[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 70 : Đột phá lỗ hổng




‘Oanh!’

Một khối đá lớn nặng gần trăm cân đập vào giữa tường thành, mạnh mẽ va đập khiến trên tường hình thành một chỗ hổng lớn. Bốn năm quân Hạ đứng trên tường thành cũng bị đập trúng, văng ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, một nỏ sàn cũng bị đập cho nát bấy. Tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp thành.

Những hòn đá lớn liên tiếp được phóng ra. Một khối đá lớn gào thét lao vào tường thành. Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh gãy vụn nặng nề của những tấm gỗ chống đỡ, chỗ hổng liên tục ba lần bị va đập, ầm ầm sập.

Đậu Kiến Đức lúc này đã trở về doanh trại của chủ soái, chiến tuyến phòng ngự bây giờ đều do đại tướng Phạm Nguyện toàn quyền chỉ huy. Gã gấp đến độ rống lớn:

- Nỏ sàn phóng ra!

Từ lúc quân Tùy công kích lần thứ ba bắt đầu thì một nghìn bộ nỏ sàn liền tập trung phóng ra. Trong đêm tối, thiết tiễn dày đặc mạnh mẽ bắn về phía sáu mươi máy bắn đá.

Nhưng quân Tùy cũng có kinh nghiệm phòng ngự nỏ sàn, không chỉ đem bàn kéo đứng sau, gia tăng thêm binh sĩ phòng ngự, còn dùng những tấm da trâu dày đem máy bắn đá bao vây vào bên trong. Mặc dù thiết tiễn vẫn như cũ xuyên thủng tấm da trâu, nhưng lực phá hoại cũng đã bị giảm nhiều, giống như những mũi tên bình thường, phóng lên máy bắn đá một tiếng ‘đinh’ cũng không ảnh hưởng gì.

Ba lần liên tiếp nỏ sàn bắn ra phía sau, cũng chỉ có bốn máy bắn đá bị phá hư. Nhìn thấy lực sát thương nhỏ bé, giọng nói của Phạm Nguyện tựa hồ đã như tiếng quát, nhưng vẫn bó tay không biện pháp, mắt mở trừng trừng nhìn những hòn đá lớn liên tiếp phá hư tường thành, tạo ra những chỗ hổng lớn. Cũng đã có hơn mười chỗ sụp xuống rồi.

Nhưng phòng ngự yếu ớt vẫn như cũ tồn tại, liều mạng sửa lại những chỗ tường bị sụp xuống. Ba nghìn lính công sự vận chuyển những cây lớn cùng đá lớn, dọn dẹp những chỗ hư hao của tường, rồi một lần nữa lập lại lũy thạch.

Một khối đá lớn ầm ầm lao về phía chỗ hổng mới được sửa lại, va chạm vào thân cây khiến nó gãy tận gốc. Hòn đá lớn đem số người có ở đó đập cho nát bấy, sau đó cuồn cuộn hướng tới đoàn người. Hơn mười lính công sự sợ hãi liền quay đầu chạy trốn.

Mặc dù máy bắn đá lần lượt bắn đi bắn lại một cách máy móc, nhưng sự hưng phấn của binh sĩ quân Tùy vẫn không dừng lại, mỗi một lần thấy tường thành ầm ầm rồi sụp xuống, trong binh sĩ quân Tùy đều phát ra những tiếng hoan hô.

Từ trên đài nhìn ra xa, Dương Nguyên Khánh vẫn như cũ quan tâm đến việc công thành. Trên mặt của hắn không có biểu tình, hết sức chăm chú nhìn vào máy bắn đá của quân Tùy lần lượt công kích. Bên cạnh hắn là Ký Thất Tham Quân đảm nhiệm vai trò người truyền tin Bùi Thanh Tùng, anh ta có điều gì nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi.

Từ sau lần bị Dương Nguyên Khánh trách cứ, Bùi Thanh Tùng cũng không dám tùy ý nói, hầu hết thời gian đều duy trì trầm mặc, mặc dù trong đầu có rất nhiều ý nghĩ nhưng cũng không dám lắm lời.

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Dương Nguyên Khánh cũng không quay đầu lại, nhưng hắn dường như cũng biết trong lòng Bùi Thanh Tùng có nghi hoặc.

Bùi Thanh Tùng chần chờ một chút rồi nói:

- Gần đây ty chức cũng có xem qua binh thư, trong sách đều nhắc tới tận lực tránh đánh vào ban đêm, chủ yếu là vì rất khó có thể dùng quân kỳ chỉ huy. Còn có đánh trong đêm khó có thể phân rõ địch ta, mặt khác cũng dễ để tên đầu sỏ bên địch chạy trốn. Thế nhưng khi đánh thành Thái Nguyên, rồi trận chiến với Lý Thúc Lương, đại chiến ở Trác huyện, Tổng quản đều chọn cách đánh đêm. Như vậy không giống với trong binh thư, ty chức có điểm không rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn cũng thấy được tiến bộ của Bùi Thanh Tùng. Hơn nữa vẫn đề mà anh ta đưa ra cũng không quá ấu trĩ, hắn có thể giải thích một chút.

- Bốn lần đại chiến ta đều chọn cách đánh đêm, lẽ nào ngươi không phát hiện ra tất cả các trận chiến đều có điểm giống nhau sao?

Bùi Thanh Tùng suy nghĩ một chút, cũng có chút phản ứng:

- Như tổng quản nói, bốn lần đều là công thành, hoặc là công doanh.

- Chính là như thế. Bất luận chuyện gì đều có lợi và có hại, đánh đêm vấn đề lớn nhất chính là chỉ huy rất khó để phân biệt địch ta cho nên ta cố gắng không chọn phương thức đánh đêm ở cánh đồng bát ngát. Nhưng đánh đêm vừa dao động lòng quân, vừa là phương thức có lợi làm cho quân địch hỗn loạn. Đánh Đậu Kiến Đức ta cũng không muốn giết nhiều quân địch, mục đích chính là đánh tan quân địch, khiến hắn phải đưa bọn lính chạy trốn, trở về làm nghề nông, khôi phục lại yên bình cho Hà Bắc. Về phần Đậu Kiến Đức, thẳng thắn mà nói, ta dự định cũng không ngăn cản hắn chạy trốn.

Bùi Thanh Tùng có chút ngạc nhiên:

- Tổng quản không muốn bắt Đậu Kiến Đức sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- So với việc phải đối mặt với một người cường đại như Lý Mật, không bằng để lại một kẻ đi đào góc tường của hắn.

Bùi Thanh Tùng có chút hiểu ra:

- Tổng quản là muốn dùng Đậu Kiến Đức để đối phó với Lý Mật?

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:

- Cũng chưa nói tới chuyện đối phó, nhưng chí ít hắn cũng có khả năng chia cắt một bộ phận lương thực trên bàn của Lý Mật.

Trong lều lớn, Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, đi nhanh qua lại, giống hệt như một con kiến bò trên chảo nóng. Mặc dù y biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng một khi nó đã thực sự tới thì trong lòng y tràn ngập lo sợ. Y cảm giác đây chính là ngày diệt vong của mình.

- Đại bá!

Cháu gái Đậu Tuyến Nương bước nhanh vào lều lớn của y, có chút lo lắng nói:

- Một mình Phạm tướng quân khó có thể chỉ huy cả hai đạo quân tác chiến, đại bá có thể hay không phái một đại tướng tới chỉ huy phòng tuyến phía nam, để cho Phạm tướng quân tập trung đối phó ở phía bắc.

Vợ con của Đậu Kiến Đức đều vì y tạo phản mà bị quan phủ giết chết, sau đó y cưới Tào thị, vẫn không thể sinh cho y một đứa con nào. Y liền coi Đậu Tuyến Nương như chính con gái của mình, đặc biệt thương yêu nàng.

Đậu Tuyến Nương lẽ ra phải ở huyện Chương Nam, nhưng sau đó nàng lại tự ý chạy đến Thất Lý Pha tham chiến, khiến cho Đậu Kiến Đức tức giận vạn phần, hạ lệnh cấm nàng ra ngoài. Nhưng sau khi huyện Chương Nam thất thủ, Đậu Kiến Đức lại âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng ở đây.

Đề nghị của Đậu Tuyến Nương được Đậu Kiến Đức chấp nhận, y gật đầu rồi lập tức hạ lệnh:

- Nhanh lệnh cho Tào Đán tiếp nhận phòng ngự tuyến phía Nam, còn Phạm Nguyện toàn lực phụ trách phòng ngự tuyến phía Bắc.

Một gã thân binh tiếp lệnh chạy vội đi, Đậu Kiến Đức quay sang nhìn Đậu Tuyến Nương nói:

- Tuyến Nương, hiện tại tình thế nguy cấp, cháu trước tiên rút lui, không cần đợi ta.

- Đại bá có thể đi nơi nào?

- Đến huyện Cao Đường, nơi đó có Lưu Nhị thúc cùng Tống Kim Cương chỉ huy hai vạn tinh binh, Khổng Đức Thiệu cùng một ít quan văn ngày hôm qua cũng đến. Nếu như bên này tình thế bất lợi, ta sẽ rất nhanh tới đó cùng cháu tụ họp.

- Không!

Đậu Tuyến Nương quả quyết cự tuyệt sự an bài của Đậu Kiến Đức:

- Cháu cùng đại bá cùng nhau đi.

Nói xong, nàng xoay người hướng ra ngoài lều vải. Đậu Kiến Đức nhìn theo bóng lưng của nàng thở dài một tiếng:

- Ai! Đứa nhỏ ngốc này

Kỳ thực Đậu Kiến Đức cũng hiểu nàng không chịu đi trước thật ra cũng có nguyên nhân. Là bởi vì Lưu Hắc Thát muốn đem nàng gả cho nhi tử của mình, Lưu Chí. Đậu Kiến Đức cũng không nguyện ý, Lưu Chí tính cách quá dữ dằn, quan trọng hơn là Đậu Tuyến Nương lại kiên quyết không đồng ý, Đậu Kiến Đức cũng không muốn miễn cưỡng nàng.

Lúc này, một thân binh dẫn một người đi vào lều lớn:

- Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt.

- Để ta nhìn xem!

Đậu Kiến Đức đi tới trước mặt người này, quan sát gã một chút, chỉ thấy người này hình thức giống mình như đúc, cũng ăn mặc trang phục giống nhau, nhưng khí chất lại tương đối hèn mọn, hơn nữa trên mũi của người này còn có một cái nốt ruồi lớn, trên đó còn vài sợi râu ngắn. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa gã và Đậu Kiến Đức, nhưng nếu ở trong buối tối sẽ rất khó chú ý tới mũi của người này như vậy.

Người này họ Lưu, là một lão nông ở quận Bình Nguyên, huyện Trường Hà, giọng nói cùng Đậu Kiến Đức cũng tương tự nhau. Khi gã báo danh tòng quân thì bị quan quân phát hiện, bắt gã đưa đến trước mặt Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức như bắt được bảo vật, nếu như có người này, y liền có người thế thân.

Đậu Kiến Đức thỏa mãn gật gật đầu, đối với vài tên thân binh nói:

- Dẫn hắn đi dò xét chiến trường, cổ vũ sĩ khí. Hắn không cần mở miệng phát lệnh, các ngươi cứ trực tiếp thay hắn truyền lời.

- Tuân mệnh!

Bọn lính đưa Đậu Kiến Đức giả đi ra bên ngoài.

Đậu Kiến Đức lại chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước lều lớn, chăm chú nhìn đến chiến trường ở phía Tây. Mặc dù y biết trận đại chiến này phần thắng không lớn, nhưng y vẫn như cũ mong muốn có thể tạo nên thương tổn lớn nhất, làm cho quân Tùy suy yếu.

Công kích của máy bắn đá đã trải qua gần một canh giờ, hai bên nam bắc của tường thành đều bị đập bể thành mấy trăm lỗ hổng. Đúng lúc này, trong đại doanh của quân Tùy lại truyền đến những tiếng trống thật lớn:

- Thùng thùng—— thùng thùng ——

Đây là mệnh lệnh mới, chấm dứt công kích của máy bắn đá, phát động xông vào trận chiến. Hơn mười máy bắn đá chậm rãi ngừng công kích, trên chiến trường một thoáng trở nên an tĩnh lại. Lý Tĩnh rút ra chiến đao, quay đầu đối với phó tướng Dương Tư Ân ra lệnh:

- Dương tướng quân, ngươi dẫn mạch đao trọng binh giáp phía dưới xuất chiến!

Dương Tư Ân đã mặc xong giáp trụ, trên người gã mang trọng giáp, tay cầm một mạch đao dài chừng một trượng bảy thước, toàn thân chỉ có hai mắt lộ ra. Trong ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, phía sau hắn là sáu nghìn trọng bộ binh thân mang trọng giáp và cầm mạch đạo xếp thành hàng.

Sáu nghìn quân cầm mạch đao sắp xếp cứ một trăm người là một hàng, tổng cộng có sáu mươi hàng, trước sau cách nhau một trượng, toàn bộ đều thay đổi trọng giáp. Sáu nghìn người đội ngũ chỉnh tề, giống hệt như tường đồng vách sắt, sát khí lẫm liệt.

Dương Tư Ân giơ mạch đao lên cao, sáu nghìn bộ binh mang trọng giáp cũng cùng nhau phát ra tiếng hô kinh thiên động địa:

- Giết ——

Dương Tư Ân vung mạch đao lên, sáu nghìn mạch đao trọng binh giáp phát động thế tiến công, như tường bị đẩy mạnh, khí thế to lớn như núi, hướng đến những chỗ hổng cách năm trăm bước mà đi tới.

Tại chiến trường phía nam, chủ tướng Tần Quỳnh cũng đã nhận được mệnh lệnh tiến công, năm nghìn kỵ binh mang trọng giáp do đại tướng Tiết Vạn Triệt chỉ huy cũng chợt phát động, một trăm kỵ binh một hàng, xếp thành năm mươi hàng, huy động mã sóc, hướng đến những lỗ hổng cách đó một dặm mà chạy gấp tới.

Tần Quỳnh dẫn hai vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh theo sau trọng giáp kỵ binh, hướng đến đại doanh của quân địch đánh lén.

Tại chỗ hổng ở tuyến phòng ngự phía bắc, một vạn người bắn nỏ ngăn chặn lại lỗ hổng rộng hai trăm bước, hàng vạn mũi tên cùng nhau bắn, tiễn như bão tố, bắn về phía trọng giáp mạch đao binh sĩ đang từng bước một tới gần.

Trọng giáp mạch đao binh sĩ tay cầm mạch đao cùng khiên lớn, đón mưa tên vẫn ngưng trọng đi tới chỗ hổng. Những mũi tên xuyên qua khiên lớn, bắn vào áo giáp trên người bọn họ vang lên những tiếng đinh đinh đang đang nhưng không cách nào xuyên thủng. Mạch đao quân cùng trọng kỵ binh sở dĩ được xưng là những binh sĩ xông vào trận địa là bởi vì bọn họ có trọng giáp không sợ mũi tên, là những binh chủng sắc bén đánh sâu vào trận địa địch.

Nhìn thấy trọng giáp bộ binh của quân Tùy ngày càng đến gần, đại tướng Phạm Nguyện gấp đến độ hai con mắt đều đỏ lên, gã rống to hơn:

- Dùng nỏ sàn bắn tới!

Binh sĩ quân Hạ nhanh chóng kéo đến ba trăm bộ nỏ sàn, Phạm Nguyện tự mình chỉ huy, ra lệnh đem nỏ sàn đến ngăn chặn những chỗ hổng, cùng với đó ở hai bên tháp trên tường thành, bọn lính đưa bàn kéo đến, để thiết tiễn vào. Một cây thiết tiễn lớn nhắm vào đám mạch đao trọng binh giáp phía trước.

Phạm Nguyện quát một tiếng chói tai:

- Bắn!

Ba trăm mũi tên uy lực cường đại gào thét bắn về phía trọng giáp sĩ binh, rốt cục những mũi tên mạnh mẽ ấy cũng xuyên thủng trọng giáp. Hàng thứ nhất của trọng giáp sĩ binh vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hơn trăm người bị bắn thì bị ngã hơn phân nửa.

Dương Tư Ân đứng giữa hàng thứ nhất, hai mũi tên song song bắn về phía y, y huy động mạch đao chém bay một mũi tên, tránh né một mũi tên nhưng mũi tên vẫn bắn trúng bắp đùi của y. Mũi tên bắn sâu nửa thước, khiến xương đùi của y bị bắn gãy. Y kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó quỳ rạp xuống đất.

Hơn mười trọng giáp sĩ binh vội vã đưa y xuống phía dưới. Dương Tư Ân không có cách nào chống đỡ, y liền hô to một tiếng:

- Lý Trọng Uy tướng quân tiếp tục chỉ huy!

Một trận đau đớn kịch liệt kéo tới, khiến cho y thoáng cái đã lâm vào hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.