[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17-Chương 29 : Bí mật của mạch đao




Thuyền lớn nhanh chóng chậm lại. Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới đầu thuyền, phát hiện phía nam cách hạm đội một dặm, cây cối bên bờ bị thiêu trụi, mấy nghìn quân Đường đứng bên bờ, giương cung kéo nỏ, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nhưng nguy hiểm lúc này cũng không phải đến từ mấy nghìn quân Đường ở trên bờ, mà là một tầng dầu đen dày trên mặt sông. Hắn đã cố giữ cho hạm đội an toàn nhưng vẫn có nửa thân thuyền đi vào giữa vùng dầu trên mặt sông. Đầu thuyền và hai bên mép thuyền đều dính đầy dầu.

Dương Nguyên Khánh âm thầm kinh hãi, đây là biện pháp lần trước hắn đối phó với Lý Mật, bây giờ lại bị quân Đường dùng đối phó lại. Chỉ là lúc đó ban đêm, khó có thể phát hiện ra, mà hiện tại là ban ngày, hắnvẫn có thể kịp thời thoát hiểm. Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:

- Đội thuyền khởi hành, nhanh rời khỏi khu dầu.

Thuyền lớn chậm rãi quay đầu chạy về hướng đông. Chỉ trong chốc lát Dương Nguyên Khánh đã điều khiển những thuyền lớn rời khỏi khu dầu đang lan rộng. Hắn quay đầy nhìn bốn phía thuyền lớn cùng vài chiến thuyền cũng đã rời khỏi khu dầu, những chiếc thuyền khác cũng không ngừng chạy khỏi khu dầu.

Dương Nguyên Khánh lúc này quyết đoán, hô:

- Châm lửa thiêu dầu!

Mệnh lệnh vừa ra, hơn mười hỏa tiễn đã bắn tới những khu dầu đang không ngừng lan rộng trên mặt sông, chỉ nghe một tiếng ‘Bùng’, toàn bộ khu dần bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, một dặm bờ nam sông biến thành một biển lửa.

Thiêu đốt mặt sông là cảnh cáo tốt nhất. Đội thuyền trên bờ nam sông không đi tiếp, đợi lửa ngừng lại. Trận đại hỏa cháy gần một canh giờ cũng dần dần tắt.

Đội tàu bắt đầu chấn hưng cờ trống, dựa sát vào bên bờ, nhất thời tiễn bay như mưa, hai bên chiến đấu kịch liệt tại bến Minh Tân.

- Ngăn cản quân Tùy!

Chủ tướng Vương Hoài Văn của quân Đường lớn tiếng hô:

- Không được để quân địch lên bờ!

Tại bến Minh Tân có hơn năm nghìn quân Đường, ba nghìn cung nỏ quân và hai nghìn kỵ binh. Bọn họ ở bên ngoài bến đò đã trút xuống sông hơn một nghìn thùng dầu hỏa, hình thành phòng tuyến thứ nhất. Sau đó hai bên bờ bố trí hơn ba nghìn người bắn nỏ, đợi lúc chiến thuyền quân Tùy chậm rãi cặp bờ thì quân Đường trên bờ loạn tiễn cùng phát, những mũi tên dày đặc như mưa sẽ bắn đến thuyền lớn, trong hỗn loạn còn có vô số hỏa tiễn.

Trên chiến thuyền của quân Tùy cũng phát động phản kích. Những mũi tên như mưa bắn từ phía bờ thì uy lực cũng không bằng pháo đá trên thuyền. Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một hòn đá nặng hơn mười cân bay về phía quân Đường ở trên bờ, mỗi khối đá lớn đều đánh trúng mấy người. Những tiếng kêu thảm thiết trên bờ vang lên, quân bắn nỏ của quân Đường bị thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Dưới tiến công dày đặc của pháo đá, quân cung nỏ của quân Đường bị ép lui về phía sau, cơ hội lên bờ của quân Tùy liền xuất hiện. Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc thuyền lớn nhìn chăm chú vào chiến cuộc, hắn đã sớm thấy cách bờ khoảng mấy trăm bước đã có hai nghìn kỵ binh xếp hàng, hiển nhiên là chuẩn bị phát động tiến công khi quân Tùy vừa lên bờ.

- Năm trăm trọng giáp mạch đao quân tiến lên trước!

Mện lệnh của Dương Nguyên Khánh vừa hạ xuống, cờ chỉ huy trên thuyền được huy động, năm trăm mạch đao binh sĩ từ hai chiến thuyền dẫn đầu cặp bờ, trên tay mỗi người đều cầm mạch đao, đón tên lên bờ, bắt đầu xếp thành hàng hướng quân Đường phát động công kích.

Những mũi tên của quân Đường không có cách nào xuyên thủng trọng giáp của mạch đao quân. Đại bộ phận binh sĩ quân Đường là lần đầu tiên nhìn thấy mạch đao quân của quân Tùy, bị những binh sĩ không sợ gì này làm cho hoảng sợ bước lui về phía sau. Trong trận doanh liền xuất hiện rối loạn.

Chủ tướng Vương Hoài Văn từng là tướng Tùy, y biết đây là trọng giáp bộ binh, tay cầm mạch đao. Dưới thời kỳ Ngụy Tấn, những trọng giáp bộ binh này chỉ dùng để đối phó các dân tộc du mục, chỉ là trong tay quân Tùy cầm lưỡi đao dài hơn.

- Tướng quân, sợ rằng kỵ binh sẽ gặp bất lợi!

Một gã thiên tướng cũng cảm giác được có chuyện không ổn, gã vội vã nhắc nhở Vương Hoài Văn.

Vương Hoài Văn chăm chú nhìn một lát, dứt khoát hạ lệnh:

- Kỵ binh xuất kích!

Hai nghìn kỵ binh được phát động, tiến công những trọng giáp bộ binh mới lên bờ của quân Tùy, ý đồ dùng tốc độ và lực đánh nhanh chóng hạ trọng giáp bộ binh ở Hoàng Hà.

Nhưng kết cục những kỵ binh của quân Đường chính là bị thương nặng. Trọng giáp bộ binh chống đỡ tấn công của kỵ binh quân Đường, mạch đao chém xuống, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Năm trăm bộ binh như tường đẩy mạnh, thi thể người ngựa chồng chất, máu chảy thành sông.

- Tướng quân, rút lui thôi!

Tất cả tướng lĩnh đều lo lắng hô to, cuối cùng Vương Hoài Văn nhìn thoáng qua năm trăm trọng giáp bộ binh, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán nản, không ngờ bọn họ không thể bắt giữ được một tên trọng giáp bộ binh nào, hơn nữa hai nghìn kỵ binh lại tổn thất thảm trọng, bị đánh cho tan tác. Trong lúc đó, càng nhiều binh sĩ trường mâu của quân Tùy cũng bước lên đất liền.

Vương Hoài Văn bất đắc dĩ hạ lệnh:

- Toàn quân rút lui!

Hơn một nghìn kỵ binh và không đến ba nghìn người bắn nỏ nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Bởi không có chủ lực quân Đường tham chiến, trận chiến ở bến đò Minh Tân chỉ là một chiến dịch nhỏ gây hỗn loạn đã được định trước. Nó chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian quân Tùy lên bờ, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản chủ lực quân Tùy lên đất liền. Càng ngày càng nhiều quân Tùy lên bờ, đại tướng Vương Hoài Văn của quân Đường nhìn thấy đại thế đã mất liền suất lĩnh quân đội nhanh chóng rút khỏi bến sông, lui lại về phía Nam.

Năm vạn đại quân của triều Tùy bắt đầu lên đất liền. Lúc này, trên phong hỏa đài châm lên ba ngọn lửa, nhanh chóng thông báo chủ lực quân Tùy đã xuất hiện truyền tin đến đại doanh quân Đường ở Lạc Dương... Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hoài Văn suất lĩnh quân Đường lui về đại doanh ở Lạc Dương, bắt đầu nhổ trại chuẩn bị rút lui thì nghe Lý Thế Dân nói đến tin tức Vương Thế Sung bỏ đi niên hiệu, y lập tức ý thức được chủ lực quân Tùy muốn xuất binh. Tất nhiên việc bỏ niên hiệu chính là điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra.

Quân Tùy xuất binh, chiến cuộc bắt đầu trở nên vi diệu. Lúc đầu là cục diện Đường mạnh Trịnh yếu, nhưng tình thế bắt đầu xoay chuyển, quân Đường gặp bất lợi. Từ Thế Tích suất hai vạn quân Tùy đóng quân tại Hàm Cốc Quan, mà mấy vạn quân chủ lực do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đánh tới huyện Yển Sư. Quân Đường khuyết thiếu chiến lược thọc sâu, trận chiến này nhất định thất bại.

Trong lều lớn, Lý Thế Dân cùng mấy tên đại tướng đang nghe Vương Hoài Văn thuật lại chi tiết trận chiến ở Minh Tân, nhất là về mạch đao trọng giáp bộ binh. Tất cả mọi người đều nghe hết sức chăm chú.

- Đối phương chỉ dùng năm trăm trọng giáp bộ binh nhưng sức chiến đấu lại cường đại. Lưỡi đao của bọn họ không phải là lưỡi đao mà chúng ta biết, nó dài hơn, dường như còn sắc bén hơn. Năm trăm người bị kỵ binh tấn công nhưng vẫn đứng vững, sau đó cùng nhau tác chiến, giết chết hai nghìn kỵ binh, tổn thất thảm trọng vô cùng.

Lúc này, một gã binh sĩ đi vào lều lớn, trong tay cầm một thanh mạch đao kiểu cũ. Trên thực tế đây là một cây đao một mũi hai lưỡi.

Vương Hoài Văn tiếp nhận thanh đao nặng gần ba mươi cân, tiếp tục nói với mọi người:

- Cây đao của quân Tùy dài hơn ba thước so với cây đao này, lưỡi đao dài hơn hai thước, lại nhẹ nhàng linh hoạt, lưỡi dao màu bạc nhưng lại có cảm giác phi thường cứng rắn và sắc bén. Ta không thấy tận mắt nhưng ta cảm giác được muốn chế tạo một thanh đao tốt như quân Tùy cần loại chất liệu tốt và thợ rèn giỏi nhất, sợ rằng thợ rèn của chúng ta cũng không chế tạo được.

Lúc này, lại có một gã thân binh tiến đến, trong tay gã cũng cầm một thanh đao nhưng dài hơn, mảnh hơn thanh vừa rồi, giống hệt như những gì Vương Hoài Văn miêu tả. Rất nhiều tướng lĩnh giật mình kinh hô.

Con mắt Vương Hoài Văn trừng lớn, y chậm rãi tiếp nhận cây đao dài này, vung múa hai đao, hưng phấn nói với các tướng:

- Chính là nó, giống như đúc cây đao của quân Tùy, quả nhiên là đao tốt!

Y bỗng nhiên nghi hoặc, cây đao này từ đâu tới đây? Y có chút không giải thích được, hỏi Lý Thế Dân:

- Đây là vật điện hạ thu được từ quân Tùy sao?

Lý Thế Dân tiếp nhận phách nhận, lắc đầu nói:

- Kỳ thực cây đao này là Quân khí giám của chúng ta mới chế tạo ra.

Trong lều lớn một mảnh kinh hô, thợ rèn của bọn họ không ngờ cũng có thể chế tạo loại đao này. Vương Hoài Văn phi thường hưng phấn nói:

- Điện hạ, như vậy chúng ta có thể thành lập một đội quân mạnh như trọng giáp bộ binh của quân Tùy sao?

Lý Thế Dân cười khổ một chút, thở dài nói:

- Ta cũng mong muốn như vậy nhưng đây không phải hiện thực. Cây đao này chính xác mà nói cũng không phải đao chém, mà là mạch đao, vô luận là tài liệu chế tạo hay kĩ thuật rèn đều có yêu cầu cực cao. Hơn một năm trước chúng ta đã lưu ý đến trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy, nên ta đã tập trung những người ưu tú nhất trong Quân khí giám tại Trường An.

Nói đến đây, Lý Thế Dân có điểm nhụt chí, gã thở dài lại nói:

- Đáng tiếc chúng ta không có đao nào ra hồn, cũng không có kỹ thuật rèn. Triều Tùy bảo mật cực nghiêm đối với chuyện này, Đường Phong hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không thu hoạch được gì. Những tình báo đến với chúng ta đều giống như tình báo của tướng quân, chỉ biết nó dài hơn, lại cực kỳ sắc bén và cứng rắn, còn những cái khác hoàn toàn không biết, cho nên hơn một năm qua, cuối cùng chúng ta cũng chỉ chế tạo được một thanh mạch đao. Còn trọng giáp của bọn họ chúng ta cũng đã tìm hiểu nhưng vấn đề này chúng ta không có nhiều thời gian và những thợ rèn ưu tú như vậy, cho nên muốn có một đội trọng giáp mạch đao ba nghìn người, chí ít cũng mất tới hai năm, hao hết tài lực của Đại Đường, lúc đó mới có thể thành công.

Lời nói của Tần vương khiến mọi người trong lòng có chút nặng nề, Uất Trì Cung không khỏi hiếu kỳ, hỏi:

- Điện hạ, trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy lẽ nào không địch nổi, không có biện pháp nào khắc chế sao?

- Không! Trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy cũng có thiên địch. Lúc đánh đại doanh của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức đã sử dụng sàng nỏ, nghe nói bắn chết mấy trăm tên trọng giáp mạch đao quân, có lẽ có điểm khoa trương nhưng thiết tiễn của sàng nỏ xác thực có thể bắn xuyên áo giáp hạng nặng của binh sĩ trọng giáp mạch đao. Đây là biện pháp ta tìm được để đối phó với trọng giáp bộ binh.

Nói đến đây, Lý Thế Dân mỉm cười:

- Kỳ thực biện pháp còn có rất nhiều, tỷ như chúng ta đào một hố to, để cho bọn họ ngã xuống, sau đó dùng dầu hỏa thiêu cháy bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể chết hết. Vạn vật trên thế gian đều có thiên địch, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không có gì là thiên hạ vô địch. Quân Tùy không có khả năng chỉ dựa vào một đội trọng giáp bộ binh là có thể quét ngang thiên hạ. Chỉ cần chúng ta có sự cảnh giác, thì thương vong có thể áp xuống mức nhỏ nhất.

Bầu không khí trong lều quân sôi trào hẳn lên. Lúc này, một gã binh sĩ chạy vào bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, quận Hoằng Nông gửi tình báo khẩn cấp!

Lý Thế Dân tiếp nhận tình báo nhìn một lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng:

- Từ Thế Tích suất quân giết vào quận Hoằng Nông, muốn chặt đứt đường lui của chúng ta.

Lý Thế Dân thở dài, chuyện tới nước này, gã cũng không thể không rút quân. Gã lập tức ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút lui đến quận Hoằng Nông...

Vì đại quân của Dương Nguyên Khánh đã qua sông nên quân Đường ý thức được bọn họ không có cách nào chiếm thành Lạc Dương. Để không bị quân Tùy chặn đường lui, Lý Thế Dân bị ép buộc phải hạ lệnh bảy vạn đại quân của quân Đường rút lui đến quận Hoằng Nông, chuyển chiến trường đến quận Hoằng Nông. Quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, cũng không có nghĩa là bọn họ buông tha Trung Nguyên. Quận Hoằng Nông là điểm quan trọng của quân Đường nên bọn họ phải cố gắng bảo vệ. Một hồi đại chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân lại mở màn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.