[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 74 : Phát sinh ngoài ý muốn




Binh sĩ xung quanh đều ồ lên kinh hãi, tất cả mọi người đều thấy rõ, đầu người trên mặt cắm một mũi tên, chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của bọn họ. Điều này khiến trong lòng mọi người đều nảy sinh ý niệm đại thế đã mất.

Nguyên Quân Minh đứng bên ngăn cản đã muộn, trên đường đi hắn quên không nói với Trình Giảo Kim, tính tình Cao Nhã Hiền vô cùng dữ dằn. Làm việc không lo tới hậu quả, hẳn là trước tiên phải thu phục y, sau mới tiết lộ đầu Đậu Kiến Đức giả, không ngờ Trình Giảo Kim lúc này lấy ra, trong lòng y vô cùng lo lắng. Tay không khỏi đặt lên chuôi đao.

Trình Giảo Kim tự có điểm khôn khéo của anh ta, anh ta biết đầu Đậu Kiến Đức dễ dàng tạo nên mâu thuẫn gay gắt, nếu sau khi vào thành mới lộ đầu người, chẳng may Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ không còn đường chạy. Không bằng hiện tại lấy ra, cho dù Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ còn có hi vọng chạy thoát.

Nếu như xuất đầu người, Cao Nhã Hiền không trở mặt, y tiếp nhận hiện thực quân Hạ bị diệt, chuyện tình phía sau có thể đàm phán.

Cao Nhã Hiền chằm chằm nhìn đầu Đậu Kiến Đức, khuôn mặt trướng đỏ bừng, một hồi sau, y nói một câu:

- Đưa đầu ta xem!

Trình Giảo Kim giao đầu cho một tên binh sĩ, hai tay anh ta nắm lấy cán búa, khóe mắt lóe ra dư quang cảnh giác nhìn động tĩnh đao phủ xung quanh. Nếu bất ổn, anh ta sẽ lập tức bổ ra.

Binh sĩ chạy tới đầu tường thành, giao đầu Đậu Kiến Đức cho Cao Nhã Hiền, Cao Nhã Hiền cầm lấy đầu người, chỉ thấy một mũi tên bắn vào mũi. Quả thực chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của y, toàn thân y bỗng nhiên run lên, trong lòng bắt đầu bốc lên ngọn hỏa báo thù thay Đậu Kiến Đức.

Y khàn giọng hét lớn:

- Báo thù cho Vương gia!

Y vừa dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên từ phía sau phóng tới. Một phát bắn trúng yết hầu y, tên xuyên qua yết hầu, Cao Nhã Hiền khó chịu kêu một tiếng, đầu người trong tay rơi xuống đất.

Y dùng tay bóp chặt yết hầu, chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đứng phía sau y cánh hai mươi bước, trên tay cầm cung tiễn. Chính là phó tướng của y Lưu Nhã.

Con mắt Cao Nhã Hiền trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Ngón tay y chỉ về phía Lưu Nhã, nhưng không thể nói thành lời.

Lưu Nhã lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không chết, ba vạn huynh đệ đều phải chôn cùng với ngươi!

Anh ta lại giương cung bắn một phát trúng ngực trái Cao Nhã Hiền. Máu bắn tung tóe, Cao Nhã Hiền lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, từ đầu thành rơi xuống phía dưới, “tõm!” Rơi xuống sông bảo vệ quanh thành.

Lúc này mấy trăm thân binh của Cao Nhã Hiền mới phản ứng, bọn họ hét lớn một tiếng, giơ đao đánh về phía Lưu Nhã, nhưng trên hành lang hiện ra mấy trăm binh sĩ, cùng thân binh chém giết tại chỗ.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy trăm đao phủ dưới thành không biết làm thế nào, đều lui lại phía sau. Trình Giảo Kim nhân cơ hội này quay đầu ngựa, chạy về phía tây hơn trăm bước. Nguyễn Quân Minh cùng các binh sĩ khác bắt đầu chạy theo.

- Nguyễn tướng quân, đây là chuyện gì?

Trình Giảo Kim khó hiểu, vội vàng hỏi Nguyên Quân Minh.

Trong mắt Nguyễn Quân Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau một hồi nói:

- Y là Lưu Nhã, quân địch phát sinh nội chiến.

Gã liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, quân tùy tùng đi theo đều là tướng sĩ tâm phúc, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là vận khí tốt. Không ngờ chuyện tình nội chiến này anh ta cũng có thể gặp.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:

- Ta nói! Đây chính là huyện Phi Hồ, ta được phong làm bá tước huyện này, thổ địa gia làm sao không nể mặt ta một điểm?

Sau một khắc, trận chiến trên đầu tường thành dần dần lắng xuống, cửa thành từ từ mở, một đội binh sĩ từ bên trong thành đi ra, dẫn đầu là một viên đại tướng. Xích quấn trên thân, hai tay trói sau lưng, chính là phó tướng Lưu Nhã, anh ta quỳ trước cửa thành hô lớn:

- Tội tướng Lưu Nhã nguyện ý quy hàng triều Tùy, vì Sở Vương điện hạ dốc sức phục vụ!

Trong lòng Trình Giảo Kim thầm khen, đây mới chính là người thông minh, không đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì, thành thực quy hàng, thái độ thành khẩn, người như vậy sau này mới có tiền đồ.

Trình Giảo Kim vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng Lưu Nhã dậy, giúp anh ta cởi dây thừng, cởi y bào của mình rồi mặc cho anh ta, trấn an anh ta nói:

- Ta phụng mệnh Sở Vương điện hạ, đặc biệt tới chiêu hàng các ngươi, chủ yếu muốn giảm chết chóc, bảo toàn tính mệnh các huynh đệ. Lưu tướng quân hiểu đại nghĩa, khiến người ta phải khâm phục. Ta sẽ bẩm báo lên Sở Vương. Lưu tướng quân sẽ được dân chúng Hà Bắc kính ngưỡng, lưu danh thiên thu.

Lưu Nhã mừng rỡ, sứ Tùy này thoạt nhìn tuy vừa đen vừa xấu, nhưng ăn nói rất lễ nghĩa, lời nói đều khiến người ta phải lắng nghe. Đây mới chính là người biết ăn nói.

- Mời sứ giả vào thành nghỉ ngơi, kỵ binh phân phối khắp nơi, ta sẽ triệu tập chúng tướng, nói rõ tình hình. Buổi chiều ngày hôm nay chính thức quy hàng quân Tùy!

Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành huyện Dịch, đại tướng Lưu Nhã thống lĩnh ba vạn kỵ binh chính thức quy hàng quân Tùy. Đây chính là đội quân cuối cùng của Đậu Kiến Đức tại Hà Bắc, đội quân này đầu hàng, tiêu chí thống trị Hà Bắc của Đậu Kiến Đức kết thúc. Quận huyện Hà Bắc ngoại trừ thành An Dương, toàn bộ đều nhập vào bản đồ triều Tùy.

Nhưng tại triều Tùy, cần thời gian nhất định để truyền tin, chiến sự Hà Bắc kết thúc, thường thường phải sau nửa tháng mới truyền khắp thiên hạ, trong khi truyền tin, thường thường sẽ phát sinh rất nhiều hài kịch.

Huyện Chúc A quận Tề. Vài ngày trước, một vạn quân đội đóng quân trên cánh đồng tại huyện Chúc A cách Hoàng Hà khoảng năm dặm. Đây chính là quân đội Thanh Châu cát cứ thế lực Từ Nguyên Lãng.

Từ mấy tháng trước, sau khi Đậu Kiến Đức bại bịnh tại quận Hà Nội. Đậu Kiến Đức chính thức cưới muội muội của Từ Nguyên Lãng làm thiếp. Chính là biểu đạt thiện ý của Từ Nguyên Lãng đối với Đậu Kiến Đức. Trong lúc đó Từ Nguyên Lãng một thế lực nhỏ chen giữa hai đại kiêu hùng Đậu Kiến Đức và Lý Mật. Từ Nguyên Lãng phải lấy lòng song phương, không dám đắc tội với ai.

Cùng lúc y thần phục Lý Mật, tiếp nhận chức vị Lỗ Quận Công do Lý Mật ban thưởng. Về phương diện khác, y ngoan ngoãn bày tỏ ý nguyện kết thân cùng Đậu Kiến Đức.

Y cùng lúc kết giao với hai thế lực lớn, giống như qua cầu khỉ, cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng. Đồng thời cũng muốn bảo vệ lợi ích của chính mình.

Từ Nguyên Lãng vốn chính là hải tắc quận Đông Lai, đầu năm ngoái, tại Bắc Hải y thu nhặt hơn mười đội tiểu phỉ ước khoảng hơn nghìn người. Dẹp xong huyện Bắc Hải, thế lực chiếm được nhanh chóng phát triển, mấy thắng gần đây chiếm được sáu quận Đông Lai, Bắc Hải, Cao Mật, quận Tề, quận Lỗ, quận Lăng Gia, binh lực gần năm vạn.

Hơn một tháng trước, Đậu Kiến Đức phái người nhắn nhủ mệnh lệnh với y, mệnh y phái quân tham chiến Hà Bắc, cùng đối phó quân Tùy. Điều này khiến trong lòng Từ Nguyên Lãng vô cùng lo lắng, y làm sao có thể phái binh tiến nhập Hà Bắc đối kháng quân Tùy?

Sau khi biết tin Lý Mật chỉ phái mấy nghìn người đóng quân tại bờ sông Hoàng Hà phô trương thanh thế, y lập tức cũng tạo ra tư thái như vậy. Thống lĩnh một vạn quân đóng tại huyện Chúc A, biểu hiện trạng thái chuẩn bị qua sông. Bề ngoài là qua sông, trên thưc tế chính là án binh quan chiến, ví dụ như quân Hạ bất lợi, y liền lui về, ví như quân Tùy bất lợi, y liền qua sông lên tiếng ủng hộ.

Buổi chiều hôm nay, vài chiến thuyền lớn từ bờ bên kia cập bến, bỏ neo trên bờ nam Hoang Hà, hơn nghìn tên binh sĩ từ trên thuyền dỡ xuống năm trăm rương lớn. Sớm đã có thám báo nhanh chóng chạy về đại doanh bẩm báo.

Trong lòng Từ Nguyên Lãng cảm thấy quái dị, liền phái người qua sông hỏi tình hình. Năm trăm rương lớn trên thuyền đã được dọn sạch. Lúc này một nam tử khôi ngô tuấn tú vóc người cường tráng từ trên thuyền đi xuống, làn da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền, mũi to, môi dày, khuôn mặt thô kệch nhưng phối hợp cùng đôi mắt nhỏ, thỉnh thoảng lóe ra tia sáng giảo hoạt.

Người này chính là đại tướng tâm phúc của Đậu Kiến Đức Lưu Hắc Thát, gã kém Đậu Kiến Đức năm tuổi, hai người cùng thôn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau luyện tập võ nghệ, tình cảm sâu đậm. Thường năm Hà Bắc gặp đại hạn chuyển sang ngập úng, vô số người chết đói, đó chính là nguyên nhân Đậu Kiến Đức tạo phản.

Trước khi bỏ nhà theo Đậu Kiến Đức tạo phản, gã đầu phục Hách Hiếu Đức ở Đậu Tử Cương, sau lại theo Hách Hiếu Đức đầu hàng trại Ngõa Cương. Hách Hiếu Đức giết chết Lý Hỏa Tịnh, chính là nguyên nhân lớn nhất khiến trại Ngõa Cương chạy lánh lạn. Lưu Hắc Thát quay về Hà Bắc đầu nhập bạn thân Đậu Kiến Đức, lâu ngày được Đậu Kiến Đức tín nhiệm.

Đại chiến Hà Bắc lần này, Lưu Hắc Thát phụng mệnh sắp xếp đường lui, tùy cơ cướp đoạt căn cứ Thanh Châu của Từ Nguyên Lãng, sáng sớm, Lưu Hắc Thát nhận được tin tức thám báo. Lúc này đại doanh của Từ Nguyên Lãng đang đóng ngay tại bờ nam Hoàng Hà, Lưu Hắc Thát lập tức bắt tay hành động.

- Các huynh đệ khiêng rương tới đại doanh Từ Nguyên Lãng.

Một nghìn tráng hán hai người một tổ, khiêng năm trăm rương lớn đi tới đại doanh Từ Nguyên Lãnh cách khoảng năm dặm. Đi được vài dặm liền gặp vài chục binh sĩ Từ Nguyên Lãng phái tới.

- Xin chờ chút!

Kỵ binh chạy nhanh như bay ngăn cản lối đi, Lưu Hắc Thát phẩy tay ngăn lại:

- Hạ xuống!

Năm trăm rương lớn được hạ xuống, Giáo úy dẫn đầu tiến lên trước mặt Lưu Hắc Thát chắp tay nói:

- Tại hạ phụng mệnh quận công tới đây hỏi, tôn giá chính là Lưu tướng quân?

Lưu Hắc Thát cười sang sảng:

- Ta chính là Lưu Hắc Thát, mang chút tài vật tới quận Tề, Vương gia nhờ Từ cữu gia bảo quản giúp.

- Quả nhiên chính là Lưu tướng quân!

Giáo úy nhìn thoáng qua năm trăm rương lớn, lại hỏi:

- Lưu tướng quân nói, đây chính là tài vật Hạ vương giao cho tướng quân ta bảo quản?

- Đúng vậy!

Lưu Hắc Thát vung tay ra lệnh nói:

- Mở rương cho bọn họ nhìn!

Binh sĩ mở ba rương lớn ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu, còn có tơ lụa thượng đẳng, cùng một chút đồ sứ tốt.

Giáo Úy nhìn thoáng qua, lập tức chắp tay nói:

- Ta quay về bẩm báo tướng quân, xin chờ một chút!

Y xoay người lên ngựa, vội vàng chạy đi. Lưu Hắc Thát cũng không thèm để ý, quay về phía mọi người nói:

- Tiếp tục đi!

Mọi người khiêng rương đi cách đại doanh vài dặm.

Trước cổng doanh trại, Từ Nguyên Lãng cùng hơn một trăm thị vệ vây quanh, đang nhìn về phía chân trời xa xa, rất xa, y đã thấy một đội nhân mã đi tới đại doanh, cách khoảng hơn ba dặm.

Chiến mã vội vàng chạy tới, vài tên thủ hạ lúc trước y phái đi chạy tới, xuống ngựa bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, chính là Lưu Hắc Thát dẫn người khiêng năm trăm rương lớn, nói là tài vật của Hạ vương, muốn gửi lại chỗ chúng ta.

Từ Nguyên Lãng nhướng mày, hỏi:

- Ngươi kiểm tra chưa?

- Nhìn trong ba rương lớn đều là vàng bạc châu báu cùng đồ sứ, quả thực đều là tài vật quý giá.

Từ Nguyên Lãng suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Bọn họ tới bao nhiêu người?

- Ước khoảng nghìn tên khuân vác.

Lúc này, Lưu Hắc Thát cách khoảng một dặm, đương nhiên Từ Nguyên Lãng đối với tiền bạc châu báu cảm thấy rất hứng thú, năm trăm rương lớn nhờ y bảo quản, nếu như Đậu Kiến Đức đã chết, chẳng phải tất cả của cải này đều thuộc về y sao?

Chỉ có điều người của Lưu Hắc Thát tới quá nhiều, y cũng không muốn nhiều người như vậy tiến nhập doanh trại, y lập tức ra lệnh nói:

- Bảo bọn họ để rương trước của doanh trại, người của chúng ta khiêng vào doanh trại, người của Lưu Hắc Thát tối đa không được vượt quá trăm người tiến nhập doanh trại.

Xong, y xoay người đi vào đại doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.