[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 16-Chương 44 : Tai bay vạ gió




Khi Tiêu Tấn trở lại Tử Vi Các, chính vụ buổi chiều đã bắt đầu, bên trong Tử Vi Các rất bận rộn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người ôm văn thư từ hành lang vội vã đi qua, bước chân nhẹ nhàng.

Tiêu Tấn mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, lập tức thấy Bùi Thanh Tùng chỉ y vào buồng trong, Tiêu Tấn vội vã đứng dậy nói:

- Là điện hạ tìm ta sao?

- Mau vào đi thôi! Đã tìm ngươi hai lần rồi.

Tiêu Tấn không dám chậm trễ, chỉnh lại một chút quan phục, lập tức bước nhanh đi tới trước cửa phòng Sở Vương quan, gõ nhẹ cửa:

- Điện hạ, là ta!

- Vào đi!

Tiêu Tấn đẩy cửa đi vào, bên trong phòng. Dương Nguyên Khánh không chớp mắt tỉ mỉ quan sát pho tượng ngọc phật đang đặt trên bàn, ngọc phật màu xanh nhạt, khắc thành một khối ngọc hoàn chỉnh, xanh biếc mượt mà, không chút tì vết nào.

- Đúng là Lý Trọng Thủ rất hào phóng!

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Tiêu Tấn cười nói:

- Ta nhờ chưởng quỹ của cửa hàng châu báu Đại Hưng Ký giám định qua pho tượng ngọc phật này, hắn nói là bảo vật hiếm có, có giá trị ít nhất cũng năm trăm lượng hoàng kim. Xem ra, bọn họ đối với ngươi rất coi trọng.

Tiêu Tấn cười khổ một tiếng:

- Điện hạ, bọn họ là không phải coi trọng ta, mà là coi trọng chức vị này, nếu ta là một người chức vị khác, chớ nói ngọc phật, e rằng ngay cả phật đồng cũng sẽ không cho ta.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, thản nhiên nói:

- Vật này ngươi cầm lấy đi! Coi như là ta thưởng cho ngươi.

Tiêu Tấn lại càng hoảng sợ:

- Điện hạ, pho ngọc phật này rất quý giá, ty chức không dám nhận.

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái:

- Đây là ta thưởng cho người, có cái gì mà không dám nhận, ta biết mẫu thân ngươi cũng là người tin Phật, pho ngọc phật này giao cho lão nhân gia.

Trong lòng Tiêu Tấn cảm kích, cúi người thi lễ:

- Ty chức tạ ơn điện hạ trọng thưởng!

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm, lại hỏi:

- Hiện tại ngươi quan hệ với hắn như thế nào?

- Bẩm báo điện hạ, quan hệ của chúng ta tiến triển rất nhanh, càng ngày càng tốt, hai nhà ước hẹn cùng tới An Tấn Tự thắp hương.

- Tốt, vậy cứ cùng đi thắp hương. Cho dù quan hệ tốt một chút, các ngươi kết bái là huynh đệ khác họ cũng được.

Khóe miệng Dương Nguyên Khánh nhếch lên tươi cười mang theo một tia chế nhạo.

Tiêu Tấn ngây người một chút, sau một lúc bất đắc dĩ nói:

- Điện hạ vì việc này mà phải trả giá nhiều như vậy, có nên hay không?

- Có phải có phần hơi quá phải không hả?

Dương Nguyên Khánh cười cười, thành khẩn nói:

- Đây không phải là một chuyện nhỏ. Bất luận vương triều nào suy nhược như vậy đều bắt nguồn từ nội bộ, thiên hạ chưa yên, huynh đệ bọn họ đã bắt đầu tranh vị, đối với chúng ta là việc tốt! Châm ngòi thêm lửa cho bọn họ, để cho bọn họ tranh đoạt càng dữ dội hơn, là trách nhiệm của chúng ta không thể chối từ, hiểu chưa? Cái này gọi là thượng binh phạt mưu.

- Ty chức hiểu rõ, huynh đệ tranh chấp, một nhà bị loạn, hoàng tử tranh chấp, một nước bị loạn, nhất định ty chức sẽ cố gắng hết sức phối hợp hoàn thành mưu kế của điện hạ.

- Ngươi hiểu là tốt rồi, ta dự đoán thời gian bọn họ xuống tay sắp đến rồi, đến lúc đó ngươi phải chịu oan ức một chút, sau đó ta sẽ bồi thường lại cho ngươi.

- Ty chức nguyện cống hiến vì điện hạ!

- Đi thôi! Mang pho ngọc phật về phủ, đưa cho mẫu thân ngươi.

Tiêu Tấn ôm lấy ngọc phật đang muốn rời đi, bỗng nhiên gã lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Ngày hôm nay ty chức gặp Phong Đức Di tại quán rượu Bát Phương, hắn nói mới từ chỗ Lý Mật đến, nguyện gắng sức vì điện hạ.

- Phong Đức Di?

Dương Nguyên Khánh có chút ngạc nhiên, không ngờ người bạn cũ khéo léo ngoại giao này lại đến nương nhờ chính mình. Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Hắn hiện giờ đang ở đâu?

- Bẩm báo điện hạ, hiện tại hắn đang ở quán Quy Tùy.

- Ta biết rồi, ngươi đi trước đi!

- Ty chức xin cáo lui.

Tiêu Tấn thi lễ, chậm rãi lui xuống.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng suy nghĩ thật lâu đi lại phía trước cửa sổ, Phong Đức Di xuất hiện thật là đúng lúc, có thể y sẽ giúp ta hoàn thành đại sự.

o O o

Quận trị quận Diên An cũng không có ở huyện Diên An, mà là tại huyện Phu Thi. Sông Thanh Thủy xuyên qua toàn thành. Huyện Phu Thu là một huyện trung bình, nhân khẩu hơn hai nghìn, chiều dài thành trì không đến hai mươi dặm, có năm nghìn người trú đóng.

Tuy rằng dân cư thường trú không nhiều lắm, nhưng thương nghiệp rất phát đạt, hàng hóa sáu quận Quan Bắc hầu như đều tập trung ở quận Diên An cùng tiến hành giao dịch với thương nhân phía nam Quan Trung, giao dịch chính chủ yếu là hàng da và dược liệu.

Tiêu Viễn Tụng lo lắng việc buôn bán ở Trường An, vội vã chạy về Quan Trung. Y dừng lại tại huyện Phu Thi hai ngày, y dẫn đến hai trăm con lạc đà tạo thành một đội buôn, chuyển đến mấy trăm gánh lá trà, ngược lại thì lá trà đổi thành dược liệu. Chuyến đi này lãi đến tám nghìn xâu tiền, nếu như có thể giảm bớt tiền thuế xuống, như vậy, lợi nhuận có thể lên trên mười nghìn xâu tiền.

Tiêu Viễn Tụng đúng là thương nhân, có cơ hội kiếm lời, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua, đương nhiên, việc chính đến Diên An cũng đã làm tốt, y dùng hồ lô lớn tại chợ đen mua đầy dầu hỏa.

Nhưng người bán dầu hỏa cũng nói cho y, quân Tùy dùng dầu hỏa không giống như dầu hỏa này. Dầu hỏa quân Tùy dùng đã trải qua nhiều lần chắt lọc, yêu cầu phải sáng bóng và trong hơn, còn loại dầu hỏa này là lấy trực tiếp từ giếng dầu mà ra, tương đối đặc sệt, nhưng có thể dùng để chữa bệnh ngoài da.

Tiêu Viễn Tụng cũng không thèm để ý đến việc này, vị Trường Sử vương phủ kia cũng không có yêu cầu, y chỉ cần mạo hiểm một chút, y không muốn đi lấy dầu hỏa của quân Tùy. Quan trọng hơn là, y không muốn làm phiền đến cháu trai Tiêu Quýnh của mình.

Tiêu Viễn Tụng đã mua toàn bộ hàng hóa, lúc buổi trưa, đội buôn xuất phát từ nhà trọ, cùng với tiếng chuông lục lạc trên cổ lạc đà trong trẻo, chậm rãi đi hướng cửa thành phía nam.

Hơn trăm binh sĩ đứng ở hai bên cửa thành, toàn thể là Quan Nội, phần lớn thương nhân Quan Nam đi đến Quan Bắc, cũng có không ít do thám quân địch trà trộn trong đó, bởi vậy kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng chỉ dựa vào kiểm tra cũng không bắt được do thám nào. Chủ yếu kiểm tra vật phẩm bị cấm, dầu hỏa, gang, lương thực, than đá, vàng bạc, gỗ cây táo cùng với đĩnh đồng… các vật chất chiến lược cũng không được phép mang về phía nam.

Đội buôn vừa tới cửa thành, lập tức có binh sĩ tiến đến ngăn cản:

- Đội buôn ở đâu?

Một gã Giáo Úy lớn tiếng quát hỏi nói.

Tiêu Viễn Tụng cuống quít chắp tay nói:

- Bẩm báo quân gia, chúng tôi đến từ Quan Trung.

- Đội buôn Quan Trung càng phải kiểm tra.

Giáo Úy vung tay lên:

- Lục soát cho ta!

Hơn mười binh sĩ tiến lên lục soát hàng hóa, Tiêu Viễn Tụng nhanh chóng nháy mắt Quản Sự, lập tức Quản Sự tiến lên, lén đưa thỏi mười lạng bạc nhét vào trong tay Giáo Úy.

Bạc cũng không thể ngăn cản lục soát, nhưng có thể phòng ngừa binh lính làm hư hỏng hàng hóa, cũng có thể tránh lục soát người, điều này đã sớm thành tục lệ, Giáo Úy cười ha ha, ra lệnh nói:

- Ra tay nhẹ một chút, đừng làm hỏng hàng hóa của người ta.

Bọn lính đang hung hăng lục soát lập tức trở nên ôn hòa, không hề dùng trường mâu đâm thủng hàng hóa, mà là mở bao ra xem, cũng không lục soát người.

Trên lưng ngựa Tiêu Viễn Tụng mang theo hồ lô lớn tự nhiên lại không có ai để ý, tất cả hàng hóa đều là dược liệu và da lông, nhanh chóng đã được kiểm tra xong.

- Bẩm báo Giáo Úy, không có vật phẩm vi phạm lệnh cấm!

Giáo Úy vung tay lên:

- Cho đi!

Lạc đà bắt đầu chậm rãi ra khỏi thành, đúng lúc này, xa xa có người hô to:

- Ngăn bọn họ lại!

Chỉ thấy xa xa hơn mười binh lính cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, mũ giáp đều được chế từ đồng đỏ, không giống với binh lính bình thường.

Giáo Úy biến sắc, đây là quân nội vệ tới, gã không dám không theo, lập tức thét ra lệnh:

- Ngăn đội buôn lại!

Đồng thời gã nhanh chóng nhét bạc trở về trong tay người quản sự. Gặp phải quân nội vệ kiểm tra thực hư, dù gã gan có lớn bằng trời, cũng không dám nhận hối lộ, đây chính là bị mất đầu.

Đội buôn vừa mới chuẩn bị ra khỏi thành lại bị ngăn lại, trong lòng Tiêu Viễn Tụng đập thình thịch, không biết vấn đề là gì.

Trong chốc lát, hơn mười tên vệ binh bên trong nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là một gã Lữ soái, thái độ rất nghiêm nghị, vung roi ngựa quát hỏi:

- Ai là đầu lĩnh?

Tiêu Viễn Tụng từ trong hàng ngũ nơm nớp lo sợ đi ra, chắp tay nói:

- Chính là tại hạ!

Lữ soái vung tay lên:

- Bắt lại!

Hơn mười binh sĩ nội vệ lập tức nắm lấy Tiêu Viễn Tụng, trói tay y lại sau lưng, Tiêu Viễn Tụng giãy dụa hô to:

- Ta không có phạm pháp, bắt ta làm cái gì?

Lữ soái cười nhạt một tiếng, thò tay xuống ngựa Tiêu Viễn Tụng tháo hồ lô, mở nắp ngửi, quất mạnh một roi vào Tiêu Viễn Tụng:

- Còn nói không có phạm pháp, ngươi đây là cái gì?

Lữ soái lấy từ trong hồ ra một chút dầu hỏa, bọn lính gác thành giật nảy mình. Mặt mũi Giáo Úy trắng bệch, không ngờ giấu diếm dầu hỏa, thiếu chút nữa chính mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Trong lòng Tiêu Viễn Tụng sửng sốt, sao đối phương lại biết trong hồ lô là dầu hỏa? Chẳng lẽ người bán dầu hỏa ở chợ đen bán đứng y, hẳn là không có khả năng! Làm gì cũng có luật lệ, người chợ đen không có khả năng làm chuyện này, vậy thì là ai?

Lúc này binh sĩ nội vệ lục soát trong người y thấy lệnh bài Tần vương phủ, hô lớn:

- Lữ soái, hắn quả thật là do thám triều Đường.

Lữ soái tiếp nhận lệnh bài nhìn một chút, mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Viễn Tụng:

- Quả nhiên là người Đường Phong, ta suýt nữa nhìn nhầm.

- Bắt giữ!

Gã rút hoành đao sáng như tuyết ra, Tiêu Viễn Tụng sợ đến mức hồn bay phách tán, y mơ hồ nghĩ lại chuyện đã từng xảy ra, có lẽ mặt lệnh bài Tần vương phủ không phải đơn giản như vậy, y từng tận mắt chứng kiến tình cảnh kẻ do thám bị trảm đầu bên đường, đây là một cảnh rất kinh khủng.

Y cả kinh toàn thân run lên, liều lĩnh hô lớn:

- Ta không phải do thám triều Đường, ta chỉ là thương nhân bình thường, cháu trai ta chính là Tư Mã quận Diên An Tiêu Quýnh, hắn có thể làm chứng cho ta!

Người đang nguy cấp, thường tìm kiếm cảm giác an toàn, Tiêu Viễn Tụng cũng không phải là ngoại lệ, căn bản y cũng không muốn gây phiền phức cho cháu trai của mình, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng, y cũng đành phải vậy.

Lữ soái ngẩn người, ánh mắt lộ ra ý cười càng thêm lạnh lẽo, hóa ra là có quan hệ với Tiêu Tư Mã, sự việc quan trọng, gã càng không dám xem thường, lập tức thét ra lệnh:

- Dẫn toàn bộ bọn họ về quận nha xét hỏi!

Dưới nghiêm hình tra khảo, cuối cùng Tiêu Viễn Tụng cũng khai báo, y được sự ủy thác của Tần vương phủ, đến quận Diên An mua dầu hỏa, nhưng y không thừa nhận mình là do thám triều Đường, nhưng trên người y có giắt lệnh bài Đường Phong, quan trọng hơn chính là người này có quan hệ với Tư Mã quận Diên An.

Hơn nữa Sở Vương Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn cũng là tộc nhân của tên do thám triều Đường này, nội vệ chủ quản quận Diên An cảm thấy đây là việc quan trọng, gã không dám khinh thường, lập tức phái người áp giải Tiêu Viễn Tụng đến Thái Nguyên.

Sau đó việc này đã không có tin tức, nhưng mấy ngày sau, triều đình hạ chỉ, do không hoàn thành nhiệm vụ, cắt chức Tư Mã quận Diên An của Tiêu Quýnh rồi, đồng thời cũng lấy lý do điều động bình thường, miễn đi chức Sở Vương Ký Thất Tham Quân của Tiêu Tấn, chuyển công tác làm Lễ Bộ lang trung.

Lập tức chuyện này làm cho trong triều đình bàn luận xôn xao. Triều đình lấy lý do làm người không phục, mọi người đều suy đoán tin tức trong đó. Tiêu thị huynh đệ một người bị bãi chức một người bị điều chuyển, khẳng định có vấn đề, nhất là Tiêu Tấn, không ngờ bị miễn chức Ký Thất Tham Quân, ở đây nhất định là có nguyên nhân quan trọng.

Nhưng Tử Vi Các nói năng thận trọng, làm cho chuyện này càng thêm huyền bí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.