[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17-Chương 13 : Thế Sung bình xét




- Điện hạ, không thể tuỳ tiện ra thành.

Quách Sĩ Hành cuống quít ngăn cản y.

"Ngươi cái đồ gan chuột nhắt, ngay cả thám báo quân Đường đều sợ hãi!"

Vương Quân Độ mắng hắn một câu, xoay người hướng dưới thành chạy đi, hắn tập trung quân đội, sau đó xoay người lên ngựa hét lớn một tiếng, "Mở thành!"

Cửa thành mở ra, Vương Quân Độ suất lĩnh hai ngàn quân chạy ra ngoài thành, Quách Sĩ Hành gọi thế nào cũng không được, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ra khỏi thành, hắn đi theo Vương Thế Sung nam chinh bắc chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trực giác nói cho hắn, hai trăm quân thám báo này có khả năng là một cái bẫy, nhưng hắn cũng không biết vấn đề xuất hiện ở nơi nào? Bốn phía cũng không thấy quân địch chủ lực.

Quách Sĩ Hành lại hướng về hai trăm quân Đường thám báo nhìn tới, lần này hắn lưu ý tới người mang kim khôi kia, ở trên chiến trường người đội kim khôi thường là người cầm đầu hoặc vương giả trở lên mới có thể mang, lẽ nào đây thực sự là tôn thất triều Đường? Quách Sĩ Hành thấy tên đội kim khôi kia đã xoay người lên ngựa, tay cầm một đôi Thiên Lôi chùy, lớn như cái giỏ, nặng ít nhất hai trăm cân, đôi chùy này để hắn hít vào một ngụm khí lạnh, đây tột cùng là người phương nào?

Bên cạnh hắn một viên tướng kinh hô: "Chẳng lẽ người này chính là thiên hạ đệ nhất dũng tướng Lý Huyền Bá?"

Quách Sĩ Hành cũng ngây dại, nếu như đúng là người này, Vương Quân Độ nguy hiểm rồi, nhưng lúc này Vương Quân Độ đã lao ra thành, gọi hắn cũng không kịp rồi, Quách Sĩ Hành hận đến giậm chân đấm ngực, quay đầu lại hô to: "Chỉnh quân ra khỏi thành!"

Nếu như Việt Vương có chuyện bất trắc gì, hắn cũng khó trốn tội, hắn chỉ để lại năm trăm quân thủ thành, tự mình suất 1500 quân lao ra thành tiếp ứng Vương Quân Độ.

Ngoài thành, Triệu vương Lý Huyền Bá tay cầm song chùy, mặt mũi ngạo nghễ, hắn cũng không có đem hai ngàn quân đang xông đến để ở trong lòng, đối với hắn mà nói, hai ngàn người này chỉ như hai ngàn con kiến.

Chiến mã của Lý Huyền Bá cũng đặc biệt hùng tráng, tứ chi cường kiện, so với chiến mã bình thường cao một đầu, toàn thân đen kịt, gọi là 'Hắc phong câu' . Là một thớt bảo mã đến từ phương tây Ðại uyển xa xôi, là Lý Thế Dân bỏ ra hai trăm vàng mua lại từ trong tay một tên thương nhân người Túc Đặc, cũng chỉ có con ngựa này mới có thể chịu đựng được sức nặng của Lý Huyền Bá cùng chùy lớn của hắn.

Lý Huyền Bá ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn tướng địch đang vọt tới, hắn mặc dù là trời sinh thiểu năng, nhưng trên chiến trường, võ giả thiên phú khác với tất cả mọi người liền phát huy ra, liền phảng phất một cái máy quét hình chính xác, liền đem sức chiến đấu của tướng địch Vương Quân Độ đo rõ ràng trong đầu.

Tướng địch sử một cây trường kích bằng sắt. Nặng chừng bảy mươi cân. Thân cao sáu thước, từ tư thế tay hắn cầm trường kích, liền nhìn ra hắn rèn luyện không đủ, kích pháp cũng không tinh thuần, chỉ là có mấy cân man lực thôi, chưa thể xưng là dũng tướng. Chỉ miễn cưỡng tính là tướng tài, bất quá đối phương giống như hắn, đầu cũng đội kim khôi. Phỏng chừng địa vị không thấp.

Lý Huyền Bá khinh miệt hừ một tiếng, hô to, "Để mạng lại!" Song chùy vung lên. Thúc ngựa về phía trước nghênh địch, hắn hai trăm thân binh mỗi người đều võ nghệ cao cường, đều có thể lấy một địch mười, bọn họ theo hò hét, vung vẩy binh khí xông lên. Tuy rằng chỉ có hai trăm kỵ binh, nhưng sát khí ngút trời, khí thế đồ sộ, giống hệt thiên quân vạn mã.

Lúc này Uất Trì Cung đã được báo quân trong thành đã xuất chiến, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức suất quân đến đánh lén.

Lý Huyền Bá mã tốc cực nhanh, trong nháy mắt liền xông đến trước mặt Vương Quân Độ, hét lớn một tiếng, đón đầu một chùy đập tới, 'Ô ' một tiếng vang hưởng, Vương Quân Độ thấy đại chùy thế tới hung mãnh, hắn cũng điên cuồng hét lên, nâng thiết kích đón lấy, 'Coong!' nhức tai tiếng vang, thiết kích tuột tay mà bay, Vương Quân Độ bị chấn động đến mức hai tay trật khớp, hô to một tiếng "Bất hảo!"

Quay đầu ngựa liền muốn trốn, Lý Huyền Bá chùy thứ hai lại nhanh như máy đập tới, nện ở trên gáy Vương Quân Độ, Vương Quân Độ đầu vỡ tan, bị đập đến nát bét, chết lăn xuống ngựa.

Lý Huyền Bá giống như Thiên Lôi ngửa mặt lên trời cười lớn, huy động đại chùy giết tiến vào quân địch, một đôi đại chùy trên dưới tung bay, sạt qua liền tử, đụng liền vong, giết đến từng đám binh sĩ đứt gân gãy xương, tử thi khắp nơi, hai trăm thân binh của hắn như hổ như sói, đi theo Lý Huyền Bá tại trong quân địch tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quân đội của Vương Thế Sung bị giết một mảnh kêu trời, chạy trốn tứ tán.

Lúc này, Quách Sĩ Hành suất viện quân giết tới, nhưng một tên binh sĩ chỉ mặt sau hô to: "Tướng quân, quân Đường từ phía sau đánh tới!"

Quách Sĩ Hành vừa quay đầu lại, chỉ thấy mấy ngàn kỵ binh chiến mã quân Đường chạy chồm mà đến, mắt thấy đã xông tới cửa thành, Quách Sĩ Hành thất kinh, quay trở lại đã không còn kịp rồi, "Tên ngu xuẩn này!" Hắn tức giận đến lớn tiếng chửi bậy, Vương Quân Độ ngu xuẩn hại chết toàn quân, lúc này, một viên tướng mang theo mấy trăm bại quân trốn về, sợ hãi bẩm báo nói: "Quách tướng quân, Việt Vương đã bị tướng địch giết chết! Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Quách Sĩ Hành biết không thể cứu vãn, liền quay đầu ngựa hướng về phía đông bắc bỏ chạy, hơn ngàn bại binh theo hắn liều mạng chạy trốn, dần dần, thoát khỏi chiến trường.

Năm trăm quân phòng thủ tại thành Tam Nguyên thấy Việt vương đã chết, phó tướng chạy mất, bọn họ không còn đường nào để đi, chỉ có thể mở thành đầu hàng, Uất Trì Cung dẫn quân tiến vào thành Tam Nguyên… Hai ngày sau, Lý Thế Dân thống lĩnh tám mươi ngàn quân Đường chủ lực tiến đến thành Tam Nguyên, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi đánh chiếm Hàm Cốc quan để lại hai ngàn binh sĩ để thủ quan, y thống lĩnh tám ngàn binh sĩ tiến về phía đông, hội hợp với quân Đường chủ lực tại thành Tam Nguyên.

Lý Thế Dân dưới sự hộ vệ của mấy trăm binh sĩ, cưỡi ngựa tuần sát bên ngoài thành con của thành Lạc Dương. Đây hoàn toàn là một toà quân thành, bên trong không có dân cư, chu vi thành trì độ khoảng mười hai dặm, xét về qui mô có thể xem như là một huyện nhỏ, nhưng bởi vì nó là một cứ điểm quân sự mà tường thành được xây cao lớn chắc chắn, toà thành trì này làm Lý Thế Dân rất vừa ý.

Uất Trì Cung ở bên cạnh cười nói:

- Điện hạ dự định xem toà thành này là nơi bổ sung lương thảo sao?

Lý Thế Dân gật đầu:

- Toà quân thành này rất gần Lạc Dương, lại là một thành luỹ cứ điểm, rất thích hợp dùng làm hậu cần, ta quyết định xây dựng trọng địa hậu cần tại đây!

Dừng một chút, Lý Thế Dân lại mang chút ngữ khí trách cứ Uất Trì Cung nói:

- Sách lược công thành lần này tuy tốt nhưng có chút mạo hiểm, đặc biệt là dùng Triệu vương để mạo hiểm, một khi có gì sơ suất, ta rất khó ăn nói với phụ hoàng, lần sau Uất Trì tướng quân đừng sơ suất như vậy nữa.

Lý Thế Dân đã nghe báo cáo của Uất Trì Cung, tuy rằng Uất Trì Cung không có nói rõ nhưng Lý Thế Dân có thể nghe ra được, Uất Trì Cung lợi dụng thân phận đặc biệt của Lý Huyền Bá để dụ địch ra thành, không nói đến kế sách này ít nhiều có chút may mắn, nhưng dùng tam đệ Lý Huyền Bá làm mồi nhử khiến cho Lý Thế Dân có chút bất mãn.

Uất Trì Cung trên trán toát mồ hôi lạnh, liền vội khom lưng nói:

- Là ty chức sơ suất, Triệu vương luôn muốn ty chức cho ngài ấy một cơ hội, ty chức thấy sắp đến Lạc Dương, nếu lại không cho ngài ấy cơ hội lần này, chính là ty chức thất tín, cho nên… Ty chức nhớ rồi, tuyệt sẽ không phạm sai lầm tương tự.

- Ngươi nhớ là được rồi, đầu óc y có chút ngu dốt, khó nhận ra được mưu kế của quân địch, cho nên sau này không thể để y đơn độc xuất trận.

Lý Thế Dân vỗ vỗ vai Uất Trì Cung, không trách cứ y nữa, thúc ngựa tiến lên đến bên cạnh Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân mỉm cười nói:

- Tam đệ, trận chiến hôm nay đánh đã không?

- Một chút cũng không đã!

Lý Huyền Bá mặt đầy vẻ không vui:

- Cái tên vương đó, quả thực quá tầm thường, còn không bằng Sử Đại Nại, nhị ca, lúc nào tìm một đối thủ cho đệ, Trưởng Tôn lần trước ở quận Nhạn Môn từng hứa với đệ, nói sẽ an bài cho đệ và Dương Nguyên Khánh đánh một trận, kết quả lại là dụ đệ, đệ sẽ làm cho y nhớ kĩ.

Lý Thế Dân lúc này mới hiểu rõ lí do tam đệ đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút xa cách, thì ra là còn canh cánh trong lòng việc của hai năm trước tại quận Nhạn Môn, y không khỏi ngưng cười, trấn an Lý Huyền Bá nói:

- Vô Kỵ đại ca không phải dụ đệ, thực ra bởi vì thân phận của Dương Nguyên Khánh không bình thường, hắn hiện tại là Sở vương của Đại Tuỳ, nhất quốc chi quân, giống như phụ hoàng vậy, đệ xem có bao giờ phụ hoàng đích thân ra trận tỉ võ với người khác không?

Một lát, Lý Huyền Bá mới ồm ồm nói:

- Nếu như Dương Nguyên Khánh không thể cùng đệ tỉ võ, vậy La Sĩ Tín thì sao? Nghe tỉ phu nói, La Sĩ Tín là Tuỳ triều ngũ hổ đệ nhất tướng, y thì có thể rồi!

- Đệ yên tâm đi! Nếu như chúng ta gặp phải La Sĩ Tín, ta nhất định an bài đệ xuất trận.

Lý Huyền Bá vui mừng:

- Nhị ca, huynh không dụ đệ giống Trưởng Tôn chứ?

Lý Thế Dân cười tủm tỉm nói:

- Nhị ca lúc nào dụ đệ chưa….

Trong hoàng cung Lạc Dương, Quách Sĩ Hành quỳ trước thềm ngọc, chảy nước mắt kể rõ với Vương Thế Sung tình hình xảy ra lúc đó:

- Ty chức có cảm giác, hai trăm binh sĩ trắng trợn đến trước thám thính điều tra chắc chắn có vấn đề, nhưng Việt vương không nghe lời khuyên của ty chức, nhất quyết mang binh xuất thành nghênh chiến, kết quả gặp phải Đường triều đệ nhất mãnh tướng Lý Huyền Bá, bị một chuỳ lấy mất mạng, ty chức lĩnh quân xuất thành tiếp cứu nhưng gặp phải mai phục của quân Đường, đường lui bị cắt đứt, không còn cách nào khác phải bỏ thành tháo chạy về, ty chức nguyện chịu trừng phạt của bệ hạ!

Vương Thế Sung chắp tay đứng ở thềm ngọc, xoay lưng lại với Quách Sĩ Hành, trong mắt loé ra những tia hung quang. Trận chiến đầu đã chịu nhục, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, y hận không thể một đao chém chết Quách Sĩ Hành, lại còn mặt mũi quay về.

Nhưng cuối cùng y cũng không thể làm gì, trong lòng y cũng rõ chuyện này quả thật không thể trách Quách Sĩ Hành, rõ biết Việt vương ngu xuẩn còn đem quân quyền trao cho y. Đây chính là vấn đề dùng người của Vương Thế Sung y, nếu vì chuyện này mà phạt Quách Sĩ Hành sẽ dẫn đến chúng tướng sĩ bất mãn, cơn tức giận này Vương Thế Sung chỉ có thể ngậm trong lòng.

Một lát, Vương Thế Sung thở dài nói:

- Quách tướng quân, Việt vương trước giờ là người đơn giản, y trúng kế kích tướng của quân Đường cũng là trong dự liệu, ngươi đứng lên đi! Chuyện này trẫm không trách ngươi.

- Đa tạ bệ hạ!

Quách Sĩ Hành trong lòng cảm kích, đứng dậy nghiến răng nói:

- Bệ hạ, mối thù Việt vương bị giết thảm, ty chức nhất định báo, ty chức nhất định sẽ giết Lý Huyền Bá.

- Quách tướng quân, Lý Huyền Bá nếu đã được danh xưng thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, tất nhiên là thật sự có bản lĩnh, Việt vương chết trong tay y cũng không oan uổng, trẫm chỉ có chút hiếu kì, võ nghệ của Lý Huyền Bá đó thật sự có thể áp chế cả Vũ Văn Thành Đô sao?

- Bệ hạ, quả thật rất lợi hại, một chuỳ có thể đánh bay thiết kích của Việt vương văng xa mười mấy trượng, theo ty chức nhận thấy, Vũ Văn Thành Đô không thể so với y, Dương Nguyên Khánh cũng không phải là đối thủ của y.

Vương Nhân Tắc bên cạnh đứng lên bước ra khỏi hàng nói:

- Bệ hạ, thần cảm thấy lời nói có chút quá sự thật, võ nghệ của Lý Huyền Bá có lẽ rất lợi hại, sử dụng đại chuỳ nặng hai trăm bốn mươi cân, cùng lắm ngang ngửa với Vũ Văn Thành Đô, nhưng nếu như nói y vượt qua cả Dương Nguyên Khánh thì thần cảm thấy không xác thực. Tiễn pháp của Dương Nguyên Khánh thiên hạ vô song, ngay cả Vũ Văn Thành Đô cũng từng nói qua, nếu cùng Dương Nguyên Khánh đối đầu, y tất sẽ chết dưới tiễn của Dương Nguyên Khánh, Lý Huyền Bá có thể tránh khỏi thiết tiễn của Dương Nguyên Khánh hay sao?

Vài vị đại tướng cũng thì thào rỉ tai nhau, Vương Thế Sung thản nhiên đáp:

- Đây chỉ là một cái danh xưng vô vị của người Đại Đường, Lý Huyền Bá bất quá là một con chim yến tước có chút dũng mãnh mà thôi, y sao xứng so bì cao thấp với một xích ưng như Dương Nguyên Khánh, xếp Dương Nguyên Khánh đứng hàng thứ ba, chỉ sợ ngay cả lão tử Lý Uyên của y cũng không mặt dày đến thế….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.