng không sẽ mãi giấu được cha con. Mẹ sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho cha biết.

Bùi Mẫn Thu ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn ánh mắt của con trai, trịnh trọng nói với nó:

- Ninh nhi, con nhất định phải nhớ lời của mẹ, con là họ Dương, chứ không phải họ Bùi, hiểu không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.