[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17-Chương 3 : Đường Ngụy liên minh




Sứ giả triều Đường là Hoàng môn Thị Lang Ôn Đại Nhã, y đã đến huyện Trần Lưu đã ba ngày giờ mới được Lý Mật tiếp kiến.

Cung Trần Lưu – Cần Chính Các, đây là quan phòng nơi Lý Mật xử lý công vụ, Ôn Đại Nhã được thị vệ dẫn đường, đi qua một hành lang dài, đến trước cửa quan phòng của Lý Mật.

- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả triều Đường đã đến!

- Mời y vào.

Cánh cửa mở ra, Ôn Đại Nhã ngẩng cao đầu đi vào phòng, bên trong căn phòng hết sức rộng lớn và sáng sủa, tràn ngập một hương thơm thoang thoảng từ gỗ đàn hương. Người ngồi chính giữa thân mang long bào, đầu đội tam lương quan chính là Ngụy Vương Lý Mật. Hai bên trái phải đều có một vị đại thần đang ngồi, trước mặt Lý Mật có đặt một tấm thảm ngồi, hiển nhiên là dành cho y.

Lúc này Ôn Đại Nhã lại chú ý đến, đặt bên cửa sổ có một sa bàn rất lớn chiều rộng một trượng chiều dài ba trượng, từ sau khi Dương Nguyên Khánh tiên phong trong việc sử dụng sa bàn, tiếp đến các thế lực lớn khác đều noi theo, bên trong ngự thư phòng của Lý Uyên cũng đặt một sa bàn thật lớn bao gồm toàn bộ trung Nguyên.

Ôn Đại Nhã lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước hướng về phía Lý Mật thi lễ:

- Đặc sứ Ôn Đại Nhã thay mặt Hoàng Đế Đại Đường tham kiến Ngụy Vương!

- Là Ôn Thị Lang, xin miễn lễ!

Trình độ học vấn của Lý Mật vô cùng uyên thâm, bản thân lại xuất thân từ quý tộc Quan Lũng, điều này làm cho y phô trương và lễ nghi cho giống với khí thế của một triều đình chính thống. Bản thân Lý Mật cũng thấy hài lòng, điều tiếc nuối duy nhất chính là không có một đô thành, giống như đại đô thành của Thái Nguyên hoặc Trường An, để tạo bộ mặt ngoài cho y.

Lý Mật mỉm cười, khoát tay nói:

- Ôn Thị Lang mời ngồi.

- Đa tạ điện hạ!

Ôn Đại Nhã ngồi xuống, Lý Mật vừa cười vừa giới thiệu với y hai vị đại thần bên cạnh:

- Hai vị này là Thượng Thư Hữu Phó Xạ Phòng Huyền Tảo và Nội Sử Lệnh Bính Nguyên Chân, đều là trọng thần của Đại Ngụy, Ôn Đại Lang chắc hẳn đã nghe nói qua.

Ôn Đại Nhã đương nhiên biết, Lý Mật mặc dù từ Vũ Văn Hóa Cập tiếp nhận hàng loạt các quan lại của triều Tùy, như Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ, nhưng đó chẳng qua chỉ là ngoài mặt. Trên thực tế quyền lực thực sự nằm trong tay các thuộc hạ thân tín trước đây của y, giống như hai người đang ngồi trước mặt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Phong Đức Di từ chỗ Lý Mật trốn trở về.

- Ra là hai vị đại thần, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.

Ba người đều lần lượt chào nhau, lúc Ôn Đại Nhã và Bính Nguyên Chân thi lễ, hai người nháy mắt với nhau, cả hai trong lòng đều đã biết rõ về nhau.

Phòng Huyền Tảo lại ngồi yên giống như một lão tăng, mắt khép hờ, như thể tất cả mọi việc đều không có liên quan gì đến y. Ôn Đại Nhã chào y cũng không đáp lại, tỏ vẻ vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.

Ngược lại đây là điều thất lễ đối với người trí thức, là do Phòng Huyền Tảo phản đối việc liên minh với triều Đường, y không hi vọng Lý Mật bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa Tùy Đường. Y thấy rất rõ, triều Đường rõ ràng là lợi dụng triều Ngụy. Phòng Huyền Tảo kiên quyết phản đối, nhưng Lý Mật cũng rất quan tâm đến việc này, làm y cũng đành chịu.

Ôn Đại Nhã thấy Phòng Huyền Tảo làm mặt lạnh, có chút ngượng ngùng, chỉ đành cười cười, nói với Lý Mật:

- Hôm trước tại hạ đã trình lên bức thư Bệ hạ của tại hạ viết cho Điện hạ, Điện hạ hẳn là đã xem qua rồi, không biết Điện hạ có bằng lòng chấp nhận đề nghị của Bệ hạ.

Lý Mật cười nhạt:

- Ta quả thực đã xem qua bức thư của Hoàng đế triều Đường, cũng đã cân nhắc kỹ càng về đề nghị của ông ta. Theo nguyên tắc, ta có thể chấp nhận đề nghị của ông ta, nhưng có một số chi tiết cần trao đổi lại, không biết Ôn Thị Lang có thể làm chủ được không?

Ôn Đại Nhã thoáng do dự, vội vàng khom lưng nói:

- Nếu như chỉ là thay đổi nhỏ, tại hạ có thể làm chủ!

- Thực ra không có thay đổi gì lớn, chỉ là ta muốn thêm vào một vài điều kiện nho nhỏ.

Ôn Đại Nhã nghe Lý Mật nói muốn tăng thêm điều kiện, trong lòng y có chút khẩn trương liền đứng lên, mặc dù trước khi lên đường y đã lo lắng đến việc Lý Mật có thể sẽ đưa ra điều kiện, nhưng vùng đất mà triều đình dự định nhượng bộ cũng không lớn, trong đó Thánh Thượng rõ ràng tỏ ý cương quyết không nhượng bộ đất đai và dân cư.

Trên thực tế chuyện mà Ôn Đại Nhã có thể quyết định cũng không lớn, nhưng y bình tĩnh nói:

- Không biết Điện hạ muốn điều kiện gì?

- Ta có hai điều kiện, một là triều Đường phải cung cấp cho ta ba trăm ngàn thạch lương thực, coi như là quân nhu.

Nghe đối phương yêu cầu ba trăm ngàn thạch lương thực, trong lòng Ôn Đại Nhã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, bên Kinh Tương lương thực dư dả, tính ra ba trăm ngàn thạch lương thực, điều kiện này y có thể đáp ứng.

Chỉ có điều y không thể đáp ứng ngay, làm cho Lý Mật cảm thấy quá dễ dàng, trên mặt Ôn Đại Nhã lộ ra vẻ khó xử, do dự một chút lại hỏi:

- Không biết điều kiện thứ hai của Ngụy Vương điện hạ là gì?

- Còn điều kiện thứ hai!

Lý Mật kéo dài giọng, giọng nói trở nên lạnh lùng:

- Ta muốn một cái đầu, đầu của Phong Đức Di, làm điều kiện liên minh.

Ôn Đại Nhã kinh hoảng, điều kiện đầu tiên y còn có thể giả bộ, nhưng điều kiện thứ hai thì y thực sự không thể chấp nhận, làm sao có thể! Phong Đức Di hiện đã là Nội Sử Thị Lang ở triều Đường, là quan đại thần quyền thế vang dội, triều Đường làm sao có thể đem đầu của y giao cho Lý Mật, bằng không, sau này ai còn dám đầu nhập vào triều Đường nữa.

- Điều kiện thứ hai có chút khó khăn, xin Ngụy Vương hãy nghĩ lại cho.

Ôn Đại Nhã khéo léo từ chối điều kiện thứ hai của Lý Mật.

- Như vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn định cùng triều Đường liên minh, đáng tiếc!

Lý Mật lắc đầu, trong lời nói chứa đầy vẻ tiếc nuối.

- Điện hạ, thử đổi lại điều kiện, đặt mình vào vị trí của chúng tôi, nếu như triều Đường đề nghị điều kiện như vậy, Điện hạ có thể chấp nhận không?

Lý Mật ngẩng đầu suy nghĩ phút chốc, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo cười nói:

- Nếu đã khó khăn, ta đây đành phải đổi lại một điều kiện khác vậy, được rồi! Ta không miễn cưỡng triều Đường, ta sẽ đổi lại một điều kiện, ta muốn mười ngàn tấm vải lụa.

Đây thực sự mới chính là điều kiện của Lý Mật, mặc dù chuyện Phong Đức Di phản bội đã làm cho y căm tức, nhưng đó chỉ là tổn thất bề ngoài, hiện tại Lý Mật coi trọng chính là lợi ích thiết thực, lương thực, vải vóc là tài sản thực tế nhất, dùng một Phong Đức Di đổi lấy mười ngàn tấm vải lụa, đây là một chuyện kinh doanh lớn.

Ôn Đại Nhã đột nhiên hiểu được ý đồ của Lý Mật, trong lòng y thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, may mà cả hai điều kiện đều không đụng chạm đến đất đai và dân cư, y có thể đáp ứng được.

- Ngụy Vương điện hạ còn có điều kiện gì khác không?

- Không có điều gì khác hơn là hi vọng đôi bên chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau đối phó quân Tùy mở rộng phía nam.

Ôn Đại Nhã trịnh trọng gật đầu:

- Dựa vào Ngụy Vương điện hạ và bốn chữ “tin tưởng lẫn nhau”, hai điều kiện trên tại hạ đều đáp ứng.

……….

Ôn Đại Nhã rời khỏi, Bính Nguyên Chân cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có hai người Phòng Huyền Tảo và Lý Mật. Phòng Huyền Tảo kiên quyết phản đối việc liên minh với triều Đường, y cũng không hề tư lợi như Bính Nguyên Chân, mà là y cho rằng liên minh với triều Đường, là một chiến lược sai lầm.

- Vương gia có biết được chúng ta so với triều Đường triều Tùy còn thiếu cái gì?

Điều này trong lòng Lý Mật hiểu rất rõ, y chắp tay chậm rãi đi đến trước sa bàn, dừng ở sa bàn một lúc lâu, mới thở dài nói:

- Hiện tại thứ mà ta thiếu nhất chính là dân cư.

- Vương gia nói không sai, triều Đường có Quan Trung và Ba Thục, Lại chiếm được Kinh Tương vừa giàu có, dân cư lại đông đúc, còn triều Tùy thì có Hà Đông và Phong Châu, ty chức nghe nói dân chúng ở Phong Châu đang lần lượt di chuyển đến Hà Bắc, đây là nguồn tài nguyên chiến lược cực kỳ quan trọng. Mà chúng ta lại thiếu một nơi giống như Quan Trung hoặc Hà Đông như vậy sẽ đủ chỗ cho dân cư tập trung. Cho nên trước sau thực lực của chúng ta so ra vẫn kém hơn hai nhà Tùy Đường.

Phòng Huyền Tảo nhận xét rất thấu đáo, nói ra điểm yếu lớn nhất hiện tại của Lý Mật, thực ra Lý Mật còn có một điểm yếu nữa, đó chính là ngôn bất chính danh bất thuận.

Mặc dù sau khi y bắt được Dương Đàm và Tiêu hậu, là Hoàng hậu và Thái tôn, nhưng y lại thành lập triều đại mới gọi là triều Ngụy, quân đội cũng gọi là quân Ngụy, điều này có phần chẳng ra làm sao, khiến cho y mất đi sự chính thống, ưu thế chính trị của Tiêu Hậu và Dương Hòa cũng không thể phát huy được.

Nhưng so với việc danh chính ngôn thuận, không có vị trí chiến lược lại càng khó khăn trầm trọng hơn, vì sao y muốn đưa ra điều kiện là ba trăm ngàn thạch lương thực, hay bởi vì y đang thiếu quân lương trầm trọng.

Y chiếm giữ các vùng đất không thể nuôi sống hai trăm ngàn đại quân của mình, chỉ có thể dùng quân đội đồn điền, nhưng quân đội đồn điền cũng không thể giải quyết nhu cầu trước mắt, không có dân cư, sẽ không có lương thực và các loại thuế, cũng không có nguồn nhân lực, đây là khó khăn lớn nhất của Lý Mật.

Mà Phòng Huyền Tảo biết khó khăn của Lý Mật nằm ở đâu, y cũng nghĩ tới các biện pháp để đối phó.

- Vương gia, thực ra chúng ta có thể phát triển về hướng nam, lấy Giang Đô làm kinh đô, lấy Ngô Việt làm trung tâm, bắc có thể kiểm soát được Giang Hoài Trung Nguyên, nam có thể đạt tới Ngô Việt Tam Mân, có thể cùng Tùy Đường phân chia thiên hạ. Đã như vậy, vì sao còn phải bán mạng cho triều Đường, để cho chúng lợi dụng?

Lời nói của Phòng Huyền Tảo làm cho Lý Mật có chút động lòng, mặc dù nhà Tùy trước đây, đời sống nhân dân ở phía nam không thể so sánh với phía bắc, nhưng khi cuộc đại loạn vào cuối đời nhà Tùy xảy ra, phía bắc bị thiệt hại to lớn, phần lớn dân chúng đã bỏ chạy về phía nam.

Ngược lại, Giang Nam bị thiệt hại chiến tranh chỉ một phần nhỏ, trái lại trở thành nơi có nền kinh tế phát triển thịnh vượng nhất. Mặc dù đang vào thời kỳ cuối của nhà Tùy, Giang Nam cũng có Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy tạo phản, nhưng tại thời điểm đó, các nước chư hầu cũng đã tương đối coi trọng đời sống nhân dân, không còn giết người cướp của, biết đào ao nuôi cá.

Lý mật nghĩ đến đầu tiên chính là thành Giang Đô, thành trì to lớn rộng rãi, dân cư đông đúc, sau lại trở thành kinh đô thứ hai của triều Tùy, có thể so sánh cùng thành Thái Nguyên và thành Trường An, nếu có thể lấy được Giang Đô, vậy thì y có thể trực tiếp đăng cơ xưng đế.

- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút, ta sẽ suy nghĩ lại!

Phòng Huyền Tảo kỳ thực cũng không phải muốn Lý Mật lập tức đồng ý ngay, suy cho cùng đây cũng là chuyện trọng đại, không thể đồng ý ngay được, hơn nữa cũng không phải muốn y không giữ lời hứa liên minh cùng triều Đường. Điều quan trọng là chỉ cần trong lòng Lý Mật nghĩ đến lợi ích của bản thân, y sẽ tự biết kiềm chế, sẽ không dốc hết sức thay triều Đường bán mạng.

- Vậy ty chức xin cáo lui!

……..

Lý Mật một mình đứng chắp tay trước sa bàn, y lại nhớ tới chuyện cũ, thực ra mà nói y và Dương Nguyên Khánh có chung nguồn gốc từ rất lâu. Năm đó lần đầu tiên y được người khác khen ngợi, người đó là Dương Tố. Lúc đó y đang nằm trên lưng trâu đọc sách, bị Dương Tố nhìn thấy, sau một hồi nói chuyện với nhau còn tưởng là có duyên kỳ ngộ, còn cùng con trai ông là Huyền Cảm gặp gỡ qua lại.

Dương Huyền Cảm là người bạn thân nhất trong cuộc đời y, kể cả khi Dương Huyền Cảm tạo phản, cũng là thủ đoạn do y bày ra, nhưng lại không nghĩ đến, hiện tại kẻ thù lớn nhất của y, dĩ nhiên là con trai của Dương Huyền Cảm, cháu trai của Dương Tố, khiến cho y có cảm giác sâu sắc về những cuộc hội ngộ kỳ diệu trong đời người.

Lý Mật chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở phía xa, cả bầu trời như được nhuộm thành màu đỏ tía, cuối cùng điều làm Lý Mật hối hận nhất, đó là đánh chết Trương Tu Đà, khiến cho y và Dương Nguyên Khánh không thể kết thúc được thù hận, ân oán của bọn họ chỉ có thể được giải quyết khi một trong hai người chết đi.

Bế tắc này khiến Lý Mật nhịn không được thở dài một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.