[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 16-Chương 47 : Mối thù chặt tay




- Hoàng huynh, ý của huynh là ta vu oan cho Lưu Văn Khởi sao?

Lý Thế Dân một bên cuối cùng nhịn không được tức giận lên tiếng.

- Ta không có nói đệ vu oan!

Trong lòng Lý Kiến Thành vừa sợ hãi vừa bi thương, y đột nhiên quỳ xuống trước mặt phụ hoàng:

- Phụ hoàng, có lẽ là thám tử của quân Tuỳ vu khống, nhi thần hoài nghi từ đầu đến cuối đều là cái bẫy, bởi vì việc của quận Bình Nguyên, Dương Nguyên Khánh vẫn còn ôm hận trong lòng, hắn thiết kế một cái bẫy, dụ chúng ta từng bước từng bước đi vào, mục đích của hắn chính là làm cho chúng ta tự tay giết Lưu Văn Tĩnh, phụ hoàng không thể không phân biệt rõ ràng.

Lý Thế Dân bên cạnh cười lạnh một tiếng:

- Hoàng huynh thật biết nói đùa, Dương Nguyên Khánh nếu muốn giết Lưu Văn Tĩnh, cần phải phí sức như vậy sao? Trên đường thượng triều, tại cửa phủ, vào lúc đêm khuya vắng người, ở đâu mà không thể động thủ? Hắn có năng lực để vu oan, chẳng lẽ không có năng lực lấy đầu kẻ khác sao? Hắn tốt xấu gì cũng là Sở vương, với thân phận của hắn, sẽ xuống tay với một đại thần của nước địch sao?

Lý Thế Dân cũng hành lễ với phụ hoàng:

- Phụ hoàng, Tiêu Tấn bị bãi chức là kế của Đường Phong, nhi thần đã hồi báo tỉ mỉ với phụ hoàng, dưới tình huống này, Tiêu Tấn trong lòng bất mãn, nói ra bí mật của Dương Nguyên Khánh hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lí, nhi thần cho là không nên hoài nghi lời của Tiêu Tấn.

Lý Uyên gật đầu, ông ta tán đồng lời của Lý Thế Dân, nếu như hoài nghi tình báo của Đường Phong, vậy bất cứ tin tình báo nào cũng không thể tin tưởng, ông ta nhìn Lý Kiến Thành một cái:

- Tâm trạng của hoàng nhi trẫm có thể hiểu, nhưng sự việc thật đã như vậy, hoàng nhi thân là Thái Tử, đừng nói những lời hoang đường này nữa.

Lý Kiến Thành trong lòng u ám, phụ hoàng nói những câu này dường như là chắc nịch, Lưu Văn Tĩnh không qua được kiếp này rồi, y lại khấu đầu:

- Phụ hoàng, nhi thần không dám tranh cãi nữa, nhưng nể Lưu Văn Tĩnh là khai quốc công thần, có thể giáng y làm thứ dân, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tha cho y một mạng.

Lý Uyên nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của trưởng tử, sát khí trong lòng dịu lại đôi chút, bèn khoát khoát tay:

- Các ngươi lui đi! Để trẫm cân nhắc cẩn thận.

Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đều khom người lui xuống. Bên trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Lý Uyên, ông ta chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lúc này ông ta nghĩ đến điều gì đó. Từ dưới ngự án lấy ra một cái hộp, Lý Uyên mở hộp ra, bên trong có vài bức thư, ông ta lật qua lật lại, tìm ra một bức trong đó.

Đây là bức thư mà năm ngoái, lúc Lưu Văn Tĩnh bị bắt làm tù binh đến Phong Châu viết cho thê tử, Lý Uyên vẫn luôn giữ ở bên người, ông ta vẻ mặt âm trầm mở bức thư.

“……..Phong Châu màu mỡ, nhân dân an định, lại trị thanh liêm, làm cho nhân sĩ trong thiên hạ hướng về, là chốn thiên đường giữa loạn thế!”

Sát cơ trong lòng Lý Uyên lại lần nữa dấy lên, ông ta biết đây chính là căn nguyên của việc Lưu Văn Tĩnh tiết lộ đàm phán mật thám của mình với triều Tuỳ, đường đường thân là Tướng quốc Nạp ngôn lại âm thầm trợ giúp địch quốc, điều này làm cho ông ta bất luận thế nào cũng không thể dung thứ.

Lúc này, có tên hoạn quan ngay cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Bùi tướng quốc cầu kiến!

Lý Uyên gật đầu:

- Tuyên y yết kiến.

Chốc lát, Bùi Tịch nhanh bước tiến vào ngự thư phòng, khom người hành lễ:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

- Bùi tướng quốc, các triều thần đều về hết rồi chứ?

- Hồi bẩm bệ hạ, các triều thần đều đã quay về, nghe nói bệ hạ cảm nhẹ, mọi người đều rất lo lắng.

Lý Uyên khẽ thở dài:

- Hôm nay là trẫm thất sách rồi, long thể của trẫm có quan hệ đến xã tắc, không thể dễ dàng lấy cớ cảm nhẹ nữa, không thể lại có lần sau.

- Bệ hạ thánh minh!

Hai người trầm mặc phút chốc. Bùi Tịch nói:

- Ty chức vừa nghe được một tin, Lưu Văn Khởi có khả năng tư thông với triều Tuỳ, thần rất kinh ngạc, nhưng càng phẫn nộ, y làm sao có thể báo đáp thánh ân như thế!

Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh đều là long hưng chi thần, nhưng trái lại, Lý Uyên thích Bùi Tịch hơn, Bùi Tịch tài trí không bằng Lưu Văn Tĩnh, liên tiếp bại trận, lại tham sống sợ chết, còn tham luyến công danh, nhưng may thay đại thần có những khuyết điểm như thế lại làm cho đế vương yên tâm.

Ngược lại, Lưu Văn Tĩnh tài trí cao tuyệt, giữ mình trong sạch, không màng danh lợi, yêu dân hơn vua, loại người này trước giờ rất khó khống chế, không được người trên ưa thích, trong lòng Lý Uyên cũng có chút ghen ghét Lưu Văn Tĩnh, chỉ là ngại ông ta là khai quốc công thần, phải giữ khẽ, bây giờ Lưu Văn Tĩnh âm thầm trợ giúp triều Tuỳ, Lý Uyên càng không cách gì dung thứ cho ông ta.

Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, đưa tin tình báo của Đường Phong cho Bùi Tịch:

- Ái khanh tự xem đi!

Bùi Tịch xem xong tin tình báo, mặt biến sắc, mắng:

- Đáng chết! Lại tiết lộ cơ mật quốc gia, làm cho Đại Đường ta chịu sỉ nhục, còn tự xưng đường đường là Tướng quốc, có tài vô đức, sao có thể ngồi tại vị trí này trong triều?

Lý Uyên sắc mặt âm trầm đáng sợ, tia sát khí trong mắt không thể áp chế đã lộ ra, ông ta lạnh lùng hỏi:

- Thái Tử khẩn cầu trẫm tha cho y một mạng, bãi làm thứ dân, Bùi ái khanh thấy thế nào?

- Bệ hạ, Thái Tử trước giờ khoan dung, thế nhân đều biết, nhưng triều thần cũng có nghị luận, Thái Tử có lúc quá khoan dung, ân đức nhiều nhưng không có uy, cho dù là vào thành mua rau, lão nông bán rau nghe nói là xe của Thái Tử, cũng không nhường đường Thần thiết nghĩ, khoan dung là cái đức của Thái Tử, nhưng sự khoan dung lại mất đi vương đạo, phải có cả ân và uy mới là hành vi của người kế vị một quốc gia, mới là nguồn căn lập quốc của Đại Đường, bệ hạ không nên trợ giúp trưởng Thái Tử loại việc lòng dạ đàn bà này.

Mâu thuẫn giữa Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh đã đến mức độ ngươi chết ta sống, nếu lần này không nắm chắc cơ hội giết Lưu Văn Tĩnh, Bùi Tịch y sẽ hối hận suốt đời, Bùi Tịch đã quyết tâm, nhất định phải khuyên Lý Uyên giết chết huynh đệ Lưu Văn Tĩnh.

Ông ta thấy Lý Uyên đã dao động, lại tiếp tục quạt thêm gió vào lửa:

- Bệ hạ, Lưu Văn Tĩnh mưu lược tài năng hơn người, nhưng trời sinh y tính nghi kị âm hiểm, tức giận không ngại gây họa, nay hành vi phản quốc đã bại lộ, thiên hạ nay lại chưa định, bên ngoài còn có kẻ địch, nếu tha cho y, tất là hậu hoạ của Đại Đường.

Một câu thức tỉnh Lý Uyên, Lưu Văn Tĩnh tiết lộ cơ mật của quốc gia cho triều Tuỳ, bây giờ đã là kẻ địch của Đại Đường, đối với kẻ địch ông ta làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

Lý Uyên gật đầu nhẹ:

- Lời của ái khanh thật đúng, trẫm suýt chút nữa mang lòng dạ đàn bà, dung túng kẻ địch, để lại hậu hoạn sau này.

Ông ta lập tức hạ chỉ:

- Truyền ý chỉ của trẫm, Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Khởi tư thông địch quốc, tội không dung thứ, luận theo tội tư thông địch quốc, trảm, toàn bộ người nhà đày đến Hà Hoàng, suốt đời không được hồi kinh!

…..

Tại điện Hiển Đức ở Đông cung, nơi này là chủ điện Đông cung, thư phòng của Lý Kiến Thành xây dựng bên trong điện Hiển Đức điện, hình thức giản đơn hơn thư phòng của hoàng đế, nhưng có mười mấy gian phòng để cất giữ sách. Lúc này, Lý Kiến Thành chắp tay ở trước cửa sổ, trên mặt đầy nước mắt, trong mắt lộ ra một tia bi thương vô cùng.

Trong tay y cầm một tờ giấy nhắn, đó là di ngôn của Lưu Văn Tĩnh để lại cho y trước khi bị xử trảm:

- Thần trung với Đại Đường, không thẹn với lòng, tiếc bị tiểu nhân hãm hại, thần không sợ chết, chỉ lo cho Thái Tử điện hạ, thần chỉ có thể trên trời bảo hộ Thái Tử điện hạ, lấy đó để báo ân tri ngộ của điện hạ!

Cái chết của Lưu Văn Tĩnh làm cho Lý Kiến Thành đau tận tim gan, y cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tính mạng của Lưu Văn Tĩnh, anh em Lưu thị vào nửa canh giờ trước bị trảm tại Đại Lý Tự, phụ hoàng ngay cả cơ hội đày làm thứ dân cũng không cho ông ta.

Sau lưng Lý Kiến Thành, một tên hoạn quan quì trên mặt đất, thấp giọng nói:

- Thánh Thượng đã có ý khoan thứ cho Lưu tướng quốc, nhưng sau khi nói chuyện một phen với Bùi tướng, Thánh Thượng đã thay đổi chủ ý…..

Lý Kiến Thành xiết chặt nắm tay, y đương nhiên có thể đoán được Bùi Tịch nói gì với phụ hoàng, Bùi Tịch làm sao biết chuyện này? Đây nhất định là Tần vương kêu ông ta đến, để Bùi Tịch khuyên phụ hoàng hạ thủ.

Trong lòng Lý Kiến Thành hận đến muốn ứa máu, lúc này, Thái tử tân khách (tên chức quan) Trịnh Thiện Quả đang ở ngoài cửa bẩm báo:

- Điện hạ, Thái Nguyên truyền đến tin tình báo quan trọng.

Lý Kiến Thành vội vã lau nước mắt trên mặt, phân phó:

- Vào đi!

Chốc lát, Trịnh Thiện Quả đi vào, Trịnh Thiện Quả vì mối quan hệ với Thái Tử phi Trịnh thị, được sự tín nhiệm vô cùng của Lý Kiến Thành, là một trong những tâm phúc của Lý Kiến Thành, ngoại giám sát đường của Lý Kiến Thành hiện tại là do y tiếp quản.

Cho dù ngoại giám sát đường đã tạm dừng, nhưng đó chỉ là triều đình không tiếp tục nhận tin tình báo từ nó, cũng không cung cấp kinh phí, nhưng đối với Lý Kiến Thành mà nói, ngoại giám sát đường vẫn hoạt động như cũ.

- Điện hạ, đây là thư mà chim ưng vừa đưa đến từ Thái Nguyên của Hàn Sưởng.

Trịnh Thiện Quả trình bản tin báo đã chép hoàn chỉnh cho Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành nhận tin báo xem, y ngẩn ra một lát, trong tin báo của Hàn Sưởng nói, căn cứ vào kết quả điều tra của ông ta, Tiêu Tấn và Lý Trọng Thủ căn bản không có giao tình gì, Tiêu Tấn chỉ là cùng với các đồng liêu đi đến tửu quán Bát Phương một lần, cũng không có đi đến tửu quán thêm lần nào nữa.

Lý Kiến Thành vốn có chút hoài nghi, với thân phận của Tiêu Tấn và sự tự cho thanh cao ăn trong xương của Tiêu gia, y làm sao có thể tâm đầu ý hợp với một thương nhân, trừ phi là cố ý đi lại với nhau. Lý Kiến Thành hoài nghi là Dương Nguyên Khánh dùng kế, nhưng lúc này y bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra.

Không phải là Dương Nguyên Khánh dùng kế gì, mà là Tần vương đang dùng kế, giả vờ mượn tay Đường Phong và Tiêu Tấn, giết Lưu Văn Tĩnh, để diệt trừ đi một cánh tay đắc lực của y, đây căn bản chính là âm mưu từ lâu do Tần vương chủ mưu, cái gì mà lôi kéo Tiêu Tấn, hoàn toàn không có chuyện này.

Trong mắt Lý Kiến Thành lộ ra một tia thù hận thấu xương, y lại nghĩ đến huynh đệ Lý Trí Vân bị Lý Thế Dân bắn chết, Tần vương lòng dạ độc ác, ngay cả huynh đệ của mình cũng không bỏ qua, loại kế mượn đao giết người này chỉ có y mới có thể làm ra, đây chắc chắn là mưu của Bùi Tịch.

- Thế Dân, ngươi quả nhiên ác độc, ta sẽ nhớ kĩ mối thù hôm nay!

Lý Kiến Thành mắt nhắm thành một đường, răng từ từ cắn chặt, trong lòng y lần đầu sinh ra loại thù hận khắc cốt ghi tâm này, mà thù hận này lại là đối với thân đệ của y.

Lúc này, một tên thị vệ chạy vào bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Tần vương điện hạ bên ngoài cung cầu kiến, ngài ấy nói là vì chuyện của Lưu tướng quốc cảm thấy hối lỗi.

- Hối lỗi?

Lý Kiến Thành đột nhiên xoay người, y vô cùng giận dữ cười:

- Hay cho một vương gia nhân từ, ngay cả ta cũng cảm động đến sắp khóc rồi, ngươi đi nói với y, nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng làm, ta Lý Kiến Thành không phải đứa trẻ ba tuổi, trong lòng ta rất rõ, Đông cung của ta không hoan nghênh y, từ nay về sau, mời y đừng bước một bước đến Đông cung nữa.

Quan thị vệ lộ vẻ mặt khó xử, trong lòng thở dài:

- Ty chức tuân mệnh!

Y xoay người ra ngoài

Bên ngoài đông cung, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, huynh đệ Lưu Văn Tĩnh cuối cùng đã bị giết, đối với y mà nói có cả lợi và hại, lợi là diệt trừ được quân sư của Thái Tử, chặt được cánh tay đắc lực của Thái Tử, đồng thời làm trống một vị trí Tướng quốc, có lợi cho việc để Đậu Tấn thay chức Tướng quốc.

Mà hại là y đã hoàn toàn trở mặt với Thái Tử, điều này cực kì bất lợi đối với sự ổn định của xã tắc, vả lại cũng sẽ làm gia tăng sự bất mãn của quan viên, đại thần trong triều đối với bản thân mình, cho dù Lưu Văn Tĩnh là vì tội tư thông địch quốc mà bị giết, nhưng các quan viên trong triều chưa chắc nghĩ như vậy, sẽ cho là y đang tranh đoạt chức Tướng quốc.

Lý Thế Dân cũng ý thức được cục diện bất lợi này đối với bản thân, cho nên y mới để Bùi Tịch ra mặt khuyên phụ hoàng, để các quan viên cho rằng Bùi Tịch báo tư thù, để Bùi Tịch gánh lấy trách nhiệm này, từ đó mà tháo bỏ được hiềm nghi y giết Lưu Văn Tĩnh.

Bây giờ, y muốn đến bày tỏ thái độ, xin lỗi đại ca, làm thêm một bước tỏ rõ y cũng không muốn giết Lưu Văn Tĩnh, chỉ là do một mình Bùi Tịch.

Lúc này, quan thị vệ vội vàng đi ra, y do dự một lát, y đương nhiên không thể đem những lời nói khó nghe như vậy của Thái Tử nói ra, y phải uyển chuyển truyền đạt lại ý cự tuyệt của Thái Tử, liền tiến lên phía trước khom người:

- Điện hạ, Thái Tử điện hạ nói thân thể không khoẻ, không thể tiếp kiến điện hạ, xin điện hạ hôm khác lại đến.

Lý Thế Dân thở dài:

- Được rồi! Xin chuyển lời đến Thái Tử, nói ta thực sự rất xin lỗi, cái chết của Lưu tướng quốc thực không phải chủ ý của ta.

Nói xong, Lý Thế Dân xoay người rời khỏi Đông cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.