Dương Nguyên Khánh không đóng quân ở huyện Lương Xuyên mà ở trấn Mễ Gia cách huyện Lương Xuyên về phía đông hơn trăm dặm. Ngoài mười ngàn kị binh đã được chỉnh đốn vài ngày, hàng binh đều bị chi tách hết ra phân thành đội mới. Quan quân từ soái lĩnh trở lên đều là được đề bạt từ kị binh quân Tùy, đội quân bắt đầu huấn luyện đội ngũ trên đồi tuyết ở phía nam của trấn.
Từng nhóm binh sĩ hô to, luyện tập trận hình trường thương. Huấn luyện đội hình chủ yếu là vì để tạo sự ăn ý giữa quan quân và binh sĩ, đề cao uy vọng của quan quân, giúp bọn họ có thể khống chế thuộc hạ của mình. Mười mấy ngày trước, sáu mươi ngàn tân binh mà nhà Đường chiêu mộ lúc sát sao, vì không có trải qua cuộc huấn luyện ban đầu, mới dẫn đến cục diện hỗn loạn cuối cùng.
Vài ngàn trướng lớn được hạ ở phía đông trấn, trướng soái là cái lớn nhất trong đó, nằm ở giữa các trướng khác. Lúc này, sứ giả nhà Đường đã đến trong trướng, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước một bức bản đồ Hà Tây, nghiên cứu tiến độ tác chiến của quân Tùy.
Quân Tùy tấn công Hà Tây đã tám ngày, đã đoạt được quận Võ Uy và quận Tửu Tuyền. Cánh quân tiên phong gồm năm trăm người của Tô Định Phương trong đêm đã đột kích thành công quân Bạt Cốc tại thành, chặn lối thoát duy nhất về quận Tây Bình của quân trú tại Trương Dịch.
Bây giờ, quân đội của Bùi Nhân Cơ và Tô Định Phương đã hình thành thế hợp vây mười ngàn quân Đường ở Hà Tây, ép đối phương đầu hàng. Kì thực, Dương Nguyên Khánh không cảm thấy hứng thú lắm với việc mười vạn quân Đường có đầu hàng hay không. Hắn lại cảm thấy hứng thú với chiến mã của Hà Tây, trong báo cáo của Bùi Nhân Cơ nói, trên cơ bản đạ khống chế phần lớn cục diện, lúc này Dương Nguyên Khánh mới khẽ thở phào.
Lúc này, tầm nhắm của hắn lại hướng về Hà Hoàng sao? Muốn cắt đứt chiến mã của quân Đường, không chỉ có Hà Tây, còn có những vùng thảo nguyên nơi biên cương như quận Tây Hải, quận Lâm Thao…v. v… Cho dù nhà Đường không có xây dựng trường đua ngựa, nhưng bọn họ có thể mua từ tay Thổ Dục Hồn, cũng phải cắt dứt con đường này của quân Đường.
Không chỉ có chiến mã, lấy được khu vực Hà Hoàng, nhà Đường không chỉ hoàn toàn mất đi vị thế chiến lược ở phía tây Quan Trung, mà quân Tùy cũng hình thành thế bao vây chiến lược, ngày lấy được Quan Trung sắp đến rồi. Ngày này hắn đã trông ngóng từ rất lâu rồi, lấy được Quan Trung đồng nghĩa với việc hắn đã thống nhất được phương bắc.
Chính trong lúc Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ về việc phái sứ giả đến Thổ Dục Hồn, ngoài trướng có tân binh bẩm báo:
- Bẩm báo điện hạ, tin tức thám tử truyền đến, sứ giả nhà Đường đang ở ngoài hai mươi dặm.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, Lý Kiến Thành cuối cùng đến rồi. Hắn hôm qua nhận được tin báo khẩn của thám tử tại Trường An, nhà Đường phái sứ giả đến, chính sứ là Thái tử Lý Kiến Thành, phó sứ là Nạp ngôn Trần Thúc Đạt. Lý Uyên lại phái đến đội đàm phán cao quý như vậy, quả thực làm cho hắn có chút cảm thấy có chút không ngờ. Điều này cũng nói rõ sự lo lắng của Lý Uyên đối với việc đình chiến.
Dương Nguyên Khánh trần tư một lát, nói:
- Mời Tạ thị lang đến gặp ta!
Tạ thị lang chính là Binh bộ thị lang Tạ Tư Lễ. Mấy hôm trước y đuổi đến từ Thái Nguyên, báo cáo tình hình ở Thái Nguyên với Dương Nguyên Khánh. Chủ yếu là tiến triển của việc tu sửa Tấn Dương cung và việc thành trì, nhà dân bị phá hoại, cùng với việc thi hành chế độ quân điền. Đây đều là những việc mà Dương Nguyên Khánh vô cùng quan tâm.
Nhưng Tạ Tư Lễ đến, vừa hay giúp Dương Nguyên Khánh có một phó sứ để đàm phán. Thông thường việc đám phán đều là do phó sứ làm trước, đến khi gần xong, cuối cùng do chủ sứ hai bên đưa ra quyết định cuối cùng, kí kết hiệp nghị. Có thể nói, phó sứ đảm nhiệm trách nhiệm đàm phán là chủ yếu.
Tạ Lễ Tư nhanh bước vào đại trướng, cúi người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Vừa nhận được tin, bọn họ đã đến rồi, cách đây ngoài hai mươi dặm.
Dương Nguyên Khánh cười nói.
Tạ Tư Lễ lập tức hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, khom người nói:
- Ty chức bây giờ đi nghênh đón bọn họ.
Dương Nguyên Khánh lại dặn dò y:
- Lễ tiết là phải có, chung quy, đối phương cũng là thái tử. Nhưng không cần quá khách khí, phải để bọn họ hiểu rõ, là bọn họ cầu cạnh chúng ta, có hòa đám hay không, Dương Nguyên Khánh ta không để ý.
- Ty chức hiểu rõ.
Tạ Tư Lễ hành lễ một cái liền bước nhanh khỏi trướng. Dương Nguyên Khánh lại đến trước bản đồ, ánh mắt lại rơi vào phía trên Hà Hoàng. Đối với Dương Nguyên Khánh hắn mà nói, cái gì đàm phán đều là giả dối hết, đàm phán chẳng qua là kéo dài thêm một khoảng thời gian mà thôi, cho bọn họ thời gian để chỉnh đốn binh lực, giống như thu nắm tay lại, là để khi đánh ra càng có lực hơn vậy….
Đồi tuyết cách trấn Mễ Gia về phía nam hơn hai mươi dặm, một cách quân hơn ngàn người men theo đường lớn, hàng hàng lớp lớp tiến về phía bắc. Trong đội quân, có ba bốn chiếc xe ngựa cùng đi. Lý Kiến Thành vén màn xe, gió lạnh đập vào mặt, y chăm chú nhìn về nơi dãy núi xa xa. Trước đây, y đã đi qua nơi này vài lần, có thể lúc đến không ý thức được quận Hội Ninh lại ẩn chứa một của cải to lớn như vậy.
Chính là do mỏ bạc ở quận Hội Ninh dẫn đến một loạt các cuộc chiến như bây giờ, đã dẫn đến mối nguy cơ to lớn cho nhà Đường. Nghĩ đến nguy cơ, tâm trạng của Lý Kiến Thành trở nên trầm trọng. Y biết bây giờ nhà Đường đang gặp nguy cơ tứ phía, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Nhưng thân là Thái tử, cách giải quyết mà y nghĩ đến chính là dừng binh dưỡng thương, ổn định với nhà Tùy, nắm bắt thời gian giải quyết vấn đề nội bộ, cố hết sức tích lũy lương thực, còn phải giải quyết vấn đề đất đai. Thuyết phục các quý tộc Quan Lũng và hoàng thân quốc thích đồng ý đưa ra một chút đất đai, giúp triều đình có thể thi hành chế độ quân điền. Nếu như vậy, có thể thu phục lòng dân, khích lệ sĩ khí, có lẽ nhà Đường vẫn còn một tia hy vọng.
Mấu chốt là còn phải giải quyết vấn đề nội chiến tranh giành quyền lực giữa y và Tần vương. Lý Kiến Thành đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Quân Đường thất bại nhiều lần, trên mức độ to lớn đều có liên quan đến cuộc nội chiến. Nếu như nội bộ không thể đoàn kết, sao có thể đánh thắng nhà Tùy.
Cũng may, phụ hoàng cũng nhìn ra hậu quả xấu do cuộc nội chiến mang đến, cuối cùng quyết định thu lại binh quyền của Tần vương. Đây là đi một nước đi đúng đắn vào thời khắc mấu chốt, nhưng hy vọng là còn kịp. Lý Kiến Thành lại thở dài một tiếng, không biết lần đàm phán này nhà Đường phải trả cái giá lớn bao nhiêu?
- Điện hạ!
Từ xa truyền lại tiếng hô to của binh sĩ, Lý Kiến Thành ló đầu ra nhìn về phía bắc. Nhìn thấy một điểm đen từ xa phóng đến. Không bao lâu, binh sĩ hô to vừa nãy bước đến bẩm báo:
- Bẩm báo Điện hạ, người của quân Tùy đến nghênh đón.
Trong lòng Lý Kiến Thành buông lỏng, vậy thì tốt, Dương Nguyên Khánh chú ý lễ tiết, như vậy, hắn cũng sẽ không làm khó mình, càng sẽ không bắt giam mình. Tuy Lý Kiến Thành nói với người khác Dương Nguyên Khánh sẽ không làm cái loại việc bắt giam mất thể diện này, nhưng trong lòng y vẫn có chút lo lắng. Bây giờ cuối cùng y cũng yên tâm rồi.
Không bao lâu, Tạ Tư Lễ phóng nhanh đến dưới sự bảo vệ của hơn một trăm kị binh, y được dẫn đến trước xe ngựa của Lý Kiến Thành, Tạ Tư Lễ chắp tay hành lễ:
- Tại hạ Binh bộ thị lang của Đại Tùy _ Tạ Tư Lễ, tham kiến Thái tử điện hạ!
- Thì ra là Tạ thị lang, ngưỡng mộ đã lâu.
Lý Kiến Thành cũng cười đáp lễ, y biết Tạ Tư Lễ này là một trong những tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, phỏng chừng là phó sứ lần đàm phán này rồi, y lại hỏi:
- Nơi này cách nơi dừng chân của Sở vương còn bao xa?
- Hồi bẩm Điện hạ, chỉ có bảy tám dặm đường.
- Nếu đã như vậy, ta cưỡi ngựa đi vậy.
Lý Kiến Thành ra lệnh cho người dắt con ngựa trắng của y đến. Y xoay người lên ngựa, cưỡi song hành cùng Tạ Tư Lễ. Gió rét lạnh, trong lành vỗ vào mặt, làm cho tinh thần Lý Kiến Thành hơi tỉnh táo.
Lý Kiến Thành mỉm cười hỏi:
- Tạ thị lang luôn đi theo bên người Sở vương điện hạ sao?
- Ta hôm qua từ Thái Nguyên đến, báo cáo một vài việc với Sở vương điện hạ.
- Ồ!
Lý Kiến Thành đảo mắt một vòng, lại hỏi thăm dò:
- Nghe nói ba mươi ngàn kị quân Đột Quyết bị nhốt trong Tỉnh Hình, không biết bây giờ có tiêu diệt bọn họ không, chúng ta cũng rất lo lắng đám người Đột Quyết hung tàn đó chạy thoát ra, nguy hại cho dân chúng.
Tin này vô cùng quan trọng, có liên quan đến việc Dương Nguyên Khánh có thể gấp quay về Thái Nguyên, có liên quan đến việc nhà Đường có thể trả cái giá nhỏ nhất để đạt được hòa bình hay không. Lý Kiến Thành ngoài mặt thể hiện không có việc gì, nhưng trái tim y như đang treo lơ lửng.
Tạ Tư Lễ cũng là một tay lão luyện trong đàm phán, sao có thể để Lý Kiến Thành moi được tin tức này chứ, y lại thở dài:
- Chúng ta cũng rất quan tâm vấn đề này, nhưng Điện hạ biết, quân sự và chính trị nhà Tùy là chia ra để trị, đây là việc về quân sự, quả thật triều đình không biết tình hình gần đây, Điện hạ, xin lỗi.
- Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Trên mặt Lý Kiến Thành lộ ra vẻ thất vọng, bất đắc dĩ không che giấu được, y lại thở dài nói:
- Nghe nói cung Tấn Dương bị đốt cháy, thật làm người ta lo lắng!
Tạ Tư Lễ cười ha hả:
- Cái này….. chúng tôi cũng không quá lo lắng.
- Tại sao?
Lý Kiến Thành khó hiểu hỏi.
- Bởi vì tuy cung Tấn Dương bị cháy, nhưng trước sự việc, chúng tôi đã di chuyển người và vật đi, không có ai chết, cũng không có bị cướp mất chút lương thực nào, cho nên mọi người đều rất phấn chấn. Bây giờ đồng lòng hợp sức tu sửa, đã gần như hồi phục xong rồi. Điện hạ có nói, chỉ cần bảo vệ người, tất cả những vật chất đó đều có thể làm mới lại.
- Nói rất hay!
Ngay cả Lý Kiến Thành cũng không kìm được mà tán khen. Đây cũng là quan điểm trước giờ của y, dân trọng như núi, một đại tướng sa trường như Dương Nguyên Khánh lại có cách nghĩ như vậy, không phải đơn giản, làm cho Lý Kiến Thành thầm than thở dài một tiếng. Chẳng lẽ lệnh quân điền của nhà Tùy có thể thi hành một cách thuận lợi, mấu chốt là nằm ở người tại vị coi trọng lòng dân!
So sánh lại, phụ hoàng lại mang một lượng lớn ruộng đất ban thưởng cho hoàng thân quốc thích, tạo thành khốn cảnh không đất để chia như bây giờ, không thể không làm cho Lý Kiến Thành nắm lấy cổ tay mà thở dài.
Đoàn người lại đi vài dặm, xuyên qua từng đội quân đang tập luyện, quân sĩ tập luyện có hơn vài chục ngàn người. Đoàn Đức Thao đột nhiên tiến lên, nhỏ tiếng nói với Lý Kiến Thành:
- Điện hạ, những người này vốn đều là quân Đường.
Lý Kiến Thành khẽ giật mình, y dừng chiến mã lại, nhìn về phía quân sĩ luyện tập. Những binh sĩ này dường như vốn không nhìn thấy bọn họ vậy, không có ai tiến lên một bước, nhìn bọn họ mà như không thấy.
Lý Kiến Thành ngây ra một lúc, chỉ nghe thấy từng đợt hò hét, sĩ khí vủa các binh sĩ cao ngất, đấu chí sôi sục, có tiếng hô lớn của quan quân huấn luyện:
- Chính là như vậy, có công giết địch, tự có phong thưởng, các ngươi đánh trận, người nhà cũng được chia đất, miễn thuế phú, ra sức cho Sở vương điện hạ, giành lấy một phần gia sản hậu hĩ.
Các binh sĩ càng thêm phấn chấn, tiếng hò hét vang dậy cả một vùng. Lý Kiến Thành thở một hơi thật dài. Chỉ đơn giản như vậy mà nhà Đường không làm được.
Tâm trạng của y thoáng cái trở nên ảm đạm, lại đi thêm hai dặm, cách cổng doanh trại ngày càng gần. Lúc này, một đội kị binh tiến lên, ôm quyền hành lễ:
- Phụng quân lệnh của Sở vương điện hạ, sứ giả nhà Đường chỉ có thể được hai mươi người vào doanh trại, tùy tùng còn lại hạ trại ở ngoài mười dặm!
Đoàn Đức Thao thoáng nhìn Lý Kiến Thành một cái, hỏi xin ý kiến của y, Lý Kiến Thành gật đầu:
- Cứ theo quy tắc của quân Tùy mà làm.
Đoàn Đức Thao đành phải dẫn quân đội đi theo binh sĩ quân Tùy. Bên cạnh Lý Kiến Thành và Trần Thúc Đạt chỉ còn lại hai mươi tùy tùng, do Lang tướng Dương Vanh thống lĩnh.
Lúc này, Lý Kiến Thành nhìn qua Lang tướng Dương Vanh một cái, thấy y cúi thấp đầu, lộ rõ vẻ vô cùng lo lắng. Trong lòng Lý Kiến Thành đột nhiên có một ý nghĩ kì quái. Không biết đợi một chút, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Dương Vanh sẽ có biểu hiện như thế nào. Trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng hiếu kì…..