[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17-Chương 22 : Tiêu Hậu tới




Mặt trời mới lên, hàng vạn tia sáng chiếu rọi trên mặt sông Hoàng Hà hùng vĩ, khiến mặt nước như có một lớp sắc vàng lăn tăn gợn sóng. Gió Thanh Lương phất qua mặt sông tạo thành những bọt sóng vỗ vào mạn thuyền.

Đây là đội thuyền do hơn mười chiến thuyền kết hợp tạo thành. Trên thuyền có treo một lá cờ lớn một mặt màu đen, trên lá cờ có thêu một chữ “Ngụy” màu trắng rất to. Đây chính là đội thuyền của Ngụy Quốc - Lý Mật, chở đầy các loại tiền bạc, vật phẩm, từ Trần Lưu đi Hà Dương.

Trên mũi thuyền của chiếc thuyền lớn đi đầu, một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng chắp tay, gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc đen bóng mượt của cậu. Trong ánh mắt sâu sa của cậu chứa chan niềm đau buồn vô tận.

- Điện hạ, gió trên sông lớn, Người mau quay vào trong khoang đi ạ.

Một gã thái giám già ân cần nói với cậu thiếu niên.

- Ta không sao. Ngươi đi xem xem bà nội đã dậy chưa.

Người thiếu niên căn dặn.

Gã thái giám đi rồi, người thiếu niên nhìn thế núi xa xa hai bờ sông Hoàng Hà, cậu cúi đầu thở dài, tới quận Hà Nội rồi.

Người thiếu niên đó chính là Hoàng trưởng tôn Dương Đàm. Theo thỏa thuận mà hai bên Tùy - Ngụy đạt được, Lý Mật buộc phải trao trả Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu hậu cho triều đình nhà Tùy. Do Lý Mật đã thành lập triều Ngụy, Dương Đàm và Tiêu hậu mất đi ý nghĩa chính trị. Cuối cùng Lý Mật đồng ý trao trả hai người này, để đổi lấy việc kết minh với triều Tùy.

Đây cũng là tình thế cho phép. Triều Đường và nước Ngụy vừa mới đạt được thỏa thuận đồng minh, nhưng quân Đường liền bội ước, xuất binh đánh quận Toánh Xuyên, chiếm lĩnh vùng đất vốn thuộc về nước Ngụy.

Điều này khiến cho Lý Mật vô cùng căm giận, đuổi Ôn Đại Nhã ra Trần Lưu. Đồng thời, cuối cùng gã cũng quyết định đạt được hiệp thương với triều Tùy. Chính dưới bối cảnh này, Dương Đàm và Tiêu Hậu cuối cùng cũng có được tự do.

Dương Đàm nhớ lại tình hình mấy năm trước khi cậu ta và ông nội đi thuyền qua quận Hà Nội, ông nội cười đùa chỉ điểm giang sơn cho cậu ta. Những nơi này đều là giang sơn vốn là của Đại Tùy, nhưng cuối cùng Đại Tùy lại trở thành mây khói của ngày hôm qua. Điều này khiến cho Dương Đàm trong lòng vô cùng thương cảm, cũng trách bản thân bất tài.

Cậu ta sắp gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không biết Dương Nguyên Khánh sẽ đem lại cho cậu ta điều gì. Dương Nguyên Khánh liệu có thực sự sẽ khôi phục triều Tùy, bảo vệ lá cờ cuối cùng của Triều Tùy không? Trong lòng Dương Đàm vô cùng hồi hộp, nhưng cũng có chút chờ mong.

Lúc này, lão thái giám lại quay lại, thấp giọng nói:

- Điện hạ, Thái Hậu mời Người qua đó.

Dương Đàm gật đầu. Sáng sớm thức dậy cậu ta cũng muốn đi tới thỉnh an bà nội. Cậu ta rời mũi thuyền, bước nhanh theo lão thái giám tới trước khoang thuyền. Lão thái giám bẩm báo nói:

- Thái hậu, trưởng tôn đến rồi.

- Vào đi.

Trong khoang thuyền cất lên giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu hậu.

Dương Đàm đi vào trong khoang thuyền, bên trong ánh sáng rạng ngời, bao phủ một mùi thơm thoang thoảng. Tuy rằng trang trí đơn giản, nhưng rất thanh khiết.

Tiêu Hậu đã dậy từ sớm, rửa mặt chải tóc xong xuôi, khoác lên mình chiếc áo lụa tơ tằm màu vàng nhạt, mặt trang điểm thanh nhã, mái tóc đen được chải gọn gàng, cài một cây trâm màu ngọc bích. Đã là một người đàn bà năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, nên thoạt nhìn bà chỉ như ba mươi tuổi.

Ngồi bên cạnh Tiêu hậu là công chúa Nam Dương - Dương Thấm Phương. Dương Thấm Phương cũng chính là vợ của Vũ Văn Sĩ Cập. Sau khi Vũ Văn Sĩ Cập tháo chạy lúc hỗn loạn, Dưởng Thấm Phương và con trai là Vũ Văn Thiền Sư đã bị Lý Mật bắt làm tù binh. Lần này hai mẹ con họ và mẫu thân Tiêu Hậu cùng được trả về triều Tùy.

- Cháu xin được thỉnh an bà nội.

Dương Đàm quỳ xuống trước mặt bà nội, cung kính dập đầu.

Cậu ta cũng quay sang Dương Thấm Phương hành một lễ:

- Xin vấn an cô.

Con trai bé của Dương Quảng là Triệu vương Dương Cảo cũng đã chết cùng cha ở Giang Đô. Hơn một năm nay, Tiêu Hậu và người cháu trai luôn nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm hai bà cháu sâu đậm. Tiêu hậu nói với con gái là Dương Thấm Phương và hai tỳ nữa phía sau:

- Ai Gia muốn nói chuyện riêng với Trường tôn, các ngươi lui trước đi.

Dương Thấm Phương và hai tỳ nữ lui đi, trong khoang thuyền chỉ còn hai bà cháu, Tiêu Hậu thở dài, lúc này mới chậm rãi nói với Dương Đàm:

- Đàm nhi, hôm nay sẽ về đến Hà Dương rồi, có một số điều bà muốn nói với cháu.

- Cháu xin nguyện nghe theo sự chỉ dạy của bà nội.

Tiêu Hậu cười hiền từ, trong mắt ánh lên chút lo lắng, nói:

- Cháu là một người thông minh, thông minh hơn hai em trai cháu, nhưng cháu lại là người cố chấp hơn hai em, đây cũng là điều mà bà nội lo lắng nhất. Bà sợ cháu không hiểu rõ tình thế lại làm chuyện ngốc nghếch. Đàm nhi, bà muốn nói với cháu, Đại Tùy thực ra đã bị diệt vong rồi, Triều Tùy này không phải là triều Tùy ngày trước nữa, cháu hiểu rõ chưa?

Dương Đàm cúi đầu không nói gì, Tiêu Hậu nhìn cậu ta thật lâu, sự lo âu trong ánh mắt bà càng nhiều thêm, thở dài nói tiếp:

- Bà biết cháu một lòng muốn kế thừa di nguyện của ông nội, khôi phục giang sơn Đại Tùy, nhưng bà phải nói cho cháu biết, điều này không thể thành hiện thực được nữa. Dương Nguyên Khánh đối nhân xử thế không tệ, có thể thấy trước mặt cha mẹ cháu cứu ba anh em cháu về, như vậy là anh ta đã hết lòng quan tâm giúp đợ chúng ta, nếu không thì đã mượn tay Vương Thế Sung giết hại Đồng nhi, mượn tay Lý Mật sát hại cháu, quả thực dễ như trở bàn tay, cháu đã rõ chưa?

Dương Đàm im lặng gật đầu, điều này thì cậu ta hiểu rõ, đây cũng là điểm mâu thuẫn của cậu ta. Cậu ta quả thật biết là Dương Nguyên Khánh đã vì đồng ý với cha mẹ cậu ta, chăm sóc ba anh em cậu ta. Nhưng giang sơn Đại Tùy tiêu tan thành mây khói như thế này khiến cậu ta không thể chấp nhận được sự thực này.

Tiêu Hậu lại tận tình khuyên bảo cậu ta:

- Hiện giờ Dương Nguyên Khánh vẫn lấy tên Tùy làm Quốc hiệu, ít nhất cụ cố cháu là Văn Đế, ông nội Vũ Đế của cháu vẫn là những người khai quốc của Đại Tùy. Xã tắc Đại Tùy vẫn còn, chỉ có điều khác là Hoàng đế đã thay đổi, cũng may là anh ta cũng họ Dương. Nếu mà chọc giận anh ta, đến lúc đó e là Quốc hiệu Đại Tùy cũng không giữ được, ông nội cháu ở dưới chín suối cũng sẽ không tha thứ cho cháu. Nếu cháu có thể thuận theo sự sắp đặt của anh ta, thì ít nhất là ba anh em cháu sẽ được sống bình yên, tuổi già của ta cũng có thể được sống trong vinh hoa phú quý, thế hệ mai sau của ông nội cháu cũng có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Dương Đàm thở dài nói:

- Bà nội yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ, cháu sẽ không làm những việc ngu xuẩn đâu ạ.

Đúng lúc này, bên ngoài khoang thuyền có tiếng người chèo thuyền hô lớn:

- Thuyền cập bến rồi.

Tiêu hậu và Dương Đàm cùng bước ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy chiếc thuyền lớn đang từ từ hướng sát bờ, khắp nơi trên mặt sông đều là thuyền lớn, cột buồm như rừng, chừng mấy ngàn chiếc thuyền lớn, đây chính là đã đến huyện Hà Dương rồi.

Hàng ngàn binh sĩ đứng đầy trên bờ sông canh phòng nghiêm ngặt. Ở kè đá bên cạnh, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy quan văn đã đứng đợi cả nửa canh giờ, đứng bên cạnh là người ghi chép việc tòng quân mới từ Thái Nguyên về đến tên Trương Lương.

Trương Lương thấy đám quan văn đứng khá xa, liền nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:

- Điện hạ nên mượn tay Lý Mật diệt trừ Hoàng Trưởng Tôn, để lại cậu ta sẽ là hậu hoạ.

Dương Nguyên Khánh chắp tay, cuồi nhạt nói:

- Ta đã đồng ý với cha mẹ cậu ta, bảo đảm cho ba huynh đệ cậu ta một cuộc sống bình an, vậy thì cứ giữ đúng lời hứa, hà tất phải suy nghĩ nhiều?

Trương Lương vốn xuất thân bần hàn, lại đã từng nhập quân Ngõa Cương, tính cách khá là theo thiên hướng u tối, gã lại khuyên nói:

- Ấu tôn Dương Hựu bản tính không ham danh lợi, chỉ đắm chìm trong sách vở, văn học, tương lai có thể trở thành nhà thơ nho giáo. Thứ tôn Dương Đồng xuất gia làm tăng ni, nguyện thanh tĩnh tu tâm, không màng trần thế, có thể không cần lo lắng. Duy chỉ có Trưởng tôn Dương Đàm được lập làm Hoàng thái tôn, trong lòng mang ý chỉ tổ tông, chỉ e cậu ta không nhận thức được thời thế, một lòng muốn phục quốc, thì sẽ mang đến cho điện hạ những phiền phức không đáng có.

Dương Nguyên Khánh nhìn gã một cái, vẻ không hài lòng, cười nói:

- Phiền phức thì lúc nào không có? Nếu như Dương Đàm có bản lĩnh thay ta tập hợp một nhóm chí sĩ phục quốc, ta cầu còn không được.

Câu nói này của Dương Nguyên Khánh khiến Trương Lương lập tức tỉnh ngộ. Mưu tính sâu xa của điện hạ thì gã còn thua xa.

Lúc này, một binh sĩ hô lớn:

- Đội tàu Trần Lưu đến rồi.

Dương Nguyên Khánh nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy xa xa một đội tàu đang từ từ kéo đến, ước chừng hơn trăm chiếc thuyền, chiếc thuyền lớn dẫn đầu đang chậm rãi cập bờ.

Khi chiếc thuyền lớn đã cập bờ, ván thuyền được bắc lên bờ sông, mười mấy cung nữ hộ tống Tiêu Hậu và Dương Đàm xuống thuyền. Dương Nguyên Khánh nhanh chân bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Tiêu Hậu:

- Thần Dương Nguyên Khánh cứu giá chậm trễ khiến Thái hậu chịu nhiều ấm ức, thần tội đáng muôn chết.

Tiêu Hậu nhìn người chàng trai trẻ mà bà đã từng rất căm ghét và oán hận, vinh hoa phú quý của quãng đời còn lại của bà chính là nhờ vào hắn. Sự thay đổi của cuộc gặp gỡ lần này của hắn khiến trong lòng bà vô cùng xúc động, nhưng cũng có chút bất an. Dương Nguyên Khánh liệu có nhớ sự hận thù năm đó?

Tiêu Hậu vội vờ như thoái thác một chút, nói:

- Sở vương điện hạ, mời đứng dậy.

Sau đó lại trấn an hắn, nói:

- Sở Vương không cần áy náy. Ngươi có thể cứu Ai gia ra khỏi nơi loạn thần tặc tử, đã khiến Ai gia vô cùng cảm kích, ngươi chỉ có công cứu giá chứ tuyệt đối không có tội.

- Tạ ơn ân Thái hậu

Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại chắp tay vái Dương Đàm, cười nói:

- Hoan nghênh Trưởng tôn trở về Đại Tùy.

Trong lòng Dương Đàm rất phức tạp, nhưng không thể thất lễ. Cậu ta là vãn bối, lẽ ra là cậu ta phải hành lễ trước, nên vội vàng cúi đầu hành lễ, nói:

- Điệt nhi Dương Đàm tham kiến Hoàng thúc.

Tiêu Hậu thấy Dương Đàm không nổi nóng, trong lòng rất đỗi thoải mái. Bà lại nháy mắt với con gái là Dương Thấm Phương, bảo nàng tiến lên trước hành lễ. Dương Thấm Phương hiểu ý, bước lên dịu dàng hành một lễ:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả, khom người đáp lễ:

- Thì ra trưởng công chúa cũng đến rồi, thất khiến người ta vui mừng, thế này ta về sau sẽ không còn buồn phiền nữa rồi.

Dương Thấm Phương nhớ lại một chuyện, lại mỉm cười hỏi:

- Ta nghe nói Đan Dương cũng ở Thái Nguyên, chuyện này có thật không?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Đan Dương công chúa trước kia ở trong phủ thần, do nương tử của thần chăm sóc.

Sắc mặt Dương Đàm hơi đổi. Công chúa Đan Dương làm sao có thể ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, nghi lễ này dường như có chút không phù hợp. Tiêu Hậu rất sành sỏi, không đợi Dương Đàm chất vấn, liền cười tủm tỉm nói:

- Đan Dương tuổi nhỏ không có kinh nghiệm, có thể có được sự che chở của Sở Vương, đó là phúc của nó, ai gia vô cùng cảm kích.

Dương Nguyên Khánh cũng không giải thích thêm nhiều, lập tức lệnh cho mấy chiếc xe ngựa tiến lên trước, mời bọn họ lên xe ngựa, Chờ cho Tiêu hậu ngồi yên, hắn mới từ từ tiến lên trước, đứng ở cửa sổ xe, chắp tay nói với Tiêu hậu:

- Mời Thái hậu nghỉ ngơi ở trong thành Hà Dương mấy ngày trước, sau đó lại lên thuyền đi Thái Nguyên. Hành cung Thái hậu thần đã sắp xếp xong xuôi, mong Thái hậu yên tâm. Có thần ở đây, sẽ không có bất kỳ ai có thể làm hại Thái Hậu được nữa.

Tiêu Hậu nhìn Dương Nguyên Khánh thật chăm chú, dịu dàng nói:

- Ai Gia trước kia đã từng có chỗ vô lễ với Sở Vương, mong Sở vương điện hạ khoan dung bỏ qua cho.

Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:

- Thái hậu quá lời, chuyện trước kia thần đã không còn nhớ tới rồi, Chỉ mong tương lai Thái hậu có thể đối xứ tử tế với thần để an hưởng tuổi già.

Ý của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng, chuyện trước kia mọi người không cần nhắc tới, chỉ mong sau này hai bên hợp tác vui vẻ. Nếu Tiêu hậu phối hợp tốt, thì đảm bảo bà có thể an hưởng tuổi già, bằng không..

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ. Hai người đều nở nụ cười, Tiêu Hậu gật đầu nói:

- Ân điển của Sở vương, Ai gia ghi khắc trong lòng.

Bà buông màn xe, xe ngựa khởi giá đi về hướng thị trấn Hà Dương. Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn theo xe ngựa đi xa, lúc này mới bước tới trước mặt người mà hắn đã chờ đợi rất lâu là Ngụy sử Phòng Huyền Tảo, hắn chắp tay mỉm cười nói:

- Phòng tiên sinh đi đường vất vả, Dương mỗ đã chờ mong lâu ngày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.