[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 16-Chương 5 : Nguyên Khánh trở về kinh




Bùi Mẫn Thu có hai người huynh trưởng, trưởng huynh Bùi Trứ đang giữ chức Tư Mã quận Tây Hà, thứ huynh Bùi Minh không làm quan, ở nhà ăn không ngồi rồi. Bùi Văn Ý không hề có ý muốn đi tìm con gái, nhưng chịu không được áp lực của vợ, chỉ có thể nhân cơ hội hôm nay đến thăm con gái, đưa ra yêu cầu.

Con gái không từ chối, nhận lấy bản lý lịch, nhưng không ngờ lại bị phụ thân chính miệng từ chối, trên mặt Bùi Văn Ý lộ ra vẻ xấu hổ. Lửa giận bắn ra từ mắt Vương thị, bố chồng hủy hoại trượng phu của mình thì thôi, chẳng lẽ còn muốn hủy luôn con trai của mình sao? Truyện sưu tầm by Mạnh Thường Quân - MangaClub.Vn

Máu của bà trong chớp mắt dồn lên não, giận dữ nói:

- Cha à, những đứa con khác của Bùi gia đều là bảo bối, chỉ có con trai của chúng con là từ đống rác nhặt được sao?

Bùi Củ lạnh lùng nói:

- Con cho là con đang nói chuyện với ai hả?

Bùi Văn Ý thấy phụ thân nổi giận, gã sợ hãi, vội vàng khuyên bảo vợ mình:

- Nương tử, đừng nói nữa.

Vương thị tức giận đến nước mắt nhanh chảy ra, mắng to trượng phu của mình:

- Kẻ bất lực như ông, chính ông không có bản lĩnh, tủi thân cả đời, tôi cũng đã nhận mệnh rồi, chẳng lẽ ông muốn con trai ông giống ông uất ức cả đời sao?

Bùi Củ đập bàn, tức giận quát:

- Chuyện Bùi gia do ta làm chủ, không tới phiên con gái Vương gia đến dạy bảo, nếu cô không phục, có thể quay về Vương gia của cô!

Lúc này, Bùi Mẫn Thu cũng có chút không nhịn được nữa, một bên là ông nội của nàng, một bên là cha mẹ của nàng, rốt cuộc nàng phải làm như thế nào đây?

Nàng đành phải miễn cưỡng cười nói:

- Mọi người đều là người một nhà, có thể cho con chút mặt mũi được hay không?

Trong nhà bỗng an tĩnh trở lại, Bùi Củ và Vương phu nhân chợt nhớ, chỗ này là Sở vương phủ, không phải là Bùi phủ, hai người đều thở phì phì quay đầu đi, không thèm nói chuyện với nhau nữa.

Bùi Mẫn Thu lại nói với phụ thân mình:

- Phụ thân và mẫu thân về trước đi! Con sẽ nói chuyện với ông nội.

Bùi Văn Ý kéo tay thê tử, nói:

- Chúng ta về thôi!

Trong lòng Vương thị lại nghĩ, có bố chồng ở chỗ này, chuyện con trai không thể nào thành được, hôm nào lại đến, thật sự không được nữa, nàng trực tiếp đi cầu con rể hỗ trợ luôn.

Nàng không chào tạm biệt Bùi Củ, đứng dậy giận đùng đùng bỏ đi, Bùi Văn Ý thở dài, chào phụ thân mình:

- Phụ thân, hài nhi đi trước!

- Đi đi!

Bùi Củ nhìn hai người họ đi xa, nhịn không được liếc xéo bóng lưng của Vương thị, rốt cuộc cũng là con gái Vương gia, tính tình giống y chang người Vương gia mà.

- Ông nội, có chuyện gì vậy?

Bùi Mẫn Thu rất thông minh, nàng cảm giác được ông nội hôm nay có chút không giống như những ngày thường, ông sẽ không kiên quyết cự tuyệt như vậy, chưa bao giờ có chuyện như vậy, cho dù là không đồng ý, ông cũng sẽ ẩn ý ám chỉ nhắc nhở, đây không phải là phong cách thường ngày của ông nội.

Bùi Củ hít một hơi, nói:

- Kỳ thật hôm nay đến không phải là nhằm vào nhị ca của cháu, chuyện hôm nay vừa đúng lúc trùng hợp mà thôi. Thẳng thắn mà nói, ngay cả ta cũng chuẩn bị cáo lão từ quan rồi, còn có đại bá của cháu, với năng lực của y, cũng nên đem vị trí của y nhường ra thôi, sở dĩ ta cũng chuẩn bị bảo y từ quan.

- Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Bùi Mẫn Thu trở nên nghiêm túc, nói:

- Là Nguyên Khánh nói cái gì sao?

- Cái đó thì không có, Mẫn Thu, cháu là người thông minh, nên cháu cũng rõ, tình huống bây giờ của Bùi gia chúng ta.

Bùi Mẫn Thu cắn nhẹ môi, trong mắt có chút buồn bã. Nàng hiểu rõ ý của ông nội, không phải là vì Bùi gia quá mạnh lớn, không có gia tộc nào không hy vọng bản thân mình trở nên lớn mạnh cả, mà chính là vì mình, ông nội sợ một Bùi gia lớn mạnh sẽ khiến mình bị thương.

Kỳ thật đây cũng chính là điều Bùi Mẫn Thu mong muốn, nàng không muốn nhà mẹ đẻ vì bản thân mình mà trở nên lớn mạnh. Từ xưa đến nay, bên nhà mẹ đẻ lớn mạnh đều có kết cục không tốt, thế nhưng nếu không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, vị trí chính thê của nàng có thể không bảo đảm, đây đúng là hai mặt mâu thuẫn sâu sắc, điểm cân bằng ở chỗ nào, nàng cũng không biết nữa.

Đây chính là nỗi sầu lo của Bùi Mẫn Thu khi nghe tin trượng phu mình được phong làm Sở Vương. Nỗi sầu lo trong lòng nàng chính là, hôn nhân của nàng không còn dựa vào cơ sở tình cảm nữa, hôn nhân của nàng không còn đơn thuần nữa, nhưng nàng lại không thể làm gì được cả.

Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài, nói:

- Cảm ơn ông nội!

Con mắt Bùi Củ bỗng nhiên hơi ươn ướt, nhìn toàn bộ gia tộc Bùi thị, chỉ có đứa cháu gái này có thể lý giải khổ tâm của ông thôi, ông yên lặng gật đầu, đứng lên:

- Vậy ta đi đây, chuyện của nhị ca cháu, cháu có thể đề bạt nó tòng quân, làm văn chức quan quân, nhưng không được nói đây là ý của ta, cháu hiểu chứ?

- Ông nội, cháu đã hiểu.

Bùi Củ xoay người, bước tập tễnh ra ngoài, Bùi Mẫn Thu nhìn bóng lưng ông nội dần dần đi xa, giây phút này, nàng bỗng nhiên nghĩ, ông nội đã già rồi.

….

Sáng sớm ngày hôm sau, trống trận ngoài thành Thái Nguyên vang lên, đây là hồi trống mừng các tướng sĩ quân Tùy chiến thắng trở về, thành Thái Nguyên trở nên sôi động, hầu như mọi người đều ra khỏi nhà, đi nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về.

Cánh đồng bát ngát ngoài thành nam bỗng biến thành biển người vui sướng, tiếng trống rung trời, tiếng hoan hô như núi hô biển gầm. Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám mươi ngàn tướng sĩ xếp thành hàng đi vào trong thành, nhìn từng khuôn mặt vui sướng sôi động, hắn cảm giác được sự ủng hộ từ tận đáy lòng mọi người.

Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, mặc áo giáp thép, cưỡi ngựa đi đầu, cờ hiệu phất phới bốn phía, mấy trăm cờ xí xếp thành bốn đội, khí thế uy vũ, hắn mỉm cười, liên tục vẫy tay chào hỏi đoàn người ra chúc mừng.

- Vạn hỉ!

Không biết là ai trước hô to, đám người lập tức phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa:

- Vạn tuế! Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!

Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất bất đắc dĩ, lòng dân chúng luôn là thứ tinh khiết nhất, họ không quan tâm cái gì kiêng kị, chỉ muốn dùng thanh âm lớn nhất của bọn họ biểu đạt kỳ vọng trong lòng, khiến Dương Nguyên Khánh rất xúc động, hắn chỉ có thể mỉm cười vẫy tay chào mọi người, biểu đạt ý cảm ơn mọi người đã ưu ái….

Đội ngũ đi ngang qua thành Thái Nguyên, từ cửa thành bắc đi ra ngoài, họ muốn đi cung Tấn Dương, lúc đi đến cửa thành bắc thì dân chúng đứng hai bên dần dần trở nên thưa thớt, lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhìn thành trên tường gần cửa thành, có dán hai bức tranh phát lệnh truy nã, bên dưới bức tranh có viết:

“Hung thủ ám sát An Tấn Tự, người cung cấp đầu mối, thưởng năm trăm lượng bạc….”

Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, An Tấn Tự, đó không phải là chùa chiền Sở Vương phủ cúng bái tổ tiên sao? Xảy ra ám sát gì mà treo thưởng đến năm trăm lượng bạc vậy, trước đó, mức treo thưởng lớn nhất cũng chỉ là năm mươi lượng bạc thôi, dấu hiệu không lành bỗng dâng lên trong lòng hắn.

- Lệnh Tạ Ánh Đăng đến gặp ta!

Dương Nguyên Khánh không thể chờ nữa, lập tức ra lệnh.

Chỉ trong chốc lát, Tạ Ánh Đăng từ đằng sau chạy vội đến:

- Tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ lên bức vẽ treo thưởng trên tường, hỏi:

- Đây là chuyện gì?

Trên mặt Tạ Ánh Đăng lộ ra vẻ xấu hổ, qua một lúc mới nói:

- Là Vương phi và Thế tử ở An Tấn tự bị ám sát, tuy nhiên họ đều bình an vô sự.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trong phút chốc trở nên vô cùng khó coi, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn lại không biết, không hề có người nói cho hắn nghe, bao gồm cả Tạ Ánh Đăng trước mặt.

Dương Nguyên Khánh kiềm chế lửa giận trong lòng, hỏi:

- Là ai làm?

Tạ Ánh Đăng lắc đầu:

- Bây giờ còn không biết, nghe nói không có đầu mối gì cả.

Dương Nguyên Khánh nhìn đội ngũ trước mặt, đội ngũ đi trước nhất cũng sắp đến gần cung Tấn Dương rồi, hắn không kịp hỏi rõ, lập tức phân phó:

- Bảo Ngụy Bí đến gặp ta!

Hắn quất mạnh roi vào chiến mã, chạy nhanh đến đội ngũ đằng trước.

Cửa cung Tấn Dương, đủ loại quan lại triều đình đã có mặt đầy đủ, chuẩn bị nghênh tiếp Sở Vương trở về, bao gồm cả tiểu hoàng đế Dương Hựu cũng xuất hiện. Y rất ít khi lộ mặt, làm hoàng đế, y bất quá chỉ là một thứ để tượng trưng thôi, ngoại trừ các lễ trọng đại hàng năm của triều đình, y sẽ không lộ mặt.

Y đem thời gian và sức lực đều đặt ở việc đọc sách. Dương Hựu rất thông minh, y biết phải làm như thế nào để bảo vệ bản thân, tất cả các mối họa sát thân đều bắt nguồn từ dục vọng quyền lực, y hoàn toàn trừ khử loại dục vọng này, y chỉ nguyện ý làm một người đọc sách thôi.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến phía trước, ở trước mặt Dương Hựu quỳ xuống:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ!

Dương Hựu vội vàng bước lên trước nâng hắn dậy, dịu dàng nói:

- Sở Vương miễn lễ!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Dương Nguyên Khánh được nâng dậy, y ở bên tại Dương Nguyên Khánh thấp giọng nói:

- Hoàng thúc, chất nhi muốn rời khỏi cung Tấn Dương.

Dương Nguyên Khánh rất thích đứa trẻ này, thông minh khôn khéo ngoan ngoãn. Tuy hắn cũng không muốn để Dương Hựu tiếp tục sống ở cung Tấn Dương nữa, nhưng bây giờ không phải thời điểm rời đi. Hắn nở nụ cười, thấp giọng an ủi cậu bé:

- Cháu chỉ cần an tâm học tập, không có chuyện gì xảy ra đâu.

Lúc này, năm Tướng quốc đều bước lên chắp tay làm lễ chào hỏi:

- Chúc mừng Sở Vương điện hạ ở Hà Bắc giành được chiến thắng lớn, tiêu diệt Đậu Kiến Đức.

Dương Nguyên Khánh nâng cao giọng nói, nói với các quan viên:

- Đây cũng không phải thắng lợi của một mình ta, cũng không phải là thắng lợi của quân đội, đây là thắng lợi của toàn bộ triều Tùy. Không có các vị đại thần ở sau lưng ủng hộ, không có thuế ruộng dồi dào và vận chuyển của dân phu, chúng ta cũng không đạt được thắng lợi lớn như vậy, ta phải cảm ơn mọi người mới đúng!

Tiếng vỗ tay của mấy trăm quan lại nhiệt liệt vang lên.

Sau khi nghi thức hoan nghênh đơn giản chấm dứt, quân đội quay về quân doanh nghỉ ngơi, Dương Hựu cũng trở về nội cung, Dương Nguyên Khánh thì cùng các đại thần trở về Tử Vi Các, hắn đi vào phòng nghỉ của mình, Tô Uy và Bùi Củ lập tức theo vào.

- Điện hạ, chúng tôi rất xấu hổ chuyện không vui xảy ra ở An Tấn Tự….

Dương Nguyên Khánh phất phất tay:

- Chuyện này ta đã biết rồi, bây giờ đã điều tra đến đâu rồi?

Tô Uy và Bùi Củ nhìn mắt nhau, họ đều đoán được, có lẽ chính là quân đội đã báo cáo với Sở Vương rồi, Tô Uy vội vàng nói:

- Điều tra vẫn đang tiếp tục, đầu mối duy nhất bây giờ chính là có thương nhân nói, ở quận Mã Ấp thấy qua người trên bức vẽ treo thưởng, có người nói không chỉ có một người, mà là mười mấy người.

- Quận Mã Ấp!

Mày Dương Nguyên Khánh hơi hơi nhíu lại, lẽ nào hung thủ đến từ thảo nguyên? Nhưng cũng không thể khẳng định như vậy, có thể là do Lý Uyên phái đến, cố ý đến quận Mã Ấp đi một vòng để tung hỏa mù.

- Mặc kệ là người từ đâu đến, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, không thể để phát sinh chuyện ám sát nữa, không chỉ có người nhà của ta, còn bao gồm các ngươi nữa. Nếu đối phương phái mười mấy người đến, như vậy còn có thể phát sinh ám sát lần thứ hai, không được có sơ ý nào cả. Tử Vi Các thương thảo đi rồi đưa cho ta một phần danh sách, ta sẽ an bài nội vệ tiến hành bảo vệ đặc biệt.

Trong lòng Tô Uy và Bùi Củ đều âm thầm khen thưởng, không hổ là người có quyền lực cao nhất, vừa trở về thì đã có phương án đối phó cụ thể rồi, đẩy nhanh tốc độ phát triển tình thế, bọn họ thương nghị nhiều ngày cũng không được kết luận gì cả.

Tô Uy đặt nghị quyết Tử Vi Các lên trên bàn Dương Nguyên Khánh, nói:

- Điện hạ, đây là phần nghị quyết của Tử Vi Các, có liên quan đến việc bãi miễn Kinh Triệu Doãn, chờ điện hạ phê xong sẽ thực hiện.

Dương Nguyên Khánh nhìn mắt Tô Uy, hắn phát hiện trong mắt Tô Uy bỗng hiện lên sắc sáng khó phát hiện, dường như muốn ám chỉ điều gì đó, hắn lập tức gật đầu:

- Để trước ở đây đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận ta sẽ quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.