[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 78 : Công mà không diệt




Đám thợ thủ công đều vào thành, Dương Nguyên Khánh lệnh binh sĩ dẫn bọn họ tới quân doanh nghỉ tạm, vài tên binh dẫn huynh đệ họ Trương cùng hơn mười người trưởng nhóm thợ thủ công tới gặp Dương Nguyên Khánh.

Mọi người quỳ xuống dập đầu:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ!

- Các ngươi đứng dậy đi!

Mọi người đứng dậy, đều nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, biểu tình vô cùng căng thẳng. Phần lớn bọn họ cả đời gặp quan to nhất cũng chỉ là Huyện Lệnh, huynh đệ Trương gia nói với bọn họ: Vị tướng quân trước mặt bọn, không ngờ chính là hoàng đế triều Tùy.

Dương Nguyên Khánh có thể cảm thụ được sắc mặt mọi người vô cùng căng thẳng, liền hướng về phía mọi người cười hỏi:

- Tất cả mọi người đều đến từ quận Đông Lai sao?

Một cụ lão lớn tuổi nhất cười nói:

- Chúng ta có người quận Đông Lai, có người quận Cao Mật, còn có người quận Bắc Hải, bất quá đều sống gần biển làm nghề đóng thuyền.

Dương Nguyên Khánh nghe thấy thanh âm già nua của cụ lão đầu hoa râm, liền hiếu kỳ hỏi:

- Lão hán, người bao nhiêu tuổi rồi?

- Vương tổ gia đã sáu mươi tuổi.

Có người đứng bên cạnh thay hắn trả lời.

Sắc mặt cụ lão có chút lo lắng, hắn sợ Dương Nguyên Khánh không để hắn làm việc, cuống quít nói:

- Tuy rằng ta đã sáu mươi tuổi, nhưng đã đóng thuyền bốn mươi năm nay, đội thuyền tướng quân Lai Hộ Nhi đánh Triều Tiên chính là ta đóng, con thuyền làm có tốt hay không, ta liếc mắt đã biết. Điện hạ, ta làm được chứ!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:

- Lão hán, người không cần lo lắng, ta rất cần người trải qua nhiều năm kinh nghiệm đóng thuyền như vậy. Người gắng sức làm tốt, ta sẽ gửi người tiền công gấp đôi.

- Đa tạ điện hạ!

Cụ lão vui mừng khôn xiết.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi huynh đệ họ Trương:

- Tổng cộng đã chiêu mộ được tám trăm hộ sao?

- Hồi bẩm điện hạ, tổng cộng hơn một nghìn hai trăm hộ, khoảng hơn bốn trăm hộ đang tự mình điều khiển thuyền qua biển. Các hộ còn lại chỉ có thể đi đường bộ tới sở tạo thuyền. Chúng ta đi qua qua quận Tề thì bị binh sĩ của Đậu Kiến Đức làm khó dễ, thiếu chút nữa không qua được Hoàng Hà.

Dương Nguyên Khánh nhất thời thích thú, tám trăm hộ đóng thuyền, hơn hai nghìn người, bọn họ làm sao có thể đi qua địa bàn Đậu Kiến Đức? Tài nguyên thợ thủ công lớn như vậy, chẳng lẽ Đậu Kiến Đức trừng mắt nhìn bọn họ đến Hà Bắc sao?

- Tình hình bên Thanh Châu thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy đồng loạt tiến về phương bắc, không ngờ không bị quân Đậu Kiến Đức giữ lại?

Hai huynh đệ nhìn nhau, Trương Long giải thích nói:

- Quận Tề, quận Đông Lai, quận Bắc Hải đều loạn, không ai hỏi đến chúng ta. Bất quá, tại quận Tề gặp phải một đội quân, cho rằng chúng ta là dân chạy nạn, muốn cướp đoạt tiền tài, bắt nữ nhân, đúng lúc một nữ tướng lĩnh xuất hiện, nàng nghiêm nghị quát lớn, quân lính liền thả chúng ta đi.

Dương Nguyên Khánh quay đầu thoáng liếc nhìn La Sĩ Tín. Biểu tình La Sĩ Tín có chút mất tự nhiên, Dương Nguyên Khánh cười cười, lại hỏi Trương Long:

- Là nữ tướng nào, biết tên nàng không?

Trương Long thật không ngờ, đường đường là Sở Vương không ngờ lại cảm thấy hứng thú với nữ tướng quân địch, cứng họng không biết trả lời thế nào, Trương Hổ bên cạnh nói:

- Chính là nữ tướng trẻ tuổi. Cầm trường đao, da bánh mật, mắt sáng... Nghe đại tướng khác gọi nàng nương gì đó.

- Chính là Tuyến Nương sao?

- Đúng vậy! Chính là Tuyến Nương.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Các ngươi xuống phía dưới nghỉ ngơi! Sang năm ta sẽ sắp xếp người giao các ngươi tới sở đóng thuyền, hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục đội thuyền này.

Tất cả mọi người đi, Dương Nguyên Khánh đứng dậy, đùa La Sĩ Tín cười nói:

- Có muốn tới quận Tề một chuyến không?

La Sĩ Tín há miệng, một lúc lâu mới nói:

- Ty chức không rõ tổng quản đang nói gì?

- Ta nói gì, trong lòng ngươi rất rõ.

Dương Nguyên Khánh cười tủm vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi. La Sĩ Tín nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa, hắn cắn chặt môi, trong đầu lại hiện ra cặp mắt sáng kia. Vì sao lại là cháu gái Đậu Kiến Đức?

Trong lòng La Sĩ Tín đầy khát vọng, hết lần này tới lần khác ánh mắt kia làm hắn nhụt nhuệ khí, hắn nhịn không được cúi đầu thở dài một tiếng... Dương Nguyên Khánh về tới phủ, vừa vặn gặp Dương Huyền Tưởng từ quận Ngụy trở về. Dương Huyền Tưởng tuy là thúc phụ của Dương Nguyên Khánh, nhưng công việc trước mắt, hắn lại là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh.

Dương Huyền Tưởng vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến về phía trước khom người thi lễ:

- Ty chức tham kiến tổng quản!

- Tam thúc trở về từ khi nào?

- Vừa về, về chuyện quận Ngụy, ta muốn nói chuyện cùng tổng quản.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Vào nhà hãy nói!

Sau khi hai người vào phòng khách của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh liền cởi áo ngoài đưa Bùi Thanh Tùng, dặn dò hắn nói:

- Sai nha hoàn dùng lá trà của ta sắc ấm trà ngon mời Thái Thú.

Bùi Thanh Tùng gật đầu đi ra, hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Nói đi! Tình hình quận Ngụy thế nào?

- Chỉ có thể nói hoàn thành bảy phần, Dương Thiện Hội nguyện ý quy hàng, hơn bảy nghìn quân đều giao cho Tần tướng quân, theo sự phân phó của tổng quản, Dương Thiện Hội tạm thời nhậm chức Thái Thú quận Ngụy.

- Vậy rất tốt!

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Vậy còn ba phần không tốt là gì?

Dương Huyền Tưởng thở dài nói:

- Chính là Nghiêu Quân Tố, hắn không chịu quy hàng, đã từ quan, nghe nói tới Giang Đô bái tế Dương Quảng, sau quy ẩn. Không nhậm bất cứ chức quan nào của triều đình.

Dáng cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh tiêu tan, yên lặng gật đầu, bất cứ triều đại nào đều có người có cốt khí như vậy. Một lòng trung thành, sư phụ hắn Trương Tu Đà chính là người trung thành như vậy, thà chết tuyệt đối không phản bội. Đối với lựa chọn của Nghiêu Quân Tố, hắn chỉ có thể cảm thấy kính nể.

- Nguyên Khánh, còn một việc, ta muốn nói với cháu.

- Chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh thấy tam thúc thay đổi cách xưng hô, từ thuộc hạ thoáng chốc trở thành người thân, hắn mơ hồ đoán được, tam thúc muốn nói với chính mình về chuyện gia đình. Hắn gặp Dương Thiện Hội, tất nhiên đã có suy nghĩ gì đó.

Dương Huyền Tương không biết nói thế nào, hắn trầm ngâm một chút nói:

- Chính là Dương Thiện Hội, người này làm quan thanh niêm, tại Hà Bắc rất có danh tiếng. Thực lực của hắn tại các quận Hà Bắc không hề thua kém thế gia danh tiếng. Cháu cần phải cân nhắc một chút...Cân nhắc điều gì đó?

Dương Nguyên Khánh mơ hồ đoán được ý tứ của tam thúc, nhưng hắn muốn Dương Huyền Tưởng nói thẳng.

- Hẳn là cháu đã minh bạch ý tứ của ta.

Dương Huyền Tưởng thở dài nói.

- Ý của tam thúc chính là, mong cháu có thể cân nhắc thu nhận Dương Thiện Hội về phía chính mình, phải vậy không?

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn nói.

Dương Huyền Tưởng yên lặng gật đầu, thừa nhận Dương Nguyên Khánh đoán được ý nghĩ của chính mình.

- Hoằng Nông Dương thị dù sao cũng là thế gia nổi tiếng khắp thiên hạ, lại là người trong gia tộc, nhất định là thế lực tuyệt đối ủng hộ của cháu. Cháu cần phải trọng dụng, bằng không người trong thiên hạ sẽ nói những điều bất lợi cho cháu.

- Có người nói cháu quá lạnh bạc, phải vậy không?

Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng loại khẩu khí tự giễu nói.

Dương Huyền Tưởng không dám mở miệng, hắn thực sự nghe được ngoài trong gia tộc oán trách. Tháng mười một năm trước, Hoằng Nông Dương thị phái người qua quận Linh Võ tìm hắn về chuyện khoa cử. Hoàng Nông Dương thị phái ba đệ tử vào dự thi, kết quả thi rớt, khiến trong gia tộc vô cùng bất mãn.

Dương Huyền Tưởng cũng biết, khoa cử cần công bằng, không thể dựa vào chuyện này trách Dương Nguyên Khánh bất công đối với người trong tộc. Nhưng hắn cũng nhận thấy, Dương Nguyên Khánh hẳn là dưới tình huống nào đó quan tâm tới Dương gia, ví như đối với việc trọng dụng Dương Thiện Hội, không những xoa dịu bất mãn trong gia tộc, cũng có thể khiến người trong thiên hạ minh bạch, Dương Nguyên Khánh xuất thân từ dòng họ Hoằng Nông Dương thị.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Hắn dừng chân, hỏi Dương Huyền Tưởng:

- Tại sao tam thúc không lo lắng về chính mình chứ? Để tam thúc làm Tể tướng không phải rất tốt sao?

Dương Huyền Tưởng lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu:

- Ta không thích hợp, trong lòng ta hiểu rất rõ. Trước kia tổ phụ cháu từng nói với ta, tài học tối ta chỉ có thể làm Thái Thú. Cháu phong ta làm Tể Tướng, thứ nhất ta không thể đủ sức gánh vác. Thứ hai làm hại nước. Lần này điều nhiệm làm Thái Thú quận Hà Gian, ta đã chịu áp lực rất lớn. Đây là quận lớn, lại là sào huyệt của Đậu Kiến Đức, có lẽ ta không thể ứng phó được?

- Tam thúc quá khiêm nhường, tại quận Linh Võ, thúc làm rất tốt. Thuộc hạ và dân chúng đều ca ngợi, gánh vác quận Hà Nội cũng dư sức.

Dương Nguyên Khánh cũng minh bạch ý tứ của tam thúc, hắn không phải lo lắng lợi ích của chính mình, mà lo lắng lợi ích gia tộc. Dương Thiện Hội là một chi tương đối quan trọng trong dòng họ Hoằng Nông Dương thị. Để Dương Thiện Hội làm Tể tướng sẽ rất có lợi đối với Hoằng Nông Dương thị.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Chuyện này, để ta suy nghĩ thêm. Còn bốn tháng nữa mới xác lập tân Tướng Quốc, bây giờ vẫn còn thời gian, bất quá ta nhờ tam thúc tới Lạc Dương, thay ta tế lăng mộ tổ phụ.

- Tiết thanh minh, nhất định ta sẽ đi...

Dương Huyền Tưởng đi, Dương Nguyên Khánh đứng trước cửa sổ trầm tư hồi lâu, điều hắn lo lắng chính là dòng họ Dương Hoằng Nông. Mặc dù hắn một mực lảng tránh vấn đề này, nhưng sớm muộn hắn cũng phải đối mặt.

Trên thực tế thân phận hắn nửa nọ nửa kia, hiện tại kế thừa di sản triều Tùy, cùng lúc tất cả mọi người biết hắn xuất thân dòng họ Dương Hoằng Nông, mà về phương diện khác, các thế gia vọng tộc nghĩ hắn chính là do tiên đế chỉ định, đối với việc hắn kế triều Tùy cũng không hề bàn cãi.

Cái này giống như xuất thân của Dương Tùy cùng Lý Đường, tuy rằng Dương Kiên cùng Lý Uyên đều tự xưng là quan nội sĩ tộc, chính là dòng họ Dương Hoằng Nông cùng dòng họ Lý Lũng Tây. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người minh bạch, tổ tiên bọ họ vốn thuộc người Hồ đổi thành người Hán.

Đây là loại ba phải thế nào cũng được. Tất cả mọi người biết chân tướng, nhưng không dám làm rõ chân tướng, cũng như đối với Dương Nguyên Khánh. Nếu như hắn thực sự chạy tới quận Hoằng Nông bái tế, có lẽ công khai thừa nhận hắn thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông, không hề có nửa điểm quan hệ với Dương Tùy. Vậy sẽ làm rất nhiều người thất vọng, giảm bớt đi số lượng giúp đỡ hắn.

Có một số việc nói rõ không phải tốt, giữ nguyên vẻ mịt mù mông lung, khiến các đại thế gia có điểm hi vọng.

Giờ khắc này Dương Nguyên Khánh quyết định, hắn tuyệt đối không thể công khai thừa nhận chính mình thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông. Chí ít hiện tại hắn không thừa nhận... Lúc này, giọng nói La Sĩ Tin vang lên ngoài cửa:

- Tổng quản, người tìm ta sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Vào đi!

La Sĩ Tin đi vào, hắn không biết tổng quản tìm hắn có chuyện gì? Hắn không hy vọng tổng quản nhắc lại chuyện Tuyến Nương, hắn đã quyết định, gạt bỏ nữ nhân này khỏi đáy lòng chính mình.

Dương Nguyên Khánh đi tới trước vách tưởng, kéo tấm rèm trên tường, trên tường lộ ra một bức địa đồ các quận Hà Bắc, tất cả các quận huyện đều được biểu thị bằng cờ nhỏ màu hồng, chỉ có quận Liêu Đông bỏ trống.

La Sĩ Tín bỗng nhiên hiểu được:

- Tổng quản sai ta tới đánh Cao Khai Đạo?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ngươi rất thông minh, có điều, nhiệm vụ ta giao ngươi chính là công mà diệt.

La Sĩ Tín do dự một chút:

- Ty chức có điều không hiểu?

Dương Nguyên Khánh nheo mắt cười nói:

- Chính là ép Cao Khai Đạo vào chân tường, nhưng không diệt hắn, ngươi hiểu ý của ta chứ?

La Sĩ Tín nhìn bản đồ Liêu Đông, hắn bỗng nhiên thốt lớn:

- Ty chức đã hiểu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.