[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17-Chương 15 : Có được có mất




Trên tường thành lửa sáng phừng phừng, hơn trăm bó đuốc soi sáng tường thành như ban ngày, Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục là người Quan Trung, phụ mẫu thê nhi đều ở Trường An, cũng bởi vì nguyên nhân này mà y bị Lý Hiếu Cơ khuyên hàng, còn dự định tổ chức ba mươi ngàn dân phu trợ giúp trận chiến ở Lạc Dương.

Ngụy Lục tiếp lấy lệnh tiễn từ trong tay một sĩ binh nhìn kỹ hồi lâu, trên lệnh tiễn có bốn chữ vàng “Tần Vương quân lệnh”, y chưa từng thấy qua quân lệnh của Tần Vương nên nảy sinh nghi ngờ. Lúc này sau lưng có tiếng bước chân, Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ của triều Đường nhanh chân bước đến.

Lý Hiếu Cơ là cháu họ của Đường đế Lý Uyên, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình mập mạp, mũi to như trái cà chua. Y phụng mệnh Lý Uyên xách động quan viên các quận ở Trung Nguyên, song gặt hái không được là bao, ngoại trừ Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục và Thái thú Bộc Dương – Đỗ Hữu Tài, các Thái thú khác đều ậm ờ nước đôi với thái độ hòa hoãn. Y chuẩn bị trở về Trường An phục mệnh, hôm nay vừa may lại ở huyện Quản Thành.

- Có chuyện gì vậy?

Lý Hiếu Cơ tiến đến hỏi.

Thái thú Ngụy Lục vội dâng lệnh bài cho y:

- Là Tần Vương phái quân đội đến tiếp ứng chúng ta, đây là lệnh tiễn của bọn họ.

Lý Hiếu Cơ cầm lấy lệnh tiễn cười lạnh một tiếng, y thuộc phe của Thái Tử, không có ấn tượng tốt với Tần Vương. Quan trọng hơn, y phụng mật chỉ của Lý Uyên đến Trung Nguyên trước, ngoại trừ Thái Tử thì trong triều đình không ai biết được, sao Lý Thế Dân lại biết, lẽ nào Đường Phong của Lý Thế Dân đã điều tra ra mình hoạt động bí mật ở Trung Nguyên?

Cho dù Lý Thế Dân biết được chuyện đó, nhưng nếu muốn đến tiếp ứng mình thì phải phối hợp với Thánh chỉ mới đúng, chỉ dựa vào một lệnh tiễn thì không đủ sức thuyết phục, hơn nữa mình lại là người của Thái Tử, Lý Thế Dân càng không thể tùy tiện phái binh đến giúp, đây không phải là phong cách của y.

Nghĩ đến đây, Lý Hiếu Cơ ngầm đoán ra họ không phải là quân Đường, rất có thể là quân đội của Vương Thế Sung đến lừa gạt đoạt thành. Y vội vàng dùng mắt ra hiệu, Ngụy Lục biết ý quay lại khoát tay, hơn một trăm sĩ binh giương cung cài tên, từ từ tiếp cận lỗ châu mai.

Lý Hiếu Cơ lại cao giọng nói:

- Nếu đã là quân đội của Tần Vương, vậy xin thỉnh thủ lĩnh các người nói chuyện với chúng tôi!

La Sĩ Tín không biết đối phương đã nhìn thấu, y thúc ngựa tiến lên nói:

- Tại hạ là Đô Úy La Tùng thủ hạ của Tần Vương, phụng mệnh đến tiếp ứng, xin hãy nhanh mở cửa thành!

Lời y vừa dứt, Lý Hiếu Cơ ở trên thành quát lên một tiếng:

- Động thủ!

Hơn một trăm tay cung thủ cùng lúc tiến lên giương cung nhắm bắn, hơn trăm mũi tên lạnh lẽo tập trung nhắm vào La Sĩ Tín. La Sĩ Tín vô cùng ngạc nhiên, không kịp cầm thương che khiên, y phản ứng cực nhanh, thoáng cái chui xuống bụng ngựa, hơn mười mấy mũi tên bắn trúng chiến mã của y, chiến mã hí thảm lên một tiếng khuỵu ầm xuống đất.

Biến cố đột ngột làm cho quân Tuỳ không kịp chuẩn bị, khi chiến mã của La Sĩ Tín ngã xuống, kị binh quân Tuỳ mới bắt đầu phản ứng, đều xông lên bắn tên như mưa. Trên thành vài tên binh sĩ tránh không kịp bị tên bắn trúng trán, kêu thảm ngửa mặt ngã sấp xuống, mười mấy tên binh sĩ yểm trợ Nguỵ Lục và Lý Hiếu Cơ xuống thành.

Lúc này, mười mấy tên binh sĩ đã cứu La Sĩ Tín ra, chiến mã của La Sĩ Tín đã chết, đây là chiến mã Lư Minh Nguyệt đã cưỡi, sau khi bị quân Tuỳ bắt được thì Trương Tu Đà thưởng cho La Sĩ Tín. Nó là một con thiên lí mã khoẻ mạnh đã theo La Sĩ Tín nhiều năm, La Sĩ Tín thấy ái mã vong trận, không khỏi thấy tim như bị dao cắt, chỉ lên tường thành mắng:

- Lão thất phu, ta không giết ngươi, thề không làm người!

Y xoay người cưỡi một con ngựa khác, lại dùng thêm ngựa thồ cây đại thiết thương của y. Bị đối phương nhìn thấu, y không còn cách nào tiếp tục ý đồ với huyện Quản Thành, y vung tay:

- Chúng ta đi!

Quân Tùy cấp tốc rút khỏi huyện Quản Thành, chạy về phía huyện Huỳnh Dương ở phía tây bắc.

Huyện Huỳnh Dương cách huyện Quản Thành không xa, khoảng cách chỉ có tám mươi dặm. Lúc trời sáng, đội kị binh đã đến huyện Huỳnh Dương, một ngàn quân Tuỳ phóng ngựa suốt một ngày một đêm đã mệt mỏi vô cùng, La Sĩ Tín lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi trong một khu rừng nhỏ.

Lúc này đã là trung tuần tháng sáu, thời tiết cực kì nóng bức, vẫn còn sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng thì mặt đất đã nóng như lửa, làn khói nửa như mây như sương lơ lửng trong không trung làm cho người ta như đang nằm trong lồng hấp, gần như không thể thở được nữa.

Cũng may bên cạnh rừng cây có một con sông nhỏ, các binh sĩ và chiến mã uống nước, rửa mặt súc miệng một phen, thân thể mát mẻ hơn chút, các binh sĩ ăn uống qua loa rồi lại cho ngựa ăn, nhiều người ngả lưng xuống đất ngủ say sưa.

La Sĩ Tín ngủ không được, y dùng khăn lông ướt chườm lên cổ giải nhiệt, ngồi ngẩn ra trên một khối đá lớn, thất bại tại huyện Quản Thành làm y cảm thấy uể oải vô cùng. Từ khi y gia nhập quân Tuỳ đến nay chưa từng thất bại, lần này dùng kế lại bị người ta lật tẩy khiến y cảm thấy mất hết mặt mũi.

Lúc này Trình Giảo Kim ngồi xuống bên cạnh y, đưa cho y một mẩu bánh hồ:

- Ăn đi! Nhân thịt dê đó, làm rất ngon.

La Sĩ Tín không muốn ăn, lắc đầu:

- Ta không đói!

Lúc này mảnh vải trên mũi Trình Giảo Kim đã lấy xuống, mặt cũng rửa sạch sẽ, tuy không phải khí thế oai hùng phấn chấn nhưng mặt mày cũng sáng lán vui vẻ, y nhìn thấy La Sĩ Tín không nhận lấy liền không khách khí nhai ngấu nghiến như hổ đói.

La Sĩ Tín liếc mắt nhìn y, trong lòng có chút kỳ quái, bị mình đánh cho một trận, kế đoạt thành cũng thất bại, không biết y có chuyện gì đáng vui mừng:

- Có vẻ tâm tình của ngươi không tệ thì phải?

Trình Giảo Kim nhét đầy miệng, nói không rõ ràng:

- Ta không giống ngươi, chẳng qua chỉ là không lấy được thành mà lo lắng buồn phiền, cho dù là chiến bại, chỉ cần còn mạng thì nên uống rượu ăn mừng, tranh lấy thắng lợi có ý nghĩa gì, chỉ cần ăn ngon, uống tốt, bảo toàn tánh mạng, đó chính là phúc tu được từ kiếp trước.

La Sĩ Tín gật đầu, kỳ thực Trình Giảo Kim nói cũng có đạo lý, thắng bại là là chuyện thường của nhà binh, lạc quan một chút thì trong lòng dễ chịu hơn.

- Được! Ngươi dẫn các huynh đệ vào trong rừng cây nghỉ ngơi, ta dẫn một số người đi lấy huyện Huỳnh Dương.

Trình Giảo Kim đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, đứng dậy nói:

- Chỉ huy thiên binh vạn mã đánh trận ta thừa nhận không bằng ngươi, nhưng lừa đảo, gian manh thì ngươi không bằng ta, tối qua nếu như giả làm thương nhân, đừng kinh động Thái thú thì cũng thuận lợi đoạt được thành rồi, ngươi xem ta, ta dạy ngươi làm sao lấy thành Huỳnh Dương.

La Sĩ Tín nghĩ tới nguyên nhân Tổng quản đặc biệt để Trình Giảo Kim làm phó tướng, chính là vì để y phát huy sở trường, bèn gật đầu:

- Được! Chúc ngươi một đường thuận lợi.

Trình Giảo Kim bĩu môi:

- Còn chúc ta một đường thuận lợi, xót đến rụng răng, một quyền hôm qua, lão tử ăn đòn cũng không để trong lòng nữa rồi, chẳng lẽ ngươi còn đau tay?

La Sĩ Tín cười ha ha:

- Mau cút! Tốt nhất ngươi bị Huyện lệnh bắt được, lột hết quần áo thị chúng.

Trình Giảo Kim cười khặc khặc:

- Lão tử đi lột sạch quần áo nương tử của Huyện lệnh, xem y có nghe lời hay không!

Y xoay người đắc ý rời đi, tâm tình La Sĩ Tín thoáng cái tốt lên, y sờ sờ bụng, xoay đầu hỏi thân binh:

- Còn cái gì ăn không? Cho ta một chút…

Huyện thành Huỳnh Dương là một huyện tầm trung, nhân khẩu không đến một ngàn hộ, thành trì cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục nên có vẻ tiêu điều, trên tường thành có thể thấy được nhiều chỗ khuyết cũ kỹ. Sáng sớm, cổng thành đã đầy nông dân bán rau vào thành, la hét ồn ào cả một vùng.

Tuy ngoài Lạc Dương hơn hai trăm dặm đang xảy ra đại chiến, nhưng huện Huỳnh Dương vẫn yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, mười mấy binh sĩ giữ thành vì thời tiết nóng bức cũng trở nên lười biếng uể oải, hơn nữa nông dân vào thành cũng không có ý đồ gì đặc biệt, cho nên các binh sĩ cũng không quản, mặc bọn họ ra vào.

Lúc này, một đám ngựa từ xa đến, có mười mấy người buôn ngựa vội vào thành, tinh thần các binh sĩ lập tức trở nên tỉnh táo, dẫn đầu đoàn buôn ngựa là một người đàn ông khoẻ mạnh sắc mặt xanh đen, vừa nhìn đã biết là bọn cướp đường trong rừng, nhưng không tính là gì cả, đa số thanh niên trai tráng tại bảy thành ở Trung Nguyên đều từng là thảo khấu, bao gồm cả những binh sĩ thủ thành này.

- Mấy vị mã thương từ đâu đến?

Đội thủ thành rất khách khí, tại Trung Nguyên, những kẻ buôn ngựa đều là bọn hung hãn không dễ chọc đến, tất cả đều là cầu tiền tài, cần gì tự tìm phiền phức.

Trình Giảo Kim ra bắc vào nam, kinh nghiệm phong phú, y không giống La Sĩ Tín, trà trộn vào thành lại còn kinh động Thái thú, y biết tiếp xúc với bọn người dưới thấp phải dựa vào chút lệ thường, Trình Giảo Kim tiện tay ném một túi tiền đồng cho đội:

- Qui tắc cũ, tiền trà, tiền rượu, nhiều thêm một đồng tiền cũng không có.

Đội người đón lấy túi tiền nặng trịch, đủ mười xâu tiền, gã nhanh chóng tâm tình thoải mái, người biết điều như vậy, gã sao có thể làm khó, liền vội vung tay:

- Cho vào thành!

Trình Giảo Kim dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đường hoàng vào thành, các thủ hạ bội phần kính phục, đêm qua tốn bao nhiêu sức như thế mà không thể vào thành, hôm nay chỉ một động tác đơn giản đã vào được rồi, vẫn là Trình tướng quân lợi hại.

Trình Giảo Kim đắc ý nói với đám người:

- Muốn làm việc gì đó phải khéo léo để ý, những binh lính nhỏ này chẳng qua cũng là vì nuôi sống gia đình, họ chẳng để ý ngươi ai, chỉ cần cho tiền thì có chuyện gì mà làm không được? Sau này phải học hỏi điểm này, đừng nửa đêm vào thành ngốc nghếch như lão La, còn muốn giả mạo quân Đường, đó không phải là tự tìm phiền phức sao?

Các binh sĩ vô cùng bái phục, có người hỏi:

- Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?

Trình Giảo Kim hừ một tiếng:

- Đương nhiên đi tìm Huyện lệnh, chẳng lẽ mười mấy người chúng ta còn muốn giết người cướp thành?

- Nhưng Huyện lệnh ở đâu?

Trình Giảo Kim quả thực muốn một cước đá chết tên vừa hỏi, y đem mười mấy người trực tiếp đến huyện nha, cũng không đi nhà sau. Y bước lên bậc thềm cửa chính, giơ dùi trống đánh mạnh, tiếng thùng thùng kêu lên, Trình Giảo Kim kêu lên:

- Oan uổng quá!

Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tên là Vương Hùng, ông ta đang ngồi trong quan phòng uống trà, đột nhiên nghe thấy có người đánh trống kêu oan, không để ý đến uống trà liền gấp gáp đến đại đường, ngồi chỉnh tề dưới tấm bảng “Minh kính cao huyền” (“Gương sáng treo cao”, ý chỉ sự sáng suốt của người bề trên), lạnh lùng nói:

- Người nào kêu oan, dẫn đến đây!

Hai tên nha dịch dẫn mười mấy người buôn ngựa vào:

- Bẩm báo Huyện lệnh, chính là những người này kêu oan.

Huyện lệnh Vương Hùng thấy người đến không quỳ, ông ta cầm lấy khối gỗ kinh đường gõ mạnh:

- Điêu dân to gan, thấy bổn quan lại dám không quỳ?

Trình Giảo Kim cười ha ha:

- Ta là tìm không thấy ngươi, mới đánh trống kêu ngươi ra!

Y bước lên vài bước, nắm lấy vạt áo Huyện lệnh, kéo ông ta xuống khỏi chỗ ngồi, thủ hạ của y cũng nhất tề động thủ, cùng lúc nắm lấy Huyện thừa và chủ bộ bên cạnh.

Biến cố đột ngột, mười mấy nha dịch xung quanh đều ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua người cáo trạng như vậy, có người muốn bỏ chạy nhưng bị thủ hạ của Trình Giảo Kim một quyền đánh ngã, Huyện lệnh sợ đến trong lòng khiếp đảm, cố gắng hỏi:

- Các ngươi là người phương nào, lại dám sỉ nhục bổn quan, muốn tạo phản hả?

Huyện lệnh vừa dứt lời, một mũi chủy thủ sáng bóng kề vào cổ họng ông ta, Trình Giảo Kim lạnh lùng nói:

- Lão tử là Hỗn Thế Ma Vương của trại Ngõa Cương, đến quý huyện mượn chút lương thực….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.