[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 73 : Kiếm kế lừa địch hàng




Đêm đã khuya, trong đại doanh cũng dần dần yên tĩnh, trong y doanh đèn dầu vẫn sáng, từng đỉnh của các lều lớn đều được thắp sáng, ánh sáng như ban ngày, đâu đâu cũng có người qua người lại, rất khẩn trương bận rộn. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu rên rỉ cùng với tiếng kêu cầu xin.

Y doanh nằm ở góc tây bắc đại doanh, chiếm diện tích mấy trăm mẫu đất. Do hơn ba trăm lều lớn hợp thành và được tách riêng ra, có vệ binh đứng gác riêng và không cho phép binh sĩ tùy tiện đi vào.

Trong y doanh có hơn một ngàn năm trăm nữ hộ binh cùng khoảng hơn một trăm quân y. Lúc này đại chiến vừa kết thúc, hơn mười ngàn thương binh được đưa tới chữa trị khẩn cấp, phần lớn đều là binh lính của Đậu Kiến Đức. Đại chiến lần này, quân Tùy thương vong khoảng hơn hai ngàn người, còn quân đội của Đậu Kiến Đức thương vong hơn hai mươi ngàn người.

Hơn một ngàn nữ hộ binh đều đã được trải qua huấn luyện chuyên môn. Bọn họ cầm máu cho các binh sĩ một cách thành thạo, dùng dược liệu băng bó vết thương và tận tình, cẩn thận trấn an bọn họ khiến rất nhiều binh sĩ Đậu Kiến Đức từ chỗ sắp chết lại dần dần khôi phục trở lại.

Sự xuất hiện của các nữ hộ binh lúc mới đầu khiến bên trong triều đình nổi sóng gió, trong quân cũng có kẻ khen người chê, phần lớn tướng lĩnh quân đội đều tỏ thái độ bán tín bán nghi.

Nhưng rất nhanh sau đó, các tướng lĩnh đều thấy được sự thực rằng tỉ lệ thương binh tử vong giảm rất nhiều. Điều này khiến thái độ của bên quân đội có sự thay đổi và trở thành những người ủng hộ kiên định nhất đối với các nữ hộ binh. Nhờ sự ủng hộ của bên quân đội, tiếng phê bình trong triều đình cũng dần tiêu tan.

Hiện tại, triều Tùy có khoảng hơn năm ngàn nữ hộ binh. Ngoại trừ nữ hộ binh quân Tùy ra, ở Thái Nguyên, Linh Võ và Hà Nội cũng đều có một khu y doanh. Không chỉ chữa trị cho thương binh mà còn cứu trị cả nạn dân.

Dương Nguyên Khánh cùng mấy chục tên thân binh hộ vệ đi tới y doanh thăm Dương Tư Ân. Dương Tư Ân khi tấn công tuyến bắc đã bị thương nặng. Ông ta chính là quan viên cấp cao nhất bị thương trong chiến dịch lần này.

Trong rất nhiều tướng lĩnh cấp cao của triều Tùy, Dương Tư Ân là nguyên lão, đã theo Dương Nguyên Khánh gần hai mươi năm nay. Từ một tiểu binh từng bước trở thành trọng tướng lĩnh quân, vô cùng trung thành và tận tâm với Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đi vào một lều lớn. Trong lều lớn này có hơn một trăm thương binh đang nằm. Bọn họ đều là trọng giáp bộ binh, lần này trọng giáp bộ binh thương vong hơn sáu ngàn người, trong đó tử vong tại trận gần bốn trăm. Về cơ bản đều là chết bởi tên bắn.

Một quân y dẫn Dương Nguyên Khánh tới trước một giường bệnh ở sâu trong cùng, Dương Nguyên Khánh nhíu mày hỏi:

- Tại sao lại không sắp xếp riêng ở một doanh trại?

Quân y cười khổ:

- Bọn ty chức đã chuẩn bị như thế rồi đó. Nhưng Dương tướng quân không chịu, nhất định phải ở đây cùng các lính khác. Không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo ý Dương tướng quân mà thôi.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh dịu xuống một chút. Hắn đi tới chiếc giường trước mặt. Đầu giường có đốt một cây nến nhỏ, ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Dương Tư Ân vàng như nến, đang chìm vào giấc ngủ. Hai nữ hộ binh vừa mới thay dược liệu tại vết thương trên đùi ông ta.

- Tình hình tướng quân thế nào rồi?

Dương Nguyên Khánh thấp giọng hỏi.

Quân y lắc đầu:

- Tên bắn trúng đùi tướng quân, đầu khớp xương bị gãy, chảy rất nhiều máu nhưng tính mạng thì có thể bảo toàn. Chỉ là sau này bước đi có thể sẽ chịu ảnh hưởng.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ tới Vũ Văn Trí Cập. Khi đó, đầu gối của anh ta cũng bị gãy nhưng về sau bước đi chỉ là hơi khập khiễng, không ảnh hưởng lớn lắm. Dương Tư Ân không thể như vậy sao?

Hắn nói với quân y, quân y vẫn lắc đầu:

- Đó chỉ là đầu khớp xương bị gãy, đầu khớp xương tiếp xúc tốt, thì vấn đề sẽ không lớn. Nhưng hiện tại Dương tướng quân không chỉ gãy xương mà kinh mạch cũng bị tổn thương, cho nên vấn đề khá là nghiêm trọng. Bọn ty chức chỉ có thể hết sức cứu chữa, nhưng thực sự không thể bảo đảm, mong điện hạ thứ lỗi!

Lúc này, Dương Tư Ân bỗng nhiên thấp giọng hỏi:

- Là tổng quản sao?

Hóa ra Dương Tư Ân đã tỉnh. Dương Nguyên Khánh từng bước tiến về phía trước cầm tay ông ta, nói:

- Lão Dương, là ta đây!

Trên khuôn mặt Dương Tư Ân nhếch lên cười u ám, âm thanh yếu ớt nói:

- Tổng quản không cần lo lắng đâu. Bây giờ ta cảm thấy rất may mắn. Trong sáu mươi sáu người trúng tên, trận vong sáu mươi hai người. ông trời rủ lòng vẫn cho ta sống, ta đã rất hài lòng rồi.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ tay ông ta, cười nói:

- Tướng quân không vấn đề gì. Đợi vết thương của Tướng quân khỏi hẳn, ta sẽ điều tướng quân tới bộ binh làm Binh bộ Thị Lang, không cần tiếp tục dẫn quân chiến đấu nữa.

Dương Tư Ân cười:

- Trước kia ty chức chỉ biết, theo tổng quản thì sẽ có tiền đồ, chỉ tiếc là lão Lưu chết sớm quá. Chứ không thì ngày hôm nay anh ta cũng làm quan to rồi.Ty chức năm nay đã năm mươi hai tuổi rồi, cũng không còn sức để tiếp tục đánh trận nữa, nên để cơ hội cho lớp người phía sau. Tổng quản, Lý Trọng Uy rất giỏi đó, lại là con của Lý Cảnh nữa. Ty chức đề cử anh ta tiếp nhận chức vụ Mạch Đao tướng quân.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Theo nguyên tắc chính xuống phó lên, thì cũng nên là anh ta. Tướng quân hãy an tâm dưỡng thương đi, việc này lòng ta đã rõ, tướng quân không cần quá lo lắng.

Dương Nguyên Khánh nói vài câu với ông ta xong, thấy tình hình của ông ta coi như đã ổn định, liền rời khỏi doanh y, quay trở về đại doanh trung quân.

Lúc này đã qua canh tư, trong đại doanh vô cùng yên tĩnh, quân lính đều đã đi ngủ, chỉ có từng đội tuần tra đi đi lại lại giữa các đại doanh, đề phòng có tình huống bất thường xảy ra.

Dương Nguyên Khánh trở lại trước đại doanh thì liền nhìn thấy một tên lính báo tin đang đứng trước cửa doanh trại sốt ruột chờ đợi.

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh vội bước tới phía trước hỏi.

Tên lính báo tin liền bước tới phía trước nói:

- Ngưu tướng quân có tin tức truyền tới, kỵ binh của Đậu Kiến Đức bị vây tại huyện Phi Hồ có dấu hiệu đột phá vòng vây, xin tổng quản tăng binh.

Đây chính là ba mươi ngàn kỵ binh do Đấu Kiến Đức phái ra, chuẩn bị đi qua Phi Hồ Hình tới Hà Đông quấy rối, kết quả là bị quân Tùy vây tại Phi Hồ Hình. Bọn họ công chiếm huyện Phi Hồ, đã vất vả trấn giữ ở đó mấy ngày, nếu tên lính báo tin đó không tới bẩm báo thì có lẽ Dương Nguyên Khánh đã quên nhánh quân này.

Hắn trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lập tức ra lệnh nói:

- Mau triệu Trình Giảo Kim lập tức tới gặp ta!

Không lâu sau, Trình Giảo Kim đầy đủ y giáp vội vàng chạy tới. Anh ta đang ngủ say thì bị binh sĩ đánh thức, nét buồn ngủ trên mặt còn chưa hết.

- Ty chức Trình Giảo Kim tham kiến tổng quản!

Tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, anh ta không dám lôi thôi dây dưa. Anh ta quỳ một gối xuống, nghiêm túc hành lễ.

- Ngươi đã gặp La Sĩ Tín rồi?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Trên Mặt Trình Giảo Kim lộ vẻ xấu hổ. Vì anh ta sơ xuất nên để Đậu Kiến Đức trốn thoát, La Sĩ Tín bị đánh một trăm trượng, còn bị giáng chức xuống á tướng. Công lao dốc Thất Lý cũng không còn khiến trong lòng anh ta vô cùng áy náy.

- Sự việc này do lỗi của ty chức, không liên quan tới La Sĩ Tín. Ty chức nguyện chịu phạt. Khẩn cầu tổng quản bỏ qua cho tiểu La, đừng giáng chức cậu ta.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, quát lớn:

- Xử phạt thế nào là chuyện của ta, không đến lượt ngươi nhiều lời!

Trình Giảo Kim sợ giật nảy mình:

- Vâng! Ty chức không dám.

Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nói với anh ta:

- Bây giờ gọi ngươi tới là có nhiệm vụ khẩn cấp muốn giao cho ngươi. Ngươi hãy dẫn mười ngàn kỵ binh, trang bị song mã, hỏa tốc chạy tới huyện Phi Hồ trợ giúp Ngưu tướng quân. Nếu ngươi có thể chiêu hàng quân Đậu Kiến Đức tại huyện Phi Hồ thì ta sẽ không tính tội ngươi để Đậu Kiến Đức chạy thoát, bằng không, ngươi cũng phải bị giáng cấp, thu hồi tước vị.

Trình Giảo Kim mãi một lúc sau mới đáp một cách bất đắc dĩ:

- Ty chức xin nhận mệnh nhưng khẩn cầu tổng cho ty chức được như vậy.

Nửa canh giờ sau, Trình Giảo Kim thống lĩnh mười ngàn kỵ binh rời khỏi đại doanh và nhanh như điện, chạy về hướng Thượng Cốc. Bọn họ cưỡi song mã, tốc độ nhanh gấp đôi hành quân bình thường. Hai ngày sau, Trình Giảo Kim thống lĩnh mười ngàn kỵ binh đã đến huyện Phi Hồ.

Lúc này hai mươi ngàn quân Tùy một đội phía đông một đội phía tây ngăn chặn cửa vào và cửa ra Phi Hồ Hình. Ba mươi ngàn kỵ binh Đậu Kiến Đức bị vây trong Phi Hồ Hình.

Ba mươi ngàn kỵ binh Đậu Kiến Đức do đại tướng của Đậu Kiến Đức là Cao Nhã Hiền cùng phó tướng Lưu Nhã thống lĩnh. Sau khi bọn họ đánh huyện Dịch bất lợi liền đi vào Phi Hồ Hình, chuẩn bị đi qua Phi Hồ Hình tới Hà Đông.

Không ngờ Cao Tử Khải dẫn mười ngàn vạn kỵ bịnh tới Phi Hồ Hình trước, chặn ở cửa tây Phi Hồ. Đồng thời, Ngưu Tiến Đạt ngăn chặn cửa đông, vây ba mươi ngàn kỵ binh quân địch trong Phi Hồ Hình.

Quân Đậu Kiến Đức buộc phải chiếm lĩnh huyện Phi Hồ, một mặt phái người rời núi cầu viện Đậu Kiến Đức, một mặt đợi cơ hội đột phá vòng vây. Bọn họ đã bị vây gần mười ngày, lương thực sắp cạn kiệt, bên trong thành cũng không còn lương thực dư thừa, vậy thì hoặc phải giết ngựa để ăn thịt, hoặc phải phá vòng vây.

Vì vấn đề này, chủ tướng Cao Nhã Hiền và phó tướng Lưu Nhã đã nảy sinh mâu thuẫn. Cao Nhã Hiền chủ trương liều mạng đột phá vòng vây, dù cho phải liều mạng một nửa số người cũng phải mở con đường máu, còn Lưu Nhã chủ trương trước hết giết một ít ngựa già yếu thay quân lương, chờ mệnh lệnh Vương gia đến rồi mới đột phá vòng vây.

Thực ra, Lưu Nhã không muốn vì đột phá vòng vây mà hại chết quá nhiều huynh đệ. Hai người vì chuyện này mà đã tranh luận đã mấy ngày nay, hai bên đều vô cùng bất mãn. Mấu chốt chính là Lưu Nhã nắm mười ngàn vạn kỵ binh trong tay. Nếu không có mười ngàn kỵ binh này trợ giúp thì Cao Nhã Hiền không thể nắm chắc cơ hội đột phá vòng vây thành công.

Buổi sáng hôm nay, Cao Nhã Hiền đang ở đầu thành tuần tra, trên mặt khuôn mặt gầy của ông ta tràn ngập nét âm trầm. Mấy ngày khuyên bảo liên tục không kết quả khiến trong lòng ông ta nảy sinh sát khí với Lưu Nhã, nhưng ông ta nhất thời chưa tìm được cơ hội này.

Lúc này, một gã trinh sát từ ngoài vội vàng chạy tới bẩm báo, nói:

- Khởi bẩm Cao tướng quân, có một gã sứ giả quân Tùy tới, còn có Nguyễn Quân Minh tướng quân đi cùng nữa.

Trong lòng Cao Nhã Hiền sửng sốt. Nguyễn Quân Minh đáng lẽ đang giữ đô thành tại huyện Nhạc Thọ mới đúng chứ? Tại sao lại tới đây? Trong lòng ông ta cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đại doanh gặp sự cố sao?

- Dẫn bọn họ tới đây!

Một lát sau, hơn trăm tên lính gác dẫn một đội quân Tùy tới. Có chừng khoảng mười mấy người, ở chính giữa là một gã tướng Tùy mặt đen, bên cạnh chính là đại tướng Nguyễn Quân Minh thủ huyện Nhạc Thọ.

Sứ Tùy chính là Trình Giảo Kim. Ngưu Tiến Đạt vốn dự định sai một tên quân sĩ biết ăn nói tới làm sứ giả nhưng Trình Giảo Kim lại kiên định cho rằng chính anh ta thuyết phục quân địch đầu hàng là thích hợp nhất.

Hơn nữa có Nguyễn Quân Minh - người có mối quan hệ rất tốt với chủ tướng quân địch Cao Nhã Hiền đi cùng thì chí ít cũng có thể bảo toàn tính mệnh của anh ta.

Cửa thành huyện Phi Hồ từ từ mở ra, mấy trăm đao phủ đằng đằng sát khí từ bên trong thành chạy ra, trong lòng Trình Giảo Kim bỗng nhiên thấp thỏm lo âu. Anh ta vốn nghĩ rất ổn, cho rằng anh ta vừa tới, quân địch sẽ mở thành nghênh đón, mong muốn có thể có được một lối thoát từ anh ta.

Không ngờ sát khí của quân địch vẫn như trước, Trình Giảo Kim bỗng nhiên có chút sợ hãi. Anh ta thực sự không nên đến. Anh ta vội vã thấp giọng hỏi Nguyên Quân Minh:

- Không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Cao Nhã Hiền sao? Tại sao y lại có thái độ thế này?

Nguyễn Quân Minh cười khổ:

- Ta cũng không biết, lòng người phức tạp, có thể bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.

Trình Giảo Kim nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi. Mấy trăm đao phủ xông tới vây quanh bọn họ. Cao Nhã Hiền đứng trước đầu thành, quát lớn:

- Nguyễn Quân Minh, ngươi đã đầu hàng quân Tùy rồi?

Nguyễn Quân Minh chắp tay cung kính nói:

- Nhã Hiền huynh, chiến tranh đã kết thúc, Hạ quân đã thất bại, toàn bộ ba trăm ngàn quân huyện Nhạc Thọ đã đầu hàng. Lưu Hắc Thát cũng qua sông đầu hàng Lý Mật, bây giờ toàn bộ Hà Bắc đã bị quân Tùy chiếm lĩnh, ta tới chính là muốn nói với Nhã Hiền huynh một tiếng.

Những lời này khiến đầu tường thành ồ lớn, mấy trăm đao phu xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ít ngươi lui lại phía sau vài bước. Sát khí trong lòng các đao phủ biến mất, xuất hiện một rối loạn nhỏ.

Cao Nhã Hiền nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Vậy Vương gia đâu? Vương gia đi đâu rồi?

Trình Giảo Kim cảm nhận được sự thay đổi của binh sĩ quân địch, bắt đầu trở nên yếu đuối khiếp nhược. Điều này khiến trong lòng anh ta hiện lên một tia hi vọng. Từ phía sau, anh ta lấy trong túi vải ra một cái đầu người, giơ lên cao nói:

- Vương gia các ngươi ở đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.