[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 79 : Hai sự tình ở quận Nam




Chiến sự Hà Bắc dần dần kết thúc, chiến dịch phía nam cũng tới phần kết. Hai cánh quân Đường dưới sự thống lĩnh của Tần vương Lý Thế Dân, tả hữu giáp công, một trận tại quận Nam đánh tan hai mươi vạn đại quân đích thân Tiêu Tiển thống lĩnh. Tiêu Tiển hoảng sợ bỏ trốn về phía đông, được xưng là Tây Lương quốc với bốn mươi vạn quân chỉ một đêm tan rã.

Quân Đường thế như chẻ tre, lên tục chiếm lĩnh Di Lăng, quận Nam, Hán Đông, An Lục, Cánh Lăng, Ba Lăng, Trường Sa cùng hơn mười quận Kinh Tương. Tiêu Tiển lui về quận Dự Chương, lúc này trong tay hắn còn ba nghìn bại quân, nhưng thủy quân gồm ba trăm chiến thuyền do Lai Hộ Nhi thống lĩnh, gần năm vạn thủy quân không hề tán loạn, trở thành hi vọng cuối cùng của Tiêu Tiển.

Tuy rằng hẳn là nên thêm tiếng trống giúp hăng hái tinh thần tiêu diệt Tiêu Tiển, nhưng lúc này Lý Thế Dan nhận được tin chiến sự Hà Bắc kết thúc, hắn quyết định hạ lệnh ngừng tiếng công phía đông, chỉ để lại Lý Hiếu Cung thống lĩnh ba vạn quân Ba Thục cùng tám vạn hàng binh tinh nhuệ trấn thủ Kinh Tương. Còn lại hai mươi vạn đại quân tập kết tại Tương Dương, chuẩn bị trở về Quan Trung.

Quận An Lục, đại quân mấy vạn người dọc theo đường chính xuất phát về hướng tây. Trong hàng ngũ, Lý Hiếu Cung có chút lo lắng hỏi Lý Thế Dân:

- Chúng ta không tiêu diệt Tiêu Tiển tận gốc, có phải có phần không khôn ngoan?

Lý Thế Dân mỉm cười:

- Nhị ca nghĩ nguyên nhân gì khiến Tiêu Tiển thảm bại?

Lý Hiếu Cung suy nghĩ một chút:

- Hai ngày trước ta cùng tổng quản Giang Châu Cái Ngạn Cử đến xin hàng đã nói qua về việc này. Cái Ngạn Cử nói trong Tây Lương quốc chia làm hai phe. Một phe chính là Nam Hoa Hội, một phe chính là quân tướng, hai phe công kích lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, tranh đấu kịch liệt. Tiểu Tiển thiên hướng phe Nam Hoa Hội, không ngừng suy yếu binh quyền phe quân tướng, khiến các tướng lĩnh bất mãn. Năm ngoái Đại Tư Mã Đổng Cảnh Trân tạo phản bị giết, bị tru di hơn trăm người, khiến quân tâm tán loạn. Ta cho rằng đây mới là căn nguyên Tiểu Tiển thất bại.

Lý Thế Dân cười cười, tán thành phán đoán của Lý Hiếu Cung:

- Tiêu Tiển này trong nghiêm ngoài mềm, tâm tính nghi kỵ, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi, không thể dung nạp người. Vương Mặc từng theo hắn sáng lập Nam Hoa Hội, sau cùng bị hắn bức tử. Chỉ có thể đồng hoạn nạn, mà không thể đồng phú quý, có thể thành đại sự sao? Cho nên ta không chú ý tới hắn, chỉ cần thi chút kế nhỏ đã có thể khiến nội bộ hắn phân tán, sớm muộn sẽ bị Lâm Sĩ Hoằng tiêu diệt.

Nói đến đây, Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:

- Nói đi phải nói lại, tuy Tiêu Tiển rất nghi kỵ, nhưng hắn cũng có điểm hơn người. Bằng không trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể khôi phục Lương quốc đổ nát. Theo ta nghĩ, nên tiêu diệt hắn tới cùng, trừ hậu họa sau này. Nhưng chiến sự Hà Bắc kết thúc, tất nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ thống lĩnh quân đội quay về Hà Đông. Binh lực Quan Trung thưa thớt, ta phải mau chóng dẫn quân trở về, việc Kinh Tương sẽ giao cả cho ngươi.

Lý Hiếu Cung yên lặng gật đầu, việc cấp bách hiện tại không phải hắn kế thừa nhiệm vụ tiêu diệt Tiêu Tiển. Quan trọng chính là cũng cố quân Đường đóng chiếm Kinh Tương.

Lúc này, một tên binh sĩ chỉ về phía xa xa nói:

- Điện hạ, tới huyện Kinh Sơn rồi!

Lý Thế đứng cách huyện thành một khoảng không nhìn rõ, sai thân binh:

- Dẫn Lý Kinh tới đây!

Chỉ chốc lát, vài tên binh sỹ dẫn theo quan viên Tây Lương bị bắt tới, chính là cậu Dương Nguyên Khánh, Tây Lương triều Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Lý Kinh. Sau khi quận Nam bị đánh tan, hắn chạy khỏi thành, chuẩn bị chạy tới quận Giang Hạ tìm con trai trưởng của chính mình, nhưng trên đường bị thám báo quân Đường bắt.

Lý Thế Dân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Lý Kinh. Đây không ngờ chính là cậu của Dương Nguyên Khánh, hắn muốn dẫn theo người này về Trường An. Tuy rằng Lý Kinh bị bắt, nhưng chế độ đãi ngộ, y quan chỉnh tề, ăn uống đầy đủ, hắn tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Tần Vương điện hạ!

Lý Thế Dân dùng roi ngựa chỉ về phía huyện Kinh Sơn khẽ cười nói:

- Nơi này chính là quê Lý Thiếu khanh nhỉ!

Lý Kinh cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, nếu như quay về Tương Dương, đi qua huyện Kinh Sơn nhất định rất xa. Nhưng không ngờ Tần Vương cố tình đi qua nơi này, hiển nhiên có mục đích của hắn. Lý Kinh mơ hồ đoán được mục đích của Tần Vương, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy bất an.

Lý Thế Dân thấy Lý Kinh không chịu trả lời, cũng không ép buộc hắn, dặn thân binh nói:

- Mau tìm huyện lệnh Kinh Sơn tới đây.

Trong chốc lát, huyện lệnh Kinh Sơn dẫn vài quan huyện khác vội vàng chạy chạy, tới trước chiến mã của Lý Thế Dân khom người hành lễ:

- Ty chức huyện lệnh huyện Kinh Sơn Phạm Chung Ly tham kiến Tần Vương điện hạ!

- Phạm huyện lệnh miễn lễ!

Lý Thế Dân ôn hòa hỏi:

- Binh sĩ quân Đường có kẻ nào không tuân quân kỷ, xâm phạm dân chúng không?

Quân Đường đóng tại huyện Kinh Sơn có một đội ba trăm binh sĩ, tuy rằng những binh sĩ này khá thô lỗ, rêu rao khắp nơi, khi thì hát hò uống rượu không trả tiền, nhưng không gây nên kiện án phạm pháp nghiêm trọng. Trong lòng Phạm Chung Ly có chút lo lắng, trải qua thời gian dài, nhất định sẽ phát sinh kiện án.

Hắn cung kính nói:

- Tạm thời chưa phát sinh kiện án nghiêm trọng.

Lý Thế Dân biến sắc, cầm roi ngựa chỉ về phía Đô Úy quận An Lục Diêu Thuận mắng chửi:

- Ta giao phó ngươi thế nào, huyện Kinh Sơn không giống như huyện thông thường, quân kỷ phải nghiêm túc. Giáo Úy quản quân không nghiêm, ta phạt trăm côn, lập tức đổi người cho ta.

Đô Úy Diêu Thuận sợ tới mức vã mồ hôi, vội vã chạy tới điều binh thay người. Trong lòng huyện lệnh Phạm Chung Ly vô cùng cảm kích, vội vàng nói:

- Đa tạ điện hạ thương cảm huyện Kinh Sơn!

Lý Thế Dân thản nhiên lại hỏi hắn:

- Mẫu lăng Sở Vương ở nơi nào? Ta muốn tới xem.

Sắc mặt Lý Kinh đứng bên cạnh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tần Vương đi qua huyện Kinh Sơn quả nhiên là vì lăng mộ mẫu thân Dương Nguyên Khánh. Huyện lệnh Phạm Chung Ly cũng có phần bất an, hắn sợ Tần Vương hủy lăng, sau này hắn không còn cách nào ăn nói với triều Tùy.

Nhưng hắn không dám trái lệnh, đành phải dẫn đoàn người Lý Thế Dân tới lăng mẫu Sở Vương cách đó vài dặm. Từ xa thấy tòa lăng mộ rộng lớn, chiếm khoảng trăm mẫu, tường cao bao bọc xung quanh. Trong lăng rừng cây rậm rạp, hai bên đường lớn bạch ngọc có mười hai bức tượng văn võ, cùng với tượng đá chiến mã và lạc đà. Chính phía trên là một tòa khung lăng bạch ngọc hình bán cầu.

Toàn bộ lăng mộ đều theo đúng quy cách yêu cầu của hoàng thái hậu xây dựng nên, lúc này lăng mộ đã đóng. Tiêu Tiên nguyên bản phái quân trấn thủ nơi này đã bỏ trốn, toàn bộ lăng mộ trở nên lạnh tanh, chỉ còn một cụ lão trông lăng.

Lý Thế Dân ngưng mắt nhìn lăng mộ một lát, lúc này hạ lệnh nói:

- Mở cửa chính!

Lúc này, Lý Kinh không kiềm chế nổi, tiến lên phía trước khom người cầu khẩn:

- Điện hạ, thần nghe nói người đức hạnh không quấy nhiễu tổ tiên người. Tùy Đường tuy là địch quốc, nhưng không liên quan tới tổ tiên, xin điện hạ buông thả lăng tẩm!

Lý Thế Dân kỳ quái nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Hóa ra Lý Thiếu khanh cho rằng ta tới hủy lăng phá mộ, ngươi nghĩ Lý Thế Dân ta là người thế nào?

Hắn hừ lạnh, không để ý tới Lý Kinh, bước nhanh tiến vào tẩm lăng. Lý Kinh thoáng ngẩn người, lẽ nào chính mình hiểu lầm sao?

Lý Thế Dân bước lên đài lăng, tới khung mộ trước mặt, chính diện là khối bia mộ cao năm thước, trên viết mấy chữ lớn: Vong Mẫu Lý Thị Chi Mộ.

Phía dưới có một nhóm chữ nhỏ: Nhi Dương Nguyên Khánh lập, năm Nhân Thọ thứ tư, tháng mười, ngày mùng chín.

Lý Thế Dân nhìn chăm chú một hồi, quay đầu về phía thân binh mệnh lệnh:

- Mang tế phẩm lên!

Hơn mười thân binh mang tế phẩm chuẩn bị từ trước lên, Lý Thế Dân tiếp nhân ba nén hướng, cung kính khom người lạy ba lạy, Lý Hiếu Cung cũng lạy ba lạy. Lúc này Lý Thế Dân mới nói với Lý Kinh:

- Tuy rằng Dương Nguyên Khánh là địch nhân của ta, nhưng trước kia không phải, ta vì tình bạn cũ tới bái lạy vong mẫu của hắn. Nhưng không nói rõ điều gì, ngày khác tại chiến trường vẫn một mất một còn.

Lý Thế Dân lại dặn bảo Phạm huyện lênh:

- Về sau hàng năm huyện Kinh Sơn phân nửa thuế phú, dùng bảo vệ giữ gìn lăng tẩm. Huyện Kinh Sơn cần phải trom nom lăng tẩm thật tốt.

- Ty chức xin ghi nhớ lời điện hạ!

Lý Thế Dân lướt nhìn tùy tùng:

- Diêu tướng quân tới đây?

Đô Úy Diêu Thuận từ phía sau vội vàng chạy tới:

- Có mạt tướng!

Lý Thế Dân nói với hắn:

- Phái binh sĩ trấn thủ lăng mộ, không được huyện lệnh cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến nhập.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Lý Thế Dân sắp xếp từng việc, hắn nhìn sắc trời không còn sớm, liền cười cười nói với Lý Hiếu Cung:

- Cứ như vậy đi! Nhị ca lưu lại trấn thủ Kinh Tương, phòng thủ Tiêu Tiển cùng Lâm Sĩ Hoằng, ta trở về Trường An.

Lý Hiếu Cung vỗ vỗ vai Lý Thế Dân:

- Đi đường cẩn thận.

Lý Thế Dân xoay người lên ngựa, thúc dục chiến mã, thống lĩnh mấy nghìn binh sĩ nhanh chóng chạy về phía tây bắc.

Quận Dự Chương. Ở đây nguyên bản chính là địa bàn của Lâm Sĩ Hoằng. Hơn một tháng trước chiến đấu kịch liệt, quân Tiêu Tiển đại thắng, giết mấy vạn quân địch. Lâm Sĩ Hoằng thống lĩnh tàn quân rút lui về quận Bà Dương.

Nhưng sự vui mừng trong lòng Tiểu Tiển còn chưa tan thì hai mươi vạn quân Đường đã chia làm hai đường, nhanh như điện tập kích Kinh Tương, ngày đi trăm dặm, sau vài ngày liền vây quanh thành Giang Lăng. Tiêu Tiển suất quân vội vàng ứng chiến, lại bị quân Đường dùng khỏe đánh mệt, tại thành Giang Lăng, đánh một trận đánh tan hai mươi vạn đại quân của hắn.

Tiểu Tiển thống lĩnh ba nghìn tàn quân một mạch trốn về thành Dự Chương, lúc này mới hết kinh hồn.

Thất bại tại Giang Lăng đã gần nửa tháng, Tiêu Tiển uể oải cực độ cũng dần dần khôi phục lại, hắn bắt đầu lo lắng tiền đồ của chính mình.

Tuy rằng lúc này thảm bại giống như nhổ nền tảng của hắn, nhưng hắn còn một chút thực lực sót lại, Lai Hộ Nhi thống lĩnh năm vạn thủy quân không tham chiến, do đó may mắn sống sót. Hơn nghìn chiến thuyền lớn vẫn đóng bên bờ Cán Giang, ngoài ra hắn còn thu nạp gần hai vạn binh sĩ Nam Hoa Hội, như vậy, hắn còn bảy vạn quân. Vùng đất hai bờ sông Cán Giang cùng huyện Bà Dương màu mỡ đủ để nuôi sống đội quân này.

Càng khiến Tiêu Tiển cảm thấy may mắn chính là, quân Đường không truy sát đến quận Dự Chương, giúp hắn có cơ hội nghỉ ngơi.

- Bệ hạ, vi thần nghe nói vì chiến sự Hà Bắc kết thúc, quân Đường lo mất Quan Trung nên Lý Thế Dân mới rút quân.

Người vừa nói chính là Trung Thư Thị Lang của Tiêu Tiển Sầm Văn. Hắn năm nay mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nắm giữ chuyện cơ mật của triều Tây Lương, rất được Tiêu Tiển tín nhiệm. Chính là hắn luôn động viên, Tiêu Tiển mới có thể từ từ thoát khỏi bóng ma thất bại.

Năm nay Tiểu Tiển ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn kiên nghị thành thục, nhưng tóc đã hoa râm, pha một chút cảm giác già nhưng vẫn tráng kiện. Tiêu Tiễn đứng trước của sổ, ngóng nhìn Cán Giang phía xa xa, cùng với cột buồm san sát trên Cán Giang, trong lòng ngàn vạn tâm tư.

Hắn thở dài:

- Ta vốn oán hận triều Tùy không thể giúp ta, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do quân Đường nắm được cơ hội quân Tùy tấn công Hà Bắc. Trách thực lực ta quá yếu, không ngờ bị Lý Thế Dân đánh một trận tan tành. Nếu như có thể trụ vững nửa tháng, có lẽ thời cuộc sẽ khác.

- Bệ hạ

Sầm Văn mở miệng, Tiêu Tiển liền xua tay ngắt lời hắn:

- Bắt đầu từ bây giờ, ta đã quyết định thần phục triều Tùy, bỏ niên hiệu, lấy biệt hiệu là Lương quốc công, ngươi không nên xưng ta là bệ hạ.

- Vâng! Ý của ty chức chính là, chủ công có thể phát triển theo hướng đông, tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng, thu nạp quân đội hắn. Lập kế hoạch tái khởi Đông Sơn, để đảm bảo cung ứng quân lương. Cho nên trước tiên lấy quận Nghi Xuân và quận Lư Lăng. Tiếp đến đại quân từ Cán Giang đi về phía nam, thế như chẻ tre.

Tiêu Tiển chắp tay sau lưng đi vài bước, nói với Sầm Văn:

- Hiện tại, việc cấp bách chính là nhận được sự giúp đỡ tài chính từ triều Tùy. Thỉnh cầu tiên sinh tới Thái Nguyên, nói chuyện cùng Dương Nguyên Khánh một chuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.