[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 18-Chương 125 : Huynh đệ nguy tình




Trong lúc huynh đệ Đậu Thị thương lượng đường lui, Độc Cô Chấn cũng về tới trong phủ. Mỗi ngày gã đều hồi phủ ăn cơm trưa, đồng thời còn ngủ một lát. Hôm nay cũng không ngoại lệ, gã tham gia triều hội xong liền lập tức hồi phủ. Bất quá hôm nay có chút không giống, gã đi về trong phủ. Chuyện đầu tiên làm là phân phó quản gia:

- Mới trưởng lão gia đến thư phòng ta!

Không bao lâu, Độc Cô Lương vội vàng tới. Lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, bao gồm cả Độc Cô Lương. Lão biết lúc này gia chủ tìm mình, tất nhiên là quan hệ đến đại sự gia tộc.

- Gia chủ tìm ta sao?

Độc Cô Lương đi vào thư phòng hỏi.

Độc Cô Chấn đang viết phong thư, thấy lão tiến vào liền gật gật đầu:

- Ngồi xuống đi!

Độc Cô Lương ngồi xuống hỏi:

- Hôm nay triều đình có phản ứng ra sao đối với việc quận Hội Ninh?

Độc Cô Chấn để bút xuống, thản nhiên nói:

- Hôm nay triều đình quyết định nghị hòa cùng triều Tùy.

- Hẳn là cầu hòa mới đúng!

Độc Cô Lương cười lạnh một tiếng.

- Cầu hòa cũng thế, nghị hòa cũng vậy. Đây chỉ là cách nói mà thôi, thật ra đều không quan trọng. Quan trọng là… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục làm quý tộc Quan Lũng hay đi làm địa chủ Ba Thục?

Độc Cô Lương cả kinh:

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Đây chỉ là việc sớm hay muộn!

Độc Cô Chấn lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Độc Cô gia tộc chúng ta ủng hộ y như vậy, đem một nửa gia sản cho y. Lúc này mới hai năm, y đã thất bại thật là khiến mọi người phải thở dài.

- Ta phỏng chừng Đậu gia cũng đang suy nghĩ đường lui. Quý tộc Quan Lũng khác cũng đếu có quyết định của mình.

- Đây là nhất định rồi. Không ai để hết trứng trong một giỏ. Đêm qua cho Vu Khâm Minh đã tới tìm ta.

Vu Khâm Minh là con cả của Vu Trọng Văn, phong quan Thái Thường Thiếu Khanh, cũng là nhân vật trong yếu của quý tộc Quan Lũng, có quan hệ vô cùng tốt với Độc Cô gia, thuộc loại nòng cốt trong quý tộc phái Độc Cô. Độc Cô Lương lập tức thấy hứng thứ:

- Y là có ý gì?

- Y cũng muốn bày tỏ lòng trung tâm với Dương Nguyên Khánh, nhưng lại không tìm ra cách liền tới tìm ta, hi vọng ta có thế làm đội trưởng, tập hợp mười mấy gia tộc Quan Lũng làm một chỉnh thế đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh.

- Chủ ý này không tồi!

Độc Cô Lương khen ngợi nói:

- Như vậy có thể để cao lời nói của Độc Cô gia tộc. Dương Nguyên Khánh cũng không xem thường chúng ta.

Độc Cô Chấn liếc mặt nhìn cháu mình một cái, lắc lắc đầu:

- Ta đã cự tuyệt rõ ràng.

Độc Cô Lương ngạc nhiên:

- Việc này… Đây là vì sao?

- Ánh mát của chúng ta phải xa hơn một chút. Dương Nguyên Khánh đã trăm phương ngàn kế chén ép sĩ tộc Sơn Đông rồi. Hắn làm sao có thể cho phép quý tộc Quan Lung kết thành một khối. Tuy rằng lúc bắt đầu hắn sẽ vui vẻ chấp nhân, đây là chuyện có lợi đối với việc hắn bình ổn Quan Lũng, nhưng tương lai thì sao? Hắn muốn chèn ép tập đoàn Quan Lũng, đầu tiên là sẽ mượn Độc Cô gia khai đao. Người không nhìn xa, tất có lo gần!

Độc Cô Lương yên lặng gật đầu. Gia chủ mưu tính sâu xa làm y cảm thấy mặc cảm. Y không nhìn xa như vậy. Độc Cô Chấn thấy y có chút sầu lo trong mắt, liền cười nói:

- Vấn đề cũng không nghiêm trọng như vậy. Chúng ta là quý tộc Quang Lũng đối với Dương Nguyên Khánh cũng có chỗ dùng. Không những trợ giúp hắn yên ổn Quan Lũng, quan trọng hơn là có thể dùng chúng ta đối kháng với Sơn Đông sĩ tộc, mấu chốt là phải nắm chắc việc này. Quý tộc Quan Lũng nhất định không thể mạnh mẽ, cứng rắn. Nhất định phải ở trong lòng bàn tay của hắn. Như vậy là hắn có thể nhận chúng ta, cho nên ta mới cự tuyệt Vu Khâm Minh.

- Việc này gia chủ quyệt định đi! Ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

Độc Cô Chấn muốn là những lời này của y. Chỉ cần Độc Cô Lương đồng ý ủng hộ mình. Như vậy những thành viên khác trong gia tộc cũng chỉ có thể phục tùng. Gã trầm ngâm một chút nói:

- Ngươi lại đi Thái Nguyên tìm Độc Cô Lôi. Để cho y an bài gặp mặt Dương Nguyên Khánh. Ngươi hướng Dương Nguyên Khánh tỏ thái độ. Nói Độc Cô gia tộc nguyện ý giao ra bảy thành (7/10) đất đai.

Độc Cô Lương cười toe toét nửa ngày. Khó trách gia chủ phải có sự ủng hộ của mình. Lại giao ra bảy thành đất đai của gia tộc, đây chính là hơn mười vạn khoảnh ruộng tốt đó…

Lý Thế Dân trở về phủ, nhốt mình trong thu phòng. Ai cũng không gặp, cơm trưa không ăn. Y ngồi một mình trong tĩnh thất, tựa như là cao tăng nhập định.

Y đang suy tư về tiền đồ Đại Đường, đang suy tư cho vận mệnh của mình. Hôm nay trên triều là một tấm gương soi sáng sự khiếp nhược của triều đình, cũng hiểu rõ sát cơ trong lòng phụ hoàng.

Lý Thế Dân gần như đã tuyệt vọng. Hà Tây bị quân Tùy chiếm lĩnh, quân Đường không có chiến mã. Chiến mã Hà Hoàng ở trong tay dân tộc Thổ Dục Hồn. Dưới sự uy hiếp cường đại của Đại Tùy, bọn họ sẽ bán chiến mã cho quân Đường sao?

- Đã không có chiến mã thì quân đội cũng không còn có hy vọng. Không có lực lượng quân sự hùng mạnh làm hậu thuận, còn có thể trông cậy lùi về Giang Nam vạch sông chia đôi để trị với triều Tùy sao? Dương Nguyên Khánh là một kiêu hùng, hắn làm sao có thể đáp ứng.

Lý Thế Dân trong lòng hận đến rỉ máu. Nếu y là Hoàng đế, y nhất định sẽ cải cách hẳn hoi, lấy lợi trừ hại. Đại Đường nhất định sẽ chấn hưng. Nhưng y có cơ hội này sao? Chẳng lẽ y không thể tranh thủ phụ hoàng truyền ngôi cho y sao?

Lý Thế Dân tràn đầy thất vọng đối với thoải hiệp bình định phụ hoàng. Y cảm thấy đau lòng vô cùng, hôm nay y bị miễn đi chức Thượng Thư Lệnh chỉ là bắt đầu. Y hiểu rõ phụ hoàng mình vô cùng. Phụ hoàng cũng không phải muốn Thượng Thư Lệnh gì mà là muốn thu hồi quân quyền của y.

Nếu mình bị phế đi, phái chủ chiến duy nhất của Đại Đường sẽ biến mất. Một đám chủ quản phái đầu hàng, Đại Đường trong vòng một năm sẽ diệt vong.

- Trời xanh ở! Cho ta cơ hội một lần đi!

Lý Thế Dân ngẩng đầu lên trời hét to.

- Điện ha, ta có thể vào không?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Suy nghĩ của Lý Thế Dân bị kéo về hiện thực, y thở dài. Đây là thê tủ đi tìm huynh trưởng đến thăm mình rồi.

- Vào đi!

Lý Thế Dân đứng lên đi ra ngoài. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đi đến, gã có chút khẩn trương đánh giá. Thấy trong khóe mắt y có nước mắt, trong lòng càng thêm kinh nghi:

- Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, ta chỉ là có chút nhớ đến mẫu thân.

Lý Thế Dân che dấu nguyên nhân mình khóc.

Trầm mặc một chút, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Ta nghe nói điện hạ đã bị miễn chức Thượng Thư.

Lý Thế Dân thấy trong lòng gã đều hiểu được, chỉ đành thở dài:

- Vô Kỵ, phụ hoàng muốn thu hồi quân quyền ta rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy y cảm xúc âm u, liền an ủi:

- Có lẽ Thánh Thượng là vì sách lược hai lần Trung Nguyên của điện hạ đều thất bại cho nên có chút thất vọng đối với điện hạ. Điện hạ không cần nghĩ nhiều.

Lý Thế Dân lắc đầu cười khổ nói:

- Tề Vương bại càng thảm hơn. Phụ hoàng làm sao không thu binh quyền của gã? Thái Tử lần này xuất binh Quan Nội đạo, cuối cùng ngay cả Hà Tây cũng đều đánh mất. Phụ Hoàng sao lại không thu binh quyền của gã? Nguyên nhân căn bản là do ta hồi binh viện trợ Trương An có chậm một chút, phụ hoàng cảm thấy không khống chế nổi ta, cho nên muốn thu binh quyền. Ông là cha ta, ta rất hiểu rõ hơn người khác. Bên ngoài thì rộng rãi, nhưng thực tế thì lòng dạ hẹp hòi.

- Vậy điện hạ chuẩn bị làm gì?

Lý Thế Dân nhìn chăm chú ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, y cắn răng nói:

- Ta muốn dẫn một trăm ngàn đại quân đánh hạ Hà Tây. Ta liền đóng quân tự lập ở Hà Tây, xem phụ hoàng làm được gì?

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị dọa đến đổi sắc mặt, thanh âm run rẩy nói:

- Điện hạ không thể… Vạn lần không được, sẽ xuất hiện việc lớn, hơn nữa… Hà Tây cũng không nuôi nổi một trăm ngàn đại quân.

Lý Thế Dân buồn phiền thở dài một hơi:

- Ta biết, ta chỉ là nói thôi. Hiện tại phụ hoàng đang chờ bắt được nhược điểm của ta. Ta cũng sẽ không đưa đầu tới cho ông chém. Tuyệt sẽ không để ông nắm được bất luận nhược điểm gì.

Y chắp tay sau lưng đi vài bước, đột nhiên hỏi:

- Dương Giản bên kia tiến triển như thế nào?

- Hồi bẩm điệm hạ. Đường Phong đã bắt được nhược điểm của gã.

Lý Thế Dân gật gật đầu:

- Chuyện này phải tiến hành nhanh hơn, nhưng phải bí mật, không thể để bất cứ kẻ nào phát hiên.

- Điện hạ yên tam, ty chức hiểu…

Buổi chiều cùng ngày, Đại tướng Đoàn Đức Thao dẫn ba ngàn quân đội hộ vệ Thái Tử Lý Kiến Thành và Nạp Ngôn Trần Thúc Đạt đi tới quận Hội Ninh đàm phán với Dương Nguyên Khánh.

Đội ngũ trùng trùng điệp điệp hành quân hướng tây. Bọn họ đi đường lớn, từ Phượng Tường rời khỏi Quan Trung đi tới quận Hội Ninh. Lý Kiến Thành ngồi trên một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, do mấy trăm Đông cung thị vệ bảo hộ nghiêm mật.

Bên trong xe ngựa, Lý Kiến Thành đang tự hỏi các công việc đàm phán lần này. Lúc giữa trưa, phụ hoàng lại cùng gã đàm luận một lần, giao những điểm mấu chốt cho gã.

Vốn liếng đàm phán duy nhất của Lý Kiến Thành là Tùy triều cũng muốn ngưng chiến. Như vậy Đường triều cũng không cần phải trả giá bồi thường trên trời.

- Điện hạ cảm thấy Dương Nguyên Khánh có bao nhiêu khả năng ngưng chiến?

Trần Thúc Đạt ngồi ở đối diện thân thiết hỏi han.

Lý Kiến Thanh cười cười:

- Nghe nói ngay cả Tấn Duong cung đều bị thiêu hủy một nửa. Ở Tỉnh Hình còn chặn ba vặn kỵ binh Đột Quyết. Ngươi nói Dương Nguyên Khánh còn tiếp túc muốn đánh sao? Trên thực tế hắn không đi Hà Tây chính là chờ đợi chúng ta đàm phán, ta một chút cũng không lo lắng.

- Điện hạ…

Trần Thúc Đạt thân mình hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:

- Ta rất lo lắng sẽ có người nhân cơ hội này làm khó dễ, khơi mào chiến hỏa. Điện ha có hay không bởi vậy mà bị triều Tùy không chế?

- Lấy thân phận của Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không cần phải làm chuyện này… Tuy nhiên…

Nói đến “Tuy nhiên” Kiến Thành vẻ mặt cũng trở nên âm lãnh, cười lành lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy y sẽ ra sao?

- Chẳng lẽ điện hạ không nhìn ra, Thánh Thượng đã chuẩn bị thu binh quyền của y rồi. Lúc này, rất có thể y khơi mào chiến tranh.

Lý Kiến Thành đương nhiên biết rõ. Phụ hoàng đã quyết định thu quân quyền Tần vương rồi, hôm nay bãi miễn chức Thượng Thư Lệnh chính là một khúc dạo đầu. Chỉ có điều phụ hoàng cần bắt thêm một nhược điểm của y.

Sau một lúc lâu trầm tư, Lý Kiến Thành trên mặt lộ ra vẻ mặt cười đầy thâm ý:

- Có lẽ phụ hoàng rất kỳ vọng y tự tiện xuất binh Hà Tây.

Trần Thúc Đạt ngẩn ra, y lập tức kịp phản ứng, giơ ngón tay cái lên khen:

- Thái tử điện hạ quản nhiên là cao minh!

Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa, có người hỏi:

- Điện hạ muốn tìm ty chức sao?

Đây là thanh âm của La Thành con của La Nghệ. Gã bây giờ là một trong ba Lang tướng của Đông cung, khá được Lý Kiến Thành trọng dụng.

Lý Kiến Thành kéo cửa xe, từ bên cạnh lấy ra một phong thư đưa cho La Thành cười nói:

- Vất vả cho ngươi tới Hán Trung một chuyến rồi! Đưa phong thư này giao cho phụ thân ngươi, nói cho ống ấy biết không cần lo lắng.

La Thành nhận thu, cất kỹ vào trong ngực, khom người nói:

- Ty chức đi trước.

Gã quay ngựa lại, chạy gấp đi. Lý Kiến Thành thấy gã đi xa, gật gật đầu cười nói:

- Đứa nhỏ này không tệ, là một nhân tài.

- Nhưng phụ thân lại không được tốt lắm!

Trần Thúc Đạt bênh cạnh khinh thường bĩu mỗi. Lão rất không thưởng thức đối với nhân phẩm của La Nghệ. Không ngờ tham ô trong tiền quân lương. Đây chính là tội lớn.

Lý Kiến Thành lại không cho là đúng, thản nhiên nói:

- Nước trong quá sẽ không có cá. Tham ô tiền lương trong quân, đây chỉ là tiểu tiết. Mấu chốt là quốc gia đại sự. Đối với ta trung thành chính là quốc gia đại sự. Trung thành mới là điều quan trong nhất phải có. Nếu không chỉ có thanh liêm, giống như Thịnh Ngạn Sư thì có ích lợi gì?

Trần Thúc Đạt có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Lý Kiến Thành, nói:

- Nhưng Ngự Sử đài và Binh bộ liên hợp đi điều tra, có thể hay không…

- Vấn đề không lớn, Binh Bộ Thị lang Viên Bản Thanh là người của ta. Mấu chốt là Ngự Sử trung thừa Hàn Trạm, gã là do một tay Bùi Tịch nâng lên. Sẽ có chút phiền toái nhỏ, bất qua ta đã cho Nguyên Cát đến Hán Trung. Có y trấn thủ thì sẽ không tra ra được vấn đề gì.

Lý Kiến Thành rất coi trọng đối với La Nghệ. Trong tay y thiếu nhất chính là soái tài. Y hôm nay đã cầu tình riêng với phụ hoàng. Phụ hoàng cũng biểu lộ thái độ. Chỉ cần La Nghệ vấn đề không phải rất nghiệm trong thì có thể tha cho gã một lần. Giờ phút này, Lý Kiến Thành rất có lòng tin…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.